Bastard Swordman
James Richman Matsuse Daichi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 16: Cây Cung Lai Thương

0 Bình luận - Độ dài: 1,910 từ - Cập nhật:

Rốt cuộc thì tui cũng phải đi làm nhiệm vụ chung với cái hội Artemis.

Chuyện là vầy nè, mấy bả nói nếu tui muốn dắt con bé Raina đi đâu đó thì phải chứng minh cho người ta thấy mình có đủ sức bảo vệ nó. Nói vậy chớ người ta cũng không có khó khăn gì với tui đâu. Ai đời lại muốn giao một đứa con gái mới lớn cho một thằng cha không rõ lai lịch như tui chớ.

Mà nói ngay, chính tui cũng biết mình là một ông chú có hơi kỳ quặc, không giống ai. Tui cố tình làm vậy mà, nên sớm muộn gì cũng có ngày bị người ta thử thách như vầy, tui biết hết. Với lại, đâu phải lần đầu tui bị người ta thử sức đâu.

Cái nhiệm vụ để thử tài của tui lần này là một chuyến đi vô rừng dò xét hai ngày trời.

Đi kiếm mấy thằng lính mới xui xẻo nào đó bị lạc trong rừng, với lại đi gỡ ba cái bẫy mà mấy thằng nhỏ ngu ngơ nào đó tự ý đặt trong rừng không xin phép, đúng cái kiểu nhiệm vụ chùi đít đặc trưng của mùa này.

Mấy đứa nào đi vô rừng mà không thấy quay ra, phần lớn là đi bán muối rồi, không thì cũng thành giặc cướp, hoặc là lẳng lặng cuốn gói về quê luôn. Kiểu nào cũng là một đám gây rắc rối.

Mà cũng không phải mình cứ đi lang thang trong rừng không có mục đích đâu. Người ta cũng có vạch sẵn một con đường rõ ràng, đi tới một cái chòi làm việc nằm sâu trong rừng rồi quay về.

Nếu không có ai tới trước chiếm chỗ thì mình có thể ngủ lại trong chòi luôn, xung quanh cũng coi bộ an toàn. Quan trọng là phải tới được cái chòi đó trước khi trời tối hẳn.

Dọc đường có gặp ma thú hay đạp phải bẫy hay không thì cũng hên xui.

Nhưng mà theo kinh nghiệm của tui, chưa có lần nào đi con đường này mà không gặp chuyện gì hết trọi.

Nói tóm lại, đây là cái nhiệm vụ để người ta thử sức tui với tư cách là thành viên Hội quán nó tới đâu.

"Tới rồi đây, để mấy cô đợi hơi lâu."

Trời lúc đó còn tờ mờ sáng. Tui đi tới cổng Đông thì đã thấy mấy người trong hội Artemis đứng chờ sẵn ở đó rồi.

"Ủa, coi bộ đâu phải nguyên đám Artemis kéo tới hết đâu hé?"

"Dĩ nhiên rồi. Nhiệm vụ này đâu cần đông người, với lại tụi tôi còn nhiều việc khác phải làm. Bên tôi cũng chia người ra mà."

"Chắc tui là người tới chót hả ta? Thấy cũng có mấy người lạ mặt, nên chắc tui cũng phải giới thiệu một tiếng cho phải phép. Tui là Mongrel, xài kiếm. Hạng thì Đồng 3."

Mấy người của hội Artemis tụ lại đó có năm người.

Đội trưởng Sheena, con bé đàn em Raina, với lại cô Gorilliana mà hồi trước tui nhìn lầm thành đàn ông thì tui biết, còn hai người kia thì tui thấy mặt quen quen chớ chưa có nói chuyện lần nào.

"Chào anh Mongrel. Tôi là Ulrika. Chắc anh cũng thấy rồi, tôi dùng cung. Hạng Bạc 2. Mình cũng có gặp mặt ở quán rượu mấy lần, nhưng mà chưa có dịp nào nói chuyện như vầy hết ha?"

Con nhỏ tóc màu hồng nhạt tự xưng là Ulrika coi bộ tánh tình cũng xởi lởi, vui vẻ. Nhìn nó giống như chị lớn của nhỏ Raina vậy đó.

"Tôi là Nastasha. Pháp sư hệ Thủy, hạng Vàng 1. Lần này tôi tới là để xem thực lực của anh tới đâu. Ngoài ra không có gì khác."

Trời đất, con nhỏ này coi bộ cũng khó gần à nghen. Tóc dài màu xanh dương, cặp mắt thì sắc lẻm không muốn cho ai lại gần. Đúng là một con nhỏ lạnh như tiền. Tui hay thấy nó đi chung với cô Sheena mà ít khi nào thấy nó mở miệng nói chuyện lắm. Giọng nó nghe cũng lạ hoắc.

Còn cái cô này... nói là người của Artemis chớ tui thấy giống ông Hercules trong Fate hơn... Goril... à không, cô Gorilliana.

Bả cao tới mức tui cũng phải ngước nhìn. Mình mẩy thì cuồn cuộn. Nhìn kiểu nào cũng... là phụ nữ. Thiệt tình cám ơn trời đất.

"Nè Gorilliana, dù sao cũng phải chào hỏi một tiếng chớ. Lần đầu gặp mà."

"Đúng rồi đó chị. Anh Mongrel cũng biết lỗi rồi, ảnh không phải người xấu đâu. Chị đừng có sợ." 

Bị cô Sheena với nhỏ Raina đẩy tới, cô Gorilliana mới từ từ bước lại gần tui.

Khoảng cách này vừa đúng tầm cây bán nguyệt đao mà bả đeo sau lưng. Không hiểu sao tui lại nghĩ tới ba cái đó nữa.

"Dạ... em là Gorilliana... kiếm sĩ hạng Bạc 2... Hôm nay... xin nhờ anh chiếu cố..."

"À, dạ... xin cô cũng chiếu cố cho."

Bà này nhìn tướng tá bặm trợn mà nói chuyện cứ cà lăm cà lặp, làm tui thấy cũng hơi ớn ớn. Mà không, chắc tại tui hồi đầu nhìn lầm người ta nên người ta mới sợ như vầy. Chớ mà nhìn cái tướng này ai nghĩ là con gái trời. Giọng nói còn "đàn ông" hơn cả tui nữa. Nhỡ có nhìn mặt mà bắt hình dong là chết chắc.

Thôi thì, nhân dịp này tui cũng nên xóa bỏ mấy cái hiểu lầm không hay. Ừa. Chớ nhìn cái tướng của bả tui cũng không muốn gây thù chuốc oán làm gì...

"...Em với chị Sheena chắc không cần giới thiệu nữa ha?"

"Khỏi đi em ơi, khỏi đi. Mình mà không đi lẹ, tới chòi làm việc không kịp trời tối thì khổ. Đi lẹ lẹ lên mọi người ơi."

"Khoan đã, anh tính chỉ huy luôn hả? Lần này người của Artemis đông hơn, nếu anh chịu nghe theo sự hướng dẫn của tụi tôi thì sẽ dễ hơn nhiều đó."

"Ừa, cái đó thì tui không có ý kiến gì. Đợi người ta chỉ việc cho làm thì nó khỏe hơn chớ sao. Nhưng lần này mấy cô muốn coi sức của tui phải không? Vậy thì để tui cầm trịch một chút cho mấy cô coi thử cũng được mà."

"A, em đồng ý! Lúc nào cũng chỉ thấy cách làm của đội Artemis không à, lâu lâu cũng muốn coi thử người khác người ta làm sao."

"Cô nói nghe cũng có lý đó chớ. Ulrika phải không? Mong cô giúp đỡ."

"Dạ!"

Cô Sheena coi bộ cũng hơi nhăn mặt một chút, nhưng mà bả nói muốn xem thực lực của tui rồi thì chắc cũng không có phản đối gì nữa. Cuối cùng người ta quyết định để tui đi trước dẫn đường, bữa nay cứ để coi tình hình ra sao đã.

Vô tới rừng, tụi tui cứ theo mấy con đường mòn quen thuộc mà đi.

Từ cửa rừng đi vô một đoạn thì vẫn là khu rừng quen thuộc. Chỗ này ít khi nào có thú dữ nó nhảy xổ ra lắm.

Nên khúc này đi cứ như đi dã ngoại vậy đó.

Dù vậy, để phòng hờ bất trắc, đội hình cũng đã sắp xếp đâu ra đó rồi.

Canh chừng bị tấn công từ phía trước với phía sau, đội hình đi từ đầu tới cuối là kiếm sĩ - cung thủ - pháp sư - kiếm sĩ.

Mà đi theo cái đội hình này, tự nhiên lại có dịp nói chuyện với mấy cô xài cung cho nó vui.

"Hèn chi anh Mongrel đi một mình mà vẫn có tiền xài hoài."

"Thì nhiệm vụ mà mấy người làm chung, tui làm có một mình. Bởi vậy nên thời gian nghỉ ngơi của tui nó gấp ba lần người ta đó."

Cô Ulrika này coi bộ cũng thích nói chuyện, cứ đi sau lưng mà hỏi tới hỏi lui hoài. Cũng vui đó, nhưng mà giá như cổ chịu khó để ý xung quanh chút đỉnh thì hay biết mấy.

"Mà em thấy anh Mongrel đâu có giống người giàu đâu. Anh toàn mua ba cái đồ kỳ cục không à." 

"Con nhỏ này ăn nói xấc xược quá nghen. Anh chỉ mua mấy thứ thấy cần thôi mà."

"Dạ dạ."

"Lần này đi chung với hội Artemis, nên tui cũng có đem theo cây cung “bí mật” của tui đó, biết chưa?"

"Trời! Anh Mongrel biết xài cung nữa hả anh?!"

"Thiệt hả anh? Nói mới để ý, đúng là anh có đeo... Ủa, mà sao cái cây đó hình thù nó kỳ cục vậy anh?"

"Ồ, muốn coi không? Hồi đó anh mua được ở chợ Sương Đen lúc người ta bán rẻ đó."

Sẵn dịp khoe hàng mới, nên cả đám dừng lại. Chuyện này cũng không có gì lạ.

Cô Sheena với cô Nastasha đừng có làm mặt khó đăm đăm vậy chớ. Mấy cô mà thấy cái này là mấy cô hiểu liền hà.

"Tèn ten! Cung Kiếm!"

Tui giở miếng vải che ra, ở đó là một thứ vũ khí coi bộ cũng "ngầu" lắm, nó là cây cung mà hai đầu có gắn thêm hai cái lưỡi dao nhỏ xíu.

Đúng vậy. Cây Cung Kiếm này nè, bình thường thì mình dùng cung bắn xa, tới hồi đối thủ nó lại gần thì mình có thể dùng mấy cái lưỡi dao gắn trên cung này mà đánh như xài thương vậy đó!

"Trời đất ơi... thiệt hả anh? Anh lại tốn tiền cho ba cái thứ này nữa hả..."

"Ha ha..." 

Ủa, sao phản ứng nó lạt nhách vậy ta. Cây cung lần này nó cũng dài mà, bắn tên cũng đi ngon ơ chớ bộ. Có điều cái phần kiếm nó hơi vướng víu một chút thôi.

"Tôi hỏi cái này cho chắc thôi. Mongrel, anh có xài được cái thứ đó cho đàng hoàng không vậy?"

"Xài được chớ sao không. Tui cũng có đem theo một mũi tên nè."

"Một mũi."

"Tên mắc muốn chết cô ơi. Mua một lần cả đống tui không có gan. Mà, từ đây tới cái cây đằng kia chắc cũng bắn không trật đâu."

"Tầm bắn gì mà ngắn ngủn! Gần bằng khoảng cách phi dao chứ nhiêu!”

"Không sao đâu, bắn trật thì mình xáp lại đánh gần thôi chớ có gì đâu. Tui chuyên trị đánh cận chiến mà."

…Khoe vũ khí mới mà sao mặt mày ai cũng lo lắng vậy trời.

Đâu phải có thêm cây cung là tui yếu đi đâu chớ?

Với lại, nếu mũi tên nó mà trúng thì tui cũng nghĩ do mình hên thôi. Chớ tui đâu có tự cao tới mức đó.

Mà, bữa nào rảnh, tui cũng tính mượn mấy mũi tên về tập bắn thử.

"Rồi, sắp vô tới rừng sâu rồi đó. Cẩn thận mà đi nghen."

"Dạ..." 

"...Nè Raina. Ổng lúc nào cũng vậy hả?"

"À dạ, cũng gần gần vậy đó chị..."

"Tui nghe hết đó mấy mẹ ơi."

Nói xấu người ta thì lựa chỗ nào người ta không có mặt mà nói chớ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận