Sân huấn luyện của nhà Reinhafer đúng là rộng rãi quá mức, xứng danh với một gia tộc kiếm thuật danh giá.
Trên nền sàn làm từ chất liệu đặc biệt để giảm sốc, phía sau là một nhà kho rộng lớn, nơi treo và cất giữ đủ loại vũ khí.
Bên trong, đủ loại vũ khí lạnh được xếp ngay ngắn, mà kiếm thì chiếm đa số.
Chẳng cần giải thích gì nhiều.
Nền tảng của nhà Reinhafer.
Nó nằm ở thanh kiếm.
Có vài câu nói nổi bật định nghĩa gia tộc Reinhafer, nhưng nổi tiếng nhất là "Bóng tối và Thanh kiếm".
Một môn kiếm thuật bí truyền, dung hòa sức mạnh bóng tối vào lưỡi kiếm, rồi chém đứt kẻ thù.
Môn võ này được gọi là Hắc Kiếm Tối Thượng, chỉ được truyền lại cho thế hệ sau, người sẽ trở thành tộc trưởng tương lai.
"Tôi nhớ là ba chiêu thức đầu được dạy cho bọn trẻ trong lãnh địa, nhưng… chúng chẳng có ý nghĩa gì to tát. Nếu cứ bám vào mấy chiêu đó mà đấu, thà đi học các kỹ thuật kiếm bí truyền khác còn hơn."
Không phải ba chiêu đầu dở đâu, tất nhiên rồi…
Ừ, mà đúng thật.
Dĩ nhiên, một kiếm sĩ hạng hai mà nắm vững cả hình thể lẫn chiêu thức đến cuối cùng vẫn hơn đứt một kiếm sĩ hạng nhất chưa rành cái gì.
Hơn nữa.
Ngoài kiếm thuật, gia tộc này còn có kha khá thứ để lấy.
Chẳng hạn như tiền…tiền…tiền…
Và Tiền.
Nhà Reinhafer đúng là một trong những gia tộc xịn sò nhất thiên hạ.
Tiền á? Họ có cả núi luôn.
Nhiều đến độ… dư sức lo cho thằng con út bị gia tộc cho ra rìa.
Ông Theo, bố của Knox, chắc cũng kệ xác, chẳng buồn quan tâm nếu Knox có phung phí cho bản thân.
Đó là cái kiểu nhân vật mà Knox bị định sẵn phải mang.
Thằng con rơi của một dòng họ danh giá.
Mà nói gì thì nói, nhân vật này cũng ngầu phết.
"À mà, vấn đề bây giờ là cái này…"
Tôi liếc thanh kiếm gỗ trong tay, thở dài một cái rõ chán.
Cổ tay tôi kêu rắc rắc vì cái "Bong gân Cấp 1" chết tiệt.
Tại cơ thể Knox yếu như sên hay sao mà khổ thế này?
Cầm thanh kiếm gỗ thôi cũng thấy nặng như cục tạ.
Tự nhiên thấy phục lăn mấy người ở cái thế giới này, vung kiếm như múa may mà chẳng xi nhê gì.
Mẹ kiếp.
Muốn chửi thề một tràng cho đã, nhưng tôi cố nuốt lại, vung mạnh thanh kiếm trong tay.
Bùm!
Một âm thanh như xé gió vang lên.
Nhưng trông tôi thì thảm hại, tư thế bê bối, hơi thở thì hổn hển như sắp chết.
Nói ra thì không phải khoe, nhưng trước khi bị nhập vào đây, tôi từng là vận động viên đấy.
Càng nghĩ càng thấy mình như bị đời troll.
Tôi sẽ sống sót qua cái này, phải không?
"Ha…"
Cứ thế khoảng chục lần.
Tôi cố vung kiếm cho ra hồn, rồi quăng đại nó xuống đất, tính quay lại sau.
Chẳng buồn dọn dẹp gì sất. Dù sao tôi giờ cũng là kẻ bị gia tộc ghẻ lạnh. Mấy người hầu sẽ lo thôi.
Nghĩ vậy, tôi bước tiếp, tay ôm cổ tay đau nhức.
Từ khóe mắt, tôi thấy một gã trung niên với giọng trầm như bass tiến lại gần.
"Chào buổi tối, thiếu gia Knox."
Gã này trông kỳ lạ, tóc đen nhánh, râu ria đầy mặt.
Với đôi má hóp, gã nhìn quen lắm. Một gương mặt tôi đã thấy đi thấy lại trong Inner Lunatic.
"Rodwell. Sao một quản gia lẽ ra phải hầu hạ tộc trưởng lại lảng vảng ở đây?"
Tôi nói, giọng cố giữ bình tĩnh.
…Hoặc giả vờ bình tĩnh thì đúng hơn.
Rodwell de Ernarok.
Hắn là người đứng đầu thực sự của nhà Reinhafer, không phải loại mà một thằng ranh như tôi có thể đụng vào.
Quản gia thân cận nhất của cha Knox, tộc trưởng Theo von Reinhafer.
Đó chính là Rodwell.
"Ngay từ đầu đã gặp quả khó nhằn."
Nhưng tôi cũng có vũ khí của riêng mình.
Thứ nhất, tôi là người đứng đầu gia tộc mà Rodwell phục vụ.
Tôi là con trai của Theo von Reinhafer.
[Đặc tính (Tích cực): Thiên phú Diễn xuất đang được kích hoạt].
Thứ hai là tài năng tôi đã thêm vào cùng với hai tài năng Thiên tài, [Thiên phú Diễn xuất].
Tài năng này đúng là bù đắp cho khả năng diễn xuất của nhân vật.
Nói thẳng ra, nó là thứ tối ưu để lừa người khác.
Một tài năng hoàn hảo để biến mình thành kẻ trơ trẽn hơn.
Quả nhiên, đúng là bộ kỹ năng lý tưởng cho một Knox ranh mãnh.
Đang mải nghĩ, Rodwell bỗng lên tiếng.
"Tôi đến theo yêu cầu của ngài theo để báo một tin."
"Tin gì?"
"Vâng. Ngài ấy ra lệnh ngài phải có mặt tại bữa tối nay."
Mới bị nhập vào đây, chẳng biết gì, mệt muốn chết, giờ còn phải ngồi ăn tối kiểu thân mật sao?
Đáng buồn là tôi chẳng phải kiểu người dễ dụ như thế.
Dù sao tôi cũng là một thằng khốn rồi…
Chẳng cần phải đi nếu không có lợi cho mình.
"…Bảo ông ta hôm nay tôi không ăn."
Mày Rodwell khẽ nhíu lại trước câu trả lời của tôi, rồi thêm một thông tin nữa lọt ra.
"Chúng ta có khách từ nhà Steiner. Cô ấy đến để học kiếm thuật, và tôi e là tộc trưởng sẽ rất khó chịu nếu ngài không có mặt."
Một luồng khí quỷ dị toát ra từ đôi mắt hổ phách sáng rực đáng sợ của gã.
…Thằng cha này nhìn kinh vãi.
Tôi thề, gã mà nhảy ra từ phim kinh dị chắc tôi cũng tin.
"Hừ."
Như thể chẳng còn lựa chọn, tôi lấy khăn người hầu đưa lau mồ hôi.
Tôi không đáp, nhưng ý là sẽ làm theo lời gã.
Và thế là tôi làm ngơ. Rodwell Khi bước đi, hướng về dinh thự gia tộc.
Không thèm nhìn tôi, Rodwell hỏi.
"Hôm nay ngài hành động hơi lạ."
"…Ý ông là sao?"
Bỗng dưng, tim tôi đập thình thịch.
Lời Rodwell rõ ràng nhắm thẳng vào tôi.
"Bình thường ngài chẳng thích cầm kiếm… nhưng hôm nay, không hiểu sao ngài lại lượn lờ khắp sân huấn luyện. Tôi có thể hỏi lý do không?"
Đôi mắt Rodwell xoáy vào tôi.
Hơi thở tôi nghẹn lại, tay bắt đầu đổ mồ hôi.
Tình huống nguy hiểm, nhưng tôi tin vào đặc tính mình có.
Cố bình tĩnh hết mức, tôi nhìn thẳng vào mắt gã và mở miệng.
"Tôi nói rõ một điều."
Một luồng khí lạ bùng lên từ Knox, gã trai mắt tím tôi đang nhập vai.
Rodwell trước mặt dường như cũng cảm nhận được, khẽ run lên.
"Đừng bao giờ dám dò xét chủ nhân, dù ông chỉ là quản gia. Tôi làm gì, đi đâu, chẳng liên quan đến ông. Tôi tự quyết định mọi thứ."
"…Tôi sẽ sửa sai."
"Nếu còn lần nữa… sẽ không chỉ dừng ở lời nói đâu."
Nói xong, tôi bước qua gã.
Tim vẫn đập loạn, nhưng nhờ tài năng diễn xuất, Rodwell trông như bị lừa hoàn toàn.
Hừ… bị ném vào một cái game mà gặp ngay chuyện này.
Tôi cảm nhận ánh mắt lén lút sau gáy, nhưng không hề nao núng. Nếu làm ầm lên bây giờ, chỉ tự chuốc họa.
Hiện tại, tôi phải giữ bình tĩnh hết mức.
Dù sao, đặc tính chỉ giúp tôi giỏi hơn, chứ không làm tôi hoàn hảo.
…Nhưng.
Khi bước đi, cố giữ vẻ điềm tĩnh.
Cuối cùng, mặt tôi mất kiểm soát, nhăn nhó.
Có một cái tên làm tôi lo hơn cả Rodwell.
Gì cơ? Tiểu thư nhà Steiner?
Sao tự nhiên cô ta lại lòi ra từ đâu thế?


0 Bình luận