Thứ Tư : Câu chuyện ...
Chương 15 Sasaki Sui là một người nghiêm túc
3 Bình luận - Độ dài: 2,632 từ - Cập nhật:
Nếu chỉ là Yudai-senpai thì còn đỡ nhưng việc Arina cũng có mặt ở đây thì có nghĩa là bị giết là điều nhẹ nhàng nhất.
Tôi không muốn tưởng tượng ra mấy kiểu tra tấn khủng khiếp nào đang chờ tôi khi tôi vừa mới bảo là không hẹn hò với Shirona vậy mà ngay sau đó lại để Arina biết mình đang cặp kè với người khác. Tất nhiên, đây không phải là mối quan hệ thật sự mà là vì lợi ích của Kazawaguchi-senpai và Arina.
Tôi đã nghĩ rằng nếu bị lộ thì sẽ giải thích lý do nhưng ngay khoảnh khắc Yudai-senpai xuất hiện thì tia hy vọng đó cũng tan thành mây khói. Đó là những gì tôi nghĩ trong khi bị anh ta nắm vai và lắc lư qua lại.
“Cậu đang hẹn hò với Kozue đúng không!? Đúng không hả!?”
Yudai-senpai chất vấn tôi với vẻ mặt cực kì giận dữ.
Tôi liếc sang nhìn Arina. Uii, sợ vãi. Ánh mắt gì vậy trời. Là bò sát chắc!?
Mặc cho cái vụ náo loạn này đang diễn ra, mấy nữ sinh trong câu lạc bộ vẫn hiên ngang sải bước giữa chiến trường. Họ vẫn đang chiến đấu với cái mông lắc lư. Đáng ra tôi cũng phải đang ở đó cùng họ vậy mà sao lại thành ra thế này chứ.
“...Đúng vậy, chúng tôi đang hẹn hò.”
Tôi lí nhí đáp lại. Cố nói thật nhỏ để Arina không nghe thấy nhưng có vẻ đã quá muộn vì cô ấy đang nhìn tôi vẻ mặt chán nản.
“Thật à... tin đồn là thật sao... Cậu làm sao để được chấp nhận vậy?”
“...Hả?”
“Lý do gì khiến Kozue đồng ý hẹn hò với cậu hả!”
“Không, khoan đã, ý anh là―”
“Đừng nhìn tôi”
“Ugh...”
Tôi chỉ muốn xác nhận xem tôi có đang hiểu đúng ý Yudai-senpai không thôi. Tôi nghĩ rằng cô, người từ chối tôi nhiều lần sẽ tìm ra giải pháp cho tôi thế mà tôi lại bị bỏ rơi một cách không thương tiếc.
“Là cậu tỏ tình hả? Hay là Kozue? Không, không đời nào là Kozue đâu... Cô ấy không phải kiểu người sẽ chủ động nói ra...vậy chắc là cậu rồi đúng không? Này, cậu đã nói gì với cô ấy hả?”
“Đ-Đó là...”
Trước hết thì cả tôi lẫn Kazawaguchi-senpai đều không có tình cảm yêu đương gì với nhau hết nên bảo tôi nghĩ ra mấy lời tán tỉnh này nọ thì đúng là bất khả thi. Kazawagughi-senpai thì dễ thương thật đấy nhưng khi mới gặp lần đầu cổ lại cứ trông buồn ngủ suốt nên tôi chỉ có thể nghĩ cô ấy như một “sinh vật bí ẩn chưa rõ danh tính” mà thôi.
Chuyện này bắt đầu phiền rồi nên tôi quyết định né tránh và rút lui. Chuyện tình cảnh của Yudai-senpai đúng là đáng thương thật nhưng tôi mong anh ta hãy nghĩ nó như một biến cố thất vọng trong đời thôi và tôn trọng ý nguyện của Kazawaguchi-senpai.
“Tự nhiên thành ra như vậy thôi. Mọi thứ cứ thế tự nhiên xảy ra.”
“Cái gì cơ…!? Cậu với Kozue đã tiến đến đâu rồi!? Nói rõ cho tôi nghe! Hai người đã leo lên mấy bậc thang—”
Nửa sau câu nói đó bị Arina ngắt ngang.
“Dừng lại đi, senpai? Trông mất mặt lắm đó.”
“À ừm....ờ ha, xin lỗi.”
Nhờ vào nụ cười chết người của Arina mà Yudai-senpai cuối cùng cũng buông tay ra khỏi vai tôi. Đôi mắt của cô ấy thực sự rất nguy hiểm khi cổ nở cái nụ cười chết người hiếm hoi đó. Đôi mắt cổ lúc đó như mất đi ánh sáng và trở nên sâu hun hút như vực thẳm. Tôi từng vài lần bị cô ấy nhìn với ánh mắt đó rồi và đó thật sự chỉ xảy ra khi cô ấy đang tức điên lên thôi. Tôi cũng hơi thấy tội lỗi khi nghĩ rằng lần này tôi hẳn đã làm cô ấy thực sự tức giận.
Nhưng mà hình như lần này cô ấy đang giận senpai. Không lẽ là vì tôi?
“Được rồi. Sau giờ học cậu rảnh chứ? Tôi muốn nghe chi tiết chuyện này.”
“Tôi thuộc về câu lạc bộ Về Nhà nên rảnh.”
“Tốt. Vậy hẹn gặp lại cậu ở căn tin sau giờ học nhé?”
“Tôi hiểu rồi, sau đó hãy chuyển địa điểm thành chỗ khác được chứ.”
“Được thôi. Vậy nhé, gặp lại sau giờ học. Cấm chạy trốn đấy?”
Chạy trốn là chuyện không thể rồi. Vì Kazawaguchi-senpai đã chờ đợi khoảnh khắc này mà. Tôi sẽ nói lại chuyện này cho cô ấy sau.
Sau khi Yudai-senpai rời đi, chỉ còn tôi và Arina ở lại.
Sau khi im lặng được một lúc thì tôi quyết định chạy trốn. Vì cô ấy cứ liếc nhìn tôi chằm chằm. Thật đáng sợ. Thôi thì mua lon nước cà chua rồi quay lại lớp vậy.
“Ọeee !”
Vừa bước một bước thì tôi đã bị tóm chặt cổ áo lại. Cô ấy có lực nắm mạnh thật! Có lẽ sức mạnh của cổ ngang ngửa khỉ đột luôn ấy chứ.
“Vì sao lại giấu tôi chuyện này hả?”
Nụ cười chết người.
Tôi lập tức nhớ lại quá khứ.
Liên Xô từng lao vào cuộc chạy đua chinh phục không gian. Loài động vật đầu tiên bay quanh quỹ đạo Trái Đất như một vệ tinh là một chú chó cái tên Laika. Tôi vẫn còn nhớ Laika đánh thương, một chú chó phải ra đi với một tấm vé một chiều và đã định trước sẽ không còn sống sót mà trở về.
Tôi biết đến các nhà khoa học đã đau lòng khi thấy Laika sau khi trải qua vài tuần huấn luyện khắc nghiệt, bị nhốt trong một con tàu chật hẹp chỉ biết ngoan ngoãn phục tùng mà chẳng biết chuyện gì xảy ra. Và tôi vẫn còn nhớ bầu trời mình từng ngước nhìn khi tưởng tượng hình bóng Laika rời khỏi Trái Đất, phát ra ánh sáng rực rỡ rồi biến mất phía sau bầu trời xanh thẳm.
Các nhà khoa học đã cầu nguyện cho sự bình an và nói lời tạm biệt. Dù ai cũng biết điều đó là vô nghĩa bởi con tàu ấy không có chức năng quay về Trái Đất. Trong số họ có người đã hiện lộ rõ vẻ mặt căm giận trước số phận vô lý ấy.
Và vẻ mặt đó chính là vẻ mặt của Arina lúc này.
À mà nửa sau do tôi bịa ra thôi nhé.
“Chuyện có nhiều lý do lắm... mới vậy...”
“Nói đi.”
“Chuyện này có vài việc cần phải bảo mật í...”
“Nói đi.”
“À thì, bởi vậy bí mâ--”
“Nói đi.”
“Tôi đang diễn một mối tình giả tạo...”
Không đời nào thắng được cô nàng này trong mấy cuộc tranh luận cả. Nếu không có mấy ông chính trị gia đứng ra hò hét quấy phá để cản đỡ thì không bao giờ có cơ hội chiến thắng Arina.
Tôi đành miễn cưỡng giải thích.
Chuyện Kazawaguchi-senpai bị Yudai-senpai liên tục tỏ tình khiến cô ấy gặp rắc rối. Cô ấy nghĩ rằng “Nếu hẹn hò với ai đó thì Yamagata Yudai sẽ từ bỏ chăng?” . Và việc tôi bị chọn làm người hợp tác. Cũng như cảm xúc chuộc lỗi tôi dành cho Shirona.
Riêng về thỏa thuận việc Kazawaguchi-senpai sẽ chỉ tôi cách cứu Arina thì tôi không nhắc tới. Mà thật ra tôi cũng không hiểu vì sao Kazawaguchi-senpai lại biết chuyện Arina có hai nhân cách. Chuyện đó chỉ tôi, Akakusa-sensei và mẹ Arina biết thôi và chính Arina cũng nói vậy. Vì cảm thấy có chút mờ ám, đen tối nên tôi không truy hỏi sâu nhưng sớm muộn gì tôi cũng sẽ hỏi rõ thôi.
Trong suốt quá trình, Arina vẫn điềm tĩnh lắng nghe và không có một biểu cảm gì nên tôi đã tưởng chuyện sẽ êm xuôi cho đến khi bị cô ấy đấm thẳng vào ngực. Tôi có thể cảm nhận được toàn bộ xương sườn gãy vụn và đâm xuyên phổi tôi.
“Phải cẩn thận đừng để Shirona biết. Cổ mà biết thì chắc chắn cổ sẽ buồn lắm đấy. Tình cảm chân thành đã thua cuộc trước một tình cảm giả tạo.”
“Chuyện đó thì… tôi sẽ cố gắng.”
“Tôi không cần biết cậu có nỗ lực ra sao. Nhất định phải giấu cho kỹ. Con gái yếu đuối lắm.”
“Khoan đã, cái việc con gái yếu đuối mà phát ra từ miệng cô thì không có tí sức thuyết phục nào luôn ấy.”
“Tôi yếu đuối thật mà. Vì yếu đuối, dễ thương nên mới được yêu thích như thế đấy.”
“Nếu cô nàng này mà làm diễn viên thì một khi scandal của cổ mà nổ ra thì chắc chắn nó sẽ nổ mạnh đến mức làm cho núi lửa ở công viên Yellowstone gây đại phun trào rồi xóa sổ luôn loài người cho xem… (ừ ừ, biết rồi biết rồi).”
“Tiếng lòng của cậu bị rò rỉ ra rồi đó.”
Cô ấy ưỡn bộ ngực to lên một cái rồi thở dài một hơi thật sâu và tiếp tục nói.
“Cậu sẽ phải đối mặt với senpai ban nãy sau giờ học phải không?”
“Đúng vậy. Mọi thứ đang diễn ra đúng kế hoạch của Kazawaguchi-senpai nên tôi cũng hơi bất ngờ. Dù cho lúc nào chị ấy cũng ngáp ngắn ngáp dài nhưng thật ra cũng thông minh lắm.”
“Thế à.”
“Sau giờ học tôi sẽ gọi Kazawaguchi-senpai đến và đối đầu trực diện với Yudai-senpai. Có vẻ như chị ấy định kết thúc mọi chuyện luôn tại đó. Có khi nhiệm vụ của tôi cũng kết thúc sau hôm nay.”
“Thế à.”
“Sao vậy? Cô khó chịu về điều gì à?”
“Không có gì.”
“Cô đúng là thật khó hiểu mà…”
Tôi cảm giác rằng hình như nụ cười chết người của cổ bắt đầu pha lẫn chút nụ cười bình thường. Gần đây cô nàng này khó hiểu thật.
Sau khi rời khỏi Arina, tôi mua một lon nước cà chua và lướt nhìn qua quầy bán bánh mì trống trơn rồi lại cắn răng chịu đựng nỗi khuất nhục của một kẻ thất bại như thường nhật rồi quay về lớp học.
Vốn là người nghiêm túc nên tôi chưa bao giờ ngủ gật trong giờ học. Nhưng ngay cả một Sui-kun nghiêm túc như thế cũng bị người ngồi sau huých nhẹ vào lưng và đưa cho một mảnh giấy nhỏ. Đúng là cái loại giấy nhắn mà tụi rảnh háng hay chuyền tay nhau trong giờ học. Có vẻ tờ giấy này đã được chuyền tới tay tôi. Họ là một giống loài mới chuyên lén lút thực hiện hành vi phản loạn giữa lãnh địa của giáo viên vì họ cảm thấy khoái cảm từ cảm giác tội lỗi đó.
Với một người nghiêm túc như Sui-kun thì đây chỉ là thứ phiền phức. Vì tôi chẳng thể nào tập trung vào tiết học cao quý của giáo viên được nữa. Bình thường thì tôi đã cực kỳ ghét và dốt môn cổ văn rồi nên đây là một vấn đề sống còn đấy, hãy để tôi yên đi. Tôi thật lòng mong mấy môn như cổ văn với Hán văn biến khỏi thế giới này đi cho rồi. Bắt người ta phải đọc mấy truyện tình yêu lãng mạn hài hước của bọn quý tộc hơn cả nghìn năm trước đúng là địa ngục mà.
Biết đâu đấy lại là mấy cái quá khứ đen tối thì sao chứ....
『Cậu đang hẹn hò với Kazawaguchi-senpai à?-Ruka』
Người gửi đến quá bất ngờ khiến tôi hơi sửng sốt. Tôi cứ tưởng Makoto rảnh rỗi nên lại giở trò trêu chọc tôi nhưng ai ngờ lại là bạn gái của cậu ta, Mimori Ruka. Xin lỗi Makoto. Lúc đầu tôi có hơi nghi ngờ cậu — không, thật ra tôi tin chắc đó là cậu luôn đấy.
Chắc là vì hôm trước Kazawaguchi-senpai đã đường đường chính chính xuất hiện trong lớp học. Makoto thì khá sốc nhưng người bất ngờ nhất lại là tôi. Dù đã hứa là không công khai thế mà senpai lại phá vỡ lời hứa ngay lập tức, cái kiểu hành xử bất định đó thật đáng sợ.
Không thể lờ đi câu hỏi, tôi trả lời một cách rất hành chính: “Vì liên quan đến thông tin tuyệt mật nên hiện tại không thể công bố. Sự thật sẽ được thông báo sau” rồi nhờ người chuyển lại cho Ruka.
Trong lúc tôi đang lườm cái bảng đen đầy cổ văn như thể nó là kẻ thù giết cha giết mẹ thì mảnh giấy lại được truyền đến lần nữa.
『Hiểu rồi. Cố lên nhé. -Ruka』
Viết rõ cả tên mình ra như vậy đúng là phong cách của Ruka. Cố cái gì mà cố chứ, cái lý do tôi đang nỗ lực không phải là để tình yêu đơm hoa kết trái mà là để làm tan vỡ chuyện tình của Yuudai-senpai bởi vì thế nên tôi chẳng có tí động lực nào để cố cả. Thật tội nghiệp cho Kazawaguchi-snepai nhưng Yuudai-senpai cũng đáng thương chẳng kém khi không được đáp lại (dù điều đó cũng dễ hiểu thôi). Bị người mình thích ghét bỏ như vậy thì đau lòng lắm chứ.
Tôi cũng không rõ mối quan hệ giữa Makoto và Ruka tiến triển đến đâu rồi. Hai người họ hay đi về chung nên chắc là mọi chuyện đang diễn ra tốt đẹp. Nhưng mà tôi vốn cũng chẳng rõ phải dùng tiêu chuẩn nào để đánh giá có tốt đẹp hay không. Mà nghĩ cho cùng thì việc đặt tiêu chuẩn cho chuyện đó nghe đã thấy ngớ ngẩn rồi. Nếu mọi mối quan hệ đều giống nhau thì còn gì là thú vị nữa đâu.
Tôi gửi tin cho Kazawaguchi-senpai để báo là sẽ gặp Yuudai-senpai ở căn-tin. Cuối cùng cũng sắp đến hồi quyết chiến.
Vì vẫn còn dư dả thời gian nên tôi vừa uống nước ép cà chua vừa thẫn thờ dõi theo kim đồng hồ trong lớp.
Thành thật mà nói thì tôi không thấy vui vẻ gì cho lắm. Chuyện lần này đi ngược lại triết lý sống của tôi. Quả thật là bị một người mình không thích liên tục tỏ tình thì rất phiền phức và đáng ghét. Nếu là tôi chắc tôi cũng phát điên. Nhưng cảm xúc của Yuudai-senpai là thật lòng. Tôi nghĩ anh ta thích thật lòng. Chỉ là không được Kazawaguchi-senpai đáp lại thôi.
Việc giả vờ như không biết mà dẫm đạp lên tình cảm chân thành ấy khiến tôi chẳng dễ chịu tí nào. Tôi đã nói dối và lừa gạt anh ta. Điều đó khiến tôi chông có cách nào để cảm thấy dễ chịu cho được.
Tôi đến căn tin trước giờ hẹn năm phút thì đã thấy Yuudai-senpai có mặt ở đó và có cả Kazawaguchi-senpai.
Yuudai-senpai lập tức chạy đến khi vừa thấy tôi.
“Tại sao Kozue lại tới đây!? Tôi có nhờ là tôi đâu có kêu cô ấy đến đâu?”
“Xin lỗi”
Tôi chỉ có thể nói vậy thôi…… Vì chính Kazawaguchi-senpai đã bảo tôi như thế.
“Yuudai. Không phải lỗi của Sui đâu”
Cô ấy đứng ra bênh vực cho tôi trong khi vẫn mang vẻ mặt ngái ngủ như mọi khi.
“Vì tôi mới là người yêu cầu được đến đây. Mình nói chuyện một chút nhé”


3 Bình luận