Phía trước lối ra vào của nhà ga chính.
Giữa đám đông, người đặc biệt thu hút sự chú ý đó lao thẳng về phía tôi. Bộ dạng liên tiếp né tránh dòng người và từng bước tiến sát lại gần tôi, trông giống như một loài động vật nhỏ nào đó.
"Tùng tùng tùng tùng tùng tùng..."
Vừa gặp mặt, cô em khóa dưới tiểu ác ma đã bắt chước tiếng trống.
...Còn chưa kịp chào hỏi, sao em ấy lại có thể phấn khích đến mức này chứ.
Dù sao thì hôm qua cũng không ngủ ngon, thật lòng mà nói, hoàn toàn không cảm thấy có thể bắt kịp được cảm xúc của em ấy.
"Chào buổi sáng. Em đang làm gì thế?"
"Tùng tùng! Senpai, xin hỏi hôm nay là ngày gì ạ!"
"Ngày hoạt động câu lạc bộ."
"Không phải đâu ạ, vậy thì cũng giống như mọi khi thôi!"
Shinohara lập tức nheo đôi mắt lấp lánh lên tiếng phản đối.
Tôi biết rất rõ em ấy muốn nghe điều gì, nhưng câu đầu tiên đã nói cái này thì mệt quá.
Thế nhưng Shinohara vừa gặp đã hét "Tùng tùng tùng" không ngừng, chắc hẳn không thể nào hiểu được tâm trạng của tôi.
"Senpai~ Lâu lắm rồi chúng ta mới ra ngoài chơi từ ban ngày đấy ạ. Hoạt động một nam một nữ ra ngoài vui chơi gọi là gì nhỉ? Chân tướng chỉ có một!"
"Hẹn hò tạm định nhỉ. Là ngày em và Ayaka phân thắng bại."
Một ngày đơn thuần tận hưởng niềm vui.
Thế nhưng trải qua chuyện xảy ra ngày hôm qua, thật sự có chút khó mà tưởng tượng được.
Tôi không biết Shinohara có suy nghĩ gì. Nhưng mà──
"Phía trước không cần thêm chữ tạm định đâu ạ!"
"A ư a ư a ư──"
Hai tay Shinohara nắm lấy vai tôi, ra sức lắc tới lắc lui.
Mặc cho em ấy làm vậy, tôi có thể nghe thấy tiếng em ấy hét "Senpai!", "Không tập trung gì cả!", "Tỉnh lại đi──!".
Ngay cả sự ồn ào xung quanh cũng không thể cản trở giọng nói của Shinohara truyền vào tai tôi.
Không biết là vì giọng em ấy vốn dĩ đã khá vang, hay là do tôi đã tập trung lắng nghe giọng nói của Shinohara hơn trước kia.
Cho dù dòng suy nghĩ bị cưỡng ép cắt đứt, cách ở bên nhau thế này cũng khá thoải mái.
"Thôi được rồi. Dù sao thì em bây giờ tâm trạng đang rất tốt."
Shinohara, người phối đồ toàn thân mang màu sắc mùa thu, lúc này mới buông tay khỏi người tôi.
Shinohara nheo mắt cười gian, từ dưới nhìn lên tôi, người suýt nữa thì ngã.
Sau khi bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt em ấy tiếp tục nhìn xuống dưới.
Nếu một người không quen làm hành động tương tự với tôi, có lẽ sẽ cảm thấy bị soi mói đánh giá, để lại ấn tượng không tốt, nhưng nếu đã là Shinohara, bây giờ để ý những chuyện này cũng quá muộn rồi.
Thấy tôi khoanh tay trước ngực, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, Shinohara liền bật cười thành tiếng.
"Ừm. Senpai hôm nay cũng rất đáng yêu! Như là quần áo hơi nhăn nhúm, còn có chiếc áo hoodie rộng thùng thình quá khổ nữa!"
"Nói đẹp trai thì con trai mới vui hơn đấy! Hơn nữa cách miêu tả này của em mang ác ý đúng không, anh hôm nay là cố ý mặc như thế này đấy! Cố ý!"
Cách phối đồ với áo hoodie rộng không bó sát người, rất phù hợp với tiết trời tháng Mười không biết có nên mặc áo khoác hay không.
Hơn nữa mặc vào đặc biệt thoải mái, cho nên tôi gần đây rất thích mặc cái này.
Đây là lần đầu tiên tôi mặc bộ đồ này gặp Shinohara, việc em ấy nhạy bén nhận ra khiến tôi cảm thấy khá vui, nhưng thật sự không muốn bị khen là đáng yêu.
"Con gái nói đáng yêu chính là điểm rất cao đấy ạ~ Senpai cũng thật là, phải để em nói bao nhiêu lần mới hiểu đây?"
"Anh cũng không biết phải nói bao nhiêu lần em mới biết, nói anh đẹp trai anh sẽ vui hơn."
"Ồ... Em chỉ là ngại nói thôi, thật ra cũng thấy rất đẹp trai đấy ạ. Dù sao thì đây là lần đầu tiên em nhìn thấy senpai nghiêm túc phối đồ mùa thu mà."
Tôi không khỏi chớp mắt mấy cái.
Đó không phải là ý muốn em ấy khen lại tôi lần nữa, chỉ là thật sự nghe thấy lời khen của em ấy, không khỏi khiến tôi cảm thấy rất ngượng ngùng, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.
Thấy phản ứng của tôi, Shinohara nhếch mép cười nói:
"Senpai, anh thật sự rất dễ hiểu~"
"Gì... Ồn ào quá! Đừng có trêu chọc người lớn tuổi!"
"Ahaha, bây giờ mới nói mấy lời này cũng quá muộn rồi."
"Cho nên anh mới nói chứ!"
Shinohara nghe tôi đáp lại liền vui vẻ cười.
Sau đó như đột nhiên nghĩ ra điều gì, bắt đầu lục lọi túi xách của mình.
Tiếp đó lấy ra một lon màu nâu áp vào má tôi.
"Senpai, đây là cà phê sữa đá. Xin hãy hấp thụ caffeine để tỉnh táo tinh thần trước!"
"Ể? Không, anh đâu có buồn ngủ."
"Không sao đâu mà, xin hãy nhận lấy nhanh đi ạ!"
Nhận lấy lon cà phê lạnh buốt, tôi nhìn chăm chú vào nhãn hiệu trên đó.
Từ trước đến nay, chưa từng có chuyện chuẩn bị sẵn cà phê sữa đá gì đó cho tôi.
Hơn nữa loại đồ uống được chọn cũng rất hoàn hảo, chính vì vậy mới khiến người ta không khỏi nghi ngờ.
"...Em có âm mưu gì à?"
Nghe câu hỏi của tôi, Shinohara thoáng lộ ra vẻ mặt có chút kinh ngạc.
"E-Em không có âm mưu gì đâu ạ. Em hoàn toàn không có ý định ngay từ đầu buổi hẹn hò đã tích cực tranh thủ điểm số đâu ạ."
"Cho nên mới nói sao em lại nói toạc ra hết thế!"
"Nếu không làm vậy, senpai sẽ cư xử như mọi khi thôi ạ! Em muốn anh ý thức được đây là đang hẹn hò!"
"A~ Rồi rồi rồi..."
"Đừng có cho qua loa thế chứ!"
Mặc kệ Shinohara đang vung vẩy hai tay bên cạnh, tôi mở nắp lon nước, lập tức truyền đến tiếng không khí "Phụt!" thoát ra nhẹ nhàng.
Chỉ cần nghe thấy âm thanh này, đã khiến tôi nảy sinh dự cảm hôm nay sẽ rất vui vẻ, thật là kỳ lạ.
Đầu lưỡi vui vẻ thưởng thức thứ đồ uống ngọt vừa phải, ít đường, qua mười mấy giây, tôi lại nhìn về phía Shinohara.
Em ấy vẫn luôn quan sát chuỗi hành động này của tôi.
"...Cảm ơn. Lát nữa anh đưa tiền cho."
"Ể? À, vâng ạ."
"...Trong lon nước này có phải thật sự cho thêm thứ gì đó không?"
"Không có đâu ạ!"
Shinohara dậm chân phủ nhận.
...Tôi vẫn cảm thấy em ấy hình như có điểm nào đó không giống bình thường.
Là ngoại hình sao?
Shinohara mặc áo khoác bò màu đỏ tươi phối cùng áo sơ mi trắng, và chân váy cạp cao màu đỏ rượu vang.
Cách phối đồ tôn dáng này, là kiểu phối đồ mùa thu rất khó mặc đẹp.
Cho dù đứng giữa đám đông cũng đặc biệt nổi bật, nhưng điều đáng sợ hơn là về điểm này có thể nói là như mọi khi.
Dù sao thì lời nói và hành động của em ấy đều tràn đầy cảm giác của một kouhai, do đó bình thường không đặc biệt chú ý, nhưng điều này khiến tôi lại một lần nữa nhận thức được cho dù ở nơi người qua lại tấp nập, em ấy cũng là sự tồn tại đặc biệt nổi bật.
Tiếp đó xác nhận lớp trang điểm trên mặt, nhưng sự khác biệt về mặt này thật sự không nhìn ra được lắm.
Cứ cảm thấy má hồng hình như khiến sắc mặt em ấy trông tốt hơn bình thường, nhưng cũng có khả năng chỉ là hiệu ứng phản chiếu ánh sáng, do đó không thể tùy tiện nói ra.
...Là miệng sao?
"S-Senpai."
"Ừm?"
"Anh nhìn lâu quá rồi. Cái đó, ngại lắm đấy."
"Xin lỗi. Nhưng có phải em đổi son môi rồi không? Quả nhiên ấn tượng tổng thể trông khác hẳn."
Shinohara chớp chớp mắt, rồi từ từ chu môi lên.
...Nhầm rồi à.
Định bụng trước khi em ấy nổi đóa thì kéo giãn khoảng cách, thế là chậm rãi lùi lại một bước.
"X-Xin lỗi xin lỗi, anh cứ tìm mãi xem trên người em có điểm nào khác bình thường, mới nghĩ là có thể là son môi. Nhưng chắc chỉ là phản chiếu ánh sáng──"
"Trả lời đúng rồi đấy ạ, cái kiểu khôn vặt này của senpai thật đáng ghét! Xin anh tuyệt đối đừng nói mấy lời này với những cô gái khác nhé!"
"Rõ ràng trả lời đúng còn bị mắng!"
Shinohara phồng má, quay người liền quẹt thẻ IC vào cổng soát vé.
Tôi ngây người tại chỗ mấy giây, lúc này mới hoàn hồn đuổi theo.
Kết quả là nghe thấy tiếng em ấy ở phía trước không ngừng lẩm bẩm:
"Senpai hay nói em giả vờ đáng yêu, nhưng nói ra mấy lời này một cách tỉnh bơ tuyệt đối cũng là biểu hiện rất biết tán tỉnh đấy ạ. Sẽ khiến người ta hiểu lầm đấy."
"Lúc trước em rõ ràng nói để ý thấy những thay đổi nhỏ sẽ rất vui, bây giờ lại là tâm trạng thay đổi thế nào đây?"
"Hừ. Phì~ Em phì~!"
"..."
"Anh bây giờ thấy em rất phiền phức đúng không!"
"Anh đâu có nghĩ vậy, đây là sao chứ!"
Cảm xúc lên xuống của Shinohara hôm nay khó hiểu hơn cả bình thường.
Nhưng ít nhiều có thể biết được điểm không ổn của em ấy rồi.
Cảm giác không tự nhiên đó không phải vì ngoại hình, mà là từ trong ra ngoài.
── Xem ra em ấy dường như cảm thấy rất căng thẳng.
Nghĩ kỹ lại, kể từ lần hẹn hò thử nghiệm hồi tháng Năm, đã không còn hẹn gặp Shinohara ở bên ngoài như thế này nữa rồi.
Trong vòng đu quay vào lúc hoàng hôn, chúng tôi lại một lần nữa nhận thức được đối phương là người rất quan trọng.
Sau đó đã qua gần năm tháng, vòng đu quay đó rốt cuộc đã quay được bao nhiêu vòng rồi nhỉ?
Nó quay được bao nhiêu vòng thì thời gian đã trôi qua bấy lâu, trong lòng chúng tôi cũng nảy sinh sự thay đổi nào đó.
Ngày hôm nay này, e rằng chính là do sự thay đổi đó dẫn đến.
Đó cũng chính là──
◇◆
Một căn nhà độc lập sừng sững trước mặt hai chúng tôi.
Tường ngoài màu cam phối cùng mái nhà màu đỏ tươi.
Trong khu dân cư yên tĩnh, căn nhà độc lập đặc biệt nổi bật này, ngay khoảnh khắc chúng tôi bước vào con hẻm, ánh mắt đã bị nó thu hút.
Trên biển tên cửa khắc chữ "Saitou", nhưng Shinohara lại dừng bước ở đây, do đó trong đầu tôi đầy những dấu chấm hỏi.
Dù sao thì chúng tôi đã đi tàu điện hai tiếng đồng hồ mới đến được đây.
Trên đường đi hành khách trên tàu ngày càng ít đi, ba mươi phút cuối cùng của chuyến đi thậm chí có thể nói chuyện khe khẽ.
Lúc đi tàu còn tưởng là đến công viên giải trí hay địa điểm hẹn hò nào đó, không ngờ vừa bước ra khỏi cổng soát vé, trước mắt lại là khu dân cư trông có vẻ hơi cao cấp.
Đi trong khu dân cư, tôi lại đoán không lẽ là đến một nhà hàng ít người biết nào đó, vẫn sai hoàn toàn.
Rồi cứ thế đứng trước căn nhà độc lập này.
Tôi hoàn toàn không hiểu rõ Shinohara muốn làm gì, không khỏi cảm thấy bối rối.
"Này, đây là đâu thế?"
"Đây à, là nhà Saitou đấy ạ."
"Anh nhìn cũng biết. Anh hỏi em tại sao lại dừng ở trước cửa nhà này. Chẳng lẽ định bấm chuông rồi bỏ chạy à?"
"Ahaha, như vậy cảm giác cũng rất thú vị đấy ạ. Đến phá phách một chút đi!"
"Ngốc, anh nói đùa thôi!"
"Á~ Tay sắp bị hút vào rồi~"
Đi kèm với giọng nói không cảm xúc này, ngón trỏ Shinohara cứ thế bấm chuông cửa.
Khu dân cư yên tĩnh vang lên tiếng chuông máy móc, tôi lập tức từ phía sau giữ chặt Shinohara lại.
"Đau đau đau, Senpai! Em nói đùa thôi mà!"
"Bấm rồi thì không phải nói đùa nữa! Anh cũng sẽ cùng em xin lỗi, tuyệt đối không được chạy trốn!"
Khi tôi nói như vậy, đèn ở cửa chính sáng lên.
Nếu chủ nhà trông rất hung dữ thì phải làm sao đây? Thế nhưng lần này hoàn toàn là lỗi của chúng tôi.
Để thoát khỏi sự kìm kẹp của tôi, Shinohara ra sức giãy giụa. Lát nữa nhất định phải mắng em ấy một trận mới được.
"Senpai, đã bảo là không ổn rồi mà! Ba──"
"Em đừng mở miệng, ban đầu để anh xin lỗi trước!"
Tôi đưa tay bịt miệng em ấy lại, Shinohara dùng giọng nói ú ớ không biết đang nói gì.
Cạch.
Lúc này cánh cửa dày nặng mở ra, một người đàn ông trung niên ló đầu ra.
Mái tóc rậm rạp xen lẫn chút sợi bạc, trên người mặc bộ vest màu xám chỉnh tề, chính giữa là cà vạt màu đỏ rượu vang.
...Không ngờ chủ nhà ở đây lại là người làm việc tại nhà.
Nếu đã làm phiền đến công việc của ông ấy, diễn biến sau đó cũng không khó tưởng tượng.
Tôi tuy trong lòng ôm đầu khổ não, vẫn hạ quyết tâm mở lời:
"Cái đó, xin lỗ──"
"Gì!"
Người đàn ông trung niên nhìn thấy Shinohara, thoáng chốc lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
...Chết rồi.
Tư thế này có thể bị hiểu là Shinohara bị kẻ côn đồ tấn công, vì cầu cứu mới bấm chuông cửa.
Tôi sốt ruột vội vàng buông Shinohara ra, trước khi bị hiểu lầm về mọi mặt thì nhanh chóng cúi đầu.
Phải giải thích nhanh trước khi đối phương báo cảnh sát──
"Ừm, xin lỗ──!"
"Mayu!"
...Ể?
Người đàn ông này hình như vừa gọi tên Shinohara.
Ngay lúc đó, vạt áo tôi bị người ta khẽ kéo lại.
Khi tôi ngẩng đầu lên, trong lòng dâng lên dự cảm vô cùng không lành.
Shinohara thoát khỏi sự kìm kẹp ngước mắt lên, hơi thở còn có chút rối loạn nói:
"S-Senpai, người này là ba của em..."
"............Hả?"
Tôi lập tức nhìn về phía người đàn ông đó, lúc này mới phát hiện ông ấy không biết từ lúc nào đã đến trước mặt tôi.
Nói vậy thì hình dáng mũi và cả mắt──
"Cậu làm gì con gái tôi thế!"
"X-X-Xin lỗi!"
Đã nhiều năm không bị người ta quát mắng như vậy, toàn thân run rẩy tôi lùi lại một bước, cúi gập người xin lỗi ông ấy.
Tư thế cúi đầu này chắc hẳn còn thấp hơn cả lúc bước vào phòng phỏng vấn.
Shinohara ở bên cạnh giải thích tình hình hiện tại cho bác trai, tôi không khỏi có chút muốn khóc.
Nhìn từ bên ngoài cũng có thể thấy, nhưng căn nhà này quả thực rất rộng rãi.
Chỉ riêng phòng khách chúng tôi đang ở bây giờ, cảm giác đã lớn gấp đôi căn hộ tôi thuê, trên chiếc bàn ăn sáu chỗ ngồi ở giữa càng bày đầy những món ăn xa hoa, giống như sắp tổ chức tiệc gia đình vậy.
Bác gái đang ở trong bếp nhìn chúng tôi, hiện tại có tổng cộng bốn người ở đây.
"Mayu, là con sai."
Sau khi nghe Shinohara giải thích đầu đuôi câu chuyện, bác trai thở dài một hơi mới mở lời.
Shinohara cũng không còn lời nào để phản bác, chỉ chu môi cúi đầu xuống.
Tôi ngồi bên cạnh Shinohara, bác trai thì ngồi đối diện.
Xét theo ấn tượng hiện tại, ngoại hình của họ hoàn toàn không giống nhau.
"Con đã xin lỗi đàng hoàng chưa?"
"Xin lỗi rồi mà, đâu phải trẻ con nữa."
"Rõ ràng không phải trẻ con, mà còn định bấm chuông rồi bỏ chạy à? Cho dù chỉ giả vờ làm vậy cũng không được."
"Ư..."
Thế cục nghiêng hẳn về phía bất lợi cho Shinohara, hơn nữa nói cho cùng, bác trai dường như là kiểu người có tính cách khá nghiêm khắc. Điều này cũng hoàn toàn trái ngược với Shinohara.
"...Cái đó, vừa rồi thật sự vô cùng xin lỗi ạ."
Thấy tôi lại cúi đầu xin lỗi lần nữa, ba của Shinohara vội vàng lắc đầu.
"Không, cậu đừng nói vậy. Yuuta, cậu tại chỗ trách mắng đứa con gái ngốc nghếch cũng là đương nhiên. Dù thủ đoạn có hơi thô bạo."
"Kh-Không dám ạ."
Tôi dùng giọng điệu cứng nhắc đáp lại lời nói này của bác trai.
Xem ra Shinohara là vì đối tượng là người nhà, nên mới ôm giữ tâm trạng hơi nghịch ngợm mà bấm chuông cửa nhỉ.
Dù sao thì thời điểm quá trùng hợp, cộng thêm xét theo cử chỉ thường ngày của em ấy quả thực có khả năng này, khiến tôi cảm thấy em ấy lại thật sự làm trò nghịch ngợm như vậy.
Em ấy là vì về nhà cũ, nên mới lấy lại tâm hồn trẻ thơ mà nghịch ngợm sao?
Hay là vì cho dù là Shinohara, đưa con trai về nhà ra mắt bố mẹ vẫn sẽ căng thẳng, vì che giấu tâm trạng mới làm vậy?
Dù sao đi nữa, lần này hoàn toàn khác với bầu không khí lúc chúng tôi hẹn hò thử nghiệm lần trước.
Liếc nhìn sang bên cạnh, phát hiện ánh mắt Shinohara đang dán chặt vào những món ăn phong phú bày trước mắt.
Nhìn bộ dạng ung dung đó, khiến tôi thật sự rất muốn hỏi em ấy: "Tại sao anh lại ở đây?" nhưng trước mặt bác trai làm vậy thì quá thất lễ rồi.
Không biết bác trai nhìn thấy phản ứng của tôi nghĩ thế nào, ông ấy bắt chuyện với tôi:
"Mời dùng đi, Yuuta, không cần khách sáo cứ ăn nhiều vào. Mayu nói con bé sẽ để cậu bụng đói đến đây đấy."
"Ể, thịnh soạn thế này... Thật sự có thể sao ạ?"
Tôi cũng bắt chước Shinohara nhìn về phía bàn ăn, chỉ thấy trước mắt bày đầy những món ăn xa hoa.
Có súp bí ngô lạnh, đĩa thịt nguội sống, salad Caesar, và gà confit.
Nhìn những món ăn không thua kém gì nhà hàng, bụng tôi kêu ùng ục.
"Đương nhiên rồi. Nếu hợp khẩu vị của cậu thì tốt."
...Khó trách lúc tôi định mua đồ ăn vặt ở nhà ga, Shinohara lại ra sức ngăn cản à.
Nếu em ấy nói trước với tôi một tiếng, tôi cũng có thể suy nghĩ kỹ lưỡng xem với tư cách là senpai nên ứng phó thế nào.
"C-Con xin phép ạ."
Thế là kính cẩn không bằng tuân lệnh, tôi đưa món súp bí ngô lạnh có lẽ là món khai vị vào miệng.
Vốn còn lo lắng có phải vì quá căng thẳng mà không cảm nhận được mùi vị không, xem ra là tôi lo lắng thừa rồi.
Siêu ngon.
Giống như nhà hàng tôi đã đến vào Giáng Sinh năm ngoái, ăn vào rõ ràng cảm nhận được giá cả không hề rẻ.
Nhưng cũng chính vì vậy, nếu tùy tiện nói ra cảm nhận ngược lại sẽ tự bộc lộ sự thiếu hiểu biết, khiến tôi không khỏi phân vân rốt cuộc nên hình dung hương vị này thế nào.
Trong tình huống này có nên tận dụng Hiệu ứng Barnum không nhỉ?
Thử nói vài ý kiến chung chung, áp dụng được cho bất cứ thứ gì xem sao.
"C-Cái vị này──"
"Siêu ngon! Ba ơi, cái này siêu ngon!"
"Vậy à, vậy à! Tốt quá, ba còn lo không hợp khẩu vị của giới trẻ chứ~!"
...Xem ra ngay cả điểm này cũng là tôi nghĩ nhiều rồi.
Tôi cũng khẽ nói một câu: "Thật sự rất ngon ạ." rồi thành thật tiếp tục thưởng thức món súp lạnh.
Để tận hưởng hương vị thanh mát đủ để làm tan chảy cái nóng còn sót lại, tôi dùng chiếc thìa vàng uống mấy ngụm liền. Dù mỗi bộ dụng cụ ăn uống trên bàn đều thể hiện sự chênh lệch về mức sống, nhưng hoàn toàn không khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Chiếc cà vạt của bác trai tỏa ra ánh lụa bóng bẩy, thế nhưng không những không khiến người ta cảm thấy đang khoe của, ngược lại còn ôm giữ sự ngưỡng mộ.
"Chà~ Bỏ ra số tiền lớn mua những nguyên liệu này thật sự quá xứng đáng rồi. Cứ ăn thoải mái đi!"
Bác trai mở lời với thái độ sảng khoái, đồng thời còn hào phóng dang rộng hai tay.
Chỉ cần nhếch mép cười làm sâu thêm nếp nhăn, bầu không khí cả phòng khách thoáng chốc trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều.
Tính cách đối xử thân thiện với mọi người của Shinohara, có lẽ là di truyền từ ba nhỉ.
Bầu không khí khiến người mới gặp lần đầu nảy sinh thiện cảm cũng giống hệt nhau.
...Nói đến lần đầu gặp mặt, tôi còn chưa tự giới thiệu với bác trai.
Ông ấy hình như đã biết tên tôi, nhưng nếu đã được chiêu đãi như thế này, lễ nghi cần có vẫn không thể thiếu.
"Xin lỗi, con vẫn chưa tự giới thiệu với bác trai──"
"Cậu là Hasegawa Yuuta đúng không. Bác nghe Mayu nói rồi. Nghe nói cậu là senpai ưu tú đã dẫn dắt con bé trưởng thành nhỉ."
Bác trai uống hết bát súp lạnh trong ba ngụm, nở nụ cười mở lời.
"Ể? Không phải, xin- Xin đợi một chút, con không lợi hại đến thế đâu──"
"Hahaha, không cần khiêm tốn như vậy. Đây là lần đầu tiên bác thấy Mayu khen một cậu con trai khác đấy."
Tôi rất muốn trừng mắt nhìn Shinohara một cái thật ác, nhưng trước mặt bác trai không thể làm vậy.
Tạm thời dùng ngón tay búng vào đùi em ấy dưới gầm bàn, Shinohara liền kêu khẽ "Í!".
"...Con cũng có nói với con bé rồi, vốn dĩ chẳng có mấy ai nói với con từ kính trọng này, chắc chỉ là vì không quen biết đối tượng nào khác thôi ạ. Thực tế Mayu cũng là người đầu tiên nói với con như vậy──"
Lúc này Shinohara đột nhiên hạ thấp giọng nói thầm với tôi.
"Em rất mừng vì đối tượng 'lần đầu tiên' là senpai đấy ạ."
...Tôi khó khăn lắm mới làm được việc không có bất kỳ phản ứng nào.
Câu nói này cứ như thể cố ý gây hiểu lầm vậy.
Nghĩ đến nếu bị bác trai nghe thấy, sống lưng tôi liền lạnh toát.
"Mayu, cứ dựa sát vào như vậy là thất lễ đấy nhé."
"Vâng~"
Dưới sự nhắc nhở của bác trai, Shinohara phát ra âm thanh như đang nín cười ngồi lại chỗ cũ... Lát nữa nhất định phải dạy dỗ em ấy đàng hoàng.
"Mà nói đi cũng phải nói lại, con thật sự không ưu tú đến thế đâu ạ."
"Ừm..."
Bác trai đưa tay chống cằm.
Động tác này trông giống như đang trầm tư, có lẽ nào là đang suy nghĩ về sự phát triển sau này của tôi và Shinohara?
Đối với bác trai mà nói, tôi là người đàn ông đầu tiên con gái ông ấy khen ngợi.
Tôi hoàn toàn không có tự tin có thể vượt qua được ngưỡng cửa cao như vậy.
"Yuuta, cậu không phải người lợi hại gì lắm đâu. Về điểm này bác rất rõ."
"Nghe bác nói thẳng như vậy con cũng hơi tổn thương..."
"Chà, xin lỗi. Bác không có ý đó."
Bác trai giải thích có chút lúng túng, Shinohara thì lộ ra vẻ mặt trách móc mở lời:
"Ba ơi, cái tính này của ba thật sự phải sửa đi. Không phải nghĩ gì cũng có thể nói thẳng ra đâu ạ!"
"Xin lỗi mà!"
...Vị trí đảo ngược rồi.
Điều này khiến tôi không khỏi tưởng tượng đến khung cảnh thường nhật của nhà Shinohara, cảm thấy có chút buồn cười.
"...Đ-Đơn giản mà nói, chính vì Yuuta trông có vẻ bình thường lại lay động được trái tim Mayu, bác mới cho rằng nội tâm cậu sở hữu sức hấp dẫn như vậy. Bác muốn tìm hiểu là điểm này."
"Ừm, vâng ạ."
Nếu để người này biết được cuộc sống thường nhật của tôi, ông ấy chắc sẽ ngất xỉu mất.
So với nói là sinh viên đại học bình thường── phải nói là có một khoảng thời gian khá dài sống hơi lười biếng, gần đây mới cuối cùng bắt đầu cố gắng mà thôi.
Nếu bác trai giữ vững tư duy tinh anh, chắc chắn tuyệt đối sẽ không muốn giao con gái cho loại người như tôi đâu.
Nhưng chúng tôi cũng không hẹn hò.
"Con là người gần đây bắt đầu chuẩn bị tìm việc, nhưng chỉ riêng việc đó thôi đã hao hết tâm sức rồi. Nội tâm cũng chẳng có gì lợi hại, đây không phải con khiêm tốn, mà là sự thật."
Nói một tràng dài như vậy, không khỏi hối hận cảm thấy mình đã làm hỏng chuyện rồi.
Đối mặt với trưởng bối mới gặp lần đầu, lại tự ti miêu tả hiện trạng của mình. Hoàn toàn giống như đang ép buộc đối phương đưa ra câu trả lời phải để ý đến tâm trạng của mình, phạm phải ví dụ thất bại điển hình.
Thế nhưng bác trai chỉ cười nhẹ nhàng nói:
"Những phiền não như thế này cũng có giá trị của nó. Nhưng nếu không đi kèm kết quả, dù nói gì cũng là vô ích."
"Ba ơi, con chính là đang nói về điểm này của ba đấy! Lần sau nếu còn nói như vậy nữa, senpai sẽ tức giận đấy!"
"Anh không tức giận đâu!"
Tôi bất giác phản bác lại lời nói đùa của Shinohara, vội vàng nở nụ cười với bác trai.
Chỉ cần có Shinohara ở bên cạnh, tôi hình như sẽ quên mất những lễ nghi xã giao đã học để chuẩn bị tìm việc.
Thế nhưng so với giọng điệu nói chuyện, bác trai hình như càng để ý đến lời nói và hành động của Shinohara hơn, nói một tiếng: "Mayu, con này──" lại bắt đầu cãi nhau rồi.
Trong môi trường này mà còn muốn giữ lễ nghi xã giao học lỏm được, độ khó thật sự quá cao rồi.
Tôi để lấy lại nhịp điệu của mình, quyết định cầm dao nĩa lên cắt miếng gà non. Dù miếng gà non rưới sốt nhím biển có hương vị ngon đến kinh ngạc, nhưng Shinohara và bác trai vẫn đang đấu khẩu, tôi có chút khó mà phản ứng lại.
Kết quả tôi vẫn không tìm lại được nhịp điệu vốn có, để ngắt lời hai người đang cãi nhau mà mở lời:
"Bác── Bác gái nấu ăn ngon thật đấy ạ."
Dù rất đột ngột, nhưng đây là lời khách sáo tôi đã cố gắng hết sức rồi.
Bác trai nghe thấy câu nói này đột nhiên ngậm miệng lại, chớp mắt mấy cái.
...Nói thế nào cũng quá đột ngột rồi sao?
Đúng lúc tôi đang ôm đầu khổ não trong lòng, Shinohara từ bên cạnh xen vào:
"A, senpai. Người trong bếp đó là người giúp việc nhà em, cô Shimizu."
"Ể! Ng-Ngầu quá, lại có người giúp việc..."
Do tôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, không khỏi có chút cảm động, nhưng nếu nói ra cảm nhận này, có lẽ sẽ bị coi là biểu hiện thất lễ.
Tôi cố gắng kìm nén lời định nói tiếp, nhưng Shinohara không biết sự giằng xé này của tôi lại nói tiếp:
"Ba mẹ em ly hôn rồi."
"Gì!"
Phản ứng thất lễ nhất không khỏi buột miệng thốt ra, tôi bất giác đưa tay che miệng lại.
Dù tôi lập tức nhận ra đây cũng là hành động vô nghĩa, thế nhưng đã quá muộn.
Ba của Shinohara cười khổ hỏi: "Con trước đây chưa nói với cậu ấy à?"
"Con không muốn anh ấy để ý quá nhiều mà."
Shinohara đáp lại như vậy xong, bác trai dùng giọng điệu khuyên bảo nói:
"Nhưng đột nhiên nghe con nói như vậy, cậu ấy cũng sẽ rất phiền phức. Hãy nghĩ cho tâm trạng của Yuuta nhiều hơn một chút đi."
"Ư... Senpai, xin lỗi ạ."
Lần này có lẽ là thành thật kiểm điểm rồi, Shinohara lập tức xin lỗi tôi.
"Không, không sao đâu. Anh chỉ giật mình thôi, hơn nữa cũng có những người bạn khác cũng như vậy."
Nghe nói tỷ lệ ly hôn của các cặp vợ chồng vượt quá ba mươi phần trăm.
Xét theo một lớp bốn mươi người, đơn thuần tính theo tỷ lệ này thì đã có mười hai người.
Dù trước mặt bác trai là người trong cuộc không khỏi có chút căng thẳng, nhưng đây không phải chuyện đặc biệt hiếm thấy.
...Nhưng mà, cứ cảm thấy có thể hiểu được nguồn gốc quan điểm về tình yêu của Shinohara rồi.
Hoàn cảnh gia đình, sẽ gây ảnh hưởng vô cùng lớn đến giá trị quan của con cái.
Cho dù có vụn vặt đến đâu, những chuyện xảy ra vào độ tuổi ý thức bản thân chưa hoàn toàn xác lập, đối với trẻ con mà nói đều là sự tồn tại đủ để lay động giá trị quan.
Bất kể là ai, chắc hẳn đều có kinh nghiệm thay đổi giá trị quan của bản thân dựa trên yếu tố bên ngoài. Tôi cũng từng có kinh nghiệm này.
Cho dù nghĩ lại đều chỉ là những chuyện vụn vặt, nhưng đối với bản thân lúc đó đã là khá nghiêm trọng rồi.
Nếu đối với Shinohara mà nói, kinh nghiệm như vậy là việc bố mẹ ly dị, vậy thì mang đến ảnh hưởng gấp mấy lần tôi cũng không có gì lạ.
Không biết đối với Shinohara mà nói, việc bố mẹ ly dị đã mang đến cho em ấy ảnh hưởng thế nào?
Đáp án này chắc chắn tồn tại trong quan điểm về tình yêu của em ấy.
Shinohara thỉnh thoảng sẽ lộ ra vẻ mặt u sầu. Cứ cảm thấy có thể thoáng nhìn thấy một chút nguyên nhân.
"Hai người quen nhau lâu chưa?"
"Dạ không, chưa đến một năm ạ."
"Vậy à. Chà, nhưng thời gian đối với chuyện này mà nói không quan trọng lắm. Bác tự nhận có thể hiểu được ý nghĩa việc Mayu đưa cậu đến gặp bác."
"Ể!"
Tôi đặt chiếc nĩa cắm miếng thịt nguội sống trở lại đĩa nhỏ của mình.
Chẳng lẽ buổi gặp mặt hôm nay lại mang ý đồ "như vậy" sao?
Giải quyết dứt điểm những trở ngại khác.
Shinohara là muốn thông qua việc để tôi gặp ba em ấy, tạo ra sự đã rồi──
"Ba ơi, ba hiểu lầm rồi. Con với senpai chưa hẹn hò đâu ạ."
"Ừm? Vậy à."
Tôi không khỏi nhìn về phía Shinohara.
Vốn tưởng em ấy sẽ nhân lúc bác trai hiểu lầm mà nói đùa một chút, cho nên thật ra khá là bất ngờ.
"Senpai nói chưa đến một năm, không phải thời gian bọn con hẹn hò, mà là thời gian quen biết đến nay."
"Gì chứ, vậy hôm nay tại sao lại sắp xếp buổi gặp mặt này?"
Bác trai cũng giống tôi, đặt chiếc nĩa định đưa vào miệng trở lại đĩa.
Phản ứng của bác trai khiến tôi không khỏi cảm thấy rất thất vọng.
Bàn ăn đầy ắp những món xa hoa này, có lẽ là vì ông ấy hiểu lầm tôi là bạn trai của con gái nên mới chuẩn bị.
Cứ như vậy sự tồn tại của tôi thoáng chốc trở nên lạc lõng.
"Ba ơi, nếu đã lâu lắm rồi không gặp mặt, thì đừng nói mấy lời cứng nhắc đó chứ. Hôm nay chỉ cần có thể cho senpai đang khổ não chút ý kiến, những chuyện khác sao cũng được mà!"
"Cho nên con là vì cái này mới bắt ba phải trống ngày hôm nay ra à!"
Khác với Shinohara cười tươi đắc ý, bác trai kinh ngạc đến mức trợn tròn mắt.
Chiếc cà vạt màu đỏ rượu vang vốn nên được trưng bày cho con rể tương lai xem, dường như có chút đau buồn mà lắc lư.
Tôi dùng tâm trạng sốt ruột nhất trong cả ngày hôm nay nói thầm với Shinohara:
"Này, chẳng lẽ bác trai không biết gì cả sao...!"
"Còn không phải vì senpai cố gắng chuẩn bị tìm việc như vậy, em mới nghĩ ít nhiều phải giúp một tay chứ ạ!"
"Vậy thì nói trước với anh một tiếng chứ, anh ít nhất cũng có thể chuẩn bị vài chuyện muốn hỏi...!"
"Oa~ Không ngờ việc thiếu giao tiếp gần đây lại dẫn đến hậu quả thế này~"
Shinohara lè lưỡi một cái. Khiến tôi không khỏi dâng lên thôi thúc muốn kéo cái lưỡi khỏe mạnh đầy màu sắc đó ra, thế nhưng dù sao cũng là trước mặt bác trai, tôi vẫn cố gắng kìm nén lại.
Hơn nữa thời điểm này nghĩ thế nào cũng là hành động vì tôi mà suy nghĩ, do đó cũng không thể đổ hết tội lỗi lên đầu em ấy.
Thực tế tôi cũng rất muốn nói chuyện với một người đi làm có thể xây được một căn nhà hoành tráng như thế này.
Bác trai thở dài một hơi mới mở lời:
"Nếu đã vậy, Yuuta, ăn cơm xong thì ra ban công nhé. Có những chuyện chỉ đàn ông mới có thể nói chuyện được nhỉ."
"C-Con hiểu rồi ạ."
"Xa cách quá rồi... Cô Shimizu, tóm lại là như vậy, lát nữa tôi sẽ rời đi một lát."
Người giúp việc đang cắt táo tráng miệng trong bếp nở nụ cười dịu dàng đáp lại: "Vâng ạ."
Đối với bản thân tự mình tưởng tượng cô ấy có thể sẽ trả lời giống như hầu gái mà cảm thấy ngượng ngùng, nhưng chắc hẳn không bị những người khác có mặt ở đây phát hiện ra mới phải.
Từ ban công tầng ba có thể ngắm nhìn toàn bộ mái nhà của khu dân cư.
Những tòa nhà lớn gần đó chỉ có vài tòa ở phía xa mà thôi.
Do đó cho dù chỉ ở tầng ba, cũng có thể tận hưởng trọn vẹn khung cảnh đường phố rộng lớn. Nếu đây là căn nhà tự mình xây, vậy thì chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng tự hào.
"Cậu có hút thuốc không?"
"Dạ không, con đã bỏ rồi. Hình như không hợp với con lắm."
"Haha, vậy à. Vậy cậu có định hút lại không? Sau khi ra đời rồi, khu vực hút thuốc cũng được coi là nơi giao lưu... Ồ, xin lỗi. Bác lại vừa nói ra suy nghĩ lỗi thời này rồi."
"Xin bác đừng nói vậy. Cảm ơn bác đã lập tức cho con một lời khuyên ạ."
Tôi không phải tán thành ý kiến của bác trai, tóm lại là cúi đầu cảm ơn trước đã.
Bác trai nở nụ cười khổ dùng động tác thành thạo châm thuốc, thổi làn khói xám ra bên ngoài.
"...Yuuta, cậu có vài điểm hơi giống bác đấy."
"Con ạ?"
"Đúng──"
"Không giống chút nào! Lần sau còn nói mấy lời này nữa con đốt nhà đấy!"
Shinohara định rời khỏi tầng ba ló đầu ra, ném lại lời đe dọa đáng sợ rồi biến mất không thấy tăm hơi.
Đợi đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân xuống lầu nữa, bác trai không khỏi cúi đầu ủ rũ.
"Bị con gái nói như vậy thật là sốc..."
Tính cách tôi không đến mức xấu xa sẽ ôm giữ tâm trạng xem kịch vui nhìn người cha bị con gái mắng té tát trước mắt.
Thế nhưng tôi cũng không dũng cảm đến mức có thể chỉ ra điểm không đúng của người cha này trước mặt ông ấy, do đó tôi cố gắng hết sức không nhắc đến chuyện vừa rồi, lại nói về chủ đề ban đầu.
"Cái đó... Bác trai. Về chuyện vừa rồi, xin hỏi bác cảm thấy giống ở điểm nào ạ?"
"...Điều này khiến cậu cảm thấy khó chịu à?"
"Dạ không, con chỉ đơn thuần hứng thú thôi ạ."
Nghe câu trả lời nhanh chóng của tôi, bác trai cũng bật cười.
"Điểm không mở lòng với người khác."
Tôi không khỏi nghiêng đầu nghi ngờ.
"...Về điểm này mọi người đều như vậy mà đúng không ạ?"
"Ừ. Nhưng định nghĩa về 'người khác' của cậu dường như hơi rộng. Bây giờ hình như ít nhiều đã khắc phục được một chút, dù vậy, người có thể khiến cậu thể hiện bản thân chắc vẫn không nhiều nhỉ."
"...Ý bác là con bình thường đều đang che giấu bản tính thật của mình sao ạ?"
Đó chắc hẳn là chuyện Ayaka quá khứ giỏi nhất.
Cho nên dù có thể hiểu được, nhưng bản thân không giỏi che giấu bản tính thật.
Tôi tự nhận mình vừa để ý đến ánh mắt thế gian vừa hành động không khó, nhưng xét về điểm này, những người xung quanh chắc hẳn đều giống nhau mới đúng.
Không khác gì người bình thường.
Dù không nói ra, nhưng xem ra là cách nói của bác trai không chính xác.
Đúng lúc tôi định đưa ra kết luận này thì──
"── Không phải. Cậu chỉ đơn thuần sợ hãi việc bộc lộ lòng thật mà thôi."
Tôi mở to mắt.
Ông ấy rốt cuộc nhìn thấy hành động nào của tôi mới nghĩ như vậy chứ?
Dù bữa ăn vừa rồi kéo dài trọn vẹn một tiếng đồng hồ, nhưng chắc hẳn còn xa mới đủ để hiểu một con người.
"Cố ý không mở lòng với người khác, và vô thức không mở lòng là hai chuyện khác nhau. Cậu rất giống bác hồi trẻ, cho nên bác ở đây nói thẳng luôn nhé, cậu thuộc loại sau đúng không. Dù đối với số ít người thì không nằm trong phạm vi này."
"...Bản thân con nói vậy tuy hơi kỳ, nhưng con khá là biết cách đối nhân xử thế đấy ạ."
"Nếu đây là câu phản bác đầu tiên của cậu, thì giống như đã chứng thực suy đoán của bác."
Bác trai xoay xoay điếu thuốc, và thổi khói ra từ mũi.
Làn khói xám bay ra bên ngoài, qua vài giây liền hòa vào khung cảnh biến mất không thấy.
"Bác không có ý định đưa ra lời khuyên gì về việc tìm việc của cậu. Dù sao thì hướng chuẩn bị nghe được lúc ăn cơm về cơ bản không có vấn đề gì, đều đạt đến ngưỡng tối thiểu rồi. Tiếp theo chỉ cần không ngừng suy nghĩ, chắc hẳn có thể nhận được rất nhiều thư mời trúng tuyển. Cậu chắc hẳn rất giỏi tìm việc."
"Con rất... giỏi sao ạ?"
Bác trai không chút do dự gật đầu.
"Không dễ dàng bộc lộ lòng thật không phải hoàn toàn là chuyện xấu. Xét về mặt đối nhân xử thế mà cậu nói, cũng sẽ trở thành một kỹ năng có thể giúp ích được."
Khi tôi đang tìm kiếm xem có ví dụ nào có thể chứng minh không, ông ấy lập tức nói tiếp:
"Nhưng cậu tuyệt đối không được hiểu lầm. Thành tích phỏng vấn và mối quan hệ xã hội hoàn toàn khác nhau. Nếu cứ giữ niềm tự hào đó trong lòng mặc kệ nó, một ngày nào đó vào thời khắc then chốt sẽ biến thành gông cùm của cậu."
Bác trai châm điếu thuốc thứ hai, lần này thổi khói lên trên.
"...Trong cuộc đời quan trọng nhất chính là các mối quan hệ xã hội. Xét về mặt riêng tư, nếu không mở lòng ra, mối quan hệ sẽ không thể duy trì được. Cậu bây giờ vẫn là sinh viên, chắc hẳn không có trải nghiệm thực tế gì nhiều, nhưng sau khi ra đời ba năm, sẽ trở nên xa cách với đa số các mối quan hệ. Người không chịu bộc lộ lòng thật của mình, đến lúc đó e rằng ngay cả một người để tâm sự cũng không có."
"...Bác trai rốt cuộc muốn nói gì ạ?"
Không còn để ý đến lễ nghi nữa, mặc cho tâm trạng của mình hỏi như vậy.
Tôi đã có vài lần có kinh nghiệm nói ra suy nghĩ trong lòng như thế này. Đối mặt với Mayu, Ayaka, Toudou, và cả Reina, làm như vậy thậm chí còn khiến tôi cảm thấy thoải mái.
Thế nhưng trong tình trạng không có sự chuẩn bị mà biến bản chất của mình thành lời nói, vẫn khiến tôi cảm thấy sợ hãi.
"Đừng dùng lý trí để yêu đương."
Trái tim tôi "Thịch!" một tiếng.
Cho dù tôi muốn phản bác, nhất thời cũng không nghĩ ra được lời lẽ phù hợp.
Những từ ngữ sắp thành hình đều tan vỡ, khiến tôi thậm chí không kịp sắp xếp lại.
"Hãy thuận theo trái tim mình. Vứt bỏ những suy nghĩ lý trí đó đi. Thuận theo bản năng mà hành động, rồi dùng lý trí để kiểm soát là được. Đương nhiên cũng phải có giới hạn, nhưng đối với phiền não mà cậu đang ôm giữ, mức độ này là vừa phải."
Giọng điệu bác trai nghe có chút quen thuộc.
Rất giống.
Rất giống giọng điệu lúc Shinohara kể lại quá khứ của em ấy cho tôi nghe vào mùa mưa.
"Nếu nghĩ quá phức tạp, nội tâm cậu một ngày nào đó sẽ đóng lại. Tình cảm con người đôi khi rất mâu thuẫn. Nếu đặt trọng tâm suy nghĩ hoàn toàn lên lý trí, sẽ khó mà chịu đựng được sự mâu thuẫn này, một ngày nào đó sẽ tự hủy diệt."
"...Con không hiểu lắm."
Đây chính là câu trả lời tôi đã cố gắng hết sức.
Có lẽ tôi chỉ là không muốn hiểu rõ mà thôi.
Bác trai như thể ngay cả tâm tư này cũng có thể nhìn thấu mà khẽ cười nói:
"Vậy à. Nếu vẫn là sinh viên, có lẽ chính là như vậy nhỉ. Sau khi ra đời rồi, nói không chừng một ngày nào đó sẽ hiểu ra. Bác cầu nguyện cho cậu đừng lĩnh ngộ chuyện này nhé."
Ánh mắt bác trai nhìn về phía xa.
Bầu trời xanh không biết từ lúc nào đã nhuốm màu vàng cam, có thể thấy thời gian đã trôi qua bao lâu.
"Thôi được rồi, chính là thử thuận theo bản năng mà hành động đi! Nhưng không phải bảo cậu thuận theo tam đại dục vọng đâu nhé [note72643]."
Bầu không khí thoáng chốc trở nên nhẹ nhàng. Tôi cũng theo đó thả lỏng lực ở vai.
Ông ấy có thể tự do kiểm soát bầu không khí sao?
Nói không chừng Shinohara một ngày nào đó cũng sẽ trở thành người có thể dễ dàng kiểm soát bầu không khí tại chỗ như bác trai vậy. Cứ cảm thấy ít nhiều có thể tưởng tượng được.
"Bác về mọi mặt đều đã trải qua thất bại lớn. Công việc và tình yêu đều vậy. Hơn nữa không chỉ một lần. Bác không muốn dùng hai chữ 'thất bại' để nói cho qua, nhưng trong mắt thế gian chính là như vậy."
Ý ông ấy là chuyện ly hôn sao?
Nếu nói không chỉ một lần, vậy thì là tương đương với──
Tôi suýt nữa đã nảy sinh hứng thú với chuyện riêng tư của người khác, vội vàng cắn chặt môi xua đi suy nghĩ đó.
"Cuối cùng hỏi cậu một câu. Mayu đối với cậu, là người như thế nào?"
"...Là người con rất trân trọng."
"Vậy à. Có thể nghe cậu nói như vậy là đủ rồi."
Bác trai nở nụ cười hiền hậu, tiếp đó dụi tắt điếu thuốc trên tay.
"Nói chuyện đến đây thôi. Lâu lắm rồi mới nói chuyện với người trẻ tuổi, bác cảm thấy rất vui."
Bác trai nói vậy rồi đi trước rời khỏi ban công.
Tôi cũng chậm rãi cởi dép lê ra, đồng thời suy ngẫm lại lời nói của bác trai trong lòng.
Nếu đối tượng là đàn em khóa dưới hay bạn bè cùng tuổi, hoặc là người lớn hơn tôi vài tuổi, tôi cũng sẽ không để tâm đến đoạn đối thoại vừa rồi như thế này.
Nhưng không hiểu sao, bây giờ tôi lại có thể thẳng thắn chấp nhận.
Tôi không cảm thấy bác trai giống tôi. Ông ấy nói như vậy, nói không chừng chỉ là để tiện nâng cao độ chính xác khi truyền đạt lời nói này cho tôi mà thôi.
Nhưng mà, đây là một cơ hội tốt.
Vậy thì thuận theo cơ hội này, xem xét lại bản thân mình đi.
Đây là quá trình bắt buộc phải trải qua trước khi tôi đưa ra lựa chọn.
Là chuyện cuối cùng bắt buộc phải nhớ lại trước khi tôi đưa ra câu trả lời.
Mang lại dép lê xong, tôi dựa nửa người trên vào lan can ban công.
Ngọn gió lạnh tháng Mười mang theo hơi lạnh, cùng với lá khô lướt qua má.


0 Bình luận