Bastard Swordman
James Richman Matsuse Daichi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 15: Kẻ Lữ Hành Cô Độc

1 Bình luận - Độ dài: 2,497 từ - Cập nhật:

Sau đợt lính mới kéo lên một thời gian, Hội quán cũng bắt đầu lắng dịu lại.

Mấy thằng cha nào mà thấy rõ không hợp với nghề này là lẳng lặng cuốn gói về quê, còn mấy đứa đầu đất không biết suy nghĩ thì sớm muộn gì cũng gây chuyện với lính gác rồi bị tống vô nhà đá thôi.

Có cái hội mới lập tên là "Lôi Đình Sát Thần", nghe đâu thằng hội trưởng bị bắt làm nô lệ vì tội gì đó nên tan đàn xẻ nghé luôn rồi. Sát thần cái nỗi gì, một con goblin cỏn con còn chưa giết được nữa là. Thiệt tình, cái tốc độ tan rã đó cũng đáng để người ta nhớ cả đời...

Rồi mấy cái hội nào mà không biết cách kiếm tiền cho đều tay, cũng tự nhiên mà rã đám lẹ lắm.

Cái bệnh chung của đám này là đông người mà chia tiền không khéo, nên làm mãi mà không thấy lời. Mấy việc trả công theo đầu người thì còn đỡ, chớ mà đâm đầu làm ba cái việc lặt vặt trả công cố định thì có nước húp cháo loãng. Tính toán vậy mà cũng không xong thì đúng là dân nhà quê mới lên thiệt.

Còn mấy đứa nào vì muốn nuôi nhiều miệng ăn trong hội, đâm đầu vô ba cái nhiệm vụ khó nhằn thì còn thê thảm hơn nữa.

Tui không muốn kể lể chi cho nhiều ba cái chuyện tụi nó hay gặp đâu, nhưng đứa nào số hên lắm á, thì cũng chỉ có nước đi làm nô lệ trả nợ tiền thuốc men... Đại khái là vậy đó. Buồn thúi ruột.

Rồi, mấy đứa còn trụ lại được cũng xem như là dân đàng hoàng tử tế.

Mà nói thẳng ra đó, ngay cả bây giờ, cũng còn cả đống đứa giống như mấy trái bom xịt, không hiểu sao mà chưa chịu phát nổ.

Dù vậy, mấy thằng lính mới mà có triển vọng thì hiếm lắm, nên mấy cái hội nhỏ, yếu thế hơn bắt đầu đi "săn đầu người", kiếm mấy đứa mới vô để làm chân chạy vặt.

Có được mấy đứa làm được việc trong đội, công chuyện nó cũng dễ thở hơn. Với lại, nói nghe hơi ác, đa số mấy cái hội này, đều chia tiền công cho người mới ít hơn với lý do là "lính mới". Chèn ơi, ở đâu cũng có mấy vụ bóc lột cả. Đời nó bạc.

Mà nói gì thì nói, mấy đứa lính mới mà sống sót được tới giờ này thì cũng không có ngu hết đâu.

Đứa nào mà lanh lợi, nó đánh hơi được mấy cha đàn anh không ra gì là nó né liền, rồi cũng tự mình đi hỏi han tin tức này kia.

Mấy đứa nào khôn khéo hơn nữa, là được chui lọt vô mấy cái hội lớn có tiếng, có cơ hội thành thành viên Hội quán lâu năm... à không, mới là ứng cử viên thôi.

Sẵn đây tui nói luôn, ai mà hỏi tui thì tui sẵn lòng chỉ cho hết.

Cứ bao tui một ly rượu hay ly sữa gì đó là tui nói cho nghe từ đầu tới cuối luôn. Tui thì tui không có ưa mấy thằng không biết điều, nhưng ai đã mở miệng hỏi mình thì tui cũng chiếu cố chút ít.

Kiểu như "Ê, thấy mầy cũng siêng năng đó, chỗ này hợp với mầy nè," hay là "Muốn mua đồ nghề nào mà nó rẻ mà bền á, thì lại cái tiệm kia kìa," không thì "Bữa nay đám đó nó thiếu một người đó, mầy lại xin thử coi có vô được không." Tui chỉ chỏ cho tụi nó dễ sống xíu.

Cứ làm cái nghề "thông tin viên" hay "thổ địa" kiểu đó một hồi, tự nhiên lại có mấy đứa không biết nghĩ sao mà đùng đùng chạy lại nói "Anh Mongrel ơi, cho em vô hội của anh với!", làm tui thấy cũng mắc cười.

Tui đi có một mình hà, nên đương nhiên là từ chối hết.

Mà cho dù có đứa nào nó ái mộ tui thiệt đi nữa, thì một thời gian sau nó nhìn qua nhìn lại mấy người xung quanh rồi cũng sẽ nghĩ "Ủa? Coi kỹ lại thì cha Mongrel này cũng thuộc dạng dị hợm quá ta?" nên ba cái đó nó cũng qua mau như cơn gió thôi.

Tui đi một mình là để hưởng hết tiền thưởng đó, chớ đừng có thấy vậy mà bắt chước đi nhận mấy nhiệm vụ nguy hiểm một mình nghen. Mấy cái kiểu đó của tui là không có nên học theo đâu.

"Anh Mongrel, anh có muốn vào hội của tụi em không?"

Trời đất ơi, cái kiểu này thì tui mới gặp lần đầu luôn. Tui giật mình tới nỗi nuốt luôn miếng thịt khô đang nhai dở trong miệng.

"Tụi em nghe nói anh Mongrel ở Legole toàn đi một mình không à. Với lại, tụi em không có để ý ba cái chuyện tóc tai của anh đâu!"

Thằng nhỏ này nó nói gì mà nghe ớn quá trời. Mấy đứa nhỏ đứng sau lưng nó mắt đứa nào đứa nấy cũng sáng rỡ lên, nhìn còn thấy ghê hơn nữa.

Tính rủ rê tui vô cái gì đây? Hổng phải đạo lạ gì chứ hả? Mà cha nội này tự nhiên nói móc cái đầu tóc của tui là sao chời.

"À... xin lỗi cậu nghen, nhưng tui thích đi một mình nên mới vậy. Cậu có lòng mời thì tui cũng vui, nhưng mà nếu muốn kiếm thêm người thì cậu thử hỏi chỗ khác xem sao."

“Ơ…”

Sao bị tui từ chối mà nó sốc dzữ vậy. Tụi bây hình như không có để ý xung quanh hả, cả cái Hội quán này người ta đang dòm đó. Mà không phải người ta dòm kiểu khen đâu à.

"...À! Hay là mình bắt đầu bằng việc giới thiệu trước đi! Em tên là Frank! Em là hội trưởng của hội "Ánh Dương Nơi Tận Cùng"! Đây là con bé Chel em gái của em, pháp sư. Còn đây là Gid, xài thương." 

Chèn ơi là chèn ơi, thằng cu này nó lì thiệt chứ. Tui từ chối rồi mà. Tui nói không muốn rồi mà trời. 

Cái sự kiên trì đó đó, để dành mà đi làm nhiệm vụ đi cha nội...

"...Cái này nói nhỏ anh nghe thôi, chớ em với con Chel cũng lai dòng máu Sangrail đó anh."

Tui có ý muốn nghe đâu, vậy mà thằng nhỏ Frank này nó cũng ráng ghé tai nói nhỏ cho bằng được.

Thiệt tình tui không hiểu nổi cái cách giữ khoảng cách của thằng nhỏ này luôn. Chắc nó nghĩ tại tui cũng có máu Sangrail nên sẽ không kỳ thị nó hả? Trời đất ơi, nó nói vậy làm tui còn khó xử hơn nữa.

"Nè cậu ơi. Chuyện cậu có lai máu Sangrail hay không á, nó không có dính dáng gì tới chuyện tui đi một mình hết trọi. Tui đi một mình là tại tui thấy nó khỏe, tui thích vậy thôi."

"...Thích đi một mình sao...? Đi chung với người khác không tốt hơn hả anh, sao lại cố tình đi một mình vậy...?"

"Cậu đừng có nhìn tui như nhìn con thú lạ mới xuất hiện vậy chớ. Cũng có người như tui thiệt đó. Người thiệt việc thiệt luôn."

Mà nói ngay thì, ở Legole này kiếm được mấy người đi một mình mà làm ăn ngon lành, cũng đếm trên đầu ngón tay thôi.

Nhưng mà nè, trên đời này cũng có mấy con sên nó chỉ sống được dưới cục đá đó thôi. Mấy người như vậy thì mình phải để cho người ta yên chớ.

"...Vậy khi nào anh thấy có hứng thì cứ kêu tụi em một tiếng nha?" 

Nói xong, đám nhỏ trong hội "Ánh Dương Nơi Tận Cùng" kéo nhau rời khỏi Hội quán.

...Chà, bụng dạ tụi nó chắc cũng không có xấu xa gì đâu. 

Nhưng mà mấy cái kiểu người như vầy nè, không khéo lại đạp trúng "mìn" của người ta mà không biết, nghĩ tới thấy cũng hơi ớn ớn. Coi bộ không phải dạng người biết cách sống ở đời sao cho khéo. 

Lúc nãy mời tui vô hội mà cứ như ông tướng vậy đó, tui thấy sớm muộn gì cũng gây chuyện cho mà coi.

Làm ơn làm phước đừng có để xảy ra ba cái chuyện đánh đấm gì hết nha mấy cu.

"Được không đó Mongrel? Người ta tử tế mời ông vô hội đó? Bỏ qua cơ hội này hả?"

"Hỏng việc hết rồi Mongrel ơi... Ai đời lại đi từ chối lời mời của cái hội huyền thoại 'Ánh Dương Tận Cùng Cái Gì Đó'... Trời ơi, uổng quá là uổng!" 

"Mấy cha nói nhiều quá!"

Mấy cha say xỉn ngồi bàn xa xa cứ nhìn qua rồi cười tủm tỉm, thiệt là ồn ào muốn chết.

Với lại, đi nói xấu tên hội của người ta công khai vậy là không có được đâu nghen. Theo tui thấy thì cái tên "Ánh Dương Nơi Tận Cùng" nó cũng còn đỡ chán hơn khối tên đó.

Dân lính với dân Hội quán ở Halperia này người ta không có khoái mấy cái gì liên quan tới mặt trời cho lắm. Chắc bởi vậy nên nghe nó hơi "xế chiều" hả ta. Mà kệ, không quan tâm.

"Mongrel, nghe nói anh dẫn con bé Raina dễ thương của tụi này đi gặp chuyện nguy hiểm phải không?"

Một bữa nọ, lúc tui đang ngồi trong Hội quán, cố gắng dùng sữa để làm loãng cái bột cháo ăn liền tự chế của mình.

Tự nhiên có một mỹ nhân ngồi xuống cái ghế đối diện bàn tui. Mấy bàn xung quanh còn trống đầy ra đó.

"Ủa, đây không phải là cô Sheena của hội Artemis, biệt danh 'Liên Tiễn' đó sao. Chào cô, bữa nay khỏe không?"

"Nghe nói anh dẫn Raina đi, rồi còn đánh nhau với Cyclops nữa phải không?" 

"Ừ thì, chuyện đó là có thiệt, nhưng mà tại xui rủi đụng độ bất ngờ thôi, cô cũng thông cảm cho. Tui cũng đã ráng hết sức để ý an toàn rồi đó."

"Ai mà biết được."

Con mụ tóc đen thắt bím dài thòn này là Sheena. Hội trưởng của Artemis. Đúng như cái biệt danh "Liên Tiễn" của bả, tài bắn cung phải nói là thiên bẩm, nếu mà chỉ tính riêng bắn cung thì ở cái thị trấn Legole này bả là số một.

Nghe đâu bả từ trên Vương Đô xuống, quá khứ thì bí mật tùm lum, tui cũng không có rành. Mà tui đoán chắc cũng con cháu nhà quan nào sa cơ thất thế hay gì đó. Nhìn cái tướng bả sang cả người.

Tài làm hội trưởng của bả cũng không phải dạng vừa đâu, cái hội gần như toàn là con gái mà bả quản lý đâu ra đó mấy năm trời rồi.

...Bởi vậy nên, dù là vô tình đụng phải con Cyclops, thì bả cũng khó chịu với tui là phải rồi. Nhìn từ ngoài vô thì chắc ai cũng thấy tui làm ba cái chuyện nguy hiểm thấy mồ. Đã vậy tui hay đi một mình nữa.

Với lại hồi trước tui có lỡ lời nói bậy với một người trong hội của bả. ...Nghĩ tới nghĩ lui chắc chủ yếu là tại cái vụ đó.

"Một mình mà dám đánh tay đôi với Cyclops, anh không bị khùng đó chứ. Cho dù có cường hóa được bản thân, thì da với lông của con Cyclops nó cứng như đá, đâu phải muốn hạ là hạ được liền đâu."

"Một mình tui thì không biết có làm gì được nó không. Nhưng lần này cũng may là có con bé Raina nó bắn tên trúng mặt làm nó bị thương nên tui mới đỡ đó."

"Tôi có nghe rồi. Nhưng mà vết thương đó cũng nông thôi phải không?"

Ủa, lộ rồi hả ta. Mà nhỏ Raina nó kể thì chắc là vậy rồi. Tui cũng đâu có dặn nó ém nhẹm gì đâu.

"Tại con quái đó nó lội bộ qua sông nên mới dễ đó cô."

"Tôi đang nghi ngờ thực lực của anh đó, Mongrel. Anh hạ được nó là do ăn may, hay là do chuyện khác?"

"...Rốt cuộc là cô muốn nói cái gì với tui đây?"

"Lần tới, anh phải nhận một nhiệm vụ chung với tụi tôi. Để tụi tôi thử xem anh có đủ sức bảo vệ được Raina hay không."

"Ủa rồi tại sao lại là tui?"

"Nếu anh không muốn, thì từ nay đừng có rủ rê Raina đi lung tung bên ngoài nữa. Con bé đó là đồng đội quý giá của tụi tôi."

...À, ra là vậy.

Muốn dẫn con Raina đi với tui, thì phải chứng minh cho người ta thấy mình cũng có chút thực lực. Ý bả là vậy đó. Còn không thì đừng có dính dáng tới. Mà nói đi cũng phải nói lại, bả là hội trưởng, lo cho tính mạng của chị em trong hội nên nói vậy cũng phải.

"Tui có hứa với con bé Raina rồi. Là sẽ đi chung với nó nữa. Được thôi, tui nhận lời."

"...! Anh nhận lời thật sao?"

"Ừa. Nó câu được mười con tôm còn tui thì móm... Làm sao để chuyện nó kết thúc vậy được."

"...À, con bé đó có khoe rồi. Nó nói nó thắng anh trò câu cá..."

"Tui sẽ chứng minh cho cô thấy đó chỉ là một sự nhầm lẫn thôi."

"...Tôi nói trước cho anh biết, tôi không có muốn thử tài câu cá của anh đâu nhé. Cứ nhận một nhiệm vụ tiêu diệt nào đó, rồi dùng kiếm hay dùng cái gì cũng được, thể hiện bản lĩnh của anh ra là được rồi."

"Tui biết rồi mà. Để tui 'trổ tài' cho cô coi."

Nói thì nói mạnh miệng vậy đó, chớ... 

Đâu có thể nào mà xài kỹ năng của mình trước mặt người ta được.

Chắc phải nghĩ cách nào đó ma giáo một chút, để cho người ta thấy mình cũng biết đánh đấm này kia cho nó ra hồn mới được.

Mà, thôi kệ, tới đâu hay tới đó.

"Cô Sheena nè. Cái bịch bột cháo ăn liền mang theo người này nè, cô có muốn mua không? Chỉ cần ngâm vô sữa hay bia ale là thành cháo ăn được liền, tiện lắm. Bữa nay mua là tui bán rẻ cho một bộ 12 gói luôn."

"Không cần."

"Vậy hả..."

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Nhà phát minh vĩ đại mà nấu ăn dở quá =))
Xem thêm