Dokuzetsu Shoujo no Tame...
aterui mizuno nanakagura
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Hồi Bốn : Câu chuyện về sự thay đổi của anh

Chương 16 Hai người rối rắm dưới ánh chiều tà

3 Bình luận - Độ dài: 3,051 từ - Cập nhật:

Vì bị Yuudai-senpai hỏi liệu có nơi nào yên tĩnh vắng người không nên tôi giới thiệu Vườn Hồng cũ. Căn phòng cũ đó chẳng ai lui tới cả mà nguyên cái tầng đó giờ cũng không còn được sử dụng nữa nên quả là một nơi lý tưởng. Mà thật ra tôi cũng chỉ biết mỗi chỗ đó thôi.

Tôi cũng có nghĩ rằng chắc học sinh năm ba như anh ấy sẽ biết rõ hơn tôi chứ nhưng dù sao thì có thể tôi sắp được giải thoát khỏi chuyện này rồi, nếu mà lỡ nói nhiều quá lại khiến chuyện thêm rối rắm nên tôi chọn cách giữ im lặng.

"Khóa mở được nhỉ."

"Chắc là nó hỏng rồi đó ."

Thật ra là do Akakusa-sensei chẳng bao giờ khóa cửa kỹ. Cứ như vậy thì mai mốt tôi phải đột nhập vô nhà sensei rồi nói với cổ làm như vậy là quá cẩu thả rồi. Mà trước tiên tôi phải đi điều tra địa chỉ nhà sensei mới được.

Tôi và Kazawaguchi-senpai ngồi cạnh nhau còn anh Yuudai-senpai ngồi phía đối diện qua cái bàn dài. Kazawaguchi-senpai nhìn chằm chằm vào Yuudai-senpai bằng đôi mắt lờ đờ và mỗi lần ánh mắt hai người chạm nhau là anh ấy lại lúng túng quay mặt đi rồi liền trừng mắt nhìn tôi như để đánh lạc hướng bản thân. Tôi muốn về nhà sớm ghê...

"Yuudai. Cậu có biết tại sao tôi lại hẹn hò với Sui không?"

"... Vì em thích cậu ta."

"Không phải. Là để cậu từ bỏ."

" ! Vậy là em với cậu ta chẳng có gì cả đúng không!?"

"Anh cứ yên tâm đi, senpai. Tôi chỉ giúp Kazawaguchi-senpai thôi và hoàn toàn không có tí cảm xúc yêu đương nào hết."

"Sui-kun, nghe cậu nói thế thì tôi thấy hơi buồn nha. Chẳng lẽ tôi không có chút sức hấp dẫn nào sao?"

"Chị cực kỳ cực kỳ hấp dẫn luôn ấy! Hấp dẫn tới mức nên được trưng bày trong Bảo tàng Anh Quốc luôn đó!"

"Cảm ơn nhé."

Ngược lại còn tệ hơn. Nhìn nét mặt của Yuudai-senpai kìa. Ảnh đang cau có nhìn bọn tôi trò chuyện suốt từ nãy giờ.

"Tôi đã nghĩ rằng nếu tôi nói là mình đang hẹn hò với Sui thì cậu sẽ từ bỏ."

"... Em tưởng như thế là anh sẽ từ bỏ sao?"

"Ít nhất thì nó cũng khiến anh khó nói ra hơn. Vì nếu giờ mà cậu lại tỏ tình với tôi thì sẽ bị người ta nghĩ là 'thằng tồi đang định cướp Kazawaguchi khỏi tay Sui-kun'. Dù cậu có làm thế nào đi chăng nữa thì chuyện đó cũng sẽ ảnh hưởng đến cậu thôi."

"Dù vậy thì anh vẫn sẽ không từ bỏ."

Aaa, muốn về sớm quá đi mất……

Chỉ muốn dành thời gian xem TV với em gái thôi……

"Cậu thôi đi được không? Đây là cách tôi thể hiện rõ lập trường của mình. Tôi không bao giờ hẹn hò với cậu đâu, Yuudai."

"Tại sao em lại ghét bỏ anh đến vậy…?"

"Vì đó là cậu đấy Yuudai."

"Đó không phải là lý do."

"Là vậy đó."

"Không phải vậy!"

Cho tôi về được chưa?

Tôi cảm thấy mình sắp chết ngộp vì sự gượng gạo vì tôi bị xem như người vô hình. Dù chưa từng xem nhưng tôi nghĩ chắc mấy bộ phim truyền hình cũng kiểu như thế này. Mẹ tôi kiểu gì cũng mê mấy cảnh cãi nhau như thế này lắm. Nếu Ugin mà ở đây chắc con bé sẽ hét lên ‘Wao’ với đôi mắt tỏa sáng.

Thế nhưng tôi lại thấy có chút gì đó khác lạ. Hai người này nói chuyện một cách khá là thân thiết. Từ ngoài nhìn vào thì có vẻ như họ đang cãi nhau gay gắt nhưng nếu thật sự không ưa nhau thì làm sao có thể gọi tên trống không và trò chuyện sâu sắc đến vậy? Tôi nghĩ kiểu trò chuyện này chỉ có giữa những người thật sự hiểu nhau. Ít nhất thì tôi nghĩ vậy. Tôi mong cái cảnh hỗn loạn này kết thúc sớm đi. Giá mà có cơn động đất cỡ độ 2 thì hay biết mấy.

"Cậu có thể ngưng cái kiểu tỏ tình mỗi tháng một lần được không? Phiền phức lắm đấy."

"Anh yêu em đến mức như thế đấy, Kozue."

"Tôi thì chẳng quan tâm. Sắp tốt nghiệp rồi mà còn chưa chịu buông tha sao?"

"Chính là vì sắp tốt nghiệp."

"Hai người bình tĩnh lại chút đi……"

"Chờ một chút nhé, Sui-kun. Tôi sẽ kết thúc nhanh thôi."

"Đừng có xen vào."

Rốt cuộc thì tôi có thể về rồi nhỉ. Cái vị trí của tôi ở đây là gì thế? Linh vật à? Cái máy thải CO₂? Hay là người máy?

"Nếu cứ thế này tôi sẽ kể với sensei đấy? Cả bố mẹ cậu nữa."

"Anh không quan tâm."

"……Tôi sẽ thật sự nổi giận đấy."

"Vậy tại sao lúc đó em lại đồng ý với anh chứ!?"

Hả? Đồng ý rồi à? Vào thời Muromachi à? Khoan đã, hẹn hò rồi á? Hai người này?

"Lúc đó tôi không tỉnh táo thôi."

"Không phải. Em lúc đó thật sự trông rất vui vẻ."

"Đó chỉ là ảo giác thôi. Thật ra đó là lời nói dối."

"Không, đó là thật."

Tôi hoàn toàn không hiểu gì cả. Y như đang đọc hiểu một bài tiếng Anh dài vậy.

"Bởi vì… bởi vì, em đã thật sự lỡ yêu mất rồi! Em cũng rất đau lòng khi phải phản bội Yuudai! Nhưng mà em không thể kìm nén nổi bằng lý trí nữa …"

Kazawaguchi-senpai bất ngờ bật khóc. Nước mắt nhỏ từng giọt lên đầu gối cô ấy và tiếng khóc nức nở vang vọng khắp cả căn phòng. Có vẻ như cô ấy không thể nói thêm lời nào nữa. Yuudai-senpai chỉ lẩm bẩm “Chết tiệt… chết tiệt…” vừa cúi đầu vừa lấy tay lau khóe mắt.

Hai người họ cùng chìm trong nỗi buồn. Còn tôi thì sốc.

Cái thế giới hỗn loạn này là sao thế?

Có phải chỉ còn mỗi tôi là người bình thường còn sót lại trên Trái Đất này không?

---

Tôi buộc hai người phải tách ra rồi kéo Kazawaguchi-senpai ra hành lang. Mục đích là để cô ấy giải thích tình hình. Thành thật mà nói, nếu cứ tiếp tục nói chuyện thế này thì câu chuyện sẽ cứ lệch khỏi trọng tâm mãi và chẳng bao giờ kết thúc nổi.

"Em muốn senpai kể cho tôi biết đã có chuyện gì xảy ra trong quá khứ."

"…Hức."

"Rồi rồi, lau nước mắt đi nào."

"Đồ ngốc…"

"Đừng trút giận lên em chứ. Hai người từng hẹn hò à? Làm ơn nói cho rõ ràng đi."

"…Ừm. Hồi sơ trung ấy."

"Ra là học cùng sơ trung. Lúc đó hai người từng hẹn hò à?"

"…Phải. Có một thời gian, tôi nghĩ là mình đã thích Yuudai. Hức."

" Cách diễn đạt ‘tôi nghĩ’ nghĩa là sao?"

"…Là tôi đã trót yêu một người mà mình thực sự yêu bằng cả trái tim."

Aaah… Tội nghiệp cho Yuudai-senpai…

"Tôi cùng lớp với người đó vào năm ba rồi ngay lập tức phải lòng cậu ấy. Nhưng vì tôi đang hẹn hò với Yuudai nên tôi cứ tự nhủ điều đó là sai trái. Nhưng mà đau lắm. Chỉ cần nghĩ tới việc người đó sẽ yêu ai khác là tôi thấy như cổ họng mình bị bóp nghẹt…"

Thế chẳng phải là ngoại tình à…

Nếu là học sinh cấp hai thì còn thấy dễ tha thứ nhưng nếu là người lớn thì sẽ là một vụ bê bối kinh khủng. Có ngày bị đâm cho xem.

"Càng cố thuyết phục bản thân rằng mình yêu Yuudai hơn tôi lại càng thấy ghét cậu ta hơn... nhưng Yuudai chẳng nhận ra điều đó thành ra tôi lại càng ghét tình cảm của cậu ấy dành cho tôi hơn…"

"Ra vậy…"

Tôi gật đầu qua loa cho có lệ. Kiểu như một người đang nghe mà chỉ muốn chuồn cho nhanh.

"Và rồi tôi đã nhắn tin chia tay Yuudai mà không nói lý do gì cả. Tôi đã đến giới hạn rồi. Đó là thứ cảm xúc không thể kiểm soát nổi bằng lý trí. Sau đó thì Yuudai cứ liên tục tìm cách quay lại với tôi."

"Chuyện đó thì đúng là dễ hiểu thôi… Thế người mà senpai yêu sâu đậm kia là ai?"

"Một người học trường trung học khác. Tôi thi trượt nên mới vào trường này. Lúc đó tôi không biết là Yuudai cũng học ở đây.

Cuối cùng thì tôi chẳng thể thổ lộ được gì. Nhưng đến giờ người đó vẫn xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Có lẽ là tôi vẫn còn yêu cậu ấy đến như vậy. Đến mức khi đi ngoài đường tôi vẫn vô thức tìm kiếm bóng dáng người ấy."

Đây có lẽ là cách họi gọi một thiếu nữ đang yêu chăng. Với tôi thì thế giới màu hồng đó vẫn là một miền đất lạ nên tôi không thể hiểu được. Nhưng với tư cách là một người đàn ông thì tôi đồng cảm với Yuudai-senpai. Và Kazawaguchi-senpai, chị quá mức rồi đấy.

Việc trót đem lòng yêu một ai đó là điều không thể tránh khỏi và cũng chẳng cách nào cưỡng lại được. Em gái tôi đã từng hùng hồn tuyên bố 'Tình yêu không phải là logic. Nếu có thể lý giải bằng logic thì đó không còn là tình yêu nữa mà là một âm mưu ghê tởm'. Có lẽ là con bé trích từ bộ phim tình cảm nào đó. Thành thật mà nói thì tôi chẳng hiểu con bé đang nói cái quái gì nữa nhưng tôi đồng tình việc tình yêu không thể lý giải bằng logic.

Câu hỏi quen thuộc kiểu vì sao lại yêu người đó vốn dĩ là một câu hỏi không thể có câu trả lời. Người ta có thể nêu ra những từ như dịu dàng, dễ thương, xinh đẹp gì đó. Nhưng dù có chọn từ nào đi nữa cũng thấy không ổn thỏa. Không phải vì thế là sai. Mà chỉ đơn giản đó là giới hạn của từ ngữ.

Có thể trách móc Kazawaguchi-senpai. Nhưng nếu rơi vào hoàn cảnh đó thì liệu ta có thể giữ được lý trí không? Liệu ta có thể dập tắt bản năng không?

Có lẽ tôi không làm được.

“Xin hãy kể cho Yuudai-senpai tất cả mọi chuyện. Hãy nói hết toàn bộ những gì chị không dám nói ra. Rồi kết thúc chuyện này thôi.”

Và rồi đi về nhà. Tôi khát quá.

“…Ừm. Tôi sẽ nói.”

Thế là cô ấy quay lại phòng sinh hoạt cũ. Tôi không đi theo. Vì từ giờ tôi không thể làm gì thêm, cũng không có gì để nói nữa. Mong rằng họ sẽ trút bỏ hết những cảm xúc đã đè nén suốt bấy lâu nay để rồi cùng tìm được một câu trả lời và đạt được sự thấu hiểu.

Và thế là cuối cùng tôi cũng được giải thoát. Tuyệt thật đấy.

---

"Mừng anh đã về."

"Anh đã về rồi đây, cô em gái của anh."

Em gái tôi người đã hoàn tất kỳ thi bằng hình thức tuyển thắng giờ đang thoải mái sưởi ấm trong chiếc kotatsu. Vừa đặt cặp xuống tôi liền ngã sấp xuống sàn nhà. Thả lòng toàn bộ sức lực khiến cơ thể tôi như slime.

"Sao vậy, Nii-chan?"

"Anh mệt mỏi vì đủ thứ chuyện luôn."

"Nằm vậy vướng đường lắm đó. Chuyển người lên sofa hay kotatsu đi. Mẹ sẽ thấy phiền đó."

"Còn Ugin thì không thấy phiền à?"

"Em sẽ đi bằng cách mang giày đinh."

"Dã man quá..."

Tôi dốc hết sức lức để đứng dậy rồi đổ người lên sofa.

"Thỉnh thoảng Ugin cũng để lại mấy câu danh ngôn hay ghê nhỉ."

"Sao đột nhiên lại nói vậy?"

"Anh tự dưng nhớ lại mấy lời em từng nói. Cũng soi sáng ghê."

"Em không nghĩ mình từng nói mấy câu ngớ ngẩn như anh đâu nha."

"Rồi thì thử nói một câu danh ngôn về tình yêu xem."

"Ể~ Em không biết đâu~"

"Thôi mà, nghĩ đại gì cũng được hết."

"Ể~ Không có mà ~ Không có gì đâu mà~"

"Cứ nói thử xem."

"Chỉ những ai yêu mà không kỳ vọng mới hiểu được tình yêu chân thật. — Friedrich von Schiller."

"Sensei tuyệt vời quá…"

Khuôn mặt đang rất thư giãn của em gái tôi bỗng trở nên nghiêm túc khi nói ra một câu danh ngôn đó.

Tính cách của con bé càng ngày càng giống tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng. Tôi mong Ugin ít nhất hãy trở thành một người tử tế…!

---

Ngày hôm sau, tôi tình cờ gặp Kazawaguchi-senpai ở khu để giày.

"Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng, Sui-kun."

Cô ấy trông vẫn buồn ngủ như thường lệ. Cổ ngáp một cái rồi vươn vai kèm theo tiếng rên "ưm~".

"Cảm ơn cậu vì hôm qua nhé. Yudai cũng hiểu cho rồi."

"Vậy thì tốt quá."

"Hãy xem chuyện tụi mình từng quen nhau chưa từng xảy ra nhé. Có thể sẽ khó giải thích với mọi người nhưng nhờ cậu đó."

"Em quen rồi nên không sao. Mà senpai này, sao chị lại biết bí mật của Arina vậy?"

"Ý cậu là chuyện về nhân cách ấy à?"

"Đúng vậy."

"Nghe lén đó~"

"...Thật sao?"

"Đừng làm mặt đáng sợ thế chứ. Chị sẽ khóc mất đó."

"Chị mà khóc thì nhìn cũng dễ thương lắm đấy."

"Mặt cậu đáng sợ thật... nhưng đúng là chị nghe lén. Hôm đó khi đang trốn Yudai thì tôi tình cờ đi ngang phòng sinh hoạt cũ nên đã nghe thấy. Bình thường không có ai ở đó mà lại nghe thấy giọng nam nữ trò chuyện. Ai mà chẳng tò mò được chứ."

"Chị không kể cho ai chứ?"

"Không có. Và tôi cũng không định kể. Còn về chuyện chữa trị cho Arina-chan thì―"

Chính là chuyện này. Vì để nghe được chuyện này nên tôi mới hợp tác với Kazawaguchi-senpai.

"Không có cái phương pháp điều trị tiện lợi nào đâu."

"Hả?"

Chẳng lẽ cổ đã lừa tôi sao?

"Và đừng làm khuôn mặt đáng sợ thế chứ. Cậu có biết đây không phải mấy vết trầy xước bên ngoài không? Bệnh về tinh thần thì đâu thể xác định rõ ràng là khỏi hẳn hay chưa. Nhất là với trường hợp đa nhân cách nữa. Vậy thì cho tôi hỏi là lấy gì làm tiêu chuẩn để nói là đã chữa khỏi?"

"Kiểu như… nhân cách có thể tự đứng vững chẳng hạn?"

"Thật sự là như thế sao? Cậu có biết nhân cách bị xóa bỏ đó không phải là giả không? Cậu có biết nhân cách đó có thể sẽ trở nên bất ổn vì sợ bị xóa bỏ không? Và rồi làm sao mà cậu biết được các nhân cách đã trở lại làm một?"

Điều đó, tôi không biết.

"Không phải là chữa trị mà là để thích nghi. Những người mắc chứng đa nhân cách hay rối loạn nhân cách thường luôn sống trong bất an vì sự khó hòa nhập với xã hội, các mối quan hệ thiếu mạch lạc, bản ngã mơ hồ, tâm lý bất ổn. Cần có người ở bên cạnh thấu hiểu thì những nỗi bất an ấy sẽ được lấp đầy phần nào. Cậu có hiểu rằng họ cần một người thấu hiểu họ không? Một người không đối xử với họ như là kẻ bất thường.

Nguyên nhân dẫn đến đa nhân cách thì mỗi người mỗi khác nhưng đừng cố gắng vượt qua chấn thương tâm lý gì cả. Làm vậy sẽ khiến càng thêm bất ổn thôi."

Kazawaguchi-senpai lúc này vô cùng nghiêm túc.

"Hiểu rồi chứ? Việc mà cậu phải làm từ giờ ấy."

"…Làm chỗ dựa cho Arina?"

"Chuyện đó là đương nhiên rồi. Hãy làm cho Arina cảm thấy an toàn rồi thật lòng lắng nghe những nỗi bất an, phiền muộn của cô ấy. Chỉ cần thế thôi. Việc trò chuyện đã là điều cực kỳ quan trọng rồi. Không cần làm mấy chuyện dư thừa đâu. Mấy chuyện như hợp nhất nhân cách hay xóa bỏ nhân cách gì đó là tuyệt đối không được!"

Nhìn lại quá khứ, tôi chợt nhận ra mình đã suýt làm một điều thật khủng khiếp.

Tôi từng nghĩ rằng hợp nhất nhân cách lại là một cách giải quyết. Arina và những người khác cũng có vẻ mong điều đó nên tôi đã tin theo. Cũng may là tôi chưa kịp làm gì cụ thể nếu không tôi đã gây ra chuyện gì đó khủng khiếp với Arina mất rồi.

Rốt cuộc thì nên đến bệnh viện thì hơn.

"Cảm ơn chị. Mà sao chị lại biết rõ như vậy?"

"Vì cậu mà tôi đã đến hỏi một người họ hàng làm bác sĩ đó. Ngay từ đầu tôi đã không hề có ý định lừa dối Sui-kun."

"Em xin lỗi. Lúc nãy em đã nghĩ mình bị lừa."

"Tệ quá đi! Nhưng nếu có thể giúp được gì đó cho Arina-san thì cũng tốt rồi. Em ấy là một cô gái tốt nên hãy giúp em ấy nhé."

"Đó là lý một đứa như vốn chẳng tham gia câu lạc bộ nào như em lại cứ ở lại trường sau giờ học. Nếu chị cần giúp gì thì cứ nói với em. Dù sao thì chúng ta cũng coi là có duyên nên em sẽ giúp chị."

"Cảm ơn nhé."

Kazawaguchi-senpai chọt nhẹ ngón tay vào ngực tôi rồi quay người bước đi. Tôi thầm cầu mong một ngày nào đó cô ấy có thể gặp lại người mình yêu. Nhân tiện tôi cũng mong rằng Yudai-senpai có thể sửa lại quan niệm cố chấp về tình yêu của mình.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
Xong câu chuyện thứ bốn rồi nhé. Vừa tròn 70 chương luôn.
Xem thêm