Dokuzetsu Shoujo no Tame...
aterui mizuno nanakagura
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Thứ Tư : Câu chuyện ...

Chương 04 Thi cử và bầu trời mùa đông

5 Bình luận - Độ dài: 1,988 từ - Cập nhật:

"Tầm này năm sau chắc sẽ chết vì ôn thi mất."

"Nghe mà ngán quá nhỉ."

Tháng 12.

Cái tháng mà hơi thở càng lúc càng trắng xóa và đầu ngón tay nhói buốt vì lạnh cuối cùng cũng đã đến.

Ngày xưa tôi thường đeo găng tay ra ngoài chơi ném tuyết với em gái nhưng dần dà lại không còn làm thế nữa. Một phần là vì tôi ném tuyết như súng máy vào con bé rồi khiến ẻm khóc lên. Vào những ngày xưa đó việc vô tư chơi đùa thật là vui. Mỗi ngày đều trôi qua thoải mái chẳng phải lo lắng gì.

Khi lớn lên rồi thì lại bị sức hấp dẫn của văn minh khoa học cuốn đi và chẳng còn ra ngoài nữa, đúng là điển hình tiêu biểu của trẻ con thời hiện đại.

Và như thế, hai người hiện đại là tôi và em gái đang cùng nhau tận hưởng phúc lợi của khoa học rúc mình ấm áp trong chiếc kotatsu. Mùa đông của một học sinh năm hai trung học và một học sinh năm ba sơ trung. Năm sau là kỳ thi của tôi còn năm nay là đến của con bé.

"Khoan đã, Onii-chan vừa phát hiện một sự thật cực kỳ khủng khiếp."

"Cái gì vậy~?"

Em gái tôi đặt cằm lên bàn và đáp lại một cách lười nhác.

"Anh chưa từng thấy em ôn thi bao giờ luôn ấy…!"

"Chứ sao nữa~"

Không ngờ nhỏ em gái của tôi lại xem thường kỳ thi đến mức này. Trước giờ vẫn nghe phong thanh là nó học giỏi nên tôi còn thấy tự hào lắm cơ. Ugin-kun à, em nên xin lỗi toàn thể thí sinh trên cả nước đi.

"Tại em được tuyển thẳng rồi mà~"

"Hả? Tuyển thẳng á?"

"Anh không biết hả Nii-chan? Cả nhà mình từng mừng rần rần còn gì."

"Anh có mặt lúc đó không đấy?"

"Chắc lúc đó anh lại vừa nhâm nhi nước ép cà chua vừa xem TV như mọi khi chứ gì. Buồn quá. Cô đơn quá à."

"Không thể tin được... Chuyện này đã được quyết định từ trước rồi sao... Hmm nhưng mà em vẫn còn đi câu lạc bộ gần đây mà. Chẳng phải rất kỳ lạ khi em đi đến câu lạc bộ đến tận mùa thu năm ba sơ trung sao!? Anh không đồng ý vụ đút lót đâu nha."

"Tại em được tuyển thẳng từ sớm rồi nên chỉ đi trông mấy em khóa dưới thôi."

Ôiii... cái sự thong dong của học sinh được tuyển thẳng... Nhớ hồi tôi thi trung học cũng có bọn được tuyển thẳng. Mà hồi đó tôi chỉ thấy đáng ghét thôi. Trong khi tôi sắp bị đè nát bét bởi áp lực thì tụi nó thảnh thơi tận hưởng mùa đông với cái mặt dửng dưng. Cũng may là nhờ cố gắng cuối cùng tôi cũng đậu vào một trường học tử tế nhưng nhớ lại thì vẫn thấy bực. Thấy mà sôi máu lên.

''Trường trung học nào vậy?''

''Khác trường anh rồi. Trường trung học Mikawa đó.''

''Ồ, vậy thì đợt đón năm mới này em yên tâm nghỉ ngơi rồi ha.''

''Chứ còn anh thì lúc đó nhìn như sắp chết luôn ấy. Mấy hộp nước cà ép chua xếp đầy dưới sàn trông ghê lắm. Em tưởng anh bị bệnh gì cơ.''

''Thi cử á, đặc biệt là mấy kỳ thi viết á, nó rút cạn sinh mệnh đó. Em chưa trải qua nên không hiểu đâu. Cái cảm giác ai trong kỳ thi cũng giống thiên tài hết trơn ấy. Anh nghĩ nó giống như một cuộc chiến tranh tâm lý luôn. Bởi vậy khi thi đại học anh sẽ đem cả đống sách luyện thi ra khoe cho người ta run sợ chơi. Hồi thi vào trung học anh rút ngắn hai năm tuổi thọ rồi đó. Còn kỳ thi đại học này anh định giảm tám năm luôn.''

Thật ngán ngẩm khi phải đối mặt với thi cử thứ mà tôi không bao giờ muốn trải qua lần nữa. Nếu như có thể cứ nằm trong cái bàn sưởi này tan chảy và bốc hơi luôn thì dễ dàng biết mấy.

Tôi chưa bao giờ thấy ghen tị với em gái mình người đang nằm ngủ như con mèo với đôi mắt lim dim bên cạnh như lúc này. Aaa, tôi ghét thi cử lắm luôn á.

''Dạo này sao rồi?''

''Việc gì cơ?''

''Thôi mà~. Anh biết mà. Là chuyện giữa anh và Arina-san đó!''

''Không có gì cả. Nếu ráng kể ra thì là cái kế hoạch 'giúp đỡ câu lạc bộ' mà em bày ra đã hoàn thành rồi.''

''Ồh~. Không ngờ là cũng kéo dài lâu phết ha. Thế còn chuyện tình cảm thì sao?''

''Không có không có.''

''Xạo ghê~. Anh đúng kiểu người ngoài hành tinh vô cảm luôn ấy.''

Tôi có tình cảm với Arina. Nhưng dù không có nói ra đi nữa thì tôi cũng biết trước câu trả lời. Hơn nữa xét đến mối quan hệ của tôi và Arina thì đó là điều tuyệt đối không nên nói ra.

<Vì để giúp cô ấy.>

Đó là điều khiến chúng tôi kết nối với nhau. Nếu vượt quá giới hạn đó thì mối quan hệ ấy chỉ là thứ do lòng ích kỷ của tôi tạo ra. Nó sẽ không thể nào là thứ có thể làm biến mất được nỗi đau của Arina.

''Lỡ sau này anh hối hận thì đừng trách em nha?''

''Con người là sinh vật sinh ra để hối hận. Vì họ có vô hạn dục vọng.''

''Nói kiểu trang trọng đó chi cho mệt nói gọn thôi. Như kiểu của anh ấy, kiểu như là 'Tình yêu vượt qua mọi lý lẽ' chẳng hạn.''

''Woaa, Ugin-chan bị chunibyo rồi~''

''Em muốn đấm cái mặt anh ghê đó, đồ ngốc này.''

Con bé liếc tôi một cách khinh bỉ rồi ném trái quýt vào mặt tôi.

---

Aki-senpai chắc đang trong giai đoạn ôn thi và tôi nghĩ nếu tôi cố gắng cổ vũ không đúng cách thì lại gây áp lực nên gần đây tôi đã ngừng nói chuyện với chị ấy.

'Đối với tôi thì Aki senpai là một tiền bối rất tốt và hợp cạ nên thỉnh thoảng tôi cũng muốn tám chuyện với chị ấy. Nhưng chỉ vài tháng nữa thôi chị ấy sẽ rời khỏi trường này rồi nên tôi thấy rất buồn. Không phải là không thể gặp lại nhưng khi mất đi cùng một vị thế là học sinh trung học tôi cảm thấy sẽ có một khoảng cách lớn giữa chúng tôi. Tôi sẽ không thể bước vào thế giới của chị ấy nữa. Quả thật là cô đơn.

Mùa đông dường như còn làm nguội lạnh cả tâm hồn con người. Sự cuồng nhiệt của lễ hội văn hóa giờ đây đã tan biến vào khoảng không.

Tuyết bắt đầu rơi khi tôi đang trên đường đến trường. Không có gió nên từng bông tuyết rơi nhẹ nhàng theo phương thẳng đứng. Khi đến trường vai và đầu tôi chắc chắn sẽ phủ đầy tuyết trắng.

Tôi rút đầu vào khăn quàng cổ và dùng hơi thở để làm ấm. Oii, tôi ghét mùa đông. Muốn chết mất. Mũi đau buốt quá.

Đang lẩm bẩm những lời than phiền đó trong đầu thì bất ngờ có ai đó xoa đầu tôi từ phía sau.

Quay lại nhìn thì đó là Hiwa Arina.

''…''

''Aaa, im lặng thế thì thật tàn nhẫn đấy. Cái não to bằng quả óc chó của cậu sắp đóng băng nên tôi mới xoa thôi.''

''Ngoài quả óc chó đó thì trong đầu tôi còn là gì nữa?''

''Trống rỗng.''

''Đầu tôi chắc sẽ phát ra tiếng hay lắm khi đập vào nó.''

Arina cũng đỏ ửng mũi và má vì lạnh. Thật dễ thương. Arina lúc nào cũng hay tỏ ra lạnh lùng nhưng thỉnh thoảng lại hiện ra khuôn mặt ngây thơ, đáng yêu làm cho tim tôi đập nhanh. Mong là đừng tấn công bất ngờ như thế nữa. Tôi cũng tự nhận ra mình khá tsundere đấy. Mong hãy tha thứ cho cái cách nhận xét như ông chú của tôi vậy.

Cô ấy cũng quàng khăn quanh cổ để chống chọi với cái lạnh. Tôi hướng sự chú ý xuống đôi chân Arina.

''Chiếc quần tất đen, bao phủ bởi mùa đông lạnh, viên ngọc quý đen tuyền.''

''Thơ haiku tệ quá.''[note73642]

''Con gái trung học thích quần tất đen nhỉ. Tôi cũng thích nữa.''

''Tởm quá, đi chết một triệu lần đi.''

Thế là chúng tôi sóng bước đến trường trong bầu không khí như vậy. Cả hai đều im lặng. Không biết Arina có thấy vậy không nhưng với tôi thì thấy hơi ngượng ngùng. Tôi nghĩ là mình nên nói điều gì đó. Nhưng mà tôi chẳng nghĩ ra nổi chủ đề nào. Bình thường thì chỉ cần vài giây là tôi có thể buông một câu đùa được rồi vậy mà giờ lại không mở miệng nổi. Tôi đang căng thẳng chuyện gì thế này?

Không cần phải hỏi thì cũng rõ. Tôi liếc nhìn sang bên cạnh. Góc nghiêng của Arina. Diện mạo thanh tú ấy. Gò má thoảng ửng hồng đó khiến tôi khẽ rung lên. Hàng mi dài trông thật duyên dáng và xinh đẹp.

Ngay lúc đó đôi môi ấy khẽ động đậy khiến tôi như bừng tỉnh khỏi cơn mê.

''Lần trước tôi từng theo dõi bạn của cậu đúng không?''

''À, đúng rồi…''

''Thế hai người họ sao rồi?''

''Makoto bảo là được cứu rồi. Còn gửi lời nhắn đến cô là 'thật lòng cảm ơn cô và xin lỗi vì đã gây phiền phức'.''

''Ara, chán thật đấy. Nếu lúc đó tôi lỡ chụp ảnh bằng chế độ selfie biết đâu lại thành ra một diễn biến thú vị hơn.''

''Sơ ý kiểu đó đúng là tàn nhẫn hết biết.''

Nhớ lại thì sau khi rời khỏi tiệm buffet tráng miệng hôm đó thì tôi đã bị Arina, Shirona và hai người kia bỏ lại. Tôi vẫn còn nhớ khoảnh khắc đứng trơ trọi một mình. Tôi cũng chẳng nghe chuyện sau đó của họ. Mà tôi cũng không có ý định hỏi.

Bước qua cổng trường, tôi vỗ vỗ đồng phục để phủi sạch lớp tuyết bám trên người trước khi vào trong khu nhà học. Tôi ném đôi giày vào tủ để giày . Và đúng lúc ấy điện thoại trong túi quần tôi rung lên nên tôi lôi ra khỏi túi và mở màn hình.

''Gì thế? Lại ảnh chụp lén hả?''

''Đồ ngốc. Tôi là quý ông đấy. Thư viện ảnh của tôi toàn là những bức ảnh xứng đáng được trưng bày ở Bảo tàng Anh quốc cơ (nói dối đó).''

Là tin nhắn từ Shirona. Tôi tự hỏi có chuyện gì mà cô ấy nhắn vào sáng sớm thế này rồi mở ra xem. Và cơn buồn ngủ của tôi bay biến ngay lập tức.

''Cậu đang làm cái mặt như con voi ma mút bị đóng băng từ kỷ băng hà ấy. Có chuyện gì xảy ra vậy?''

Tôi sững người. Arina nghiêng người lại gần liếc nhìn vào màn hình điện thoại của tôi.

''Hả. Cái này chẳng lẽ là cậu―''

Arina thật sự bối rối. Còn tôi thì bối rối vượt qua cổ vàđầu óc tôi ngừng hoạt động luôn. Tôi như đã đạt đến cảnh giới vô ngã có thể thành Phật ngay tức khắc.

''Tôi thực sự thích Sui. Có thể gặp tôi sau giờ học hôm nay được không?''

Dòng tin nhắn ấy không thể nhầm lẫn gì được đó chính là lời nhắn từ Namiki Shirona.

Ghi chú

[Lên trên]
Thơ haiku theo truyền thống âm tiết là 5-7-5. Sui làm 4-6-5
Thơ haiku theo truyền thống âm tiết là 5-7-5. Sui làm 4-6-5
Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

tag "drama" sắp đc ra sân?
Xem thêm
damn uys, thanks trans again
Xem thêm