Bastard Swordman
James Richman Matsuse Daichi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 08: Diệt Thú Hại Ngoài Đồng

0 Bình luận - Độ dài: 1,417 từ - Cập nhật:

Đường đi chẳng thấy trộm cướp hay goblin, trời cũng không mưa, êm ru từ đầu đến cuối.

Sức khỏe của ông Kaspar cũng cải thiện từng ngày, khi đến ngôi làng cần tuần tra, ông đã hoàn toàn khỏe khoắn.

Có điều, cách ăn uống của ông Kaspar thật kỳ lạ: tay run rẩy, nhấm nháp từng thìa cháo loãng, đôi lúc lại cười bí hiểm. Trông ông chẳng khác nào một cụ già yếu được người khác chăm sóc, khiến ai nhìn vào cũng không khỏi ái ngại. Dù có lẽ ông vẫn khỏe, nhưng dáng vẻ đó vẫn khiến tôi cảm thấy lo lắng.

"Mùa thu hoạch thực náo nhiệt, thích thật đấy..."

Làng Truman, nơi chúng tôi đến làm nhiệm vụ, là một ngôi làng xa xôi, hẻo lánh, không gần bất kỳ thành thị nào. 

Nó không chỉ cách xa thị trấn Legole mà tôi đang sống mà còn không có thị trấn nào khác ở gần. Nói chung, vị trí khá là bất tiện.

Vào mùa thu hoạch, việc tuần tra đường sá hoặc bảo vệ làng thường do những người con xa xứ, làm ăn ở các thị trấn lân cận đảm nhiệm, kết hợp về thăm quê. Tuy nhiên, làng Truman lại quá hẻo lánh, không có thành viên Hội quán nào gốc gác ở đây cả.

Lần này đến làng Truman, những người chẳng hề quen biết như chúng tôi cứ ngỡ sẽ bị xa lánh như người lạ, bởi dân quê có tiếng khó gần. Thế nhưng, trái với suy nghĩ đó, người dân ở đây lại rất cởi mở, bản thân tôi cũng không bị xì xầm là "thằng cha Sangrail này nọ"  mà còn nhận được sự đối đãi tử tế.

Ngồi đây, thong thả uống nước nóng với ông Kaspar, ngắm nhìn mọi người làm đồng, quả là một điều may mắn. Những năm trước, tôi thường gặp nhiều phiền toái hơn.

"Ông Kaspar, ở đây trị liệu sư có việc gì làm không?"

"Có chứ, tôi sẽ khám bệnh cho dân làng vào giờ nghỉ chiều ở quảng trường... Mùa thu hoạch có rất nhiều người bị thương."

"Dễ bị đứt tay các kiểu đúng không. Hồi ở làng tôi cũng hay chảy máu suốt."

"Anh Mongrel cũng cẩn thận nhé, vết thương dính đất cát không tốt đâu..."

Ở thế giới này, việc làm đồng áng tiềm ẩn nhiều rủi ro, không chỉ là bị cỏ hay dao dựa cứa tay mà còn phải đề phòng các loài động vật hoang dã ẩn náu trong ruộng lúa mì tấn công bất ngờ. Trăn gấm hung dữ từ ngoài đồng cũng thường xuyên xuất hiện. Vì lẽ đó, người dân ưa chuộng sử dụng lưỡi hái cán dài để giữ khoảng cách an toàn, tránh những cuộc chạm trán nguy hiểm.

Ngày xưa ở làng tôi, người ta thu hoạch lúa bằng một con dao hình móng mèo phóng to, giống dao karambit, rất tỉ mỉ. Thoạt nhìn, tưởng chỉ có sát thủ mới dùng loại dao đó, nhưng nó lại khá tiện lợi, mở thùng các-tông Amazon dễ dàng. Giờ tôi đã có con dao ưa thích khác rồi nên không dùng nó nữa.

"Này, anh hội viên trẻ tuổi đằng kia ơi!"

"Mongrel, hình như có người đằng kia gọi anh."

"Chuyện gì vậy nhỉ. Vâng, có chuyện gì thế ạ?"

“Ngoài đồng có lũ goblin khốn nạn! Anh làm ơn ra đồng xử chúng giúp tôi được không?”

Ồ, đến giờ làm việc rồi.

Mấy ông già tiểu đội ba đang đi tuần quanh làng, về thể lực thì tôi là khỏe nhất rồi. Muốn trốn việc thêm chút nữa nhưng đành chịu thôi. Làm việc nào.

"Lát nữa tôi cũng phải ra quảng trường. Anh Mongrel, cẩn thận nhé..."

"Vâng. Ông Kaspar cũng đừng gắng sức quá nhé."

Goblin ở đâu cũng có. Chúng mắn đẻ, thời gian mang thai ngắn, giao phối được cả với lợn rừng, lại còn ăn tạp, quan trọng nhất là nhỏ con. Chúng thường làm ổ ở những cái hang hốc chật hẹp không ngờ tới, có khi còn cả gan sống ngay giữa làng hoặc trong một cánh đồng lúa mì như thế này.

Ruộng lúa mì mọc cao, tự nó trở thành một nơi ẩn nấp còn tốt hơn cả rừng rậm. Nếu trồng theo hàng lối ngay ngắn, tầm nhìn sẽ thoáng hơn một chút, nhưng hầu hết ruộng đồng ở thế giới này đều gieo trồng kiểu vãi hạt lung tung. Sâu trong ruộng lúa mì là những nơi con người không thể với tới.

Trừ những dịp đặc biệt, ruộng lúa mì thường không được chăm sóc cho đến mùa thu hoạch. Vì vậy, nếu có ai xuất hiện giữa ruộng lúa, có lẽ chỉ là đám thanh niên trong làng tò te hú hí mà thôi. Do đó, đối với lũ goblin nhỏ bé, ruộng lúa mì trở thành một nơi ẩn náu lý tưởng.

"Kia kìa, ở đó đó. Lũ khốn, dám giày xéo lúa mì nhà tao."

"À, thấy rồi. Không thể để máu me vương vãi ngoài ruộng được nhỉ."

"Đúng vậy. Nhờ anh xử lý chúng ở mé đằng kia là tốt nhất."

"Được thôi. Để tôi giải quyết nhanh chóng, bác cứ yên tâm làm việc khác nhé."

“Ừ.”

Sâu trong khu ruộng lúa mì đang thu hoạch mà người nông dân chỉ cho, đúng là có bóng dáng mấy con goblin. Mùi hôi thối bốc ra từ gần đó nên chắc chắn không thể nhầm được. Số lượng khoảng hai con chăng.

Đối thủ này ngay cả dân làng cũng giết được. Nhưng sẵn có chúng tôi ở đây, để họ xem tay nghề chuyên nghiệp của dân chuyên là như thế nào.

"Rồi, trước hết là cái này đã."

Goblin hiếu chiến nhưng cũng không ngu hoàn toàn. Gặp kẻ mạnh, chúng biết đường bỏ chạy. Song, nếu bị khiêu khích, cơn giận dữ sẽ lấn át sự khôn ngoan còn sót lại của chúng.

"Nào nào các bé goblin, có thấy miếng thịt khô ngon lành này không? Ừm, ngon vãi chưởng."

Tôi lấy ra thịt khô, mẻ này làm hơi lỗi nên còn mùi lạ khá nồng và không ngon. Tuy nhiên, cái mùi nồng này lại có ích trong những tình huống như thế này.

"Gừ"

"Kéc kéc!"

Lũ goblin bắt đầu gầm gừ dọa nạt tôi, như thể muốn phản đối "Đó là của bọn tao!" Chúng vẫn chưa chịu ra khỏi ruộng lúa mì. Nhưng sắp rồi.

"Ừm~ Tụi mày thèm lắm hả~? Vậy cho mỗi đứa một miếng nhỏ nhé~..."

"Kéc! Kéc kéc!"

"Đùa thôi! Ngon quá đi mất!"

"GRÀO ОООО!"

Dính câu rồi! Chà, tức điên lên rồi kìa! Rồi, tiếp theo là dụ chúng ra khỏi ruộng.

"Tụi bay nhìn miếng thịt mọng nước này xem... Chẳng khác nào miếng bít tết A5 hảo hạng ấy...!"

"Ọc!"

"Kéc kéc!"

"Nếu nhanh chân, miếng thịt này sẽ là quà tặng cho khán giả~... Đùa thôi! Ngon vãi!"

Về thể chất, con người có ưu thế hơn hẳn. Nếu cẩn thận tránh lún chân vào đất mềm ngoài ruộng, tôi hoàn toàn có thể thong thả dụ lũ goblin ra đường mà không sợ bị chúng bắt kịp.

Lũ goblin đầy sát khí xông tới. Tôi đã làm cái quái gì chúng chứ? Với tình hình này, hạ gục một con chắc cũng chẳng làm mấy con còn lại rút lui, xem ra cũng tốt. Cả hai con đều chỉ có dùi cui làm vũ khí, tầm đánh còn ngắn hơn cả kiếm ngắn của tôi.

"Nào, bắt đầu tiết mục 'Nấu ăn 3 giây' thôi nhỉ."

"Grà...!"

Tôi rút kiếm bastard ra khỏi bao da, vung mạnh xuống đầu một con đang xông đến. Lưỡi kiếm xuyên sâu đến tận má, con goblin chết ngay tại chỗ.

"Đầu tiên là món 'goblin băm'."

"Kít...!?"

"Còn mày thì làm món 'xẻ phanh'!"

Con goblin còn lại đứng ngây người vì kinh hãi, cũng lãnh trọn một nhát chém chí mạng vào thân, ngã gục. Đối phó với lũ goblin thì chỉ cần có vậy.

"Này, goblin xong rồi nhé!"

"Cảm ơn anh nha!"

Sau đó, công việc thu hoạch lại tiếp tục, còn tôi thì bị giao cho cái việc chẳng mấy thích thú, đó là dọn dẹp xác lũ goblin.

Biết thế này thì thà đánh chết tươi không đổ máu còn hơn.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận