Dokuzetsu Shoujo no Tame...
aterui mizuno nanakagura
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Thứ Tư : Câu chuyện ...

Chương 06 Show Me Who You Really Are

5 Bình luận - Độ dài: 1,533 từ - Cập nhật:

Trên đường cùng Arina quay lại lớp học chúng tôi bất ngờ chạm mặt với Tsuru ở hành lang.

“Ah, về rồi hả.”

“Yo.”

“Hm? Có chuyện gì vậy, Arina-san?”

Biểu cảm của Arina người đang đi phía sau tôi rất lạ, trông như thể hồn phách của cổ đã bay đi. Tôi hiểu rõ lý do nhưng vẫn không ngờ nó lại ảnh hưởng lớn đến vậy.

“À, không sao đâu.”

“Hửm~? Có chuyện gì à? Cậu dắt Sui đi theo luôn.”

“Nghe này, Tsuru-kun. Cô nàng này đã lấy mất quả thận của tôi rồi. Móc ra cái xoẹt là xong. Hình như sẽ đem qua Đông Nam Á bán đó.”

“Cậu vẫn đứng nói chuyện bình tĩnh như vậy hay ghê đó...”

“Tôi đang đắm chình trong dư âm của thuốc gây mê đó mà. Đêm nay chắc tôi sẽ phát điên như nghiệp hỏa luôn á. Tôi sẽ ghi lại rồi đăng lên YouTube.”

“Rồi thì, thật ra là sao? Trông cậu không còn lo lắng gì nữa, vấn đề đã được giải quyết rồi à?”

Tôi liếc nhìn Arina.

Phát hiện ánh nhìn đó nên cô ấy liền quay mặt đi chỗ khác.

“Ừm. Tôi nhận được lời khuyên từ Arina. Giờ ổn rồi. Cảm ơn cô vì đã lo lắng cho tôi nha.”

“Không có gì đâu~. Nếu giải quyết được thì tốt.”

Vì nghe thấy giọng tụi tôi nên Makoto thò đầu ra khỏi lớp.

“Ồ Sui kìa!”

“Này, đừng có gọi là nước thải chứ! Đừng thêm chữ 'O' vào trước tên tao. Giờ tao không còn lo lắng gì nữa nên mày không cần làm nhà tâm lý học cho tao nữa đâu.”[note73824]

“Thì tao đã bảo ước mơ của tao là làm đầu bếp cơ mà...”

“Tóm lại là chuyện của tao đã giải quyết xong rồi. Cảm ơn hai người vì đã lo cho tôi nhé.”

Có vẻ là họ vẫn cảm thấy chưa thỏa đáng. Nếu tôi ở vị trí họ thì chắc tôi cũng phản ứng y như vậy thôi. Đương nhiên là ai cũng phải thắc mắc chuyện gì đã xảy ra khi cái thằng như bị nguyền rủa vì chuyện gì đó đột nhiên quay về trạng thái bình thường.

Và chắc chắn họ cũng nhận ra rằng tôi đang cố ý tránh né cái phần ‘chuyện gì đó’. Tôi biết rõ như vậy là hèn nhát và kinh tởm. Dẫu thế, tôi vẫn đối mặt họ với thái độ ấy ‘đừng hỏi thêm nữa’.

Không nói với nhau một lời chào nào, Arina và tôi quay về lớp học của mình.

Tôi thở ra một hơi rồi bắt đầu xoay cây bút trong tay.

Một lúc sau, lớp học bắt đầu rung lên lạch cạch.

Không, không phải. Là do tôi đang nhịp giò đấy.

(Tôi vừa nói cái quái gì vậy trờiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!)

Tiếng gào thét trong tim dữ dội đến mức làm rung chuyển cả mặt đất và đang lan truyền vào lớp học qua đôi chân đang nhịp của tôi. Lúc đó Makoto nhìn chằm chẳm vào tôi bằng gương mặt nghiêm túc nhưng mà tôi thì không còn dư chút sức lực nào để đáp lại bằng một câu đùa như thường lệ vì cơ thể tôi đang quằn quại và nóng ran lên vì cái cảm giác xấu hổ. Cái cảm giác ấy bế tắc vì ‘ đã làm hỏng chuyện ’ khiến tôi muốn tự cấu xé bản thân mình.

( Đây là thất bại lớn nhất trong đời tôi……)

---

Vài phút trước.

“Tôi thích Arina nên tôi không thể đáp lại tình cảm của Shirona.”

Thời gian ngừng lại. Trong khoảnh khắc mọi thứ như đóng băng.

Rồi kim đồng hồ kêu tích tắc một tiếng.

“Ah…”

Cô ấy đưa tay lên miệng rồi lẩm bẩm như thế.

Tôi thì im lặng vì không biết nói gì trước lời mình vừa thốt ra.

Tại sao lại nói thế?

Vào thời điểm này sao?

Đó có phải là thật lòng không?

Hay lại chỉ là trò đùa?

Tôi có đang trêu chọc cô ấy không?

Chẳng phải tôi muốn làm quý tộc độc thân sao?

Tôi thật sự thích Arina sao?

Cô nàng ăn nói độc địa đó à?

Tôi có ghét Shirona không?

Hay đang đùa giỡn à?

Những dấu hỏi không ngừng hiện lên trong đầu. Cảm giác hối hận, ăn năn cứ dâng trào đến mức khiến tôi muốn phát điên.

Tôi vội vàng đánh trống lảng.

“Ờ-Ờ thì !? Đó là lý do tôi không thể tiếp nhận tình cảm của 3,5 tỷ phụ nữ được! Này, đợi đã!? Tôi nói thích Hiwa Arina nhưng ý tôi là cô nàng Arina dịu dàng như thiên thần kia cơ, tuyệt đối không phải—”

“…”

“Này này, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ ấy! Arina-chan ở lễ hội văn hóa kia. Ra đây nào!”

Tôi đã không thể ngăn bản thân đi quá xa hơn nữa.

“…Vậy thì”

“…Vâng”

Nặng. Quá nặng nề. Cảm giác như trọng lực dồn lên tôi gấp năm lần. Mồ hôi lạnh làm lưng tôi ướt nhễ nhại, từng giọt mồ hôi chạy xuống sống lưng tôi.

Đó chính là một lời tỏ tình không thể chối cãi. Tôi không có chuẩn bị trước và tôi cũng không có ý định hẹn hò với Arina. Cũng không phải là do tôi không thích cô ấy. Ngược lại, tôi còn có cảm tình với cô ấy. Tôi cứ hay nói vậy mà.

Vì vậy, chính tôi cũng ngạc nhiên vì cái câu mình vừa thốt ra. Tôi đã thốt ra mà không kịp nghĩ như thể đã bị ai đó điều khiển.

“Anh… cậu biết người từng tỏ tình với tôi đã ra sao rồi đúng không?”

“Ừm, tôi biết mà nhưng đừng có mà tin thật nhé!? Tôi nói là tôi thích Arina kia mà—”

“Biết thân biết phận đi. Tên sâu bọ xấu xa bâu vào xác chết này. Cậu thật sự nghĩ rằng cậu có thể hẹn hò với tôi sao? Cậu vui khi sống như vậy à? Tôi sẽ đem cậu đến trạm kiểm soát thú vật nguy hiểm đấy.”

Arina vẫn trong chế độ vận hành bình thường. Cô nàng khoanh tay lại và trừng mắt nhìn tôi. Việc tôi cảm thấy yên tâm trước cảnh đó có nghĩa là tôi đã trở thành kẻ khổ dâm rồi sao. Đúng là thật nhục nhã.

Mà tôi cũng chẳng muốn thấy cái cảnh Arina đỏ mặt rồi thốt lên “...kyun” đâu. Mà nếu thấy thật thì chắc tôi sẽ chẳng biết phải phản ứng kiểu gì luôn.

“Thế, cậu không tỏ tình với Shirona nữa à. Tốt rồi, ít nhất cũng trút được cái cảm giác phiền muộn trong lòng.”

“Ờ… ờm… chắc là sẽ ổn thôi…”

“Vậy thì quay lại nào. À, nếu dám đi rêu rao là cậu đã bị tôi bắt cóc thì tôi sẽ vứt hết nội tạng của cậu xuống biển đấy.”

“Nội tạng là cơ quan bổ dưỡng đủ gây ra hiện tượng thủy triều đỏ đấy nhé?”

Cô nàng hừ nhẹ rồi quay mặt đi và dậm chân đi ra khỏi Vườn Hồng.

Tôi cứ tưởng sẽ có thêm mấy lời cay nghiệt nữa nhưng cuối cùng lại chẳng có lời nào được thốt ra.

---

Quay lại hiện tại.

(Aaa... Tôi rốt cuộc đã nói cái gì vậy chứ...)

Tôi chỉ muốn quên đi tất cả. Tôi muốn uống nước ép cà chua để phát điên, để chẳng nhớ nổi mình là ai nữa.

Thế nên tôi rút hộp nước ép cà chua từ trong túi ra rồi uống hết trong một hơi. Nước ép cà chua trong hộp giấy thật tiện khi có thể vứt vào thùng rác trong lớp. Mà không, chuyện đó chả quan trọng chút nào. Việc cấp thiết ngay lúc này là phải trả lời Shirona.

Thế nhưng trong tận thâm tâm tôi lại nghĩ.

(Tôi thực sự có thể từ chối Shirona được sao...?)

Tôi thật nhu nhược, thiếu quyết đoán tột cùng. Nhưng cảm xúc đó trong tôi rõ ràng đến mức không cách nào lảng tránh đi.

Dù vậy tôi đã có được câu trả lời rồi. Shirona sẽ chẳng mong muốn một mối quan hệ được sinh ra từ sự thương hại.

Tôi mở danh bạ trong điện thoại và chạm vào tên "Namiki Shirona".

『Alo, tôi là Shirona đây...』

“Là Sui đây. Mình gặp nhau ở đâu sau khi tan học?”

『...Phòng sinh hoạt cũ.』

"Ơ—"

Tút.

Cô ấy đã cúp máy.

Phòng sinh hoạt cũ. Cô ấy đã nói rất rõ ràng.

Tôi thấy bối rối khi Shirona lại chọn Vườn Hồng làm nơi gặp mặt. Chính là nơi tôi vừa mới rời đi lúc nãy. Trong một ngôi trường rộng lớn như vậy tại sao lại là chỗ đó?Và hơn nữa cô ấy không thấy khó chịu sao? Đó là nơi tôi từng tụ họp cùng với Arina. Lẽ nào Shirona không cảm thấy chút gì khó chịu với nơi mà người con trai mình thích thân thiết với cô gái khác sao?

Tương lai ngày càng bất định.

Ghi chú

[Lên trên]
Osui là nước thải
Osui là nước thải
Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

Hắn lại bắn nốt cái chân còn lại
Xem thêm
tại sao lại chối phăng thế hả main
Xem thêm
Ô thế cơm chó đâu 🐧
Xem thêm