Hồi Bốn : Câu chuyện về sự thay đổi của anh
Chương 13 Sự tình ẩn giấu
3 Bình luận - Độ dài: 1,722 từ - Cập nhật:
『Trời lạnh quá nên chẳng muốn làm gì cả. Tôi đi về đây. 』
Tôi gửi tin nhắn kèm theo cả nguyên do và kết luận. Mà vốn dĩ mấy ngày nay tôi chẳng làm gì nên cái tin nhắn này có khi là không cần thiết nữa.
Với lại nếu thật sự tên đó đang bắt đầu hẹn hò thì người ở cạnh tên đó sau giờ học sẽ không phải là tôi. Tôi biết ngay từ đầu là mình sẽ không được tính đến rồi. Nhưng với tính cách của tên đó thì hẳn là sẽ để ý đến tôi và cũng nhắn tin từ chối một câu. Thế nên tôi đã chủ động nhắn trước.
Để tìm hiểu mối quan hệ giữa hắn ta và senpai kia thì tốt nhất là nên hỏi những người thân thiết với họ.
Trước tiên tôi phải điều tra xem Kazawaguchi-senpai rốt cuộc là ai.
Nếu thật sự tên đó và senpai kia có mối quan hệ như thế thì hẳn đã có lời đồn về việc họ quen biết nhau từ trước đó thế mà tôi lại chưa từng nghe lấy thanh âm gì cả. Ngay cả tôi người hay ở gần tên đó cũng phát hiện được dấu hiệu nào cả. Nếu vậy thì chỉ còn cách hỏi thẳng ai đó trong các học sinh năm ba thôi. Nhưng thật không may là tôi chẳng quen biết ai trong số đó cả. Trong sổ ghi chép có nhắc đến một người đã từng giúp đỡ tôi hồi sơ trung tên là “Mine Aki” nhưng tôi thậm chí chẳng biết mặt chị ấy. Thành ra giờ chỉ còn cách hỏi đại bất kỳ ai thôi.
(Khó khăn thật……)
Tôi đã lên đến tầng của học sinh năm ba theo đà cảm tính .
Nhưng rồi tôi lại bị chùn bước bởi không khí quá yên tĩnh nơi đây. Trong hành lang vắng lặng này chỉ có tiếng bước chân của tôi vang vọng.
Nhìn thoáng qua tôi thấy có vài học sinh đang ngồi vào bàn học và lặng lẽ cắm cúi viết gì.
(Cũng phải thôi vì đang vào mùa thi mà. Mà đúng ra thì có tiếng ồn mới là kỳ lạ ấy chứ)
Tôi đi dọc hành lang rồi tiến đến cầu thang. Dù sao thì tôi cũng chẳng đủ can đảm để bước vào một nơi như thế.
Ngay lúc tôi định xuống cầu thang thì tình cờ bắt gặp một nam sinh có vẻ là học sinh năm ba đang đi lên từ phía dưới. Tôi lập tức chớp lấy cơ hội và bắt chuyện với anh ta.
“Xin lỗi. Cho tôi hỏi chút được không?”
Nam sinh đó phản ứng hơi thái quá trước lời gọi của tôi.
“Hả, tôi á!?”
“Đúng vậy. Tôi muốn hỏi chuyện một chút.”
“Chờ chút đã, nếu tôi nhớ không lầm thì cô là Hiwa-san năm hai đúng không?”
“Vâng.”
“Ồ… cho tôi chuẩn bị tinh thần đã…”
“Xin đừng hiểu lầm. Tôi không quen biết anh và cũng không có hứng thú gì với anh hết.”
“Vậy à. Thế chuyện cô muốn hỏi là gì vậy…?”
“Anh có biết senpai năm ba tên là Kazawaguchi không?”
“Kazawaguchi à. À, là cô ấy. Bọn tôi cùng lớp nên tôi biết chứ.”
Yay, may thiệt đó.
Tôi giơ tay lên trời và hô banzai 3 lần. Tất nhiên là trong lòng thôi.
“Kazawaguchi-senpai có đang hẹn hò với ai không vậy?”
“Hả? Câu hỏi bất ngờ thật. Tôi nghĩ là không có chuyện đó đâu.”
“Thật chứ? Chắc chắn luôn à?”
“Có nói dối cũng chẳng có lợi gì đâu. Gần quá rồi kìa.”
Tất nhiên là tôi không có ý định tin tuyệt đối vào lời mói của anh ta. Giấu chuyện yêu đương vốn không phải là chuyện hiếm hơn nữa tôi cũng không nghĩ anh ta rành về chuyện tình cảm. Một anh chàng toát lên hào quang độc thân suốt đời như thế này thì làm sao biết được chuyện tình cảm người khác chứ. Tôi thật là ngu ngốc mà.
“Tôi có cảm giác như đang bị nói xấu vậy...”
“Chỉ là tưởng tượng thôi. Vậy anh có thể cho tôi biết ai đó là bạn thân của Kazawaguchi-senpai được không?”
“Bạn bè của cô ấy à? Chắc là Fujikura đấy.”
“Cho tôi đầy đủ họ tên được không?”
“Fujikura Fuuka. Có lẽ bây giờ cô ấy đang học ở thư viện. Gần đến kì thi
rồi mà.”
“Còn anh thì sao?”
“Tôi thì sẽ đi làm thôi.”
“Vậy à. Cảm ơn anh rất nhiều vì đã giúp đỡ. Chúng ta chắc chắn sẽ không gặp lại nữa đâu.”
“À, ừm, câu cuối nghe hơi đáng sợ đấy...”
Tôi đi đến thư viện khi đã mắc phải câu nói dục tốc bất đạt.
Fujikura Fuuka. Fujikura Fuuka.
Và tôi ngay lập tức nhận ra sai sót nghiêm trọng. Làm sao tôi tìm được cô ấy khi chẳng biết mặt mũi cổ ra sao?
Cắn răng chịu đựng sự xấu hổ, tôi quay trở lại.
“Hả, không phải đã nói không gặp lại sao...”
“Tình hình thay đổi rồi. Xin hãy đi cùng tôi đến thư viện. Cho tôi biết Fujikura Fuuka-senpai là người nào nhé. (Nếu từ chối thì tôi sẽ ném anh vào lò thiêu đấy.)”
“Đ-Được thôi...”
Vì đã được đồng ý nên tôi mỉm cười như một lời cảm ơn. Đúng vậy, hầu hết đàn ông đều vui vẻ khi tôi mỉm cười. Chính vì vậy mà nhiều kẻ ngu ngốc hiểu nhầm rồi tỏ tình với tôi nên tôi thường không cười trước mặt người khác. Nhưng lần này đặc biệt nên tôi đã mỉm cười với anh ta. Tuy nhiên, anh ta có vẻ không vui cho lắm. Ngược lại còn có phần sợ hãi.
(Chẳng lẽ tiếng lòng của tôi bị lộ ra rồi sao?)
Dù sao thì anh ta cũng chịu nghe theo nên tôi coi đó là kết quả tốt.
Hai người chúng tôi cùng đi vào thư viện và tôi quyết định đứng đợi ngay ở cửa. Và để anh ta đi tìm giúp.
Chỉ mất vài giây là anh ta đã tìm được Fujikura-senpai và chỉ tay về phía lưng chị ấy từ xa để ra hiệu cho tôi.
Tôi hất cằm ra hiệu “anh có thể đi rồi đấy” . Thế là anh ta cuống cuồng rời khỏi thư viện như thể đang chạy trốn.
Tôi tiến đến gần Fujikura-senpai rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
Chị ấy đang đeo tai nghe nghe nhạc và mở vở ra học. Vì chị ta chưa nhận ra sự hiện diện của tôi nên tôi đưa tay ra gõ nhẹ lên mặt bàn để chị ấy chú ý tôi.
Chị ấy liền lấy tai nghe ra và nhìn vào tôi chằm chằm.
“Oh, Ai vậy?”
“Rất hân hạnh được gặp chị, tôi là Hiwa Arina.”
“Hiwa-san nổi tiếng đó sao? Em cần gì ở chị à?”
“Xin lỗi vì đột nhiên đến làm phiền. Tôi có chút chuyện muốn hỏi nên chị có thể dành chút thời gian được không?”
“Không sao đâu. Nhưng mà sao lại là chị?”
“Chị có quen với Kasawaguchi-senpai không?”
“Ừm, tụi chị là bạn mà.”
“Gần đây quanh Kasawaguchi-senpai có gì thay đổi không?
“Hửm~? Chị nghĩ là không có gì đặc biệt đâu.”
“Ví dụ như đang quen ai đó chẳng hạn.”
“Chắc là không đâu. Vì mỗi lần cậu ấy được tỏ tình đều từ chối cả mà. Mà người tỏ tình đều là cùng một người cơ.”
“Ý chị là sao?”
“Là có một người thích Kozue ấy. Từ hồi năm nhất thì cậu ta đã tỏ tình nhiều lần rồi. Hơi tội nghiệp khi phải nói rằng giờ thì ai cũng quen với cảnh đó luôn rồi. Nhưng mà đến tận năm ba rồi mà vẫn tiếp tục nên thấy buồn cười ghê.”
Fujikura-senpai rung vai cố nén cười.
Cảm giác như mọi thứ dường như đã dần sáng tỏ rồi.
“Tôi hiểu rồi. Xin lỗi vì đã làm phiền lúc chị đang học.”
“Ơ, vậy là xong rồi à?”
“Vâng. Tôi đã hiểu khá nhiều rồi.”
Tôi rời khỏi thư viện.
---
(Xém chếttt!! Cô nàng đó chưa về à!?)
Khi Arina đột ngột xuất hiện trong thư viện, tôi suýt chút nữa thì phun hết tin gan phèo phổi ra khỏi vì sốc. May mà nó đã mắc lại trong thực quản nên không sao chứ không thì tôi đã chết rồi. Suýt nữa thì ruột non của tôi đã kẹt ở khí quản luôn.
“Sao đột nhiên trốn sau kệ sách thế?”
“Là Arina đấy! Arina vừa mới xuất hiện trong thư viện đó!”
“Hiwa-san á? Nhưng mà cậu có cần phải trốn như thế không?”
Tôi thở dài chán nản trước vẻ ngơ ngác của Kazawaguchi-senpai.
“Senpai không biết gì về sự kinh khủng của cô nàng đó đâu. Nếu cô ta thấy em với senpai đi chung thì ai biết chuyện gì sẽ xảy ra chứ!?”
“Thì có sao đâu. Bọn mình có thật sự hẹn hò đâu mà.”
“Cho dù vậy đi nữa thì Arina đã biết chuyện Shirona đã tỏ tình với em rồi! Nếu cô ấy mà thấy mối quan hệ này thì kiểu gì cũng sẽ lôi dao ra rồi nói 'Tôi phải giết cậu, đồ rác rưởi vô đạo đức!!'. Rồi đâm cho em chết không kịp trăn trối đấy! Mà nếu Shirona cũng biết nữa thì càng tệ!”
“Không sao đâu. Để tôi giải thích với cô ấy.”
Cái câu phát ra từ người đang lờ đờ ngáp ngắn ngáp dài đó hoàn toàn không đáng tin chút nào.
“Dù sao đi nữa! Tuyệt đối không được tùy tiện cư xử thân mật như hồi nãy trong lớp em nữa!”
“Biết rồi mà, biết rồi mà, xin nhỗiiii~”
“Em lo quá đi mất… Liệu sau một tuần nữa em còn sống không đây…”
“Chờ thêm chút nữa thôi. Tôi cũng đang khổ tâm mà nên giúp tôi một tay đi. Với lại tôi đã nói là sẽ trả công rồi còn gì?”
“Em tin senpai đó nha…”
“Tôi sẽ giữ lời. Tôi biết cách chữa bệnh cho Hiwa-san mà.”
“Em thật lòng mong đợi điều đó…”


3 Bình luận