Bastard Swordman
James Richman Matsuse Daichi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 13: Đi Câu Tôm, Đụng Phải Thứ Dữ

1 Bình luận - Độ dài: 3,545 từ - Cập nhật:

Mấy đứa lính mới vừa chân ướt chân ráo vô Hội quán, nói thẳng ra là cho làm nhiệm vụ nào cũng thành cục tạ hết.

Mấy vụ canh gác bảo vệ, tụi nó làm không có nổi. Với lại toàn mấy đứa từ dưới quê lên, không có ai chống lưng cho hết. Nếu mà bà con với ông trưởng làng này kia, có thơ giới thiệu thì may ra Hội quán còn châm chước cho chút công việc, chớ thường thường thì không có ai ngu gì giao việc quan trọng cho mấy đứa đó.

Mấy vụ hái lượm cũng khó xơi. Dân ở đây toàn là dân làm nông làm vườn mà. Cỏ cây gì mà bán được tiền chút là có người lượm sạch từ đời nào rồi, muốn kiếm thì phải lặn lội vô rừng sâu hoặc đi xa lắc xa lơ.

Ngay cả cái việc dọn dẹp thành phố ngày thường không ai thèm ngó, tới mùa này cũng bị đám lính mới bu lại để kiếm chút tiền chợ sống qua ngày, mà việc đó cũng có giới hạn thôi.

Còn không nữa thì chỉ có ba thứ: một là mấy việc dơ dáy như dọn cống rãnh, hai là mấy việc lao động chân tay nặng muốn xỉu liên quan tới xây dựng, ba là đâm đầu đi làm mấy nhiệm vụ tiêu diệt lạ hoắc lạ huơ. Thời nào cũng vậy, mấy cái việc 3K (Khó, Khổ, Kinh) nó cực lắm. Thiệt luôn.

Nhưng không hiểu sao mấy cái vụ đi săn lại đông đứa khoái. Mấy đứa trẻ từ quê lên, không biết có phải tại tụi nó tự tin thái quá, hay là mơ mộng làm người hùng Hội quán, mà cứ nhận mấy nhiệm vụ đi săn quá sức mình hoài, hết đứa này tới đứa khác.

Bởi vậy, mấy cái vụ đi săn này nè, năm nào cũng có cả đống thằng nhỏ chết thấy mà ngán. Kiểu như tụi nó không biết lượng sức mình, hay là không có kinh nghiệm gì hết…

Mấy cái đó đã được dạy kỹ càng trong buổi hướng dẫn ban đầu của Hội quán rồi, mà hễ học xong là y như rằng cả đám lại hô hào "Rồi, đi săn một trận cho đã!" rồi đâm đầu nhận nhiệm vụ. Dặn rồi mà vẫn thế, bó tay.

Cả đám chưa có đứa nào chơi Monster Hunter mà cứ thích cái kiểu "Chết hai lần nhằm nhò gì!" rồi kéo nhau vô rừng là sao trời. Khác nào đem thân đi vỗ béo goblin đâu. Rồi lâu lâu đang đi làm nhiệm vụ lòi ra ba cái xương khô nữa, làm ơn làm phước dùm tui cái.

"Đông đúc quá, không có việc gì làm hết trơn á."

Trước bảng thông báo của Hội quán, con bé Raina đàn em của tui đang xụ mặt. Đội Artemis của nó chủ yếu là làm mấy nhiệm vụ đi ăn, mà giờ đám lính mới ùn ùn kéo vô rừng kiểu này chắc khó làm ăn dữ lắm. Dân thợ săn người ta nói chỉ cần mấy tay mơ đi lang thang không cẩn thận là cả khu rừng nó khác liền. Giờ chỗ ở của mấy con ma thú chắc thay đổi tùm lum hết rồi.

"Anh cũng chả có việc gì làm nè. Mấy cái vụ dọn dẹp ở Legole bị giành hết rồi."

"Anh phải nhường mấy việc đó cho người mới chớ..."

"Giỡn chơi thôi cô em. Anh đâu có cái thú vui bỏ đói con nít tới chết. ...Thiệt tình là anh muốn vô rừng sâu cắm trại mấy bữa, mà năm nay người ta đông quá xá, coi bộ cũng khó à."

"À. Legole mình giờ làm ăn được lắm. Năm nay không chỉ người ở gần mà mấy người ở xa lắc cũng tới đây kiếm công ăn việc làm. Bởi mới đông vui vầy nè."

Kinh tế của Legole đang rất thuận lợi. Nói trắng ra, cái hiện tượng kỳ quái cứ tiếp diễn hoài hoài  này là vì mấy cái phát minh của Ngài Chaos tung ra, được sản xuất đều đều. Nói gọn lại, là tại tui. Chết cha tui rồi.

"Mà cũng có nhiều xưởng đang tuyển công nhân thời vụ đó anh. Tuy không phải việc của Hội quán nhưng cũng kiếm được tiền, nếu kẹt quá thì làm mấy việc đó cũng được."

"À, mấy cái xưởng hả... Chỗ nào cũng thấy đập đập xây xây hoài mà."

"Chỗ nào cũng thấy mở rộng, rồi lại thiếu người làm. Mà, đông vui thì cũng tốt." 

Legole nghe đâu dạo này đang từ từ trở thành một cái thị trấn buôn bán sầm uất... Hồi trước, vì nó nằm ở cái thế kẹt, chả gần địa phương nào đàng hoàng cả, nên bị coi như cái thị trấn trung chuyển hạng bét, chẳng ai thèm ngó. Đùng một cái, bao nhiêu là đặc sản mọc lên như nấm, thấy mẹ chưa. Tự dưng nó thành cái thị trấn nhộn nhịp, buôn bán đủ thứ hết trơn. Ông Bá tước Legole cai quản cái thị trấn này nghe đâu đang bù đầu bù cổ với công chuyện bận rộn ngoài kế hoạch luôn. Mắc cười ghê.

"...Rồi. Vậy nè Raina. Rảnh thì tính sao, đi ra sông với anh chơi không?"

"Ra sông hả anh? Mùa này có gì ở đó đâu?"

"Chỗ đó là chỗ ngon mà mấy tay mơ làm gì biết. Cái này đi một mình không bằng đi nhiều người... Thôi, em cứ chuẩn bị đồ nghề rồi ra cổng Đông gặp anh là biết liền."

"Ừm... Thôi, em đi cũng được." 

Vậy là, sau khi chuẩn bị sơ sơ, tui với con bé Raina cùng nhau đi ra con sông gần thị trấn. Giữa thiên nhiên toàn đá cuội lổn ngổn. Chỉ nghe tiếng lá cây xào xạc với tiếng nước chảy róc rách.

"Rồi, hai đứa mình đi câu tôm!"

“Cái gì!?”

Tui vừa lôi bộ đồ câu tự chế từ trong túi đồ ra cho nó coi, con bé Raina trợn mắt nhìn cây cung đang cầm trên tay phải của nó tới hai lần.

"...Em tưởng mình đi săn cái gì chớ!?" 

"Mùa này ở đây tôm nhiều lắm."

"Ủa, vụ này đâu nhất thiết phải là em đâu anh hai!?"

"Thì em rảnh mà, phải không? Câu cá một mình nó buồn, nói đúng hơn là nó trống trải làm sao á."

Xứ này làm gì có điện thoại bấm bấm đâu. Ai mà biết thưởng thức thì chắc một mình câu mấy tiếng đồng hồ cũng vui, chớ tui thì chịu. Không có ai ở gần nói chuyện qua lại là tui thấy nó khó ở lắm.

"Trời... À, cái này cũng có phần của em nữa hả anh?" 

"Chớ sao. Cần câu siêu xịn tự tay anh làm đó. Sắp tới tính đem đi bán làm hàng hóa luôn."

"Ủa này không phải chỉ là cái cây cột sợi dây... Mà thôi em cũng xin nhận cho anh vui." 

Ở Legole này hiếm khi nào được ăn hải sản lắm. Có thì cũng toàn là đồ khô, đồ hun khói không hà. Thỉnh thoảng cũng có cha nào đó rảnh hơi đi câu cá sông rồi đem ra quán rượu làm món nhậu, chớ bình thường cũng kiếm không ra. Bởi vậy, tự mình làm tự mình ăn thì lúc nào cũng có. Mấy con sông quanh đây cá tôm nhiều lắm, đối với tui là chỗ ngon số một.

"Mồi câu thì bắt mấy con sâu bọ ở đây được không anh?"

"Ừa ừa. Lại mấy chỗ nước không chảy xiết, thả câu dưới mấy cục đá, cá tôm cắn câu lia lịa đó."

"Vậy hả anh."

Câu mồi thì chủ yếu là phải kiên nhẫn chờ đợi. Nếu mà câu mồi giả thì chắc phải giật cần lia lịa, nhưng xui cái là cần câu này đâu có gắn cái ròng rọc xịn sò đó đâu. Bữa nào đó tui cũng muốn thử, nhưng bữa nay thì cứ ngồi câu kiểu chờ thời đi.

Hai đứa ngồi kề nhau thả câu, rồi ngó trời ngó đất. Câu không dính thì cứ chờ hoài chờ mãi. Mà con mồi này nó ngộ lắm, có khi nó cắn rồi mà cũng chưa chắc câu lên được liền, nên có lỡ tay chậm một chút cũng không sao. Bởi vậy nên thời gian cứ trôi qua mà không có gì gọi là căng thẳng hết.

"Hồi ở quê em không có đi câu cá hả Raina?"

"Dạ không anh. Chủ yếu là em đặt bẫy hoặc dùng cung thôi. Cũng có ông chú trong xóm hay đi câu, nhưng em không có hứng thú."

"Vậy có ăn tôm bao giờ chưa?"

"Dạ chưa." 

"Ủa, chưa hả?"

"Dạ chưa anh. Nghe nói cũng có người ăn, nhưng chắc không có nhiều tới mức chia cho em. À, cua thì em ăn rồi. Em thích ăn cua."

"Vậy là em phí mất nửa cuộc đời rồi..."

"Bộ nửa cuộc đời của anh là tôm không hả..."

"Nói cho đúng là tôm xào tương ớt."

"Em chịu, không hiểu gì hết."

"Bữa nay là em biết liền."

“Ủa?”

Nói qua nói lại thì cần câu có động tĩnh. Không phải cần của tui, mà là của nhỏ Raina.

"Từ từ đã. Cứ để yên vậy khoảng mười mấy giây nữa đi."

"Nhưng mà nó giật cần rồi nè anh!?"

"Bình tĩnh, cứ để vậy là được rồi. Nó chưa có dính câu hẳn đâu."

Lạ thiệt, cái này người ta kêu là "tay mới sát cá" đây mà. Không ngờ tui chưa kịp làm mẫu cho nó coi mà nó đã câu dính rồi.

"...Mười lăm giây rồi đó anh, được chưa ạ?"

"Rồi, giờ em từ từ nhẹ nhàng nhấc nó lên coi."

"Vèo..."

Con bé Raina tỉnh bơ nhấc nhẹ cần câu lên, đầu sợi dây có một cái bóng nhỏ xíu đang lúc lắc. Là một con tôm sông. Chà, cũng thường thôi, một con tôm bình thường, cỡ nhỏ hơn con tôm càng một chút.

“Ôi!”

"Rồi rồi, bỏ nó vô cái nồi này rồi lẹ tay đậy nắp lại đi."

"Dạ. Cũng dễ quá."

"Thấy chưa? Mà nói thiệt Raina, em câu hay đó. Anh không có ngờ lần đầu mà em làm được liền."

"Vậy hả."

Cái giọng "vậy hả" đó là sao đây. Để đó mà coi, tui sẽ cho cô thấy tài nghệ câu tôm càng mà tui đã luyện được.

"A, lại dính nữa rồi anh."

Lần thứ hai hả. Chà, chắc kiếm được chỗ ngon thôi.

"Ớ, nó giật nữa kìa anh."

Mà, có lần hai thì cũng có lần ba thôi.

"Chà, vừa thả xuống là dính liền! Khoan khoan, bình tĩnh... phải từ từ chờ đợi rồi mới..." 

...Mèn ơi, từ từ đã con khỉ này!

“Raina!”

"Dạ? Sao vậy anh?"

"Giờ là con thứ mấy rồi!?"

"Chắc cũng cỡ 10 con rồi ạ."

"Đổi chỗ, đổi cần câu cho anh lẹ!"

"...Dạ, cũng được ạ." 

Kỳ cục. Kỳ cục thiệt. Mồi của tui mà nó không thèm đớp một miếng là sao trời. Hai đứa ngồi cách nhau có mấy mét đâu. Vậy là tại chỗ ngồi rồi. Qua chỗ con Raina thả câu chắc chắn nhờ có phép màu gì đó mà...

"Anh Mongrel, anh Mongrel ơi."

"Trời đất!? Bên đó mà cũng dính nữa hả!?"

"Không phải ạ. Đằng kia kìa, bên kia sông." 

"...Ừ."

Tui nhìn theo ánh mắt có vẻ hơi căng thẳng của con bé Raina... thì thấy bên kia bờ sông, có một con ma thú đứng sững ở đó, đang nhìn chằm chằm qua bên này. 

Dáng đứng của nó nhìn qua thì giống người. Nhưng bộ lông dài bờm xờm của nó. Cái lưng gù giống như khỉ. Rồi quan trọng nhất, là con mắt độc nhất trên đầu nó. Tất cả đều cho thấy thứ đó không phải là người. Nó ở bên kia sông nên cũng khó đoán khoảng cách, nhưng mà nó bự tới mức mắt thường cũng thấy rõ con ngươi đỏ ngầu của nó.

Nếu mà lại gần, chắc sẽ thấy thằng cha một mắt đó là một tên khổng lồ cao gần 3 mét.

Cyclops. Khỏi phải nói, một con ma thú cực kỳ nguy hiểm.

"Con đó, tính sao giờ anh?"

Con bé Raina đặt cần câu xuống, cầm lấy cây cung. Tới nước này thì tui cũng phải ngưng câu cá thôi. Tui rút thanh kiếm bastard đeo bên hông ra, bắt đầu suy tính.

Cyclops là loại ma thú nguy hiểm cao. Nó ngu nhưng mà sức thì trâu bò. Goblin nhiều khi còn sợ người, chớ Cyclops nó mạnh nên không có sợ ai hết. Thấy người là nó coi như kẻ thù, coi như mồi ngon. Nhìn nước miếng chảy ròng ròng từ miệng nó bên kia sông là biết liền.

"Mình xử nó. Sông cạn cỡ này, Cyclops nó lội qua cái một."

"Thiệt hả anh?" 

"Thiệt. Nói cho em biết, chân nó chạy lẹ hơn người, mà sức thì gấp năm lần đó."

"Dữ vậy."

"Nhưng mà đầu óc nó ngu lắm. Raina cầm cung sẵn rồi mà nó còn đứng ngó trời kìa. Điểm yếu thì khỏi phải nói nhỉ?"

"Con mắt thấy ghê đó của nó, phải không anh?"

Con bé Raina giương cung, nhắm thẳng vào con khổng lồ, tiếng dây cung kéo căng kêu ken két.

“Nhắm được không?”

"...Gió ở sông hơi khó lường anh ơi. Mình mẩy nó coi bộ chắc nịch, lỡ mà trật một chút là mệt đó."

"Ngoài con mắt ra thì chắc nó chịu đòn được hết."

Nếu không phải nhỏ Raina mà là đứa nào xài cung mạnh hơn, có khi bắn xuyên được điểm yếu trên cái thân hình dày cui của con Cyclops. Nhưng nhỏ Raina nhắm thì giỏi, chớ sức nó vẫn còn yếu xìu như con nít. Muốn hạ nó mà không nhắm vô mắt thì khó à. 

Còn tui thì có sức đó, nhưng mà tập bắn cung nửa chừng thấy chán nên bỏ, thành ra không có đánh xa được.

"Thôi, cứ bắn thử một phát coi sao."

"...Trong lúc không thể bắn trật mà anh nói nhẹ hều à."

"Trật cũng không sao. Anh lo được. Cứ coi như tập bắn thôi."

Tui đưa thanh kiếm bastard ra, con bé Raina cười méo xệch.

"...Lần sau anh mang cây kiếm nào dài hơn chút được không ạ?"

"Nếu mà còn có lần sau, thì có nghĩa 'cây này' cũng xài được rồi, phải không?"

Con Cyclops bên kia sông gầm lên. Con mắt độc nhất đỏ ngầu, cái miệng rộng hoác mà người thường không thể nào có được. Hàm răng thì lởm chởm, xô lệch. Chèn ơi là chèn ơi. Mấy con ma thú dơ dáy chỉ cần nhìn thôi là thấy ghét rồi.

"Khóa Mục Tiêu"

Con bé Raina kích hoạt kỹ năng, sâu trong mắt nó lóe lên ánh sáng mờ ảo. Kỹ năng, tuyệt kỹ được thần linh ban cho (theo như lời đồn ở xứ Sangrail). 

Nhờ hiệu quả của nó, cây cung đang kéo căng của Raina hết run hẳn, đầu mũi tên nhắm thẳng vào con Cyclops không một chút sai lệch.

“Xuyên!”

Mũi tên lao đi. Xé tan cơn gió thổi trên mặt sông, trong nháy mắt đã bay tới chỗ con Cyclops.

Nhưng…

"Hự!"

Mũi tên trúng đâu đó gần gò má con Cyclops rồi bị bật ra. Chắc tại gió nên hơi lệch một chút. Cái này đành chịu thôi.

"GRÀOOOOOO!"

Không đâm trúng không có nghĩa là con Cyclops nó tha cho, nó gầm lên, cơn giận còn dữ hơn nữa. Nó bì bõm lội qua con sông cạn, càng lúc càng tiến sát lại gần.

"L... làm sao giờ anh? Để đó cho anh được không ạ?"

"Cứ để đó cho anh. Để cho chắc ăn, em cứ lùi ra xa một chút đi."

"...Em sẽ đứng xa yểm trợ bằng cung tên..."

“Khoan!”

"Sao nữa anh!?"

"Lỡ nó đá văng cái nồi đó của mình thì toi. Em ôm cái nồi đó rồi lùi ra xa đi."

"Giờ này mà còn lo cái này hả anh!?" 

"Phải nhớ bữa nay hai đứa mình tới đây làm gì chớ!"

"Bây giờ lo cho cái mạng của tụi mình thì hơn đó anh...!? Thôi em tin anh đó!"

Mặc kệ con bé Raina vừa nói vừa lùi lại, tui cầm kiếm thủ thế.

"Rồi... coi bộ bữa nay tao câu dính phải thứ 'hàng độc' rồi đây."

"Gầm! Gừ!"

"Cỡ mày thì không phải loại để mà thả đi được rồi. Xin lỗi mày nghen, chịu khó nằm lại đây đi."

Thân hình khổng lồ của nó áp sát. Cao tới ba mét thì đúng là một thằng khổng lồ dễ sợ. Nhưng mà nó không có tấc sắt trong tay, còn tui thì có. Dù là cây kiếm bastard nửa vời này, cũng đủ để tui ra đòn phủ đầu rồi.

"Anh ơi!" 

Ít ra mày có thêm cây dùi cui thì còn coi như cân kèo. Tay không lội sông, kiểu đó thời chiến quốc người ta cũng không có chơi, thế nào cũng thua.

"GRÀ--"

Ngay lúc nó sắp lội qua hết con sông, tui vung kiếm chém vô cánh tay đang giơ ra của nó. Chặt gân. Vậy là hết đường chụp bắt. Tui chém xéo xuống một phát nữa, rạch cái chân nó.

"Áaa!"

Vết thương tuy nông so với cái thân hình đồ sộ của nó, nhưng nó cũng phải khụy gối xuống. Đúng là nó đã khụy xuống rồi.

"ÁÁ!?"

Dù mình mẩy nó có bự cỡ nào, một chân bị thương, lại còn ngồi thụp xuống sông, nước sông đẩy nó mạnh hơn, làm sao mà đứng vững cho nổi. Con Cyclops ngu ngơ té chỏng gọng, bị nước cuốn trôi đi một đoạn.

“Éc Éc.”

"Ọc ọc! Áaa!"

"Mày nổi nóng hả?"

Giờ thì cứ lựa chỗ nào không phòng bị của nó mà đâm tới tấp cho nó chảy máu đến chết thôi. Vừa phải coi chừng nó phản công, vừa nhắm vô mấy chỗ hiểm như mạch máu, rồi gân với cơ bắp nó dùng để ra sức mà kết liễu nó từ từ.

"...Dữ thiệt."

Đến lúc con Cyclops yếu xìu, gần như không cựa quậy nổi, con bé Raina cũng đi lại gần.

"Tôm có chạy mất con nào không?"

"Dạ không mất con nào... nhưng mà giờ này còn lo chuyện đó hả anh?"

"Con này sắp tiêu rồi. Tự nhiên giống như anh đang cắt tiết nó vậy, dù có ăn thịt nó đâu."

Đùi, nách, hông, cổ. Tui cứ lựa mấy chỗ coi bộ là yếu huyệt trên mình con Cyclops đang nằm sấp dưới sông gần như không động đậy mà đâm. Mấy con bự chảng cỡ này, nhìn vậy chớ sức sống nó cũng trâu bò lắm. Đừng có lơ là, cứ phải hành cho nó tới chết luôn thì mới chắc ăn. Không có thương hại gì hết. Có ngu cỡ nào cũng biết giả chết mà.

"Chắc vậy là đủ rồi. ...Chèn ơi, bởi vậy tui ghét mổ xẻ mấy con ma thú hình người là vậy đó..."

Bằng chứng tiêu diệt Cyclops là con mắt độc nhất của nó... chắc là cái tròng đen? Hay con ngươi? Nói chung là cái phần đó. Cứ xẻo hơn nửa cái phần nhìn giống con mắt là được. Thường thường, bằng chứng tiêu diệt là người ta xẻo mấy cái chỗ nào đó kiểu "lấy rồi thì không lộn với bộ phận khác, với lại chắc chắn nó đã chết rồi", nên trường hợp con này là con mắt. Chà, cũng dễ hiểu, nhưng mà... trời ơi, ghê quá.

"...Anh Mongrel, anh xài kiếm giỏi thiệt."

"Ừa, thấy chưa?"

"Vậy mà câu cá dở ẹc."

"Nè nè, bữa nay là tại tui không có hên thôi cô em!"

"Thiệt không đó?" 

Nhỏ này, mới câu được mấy con mà vênh vênh cái mặt rồi...

"Cô cũng gan thiệt... Được rồi, bữa nào đi câu nữa. Tới lúc đó tui cho cô thấy tài nghệ thiệt của tui."

"...Hi hi, em chờ đó nha. À, mà tôm này ăn làm sao? Nướng hả? Hay luộc?"

"Không, mấy con này phải bỏ đá rêu vô bụng nó rồi ngâm nước một ngày. Mai mốt gì đó mới ăn được."

"Trời, rắc rối quá vậy."

"Thôi đừng có cằn nhằn, mai tui cho cô ăn món ngon để dành của tui."

Mà chắc trước đó, tui phải bận bịu với cái vụ báo cáo con Cyclops trời ơi đất hỡi này rồi. Ngay cái lúc phiền phức mà lại lòi ra một con ma thú nguy hiểm thấy mồ. Con này mà không phải đi lạc một mình, nó đi theo bầy, thì năm nay kẻo đi lượm xác đám lính mới cả mớ.

Còn tùy Hội quán xử lý ra sao nữa... Chà. Không biết rồi sẽ thế nào đây.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Văn phong hài nam vl
Xem thêm