Hoa mọc vệ đường, hàng cây rợp bóng, ô tô lướt qua. Cả thế giới trải dọc con đường tôi đi đều nóng lên. Cuối tháng bảy. Sau lễ ăn mừng kết thúc học kì một, tôi chào tạm biệt bạn học và về nhà sớm hơn thường lệ. Giờ này mọi năm là mùa hè nên không có gì lạ khi mọi thứ đều rất nóng.
"Nóng quá..."
Nóng đến mức làm tôi phải lẩm bẩm một mình. Ngay cả bộ đồ mùa hè mới thay hôm bữa cũng chỉ như muối bỏ bể. Đương nhiên là nó vẫn tốt hơn mặc đồ dài tay nhưng mà nóng thì vẫn hoàn nóng[note77416]. Nếu vấn đề nhiệt độ chỉ cần thay đổi trang phục là có thể giải quyết thì người ta đã không phát minh ra điều hòa làm gì cả.
Tiếp tục đi, tôi bắt gặp một biển hiệu.
Nhà hàng gia đình Flowers.
Một chuỗi nhà hàng gia đình hoạt động 24/7. Tôi đã đến đây nhiều đến mức chỉ cần nhìn thấy bóng dáng cửa hàng là tôi có thể hình dung ngay ra thực đơn của nó. Tôi đã nếm thử mọi món ăn của quán ngoại trừ một số món giới hạn theo mùa.
"...Sundae socola..."[note77417]
Một suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu tôi, tưởng tượng ngay đến một ly kem socola với chuối và nhiều loại topping khác. Tự nhiên, bây giờ bụng tôi có cảm giác chỉ có thể nạp sundae socola thôi vậy.
Tôi sắp bị nướng chín tới nơi rồi, kéo lê đôi chân mình vào thẳng bên trong nhà hàng.
Hướng tới chỗ ngồi quen thuộc. Ở đó có một cô gái ngồi sẵn.
Kazemiya Kohaku.
Học chung lớp và cũng là một người bạn vô cùng thân thiết.
Cô ấy rất nổi tiếng ở trường vì hai lý do.
Lý do thứ nhất là vì ngoại hình. Đẹp đến mức được nhiều nhãn hàng và công ty người mẫu săn đón. Dĩ nhiên, không ít thanh niên theo đuổi cô ấy.
Lý do thứ hai là vì cô ấy là em gái của ca sĩ kiêm nhạc sĩ nổi tiếng Kuon.
Chị ấy có một cộng đồng người hâm mộ khổng lồ từ già trẻ lớn bé nhưng chủ yếu là học sinh trung học. Chị ấy nổi tiếng đến mức có thể coi là một hiện tượng xã hội. Vì vậy, không ít người đã tiếp cận cô ấy vì muốn làm thân với Kuon.
Bản thân Kazemiya cũng có mặc cảm với chị gái mình. và cô ấy cũng không hề tử tế với những người có ý đồ lợi dụng cô. Dĩ nhiên rồi. Cô ấy sẽ phát ngấy nếu ngày nào cũng có người đến làm phiền mất. Vậy nên, cô ấy đối xử lạnh nhạt với mọi người như một hình thức tự vệ, và giờ thì gần như không còn ai làm phiền Kazemiya nữa rồi.
Có một thời gian Kazemiya mang tiếng xấu vì sự lạnh nhạt của mình, nhưng cô ấy đã nhanh chóng giải quyết những hiểu lầm đó và giờ thì Kazemiya đã đối xử với mọi người như bình thường.
"A, cậu đây rồi."
"Xin lỗi, tớ đến trễ."
"Cậu cũng đâu có làm khác được vì đột nhiên giáo viên lại nhờ vả sau giờ học mà. Không cần phải xin lỗi."
"Kazemiya, có vẻ cậu mất ăn mất ngủ vì ngày hôm nay nhỉ?"
"Đ-đâu có."
Có vẻ như kazemiya thật sự mong chờ hôm nay.
"Nhưng mà cậu bày bừa hết ra bàn rồi kìa."
"Tớ chỉ là chuẩn bị trước thôi!."
Kazemiya đã bày ra 'kế hoạch phần thưởng kỳ nghỉ hè' mà cô ấy làm từ trước kì thi. Hồi kì thi cuối kỳ, tôi đã cố gắng hơn bao giờ hết vì chuyện gia đình. Vì vậy, chúng tôi đã lập ra danh sách này để tận hưởng kỳ nghỉ hè như một cách để tự thưởng cho kết quả xuất sắc.
Và hôm nay, dựa trên 'kế hoạch phần thưởng kỳ nghỉ hè', chúng tôi sẽ bàn bạc về kì nghỉ hè cùng nhau tại nhà hàng này.
"Thôi, tớ đi lấy nước đây..."
"Với cả Sundae socola nữa đúng không?"
"Sao cậu biết?"
"À, nhìn cậu là biết muốn ăn Sundae rồi."
Kazemiya làm vẻ mặt đắc thắng trong khi vẫn "ghim" tôi vì đã trêu chọc cô vụ 'kế hoạch phần thưởng kỳ nghỉ hè' khi nãy. Thực ra thì tôi không hối hận lắm. Cậu ấy không nhận ra mình dễ thương như thế nào khi làm bộ dạng đấy hả?
"Order hộ tớ nhé."
"Cứ để đó."
Tôi rót nước dưa lưới vào ly.
Nhân nói đây thì tôi đã lấy đá nhiều hơn bình thường, mặc dù như thế thì lượng nước lấy được sẽ ít đi nhưng tôi vẫn ưu tiên sự mát lạnh hơn. Ngoài ra thì đây là nước tự phục vụ, lựa chọn rất học sinh sinh viên. Bạn muốn lấy thêm bao nhiêu cũng được.
"Lại nước dưa lưới à?"
"Lựa chọn ưu tiên hàng đầu mà, không có nó cứ thấy thiêu thiếu sao ấy."
"Gì vậy chứ?"
Kazemiya cười khúc khích trước lời nói của tôi. Ở lớp Kazemiya để lại ấn tượng là một cô gái lạnh lùng và cô độc. Nhưng khi chúng tôi trò chuyện thân mật tại nhà hàng thì cô ấy lại như thế này đây.
"Tớ đặt một sundae socola cho cậu rồi."
"Cảm ơn nhé."
Tôi liếc nhìn thiết bị ở góc bàn. Một màn hình vuông vắn mới được lắp đặt cách đây vài hôm, còn mới coong.
"Việc gọi món thật là tiện với cái máy này."
Nhà hàng này từng để khách hàng gọi món trực tiếp tại quầy, nhưng dạo gần đâu họ giới thiệu máy gọi món tại bàn. Cả Kazemiya và tôi đều đã quá quen với thiết bị công nghệ kiểu này nên việc gọi món diễn ra rất mượt mà.
"Điều tuyệt nhất là không phải nói chuyện với nhân viên."
"Cậu không thích tới mức đó luôn hả."
"Tớ ghét bị nhìn kiểu 'Ah, lại nhỏ đó nữa hả'."
"Cậu chỉ đang tưởng tượng thôi."
"Nhưng cậu cũng hiểu cảm giác bận tâm tới chuyện đó mà, đúng không?"
"Ừ thì cũng đúng. Lâu lâu tớ có cảm giác có ai đó đang xì xào về mình."
"Hahaha, vậy thì giống tớ rồi."
Tôi mong những lời xì xào ấy sẽ không bao giờ đến tai chúng tôi.
"...Vậy thì bắt đầu thôi nhỉ?"
"Ừm."
Gác lại câu chuyện phiếm để đi vào vấn đề chính.
Chủ đề hôm nay là kế hoạch kỳ nghỉ hè của chúng tôi.
****
Học kỳ đầu tiên là một học kỳ với rất nhiều thay đổi to lớn.
Vào kì nghỉ xuân, mẹ tôi tái hôn và tôi có bố dượng, em kế. Tôi không đáp ứng được kì vọng của người bố quá đề nào năng lực, đó là lý do mẹ tôi ly hôn. Vì trải nghiệm kinh khủng ấy mà mẹ quan tâm đến tôi một cách thái quá.
Điều đó vẫn không thay đổi ngay cả khi chúng tôi có gia đình mới, tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu khi ở nhà nên từ đó tôi lui tới nhà hàng mỗi lần sau làm thêm. Ở đó, tôi gặp được Kazemiya-bạn cùng lớp của tôi. Cả cô ấy cũng gặp khó khăn với quãng thời gian ở nhà, vì vậy chúng tôi thành lập liên minh để giết thời gian cùng nhau, lấy nhà hàng làm một 'lối thoát' cho cả hai. Dành thời gian ở đây để trốn thoát khỏi gia đình mình.
Dần dần, mối quan hệ của chúng tôi chuyển hóa từ 'tình đồng chí' sang 'tình bạn', và khoảng thời gian bên cạnh Kazemiya giúp tôi có động lực đối diện với gia đình thêm một lần nữa.
Nhờ có Kazemiya, mọi thứ đã tốt lên.
Vì vậy, kỳ nghỉ hè này không chỉ là phần thưởng cho tôi mà còn là lời thầm cảm ơn gửi tới Kazemiya.
"...Được rồi, vậy là xong."
Sau khoảng thời gian một tiếng hoặc hơn, chúng tôi đã có bản thảo kế hoạch kỳ nghỉ hè. Bản thảo dựa trên lịch trình và nằm trong khả năng có thể thực hiện của cả hai.
Chắc sẽ cần thêm một vaif chỉnh sửa nhỏ nữa nhưng trước mắt thì mọi thứ vẫn ổn.
"Quờ! Kế hoạch thế này cũng bận phết nhỉ?"
"Cậu không thích à?"
"Tớ mong chờ thì có."
"Tớ cũng thế."
Tất nhiên, Kazemiya vui vẻ là trên hết, nên tôi không thể ngừng mong đợi một kỳ nghỉ hè tuyệt vời cùng cô ấy.
"Chúng ta cần quyết định thêm một ngày dành cho Natsuki và Raimon để 4 người đi chơi với nhau. Tớ sẽ hỏi về kế hoạch và ý kiến, cậu hỏi Hội trưởng dùm tớ nhé."
"Cứ giao cho tớ, cậu hỏi bên Natsuki nhé."
"Ừm."
Inumaki Natsuki là bạn thuở nhỏ của tôi và ngược lại thì Raimon là bạn thân của Kazemiya. Hai người họ cũng giúp tôi rất nhiều trong kì kiểm tra vì vậy kế hoạch là mợi họ đi chơi một lần coi như lời cảm ơn.
"Cậu bảo sẽ mua đồ ăn cho Siori và Inuma ki nữa... Narumi, cậu có chắc đủ tiền mua không vậy?"
"Họ đã giúp tớ nhiều rồi nên tiền bạc không phải vấn đề. Mặt khác thì hồi trước tớ đi làm thêm nhiều quá chừng nên giờ tiền bạc cũng rủng rỉnh. Thậm chí tớ còn định đi du lịch với Kazemiya."
"Nè...Cậu có hiểu mình đang nói gì không vậy?"
"Là sao?"
"Thôi, không có gì."
Kazemiya vội đưa ông hút lên miệng và uống nước ép táo để che giấu sự ngượng ngùng.
Bình thường thì sẽ là trà đen nhưng vì bây giờ là mùa hè nên nước giải khát được ưu tiên hàng đầu.
"Mà Kazemiya mới phải lo chứ, sẽ tiêu khá nhiều tiền đấy."
"Không sao, tớ được cho quá nhiều tiền tiêu vặt luôn ấy."
Kazemiya phàn nàn với giọng lạnh đi.
"...Thực ra thì, chúng ta có nhiều tiền lắm. Kể cả khi thiếu tiền thì chị tớ kiếm được nhiều tiền đến mức chính chị ấy cũng bất ngờ. Vì vậy mà tiền bạc không phải vấn đề."
Sau một khoảng nghỉ, cô ấy tiếp tục tự giễu.
"...Tớ thực sự rất muốn đi làm thêm giống Narumi để có thể tự chủ bằng tiền của mình. Nhưng...mẹ không cho đi làm thêm vì tớ sẽ làm gì đó ảnh hưởng tới danh tiếng của chị."
Kazemiya nhẹ nhàng khuấy những viên đá trong cốc.
Tiếng lách cách của đá hòa vào tiếng ồn của quán.
"Tớ đến nhà hàng này để phàn nàn với Narumi chuyện gia đình trong khi vẫn dùng tiền của mẹ để làm điều đó...nghe cứ kì cục sao ấy."
"...Không sao. Chúng ta chỉ là học sinh thôi nên việc được cho tiền tiêu vặt không lạ. Chưa kể không phải ai cũng đi làm thêm được. Nếu cậu ngại tiêu tiền của mẹ thì dùng tiền của tớ cũng được."
"Như thế còn ngại hơn ấy."
"Chịu khó đi."
"Vậy thì khác gì bây giờ đâu?"
"Đằng nào cũng phải chịu khó như nhau, vậy để tôi đãi chẳng phải tốt hơn sao?"
Kazemiya đã định thừa nhận hay sao ấy, liền im bặt.
"...tóm lại là, không thích."
"Nếu là để vui cùng Kazemiya thì không sao đâu."
"...đừng nói thản nhiên như thế chứ, đồ ngốc."
Kazemiya quay đi để giấy biểu cảm của mình. Xuýt nữa thì tôi đã thốt lên 'dễ thương quá' rồi. Nếu tôi mà nói thế thì chắc bị từ mặt luôn. May mà tôi kìm lại được.
Rồi chúng tôi trò chuyện thêm trong khi làm bài tập hè. Và cứ thế, một ngày trôi qua.
"Hẹn cậu ngày mai."
"Vậy là ngày mai gặp nhau lúc mười giờ sáng trước ga tàu rồi tới rạp chiếu phim nhỉ?"
"Đừng đi muộn rồi phá hỏng mất kế hoạch đấy."
"Không thế đâu..."
Khi tôi nói đùa như thế, Kazemiya vẫn cười như thường lệ.
"Hẹn gặp lại, Kazemiya."
"Bái bai, chào cậu."
Và thế là chúng tôi chia tay như mọi khi.
*******
Để nói thì kế hoạch kỳ nghỉ hè của chúng tôi tan tành ngay cả trước khi nó kịp bắt đầu.
"...Xin lỗi Narumi, tớ..."
Bởi ngay sau đó, tôi bắt gặp Kazemiya trước cả khi bình minh ló rạng.
Giữa đêm mưa.
"...Tớ đi bụi rồi."
--Với một Kazemiya Kohaku chạy trốn khỏi nhà mình.


7 Bình luận