Nhà Reinhafer.
Khóe miệng Theo von Reinhafer khẽ nhếch lên khi ông lên tiếng. Chỉ là một thay đổi nhỏ, nhưng nếu không quen với vẻ mặt lạnh lùng thường ngày của ông, chẳng ai nhận ra được.
Rodwell, quản gia trưởng, chỉ biết lặng lẽ lắng nghe.
Trong khoảnh khắc, kết quả trận đấu vừa rồi hoàn toàn trái ngược với dự đoán của ông.
Đó là một bất ngờ lớn đối với Rodwell, người đã theo dõi những lần bộc phát của Knox, tự hỏi cậu có thể chịu đựng được bao lâu.
Knox đã thắng. Và cậu làm điều đó khi đối đầu cùng lúc với cả hai anh em song sinh.
Khó mà tin nổi, nhưng sự thật đã diễn ra ngay trước mắt ông.
“…Khó mà không tin,” Rodwell lẩm bẩm, giọng trầm thấp.
“Người thấy thế nào? Về tài năng của Knox?” Theo hỏi, mắt sắc như dao.
Rodwell ngẫm nghĩ một lúc trước khi trả lời. “Tôi vẫn đang cố hiểu tại sao cậu ấy bị áp đảo ngay từ đầu, nhưng…ở tuổi đó, cậu ấy chắc chắn thuộc hàng độc nhất, kể cả so với các bậc thầy ngày xưa.”
Dù đã trung niên và làm quản gia, Rodwell từng là một hiệp sĩ lẫy lừng. Sinh ra trong một gia đình hiệp sĩ danh giá trên lục địa, ông bị chính gia đình ruồng bỏ từ nhỏ. Để báo thù, ông cầm kiếm, hủy diệt cả gia tộc mình.
Trong những ngày tăm tối đó, Theo đã giúp ông, và từ đó, Rodwell thề trung thành với nhà Reinhafer.
Ông không bao giờ quên những ân nhân.
Trung thành – đó là bản chất của Rodwell.
Vì thế, ông không bao giờ nói dối Theo. Mọi ý kiến, mọi lời khuyên của ông đều minh bạch, thẳng thắn.
Theo gật đầu trước câu trả lời của Rodwell, ánh mắt ông ánh lên chút hài lòng.
“Ta cũng nghĩ vậy. Knox…nó chắc chắn có tài năng. Và vì lý do nào đó, ta cảm thấy thằng út đang giấu nhiều hơn thế.”
Tài năng tiềm ẩn.
Sâu thẳm, Rodwell cũng đã nghi ngờ điều đó.
Nếu không, ông không thể giải thích nổi việc Knox đột nhiên vượt lên hai, thậm chí ba cấp độ chỉ trong một trận đấu. Đó là điều bất khả thi.
Nhưng giờ, chẳng có gì để xác minh rõ ràng.
Điều duy nhất họ có thể làm là quan sát cậu kỹ hơn.
“Theo dõi mọi hành động của thằng út,” Theo ra lệnh, giọng trầm nhưng sắc bén. “Bất kể nó làm gì, cứ quan sát. Rồi báo cáo mọi thứ cho ta.”
“Rõ, thưa ngài.”
Theo hiếm khi lặp lại một nhiệm vụ với Rodwell, nên việc ông nhấn mạnh lần này cho thấy ông đang dần đặt kỳ vọng vào Knox. Một sự phấn khích kín đáo, hiếm thấy ở người đàn ông lạnh lùng này.
Khi Rodwell đang sắp xếp lại suy nghĩ, Theo chuyển sang chủ đề khác.
“Grine thế nào rồi? Ta nghe nói nó đang trên đường về nhà.”
“Cậu ấy có lẽ sẽ về trong nửa năm nữa,” Rodwell đáp, lập tức cúi đầu.
Grine là con trai thứ hai của Theo.
Cậu không phải người xuất sắc nhất trong số các con trai, nhưng vừa tốt nghiệp Học viện Eldain và đang huấn luyện để trở thành hiệp sĩ. Theo phong tục, cậu sẽ ghé qua nhà trong thời gian này để báo cáo nhiệm vụ, nên có lẽ sẽ sớm trở về.
Theo ngả người ra ghế, ánh mắt xa xăm. Ông hy vọng Grine đã đủ trưởng thành để gánh vác trọng trách.
Rồi ông chìm vào suy tư.
“Thanh kiếm của ta…[Hắc Kiếm Tối Thượng] nên được truyền lại cho ai từ tổ tiên?”
Đó là mối bận tâm lớn nhất của ông gần đây.
Không một đứa con nào đạt tiêu chuẩn của ông.
Nếu cứ đà này, ông sẽ buộc phải chọn một đứa trẻ tài năng từ chi thứ để truyền kiếm – điều mà ngay cả Theo, người coi trọng kỹ năng hơn huyết thống, cũng không muốn.
Dù là một người cha nghiêm khắc, ông vẫn mong con mình kế thừa danh tiếng gia tộc.
Những kẻ từ chi thứ, dù mang danh gia đình, vẫn chỉ là người dưng. Họ chẳng khác gì lũ sói đói, sẵn sàng tranh giành bát cơm của nhau.
“Thời gian của ta không còn nhiều,” Theo nói, giọng trầm như đá. “Vai trò của người rất quan trọng, Rodwell.”
“Tôi sẽ cố hết sức,” Rodwell đáp, cúi đầu sâu, thấm thía ý nghĩa trong lời của gia chủ.
---
Trước khi đối mặt với rắc rối hiện tại, tôi quyết định dành chút thời gian để nghĩ về hôm qua.
Hôm qua là một ngày thu hoạch lớn.
Thứ nhất, tôi nâng sức khỏe lên 4, cuối cùng kích hoạt lần nở hoa đầu tiên của đặc tính [Thiên Tài]. Thứ hai, tôi được cấp phép vào Học viện Elysian – một bước tiến lớn trong kế hoạch của tôi.
Chưa hết, tôi còn nhận được vài phần thưởng bất ngờ.
[Hoàn thành nhiệm vụ hướng dẫn].
[Thắng trận chiến đầu tiên!]
[Phần thưởng được trao].
Tôi hơi ngạc nhiên. Tôi tự hỏi bao nhiêu yếu tố game còn sót lại trong cái thế giới đã thành thật này. Nhưng rõ ràng, hệ thống thành tựu và thử thách vẫn hoạt động.
“Cái này…ngọt như mật,” tôi lẩm bẩm, khóe miệng nhếch lên.
Và không chỉ một phần thưởng.
[Tổng cộng có ba phần thưởng].
[1] Đặc quyền Đa Hoàn Thành (27) vì hoàn thành hướng dẫn.
[2] Nhận được Phân Phối Chỉ Số Tự Do (1 điểm) X3.
[3] Nhận được Vé Rút Tài Năng Ngẫu Nhiên X1 và Khóa Kỹ Năng Dùng Một Lần X1.
“Thật tuyệt!”
Tôi đã nhận thưởng khi hoàn thành khá nhiều lần khi chơi Inner Lunatic, nhưng không ngờ hệ thống lại cho chỉ số tự do. Một điểm chỉ số thôi cũng quý như vàng, nhất là với tình trạng hiện tại của tôi.
“Tôi chạy như điên cả tháng để tăng 2 điểm sức khỏe…nếu thằng cha nào định cho tôi, sao không đưa sớm hơn?!” tôi lẩm bẩm, vừa bực vừa buồn cười.
Sau một lúc cân nhắc, tôi quyết định đầu tư cả ba “vé chỉ số tự do” vào một chỉ số duy nhất: May mắn.
Vì…May mắn là thứ đáng giá hơn bất kỳ chỉ số nào trong Inner Lunatic.
Đó là chỉ số duy nhất không thể tăng qua nỗ lực, bị giới hạn ở mức 10, trong khi các chỉ số khác có thể lên tới 30.
Hợp lý thôi.
Tôi đã dành cả đời chơi Inner Lunatic, phân tích cách May mắn hoạt động. Và tôi dám cá, đổ hết điểm vào May mắn là lựa chọn đúng đắn.
Tuyệt đối.
Xong phần chỉ số, tôi chuyển sang hai phần thưởng còn lại.
Đầu tiên là Vé Rút Tài Năng Ngẫu Nhiên.
Đúng như tên gọi, nó cho phép rút một tài năng ngẫu nhiên từ hệ thống.
Ngay khi kích hoạt vé rút, một cái máy quay số lòe loẹt hiện ra trước mặt tôi.
Hơi chướng mắt khi thấy thứ này trong căn phòng trung cổ, nhưng tôi nhanh chóng quen. Không thích nghi nổi, tôi còn gì nữa đâu?
“Rút thăm. Bản chất của Inner Lunatic…” tôi lẩm bẩm, môi nhếch lên.
Trong Inner Lunatic, kỹ năng hoặc đặc tính thường đến từ rút thăm, nên tôi đã tối đa hóa May mắn với ba điểm chỉ số trước đó. Tôi tự tin nó sẽ phát huy tác dụng.
“Để xem…với May mắn 10, tôi có 95% cơ hội nhận cổ vật hoặc kỹ năng cấp trung trở lên, đúng không?”
Kỹ năng và vật phẩm trong game được chia cấp: thấp, trung bình thấp, trung bình, trung bình cao, cao, và tối thượng.
Tìm được kỹ năng trên cấp trung là cả một kỳ công, vì Inner Lunatic phụ thuộc 70% vào may mắn. 30% còn lại là sự lặp lại điên rồ và tư duy của game thủ.
Nhưng tôi đã tìm ra cách đảm bảo 70% đầu tiên: tối đa hóa May mắn.
Con số đó thay đổi xác suất nhận được vật phẩm giá trị.
“Làm thôi!”
Hào hứng, tôi nhét đồng xu vàng vào máy.
Sau vài giây chờ đợi, một cửa sổ hiện lên như trên PC, và máy bắt đầu quay.
“Xin…hiệu ứng vàng trở lên…!”
Tham khảo: vật phẩm cấp thấp có ánh xám, cấp trung là bạc, cấp cao là vàng, và tốt nhất là ánh ngũ sắc rực rỡ.
Nhưng tôi không dám mơ đến ngũ sắc – xác suất thấp đến thảm hại.
Một làn sóng lo lắng ập tới, nhưng tôi chẳng làm gì được. Đồng xu đã rời tay.
Bùm!
Thứ gì đó phun ra từ cái máy quay số.
Một cuộn giấy cổ xưa, trông như vừa đào lên từ lăng mộ.
“Ôi…”
Tôi hít sâu, nhặt cuộn giấy, tim đập thình thịch.
[Thẩm Định!]
“Xin…!”
Đột nhiên, một hiệu ứng vàng rực rỡ bùng nổ từ cuộn giấy, thắp sáng cả căn phòng.
“Nổ! Nổ rồi!”
Tôi hét lên, không kìm được.
Đây là uy nghiêm của chỉ số May mắn 10 sao?
Một tài năng cấp cao ngay từ lần rút đầu!
[Chúc mừng!]
[Nhận được tài năng cao cấp “Oai Nghi Bá Chủ”.]
[Hiển thị thông tin kỹ năng].
[Kỹ Năng Chủ Động]
Tên: Oai Nghi Bá Chủ
Hạng: Cao Cấp
Thuộc tính: Không
Hiệu ứng: Giảm tổng chỉ số của tất cả kẻ địch có tổng chỉ số thấp hơn bạn 20%.
Oai Nghi Bá Chủ.
Một trong những kỹ năng hữu ích nhất của Inner Lunatic bất ngờ rơi vào tay tôi.
Khóe miệng tôi cong đến mang tai.
“…Game thần thánh…”
Nếu đây không phải game thần thánh, thì cái quái gì mới là?
Tiếp theo, tôi xem phần thưởng cuối: Khóa Kỹ Năng Dùng Một Lần.
Tôi biết rõ món này. Nó là chìa khóa để lấy một mảnh ẩn trong dinh thự Reinhafer.
Oke, kế hoạch đang đi đúng hướng.
---
Trở lại hiện tại, tôi đang nhìn cô gái trước mặt với ánh mắt sắc lẹm, trong đầu vẫn lâng lâng vì vụ thu hoạch ngọt ngào hôm qua.
Sao Talia lại tìm tôi?
Trong khi tôi còn mải nghĩ, cô ấy lên tiếng, giọng đầy phấn khích.
“Nói tôi biết làm sao để phát triển nhanh như thế!”
“…Cô không phải đã quan sát tôi tập luyện cả tháng từ bên ngoài sao?”
Tôi câm nín, cố giữ vẻ bình tĩnh.
Hóa ra Talia đã theo dõi tôi từ đầu. Mỗi ngày, sau khi luyện kiếm với các chư hầu nhà Reinhafer, cô ấy lẳng lặng đến sân tập, quan sát tôi với ánh mắt gian xảo.
“Liệu thằng này có giỏi như nó khoe không…?”
Tôi gần như đọc được suy nghĩ của cô ấy qua ánh mắt đó. Cô ấy nhìn tôi như thể tôi đang giấu bí mật gì to tát.
Nhưng thật bất công.
Tôi chỉ chạy như điên để kích hoạt đặc tính [Thiên Tài], mượn chút sức mạnh từ cổ vật, nhưng chẳng đủ để phá vỡ cân bằng.
Nghĩa là mọi thứ cô gái tài năng này nói chỉ toàn hiểu lầm!
Tôi không kìm được, giọng sắc lên.
“Nghĩ về tài năng của cô trước khi hỏi tôi chuyện như vậy.”
Nói xong, tôi bước nhanh, khuất khỏi tầm mắt cô ấy.
Talia quan trọng, nhưng tôi có việc khác cần lo.
Tôi chỉ còn 331 ngày để sống.
Duma nó chứ, Mỗi ngày trôi qua, nụ cười trên mặt tôi phai dần, quầng thâm dưới đôi mắt màu lavender ngày càng rõ.
Tôi không biết có cần giải thích không, nhưng tôi vẫn sẽ nói.
“Vì ta không muốn chết…!”
Vì tôi không muốn chết.
“Ta phải sống bằng mọi giá.”
Tôi bước dọc hành lang dài, lặp lại điều đó trong đầu như một câu thần chú.
Rồi tôi nghe tiếng ồn ào từ đám hầu gái và quản gia.
“Cô nghe chưa? Thiếu gia Knox thắng trận đấu với thiếu gia Hartz và thiếu gia Allen hôm qua!”
“Ôi, cô nói dối khi bảo tôi không thấy, đúng không?”
“Không! Sao tôi phải nói dối chuyện này, nhóc? Thật mà, tôi thấy tận mắt.”
“Thật không?”
“Ừ, tôi cũng thấy. Cậu ấy đánh họ tơi tả, rồi đột nhiên, như kiểu, ‘Trời ơi!’”
Gần đây, tôi nhận ra cách mọi người nhìn tôi đã thay đổi chút ít.
Trận đấu với anh em song sinh rõ ràng đã giúp tôi ghi điểm.
Nhưng…
“Wow…tôi tưởng cậu chỉ là thằng lười biếng, vô dụng, nhưng hóa ra cậu khá mạnh?”
Vẫn còn những kẻ nói xấu sau lưng tôi.
Chát!
…Nhân tiện, hầu gái vừa nói là Rona, và cô ấy diss tôi cay cú như thể muốn trả đũa.
Tôi bắt quả tang cô ấy ngay tại trận.
Nếu thả lỏng dây cương, con nhỏ này sẽ leo lên đầu tôi mất.
Tôi trừng mắt, hắng giọng.
“Tôi đánh bại anh em song sinh, chắc chắn rồi. Không nghi ngờ gì. Và…cô nên cẩn thận sau lưng.”
“…Vâng,” Rona đáp, vuốt tóc, mặt méo xệch vì vừa bị tát vào trán.
Cô ấy trông tơi tả, khéo léo tránh ánh mắt tôi, rõ ràng sợ chết khiếp.
“Đặc biệt là cô, Rona. Tôi sẽ không tha nếu thêm một lần nữa.”
“Éc! Vâng, hiểu rồi ạ…”
Tôi cố ý nói bằng giọng mỉa mai lạnh lùng.
Tôi mới nhận ra phải kiềm chế con nhỏ này bằng cách mạnh tay.
Và thế là, vài ngày trôi qua.
Kết quả, tôi quyết định tạm hoãn kế hoạch kéo dài sự sống.
Có hai lý do lớn.
Thứ nhất, Talia cứ bám theo tôi như hình với bóng mấy ngày nay.
Cô ấy nghĩ mình đang bí mật theo dõi, nhưng tôi biết hết. Cô ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ 14 tuổi, làm sao qua mặt được tôi?
Dù 15 tuổi được coi là trưởng thành ở thế giới này… trong mắt tôi, cô ta vẫn là con nít.
Dù sao, điều cuối cùng tôi muốn là để Talia – người có thể giết tôi sau này – phát hiện cách tôi lấy Mảnh Ẩn.
Nên tôi phải di chuyển thận trọng hơn bình thường.
Thứ hai…
Theo von Reinhafer, tộc trưởng, đột nhiên triệu tôi.
Không chỉ tôi, mà cả hai anh trai khác. Cặp song sinh, Hartz và Allen, cũng được gọi đến cùng chỗ.
Khoảnh khắc đó, tôi biết chắc.
Kỹ năng [Oai Nghi Bá Chủ] và Khóa Kỹ Năng Dùng Một Lần tôi vừa nhận…đã đến lúc dùng chúng để lấy Mảnh Ẩn.
Hí hí!
Tiếng kêu của những con ngựa hoang vang lên.
Đúng vậy. Đây là chuồng ngựa.


0 Bình luận