Bastard Swordman
James Richman Matsuse Daichi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 02: Thỉnh Thoảng Làm Người Quét Dọn

1 Bình luận - Độ dài: 1,672 từ - Cập nhật:

Tui chẳng nhớ nổi cái lý do gì mà mình chuyển sinh qua cái thế giới này nữa.

Chắc là cũng có cái cớ nào đó, nhưng tại lúc mới đẻ ra còn đỏ hỏn nên ký ức của tui về ba cái chuyện đó nó lơ mơ lắm. Tui có cảm giác là mình nhớ lại được cái con người của kiếp trước từ hồi còn chưa biết suy nghĩ. Vậy mà mấy cái chuyện cuối cùng ở kiếp trước thì vẫn còn mù mịt. Mà, kệ nó đi, bí ẩn thì bí ẩn, cũng đâu có chết chóc gì ai mà tui phải bận tâm cho mệt.

Tui sanh ra ở một cái xóm nhỏ xíu, nằm kẹt giữa Vương Quốc Halperia với cái Thánh Quốc Sangrail. Nghe đâu cái xóm này nó thuộc về Halperia.

Hai cái nước này thì khỏi nói, ghét nhau như chó với mèo, cứ đánh lộn giành đất ở ngoài biên giới hoài rồi lại làm huề, rồi lại đánh. Lúc tui chào đời thì trời yên biển lặng, không có giặc giã gì, nhưng không biết có phải nước nó chán cảnh hòa bình hay sao đó mà tới hồi tui lên chín tuổi, chiến tranh nó lại nổ ra. Cha mẹ tui cũng đi theo ông bà trong trận đó luôn.

Mà nhắc tới cha mẹ tui thì nó cũng hơi có chút rắc rối.

Cha tui là dân Halperia, còn má tui là người Sangrail.

Mất cha mất mẹ, tui đành mò tới bà con, lặn lội qua tới cái thị trấn xa lắc xa lơ để kiếm ông nội. Mà, nói thì nói vậy chớ, ổng làm sao mà vui vẻ cho nổi với một thằng cháu lai máu của phe địch như tui. Chắc ổng cũng chẳng ham gì nuôi một thằng nhóc tóc đen mà có mấy cọng trắng xen vô, nhìn là biết ngay con lai con rớt.

Tuy người ta không có đánh đập gì, nhưng tui cũng chỉ được người ta dúi cho một mớ tiền lẻ "cắt đứt quan hệ" rồi đuổi đi.

Nếu là một thằng nhỏ bình thường thì chắc tới đó là hết đường sống rồi, nhưng xui cho tụi nó là tui lại không có bình thường.

Cỡ năm tuổi, tui tự nhiên có một cái năng lực lạ đời, cũng không biết là trời cho lúc chuyển sinh hay là cái giống gì nữa. Chỉ cần xài nó, một thằng nhóc ốm yếu như tui cũng có thể xoay xở kiếm được việc làm đủ sống qua ngày.

Thiệt tình thì tui muốn có cái gì đó cho nó oách hơn, như kiểu nhìn đồ biết giá trị hay là có cái túi không đáy chứa đồ. Nhưng mà không có mấy thứ đó thì cũng không chết ai, tại cái năng lực của tui nó cũng đủ xài để sống rồi.

Nói tới đây, nghe tui giống y như mấy thằng cha nhân vật chính trong truyện sắp sửa phất lên làm ông này bà nọ, phải không?

Một thằng nhỏ mồ côi cha mẹ vì chiến tranh, lại còn là dân chuyển sinh, có sẵn năng lực đặc biệt. Coi bộ trời định sẵn cho tui làm chuyện lớn rồi.

Mà thiệt ra, không phải là tui không muốn phấn đấu này kia đâu, tại tui cũng sợ cảnh nghèo thấy bà, với lại chán cái cảnh sống một mình không người thân thích rồi.

Nhưng mà từ hồi chui vô Hội quán tính làm cái bước đệm, rồi cứ sống tà tà qua ngày, từ từ nó lại thành ra... vầy nè. Kiểu như, trong đầu tui nó lại nghĩ "Ủa, sống như vầy cũng được mà bây?".

Mà nói nghe, nếu tui chịu khó đi đánh đấm với mấy thằng mạnh mạnh, thì tui cũng mạnh lên từ từ chớ bộ, với lại cái chuyện mà có một bầy harem vây quanh, tui cũng có mơ tới chớ đâu phải không?

Nhưng mà cái vấn đề là có đáng đem cái mạng cùi này ra để đổi lấy mấy thứ đó không kìa.

Tui xin kiếu à nghen. Đừng có nói là nguy hiểm, tới một vết xước nhỏ hay bầm một chút trên người tui cũng không muốn có nữa là. Ngoài mấy việc an toàn ra, tui không có muốn làm cái gì hết ráo.

Cũng bởi vậy đó, nên tui không có thèm xài ba cái kiến thức từ kiếp trước làm gì cho mệt.

Hồi còn ở làng, có lần tui cũng bày đặt làm cái trò giống như cờ Othello tính kiếm chút cháo, nhưng mà nó vừa mới phổ biến trong làng thôi, thì không hiểu sao thằng trời đánh con của ông trưởng làng nó lại đi rêu rao đó là trò nó nghĩ ra mới ghê.

Chuyện chỉ có nhiêu đó thì tui cũng chẳng thèm chấp. Nhưng mà một tháng sau, thằng nhỏ đó tự nhiên biến mất tiêu.

...Nghe đâu bây giờ, cái cờ Othello đó nó lan ra khắp nước, người ta nói là trò chơi mới do một ông quan lớn quý tộc nào đó chế ra.

Cũng không phải ai cũng mê cái trò này, nhưng mà nghe nói bán cũng chạy lắm, tới mức mấy quán cà phê sang sang một chút cũng có bày sẵn cho khách chơi.

...Thiệt tình, quyền thế nó đáng sợ lắm.

Nghe xong chuyện đó rồi, bạn có còn muốn xài kiến thức kiếp trước để làm giàu không?

Tui thấy có mấy cái mạng cũng không đủ để mà chơi đâu.

"Anh Mongrel, lại đi dọn dẹp vệ sinh ạ?"

“Ừa, đúng rồi đó cô.”

Tui đưa cái phiếu nhiệm vụ cho con bé ở quầy tiếp tân.

Nhiệm vụ này thì thuộc dạng lặt vặt, mấy người mới vô Hội quán hạng bét cũng nhận được: đi quét dọn đường phố.

Tiền thì chẳng được bao nhiêu, cũng không ai ham làm, nhưng mà được cái là điểm cống hiến nó lên cũng kha khá. Quan trọng nhất là, với một thằng ưa sạch sẽ như tui, thì cái việc dọn dẹp này nó cũng không có cực khổ gì mấy.

Mà nói thiệt, cái thị trấn này nó dơ thôi rồi. Dơ từ trên xuống dưới.

Ít ra mấy con đường tui hay đi tới đi lui nó cũng phải sạch sẽ một chút chớ, trời đất ơi.

"Anh đúng là kỳ lạ thật đấy... Dụng cụ dọn dẹp ở trong nhà kho mọi khi, anh cứ lấy mà dùng."

“Rồi, cảm ơn cô.”

Dọn dẹp thị trấn thì chủ yếu là đi lượm rác, với lại nếu cần thì cũng phải hốt luôn mấy thứ dơ dáy khác.

Theo cái cảm giác của một thằng từng sống ở thời hiện đại như tui, nếu mà hỏi giữa ba cái giấy lộn rớt ngoài đường với bãi cứt ngựa, cái nào dơ hơn, thì tui nghĩ chắc ai cũng nói là cứt ngựa. Nhưng mà ở cái thị trấn này, mấy thứ mà mưa nó không cuốn trôi được á, thì người ta lại coi là rác rến phiền phức hơn, nên ưu tiên là phải lượm ba cái đồ vật rắn trước. Tui đoán, chắc tại nó làm nghẹt cống đó mà.

Ngoài cái việc dọn dẹp đường phố, còn có cái việc đi thông cống ngầm nữa, nhưng mà cái việc đó thì có cho vàng tui cũng không làm. Thúi rùm!

"Ôi chao, anh Mongrel, lại đi dọn dẹp à? Có bị thương tích gì đâu mà."

"Dạ, chào bác."

Trong lúc đi lượm rác, thỉnh thoảng tui lại được người quen kêu lại hỏi chuyện.

Bác gái ở tiệm bánh mì này nè, không biết là do bác rảnh hay là tại bác thích nói chuyện mà hay bắt chuyện với tui lắm. Phiền một cái là, bữa nào mà tui không có mua bánh mì của bác là y như rằng bác lại càng kiếm chuyện nói nhiều hơn. Cái kiểu ép ngầm "mua đi con" nó mạnh lắm. Thiệt tình, tui cũng mong bác đừng có làm vậy nữa.

"Mà này, anh nghe chuyện về vị hiệp sĩ mới từ trên Vương Đô xuống chưa?" 

"À, hình như con có nghe nói. Tên gì đó quên rồi... Mấy quán trọ chắc cũng khổ với mấy ổng lắm hé bác."

"Đúng rồi đó con. Ông chủ quán trọ than lên than xuống hoài. Bảo là mấy ông hiệp sĩ thì con nhà quyền quý mà xài phòng ốc gì mà dơ dáy, bừa bãi thấy sợ." 

"Còn tiệm bánh mì nhà bác thì sao? Có ai đặt bánh gì nhiều không?"

"Không có một ma nào luôn con ơi! Tụi nó toàn kéo nhau ra quán ăn chớ có đứa nào thèm mua bánh mì đâu. Chán không muốn nói." 

“Ha ha.”

“Con cười cái gì mà cười?” 

"Dạ không có gì, con xin lỗi bác. Để bữa nào con ghé mua ủng hộ bác."

"Ối chao, vậy thì quý hóa quá! Bác chờ con đó nghen~" 

Vừa nói chuyện với bà con trong xóm, vừa đi làm cho đường phố nó sạch sẽ. Làm vậy á, vừa thấy mình cũng có ích cho xã hội, mà đường xá nó cũng sạch đẹp hơn thiệt. Toàn là chuyện tốt không hà.

Mà quan trọng nhất, là cái vẻ mình đang làm công việc nghèo hèn này nè, cái đó mới là cái chính. Mấy thằng cha coi bộ giàu có, tiền bạc rủng rỉnh dễ bị bọn trộm cướp nó để ý lắm, chớ mấy đứa khùng đi giành giật với một thằng làm cái nghề coi bộ nghèo rớt mồng tơi như tui thì chắc cũng không có nhiều đâu.

Đối với cái thị trấn này, tui chỉ là một thằng cha vô hại, nhỏ bé thôi. Giữ được cái mác đó, theo tui thấy, mới là cái cách khôn ngoan để mà sống ở đời.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Tình làng nghĩa xóm thế này cx ổn, đi lên từ ngọn lúa, thoát ra khỏi chiến trường thì sống chill thì ko vấn đề gì
Xem thêm