• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 07

Chương 07: Trường Xưa, Lớp Cũ

0 Bình luận - Độ dài: 11,952 từ - Cập nhật:

Đã có sự thay đổi.

Dù chỉ một chút, nhưng quả thực đang dần dần biến đổi.

Đến ngày đã hẹn, là một ngày cuối tuần gần giữa tháng Mười.

Cuộc đối đầu của hai cô gái không phải được sắp xếp lịch trình ngay lập tức, mà là định ra một ngày không gượng ép lịch trình của tất cả mọi người, làm việc vô cùng triệt để.

Thế nhưng nơi chúng tôi hẹn gặp mặt lại không phải trạm xe gần trường đại học, cũng không phải địa điểm hẹn hò nổi tiếng, càng không phải ở nhà của ai đó.

Nơi được chọn là một trạm xe buýt mang kỷ niệm đặc biệt nào đó.

Tôi nhìn tấm biển báo trạm đã hoen gỉ thành màu nâu, không khỏi lẩm bẩm.

"...Lâu lắm rồi mới đến."

Ngọn đồi nhỏ có độ cao khoảng hai trăm mét so với mực nước biển.

Trạm xe buýt này đứng sừng sững bên cạnh con đường quanh co đã được tu sửa.

Ô tô và xe tải qua lại thường xuyên, tiếng ồn vang vọng khắp nơi đối lập với khung cảnh xanh tươi tràn đầy sức sống.

Con đường này vì nối liền với đường cao tốc, nên có xe tải lớn thường xuyên đi qua, để loại xe lớn này có thể lưu thông an toàn, làn đường cũng được thiết kế rộng hơn một chút.

Nhưng cũng vì vậy mà vỉa hè trở nên chật hẹp, nếu có hai người lớn muốn đi ngược chiều nhau, nhất định phải có một bên nhường đường mới có thể đi qua.

Thứ khiến lối đi bộ chật hẹp bị làn đường ép vào càng thêm đông đúc, chính là trạm xe buýt này.

Còn ba phút nữa là đến giờ chúng tôi hẹn gặp.

Phát hiện một bóng người xuất hiện ở khóe mắt, tôi cũng chậm rãi ngẩng đầu lên.

Bóng dáng quen thuộc đứng ở vỉa hè bên kia đường, cách vạch kẻ đường dành cho người đi bộ.

Đợi ở đó một lát, chờ những chiếc xe đi qua hết, một cô gái chạy về phía tôi.

"Đợi lâu chưa."

"Ừ."

Ayaka đến đúng giờ nheo mắt lại với vẻ hơi hoài niệm.

Tâm trạng cậu ấy chắc hẳn cũng giống tôi.

"Cái đó, phải nói thế nào nhỉ. Hẹn gặp ở đây, lại có cảm giác lâu lắm rồi không gặp."

"Tớ hiểu mà, chúng ta rõ ràng thường xuyên gặp mặt, thật là kỳ lạ."

── Đây là nơi mang theo kỷ niệm thời cấp ba của chúng tôi.

Chúng tôi thường hẹn nhau ở trạm xe buýt này, cùng nhau đi bộ đến trường đi học.

Đặc biệt là sau khi lên lớp 12, gần như ngày nào cũng đi cùng nhau.

Lúc đó không hề hẹn gặp đặc biệt ở nơi này, chỉ là âm thầm gặp nhau ở trạm xe buýt này.

Ayaka đi học sẽ đi tàu điện đến gần đó, tôi thì đi xe buýt đến đây rồi đi bộ đến trường.

Trong ấn tượng là sau vài lần gặp nhau ở đây, đại khái nắm được thời gian đi học của nhau, qua một thời gian thì cố ý hành động theo thời gian đó.

Lần đầu tiên xác định rõ ràng gặp nhau ở đây, là vào mùa thu năm lớp 12 khi Ayaka chạy đến chỗ ngồi của tôi nói chuyện.

Cậu ấy nói: "Sao cậu không đợi tớ chứ."

"Không thể mặc đồng phục được nữa rồi."

"Tớ thì hoàn toàn không có vấn đề gì."

"Tớ đâu phải đang nói về ngoại hình."

10719da4-4030-4d8c-b5be-3ef094d66a21.jpg

Đáp lại như vậy xong, chúng tôi bắt đầu đi lên con đường núi.

Kế hoạch hôm nay là quay lại trường cấp ba chúng tôi đã học.

Ayaka ở phía sau lặng lẽ cười nói: "Tớ biết rồi."

◇◆

Chúng tôi đi bộ từ trạm xe buýt hai mươi phút, đến được ngôi trường cũ nằm ở lưng chừng núi.

Mấy phút cuối cùng trước khi đến cổng trường, phải đi một đoạn dốc dài mấy trăm mét, đây thật sự là một con đường đến trường thử thách trái tim.

Ngay cả cảm giác gây gánh nặng cho đầu gối này cũng khiến người ta hoài niệm, chúng tôi cuối cùng cũng đến được cổng trường.

Đi đến bức tường xi măng bên đường, mệt mỏi dựa vào tường nghỉ ngơi một lát.

...Khung cảnh trước mắt thật khiến người ta hoài niệm.

Chỉ cần ngắm nhìn tòa nhà trường học, đã mơ hồ cảm thấy thể lực từ từ hồi phục.

"Thật ra kể từ lễ tốt nghiệp, tớ chưa từng quay lại đây."

"Tớ cũng vậy. Cứ nhìn thế này, trường cấp ba vẫn lớn như vậy."

"Đúng thế. Không giống trường tiểu học trông có vẻ nhỏ đi rất nhiều."

Tôi từng có kinh nghiệm sau khi cao lên quay lại trường tiểu học xem thử, kinh ngạc phát hiện trước kia lại tổ chức hội thao ở một sân vận động nhỏ như vậy. Nhưng trường cấp ba đối với bây giờ vẫn còn là ký ức mới mẻ, do đó không có khác biệt quá lớn.

Thậm chí còn cảm thấy môi trường mình từng ở khá là tốt.

Dù quy mô trường học không thể so sánh với đại học, nhưng chính vì vậy, cũng sở hữu sức hấp dẫn mà chỉ trường cấp ba mới có.

Như tiếng hô khẩu hiệu của hoạt động câu lạc bộ, còn có tiếng nhạc do ban nhạc kèn đồng thổi.

Thông tin tiếp nhận qua ngũ quan, đều đang kích thích ký ức thanh xuân.

Nói vậy thì, trước kia có một quy định bất thành văn là khu nghỉ ngơi phía sau máy bán hàng tự động, là nơi bị một bộ phận học sinh năm ba chiếm giữ, không biết bây giờ còn có quy tắc ngầm tương tự như vậy không.

Nếu có thì cảm thấy hơi vui, nhưng cũng vì loại quy tắc ngầm đó không theo kịp thời đại mà có chút lo lắng.

Chuyện này chỉ có thể hỏi học sinh đang học mới biết được, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện cấp ba như thế này, tâm trạng đã cảm thấy khá hạnh phúc rồi.

Dù không phải chỉ có những kỷ niệm vui vẻ, nhưng đó quả thực là một khoảng thời gian quan trọng.

"Mà nói đi cũng phải nói lại, sao chúng ta lại có thể đến nơi như thế này đi học nhỉ. Mỗi sáng tám rưỡi đã phải đến trường rồi đấy? Cũng quá lợi hại rồi."

"Thật đấy. Nếu là cậu của cách đây không lâu, thời gian đi học này tuyệt đối là không thể nào."

Ayaka đang dựa tường nghỉ ngơi bên cạnh tôi khẽ cười.

"Tớ hồi lớp 10 thậm chí còn đi học đầy đủ đấy. Đến tận bây giờ vẫn cảm thấy bản thân lúc đó thật lợi hại."

"Dù đi học đầy đủ là đương nhiên, nhưng coi đây là chuyện đương nhiên mới là điểm lợi hại nhất. Hơn nữa tớ có từng xin nghỉ ốm, xét về điểm này thì thật sự có thể khen cậu một chút."

Ayaka ném tới lời khen ngợi vòng vo, nhìn về phía cổng trường.

Tôi cũng nhìn theo hướng Ayaka nhìn, lại chẳng thấy một học sinh nào cả.

Có lẽ thời gian này là lúc ít người ra vào nhỉ.

Hôm nay là Chủ Nhật.

Vắng vẻ hơn ngày thường cũng là không thể tránh khỏi.

Nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng hô khẩu hiệu của các học sinh đang hoạt động câu lạc bộ ở sân vận động vọng lại, phía tòa nhà trường học cũng có tiếng luyện tập của ban nhạc kèn đồng.

Nếu chỉ cắt lấy một cảnh của ngày Chủ Nhật này, chắc chắn là môi trường náo nhiệt hơn cả đại học.

Khi tôi đang suy nghĩ như vậy, Ayaka không biết từ lúc nào đã nhìn về phía tòa nhà trường học chúng tôi từng học.

Đó là tòa nhà phía Đông nơi chúng tôi học từ lớp 10 đến lớp 11.

"...Nói vậy thì, chúng ta hồi lớp 10 cũng học cùng lớp, mà lại hoàn toàn không nói chuyện với nhau nhỉ."

Nghe Ayaka nói vậy, tôi cũng khẽ gật đầu.

"Đúng thế. Hơn nữa nghĩ kỹ lại, ba năm đều cùng lớp thật sự khá lợi hại đấy. Chắc chỉ có Ayaka thôi nhỉ."

"Vậy à. Tớ có ba người cơ."

"Ồ~ Cậu nhiều thật đấy."

"Không phải, là cậu quên rồi!"

Ayaka vỗ vào vai tôi một cái.

Dù lực đạo mạnh hơn bình thường, nhưng nếu coi đó là hình phạt vì đã quên mất hai người ngoài Ayaka ra, thì cũng chẳng là gì. Hơn nữa tôi cũng vì cú va chạm này mà nhớ ra. Đầu óc tôi là cái TV đời cũ à.

"Mizutani và Kashimoto nhỉ. Không biết họ sống tốt không nữa."

Lúc này Ayaka đối với tôi vừa nói xong liền cảm thấy thỏa mãn, lại tiết lộ một sự thật có chút gây sốc.

"Rất tốt mà. Cậu không xem IG à?"

"Ể, họ có dùng IG sao?"

"..."

Rơi vào im lặng mấy giây.

Ánh mắt Ayaka lúng túng đảo quanh một chút.

"...Không có."

"Đợi đã, cậu không thể nói dối cho qua một cách khéo léo hơn à!"

Vô tình nhận ra sự thật không muốn biết. Tôi cố gắng không để vẻ mặt mình tỏa ra cảm giác đau buồn, lắc đầu nguầy nguậy.

Thấy phản ứng của tôi, Ayaka không hề để tâm mà cười nói:

"Ahaha, thôi bỏ đi, đừng để ý. Tài khoản của họ đều cài đặt không công khai mà. Tài khoản hình như chỉ theo dõi vài người thật sự thân thiết thôi, cậu không biết cũng là không thể tránh khỏi."

"C-Cái gì chứ...! Vậy thì tốt rồi."

"Cậu không thấy tớ nói đỡ như vậy khá tốt sao?"

"Đừng nói ra chứ! Nếu đã là nói đỡ, thì phải che giấu sự thật đến cùng chứ!"

Kết quả nghe cậu ấy nói toạc ra hết, tôi không nhịn được ôm đầu ngửa mặt lên trời hét lớn.

Dù mối quan hệ với hai người đó không đặc biệt tốt, vẫn muốn giữ quan hệ với những người bạn cùng lớp đã trải qua ba năm.

Suy nghĩ này vừa nảy ra đã mơ hồ tan biến.

"Không sao đâu mà, dù sao cậu cũng quên họ rồi, chắc không sao đâu nhỉ."

"Tớ chỉ quên là cùng lớp với họ ba năm, vẫn nhớ là thường xuyên nói chuyện với họ đấy nhé. Chỉ là hồi lớp 10 tớ đối với người trong lớp chẳng có ấn tượng gì mấy thôi."

"Đừng để ý."

"Cậu động viên tớ thêm chút nữa đi chứ!"

Tôi có chút chán nản nhờ vả Ayaka như vậy.

Hồi lớp 11 có khoảng một nửa thời gian, tôi thỉnh thoảng sẽ cùng ăn trưa với họ.

Dù cuối cùng cũng chỉ là mối quan hệ chào hỏi qua loa ở lễ tốt nghiệp, thật không ngờ trong quá trình đơn giản hóa các mối quan hệ xã hội, bản thân lại dứt khoát cắt bỏ như vậy.

Nếu con người tôi trong lòng họ không có sức ảnh hưởng lớn thì cũng đành chịu, nhưng khi tự mình cảm nhận sâu sắc sự thật này, vẫn cảm thấy hơi bị sốc.

Có lẽ là nhìn thấy tôi rõ ràng sa sút tinh thần mà nảy sinh lòng thương cảm, Ayaka cuối cùng cũng nở nụ cười dịu dàng.

"Vui lên đi nào. Cậu còn có tớ mà."

"...Ừ."

Không ngờ lại có thể nghe cậu ấy nói ra lời khiến người ta vui vẻ đến vậy, khiến tôi không khỏi phát ra âm thanh kỳ lạ.

Ayaka quay lại đối mặt với tôi nói tiếp:

"Bạn học mà tớ còn thường xuyên gặp mặt sau khi tốt nghiệp cấp ba, cũng chỉ có mình cậu thôi đấy. Chúng ta cho dù không hẹn đặc biệt cũng sẽ gặp mặt đúng không. Nếu đã có thể kết giao được một người bạn như vậy, cuộc sống cấp ba của cậu cũng là màu hồng rồi đấy."

"Cậu tự tin thật đấy."

"Đây không được tính là tự tin."

"Vậy thì là gì?"

Tôi dựa lưng vào tường xi măng hỏi vậy.

Ayaka im lặng một lúc rồi mở lời:

"...Bởi vì tớ nghĩ như vậy. Cho nên nếu cậu không nghĩ vậy, tớ sẽ rất phiền phức."

Nghe lời nói thẳng thắn đến vậy khiến tôi nhất thời nghẹn lời, chỉ có thể ngậm miệng lại.

Khóe miệng Ayaka hơi nhếch lên, đưa tay vén lọn tóc bay bay theo gió, dùng động tác gọn gàng vén ra sau tai. Trước kia sau khi tham gia hoạt động câu lạc bộ chạy bộ ở sân vận động xong, Ayaka thỉnh thoảng sẽ đưa khăn mặt cho tôi.

Lúc đó tôi cũng đã nhìn thấy cậu ấy làm động tác này không ít lần.

Bóng dáng cậu ấy vén tóc trùng khớp với thời cấp ba, cứ cảm thấy rất hoài niệm.

Điểm khác biệt so với lúc đó, có lẽ là bây giờ hai má Ayaka nhuốm chút sắc hồng nhỉ.

"...Như vậy ngại chết đi được."

"Còn không phải cậu bắt tớ nói."

Ayaka lộ ra vẻ mặt hờn dỗi, đứng thẳng người không dựa vào tường xi măng nữa.

Tôi nói với Ayaka đang đi về phía cổng trường: "Xin lỗi mà." và đi theo sau cậu ấy.

...Cũng phải nhỉ.

Mối giao tình giữa tôi và Ayaka là cả đời.

Có thể quen biết Ayaka thật tốt quá. Có thể trở thành mối quan hệ như thế này với cậu ấy thật tốt quá.

Nếu là kiểu xin lỗi khiến người ta cảm thấy xa xỉ thế này, bảo tôi nói bao nhiêu lần cũng không thành vấn đề.

Có lẽ là do ảnh hưởng của ngôi trường cũ thân thương ở ngay trước mắt, khiến tôi muốn thẳng thắn cảm ơn cậu ấy.

"Này, Ayaka. Từ trước đến nay thật sự cảm ơn cậu rất nhiều."

"Không cần phải cảm ơn đâu. Là tớ tự nguyện ở bên cậu mà."

"...Cũng phải. Tớ cũng vậy. Là tự nguyện ở bên cậu."

Ayaka đột nhiên dừng bước.

Cậu ấy đặt tay lên cổng trường, qua khe hở hàng rào nhìn về phía tòa nhà trường học.

"Sao thế?"

"...Cậu nói lại lần nữa đi. Vừa rồi vì gió nên không nghe rõ."

"Hả? Vừa rồi có gió à?"

"Tóm lại cậu nói nhanh lên!"

Ayaka quay lại đối mặt với tôi, hùng hổ nói như vậy. Dưới sự ép buộc của cậu ấy, dù không hiểu rõ tình hình, tôi vẫn lặp lại một lần nữa.

"Tớ là tự nguyện ở bên cậu!"

Ayaka rơi vào im lặng chỉ nhìn tôi.

Nói không chừng trong đầu Ayaka, cũng hiện lên khung cảnh quá khứ.

Mùa thu năm lớp 11 khi ngay cả việc đi cùng nhau cũng rất khó khăn. Mãi cho đến khi vượt qua giai đoạn đó, chúng tôi mới nhanh chóng kéo gần khoảng cách.

"...Hihi. Tớ cũng vậy."

Tiếp đó cậu ấy nở nụ cười rạng rỡ.

── Gần đây tớ có một cảm giác.

Khoảng cách giữa tôi và Ayaka bây giờ, quả thực gần hơn so với lúc đó.

Đôi khi tôi muốn xem thử mối quan hệ của chúng tôi trong tương lai sẽ thế nào, đôi khi lại cảm thấy duy trì hiện trạng là tốt nhất, tâm trạng của chính tôi cũng thay đổi thất thường.

Nhưng, duy chỉ có một điều có thể khẳng định.

Tôi trước sau vẫn luôn muốn ở bên cạnh Ayaka.

Vì thế, tôi──

"Vậy chúng ta vào thôi."

"Ể? Vào đâu?"

"Cậu ngẩn người gì thế, đương nhiên là vào trong trường rồi."

Ayaka nói vậy rồi cứ thế đi về phía tòa nhà trường học.

Cứ cảm thấy Ayaka quay đầu lại, khóe miệng dường như nở nụ cười.

Nụ cười dịu dàng đó so với quá khứ, mang theo chút hơi ấm khác biệt.

Còn về phần tôi nói không chừng cũng giống như cậu ấy.

Tôi đuổi theo bóng lưng Ayaka, đi sóng vai cùng cậu ấy.

Liếc nhìn khuôn mặt nghiêng của cậu ấy, chỉ thấy đôi khuyên tai bạc phản chiếu ánh sáng rực rỡ.

Bên trong tòa nhà trường học không hề thay đổi chút nào.

Ayaka hình như đã xin phép nhà trường trước.

Góc tủ giày đặt mấy đôi dép lê dành cho khách, chúng tôi liền thay giày ở đó.

Hành lang cấp ba cấm đi giày dép lên.

Quá khứ đều là lấy đôi giày đi trong nhà có đường kẻ đỏ đặc trưng từ tủ giày ra thay vào rồi mới đến lớp học.

Chúng tôi bây giờ không phải đi giày trong nhà, mà là đôi dép lê màu xanh đậm.

Đôi dép lê này đang truyền đạt sự thật rằng chúng tôi không phải học sinh đang học ở đây.

Hồi cấp ba cứ cảm thấy tiếng dép lê "lẹt xẹt" rất đặc biệt nên khá thích, bây giờ nghe lại thấy có chút cô liêu.

"Sao cậu xin phép được hay vậy. Cảm ơn nhé."

Tôi nhắc đến chuyện này cảm ơn cậu ấy xong, Ayaka như không có chuyện gì mà nhún vai.

"Chỉ cần trong trường còn giáo viên nhớ mình, thì dễ dàng làm được thôi. Thầy Nagase vẫn còn dạy ở đây, cho nên giải quyết rất nhanh. Hơn nữa thầy ấy hôm nay hình như cũng ở trường."

"Thật hả, Nagase ở đây à! Trời ạ, thật mong được gặp thầy ấy."

"Thêm chữ 'thầy' vào đi chứ. Chúng ta phải thể hiện bộ mặt sinh viên đại học mới được."

"Hahaha, xin lỗi, không cẩn thận lại trở về cảm giác hồi cấp ba rồi. Nhưng gặp thầy ấy sẽ ngoan ngoãn gọi thầy mà, không sao đâu nhỉ."

Đúng lúc tôi đáp lại như vậy, từ khu nghỉ ngơi phía trước phòng giáo viên liền vọng đến một giọng nói.

"Cậu gọi ai là Nagase thế~?"

Vừa nghe thấy giọng nói khàn khàn đầy hoài niệm này, tôi lập tức nhìn về phía đó.

Trước mắt là một người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi, có mái tóc trắng bù xù.

Thầy Nagase, giáo viên chủ nhiệm năm lớp 11, nở nụ cười hiền hậu đi về phía chúng tôi.

Mấy năm rồi không nhìn thấy nếp nhăn pháp lệnh đặc trưng đó, tôi cũng biết khóe miệng mình bất giác nở nụ cười.

"Oa, thầy ơi! Thật sự lâu lắm rồi không gặp!"

Thấy tôi giơ tay lên, thầy Nagase liền phát ra tiếng cười quen thuộc.

"Hasegawa, cậu vẫn thân thiết với Mino như vậy nhỉ. Có thể vào cùng một trường đại học thật tốt quá."

"Bọn em rất thân ạ! Dù là miễn cưỡng thi đỗ vào trường này, nhưng đều là nhờ có sự chỉ bảo của thầy!"

Tôi vừa đáp lại như vậy, vừa liếc nhìn sang bên cạnh.

Ayaka nhìn thầy Nagase, trên mặt cũng nở nụ cười vui vẻ.

Nếu không phải cơ hội này, bình thường rất khó nhìn thấy Ayaka chỉ vì gặp một người mà lại lộ ra vẻ mặt vui vẻ từ tận đáy lòng như vậy.

Thầy Nagase cũng dùng ánh mắt ấm áp như người cha nhìn Ayaka.

"Mino cũng trưởng thành nhiều nhỉ. Sắp chuẩn bị tìm việc rồi à?"

"Thầy ơi, lâu rồi không gặp. Bây giờ em đang là năm ba, em định năm sau sẽ nhận được thông báo trúng tuyển. Thời gian này năm sau có lẽ đang đi du lịch tốt nghiệp ạ."

"Vậy à, nếu đã là Mino, lo lắng cho em thì quả thực quá không biết điều rồi. Không những thi đỗ đại học với thành tích thứ hai, đến lúc then chốt cũng rất có bản lĩnh."

"Trước kia em có cơ hội thể hiện bản lĩnh với thầy sao ạ?"

Ayaka phản ứng với vẻ ngạc nhiên, đồng thời cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Có lẽ là ôm giữ tình cảm khác với lúc được người cùng thế hệ khen ngợi nhỉ.

"Chậc, cậu quả nhiên được đối xử đặc biệt."

Tôi xen vào với giọng điệu trêu chọc, thầy Nagase liền nheo mắt cười nói với tôi:

"Bản lĩnh của Hasegawa cũng không hề thua kém đâu nhé. Bây giờ người vì bảo vệ con gái mà bị phạt cấm túc rất hiếm thấy rồi. Dù sao thì sau đó, trường chúng ta chưa có ai bị phạt cấm túc nữa cả."

"Ư...!"

Thầy Nagase là giáo viên chủ nhiệm năm đó, chắc chắn nhớ rõ chuyện ngày hôm đó.

Chỉ một ngày cấm túc. Nhưng một ngày cấm túc đó, dường như đã khiến kỷ lục không mấy vẻ vang này của tôi được duy trì hơn bốn năm.

"Mất mặt quá..."

"Ý cậu là sao, nếu đã là bảo vệ tớ, thì phải rất vinh quang chứ?"

"Tự mình nói ra được như vậy tớ cũng thật phục cậu đấy!"

Thầy Nagase thấy vậy phát ra tiếng cười sảng khoái, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó chớp chớp mắt.

"Nói vậy thì, Sakakishita vừa rồi cũng đến."

"...Ể!"

Tôi không nhịn được kêu lên kinh ngạc.

Chẳng vui chút nào. Xác suất bao nhiêu mới có thể cùng ngày quay lại trường cũ chứ.

"Cậu ấy hình như định tự tạo thương hiệu thì phải. Chạy đến nhờ thầy tuyên truyền giúp cho học sinh trong trường một chút."

"Tự tạo thương hiệu?"

Ayaka kinh ngạc mở to mắt.

Còn về phần tôi cũng có phản ứng tương tự.

Người cùng tuổi lại thành lập thương hiệu của riêng mình, năng lực hành động cũng quá kinh người rồi.

Thầy Nagase lấy một sản phẩm bằng da từ trong túi ra, đưa đến trước mặt chúng tôi.

"Chính là cái ví đựng thẻ bằng da thật này. Bây giờ vẫn chỉ có thể đặt hàng qua mạng, nhưng cậu ấy nói gần đây muốn tận dụng mạng xã hội để mở rộng ra toàn quốc."

"Ồ..."

Nói thật, tâm trạng tôi rất phức tạp.

Xét về người cùng tuổi, tôi rất kính trọng đối tượng đã hoạt động tích cực trong xã hội.

Đặc biệt đối với tôi mà nói, xung quanh đến nay chưa có bất kỳ người cùng tuổi nào thành lập thương hiệu riêng.

Nếu là bạn bè bình thường, tôi sẽ rất mong đợi xem đối phương bây giờ đã trở thành người như thế nào.

Thế nhưng Sakakishita là người đã làm tổn thương Ayaka. Đây cũng là nguyên nhân chính khiến tôi không thể chấp nhận sự thật này ngay lập tức.

Người càng tốt thì càng dễ bị lừa, xét về ý nghĩa này, Sakakishita sau này nói không chừng sẽ rất thành công.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy──

"Sakakishita trở nên lợi hại thật đấy."

"Ể?"

Tôi không nhịn được nhìn về phía Ayaka.

Ayaka nhận lấy chiếc ví đựng thẻ trong tay thầy Nagase, dưới ánh đèn quan sát kỹ lưỡng.

...Chẳng lẽ Ayaka không có suy nghĩ gì sao?

Không thể nào không có.

Thầy Nagase không hề biết Sakakishita đã đối xử với Ayaka như thế nào.

Dù sao thì lúc đó Sakakishita đã chủ động nói "Là tôi sai" để nói giúp tôi, tôi nghĩ thầy chắc cũng nhận ra trong đó có lẽ tồn tại duyên cớ nào đó.

Hơn nữa đến năm lớp 12, thầy cũng từng như không có chuyện gì mà hỏi tôi về chuyện bị cấm túc đó.

Thầy Nagase gãi gãi nếp nhăn pháp lệnh, nhếch mép cười.

"Giữa các em đã có vài khúc mắc nhỉ, nhưng mọi người đều trở nên khá xuất sắc, thật tốt quá."

...Xin đừng nói những lời vô trách nhiệm như vậy.

Tôi tuy thích thầy Nagase, nhưng thật sự không tán thành lắm với câu nói này của thầy.

"Mino và Hasegawa đều là tấm gương cho học sinh trong trường. Khi các em tìm được con đường của mình rồi, hãy đến gặp thầy nhé."

"Đến lúc đó thầy còn dạy ở trường thì nói sau ạ."

Ayaka dùng giọng điệu tinh nghịch đáp lại như vậy.

"Cũng phải nhỉ. Cứ cảm thấy năm sau sẽ bị điều đến trường nào đó gần biển mất."

Nghe câu trả lời có vẻ thật sự lo lắng này, Ayaka cũng nở nụ cười khoe hàm răng trắng bóng.

"Vậy thầy đi qua chỗ câu lạc bộ Kendo xem sao. Các em tự mình đi tham quan nhé."

"Vâng ạ. Thầy ơi, xin đừng quá khắt khe với học sinh nhé."

"Biết rồi biết rồi. Phụ huynh gần đây nghiêm khắc lắm mà."

Vẫy vẫy cánh tay rắn chắc, thầy Nagase từng bước đi xuống cầu thang.

Ayaka dùng vẻ mặt dịu dàng dõi theo thầy, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng thầy nữa.

"...Thầy chẳng thay đổi gì cả. Em rất thích cái tính quá truyền thống đó của thầy."

"Ừ. Nhưng mà──"

── Lời nói về Sakakishita, khiến người ta có chút không thể chấp nhận được.

Đúng lúc tôi định nói như vậy, một bóng người xuất hiện ở cầu thang.

Thoáng chốc tưởng là thầy Nagase quên đồ gì đó.

Thế nhưng không phải thầy Nagase quay lại.

Người đó vừa không phải giáo viên, thậm chí không phải học sinh đang học.

Người xuất hiện vào thời điểm như thể được người khác chỉ thị, là người cùng tuổi với tôi và Ayaka.

Cũng là nhân vật vừa xuất hiện trong chủ đề nói chuyện.

── Sakakishita.

◇◆

"...Ưm ồ. Hai người, lâu rồi không gặp."

Sakakishita chắc cũng không ngờ chúng tôi hôm nay lại quay về trường cũ.

Bộ dạng cậu ta để tóc nấm màu đen, đeo khuyên tai, dù có không cam lòng, nhưng quả thực trông khá ra dáng.

Tôi và Ayaka là lần đầu tiên quay lại kể từ lễ tốt nghiệp, lại tình cờ gặp bạn học cũ cùng ngày, quả thực giống như kỳ tích vậy.

Thế nhưng đây là kỳ tích nghiêng về phía tiêu cực vô hạn.

Tôi từ năm lớp 10 đã khá thân với Sakakishita, cậu ta luôn là trung tâm của lớp. Mới lên lớp 11, tôi có thể nói là vì thuộc nhóm nhỏ của Sakakishita, mới có được tiếng nói trong lớp như một vật phụ thuộc.

Bây giờ nghĩ lại, việc dựa vào ân huệ của ai đó mới có tiếng nói thật là nhàm chán.

Thế nhưng trong lớp học đó, chính là lan tỏa bầu không khí coi đây là chân lý.

Đó chắc chắn là chuyện xảy ra do ở trong môi trường khép kín, do đó cho dù ra đời rồi, chuyện tương tự chắc chắn cũng xảy ra không ngừng.

Kể từ khi tôi đấm Sakakishita, đã không nói chuyện với cậu ta nữa rồi.

Bởi vì lúc đó là mặc cho cơn giận dữ bất chấp hậu quả của bản thân, thúc đẩy mình hành động, cho dù vì thế mà bị tẩy chay cũng không hề hối tiếc.

Bị Ayaka từ chối liền hãm hại cậu ấy để trút giận, thậm chí còn lên kế hoạch hèn hạ muốn khiến cậu ấy nhân cơ hội đó mà dựa dẫm vào mình. Ngay khoảnh khắc Sakakishita nói ra hành vi đó, tôi đã ra tay đấm người và làm lớn chuyện, sau đó liền bị phạt cấm túc.

Tôi không hề hối hận vì đã đấm cậu ta.

Không nhịn được nhíu mày nhìn Sakakishita.

Đến tận bây giờ thỉnh thoảng vẫn mơ thấy.

Mơ thấy bóng dáng Ayaka dần dần bị cô lập.

Còn có bản thân không làm được gì cả, chỉ có thể đứng nhìn.

Sau lưng bị người ta nói ngày càng khó nghe. Còn có cảm giác bồn chồn lo lắng rằng tình hình tiếp theo có thể trở nên tồi tệ hơn.

Nhìn thấy thủ phạm gây ra bầu không khí đáng ghét đó đứng trước mặt, tâm trạng tuyệt đối không thể gọi là thoải mái được.

Tôi lập tức quay mặt đi, rất muốn cứ thế rời khỏi nơi này.

Nhưng Ayaka dùng sức nắm lấy cánh tay tôi, rất dứt khoát đáp lại Sakakishita:

"Lâu rồi không gặp. Cậu vẫn khỏe chứ?"

"À à, cũng tạm. Mino, cậu trông có vẻ ổn."

"Ừm. Nghe nói cậu định tự tạo thương hiệu à? Bọn tớ vừa mới nghe thầy Nagase nói về chuyện này."

Giọng điệu Ayaka trước sau vẫn rất vui vẻ.

Nếu là tôi, liệu có thể đối thoại với cậu ta một cách trôi chảy như vậy không?

...Tuyệt đối không thể nhỉ.

Tôi của thường ngày sẽ cố gắng kiểm soát thái độ của mình, tránh làm hỏng bầu không khí tại chỗ.

Nhưng bây giờ...

Liếc nhìn tôi như vậy một cái, Sakakishita đáp lại ngắn gọn: "Đúng thế."

"Ừm...?"

Là tôi hiểu lầm sao?

Giọng điệu cậu ta hình như rất không vui, cảm thấy trong lời nói mang theo nội dung không muốn nói cho người khác biết.

...Nói vậy thì, Sakakishita hình như là đến nhờ thầy Nagase tuyên truyền thương hiệu của mình cho học sinh trong trường.

Thế nhưng nghĩ kỹ lại, những thứ như đồ da, không phù hợp lắm với khả năng tiêu dùng của học sinh cấp ba nhỉ.

Nếu đã muốn thành lập thương hiệu, về mặt nhận định đối tượng khách hàng mục tiêu chắc hẳn phải rõ ràng hơn tôi mới đúng.

Nếu bắt buộc phải đến nơi này, chính là nguyên nhân khiến Sakakishita lộ ra vẻ mặt cay đắng──

Ayaka cũng nhạy bén nhận ra điểm này, và mở lời:

"Mới bắt đầu thôi mà, tiếp theo doanh thu sẽ ngày càng tốt hơn. Cố lên."

"...Ừ. Cậu vẫn nhạy bén như vậy nhỉ."

"Đúng thế. Sakakishita cũng không thay đổi, vẫn là cảm giác lòng tự trọng siêu cao."

"Haha, nói thẳng thật đấy. Nhưng tớ không phủ nhận."

Sakakishita gãi gãi đầu, dời tầm mắt khỏi Ayaka.

Sau đó nhìn về phía tôi.

Chúng tôi đối mắt với nhau, khung cảnh quá khứ cũng hiện lên trong đầu.

Cậu ta hồi cấp ba rất có khí thế, cho dù muốn lên tiếng phản bác, một khi đối mặt sẽ khiến người ta không khỏi lùi bước.

Cậu ta không dùng bạo lực, mà từ sức nặng trong lời nói tỏa ra áp lực vô hình.

Đối với tôi, người chỉ có thể nhạy bén nhận ra cảm xúc tiêu cực, lúc đó tuy là bạn bè, nhưng chưa bao giờ mở lòng với cậu ta.

Nếu không phải mặc cho cơn giận dữ sai khiến bản thân, thậm chí không thể phản kháng lại khí thế của cậu ta, điểm này đã khắc sâu trong đầu tôi.

Nhưng Sakakishita bây giờ trên người không cảm nhận được loại áp lực đó.

"...Nói chuyện tiếp nữa cũng không tiện cho cậu nhỉ."

"Không tiện?"

Tôi chớp chớp mắt.

So với tức giận, càng cảm thấy bối rối hơn.

Bởi vì trong ấn tượng của tôi, Sakakishita là người tự cho mình là trung tâm hơn.

Lại có thể vì cảm thấy "không tiện" với ai đó mà muốn rời khỏi hiện trường, thật khiến người ta bất ngờ.

"Hai người chắc đang hẹn hò nhỉ?"

Đối mặt với câu hỏi của Sakakishita, Ayaka không khỏi quay mặt đi.

"Tớ... bọn tớ không hẹn hò. Chỉ là mối quan hệ từ cấp ba vẫn tiếp tục đến bây giờ thôi."

Có lẽ cảm thấy câu trả lời này ngoài dự đoán, chỉ thấy cậu ta mở to mắt.

"Gì... Thật hả! L-Lại có chuyện như vậy... Thôi được rồi, mỗi người mỗi khác. Xin lỗi."

Nhìn bộ dạng cậu ta vội vàng sửa lại lời nói của mình, khiến tôi cảm thấy hơi khó hiểu.

Ayaka dường như cũng có suy nghĩ tương tự, thế là nói ra:

"Tớ vẫn nên rút lại lời nói lúc trước thì hơn. Sakakishita, cậu có chút thay đổi rồi."

"...Trong mắt cậu là vậy à?"

Giọng điệu cậu ta rất bình tĩnh.

Trong một câu nói ngắn gọn như vậy, ngưng tụ đủ loại suy nghĩ.

Trong số đó, tỷ lệ chiếm giữ lớn nhất chắc hẳn là──

Nhận ra điểm này, tôi thầm thở dài một hơi.

...Xem ra sự trôi chảy của thời gian, chính là như vậy à.

Ngay khoảnh khắc tôi nghĩ như vậy, Sakakishita dường như hạ quyết tâm ngẩng đầu lên.

"...Lúc đó, chính là... thật sự xin lỗi. Tớ đã làm chuyện vô cùng đáng xấu hổ, cũng thật sự rất hối hận."

Từ vẻ mặt cậu ta có thể thấy ngay lập tức sự hối hận này xuất phát từ đáy lòng.

Lâu lắm không gặp mặt lại lập tức mở lời xin lỗi, nói không chừng là vì đến tận bây giờ vẫn thỉnh thoảng nhớ lại chuyện ngày hôm đó.

Như thể nhìn thấu suy nghĩ của tôi, Sakakishita nói tiếp:

"Đến tận bây giờ tớ vẫn mơ thấy chuyện lúc đó. Những ngày tháng quá ưu tiên ham muốn của bản thân, kết quả làm hỏng bét mọi chuyện."

Sakakishita nói lời thật lòng.

Cậu ta thật lòng kiểm điểm, cũng quả thực cảm thấy hối hận.

...Nhưng vậy thì sao chứ.

"Cậu còn mặt mũi──"

Đúng lúc tôi định phản bác lại cậu ta, Ayaka dùng sức giẫm lên chân tôi.

Dép lê gần như không có sức phòng ngự nào, trọng lượng cơ thể trực tiếp đè lên.

"Đau──! Cậu làm gì thế!"

"Cậu xen vào làm gì chứ. Sakakishita đang nói chuyện với tớ mà."

Nạn nhân đúng là Ayaka, nếu tôi đi trước một bước xen vào có lẽ đã làm quá rồi.

Nhưng bản thân Ayaka cũng vậy, nếu đổi lại vị trí của chúng tôi, cậu ấy chắc chắn sẽ có hành động giống tôi.

Nhưng đến lúc đó tôi không thể ngăn cản Ayaka như thế này được.

"Sakakishita. Lúc đó tớ quả thực bị cậu hại rất thảm. Nhưng tớ đã không còn tức giận nữa rồi. Dù sao cũng đã qua bốn năm rồi."

...Tôi biết ngay cậu ấy sẽ nói vậy mà.

Tôi biết từ lâu cậu ấy sẽ không chút do dự mà tha thứ cho cậu ta.

Cho nên tôi mới muốn trước đó, nói hết những lời lúc đó chưa nói ra.

Thế nhưng suy nghĩ tự cho mình là trung tâm thoáng chốc đã bị Ayaka nhìn thấu, và bị cậu ấy ngăn cản.

Sakakishita hình như đối với việc cậu ấy tha thứ cho mình ngay lập tức cảm thấy khó tin, lộ ra vẻ mặt có chút bối rối.

"C-Cho dù cậu không tức giận, cũng đừng tha thứ cho tớ nhanh như vậy chứ. Tớ lúc đó tuyệt đối không thể được tha thứ mà."

"Gì hả? Ai thèm quan tâm cậu chứ. Lúc nào tha thứ cho cậu là tự do của tớ mà."

Ayaka lần đầu tiên phát ra giọng nói không vui.

...Rõ ràng còn có những lúc khác nên thể hiện sự không vui hơn nhỉ.

Nhưng tôi cảm thấy cách ứng phó như vậy đúng là rất giống Ayaka.

"...Cũng phải. Mino chính là như vậy nhỉ."

Sakakishita dùng giọng điệu cay đắng nói như vậy, tiếp đó nhìn về phía tôi.

Khuôn mặt cậu ta vẫn thanh tú như cũ, nhan sắc có thể so sánh với Toudou.

Việc đeo trang sức khiến cậu ta trông đặc biệt nổi bật, thế nên vẻ mặt nặng nề đó càng thêm đột ngột.

"Hasegawa. Cảm ơn cậu lúc đó đã ngăn cản tớ."

"Tớ không phải vì cậu mới làm vậy."

"...Cũng phải nhỉ. Tớ ngay cả lúc này cũng là ưu tiên bản thân mình à."

Sakakishita nở nụ cười có chút tự giễu, cắn môi.

Hành lang phía trước phòng giáo viên lại khôi phục sự tĩnh lặng.

Thế nhưng so với sự im lặng lúc trước, bầu không khí ít nhiều đã dịu đi một chút.

Điều này chắc hẳn là do Ayaka, người bị hại, đã tha thứ cho cậu ta. Người có quyền làm dịu đi tình huống này, không phải tôi mà là Ayaka.

"Này, Sakakishita. Cậu thật ra không cần phải xin lỗi đâu nhé."

"Ể?"

"Bởi vì nếu Yuuta không bảo vệ tớ, cậu chỉ có thể bị làm cho thảm hại hơn thôi."

Ayaka khẽ lắc lắc điện thoại, nhếch mép cười.

Tôi không biết cậu ấy muốn làm gì, nhưng không hiểu sao sống lưng đột nhiên lạnh toát.

"...Sakakishita. Tớ nghĩ đây chắc không phải nói đùa đâu."

"...Tớ cũng nghĩ vậy. Biết đâu lúc đó chỉ cách một bước là đối mặt với sự thủ tiêu xã hội rồi."

"Gì chứ, nói người ta như thể quái vật vậy!"

Tôi nói thêm một câu với Ayaka đang chu môi lên:

"Cũng gần giống vậy."

"Hoàn toàn khác!"

Ayaka hờn dỗi phản đối.

Sakakishita cười có chút khách khí.

Nếu là tôi của lúc nãy, chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu với nụ cười của Sakakishita.

Nhưng tôi của bây giờ cũng không nhịn được bật cười theo.

...Vậy à.

Xem ra giữa tôi và Sakakishita không phải chỉ có những kỷ niệm tồi tệ.

Chúng tôi từng thuộc cùng một nhóm nhỏ, ngày nào cũng nói chuyện không ngừng.

Quả thực đã có một khoảng thời gian đơn thuần cảm thấy vui vẻ.

Tôi hoàn toàn quên mất bầu không khí lúc cùng nhau ăn trưa ở sân trong rồi.

Dù kết thúc cuối cùng tồi tệ hết mức, nhưng không có nghĩa là tất cả thời gian đã cùng trải qua đều sẽ biến mất.

Liệu Ayaka có luôn nhớ đến mối quan hệ này không?

Rồi giúp tôi và Sakakishita nhớ lại sao?

Nghĩ kỹ lại, cho dù tôi nhắc đến tên Sakakishita, Ayaka cũng chưa từng phàn nàn rõ ràng điều gì.

Nói không chừng từ lúc đó, Ayaka đã luôn mong chờ cơ hội như thế này.

"Nếu cứ trưng ra bộ mặt u ám, đồ có thể bán được cũng sẽ không bán được đâu. Sakakishita vẫn là cười lên thì đẹp trai hơn!"

Ayaka siết chặt nắm tay trước ngực mở lời.

Nghe thấy lời khuyên cảm giác như quay về thời cấp ba đề cao tinh thần kiên trì quan trọng nhất này, tôi cười khổ nói:

"...Điều này có liên quan đến việc người bán có đẹp trai hay không sao?"

"Có liên quan chứ. Nếu nhân viên bán hàng dễ thương, các cậu cũng sẽ móc ví ra đúng không?"

"Tớ bây giờ vẫn chỉ bán hàng trên mạng thôi."

Nghe câu trả lời của Ayaka, Sakakishita lập tức phản bác như vậy.

Quay trở lại bầu không khí như lúc tụ tập ở sân trong đó.

Đây chính là cảm giác của cuộc sống thường nhật đã qua.

Khi ba chúng tôi đang đắm chìm trong bầu không khí này, cánh cửa phòng giáo viên khẽ mở ra.

Một giáo viên không quen biết ló đầu nhìn chúng tôi.

"...Là ai thế? Hai người nhớ không?"

Ayaka khẽ hỏi, tôi và Sakakishita vội vàng đáp lại: "Không quen."

Giáo viên không quen biết nhìn thấy Ayaka nở nụ cười cúi đầu chào, liền im lặng quay trở lại phòng giáo viên.

...Đối phương tuy không nói nhiều, nhưng chúng tôi đều hiểu ý.

"Dù sao cũng là hành lang trước phòng giáo viên, hình như không nên ở lại quá lâu thì tốt hơn. Có muốn đổi chỗ khác không?"

Ayaka nhìn ra ngoài cửa sổ đề nghị.

Nhưng Sakakishita lắc đầu đáp lại.

"Không, tớ thì thôi. Tớ về đây."

"Vậy à."

Có lẽ biết cậu ta sẽ trả lời như vậy, Ayaka rất dứt khoát gật đầu.

"Sakakishita. Cậu phải chú ý đừng có lại kiểu than thở muốn được vỗ về đó nhé."

"Không đâu, xin lỗi. Thật sự xin lỗi."

Sakakishita đứng cách chúng tôi một bước cúi đầu chào.

"Thành ý không đủ!"

"Vâng!"

Ayaka cười nói quát lên như vậy, đầu Sakakishita lại cúi thấp hơn nữa.

Cảm xúc hoài niệm thoáng chốc dâng trào trong lòng.

Thật khó khăn. Tôi cuối cùng cũng có thể cảm thấy hoài niệm rồi.

Xem vẻ mặt Sakakishita ngẩng đầu lên, cho người ta cảm giác như thứ bám víu trên người cứ thế rời đi.

Cuối cùng khẽ nhếch mép cười, quay người đi về hướng cầu thang vừa mới đi lên.

Khi chúng tôi im lặng nhìn bóng lưng cậu ta, Sakakishita rất nhanh lại dừng bước.

Cậu ta làm ra động tác có chút do dự, rồi chậm rãi quay người đối mặt với chúng tôi.

"...Hai người, tạm biệt. Nghe tớ nói vậy có lẽ hơi phức tạp, hãy hòa thuận với nhau nhé."

Ngay khoảnh khắc đó──

Thật sự chỉ trong nháy mắt, bóng dáng Sakakishita trùng khớp với dáng vẻ cậu ta mặc đồng phục.

Dù chớp mắt đã quay về hiện thực, nhưng đây là khoảnh khắc tôi nhớ lại thời cấp ba một cách rõ ràng nhất hôm nay.

Tôi và Ayaka đứng ở hành lang nơi Sakakishita rời đi một lúc.

Tôi cuối cùng cũng khẽ nói ra lời thật lòng:

"...Lòng dạ cậu thật rộng lượng nhỉ."

"Haha, gì chứ."

Ayaka bình tĩnh cười, quay người nhìn tờ giấy dán trên bảng thông báo phía trước phòng giáo viên.

Trên đó không có nội dung gì đặc biệt thú vị. Cậu ấy có lẽ chỉ đang sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

"...Tớ không phải đặc biệt rộng lượng. Chỉ cảm thấy phải bỏ qua chuyện cũ thôi."

"Tại sao lại cần phải làm vậy chứ... Thôi được rồi, tớ cũng không phản đối."

Nếu chỉ có mình tôi gặp lại cảnh tượng này, chắc hẳn sẽ không chọn cách kết thúc hòa bình chuyện này đâu.

Nói chính xác hơn, có lẽ là không thể đưa ra lựa chọn này.

Ánh mắt Ayaka rời khỏi bảng thông báo, ngẩng đầu nhìn tôi.

"...Chỉ cần có kết quả tốt là được rồi đúng không? Tớ biết cậu vẫn luôn canh cánh chuyện hồi lớp 11."

"Đó là vì──"

"Cậu trong chuyến du lịch lần trước từng nói câu 'Tớ vẫn chưa tha thứ cho Sakakishita'. Cậu vì tớ mà tức giận như vậy, tớ đương nhiên rất vui... Nhưng so với việc cứ mãi tức giận bất bình, kết cục giống như hôm nay đối với cả hai đều thoải mái hơn đúng không."

Nghe Ayaka nói như không có chuyện gì, tôi không khỏi nhún vai.

"...Tớ thật sự không thắng nổi Ayaka đâu."

"Chưa chắc đâu. Chuyện của Sakakishita, đối với tớ cũng là cơ hội để xây dựng mối quan hệ hiện tại này với cậu. Huống hồ tớ đối với cậu ta cũng không phải hoàn toàn ôm giữ tình cảm tiêu cực."

Nếu không có Sakakishita, chúng tôi có lẽ sẽ không có mối quan hệ như hôm nay.

...Tôi có thể tin tưởng lẫn nhau từ tận đáy lòng với Ayaka, cũng có thể nói là vì đã cùng nhau trải qua tình trạng bị cô lập không nơi nương tựa lúc đó.

Dù thế nào cũng sẽ không nói là nhờ có Sakakishita.

Cũng không muốn nói may mắn đã xảy ra những chuyện đó.

Nhưng có lẽ có thể ôm giữ tình cảm khác ngoài sự căm ghét.

Dù sao thì không phải ai khác, mà là chính Ayaka đã nói như vậy. Cậu ấy đã trực tiếp mở lời nói với tôi.

"Vậy tớ đi mượn chìa khóa ở phòng giáo viên đây."

Ayaka lại nở nụ cười.

"Chìa khóa ở đâu?"

"Không nói cho cậu biết."

Có lẽ là do ảnh hưởng của việc gặp Sakakishita.

Nhìn thấy nụ cười đó, tôi càng có thể nhớ lại kỷ niệm hồi lớp 11 hơn.

◇◆

Sau khi mượn chìa khóa từ phòng giáo viên, chúng tôi đi cầu thang lên tầng ba.

Khi đi về phía hành lang tầng ba, một mùi hương thanh khiết sâu lắng thoảng qua mũi.

Đây là mùi trà.

"Là câu lạc bộ Trà đạo à. Phòng sinh hoạt lại đặt ở chỗ này."

Chúng tôi hiếm khi có cơ hội đến tầng ba tòa nhà phía Bắc.

Vốn đã ít khi đi qua phòng sinh hoạt của câu lạc bộ Trà đạo, càng chưa từng nhìn thấy bên trong phòng sinh hoạt, khiến tôi không khỏi muốn khám phá một chút.

Ayaka nhạy bén lên tiếng răn dạy tôi: "Không được đâu."

"Cũng phải nhỉ~"

Nhưng cánh cửa phòng sinh hoạt hé mở, lúc đi qua tôi liếc nhìn vào một cái.

Nếu không phải ảo giác của tôi, trong phòng sinh hoạt trải chiếu tatami có sáu học sinh trông giống thành viên câu lạc bộ. Tôi cứ tưởng câu lạc bộ này chỉ có hai ba người, do đó cảm thấy hơi bất ngờ.

Sau khi tốt nghiệp đã qua ba năm.

Đến tận bây giờ mới nhìn thấy bộ dạng câu lạc bộ Trà đạo tiến hành hoạt động câu lạc bộ, giá như hồi còn đi học đã quan tâm đến các câu lạc bộ khác nhiều hơn thì tốt rồi. Không chỉ câu lạc bộ Trà đạo, tôi đối với đủ loại câu lạc bộ đều ôm giữ hứng thú, cũng muốn giao lưu với đủ loại học sinh.

Nhưng thời gian nếu thật sự quay về thời cấp ba, cũng không biết bản thân rốt cuộc có tích cực mở rộng vòng tròn bạn bè không.

"Câu lạc bộ Trà đạo các kiểu cảm giác cũng không tệ nhỉ."

Ayaka khẽ nói.

Cứ cảm thấy ít nhiều có thể hiểu được suy nghĩ của cậu ấy.

Lúc đó Ayaka đối với Shinohara ôm giữ cảm giác tội lỗi, do đó đã rời khỏi bóng rổ.

Ở trong tâm trạng như vậy, muốn tham gia các câu lạc bộ thể thao khác có lẽ hơi khó khăn. Nhưng nếu giống như câu lạc bộ Trà đạo, loại hoạt động câu lạc bộ cách xa bóng rổ này, nói không chừng có thể khiến bản thân lúc đó thật lòng vui vẻ── Ayaka chắc hẳn nghĩ như vậy.

"Thật muốn xem Ayaka tham gia câu lạc bộ loại hình văn hóa nhỉ."

Tôi đưa ra câu trả lời không quá đi sâu vào vấn đề này.

"Cậu có nhìn thấy thành viên câu lạc bộ Trà đạo không? Mọi người đều không mặc đồng phục."

"Chính cậu còn không phải cũng nhìn trộm sao."

"Biết làm sao được, ánh mắt tự nhiên bị nữ sinh cấp ba thu hút mà."

"Đây không được tính là cái cớ đâu nhỉ..."

Tương tác bình thường đáng lẽ phải là vị trí đối lập, xem ra sức hút của nữ sinh cấp ba trường cũ chính là kinh người như vậy nhỉ.

Tôi vừa đi về phía trước, vừa chậm rãi mở lời:

"Thôi được rồi, tớ khá muốn xem bộ dạng Ayaka tham gia câu lạc bộ Trà đạo. Cảm giác cậu rất hợp mặc kimono."

"Cậu đang nói gì thế. Lúc đi du lịch suối nước nóng có nhìn thấy rồi mà, chẳng lẽ cậu quên rồi sao? Quên thì giết cậu."

"Cái giá phải trả cho việc nói sai một lần cũng quá đáng sợ rồi! Hơn nữa tớ đâu có quên, tớ chỉ tưởng tượng đến kiểu dáng kimono kín đáo hơn thôi mà!"

"Hừ, ai mà biết."

Ayaka đầu tiên là trừng mắt nhìn tôi một cái, rồi quay đầu nhìn về phía trước.

Chúng tôi đi trên hành lang nối liền tòa nhà phía Bắc và tòa nhà phía Đông.

Đến nơi có thể qua cửa sổ nhìn thấy sân trong nơi chúng tôi thường xuyên đến ăn trưa, tạm thời dừng bước.

Cho đến mùa hè năm lớp 11, chúng tôi thường ngồi trên chiếc ghế dài bây giờ trông có vẻ hơi cô liêu đó cười nói vui vẻ.

"Nói vậy thì, trường chúng ta cũng có câu lạc bộ Kyudo (Cung đạo), hình như khá lợi hại."

"Đúng thế. Câu lạc bộ loại hình văn hóa của trường chúng ta cũng khá phát triển."

"Câu lạc bộ Kyudo được tính là loại hình thể thao chứ nhỉ?"

"A, đúng nhỉ. Thi đấu có bắn trúng hồng tâm các kiểu không?"

"Đúng đúng đúng. So với bắn cung hình như khác ở chỗ này."

── Mấy tháng trước cũng từng nói chuyện tương tự nhỉ.

Lúc đó tôi đến trường nữ sinh, được Reina dẫn đi tham quan.

Tôi của bây giờ thì lại đang đi trong ngôi trường cũ đã từng học.

...Lúc còn học ở trường cấp ba này, thậm chí còn chưa quen biết Shinohara và Reina.

Nghĩ như vậy, lại cảm thấy có chút không thể tin được.

Khác với mối quan hệ theo dõi IG lúc nãy nói đến. Là loại quan hệ sẽ không quên lãng. Là mối quan hệ đối phương cũng sẽ nhớ đến tôi.

Những con người lúc này khắc sâu tận đáy lòng.

Lúc còn học ở đây, tôi thậm chí còn chưa quen biết những người đó à.

Nhưng mà...

"Sao thế?"

Tôi duy chỉ biết người đang đứng bên cạnh mình lúc này.

Tôi duy chỉ quen biết người có giọng điệu tuy hơi tùy tiện, nhưng trong mắt luôn lấp lánh ánh sáng dịu dàng này.

Thông thường sẽ không dùng cách nói "bạn thanh mai trúc mã", "nghiệt duyên" các kiểu để hình dung đối tượng mới quen biết từ cấp ba.

Nhưng chúng tôi quả thực đã xây dựng nên mối quan hệ đặc biệt gọi là bạn thân này.

Ngay khoảnh khắc này, bãi cỏ sân trong truyền đến tiếng xào xạc.

Cách cửa sổ cũng có thể nghe thấy.

── Nếu muốn kết giao bạn thân thuần túy, đối tượng cùng giới không phải thích hợp hơn sao?

Nếu đã không tìm ra được câu trả lời cho điều này, ít nhất tôi đối với Ayaka──

"...Không có gì."

"Nhìn đến mê mẩn rồi à?"

"Cũng tàm tạm."

"Là... là vậy à. Cậu thật kỳ lạ."

Ayaka từng nói với tôi: "Nhờ có cậu mới có tớ của bây giờ."

Đối với tôi mà nói cũng tương tự.

Chúng tôi quen biết đến nay, tính cách không có gì thay đổi kịch liệt.

Nhưng chắc chắn rõ ràng tồn tại mặt đã thay đổi.

Sau khi quen biết Ayaka, tôi rốt cuộc đã khác đi ở điểm nào?

...Loại tự phân tích này, nếu có thể có được đáp án ngay lập tức đã không cần phải khổ sở đến thế.

Tôi tạm thời chuyển đổi tâm trạng, cố ý hỏi chuyện đã biết rõ mười mươi.

"Mà cậu mượn chìa khóa ở đâu thế?"

"Nơi chúng ta lần đầu tiên nói chuyện."

"Ừm... Tớ cũng nghĩ vậy."

Chúng tôi đến một phòng học treo tấm biển lớp trống không.

Phòng học trước mắt này, là nơi tôi và Ayaka đã cùng trải qua năm lớp 11.

"Đi đến hành lang bên kia thật sự quá hoài niệm, tớ suýt nữa khóc luôn."

"Ahaha, chỗ này thật sự gần như không thay đổi nhỉ. Nếu có học sinh đang học ở đây, chắc sẽ cảm thấy hoàn toàn khác biệt, nhưng hôm nay thật sự giống như xuyên không vậy."

Ngoài việc trước kia từng là lớp 11-2 ra, vẻ ngoài trông hoàn toàn không thay đổi.

Cạch một tiếng, tiếng mở khóa vang lên.

Tiếng mở khóa nặng nề hơn cả căn hộ chung cư cũng giống hệt quá khứ. Còn có tiếng "Rầm rầm" lúc mở cửa nữa.

Chỉ có khung cảnh nhìn thấy trước mắt hơi khác một chút.

Số lượng bàn chỉ còn khoảng một nửa trong trí nhớ, cũng không nhìn thấy chiếc túi nhỏ vốn treo bên cạnh bàn.

Trong không khí không có mùi phấn bảng đặc trưng, nhưng hình như có chút mùi bụi bặm.

Thứ duy nhất không thay đổi chỉ có màu sắc ánh nắng chiếu vào qua tấm rèm cửa màu vàng.

Dù vậy, chiếc bàn mình từng dùng, nói không chừng cũng lẫn trong đống bàn ghế xếp lộn xộn kia. Tôi nghĩ vậy rồi bước vào lớp học.

Nhớ là trước kia từng dùng bút dạ dầu vẽ bậy ở chân bàn, chắc hẳn nhìn là nhận ra ngay.

Tôi mang theo tâm trạng phấn khích đưa tay định tìm kiếm── cuối cùng vẫn quyết định từ bỏ.

Bị một senpai chưa từng gặp mặt sờ mó lung tung như vậy, nếu là tôi chắc hẳn sẽ cảm thấy khá khó chịu.

Dù sao thì tôi đã không còn là học sinh đang học ở đây nữa.

Đúng lúc tôi đang suy nghĩ những chuyện này, Ayaka lặng lẽ nói:

"Chỗ này bây giờ hình như không còn sử dụng nữa."

"A, vậy à?"

Thấy phản ứng chớp mắt của tôi, Ayaka cũng nở nụ cười.

"Đó là đương nhiên. Nếu còn có người sử dụng, cho dù là học sinh đã tốt nghiệp cũng không thể vào được chứ."

"...Nghĩ kỹ lại, quả thực đúng là vậy."

Chắc hẳn là giáo viên quen biết tin tưởng Ayaka mới cho mượn chìa khóa, nhưng dù nói thế nào, ranh giới về mặt này vẫn được phân chia rất rõ ràng thì phải.

"Cứ cảm thấy hơi cô đơn nhỉ."

"Ể?"

"Phòng học này lại không còn ai sử dụng nữa rồi. Số lượng học sinh hình như có tăng lên, nhưng tòa nhà phía Đông có quy mô nhỏ hơn vì thế mà biến thành trạng thái bỏ trống. Nhưng có thể hiểu được suy nghĩ muốn tập trung học sinh ở các tòa nhà khác."

Xét theo thời đại thiếu hụt trẻ em này, có thể mở rộng quy mô thật là lợi hại.

Nếu giao thông thuận tiện hơn một chút, có nhiều học sinh theo học trường này hơn cũng không có gì lạ.

Chính vì vậy, đối với Ayaka mà nói chắc hẳn có chút ngoài dự đoán.

Nhưng đổi góc độ suy nghĩ.

"Tớ thì lại cảm thấy khá vui. Cảm giác như mùi vị của mình vẫn còn lưu lại ở đây."

So với tòa nhà trường học tập trung đông học sinh, tòa nhà phía Đông vắng vẻ người qua lại.

Nhưng cũng vì vậy mà khiến người ta có thể cảm nhận rõ ràng dấu vết mình để lại.

"Đây là chuyện năm ngoái, trước đó vẫn là một đám học sinh không quen biết sử dụng phòng học này đấy."

"..."

Nhìn tôi bị phản bác ngay lập tức mà hờn dỗi giữ im lặng, Ayaka rung vai bật cười.

Tôi có chút dỗi, thế là quan sát chiếc bàn cho đến năm ngoái vẫn còn có người sử dụng.

Dù sao cũng đã cách một khoảng thời gian, trên bàn ít nhiều đều có chút bụi bặm.

Đưa tay khẽ lướt qua liền dính đầy bụi, khiến tôi không khỏi nhíu mày.

"Cậu đang làm gì thế?"

"Chà, không thấy lúc này chính là muốn sờ một cái sao? Dù ngay khoảnh khắc sờ vào đã hối hận rồi."

"Xin lỗi, tớ hoàn toàn không thể đồng cảm với tâm trạng của cậu."

Ayaka rất dứt khoát phủ định, đi đến bên cạnh tôi.

Điều này khiến phòng học thoang thoảng mùi bụi bặm, mang đến chút hương thơm ngọt ngào.

...Khác với thời cấp ba, giống như mùi nước hoa nhàn nhạt thể hiện sự trưởng thành.

Khi tôi nghĩ như vậy, khóe mắt liếc thấy một thứ quen thuộc.

Tủ sắt đựng dụng cụ vệ sinh đặt bên cạnh cửa sau.

Tôi bất giác lại gần đó, đưa tay nắm lấy tay nắm cửa tủ sắt.

Thấy tôi dùng sức kéo ra, Ayaka phía sau phát ra tiếng "A!".

Keng!

Một cú va chạm ập xuống đỉnh đầu.

Những dụng cụ vệ sinh đó như tuyết lở liên tiếp đổ xuống.

Nhất thời hoa mắt chóng mặt, tôi không khỏi ngồi thụp xuống tại chỗ.

Ayaka chạy những bước nhỏ đến bên cạnh tôi, đứng nhìn xuống tôi.

"Đợi đã, không sao chứ? Cậu phấn khích quá rồi đấy."

"Đ-Đâu phải thế! Đây hoàn toàn không phải lỗi của tớ đúng không!"

"Ahaha, tớ thấy là báo ứng vì trước kia cậu không chịu quét dọn đấy. Dù sao cũng còn thời gian, hay là dọn dẹp một chút đi?"

"Tớ không muốn, phiền phức thế──"

Đúng lúc định trả lời, liền nghe thấy tiếng cái hót rác "Keng!" rơi xuống.

Đi kèm với tiếng vỡ, mảnh vỡ sắc nhọn vỡ ra lăn sang một bên.

Nhìn thấy mảnh vỡ cắm vào khe hở giữa tủ sắt và sàn nhà, tôi không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.

Ánh mắt Ayaka cũng nhìn về phía mảnh vỡ, lập tức mở lời:

"...Có thể hỏi lại câu trả lời vừa rồi của cậu được không?"

"Tớ quét tớ quét, xin hãy để tớ dọn dẹp!"

"Cũng phải. Còn nữa, tớ thấy cậu đi trừ tà một chút thì tốt hơn."

"Đừng nói mấy lời xui xẻo đó!"

Tôi đứng dậy ồn ào, Ayaka liền bị tôi chọc cười.

Cứ tưởng mình được trường cũ chào đón, nếu quay về xong bị lời nguyền ám thì đúng là cười không nổi.

"...Ừm?"

Vô tình, lúc này mới phát hiện ra giọng nói của mình gần như không vang vọng trong lớp học.

Xem ra cách âm của phòng học này khá tốt.

Nói vậy thì, hồi cấp ba gần như chẳng có cơ hội nào suy nghĩ về việc cách âm của lớp học ra sao.

Dù là phòng học chưa từng bước vào lại lần nào sau khi tốt nghiệp, không ngờ vẫn có thể phát hiện ra đủ loại điều.

Nếu qua vài năm nữa mới đến, liệu có phát hiện mới nào không?

Đi đến bên cửa sổ, tôi khẽ nói:

"...Sau khi ra đời rồi, vẫn muốn đến lại một lần nữa."

Lời lẩm bẩm này cứ thế bay ra sân vận động bên ngoài.

Ngọn gió thu mang theo hơi lạnh thổi lay những hàng cây bên cạnh sân vận động, tấu lên âm sắc của mùa này.

Ayaka đi đến bên cạnh tôi lặng lẽ nói: "Haha, gì chứ." đáp lại lời tôi.

"── Muốn đến lại bao nhiêu lần cũng được mà. Trường học đâu có dễ dàng sụp đổ như vậy."

"Tớ là muốn cùng cậu đến đây."

Tôi đáp lại như vậy rồi quay lại đối mặt với Ayaka.

Ayaka chớp chớp mắt, cảm giác có chút khó xử đáp lại:

"C-Cảm ơn."

"Ừm. Tớ có lẽ là sau khi gặp Ayaka mới có sự thay đổi nhỉ. Tớ rất cảm ơn cậu."

"...Cậu hôm nay sao thế? Thật là thành thật quá đấy."

"Vậy à? Cứ cảm thấy hôm nay là tâm trạng này."

"...Ồ. Vậy tớ cũng biến thành tâm trạng đó đi."

Ayaka dời tầm mắt đi, giống như tôi lúc nãy ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.

Qua tấm kính có thể nhìn thấy một đám học sinh trông giống đội bóng rổ trên sân vận động, đang vừa hô khẩu hiệu vừa chạy bộ vòng quanh đường chạy.

"...Cậu còn nhớ không? Chuyện lúc chúng ta đi du lịch suối nước nóng ấy."

"Đương nhiên nhớ rồi. Vừa mới nói chuyện về chủ đề này mà."

"Ahaha, xin lỗi... Vậy cậu có nhớ tớ từng nói 'Đôi khi sẽ không hiểu rõ cảm giác khoảng cách giữa hai chúng ta' không?"

"...Không thể nào nhớ hết từng câu từng chữ đã nói, nhưng cậu hình như có nói với tớ như vậy."

Trong nhà trọ, Ayaka mở rộng áo yukata đã nói như vậy.

Trong đầu hiện lên ký ức cậu ấy để lộ ngực, dựa sát vào nói với tôi "Muốn xem cũng được mà".

"Biến thái. Cậu bây giờ đang nhớ lại ngực của tớ đúng không."

"Đây là bất khả kháng! Không những là do con người mà còn là cố ý!"

"Đừng có lớn tiếng như vậy. Nếu là cậu, cho dù muốn tưởng tượng bất cứ điều gì hay làm bất cứ chuyện gì cũng không sao."

Ayaka đưa tay chống lên bệ cửa sổ, quay lại nhìn tôi.

Mặt cậu ấy hơi úp vào cánh tay, ngước nhìn tôi.

Tôi không khỏi cảm thấy từ "bất cứ" này mang ý nghĩa khác.

"Đừng... đừng đùa nữa."

Không kìm nén được, tôi dời tầm mắt khỏi Ayaka.

Ngay khoảnh khắc tôi mở cửa sổ, muốn để không khí lưu thông.

"── Tớ không đùa đâu."

Một giọng nói trầm lắng mà đanh thép vang lên bên tai.

"...Đây không phải là đùa."

Ayaka lặng lẽ lặp lại một lần nữa.

Cậu ấy nở nụ cười có chút hư ảo, khiến tôi không khỏi mở to mắt.

"...Ayaka?"

"Haizz... Yuuta."

Ayaka vén tóc ra sau tai.

Lúc cậu ấy buông tay xuống, cảm giác như chạm nhẹ vào khuyên tai.

"Tớ từ trước đến nay thật ra thường xuyên không hiểu rõ cảm giác khoảng cách giữa hai chúng ta."

"...Đó là..."

"Nhưng mà này, tớ không cảm thấy đó là chuyện xấu. Bởi vì khi tớ nảy sinh nghi ngờ, chắc chắn đều là lúc ý thức được mối quan hệ nam nữ. Nếu chúng ta là khác giới, xét về một phương diện nào đó cũng rất tự nhiên nhỉ."

Trải qua thời kỳ cấp ba đó, tôi từng cho rằng chỉ có mình phải cùng cậu ấy trở thành mối quan hệ không bị ràng buộc bởi giới tính.

Tôi nhớ lúc đó cậu ấy cũng đã nhiều lần nhắc nhở "Đừng thích tớ".

Không chỉ lúc đi du lịch đó, đây là chuyện cậu ấy thỉnh thoảng sẽ nói với tôi.

Ayaka như đang tái hiện lại ký ức của tôi, dùng giọng điệu như không có chuyện gì nói:

"Cậu không muốn chỉ duy trì mối quan hệ bạn thân với tớ sao?"

Trước khi tôi kịp trả lời, Ayaka đã nói tiếp.

Như thể đang truy kích. Phảng phất như muốn nói hết lời trước khi tôi kịp mở miệng.

"Tớ không muốn. Tớ của bây giờ đã không còn cảm thấy cách chúng ta ở bên nhau chỉ có bạn thân nữa rồi."

"...Tớ đương nhiên cũng nghĩ vậy."

Cuối cùng cũng có thể nói ra lời đáp lại của mình, Ayaka nở nụ cười khổ nhàn nhạt.

"Haizz, tớ rất xa xỉ sao?"

"Xa xỉ? Tại sao?"

"Cậu nghĩ xem~ Tớ của trước kia chỉ cảm thấy nếu bên cạnh có một người có thể khiến tớ thả lỏng là được rồi. Bị tỏ tình rất đau khổ, đôi khi còn cảm thấy chán ghét các mối quan hệ xã hội. Thế nhưng bây giờ lại nghĩ như vậy... chính là cảm giác này nhỉ── Hây!"

Ayaka đứng thẳng người, đưa tay kéo mạnh rèm cửa lại.

Ngăn cản ánh nắng bên ngoài, khiến lớp học trở lại một mảng tối tăm.

Sự tồn tại đủ để nhuộm màu bầu không khí u ám của lớp học thành một vẻ quyến rũ khác biệt, đang nhìn thẳng vào tôi.

"Nhưng mà này, tớ chính là muốn xa xỉ một chút. Dù sao thì có những thứ nếu không xa xỉ sẽ không thể có được."

Tôi định mở lời hỏi cậu ấy thì, Ayaka tiến lại gần tôi.

Mùi hương ngọt ngào cũng ngày càng đến gần.

Cơ thể tôi bị cậu ấy đẩy vào tường, không thể động đậy.

Cứ như thể đầu óc đã nhận ra chuyện sắp xảy ra tiếp theo.

Như thể bảo tôi đừng trốn khỏi nơi này.

Phảng phất như đang tuyên bố sợi dây thép duy trì hiện trạng đã đi đến hồi kết.

"── Tớ ấy à..."

Tay Ayaka đưa về phía cổ tôi, khẽ hít vào một hơi.

Khi tôi nhìn thấy làn da non mềm như gốm sứ đó, khoảng cách đã rút ngắn chỉ còn mấy chục centimet.

Ayaka mím chặt môi.

Im lặng.

Lòng bàn tay đang chạm vào cổ tôi rịn mồ hôi.

Tôi do dự một lúc, vẫn đưa tay chạm vào lòng bàn tay cậu ấy.

Lòng bàn tay Ayaka khẽ run lên.

Như thể để hưởng ứng, tay cậu ấy vòng ra sau eo tôi.

Ayaka nâng cao tầm mắt. Tôi biết cậu ấy hơi nhón chân lên.

Mặt cậu ấy tiến lại gần.

Mặt chúng tôi ngày càng đến gần nhau hơn.

Cho đến khoảng cách cực gần mũi gần như sắp chạm vào nhau.

"──"

Nóng quá.

Lòng bàn tay chạm vào hai má tôi đều đang nóng rực.

Thế nhưng chuyện lóe lên trong đầu đã không thành hiện thực.

Mặt Ayaka ở ngay bên cạnh mặt tôi, tai cũng truyền đến cảm giác.

Là cảm giác bị cắn nhẹ.

Cậu ấy chỉ cắn nhẹ một cái thôi.

Tiếng thở hổn hển vang lên bên tai, Ayaka để tôi ôm lấy cơ thể cậu ấy.

1b424980-d1af-41d8-905c-45af0e41b345.jpg

Chúng tôi đối mặt ôm nhau.

Tôi không biết rốt cuộc chỉ trong nháy mắt, hay là đã qua mấy giây.

Môi Ayaka quả thực đã chạm vào tai tôi, đợi tôi hoàn hồn lại thì đã rời đi.

Không biết từ lúc nào, đầu Ayaka cũng quay trở lại bên dưới tầm mắt tôi.

Hơi thở phả vào cổ, và cảm giác mềm mại truyền đến từ bụng.

Thế nhưng cả hai đều không mở lời.

Giống như bản thân lúc nãy đã ôm giữ tưởng tượng sai lầm, tôi cũng không thể giải mã được biểu cảm của Ayaka.

Không biết kim giây đã quay được mấy vòng.

Lúc này Ayaka cuối cùng cũng khẽ nói:

"...Đây là để trả thù việc cậu lúc trước sờ ngực tớ."

"...Quả nhiên là có cái giá phải trả mà."

Cắn nhẹ sao có thể gọi là cái giá phải trả được.

Đây chẳng qua chỉ là cuộc đối thoại để xóa đi sự dao động.

"Phần tiếp theo của câu nói vừa rồi, cứ để đến lần sau nhé."

"...Vậy à."

"Haizz. Nhờ có cậu, mới có tớ của bây giờ đấy."

Giọng Ayaka nghe có chút khàn khàn.

Có lẽ là vì thì thầm, nên mới cảm thấy hơi khàn nhỉ.

"...Tớ cũng vậy mà."

"...Ừm."

Hơi ấm nhàn nhạt, và cảm giác mềm mại bao phủ nửa người trên.

Xét theo bản năng, rất muốn lại ôm cậu ấy một cái nữa.

Thế nhưng lý trí không ngừng nói với tôi, cứ thế này nữa không ổn.

Bất kể là đối với mối quan hệ của chúng tôi, hay là đối với hiện trạng này đều không ổn.

"Cậu đang nghĩ gì thế?"

"...Tớ..."

"Tớ ấy à, tớ nghĩ rằng cho dù sau này ra đời, nếu cậu cũng muốn tiếp tục ở bên tớ thì tốt rồi."

"Đó là đương nhiên rồi. Cậu cũng nghĩ vậy đúng không, đến nước này rồi thậm chí không cần phải xác nhận lại chuyện này nữa."

"Ahaha, tớ biết ngay cậu sẽ nói vậy mà. Tớ tạm thời sẽ không truy hỏi ý nghĩa thật sự trong lời nói này của cậu bây giờ đâu."

Ayaka nhún vai, rời khỏi người tôi.

Mùi hương ngọt ngào theo đó mà xa dần, lúc này mới phát hiện ra mình cuối cùng cũng có thể thở như bình thường.

"Bây giờ thì đến đây thôi. Nói không chừng rất nhanh sẽ có giáo viên đến, nếu gây ra hiểu lầm thì không hay."

"Hiểu lầm gì chứ?"

"Cô nam quả nữ ôm nhau trong lớp học. Mặt hai người đều rất đỏ. Nếu cậu bắt gặp tình huống này sẽ nghĩ thế nào?"

Ayaka đầu tiên là nhìn lên phía trần nhà, ngay sau đó mới kéo tầm mắt lại.

"Hay là cứ ôm giữ sự chuẩn bị bị liệt vào danh sách đen, thử để người ta hiểu lầm một chút?"

"Đừng đùa nữa."

"Hihi, trả lời đúng rồi. Đây quả thực là đang đùa."

Ayaka nhếch mép cười, đưa tay về phía cửa sổ.

Rèm cửa và cửa sổ đều được kéo ra.

Không khí mùa thu thổi vào, bầu không khí thoang thoảng trong lớp học cũng theo đó mà tan biến.

"── Yuuta. Cậu từ bây giờ trở đi đừng nói gì cả, chuẩn bị đối mặt với ngày mai đi. Tớ hôm nay về trước đây. Bởi vì tớ cũng muốn làm một senpai tốt của con bé."

"...Cậu đối với con bé đó, bất kể lúc nào cũng là senpai tốt mà."

"Cảm ơn. Nhưng không phải vậy đâu. Tớ vẫn sẽ 'đưa ra lựa chọn'."

Ayaka để lại câu nói này rồi rời khỏi lớp học.

Hành động phóng khoáng này cho tôi biết Ayaka không có ý định ở lại đây lâu, hơn nữa cũng muốn tạm thời rời xa tôi.

Cho dù là vẻ mặt khiến người ta cảm thấy như thường lệ đó, cũng có thể nhận ra sự dao động trong lòng cậu ấy.

Ayaka chắc hẳn tương tự cũng có thể nhận ra sự dao động của tôi nhỉ.

Bởi vì tình huống vừa rồi, xét theo mối quan hệ của chúng tôi đáng lẽ là không thể nào.

...Đúng vậy, vốn là không thể nào.

Bởi vì sợ hãi một khi bắt đầu "ý thức" được điểm này sẽ sụp đổ, cộng thêm việc quá khứ đã sớm quyết định duy chỉ có bản thân phải hoàn toàn cắt bỏ tình cảm khác giới để ở bên Ayaka.

Thế nhưng hành động vừa rồi như vậy, rõ ràng đã vượt qua ranh giới rồi.

Nhưng thật sự rất kỳ lạ.

Đối mặt với tình huống này, đáng lẽ phải cảm thấy dao động hơn mới đúng.

Trái tim tôi đương nhiên cũng đập nhanh hơn và mạnh hơn bình thường.

Điều khiến tôi cảm thấy bất ngờ về bản thân, là điểm đã chấp nhận tình trạng này.

Người lạ.

Bạn cùng lớp.

Bạn bè.

Bạn thân.

Mối quan hệ giữa chúng tôi giống như bốn mùa luân chuyển, mỗi lần thay đổi đều khiến chúng tôi ở bên nhau thoải mái hơn.

Chính vì vậy, có lẽ có thể không cần phải đặc biệt lo lắng về khả năng biến thành một mối quan hệ khác.

Tôi hôm nay đã hiểu ra một điều.

Chúng tôi cho dù ra đời rồi cũng sẽ luôn ở bên nhau.

Đây không phải là suy đoán, mà là xác tín.

Trong lớp học Ayaka rời đi, một chiếc chìa khóa thon dài đặt trên bàn.

Tôi lấy chìa khóa nhà từ trong túi ra, giơ cao lên trước mắt xác nhận.

Đây là chiếc móc khóa hình báo tuyết Ayaka tặng hồi lớp 11.

Viên đá màu xanh lam đóng vai trò con mắt, phản chiếu ánh sáng rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận