71— Người đàn ông vô thần(8)
Ngày hôm sau, một cuộc họp khẩn đã được tổ chức tại học viện với sự chủ trì của Hiệu trưởng Lee Min-ho. Và tất cả nhân viên hành chính đều tham gia cuộc họp này.
“Rốt cuộc chuyện này là sao hả? Tôi nghe nói rằng Rashid đã nhận được một hợp đồng.”
Đúng sáng nay, Hiệu trưởng Lee Min-ho đã nhận được một tin mật. Nguồn tin là từ Trưởng Hội Ryu Jung-min của Yeon-wol.
Nội dung của thông tin như sau: Rashid Belkalem đã nhận được lời mời tuyển dụng từ Geumseonggak, cùng với kế hoạch rời học viện.
“Lẽ nào giảng viên chúng ta lại đành trơ mắt đứng nhìn học trò quý báu của mình cứ thế rời đi dễ dàng sao?”
Lee Min-ho, nổi tiếng với phong thái nhẹ nhàng, nhưng hôm nay ông đã lên tiếng với sự quyết tâm hiện rõ trong ánh mắt.
“Trưởng phòng hỗ trợ học thuật, cậu đã đi đâu và làm gì cho đến giờ vậy? Quản lý hồ sơ học viên không phải là trách nhiệm của phòng hỗ trợ sao?”
“Cái–cái đó…”
Trưởng phòng hỗ trợ học thuật không thể ngẩng đầu lên, chỉ có thể khom vai, chẳng thể đưa ra bất kỳ lời bào chữa nào trước mặt Lee Min-ho.
“Và Trưởng phòng công tác học viên.”
“V-Vâng!”
“Cậu có biết về hoàn cảnh gia đình của Rashid không?”
Dưới cái nhìn dữ dội của Lee Min-ho, Trưởng phòng công tác học viên cứng đờ người. Anh ta cố gắng thốt ra một câu trả lời yếu ớt.
“Ừm… Tôi nhận được một báo cáo chung…”
Câu trả lời yếu ớt khiến Lee Min-ho đập tay xuống bàn.
Bùm!
“Vậy cậu chỉ ngồi đó chờ báo cáo thôi à? Cậu không biết dùng chân để đi tới thăm dò thực tế sao?”
“X-xin lỗi…”
“Không cần xin lỗi. Ngay khi cuộc họp kết thúc, hãy liên hệ ngay với Phòng hợp tác đối ngoại. Chúng ta cần tìm một nhà tài trợ cho Rashid.”
“V-vâng, thưa hiệu trưởng!”
Cuộc họp vẫn chưa kết thúc. Lee Min-ho quay đầu sang hướng khác.
“Trưởng phòng hỗ trợ dịch vụ, chúng ta không còn nhà ở của giảng viên sao?”
“Nhà ở của giảng viên sẽ được cung cấp cho Rashid ngay lập tức ạ!”
Trưởng phòng hỗ trợ dịch vụ đứng lên và tuyên bố lớn rằng Rashid sẽ được cung cấp nhà ở đàng hoàng chứ không chỉ là ký túc xá.
Lưu ý rằng nhà ở của giảng viên thường chỉ dành riêng cho đội ngũ giảng viên và không dành cho học viên chính thức.
Tuy nhiên, Rashid đủ điều kiện vì cần phải nuôi cả gia đình.
“Còn một điều nữa, Rashid có một cô em gái nhỉ. Hãy giới thiệu cô bé đến trung tâm chăm sóc trẻ em trong khuôn viên học viện.”
“Hiểu!”
Các biện pháp đã được thực hiện nhanh chóng theo lệnh của Hiệu trưởng Lee Min-ho. Điều này cho thấy ông bảo vệ học viên tận tuỵ đến nhường nào.
Rashid, giống như Arna, là một Thức tỉnh giả cực kỳ tiềm năng. Em ấy là đối tượng hoàn hảo để thu hút sự chú ý của giới truyền thông. Chẳng phải em ấy đã chứng minh điều này trong bài kiểm tra thể chất gần đây nhất, gây ấn tượng mạnh với nhiều người bằng màn trình diễn tuyệt vời của mình sao?
Chúng ta không thể để một học sinh như thế này bị một Hội nào đó cướp mất được.
“À, nhân tiện, Trưởng phòng kế hoạch.”
Cuối cùng, Lee Min-ho đã gọi Trưởng phòng kế hoạch.
“Cậu có thể mời một phóng viên của Hanilbo không?”
“Phóng viên ư? Có thể cho tôi biết tại sao phải cần tới phóng viên không…?”
Trưởng phòng kế hoạch tỏ vẻ bối rối, mắt mở to.
Lee Min-ho mỉm cười nhẹ và tiếp tục.
Dĩ nhiên, những sự kiện xảy ra ngày hôm qua cần được đưa vào một bài viết, nhằm nêu bật lòng dũng cảm của Rashid.“
Một người anh trai một mình lao lên chống lại bầy quái vật cấp thấp để cứu cô em gái duy nhất của mình – một câu chuyện cảm động như vậy xứng đáng được kể lại. Nó sẽ dễ dàng leo lên trang nhất thôi.
Học viện quân sự Han-yul có cơ hội thu hút sự chú ý mà không cần dựa vào sức ảnh hưởng của Arna. Đây là cơ hội mà Lee Min-ho sẽ không bỏ lỡ.
“Và trong bài viết, hãy đảm bảo nhấn mạnh rằng Rashid là học viên tại Học viện quân sự Han-yul của chúng ta nhé.”
***
Khi mặt trời vừa đứng bóng, tôi cùng Rashid đang tu sửa những bức tường phía ngoài của tòa nhà nghiên cứu.
“Hửm? Học viện sẽ cung cấp nhà của giảng viên á?”
“Ừm.”
Tôi đáng lẽ phải ở trong giảng đường, nhưng lại đang làm việc chân tay dưới cái nắng như thiêu đốt này. Chỉ vì tôi đã rời học viện ngày hôm qua mà không có lý do chính đáng, dẫn đến bị kỷ luật. Hình phạt là giúp sửa chữa tòa nhà của học viện.
“Chà, có lại một mái nhà cũng tốt.”
“Ừm.”
Kít—
Rashid khéo léo xài súng silicon, lấp đầy các vết nứt trên tường một cách hiệu quả. Rõ ràng là cậu ấy đã thực hành một vài lần trước đây.
“Vậy nghĩa là em vẫn tiếp tục đi học nhỉ?”
“…”
Rashid hạ cây súng silicon xuống một lúc, dừng lại suy nghĩ rồi nói.
“Tôi sẽ ở lại. Học viện.”
“Lựa chọn tốt đấy.”
Vì học viện đã trực tiếp cấp nhà ở, ngoài ra, cậu ấy còn có thể nhận thêm nhiều hình thức hỗ trợ khác, chẳng hạn như các khoản tài trợ từ doanh nghiệp bên ngoài.
Có vẻ như việc yêu cầu Ryu Jung-min thông báo cho hiệu trưởng về tình hình của Rashid là một động thái sáng suốt. Đến tôi cũng không ngờ bọn họ sẽ hành động nhanh như vậy.
Ryu Jung-min thực sự rất hữu ích ha.
“Nelly thế nào rồi? Vụ việc hôm qua chắc khiến em ấy sợ lắm nhỉ.”
“Nelly. Ổn. Rất ổn.”
Dường như không cần quá lo lắng cho Nelly. Qua Lời nói của Rashid, người rất quan tâm đến em gái mình, cho thấy cô bé vẫn ổn.
Thật vậy, Nelly tỏ ra khá vui vẻ vào ngày hôm qua, ngay cả khi xung quanh xuất hiện đầy rẫy quái vật cấp thấp hung dữ cùng với tiếng nổ lớn. Vừa trông thấy tôi, cô bé thậm chí còn năn nỉ tôi mua thịt cho mình.
Nelly đúng là một cô bé gan dạ, chẳng biết sợ là gì.
“Tuần này.”
Rashid ngừng công việc để nhìn tôi và tiếp tục lời nói của mình.
“Tôi phải. Làm. Bài thi. Thực hành.”
Vì quyết định nghỉ học đã bị hủy bỏ, Rashid vẫn là học viên và cần phải chuẩn bị cho bài thi thực hành diễn ra vào tuần này.
Nghĩa là cậu ấy sẽ cần một người đồng đội.
“Lập đội. Muốn không?”
“Vậy nên em muốn lập đội của tôi à?”
“Ừ.”
Rashid gật đầu. Đây là lần đầu tiên chính cậu ấy đề xuất thành lập một đội, không phải tôi.
Yêu cầu này có thể bao gồm lòng biết ơn vì đã bảo vệ Nelly, ít nhất thì tôi vẫn hiểu rõ.
“Được. Vậy gặp lại sau ở giảng đường của khoá học đại cương nhé.”
“Ừm.”
Sau đó, chúng tôi quay trở lại với công việc của mình, trám các vết nứt trên tường bằng silicon và bôi chất độn vào những khu vực bị hư hỏng.
Giờ thì chỉ còn lại việc sơn tường thôi…
Đột nhiên.
“Ông trời ơi! Tại sao ngay cả tôi cũng phải bị phạt vậy chứ!”
Sơn đã tới, Kim Han-bit xuất hiện đằng xa với những thùng sơn trên tay.
“Nếu biết trước chuyện này sẽ xảy ra, thì ngay từ đầu tôi đã không giúp chi cho mệt người rồi!”
Kim Han-bit cũng phải chịu hình phạt tương tự vì truy cập vào máy chủ của Cục Quản Lý mà không được phép để lấy tọa độ ném bom.
Cô ấy không thể thoát khỏi hình phạt vì truy cập thông tin trái phép.
“Số tôi khổ quá...!”
“Đừng càm ràm nữa, nhanh mang sơn lại đây đi.”
“Giờ thì cậu đang nộ tôi đấy à…? Cậu không nhận ra rằng tất cả là vì cậu mà tôi lâm vào hoàn cảnh này sao…!”
Bùm!
Kim Han-bit đặt mạnh thùng sơn xuống và trừng mắt nhìn tôi một cách dữ tợn.
“Ức…”
Tôi chẳng hề bị đe dọa gì cả. Cái cảm giác ấy giống hệt như đang nhìn một đứa em họ đang dỗi hờn thôi. Rồi thời gian cũng sẽ xóa nhòa hết.
“Tôi sẽ không bao giờ giúp cậu nữa đâu!”
Mặc dù nói vậy, Kim Han-bit vẫn đưa cho tôi một cây cọ vẽ và thậm chí còn chuẩn bị cả tạp dề và quần áo bảo hộ để tránh bị ố sơn.
Cô ấy thật là chu đáo.
“Tôi sẽ xử lý phần dưới. Em xử lý phần trên nhé.”
“Ừm.”
Rashid và tôi bắt đầu sơn, tôi sơn phần dưới vì tôi thấp hơn và Rashid sơn phần trên vì cậu ấy cao.
“Ui… cái mùi này…”
Ngược lại, Kim Han-bit đã choáng váng vì mùi sơn nồng nặc.
Quá yếu. Quả nhiên chỉ là một học viên thuộc Bộ phận kỹ thuật bình thường
“Cố chịu đựng thêm chút nữa đi. Làm xong việc này chúng ta sẽ ra ngoài ăn trưa.”
"Ăn trưa?"
“Bọn tôi đang định đến một quán ăn bình dân gần đây. Cô có muốn đi cùng không? Tôi sẽ đãi cô vì đã giúp đỡ bọn tôi.”
“Quán cơm bình dân ư? Gì cơ...!?”
Việc nhắc đến quán cơm bình dân khiến Kim Han-bit bật dậy khỏi ghế. Cơn chóng mặt mà cô cảm thấy cách đây vài phút trước đã hoàn toàn biến mất.
“Tại sao chúng ta lại đến một nơi như thế trong khi ở đây đã có một căng tin siêu tiện lợi dành cho học viên?”
“Chẳng phải là lẽ thường tình khi cô đến một quán cơm bình dân sau khi làm việc chân tay sao?”
“Không, không phải!”
Kim Han-bit đã lớn tiếng phản đối.
Tôi quay sang Rashid và hỏi,
“Rashid, còn em thì sao? Em có muốn đến căng tin không?”
“Tôi sẽ đi. Đến quán cơm bình dân.”
“Rashid nói em ấy sẽ đến quán cơm bình dân.”
Rashid đồng ý đi đến quán cơm bình dân cùng tôi, chứng tỏ cậu ấy biết chọn bên nào ngon hơn. Bữa ăn này sẽ không hề nhàm chán đâu nha.
“Hai người đều điên hết cả rồi…”
Kim Han-bit lắc đầu tỏ vẻ khó hiểu, rồi đi về phía thùng đá gần đó, có lẽ là vì khát.
“Ơ? Hết nước rồi à?”
“Bọn tôi đã uống cạn rồi. Cô có thể đi mua một ít không?”
“Lại bị sai vặt…”
“Hầy“ Kim Han-bit lấy ví ra. Mặc dù lời nói và biểu cảm của cô ấy đều tỏ ra bực bội, nhưng cơ thể của cổ đã chuẩn bị sẵn sàng để đi đến cửa hàng tiện lợi.
“Mua nước lọc thôi đúng không?“
“Mua thêm cà phê Let's Be nữa. Và vài lon Sol's Eye nhé.”
“Lại Sol's Eye á!”
Cô ấy cau mày, rõ ràng là đang bực mình.
“Ai đời lại đi uống Sol's Eye chứ…”
–Ồ, anh đây rồi.
Đúng lúc đó, một bé gái vẫy tay ở phía xa.
Bé gái đấy mặc chiếc áo khoác phòng thí nghiệm trắng tinh, thong thả kéo lê chiếc áo mặc dù đang ở bên ngoài – không ai khác chính là học viên thuộc Bộ phận kỹ thuật Yoo Ji-woo.
Yoo Ji-woo vẫy chiếc túi bóng đen về phía chúng tôi và nói,
“Em đã mua vài lon Sol's Eye rồi nè. Anh có muốn uống một lon không?”
“Ugh, tức chết mất…”
Không thể chịu đựng thêm được nữa, Kim Han-bit bắt đầu vò đầu bứt tai dữ dội.


4 Bình luận