Nếu quay quá trình trưởng thành của bản thân thành một bộ phim, chắc hẳn sẽ là nội dung nhàm chán thường thấy ở bất cứ đâu. Những người nghĩ như vậy chắc chắn chiếm đại đa số.
Ít nhất tôi cũng không ngoại lệ.
Một con người tầm thường, sống một cuộc sống thường nhật tầm thường. Như vậy thì có gì thú vị chứ?
Dù cũng có những kỷ niệm vui vẻ và những kỷ niệm đau buồn, nhưng không hề có bất kỳ chiến tích nào đủ để trưng bày trước công chúng.
Không có bất kỳ điểm nào cần phải tô vẽ đặc biệt, một cuộc đời cực kỳ bình thường.
Bản thân tôi không hề cảm thấy mình không thể bộc lộ lòng thật với người khác.
Chỉ là nếu thật sự như vậy, thì đúng là có một khả năng.
Ít nhất thì nhân cách của tôi đã được hình thành vào lúc học tiểu học.
Không── phải nói là bị hình thành vào lúc học tiểu học.
Hồi tiểu học, tôi rất thích các nam thần tượng.
Trong thế giới khác mang tên TV, đó là sự tồn tại đặc biệt rực rỡ và lấp lánh.
Cơ duyên khiến tôi thích thần tượng, là vì từ lúc tôi biết nhận thức, bố mẹ đều phải đi làm.
Tôi gần như không có thời gian ở cùng bố mẹ, do đó thời gian xem TV dài hơn những người khác một chút.
Cho nên đối với tôi mà nói, việc thích những người xuất hiện trên TV cũng rất tự nhiên. Dù vẫn còn là trẻ con, nhưng nụ cười dịu dàng hiện lên trên khuôn mặt thanh tú đó, vẫn khiến tôi cảm thấy ngưỡng mộ.
Mức độ tôi mê mẩn nam thần tượng là sẽ ghi lại các chương trình ca nhạc để xem đi xem lại mỗi ngày, thế nhưng không phải vì không hiểu được phản lực của tình yêu mới chìm đắm như vậy, không có bối cảnh u ám đến thế.
Đơn thuần chỉ là lấp đầy khoảng trống tâm lý sinh ra vì cô đơn.
Dù sao thì bố mẹ là vì công việc mới về nhà muộn như vậy, do đó tôi của lúc nhỏ có lẽ có thể hiểu được công việc quan trọng đến nhường nào. Dù tôi cũng không vì thế mà hoàn toàn không để tâm, nhưng quả thực từ rất sớm đã có thể cắt đứt đối mặt với chuyện này ở mức độ nào đó.
Cho dù từ khi biết nhận thức đã rất ít khi ở bên bố mẹ, tôi vẫn rất yêu quý họ.
Thực tế là mỗi ngày tôi đều từ lúc tan học về nhà, cho đến khoảng mười giờ tối đều thấp thỏm mong chờ mẹ về.
Cho dù buồn ngủ rồi, tôi sẽ quấn chăn ngủ ở phòng khách khoảng một tiếng, chính là để có thể tỉnh giấc khi cửa chính mở ra. Nếu bố mẹ gọi điện thông báo: 『Xin lỗi nhé, chắc phải bận đến khuya mới về được.』 tôi sẽ chạy đến giường đôi của bố mẹ ngủ.
Ở thời đại này, trẻ con ở nhà chờ đợi bố mẹ đều đi làm về, chắc hẳn không phải cảnh tượng hiếm thấy gì.
"Mẹ về rồi đây~ Ừm, Yuuta thật là... Lại muộn thế này còn chưa ngủ. Hôm nay con ở nhà làm gì? Có học bài không?"
"Mừng mẹ về, mừng mẹ về! Con học ba tiếng rồi, nên xem TV ba tiếng. Con ghi lại chương trình ca nhạc rồi, tuyệt đối không được xóa đâu nhé!"
"Biết rồi biết rồi. Nếu con đã cố gắng học bài, mẹ sẽ không xóa đâu."
Nếu thời gian xem TV dài hơn thời gian học bài, mẹ sẽ không vui.
Cũng sẽ lấy lý do cản trở việc học, mà triệt để cấm tôi chơi game và xem truyện tranh, do đó phương châm giáo dục của nhà Hasegawa có thể nói là tương đối nghiêm khắc.
Đối với tôi mà nói, TV là công cụ duy nhất có thể lấp đầy khoảng trống trong lòng.
So với lớp học thêm chẳng hề muốn đi chút nào, còn có các lớp năng khiếu như bơi lội, thư pháp, việc tiếp xúc với thế giới mới qua TV đối với tôi càng vui vẻ hơn, cũng có hứng thú hơn, nhưng nếu làm bố mẹ không vui tôi cũng sẽ rất buồn, cho nên tôi cố gắng hết sức không thể hiện ra tâm trạng này.
"Yuuta. Để thi đỗ vào một trường đại học tốt, con phải nâng cao năng lực học tập cơ bản của mình từ bây giờ. Cho nên không thể từ nhỏ thế này đã chỉ lo chơi bời được."
Đây là câu cửa miệng của bố.
Nhưng nói trắng ra, tôi không hiểu rõ "đại học" rốt cuộc là gì lắm.
"Bố mẹ đều là ở đại học mới quen được những người bạn cả đời. Yuuta cũng phải vì để quen biết những người sau này sẽ ở bên con cả đời, mà vào học một trường đại học tốt nhé."
Để kết giao bạn tốt, thì nhất định phải học đại học tốt sao? Dù cũng có chỗ khiến tôi ôm giữ nghi ngờ, nhưng tôi vẫn lập tức từ bỏ suy nghĩ, nếu bố đã nói như vậy, chắc hẳn là thế rồi.
Không cần thiết phải để tâm đến những lời mình không thể hiểu được.
Quan trọng hơn là để chương trình đã ghi lại không bị xóa đi, tôi phải thi được điểm tốt mới được.
Suy nghĩ trong lòng không quan trọng.
Khoảng thời gian không bị bố mẹ trách mắng.
Khoảng thời gian tận hưởng chương trình ca nhạc yêu thích nhất.
Tôi chỉ vì bảo vệ thứ hạnh phúc nhỏ bé này, mà ngày lại ngày ngồi trước bàn học nghiêm túc học bài.
◇◆◇◆
Năm lớp bốn tiểu học.
Đây là lần đầu tiên trong đời bố mẹ tôi tham gia buổi dự giờ.
Chỉ riêng điều đó thôi, đã khiến tôi phấn khích từ một tuần trước.
Giáo viên chủ nhiệm là một cô giáo họ Nonaka.
Tiết học ngày dự giờ là Đạo đức, cô Nonaka đã nói trước với chúng tôi rằng đến lúc đó sẽ phải phát biểu về chủ đề "Tương lai muốn sống một cuộc đời như thế nào" kiểu nói về ước mơ.
Đối mặt với những học sinh còn chưa hiểu ước mơ tương lai là gì, cô Nonaka dùng giọng điệu dịu dàng bổ sung một câu: "Chính là phát biểu xem mọi người sau này muốn làm chuyện gì, hay là nội dung tương tự nhé."
"Nhưng thời gian trên lớp có hạn, chúng ta sẽ tìm ba bốn bạn phát biểu vào cuối giờ nhé. Có ai sẵn lòng chia sẻ không?"
Ngay lúc mọi người bắt đầu nhấp nhổm không yên, cô Nonaka nói tiếp:
"Ngày dự giờ, mẹ hoặc ba của các em sẽ đến đấy. Nếu có thể đường đường chính chính phát biểu, chắc chắn sẽ rất ngầu đấy!"
Học sinh sẽ vì buổi dự giờ mà hứng thú cao vốn đã không nhiều, cộng thêm việc mọi người đều không muốn làm người đầu tiên, nhất thời không có ai giơ tay cả.
Tôi vốn cũng là một trong những người im lặng quan sát tình hình, nhưng vừa nghĩ đến bố mẹ, liền hiếm hoi dâng lên một luồng dũng khí.
"Em ạ!"
Giơ cao một tay về phía trần nhà, lớn tiếng đáp lại.
Cô Nonaka cũng rất vui vẻ vỗ tay nói: "Bạn Hasegawa!"
Theo sau việc tôi giơ tay, liên tiếp có ba người khác cũng giơ tay theo.
"Làm người đầu tiên trong bất cứ việc gì đều cần dũng khí rất lớn. Mọi người hãy vỗ tay cổ vũ cho bạn Hasegawa nào! Bạn Hasegawa, vậy nhờ em chốt hạ nhé!"
Cô Nonaka vừa mở lời khen ngợi, vừa dành tặng tràng vỗ tay nồng nhiệt.
"Ồ~!" Các bạn học trong lớp cũng nửa đùa nửa thật vỗ tay cho tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi được biểu dương trước mặt mọi người.
Giờ cơm tối hôm đó, tôi không nhịn được báo cáo chuyện này với bố mẹ.
Bởi vì họ thỉnh thoảng hỏi tôi: "Ở trường thế nào?" tôi gần như không nói ra được bất kỳ chuyện gì được khen ngợi cả.
Lúc đó tôi đang ăn món rau xào, dùng thái độ cố gắng hết sức giữ bình tĩnh báo cáo chuyện đó với họ.
"Con ấy à, sẽ phát biểu trong buổi dự giờ tuần này đấy. Cả lớp chỉ có bốn người được phát biểu, ban đầu mọi người đều không giơ tay, vì con là người đầu tiên giơ tay, nên mọi người cứ khen con mãi thôi. Cô giáo cũng nói chủ động giơ tay đầu tiên rất lợi hại. Cho nên đến lúc đó giao cho con chốt hạ, vì đây là thời khắc then chốt quyết định ấn tượng của lớp chúng ta."
Thấy tôi đột nhiên nói không ngừng, bố và mẹ đều không khỏi ngây người chớp chớp mắt, cuối cùng vẫn hiền hòa nở nụ cười.
"Vậy à. Người đầu tiên đúng là cần dũng khí nhỉ. Rất lợi hại đấy."
Bố hiếm khi khen ngợi tôi.
"Giỏi quá! Cô giáo nói đúng đấy, nhờ có Yuuta, mọi người đều được cứu rồi nhỉ. Nếu đã là phát biểu cuối cùng, phải kết thúc thật đẹp đấy nhé."
Lời khen của mẹ, cảm giác chứa đựng nhiều tình cảm hơn cả bình thường.
Đã lâu lắm rồi mới có dịp cả nhà quây quần ăn cơm như thế này.
Hiếm có cơ hội được cả bố và mẹ khen ngợi cùng lúc như thế này, chỉ riêng điều đó thôi, đã khiến tôi cảm thấy món rau xào có thêm ớt xanh đáng ghét trở nên ngon hơn rất nhiều.
Mang theo tâm trạng kích động, tôi lớn tiếng tuyên bố:
"Ngày dự giờ đó, hai người tuyệt đối phải đến đấy nhé! Con sẽ đường đường chính chính phát biểu!"
Họ đều không biết ước mơ của tôi, ngày hôm đó chắc hẳn sẽ giật mình nhỉ.
Bố mẹ đều mỉm cười.
Bố đắc ý nói một tiếng: "Yên tâm đi. Bố đã xin nghỉ phép đặc biệt ở công ty thành công rồi."
Mẹ cũng bày tỏ: "Yuuta đã nói như vậy rồi, đó là đương nhiên mà." trông có vẻ rất mong đợi.
Dù sao cũng là lần đầu tiên tham gia buổi dự giờ, cả nhà chắc hẳn đều khá mong đợi nhỉ.
Ngay cả việc ăn hết phần rau xào có ớt xanh này, cũng là biểu tượng cho việc tiến gần hơn đến người lớn.
Điều này khiến tôi không khỏi cảm thấy, thỉnh thoảng ăn ớt xanh cũng không tệ.
Cuối cùng cũng đến ngày dự giờ mong đợi đã lâu, cô Nonaka đặt câu hỏi cho tôi.
Giọng điệu cũng vui vẻ như lúc cô hỏi những người khác.
"Vậy thì, bạn cuối cùng là Hasegawa. Tương lai em muốn làm gì? Muốn trở thành người như thế nào?"
Nghe câu hỏi của cô giáo, tôi cũng nhớ lại câu trả lời của những người khác lúc trước.
Lính cứu hỏa.
Cầu thủ bóng đá.
Người lớn ngầu như ba.
Khi họ đưa ra câu trả lời của mình, mọi người đều lập tức không hề keo kiệt mà dành tặng tràng vỗ tay nồng nhiệt.
Tôi đã sớm quyết định câu trả lời của mình.
Sự tồn tại lấp đầy khoảng trống nội tâm của bản thân.
Sự tồn tại có thể lấp đầy khoảng trống nội tâm của người khác.
Nếu tương lai cũng có thể trở thành người như vậy──
Đây chính là thử thách đầu tiên tôi lấy hết dũng khí trước mặt mọi người.
"Em muốn trở thành thần tượng, hát thật nhiều bài hát!"
Lớp học thoáng chốc rơi vào tĩnh lặng.
Đó là bầu không khí yên tĩnh khác hẳn bình thường, sự im lặng kỳ lạ.
Sau khi tôi nói ra vài giây, dần dần dâng lên cảm giác không nói nên lời.
Tiếng vỗ tay lẻ tẻ cô liêu nhanh chóng dừng lại, tiếp đó có thể nghe thấy tiếng nói chuyện.
Con trai nói với vẻ bất mãn: "Nhưng mà──"
Con gái bối rối bày tỏ: "Ể? Hasegawa muốn làm thần tượng?"
Và sự tán thành của số ít con trai: "Tớ thấy cũng được mà."
Sau khi nghe thấy tiếng cô Nonaka bảo tôi ngồi về chỗ, lúc này mới chậm rãi ngồi xuống.
Cứ cảm thấy trọng lượng cơ thể mình hình như thoáng chốc tăng lên mấy lần.
Đại khái có thể đoán được bầu không khí sau khi tan học sẽ trở nên thế nào.
Điềm báo không lành quả nhiên thành hiện thực sau mấy chục phút.
"Ahaha, cậu lại muốn làm thần tượng cơ đấy!"
Con trai chế nhạo tôi.
"Tớ cũng thích thần tượng, nhưng bạn Hasegawa hoàn toàn khác mà. Không thể nào đâu."
Con gái phủ định tôi.
"Bạn Hasegawa. Em chắc hẳn có lý do rõ ràng chứ nhỉ?"
Cô giáo nghi ngờ tôi.
"Yuuta, con phải phát biểu nghiêm túc chứ."
Sau khi về nhà, bố mẹ giáo huấn tôi.
...Dù nghe thấy đủ loại lời nói, nhưng điều này đối với tôi chắc hẳn là cú sốc lớn nhất.
Lúc ăn tối, mẹ thở dài một hơi đầy tiếc nuối.
Lời nói của mẹ khiến tôi không thể nhẫn nhịn, không khỏi lắc đầu phủ nhận.
"Không phải!"
"Cái gì không phải?"
"Cho nên mới nói không phải mà!"
Nhưng tôi không thể nào diễn đạt rõ ràng suy nghĩ trong lòng thành lời nói được.
Nói không ra lại sốt ruột không thôi, hốc mắt rưng rưng nước mắt.
Tôi rất muốn nói không phải như vậy. Rõ ràng muốn nói, lại cảm thấy một khi mở miệng giọng nói sẽ theo đó mà run rẩy, kết quả là chẳng nói ra được gì cả.
"Lần sau vẫn nên đi làm thì hơn."
Bố dùng giọng điệu như thường lệ mở lời.
Tôi nhận ra đằng sau giọng điệu không mấy lên xuống đó, ẩn giấu cảm xúc thất vọng.
Không phải. Ba ơi, không phải như vậy. Con đã phát biểu nghiêm túc.
Con đã không tiếc thức khuya nghiêm túc suy nghĩ về tương lai, vẫn cảm thấy ước mơ của mình ngoài cái đó ra không còn cái nào khác, cho nên mới lần đầu tiên phát biểu trước mặt mọi người.
Nếu tôi nói ra câu "Muốn trở thành sự tồn tại lấp đầy khoảng trống nội tâm", có phải kết quả sẽ khác đi không?
Nhưng tôi không có dũng khí phá vỡ sự im lặng kỳ lạ đó.
"Cô giáo cũng nói là ước mơ rất tuyệt vời, lúc cuối giờ học──"
"Ý con là lời tổng kết cuối cùng của cô giáo à? Đó là đang khen Yuuta sao? Chắc không phải nhắm vào Yuuta, mà là nói với cả lớp chứ nhỉ. Mẹ nghe thấy là vậy mà."
"...Thôi bỏ đi."
Tôi ăn được nửa chừng liền hờn dỗi đứng dậy.
Trên đường về phòng, sau lưng còn vọng lại câu nói "Mau học bài đi nhé".
Một luồng cảm xúc đen tối từ trong lòng trào lên đến miệng, không nhịn được tặc lưỡi thay cho lời nói.
Tôi lần đầu tiên tặc lưỡi với bố mẹ.
Nhưng có lẽ vì không nghe thấy, bố mẹ không có phản ứng gì.
Điều này khiến tôi cảm thấy yên tâm, lại thấy tiếc nuối.
Dù sao đi nữa, sự phản kháng lần đầu tiên của tôi cứ thế kết thúc mà không có bất kỳ diễn biến nào sau đó.
Ngày hôm sau vừa bước vào lớp, chính là sự im lặng thoáng qua và bầu không khí chế nhạo.
Người bạn ngồi cạnh không hiểu sao có chút xa cách, bản thân trong lớp dường như trở thành đối tượng bị người ta cười nhạo.
Tôi biết mình đã nói ra ước mơ không phù hợp với bản thân.
Cậu con trai nói muốn trở thành lính cứu hỏa, là người chạy nhanh nhất lớp.
Cậu con trai nói muốn trở thành cầu thủ bóng đá, là đội trưởng đội bóng đá thiếu niên.
Cô con gái nói muốn trở thành người lớn ngầu như ba, rất được các bạn trong lớp yêu quý.
Thế nhưng tôi không có gì đặc biệt cả.
Xem ra như vậy, tôi quả thực đã có phát ngôn không phù hợp với bản thân.
Nhưng cùng lúc đưa ra kết luận này, tôi cũng nảy sinh một suy nghĩ.
Cái gọi là ước mơ, vốn dĩ chính là chỉ những chuyện không phù hợp với năng lực của bản thân đúng không?
Sự đối xử bất hợp lý này dù khiến tôi cảm thấy tức giận, lại càng cảm thấy xấu hổ hơn.
Vừa xấu hổ vừa đau buồn, không muốn trải qua lại cảm giác đó nữa.
Khi tôi suy nghĩ xem phải làm thế nào mới không đi vào vết xe đổ đó, lập tức đã tìm ra được đáp án.
Đừng lấy việc trở nên đặc biệt làm mục tiêu là được.
Khi ôm giữ suy nghĩ không được tính là bình thường, đừng công khai nội tâm của mình là được.
Không bao giờ tùy tiện bộc lộ lòng thật của mình nữa.
Cứ như vậy nội tâm tuyệt đối sẽ không bị tổn thương.
Chỉ cần có thể sống một cách không nổi bật và an toàn, hơn nữa còn khá vui vẻ là thỏa mãn rồi.
So với việc bộc lộ lòng thật kết quả trở thành trò cười, hay là bị người ta ghét bỏ, như vậy tốt hơn nhiều.
Tôi không bao giờ thổ lộ lòng thật với bất kỳ ai nữa.
Dù không thể biết rõ quyết định này sẽ gây ra ảnh hưởng thế nào đối với tương lai, duy chỉ có suy nghĩ không muốn bị tổn thương cứ thế ăn sâu bén rễ.
Sự lựa chọn và chọn lọc trong lời nói của bản thân.
Nói không chừng lối tư duy như vậy sẽ tiến gần hơn đến phương hướng của người lớn.
Ớt xanh trong bữa tối hôm đó ăn vào thấy đắng hơn cả bình thường, tôi nhân lúc bố mẹ không để ý đã lén nhổ đi.
◇◆
Đến năm lớp tám.
Hôm nay mẹ hiếm hoi tham gia buổi dự giờ.
Trong đầu hiện lên ký ức nói muốn trở thành thần tượng mà mất mặt, khiến tôi khẽ thở dài một hơi.
Khi tôi nhớ lại chuyện quá khứ, dù thế nào cũng cảm thấy đầu óc hơi mơ hồ.
"Các em có muốn sống một cuộc đời thú vị không?"
...Hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ lúc nãy, câu hỏi tràn đầy hy vọng này xuất phát từ miệng giáo viên chủ nhiệm, tôi không khỏi nhíu mày.
Căn bản là để dẫn dắt đến kết luận "Muốn sống một cuộc đời thú vị, thì phải giữ vững đặc tính cá nhân, cho nên chúng ta phải tôn trọng cá tính của nhau nhé", nên mới đưa ra câu hỏi này đúng không.
Đúng như dự tính của thầy giáo, các bạn học trong lớp nhao nhao trả lời: "Cuộc đời đương nhiên càng thú vị càng tốt!"
Nếu là tôi của hồi tiểu học, gặp phải tình huống này sẽ làm thế nào?
Sẽ nói ra lời thật lòng của mình, đổi lại một tràng cười nhạo sao?
Ngay lúc tôi nghĩ như vậy, vừa hay bắt gặp ánh mắt thầy giáo.
"Hasegawa thấy sao?"
Thầy giáo như không có chuyện gì mà ném câu hỏi cho tôi.
Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt mọi người cùng tập trung vào mình.
Thế là tôi dùng giọng điệu khách sáo nhưng rõ ràng trả lời:
"Bình thường là tốt nhất ạ."
Lớp học thoáng chốc rơi vào một mảnh tĩnh lặng.
Sau đó không biết là ai bật cười thành tiếng.
Những người xung quanh cũng bị ảnh hưởng, cùng nhau cười lên.
"Quả nhiên rất giống lời Hasegawa sẽ nói." "Ahaha, tớ biết ngay cậu sẽ nói vậy mà~"
Trong lớp học hiện lên phản ứng hoàn toàn khác với lúc mẹ tham gia dự giờ trước kia.
Nghe câu trả lời của tôi, thầy giáo cũng bật cười.
"Ừm, Hasegawa chính là cái gọi là đứa trẻ hiện đại mà."
"Vâng ạ."
...Tôi thích cảm giác này hơn.
Phối hợp với bầu không khí tại chỗ, biết được vai trò mình được phân công, và lấy việc đưa ra câu trả lời đạt tám mươi điểm làm mục tiêu.
Tôi không phải trăm phần trăm đều đang diễn kịch. Cuối cùng cũng chỉ là để lời nói xuất phát từ nội tâm phối hợp với kỳ vọng của xung quanh mà thôi.
Đương nhiên thỉnh thoảng cũng có lúc lệch chuẩn, nhưng chỉ cần cao hơn mức trung bình, là đủ để xây dựng mối quan hệ xã giao khéo léo rồi.
Cách làm này phù hợp với tính cách của tôi hơn.
"...Đứa trẻ hiện đại à."
Tôi nghe thấy giọng nói này từ phía sau.
Quay đầu lại nhìn, phụ huynh của ai đó không biết đã dời tầm mắt khỏi tôi.
Nếu là tôi của hồi tiểu học, chắc hẳn sẽ cảm thấy bị tổn thương.
Nhưng tôi của bây giờ thì không.
Bởi vì câu trả lời vừa rồi, không phải là lời thật lòng thuần túy của tôi.
Lời nói cố ý thốt ra, dù bị người ta bình luận thế nào cũng không sao cả. Đối với tôi mà nói, đây chẳng qua chỉ là vật liệu để ôm giữ tâm trạng trả thù trẻ con, nghĩ rằng "Giá như mẹ có nghe thấy người khác nói vậy thì tốt rồi" mà thôi.
Vô tình, tôi vừa hay nhìn thấy mẹ.
Vì bước vào giai đoạn nổi loạn, bố mẹ rõ ràng không còn yêu cầu tôi nghiêm túc học bài thường xuyên như trước nữa, lúc này liếc thấy vẻ mặt mẹ, trông cũng có vẻ nhàm chán.
Điều này cũng khiến tôi cảm thấy rất hả hê. Ai bảo bà ấy lúc đó không tin vào ước mơ mà đứa trẻ nói ra chứ.
Tôi nghĩ vậy định nở nụ cười với mẹ, thế nhưng khóe miệng lại không nghe lời sai khiến.
Tôi khẽ thở dài một hơi, lại quay mặt về phía trước.
...Thật ra tôi biết rõ trong lòng.
Người từ bỏ ước mơ là chính tôi, quyết định cứ thế thuận theo ý kiến của người khác, nguyên nhân đóng cửa nội tâm của mình, cũng là dựa trên sự yếu đuối của bản thân.
Thật ra nếu không phải trong hoàn cảnh như buổi dự giờ, người tùy tiện nói về tương lai không hề hiếm chút nào.
Theo lý mà nói, không nên chỉ có mình tôi từ bỏ ước mơ, đóng cửa nội tâm. Chuyện này tôi cũng rất rõ.
── Thế nhưng đã quá muộn rồi.
Lúc đó biết được rủi ro của việc bộc lộ lòng thật chính là tất cả, cuộc đời đi theo con đường đó sau này cũng không thể quay đầu lại.
Kết quả của việc vì không muốn bản thân bị tổn thương mà chuyên tâm vào việc xử sự khéo léo, chính là tâm thái đã thay đổi rõ rệt từ hồi tiểu học.
Tính cách không thể hoàn toàn chìm đắm vào một việc gì đó có lẽ không thể cứu vãn được nữa rồi.
Tôi dường như đã hình thành nên nhân cách uể oải như vậy.
Đây chính là mặt trái do việc sống những ngày tháng không nói lời thật lòng gây ra sao?
Dù bây giờ vẫn còn lưu lại chút suy nghĩ lo lắng cho bản thân, nhưng một ngày nào đó sẽ biến mất nhỉ.
Bất kể là uể oải hay thế nào, đều có thể cảm nhận được hạnh phúc ở mức độ nhất định.
Tìm kiếm điểm thỏa hiệp của mọi chuyện, vì để bản thân chấp nhận mà hành động.
Tôi nghĩ sống có lẽ chính là như vậy.
"Tạm không bàn đến việc Hasegawa đưa ra câu trả lời rất đặc trưng cá nhân, mọi người còn có ý kiến nào khác không~?"
Nghe thầy giáo nói vậy, bạn bè tôi cũng đều khẽ bật cười.
Tôi cũng nhếch mép cười với bạn bè.
Ánh mắt giao lưu trong giờ học, chính là biểu tượng của tình bạn.
Chỉ cần có bạn bè có thể nói chuyện bất cứ lúc nào, tôi đã thỏa mãn rồi.
Cho dù thầy giáo đột nhiên nói trong lớp: "Bây giờ mời các em tự chia nhóm thảo luận." tôi cũng chưa từng bị lẻ loi, càng không bị bắt nạt.
Cũng có thể thoải mái nói chuyện với con gái, nếu còn muốn đòi hỏi nhiều hơn nữa, đó chính là suy nghĩ không thực tế rồi.
Sau khi lên cấp hai, tôi chưa từng bị tổn thương lần nào.
Tôi đang sống cuộc sống mà bản thân lúc đó theo đuổi.
Khi tôi đang nghĩ những chuyện này, tiếng chuông báo hiệu tan học vang lên.
Phụ huynh học sinh đứng phía sau cũng nhao nhao rời khỏi lớp học.
Tôi như không có chuyện gì mà nhìn về phía đó, đã không còn thấy bóng dáng mẹ đâu nữa.
Mùi phấn bảng thoang thoảng trong lớp học hôm nay, khiến tôi cảm thấy khó chịu hơn cả bình thường.
◇◆
Sau khi lên lớp 11, tôi lập tức đã nói chuyện với sự tồn tại kỳ lạ đó.
Sự tồn tại tươi sáng và mãnh liệt đó, xuất hiện trong cuộc sống thường nhật mà tôi trải qua một cách không mục đích.
Bóng lưng đanh thép tỏa ra bầu không khí cô độc, đứng một mình trong lớp học sau giờ tan trường.
Mino Ayaka.
Cho dù có lời đồn nói rằng tính cách cậu ấy rất khó ưa, nhưng vẫn luôn là nữ sinh được yêu thích nhất trong trường.
"Gì thế?" "...Cậu đến lớp học này làm gì?"
"Hôm nay tớ được tỏ tình." "...Cậu không trêu tớ à."
"Ừm, cảm giác này của bạn Hasegawa rất tốt đấy." "Từ nay về sau xin chỉ giáo nhiều nhé."
Cuộc trò chuyện này, thực tế chắc chỉ có vài phút.
Thế nhưng cho dù là khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, tôi cũng đã nghe thấy đủ loại giọng điệu của cậu ấy.
Giọng nói cảnh giác, giọng nói thấy thú vị, và giọng nói đau buồn.
...Không biết giọng nói đau buồn đó mang ý nghĩa gì nhỉ?
Sau khi về nhà tôi đã nghĩ đi nghĩ lại, nhưng tôi gần như không quen biết con người Mino này, do đó đương nhiên không tìm ra được đáp án.
Tôi vẫn chưa biết tại sao mình lại hứng thú với Mino.
Trên đường đi học ngày hôm sau, vừa leo dốc vừa mải mê suy nghĩ về chuyện này.
Tôi gần như chưa từng có kinh nghiệm cảm nhận rõ ràng muốn kết bạn với người nào đó.
Bình thường luôn là thuận theo tự nhiên bắt chuyện với bạn học ngồi cạnh, và lấy người đó làm khởi đầu, dần dần tăng thêm đối tượng nói chuyện cùng.
Chỉ cần kết giao được vài người bạn, là có thể sống một cuộc sống học đường khá vui vẻ, do đó nếu may mắn, tình cờ gia nhập vào nhóm trung tâm của lớp, vậy thì cuộc sống càng thêm vui vẻ hơn nữa.
Đối với tôi, người đã đảm bảo đủ số lượng bạn bè, việc muốn kết bạn với Mino, học sinh đặc biệt nhất trong trường này, cũng được coi là hành động hơi lệch khỏi quỹ đạo thường ngày.
Nguyên nhân không tiếc đi chệch khỏi lẽ thường cũng muốn tìm hiểu Mino, rốt cuộc là vì sao?
Đơn thuần là vì cảm thấy cậu ấy rất xinh đẹp sao?
Hay là cảm thấy cậu ấy có chút giống mình?
"...Ừm."
Khi tôi đang nghĩ được nửa chừng, mắt xác nhận được bóng lưng Mino.
Mino đang đi trên con dốc, hiếm khi lại đi một mình.
...Sau cuộc gặp gỡ tình cờ ngày hôm qua, hôm nay lại xuất hiện cơ hội như thế này.
Đây có lẽ cũng là một loại duyên phận nào đó nhỉ.
Tôi đuổi theo, đến gần sau lưng Mino đồng thời lên tiếng gọi:
"Mino!"
Vai Mino khẽ run lên, quay đầu lại nhìn tôi.
Cho dù là nhìn gần liên tục hai ngày, khuôn mặt tinh xảo vẫn khiến người ta kinh ngạc làm tôi nhất thời ngây người tại chỗ.
"Ồ ồ. Là bạn Hasegawa đúng không."
"Cậu nhớ à. Như vậy được tính là nhớ tớ rồi nhỉ?"
"Thiệt tình~ Đừng có thù dai mà."
Tôi và Mino từ lớp 10 đã cùng lớp, nhưng trước đó gần như chưa từng nói chuyện, do đó lúc gặp gỡ cô ấy tỏ ra rất đề phòng.
Nghe câu trả lời như đang lật lại chuyện cũ của tôi, Mino không khỏi cười khổ.
Nhưng từ giọng điệu của cậu ấy không nghe ra cảm giác không vui.
"Nếu đã cùng lớp liên tục hai năm, cứ như vậy cũng phải hòa thuận với nhau mới được nhỉ."
"Thiệt tình, cậu cũng dám nói."
"Cũng được mà đúng không?"
Mino với vẻ mặt không mấy để tâm dời tầm mắt khỏi tôi.
Sự căng thẳng thoáng qua lập tức được giải tỏa.
Có lẽ là vì lại một lần nữa nhận thức được Mino đang dùng mặt tự nhiên nhất của cậu ấy để nói chuyện với tôi, và tự mình cảm thấy khá hợp với mặt này của cậu ấy.
Nếu Mino cũng nghĩ như vậy, tôi đương nhiên sẽ cảm thấy rất vui, nhưng cậu ấy e là đối với tôi vẫn chưa có ấn tượng gì mấy nhỉ.
Dù sao thì chuyện nói chuyện riêng với con trai, đối với Mino mà nói chắc hẳn là chuyện thường tình.
Nhưng chưa xác nhận với cậu ấy, tôi cũng không thể nào khẳng định được.
So với những lời đồn đại đó, những gì mình tận mắt nhìn thấy, cảm nhận được mới là tất cả.
Tôi biến tâm trạng này thành lời nói ra:
"Tớ ấy à, vẫn luôn nghĩ tại sao mình lại muốn kết bạn với Mino."
"...Bình thường sẽ nói chuyện này với người trong cuộc sao? Tớ hôm qua đã nghĩ rồi, bạn Hasegawa khá là kỳ lạ đấy."
"Đừng khen tớ như vậy mà."
"Oa~ Lạc quan quá đi mất."
Mino nhếch mép cười, lại nhìn tôi lần nữa.
Lý do tôi muốn tìm hiểu Mino Ayaka nhiều hơn.
Lý do kết giao bạn bè từ trước đến nay, đều chỉ là để phối hợp với điểm "Bình thường mọi người đều có bạn bè".
Thế nhưng lý do kết giao bạn bè thật ra nên giống như thế này. Không quan tâm người khác nói gì, dựa vào ý chí muốn vun đắp tình cảm với đối phương mà giao lưu, người với người mới có thể kết nối với nhau.
"Lý do à. Chẳng lẽ không phải vì tớ dễ thương sao?"
"Không, không liên quan đến chuyện đó."
"Này!"
Mino phản bác một câu, chu môi lên.
"Mới nói chuyện vài câu hôm qua, hôm nay đã quá không khách khí rồi đấy."
"Tớ cứ cảm thấy quá khách khí thì không thành bạn được."
Mino đầu tiên là liếc nhìn tôi một cái, rồi lại lập tức quay mặt đi.
Tôi vốn định đợi cậu ấy đáp lại, nhưng thời gian im lặng kéo dài mấy giây.
Cảm giác cứ đợi mãi thế này Mino cũng sẽ không nói gì, thế là tôi mở lời:
"Lý do muốn kết bạn với cậu à... Biết đâu là muốn học hỏi chút gì đó từ cậu nhỉ. Đây không phải chỉ phương diện thành tích các kiểu đâu."
Mino lại nhìn về phía tôi lần nữa.
Đó là ánh mắt không tin tưởng người khác.
Nếu bị đồn đại là tính cách khó ưa, nói không chừng quả thực sẽ trở nên như vậy, nhưng đây cũng là điểm khác biệt lớn nhất so với những người tôi đã từng giao tiếp đến nay.
"Tớ rốt cuộc có thể dạy cậu cái gì chứ? Hơn nữa, ra là cậu ôm giữ tính toán này mới tiếp cận tớ à."
"Không, cũng không phải vì vậy đâu. Huống hồ người ở trong lớp học trước là cậu mà. Tớ là trực nhật mà."
"...Ừm, đúng là vậy."
Nếu có thể thông qua việc ở bên Mino học được chút gì đó thì tốt rồi. Đây là suy nghĩ vừa nảy ra trong đầu tôi.
Bảo tôi thẳng thắn thừa nhận tâm trạng lúc đó cứ cảm thấy hơi ngượng ngùng, do đó tôi muốn che giấu đi, nhưng điều này dường như đã chạm phải điểm nhạy cảm của Mino.
Phảng phất như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, Mino dừng bước hỏi:
"Lời thật lòng của bạn Hasegawa là gì?"
"Ể?"
"Nếu muốn trở thành bạn của tớ, thì không nên giấu giếm lòng thật với bạn bè chứ."
"Ư..."
Tôi nhất thời nghẹn lời.
Vừa rồi cũng không phải đang nói dối. Chỉ là thẳng thắn nói ra lòng thật của mình khiến tôi cảm thấy ngượng ngùng, hơn nữa cũng rất sợ bị cậu ấy từ chối, cho nên mới che giấu một phần.
Nếu cậu ấy nói "Đừng nói dối được không", tôi đã có thể phủ nhận rồi.
Thế nhưng nếu tôi phủ nhận câu nói "Đừng giấu giếm lòng thật", thì sẽ trở thành lời nói dối.
"Cậu hỏi kiểu gì thế. Một hơi đã dồn tớ vào đường cùng rồi."
Nói thì nói vậy, nếu bộc lộ lòng thật cũng rất có khả năng sẽ bị tổn thương.
Không ai có thể đảm bảo Mino sẽ không phản bội tôi.
Nhưng lúc này nếu không có bất kỳ thay đổi nào, cứ cảm thấy tôi cả đời sẽ cứ mãi như thế này.
Không tin tưởng bất kỳ ai, cũng không được bất kỳ ai tin tưởng.
Từ trước đến nay cảm thấy như vậy cũng không sao cả.
Nhưng tôi thật sự──
"Đừng có lằng nhằng. Vậy thì sao? Nếu cậu không trả lời trong vòng ba giây, tớ sẽ tự mình đi học đấy."
"Bởi vì tớ hứng thú với Mino, cứ cảm thấy ở bên cậu hình như sẽ rất vui!"
"Trời ạ, lại thật sự nói ra rồi..."
"Con bé này!"
Tôi không nhịn được phản bác như vậy, vội vàng che miệng mình lại.
Nhìn quanh, chỉ thấy những học sinh không quen biết nhao nhao nhìn về phía tôi.
...Chết rồi.
Đúng lúc tôi đang hối hận trong lòng, Mino đột nhiên bật cười.
"Ahaha, tính cách này của cậu rất tốt mà. Đây chính là mặt tự nhiên nhất của cậu đúng không? Miệng đúng là hơi độc, nhưng tớ khá là ưng ý đấy."
"Ể? À, không... Không phải vậy đâu."
Cậu ấy thoáng chốc đã chấp nhận lời thật lòng của mình, phản ứng ngoài dự đoán này ngược lại khiến tôi không khỏi nghi ngờ.
Thật sự chỉ như vậy là có thể trở thành bạn bè tri kỷ sao?
Nếu bị cậu ấy phản bội──
"Haizz."
Cậu ấy đẩy vào ngực tôi một cái.
Tôi hơi loạng choạng trên con dốc, lùi lại hai ba bước.
"Tớ muốn kết bạn với cậu của lúc nãy, nên mới mang theo ý 'Xin chỉ giáo nhiều nhé' mà nói như vậy. Mau biến ra đây đi, bạn Hasegawa Yuuta của 'hôm qua' ấy. Cậu không phải loại người nghĩ đông nghĩ tây, còn che giấu lòng thật này đúng không?"
Nghe cậu ấy nói vậy, tôi ngước mắt lên nhìn.
Ánh nắng ban mai rực rỡ chiếu xuống từ trên đầu Mino.
Nhìn vẻ mặt không chút u ám của Mino Ayaka, tôi cũng hạ quyết tâm.
Từ trước đến nay chưa có bất kỳ ai nói với tôi những lời như vậy.
Tôi muốn đánh cược một lần.
Nếu vì thế mà bị lừa, vậy thì sẽ cả đời không tin tưởng người khác nữa.
Mino trên người chính là sở hữu một loại đặc chất nào đó cho dù đi kèm với rủi ro như vậy, cũng khiến tôi cảm thấy bị lừa cũng không sao cả.
"...Rất đáng tiếc, người nghĩ đông nghĩ tây đó cũng là tớ. Nếu chúng ta trở thành bạn bè, cậu cũng sẽ chấp nhận cả con người này của tớ chứ?"
Mino chớp chớp mắt, tiếp đó lộ ra vẻ mặt không chút sợ hãi nhếch mép cười.
"Đó là đương nhiên. Bởi vì cậu là bạn của tớ mà."
"Vậy à. Vậy thì tớ thật sự sẽ không khách khí với cậu đâu nhé."
"Rất tốt. Dù sao thì tớ cũng sẽ không khách khí."
"...Vậy thì sau này cứ gọi tớ là Hasegawa đi. Cũng coi như là biểu tượng trở thành bạn bè."
Tôi cũng nở nụ cười, cùng Mino sóng vai bước về phía trước.
Lần đầu tiên đi sóng vai cùng cậu ấy, tôi nảy ra một trực giác.
"Không cần biểu tượng bạn bè gì cả đâu. Hơn nữa cậu cũng chưa được tớ cho phép đã gọi tớ là 'Mino' rồi."
"Đừng có thù dai mà."
"Tớ mới nói lần đầu tiên được không!"
Mino kích động phản bác lại, tiếp đó rung vai bật cười.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nụ cười của Mino ở khoảng cách gần như vậy.
── Một trực giác giống như ước nguyện lướt qua đầu.
Cho dù tôi bộc lộ lòng thật, Mino cũng sẵn lòng chấp nhận.
Sự tồn tại như thế này, đợi đến khi trưởng thành chắc chắn sẽ trở thành tài sản quý giá.
...Không biết sau khi trưởng thành, mối quan hệ giữa tôi và Mino có tiếp tục không nhỉ? Nếu có thì, đó chính là "người bạn cả đời" mà bố từng nói đến nhỉ.
Đây có lẽ không phải tình cảm nên có đối với một người vừa mới trở thành bạn.
Nhưng cũng không phải chuyện sẽ bị người ta trách mắng nhỉ.
Ít nhất thì người bạn đang đi bên cạnh lúc này chắc chắn sẽ không cười nhạo suy nghĩ này.
"Ừm? Cậu đang nhìn gì thế?"
Thời gian cởi bỏ bộ đồng phục này còn chưa đến hai năm.
Tương lai bắt đầu từ ngày hôm nay, bất kể tốt xấu, chắc hẳn đều có những ngày tháng kích thích đang chờ đợi tôi.
Chính vì sống trong khoảng thời gian đích thực, nên mới đi kèm với rủi ro.
Nhưng tôi muốn tin rằng sẽ nhận được thu hoạch lớn hơn.
"Không, không có gì. Sau này cũng xin chỉ giáo nhiều nhé."
"...Ừm, xin chỉ giáo."
Chim én bay lượn tầm thấp trước mắt.
Cứ cảm thấy có thể nghe thấy âm thanh thanh xuân vén màn mở đầu.
◇◆◇◆
Lý do có thể xây dựng mối quan hệ thực sự, chắc chắn là sau khi quen biết Ayaka.
Tôi không biết cho dù bản thân mở lòng ra, đối phương có thật lòng đáp lại hay không.
Nhưng tôi hiểu được rằng chỉ cần bản thân không chịu mở lòng ra, đối phương sẽ không đáp lại bằng tấm lòng thật.
Không cần phải ra vẻ như vậy cũng không sao.
Khoảng thời gian sống là chính mình đích thực.
Chính vì đã có khoảng thời gian này, mới có thể hình thành nên tôi của bây giờ.
Dù thế nào cũng không thể gọi là người ưu tú được, nhưng ít nhất đã trở thành một người có thể trải qua khoảng thời gian hạnh phúc.
Sau khi lên đại học, tôi quen biết Toudou. Còn quen biết Misaki, quen biết Daiki.
Cũng quen biết── Reina, người bạn gái cũ khiến tôi thương nhớ.
Vào thời kỳ Giáng Sinh quen biết Mayu.
Còn quen biết bạn thân của Reina── Natsuki.
Sau này chắc hẳn sẽ còn quen biết nhiều đối tượng có thể cùng tôi tâm sự thật lòng hơn nữa.
Xét theo việc đã trải qua thời kỳ tiểu học khó chịu đó, như vậy được coi là trưởng thành khá tích cực rồi.
Vòng tròn bạn bè của tôi vốn không rộng như Ayaka hay Mayu.
Chính vì vậy, những người bạn thân thiết cuối cùng cũng kết giao được, thật sự được coi là tài sản quý giá.
Nếu đã là bảo vật có khả năng bị hủy hoại, vậy thì tôi muốn bọc lại cẩn thận mà trân trọng, không muốn phơi bày trước nguy hiểm.
Nếu là viên đá quý không biết sẽ vì sai sót thế nào mà vỡ vụn, vậy thì tôi muốn cất vào két sắt.
Bản thân nhút nhát không ngừng nói: "Hãy duy trì hiện trạng cho tôi."
Nhưng tôi biết rõ trong lòng.
Chúng tôi đã đến nơi không thể quay đầu lại được nữa.
Rốt cuộc là vì cơ duyên gì mới biến thành như vậy, nguyên nhân khởi đầu đó chẳng qua chỉ là vấn đề vụn vặt.
Mối quan hệ tương lai được giao phó vào tay tôi của bây giờ.
Đây dù thế nào cũng là sự thật không thay đổi, hơn nữa còn là sự thật khó mà nhận ra lại không thể nào thoát ra được.
Nếu trong trạng thái tự nhận thức được mà cứ mơ hồ mặc cho thời gian trôi đi, thật sự một ngày nào đó sẽ biến thành giả dối.
Để khoảng thời gian đích thực này có thể tiếp tục kéo dài, điều tôi có thể làm bây giờ là──
Trong đầu hiện lên khuôn mặt Reina.
Một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi.
Có một người không ngừng nói, hãy tạm thời duy trì hiện trạng.
── Là sự yếu đuối của tôi nói.
Việc duy trì hiện trạng từ trước đến nay, chẳng qua chỉ là đang trốn tránh.
Khi vô tình nhìn thấy một mặt chưa biết, mối quan hệ của cả hai đều tiến thêm một bước, tôi lại giả vờ như không nhìn thấy.
Quyết định này rốt cuộc là tốt hay xấu?
Tôi muốn biết, đồng thời lại sợ hãi biết được.
Muốn biết lại không thể bước thêm một bước mà tiến thoái lưỡng nan, từ trước đến nay đều khiến tôi khổ não không thôi.
Nhưng, đã đủ rồi nhỉ.
Đích đến mà cứ dò dẫm như thế này, mỗi người mỗi khác, không thực sự đến nơi sẽ không biết được.
Nếu sợ hãi kết quả xấu, bất cứ chuyện gì cũng sẽ không thay đổi.
Duy chỉ có tin tưởng là kết quả tốt và tiến về phía trước, khoảng thời gian đích thực mới có thể tiếp tục kéo dài.
Đó mới là trạng thái thật sự cần phải duy trì.
Reina đã tiến về phía trước.
Mayu muốn tiến về phía trước.
Ayaka đã cho tôi cơ hội để tiến về phía trước.
Cho nên tôi không trốn tránh nữa.
Không cất giấu bảo vật nữa, đã đến lúc phơi bày dưới ánh mặt trời rồi.
Tôi cũng nên tiến về phía trước.
Đây cũng là để sau này có thể trải qua khoảng thời gian đích thực.


0 Bình luận