Dokuzetsu Shoujo no Tame...
aterui mizuno nanakagura
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Thứ Tư : Câu chuyện ...

Chương 12 Tâm trí sục sôi

5 Bình luận - Độ dài: 1,949 từ - Cập nhật:

“Sui-kuuun. Đi ăn trưa thôi nào.”

Một giọng nói đều đều vang lên gọi tên tôi giữa giờ nghỉ trưa. Lúc ấy, tôi vừa mới định bắt đầu một buổi yến tiệc cao quý (thật ra là mới lấy cơm hộp ra ăn) cùng với Makoto.

“Người đó là ai thế?”

Makoto chỉ về phía người đang đứng trước cửa rồi hỏi tôi với vẻ mặt đầy nghi hoặc.

“Là Kazawaguchi Kozue-senpai.”

“Ể, senpai? Học sinh năm ba á?”

“Cũng là bạn gái tao nữa.”

“Bạn—gá—ểh!? Ooa!? Hở!?”

Makoto giơ cả hai tay lên như một dân thường hạng A đang bị dí súng, mồ hôi lạnh rịn ra còn cằm thì run cầm cập như thể không thể nào chấp nhận được hiện thực.

Cậu ta cứ lẩm bẩm “wa wa” gì đó còn ánh mắt thì cứ đảo quanh giữa tôi và Kazawaguchi-senpai.

“Cậu có bạn gái rồi á!?”

Tsuru cũng nhập hội. Cô ấy cũng sốc như một nhà khoa học vừa gặp một hiện tượng “không thể nào xảy ra”.

“Không cần phản ứng dữ vậy chứ.”

“Nhưng mà đó giờ mày cứ lải nhải quý tộc độc thân như một thằng ngốc chỉ biết mỗi câu đó thôi mà…”

“Thì đó là tao đùa mà. Lúc nào chả vậy. Thật ra tao cũng muốn có bạn gái lắm chứ.”

“Không thể nào… Thế còn Arina-san thì sao hả?”

“Không có sao đâu. Mấy hoạt động vẫn như cũ.”

“Nhưng mà…”

“Để chị ấy đợi lâu thì tệ lắm nên tao đi đây. Hôm nay hủy buổi yến tiệc nhé Makoto.”

“Đừng gọi là yến tiệc nữa mà! Nghe ngại muốn chết!”

“Thay vào đó thì ăn cùng Ruka đi. Êh! Ruka! Makoto nói muốn vừa ăn vừa ngắm cô đó!”

Ruka đỏ mặt và cúi đầu xuống. Nhưng tay phải của cô ấy vẫn giơ ngón cái lên. Tôi và Ryuka là những người có thể giao tiếp mà không cần lời nói. Tôi cũng giơ tay ra đáp lại y chang.

“Thế nhé.”

Tôi cầm hộp cơm rồi bước ra hành lang cùng Kazawaguchi-senpai.

“Cảm ơn anh nhé, darling.”

Trong khi lại nói chuyện bằng một giọng đều đều cô ấy ôm lấy tay trái và dựa người vào tôi.

“Senpai, dính sát quá rồi đó… mọi người xung quanh nhìn kìa…”

“Anh để ý à?”

“Ờ thì đương nhiên rồi. Lỡ bị giám thị để ý thì mệt lắm đấy.”

“Vậy thì đành chịu rồi.”

Cánh tay trái tôi được thả ra. Dù luôn mang vẻ mặt ngái ngủ nhưng Kazawaguchi-senpai lại làm mấy chuyện táo bạo đến không ngờ. Tôi bất giác đỏ mặt vì thế nên tôi quay đi để che giấu.

Kazawaguchi-senpai nhếch môi cười khẽ.

“Dễ thương quá.”

“……”

Chết tiệt…! Thế này thì biết phản ứng sao đây chứ…!

---

Tôi ghét cái lạnh.

Mùa này là một vấn đề sinh tử đối với một người dễ thấy lạnh như tôi nên tôi duy trì mạng sống bằng cách hạn chế ra khỏi lớp hết mức có thể. Tôi chỉ có thể bước ra ngoài khi phủ kín nữa thân dưới bằng chiếc quần tất đen cùng ba lớp áo. Khăn quàng là thứ bắt buộc, không có găng tay thì sẽ chết cóng. Tôi nghĩ mình sẽ mua thêm cái bịt tai lần tới.

Chỉ còn chừng nửa tháng nữa là năm nay sẽ kết thúc. Kể từ khi gặp cậu ấy thì thời gian trôi qua nhanh thật.

Khi nhìn lại thì tôi nhận ra quãng thời gian trung học của mình từng là một thế giới xám xịt, ngột ngạt và nhạt nhòa. Tôi biết rõ nguyên nhân chính là bản thân mình. Kể từ khi gặp Sasaki Sui những ngày tháng xám xịt ấy đã trở nên rực rỡ hơn giống như việc nhỏ giọt mực vào làn nước trong khiến cho sắc màu bất chợt lan tỏa và điểm xuyết vào cuộc sống của tôi.

“Cậu lạnh à Arina-san?”

Shirona bước đến chỗ tôi. Dạo gần đây, tôi bắt đầu nói chuyện với các học sinh trong lớp. Nhất là với Shirona.

Từ sau khi Vườn Hồng tan rã thì tôi cũng bắt đầu muốn thay đổi bản thân. Tôi đã làm theo những lời khuyên nhận được. Rồi dần dần khoảng cách giữa tôi và các học sinh cùng lớp cũng tự nhiên thu hẹp và số lần tôi mở sách đọc cũng giảm đi thấy rõ.

“Ừm. Tôi dễ bị lạnh mà.”

“Vậy à. Mẹ tớ cũng bị giống vậy đó nên mẹ tớ hay uống nước gừng ấm lắm. Mẹ tớ nói uống vào sẽ ấm lên!”

“Ừm, tôi sẽ thử xem sao…”

Tất nhiên là tôi từng thử rồi, thậm chí duy trì liên tục vài ngày. Cả trà chanh và ca cao tôi cũng từng uống. Nhưng chẳng cái nào cho thấy hiệu quả rõ rệt cả nên tôi bỏ cuộc luôn. Chứng dễ bị lạnh của tôi cũng khó chịu như cái tên đó vậy.

Vì cứ để tâm đến kết quả tỏ tình của Shirona nên tối qua tôi đã không kiềm được mà gọi điện cho cậu ấy. Tôi biết rõ nếu mình xen vào thì sẽ quá vô duyên. Nhưng tôi đã không thắng nổi sự tò mò.

Và rồi tôi thấy nhẹ nhõm hẳn. Khi chắc chắn rằng cậu ấy đã từ chối Shirona rằng hai người không hẹn hò với nhau thì tôi đã thấy lòng mình vui lên đôi chút. Tôi đã tự khinh bỉ bản thân mình một người phụ nữ tồi tệ. Chính vì thế trông Shirona vẫn bình thản như không có gì khiến tôi cảm thấy có chút xót xa.

Ra mua cacao làm ấm người cái đã. Tôi rời khỏi chỗ ngồi với ý định đó. Việc đi ra hành lang nơi không có điều hòa là một cực hình với tôi nên tôi phải quấn khăn quàng quanh cổ. Tôi vùi mặt vào khăn quàng và bước về phía máy bán nước tự động.

Trước khi đi đến thang thì tôi thoáng thấy một tấm lưng quen thuộc. Là Sui. Tôi cứ thế đi qua cầu thang và lướt mắt nhìn cậu ấy đang bước xuống tầng dưới.

(Hửm......?)

Cậu ta đang đi xuống cầu thang cùng một nữ sinh không rõ danh tính và vai họ gần đến mức sắp chạm vào nhau. Rõ ràng đó là khoảng cách chỉ có ở những cặp đôi, một khoảng cách đầy ẩn ý. Cô gái kia còn chủ động tựa sát vào. Thái độ của cậu ta có vẻ cũng không phải là phản đối hay gì khiến tôi vô thức phát bực.

Chẳng lẽ họ đang quen nhau thật à?

Không thể nào, cậu ta từng tuyên bố cậu ta là một quý tộc độc thân nhiều đến mức tôi nghe đến phát ngán. Hơn nữa hôm qua còn vừa mới đá Shirona (hay là bị đá nhỉ?). Không lẽ đá Shirona là để đến với cô gái đó sao? Từ khi nào vậy chứ? Chuyện gì xảy ra vậy? Tôi đã nổi điên lên như một con ngốc rồi gọi cậu ta ra Vườn Hồng chỉ vì chuyện đó à.

Tôi cũng cảm thấy chính mình đang nhíu mày. Việc không rõ ràng này khiến tôi vô cùng bứt rứt. Tôi nhanh chóng mua một lon cacao ở máy bán hàng tự động rồi quay lại lớp trong khi trong lòng vẫn cảm thấy bất an.

(Muu~……)

Tôi cầm lon cacao trong tay và nhấp một ngụm.

Tôi càn cảm thấy thất vọng vì nếu cậu ta đã quen ai đó thì chí ít cũng nên báo với tôi một tiếng chứ.

Tôi lại nhấp một ngụm nữa để xua tan suy nghĩ trong đầu.

Không làm rõ mọi chuyện thì thật là khó chịu. Chỉ việc nhìn mặt tôi thôi mà mấy học sinh cùng lớp đã giật mình. Có lẽ biểu cảm của tôi lúc này hẳn phải đáng sợ lắm. Trước đây có lần tên đó bảo tôi rằng “Khi cô giận lên thì cô trông như một con rắn đang tính nuốt sống con chuột vậy” mà không biết giờ tôi có giống như vậy không. Lúc đó tôi đã theo phản xạ mà ném cục gôm vào mặt cậu ta nhưng có lẽ đó lại là một ví von khá đúng.

Tôi cũng đã cố thay đổi quan điểm sống của mình rồi nếu bây giờ phá hỏng hết mọi thứ thì thật có lỗi với cậu ta thế nên tôi quyết định tự mình đi tìm sự thật.

Sui chắc vẫn chưa quay về lớp học. Vì lúc nãy còn thấy cậu ta đi xuống nên chắc sẽ vắng mặt một lúc.

Tôi cố gắng giữ vẻ mặt thản nhiên và mở cửa lớp 2. Có lẽ vì trông quá vô cảm mà các học sinh trong lớp đồng loạt quay qua nhìn tôi với vẻ mặt sợ hãi. Rồi từng người bắt đầu hỏi nhau: “Sui đâu rồi?”. Không phải, lần này người tôi muốn gặp không phải là Sui.

Tôi phát hiện ra mục tiêu và bước thẳng đến đó.

“C-Chuyện gì vậy. S-Sui đã đi đâu mất rồi.”

Takane Makoto. Tên con trai từng trúng tiếng sét ái tình với tôi và bị tôi từ chối (tôi không nhớ rõ). Theo như tôi biết thì cậu ta là người biết nhiều nhất về Sakaki Sui. Lúc đó cậu ta đang ăn cùng Mimori Ruka.

“Ra đây chút đi.”

“K-Khoan đã! Tôi đang ăn mà!”

“Vậy à. Ra đây chút đi.”

“Nghe tôi nói cái đã…”

“Thật sự chỉ một chút thôi. Tôi sẽ thả cậu trong vòng mười giây.”

“…Được rồi. Đợi chút nhé Ruka.”

Ruka khẽ gật đầu.

Tôi đưa Makoto đến góc lớp và đứng chắn đường để cậu ta không thể thoát ra. Cậu ta run rẩy chẳng khác gì một con cừu bị sói dồn vào góc.

Tôi hạ giọng thì thầm để không ai xung quanh nghe thấy.

“Cái tên đó đang hẹn hò à?”

“…T-tôi cũng không rõ nữa.”

“Rốt cuộc là sao hả? Chẳng phải cậu là hướng dẫn sử dụng của tên đó à? Vậy mà không biết ư?”

“Làm sao tôi biết hết được mấy chuyện đó chứ… Chính tôi cũng vừa mới ngạc nhiên đây. Bất ngờ có một người tên là Kazawaguchi-senpai bước vào lớp. Sau đó Sui nói chị ta là ‘bạn gái’ của cậu ấy…”

“Senpai năm ba?”

“Ừ. Tôi không quen nên chẳng biết là ai luôn. Làm ơn tha cho tôi đi…”

“Rồi đó, biến về cái tổ của cậu đi.”

Tôi quay gót trở lại lớp mình phớt lờ Makoto người đang ngồi bệt dưới đất.

Tôi nhấp thêm một ngụm cacao đã nguội đi đôi chút.

(Họ thực sự là đang quen nhau à…)

Mấy chuyện về ai hẹn hò với ai và ai bị đá là chủ đề muôn thuở của con gái nhưng tôi vốn dĩ chẳng quan tâm đến. Thế mà bây giờ khi nói đến chuyện một người quen bắt đầu hẹn hò với người khác, tâm trạng tôi lại bị xáo trộn đến mức này đúng là ngoài dự tính của tôi.

Vì đã quá quen với việc phũ phàng từ chối những người tỏ tình với mình nên tôi cứ nghĩ rằng chuyện yêu đương sẽ chẳng bao giờ khiến lòng tôi nổi sóng nữa, vậy mà giờ đây tôi lại thấy bực tức đến mức ngu ngốc thế này.

(Có vẻ phải điều tra chuyện này một chút rồi…)

Tôi bóp nát lon cacao trong tay và hạ quyết tâm.

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

ủa sao main làm ny bà senpai v ae?
Xem thêm
Ghen r đó =))
TFNC
Xem thêm
Ghen rồi 😅
Xem thêm