Bastard Swordman
James Richman Matsuse Daichi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 03: Chuyện Ăn Uống Ở Dị Giới

0 Bình luận - Độ dài: 1,846 từ - Cập nhật:

Đồ ăn ở đây dở ẹc hà.

Đó là toàn bộ câu chuyện để nói về đồ ăn thức uống ở cái xứ này. Tui nói thiệt đó, không có nói thêm nói bớt chút nào đâu.

Ở cái xứ này nè, đồ ăn chính mà làm từ lúa gạo thì chỉ có cháo với bánh mì thôi.

Mà hai thứ đó nó dở thôi rồi. Bánh mì thì nó đen thui, không thì nó trộn ba cái hột gì đâu không à, nói chung là không có xốp mềm, sang chảnh như người ta. Cháo cũng đâu phải nấu bằng gạo trắng mình đâu, nó làm bằng cái thứ gì giống như yến mạch. Kêu là cháo yến mạch chắc cũng được. Nói túm lại, ăn vô thấy nó lợn cợn, kỳ kỳ sao á.

Ba cái món súp cũng chẳng khá khẩm gì hơn. Biết nói sao ta, nước lèo nó lạt nhách hà. Không có chút gì gọi là ngọt nước hết trơn.

Ở cái xứ này, chắc người ta nghĩ bỏ mấy miếng thịt vụn với ba cái hột đậu vô là nó ra được nước ngọt, nhưng mà ăn nó lạt lẽo, đơn điệu thấy mồ. Tui thèm cục súp Knorr muốn chết. Cứ như người ta ráng chan chan húp húp cho qua bữa bằng muối vậy đó.

Còn rau trộn thì thôi khỏi nói luôn. Cũng tùy thứ rau, có bữa ăn cũng được được, nhưng mà ở đây có ai đâu mà chịu khó cải tạo giống này kia, nên... trong bụng tui cứ thấy nó nhai như nhai cỏ dại vậy.

Ai mà nói tui khó ăn quá, thì ừ, tui chịu, nói đúng rồi đó.

Cái lưỡi của tui là lưỡi của dân hiện đại, ăn sang quen miệng rồi. Dù cũng quen quen chút đỉnh với đồ ăn ở đây, nhưng mà mấy món hồi xưa thì tui không có quên được.

Mà nói qua nói lại, ở cái xứ này cũng có mấy món ăn ngon hết sẩy.

Là thịt đó.

"Nộp thịt ra đây cho tao, con lợn kia!"

"Éc éc éc éc éc!"

Tui né cái rẹt cú húc của con Lợn Điên, rồi lựa bên hông làm một đường kiếm ngay cổ họng nó. Máu từ cái miệng vết thương sâu hoắm cứ ộc ra không ngừng.

Đây là nhiệm vụ đi làm thịt con Lợn Điên, một con vật mà nó phá làng phá xóm thấy mồ vì mấy cú húc điên khùng của nó.

Con Lợn Điên này nó làm thịt biết bao nhiêu thằng nhỏ mới vô Hội quán vì cái tội coi thường nó như con heo rừng thường, nhưng mà mỗi lần có nhiệm vụ kêu đi xử con quái này là tui khoái trong bụng, giơ tay ăn mừng liền.

Ấy là tại vì thịt của con Lợn Điên này nó ngon có tiếng.

“Rồi bây ơi, cắt tiết! Moi lòng ra bây ơi!”

Trong cái đám rừng gần thành có mấy con sông nhỏ chảy qua. Con Lợn Điên nó bự chảng, nặng gần cả trăm ký, nhưng mà tui xách nó nhẹ hều, quăng cái tõm xuống sông.

Cùng lúc đó, tui lấy cây kiếm bastard rạch một đường dọc cái bụng nó, moi hết đồ lòng ra. Trong một đống đó, tui chỉ khoái mỗi lá gan với trái tim thôi. Cũng còn nhiều thứ lòng khác ăn được, nhưng mà làm nó cực thấy bà, với lại ăn cũng không hạp miệng nên tui bỏ cho rồi.

Cái việc này nè, dân thành phố chắc thấy cũng hơi ớn ớn. Chớ tui thì quen rồi.

Cái đói nhiều khi nó làm cho người ta có sức làm chuyện phi thường lắm. Bởi vì đồ ăn ngon, có phải mổ bao nhiêu thịt tui cũng không có ngán.

"Rồi, coi bộ cũng ngon lành, ngon lành..."

Ngoài đồ lòng ra, tui còn xơi luôn cả thịt thân với cái lưỡi nữa. Cái lưỡi nó béo ngậy, ăn vô nó đã gì đâu á.

Nói tới heo thì nghe đâu còn có cả giò heo này kia, nhưng mà tui không biết làm sao cho nó ngon, nên cũng chưa có dám thử. Óc heo thì nhìn thấy ghê, tui cũng không có ham.

Cái chuẩn của tui á, là cứ thứ nào rắc muối lên rồi nướng mà ăn thấy ngon là số một.

Chỉ cần bỏ chút muối rồi đem nướng thôi mà nó đã ngon muốn xỉu rồi, làm cũng lẹ làng. Ăn nó còn ngon hơn gấp mấy lần mấy thứ trái cây, rau củ trồng không tới nơi tới chốn hay là đồ hộp các kiểu.

Bởi vậy, mấy cái nhiệm vụ mà đi săn mấy con quái vật có thịt ăn được như vầy nè, tui khoái nhận lắm. Đánh đấm với tụi nó cũng không có khó khăn gì. Đúng là nhiệm vụ vàng, người ta chỉ chỗ cho mình tới lấy đồ ăn ngon không hà.

"Ngon hết biết!"

Thịt á, tui chia ra làm mấy phần. Một phần thì nướng ăn liền tại chỗ cho nó nóng, một phần thì làm thịt gác bếp, còn nhiêu thì tui gói lại mang về.

Đồ lòng thì là của riêng thợ săn rồi, nên tui phải xử lẹ cho nó gọn. Nhất là lá gan, nó có cái vị gì đó mà tui thấy giống như ăn rau vậy, mà tui thì ít ăn rau, nên nó quý lắm. Cái lưỡi cũng vậy, tui để dành ăn chớ không có cho ai. Thịt ở trên lưng nó cũng ngon, nên tui cũng làm một mớ.

Còn thịt đùi thì dễ mang đi, bán cũng được giá, nên tui hay đem về. Ngoài chuyện kiếm được chút tiền còm, nó còn dùng cho mấy cái thú vui lặt vặt của tui nữa.

Nói ra thì cũng hơi mắc cỡ, chớ tay nghề làm thịt của tui nó cũng không có giỏi giang gì cho lắm.

Bởi vậy nên tui mới phải hạ trại luôn trong rừng, làm từ từ cho nó xong. Ban đêm, trong rừng cũng hay có ma thú lảng vảng, nhưng mà vì miếng thịt ngon, tui chơi tới bến luôn, không có sợ gì hết.

...Trời ơi là trời, tui muốn làm nước chấm. Thèm gì đâu á cái nước chấm, mèn ơi là mèn ơi.

Nhưng mà một thằng đến cách làm nước tương còn không biết như tui thì lấy gì mà làm được nước chấm. Giỏi lắm là tui làm được muối trộn với mấy cọng rau thơm rồi rắc lên ăn thôi.

Chết cha, nhớ nước chấm quá xá. Cơm gạo gì đó thì không có cũng được, nhưng mà tui phải có nước chấm, nước chấm đó bây!

"Ồ? Gì đây Mongrel, lại săn được con to vật vã thế."

Xong chuyến đi săn, tui quay về thị trấn thì gặp ngay cha nội gác cổng mọi khi, ổng đang ngồi không nên thấy tui là kêu liền.

Tui đang quảy trên vai cái đòn gánh, hai đầu treo lủng lẳng mấy tảng thịt bự chảng. Đúng là cái tướng oai phong lẫm liệt sau khi làm xong việc lớn.

"Chào bác, bữa nay có thịt tươi nè bác ơi~"

"Mày đi bán thịt hả trời! Ha ha ha!" 

"Dạ, nhà con chuyên mấy món này không hà. Bác cho con qua với."

"Rồi rồi~. Anh hàng thịt Mongrel, đi làm nhiệm vụ gần đây phải không. Đưa cái thẻ trình diện đây." 

"...Nó nằm trong túi quần bên trái của tui đó bác, bác lấy giùm con được không? Bác thấy đó, hai tay con mắc xách đồ rồi."

"Đừng có bắt người ta thò tay vô túi quần của một thằng đàn ông chớ... Rồi, cái này phải không. Được rồi. Nhưng mà nè, lần sau thì đi cái cổng phụ đằng kia nghe chưa." 

"Không có đâu. Tui tự làm được, mắc gì phải nhờ tới mấy cha ở lò mổ."

Ở cổng vô thị trấn thường có một cái cổng nhỏ hơn, người ta kêu bằng cổng phụ, để cho xe chở đồ này kia ra vô. Cổng này người ta dùng để khiêng xác mấy con quái vật săn được ở gần đây vô, ngay chỗ đó lại có cái lò mổ nữa nên cũng tiện.

Nhưng mà nếu giao cho mấy cha đồ tể ở đó làm á, thì tuy đỡ mất công thiệt, nhưng mà lại bị trừ tiền công. Đã vậy lần nào cũng bị hỏi "Còn da thú đâu?" mà mình nói "Vướng quá nên tui quăng rồi" là y như rằng mấy cha đó lại nhăn mặt khó chịu. Thiệt tình, tui không có ưa cái cổng đó chút nào. Trừ khi nào mà xác chết nhiều quá, mổ không kịp thì tui mới phải đi cổng đó thôi.

Tui muốn tự tay mình làm thịt để ăn, nên tui sẽ tự mổ lấy. Không có ý kiến gì hết á.

"Tay này coi bộ cũng ngộ. Tính đổi nghề bán thịt luôn hả?" 

“Cũng không phải là chưa từng nghĩ tới đâu bác.”

“Ồ, thiệt hả?” 

"Mà, tui thấy mình hợp với mấy việc dùng sức hơn."

“Ừ, phải rồi. Một mình mà hạ được con Lợn Điên, thì mày làm người của Hội quán là đúng bài nhất rồi.” 

Thiệt ra, không phải là tui không làm được cái nghề bán thịt. Nhưng mà tui đang có cái thiên phú quý muốn chết. Không xài nó cho nó đáng, để sống cho nó khỏe cái thân thì phí của trời quá.

"À, hồi nãy ở trong rừng tui có làm một ít thịt gác bếp. Cái này biếu bác làm quà nè."

"Ối! Thiệt hả cha! Vậy tao xin nha! Lần nào cũng làm phiền mày, ngại quá!" 

"Mọi người chia nhau mà ăn đó. Coi chừng lại giành nhau bây giờ."

Giữ mối quan hệ tốt với đám lính gác cổng là chuyện nên làm. Cũng không phải là tui hối lộ để làm ba cái chuyện mờ ám gì đâu. Chỉ là, chơi thân với mấy người làm mấy cái nghề này thì không bao giờ thiệt đi đâu được. Quen mặt biết tên rồi thì có chuyện gì, nhất là mấy lúc đông người, mình ra vô cũng lẹ hơn, mà lỡ có về sát giờ đóng cổng buổi tối thì biết đâu người ta cũng du di cho mình vô. Với lại, để cho thiên hạ nghĩ tui chỉ là một thằng thành viên Hội quán quèn, chỉ được mỗi cái sức trâu, thì nhiều chuyện nó cũng dễ thở hơn cho tui.

"Bữa nào gặp lại ở quán rượu nghen bác."

"Ừ! Bữa sau gặp lại!" 

Rồi, báo cáo xong cái vụ đi săn này là phải làm một bữa thịt cho nó đã cái nư mới được. Ba cái bánh mì với súp dở ẹc, chỉ cần có nhiều thịt vô là nó thành bàn tiệc linh đình liền hà.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận