Hakai no Miko
Mumei Koubou Haruki Miyai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol-1: Đốt cháy vùng đồng bằng

Chương 70: Trận chiến quyết định (Phần 10) - Kết thúc

2 Bình luận - Độ dài: 3,588 từ - Cập nhật:

Marius cùng các binh sĩ, vừa hô vang khiêu khích vừa duy trì đội hình chỉnh tề giữa đội quân trừng phạt đang trên bờ tan vỡ, lập tức thu hút sự chú ý của đám zoan đang truy đuổi những kẻ tháo chạy. Các zoan nhanh chóng liếc mắt ra hiệu cho đồng loại, rồi đồng loạt chuyển hướng, dồn nanh vuốt về phía nhóm của Marius.

"Xé xác đám con người đó!"

Chạy bằng bốn chân trên mặt đất, các zoan lao tới như dông bão, gầm lên đầy giận dữ.

"Thấp người xuống! Giữ vững khiên chắn!"

Giơ cao tấm khiên lớn chắn trước ngực, Bolgus hạ thấp trọng tâm, chân phải kéo dài về phía sau, chuẩn bị đón cú va chạm khủng khiếp.

Ngay khoảnh khắc sau đó, tiếng va chạm dữ dội giữa da thịt và kim loại vang rền khắp chiến trường.

Binh lính Holmea bị các zoan đâm sầm vào, suýt nữa thì bay ngược về sau cùng với cả tấm khiên. Cú va chạm thật khủng khiếp. Lực đẩy mạnh đến mức bàn chân vốn đã chôn chặt xuống đất cũng bị trượt dài.

Chưa dừng lại ở đó, kẻ địch còn cố lôi họ ra khỏi hàng ngũ. Khi các binh sĩ bị kéo ra khỏi khiên, vuốt sắc và dao ngắn lao tới nhằm rạch cổ họng họ, móng và lưỡi dao cào loẹt xoẹt trên bề mặt khiên, phát ra những âm thanh ghê rợn.

Khi đội hình bắt đầu loạng choạng, tưởng chừng sẽ bị xuyên thủng, Marius gào lên như sấm rền,

"Lũ khốn, quyết tâm của các ngươi chỉ có vậy thôi sao!? Cho ta thấy các ngươi có thể trụ vững đến mức nào đi!"

""Yeah!!""

Các binh sĩ gồng mình, dồn thêm sức lực vào thân thể, hô vang khí thế.

Các zoan vốn đang dồn ép một chiều, nhưng bây giờ họ không thể tiến thêm bước nào nữa, như thể sức nặng của bức tường khiên trước mặt họ đột ngột tăng thêm gấp bội.

"Đẩy lùi chúng!"

Cùng lúc với mệnh lệnh của Marius, các binh sĩ đồng loạt dồn sức đẩy lùi lũ zoan. Bị phản kích bất ngờ, những chiến binh zoan bị ép ngửa ra sau, thậm chí có kẻ bị hất văng ngược về phía sau.

"Đâm chúng đi!!"

Lợi dụng lúc các chiến binh zoan loạng choạng, hàng giáo binh phía sau hàng khiên đồng loạt đâm thẳng ra phía trước. Những zoan không còn giữ được thăng bằng, không thể tránh đòn, lập tức hứng chịu thương vong nặng nề.

"Mở đường!"

Hàng ngũ binh lính tách ra, và Marius xông lên từ giữa đội hình đó.

Trong nhiều bộ phim hay tiểu thuyết, thường xuất hiện cảnh các kỵ sĩ hoặc sĩ quan chỉ huy cưỡi ngựa lao xuyên qua hàng ngũ lính thường. Khi xem những cảnh như vậy, có lẽ nhiều người sẽ nghĩ rằng chỉ cần dùng giáo dài đâm ngã ngựa là xong.

Nhưng, nên suy nghĩ kỹ hơn. Ngựa trong thế giới này cũng như trong thời kỳ trung cổ, thường nhỏ hơn một cỡ so với ngựa hiện đại ở Nhật Bản, nhưng trọng lượng cơ thể chúng thì vẫn vô cùng lớn. Hơn nữa, trên lưng còn được trang bị đầy đủ yên cương, áo giáp, và thêm một con người vũ trang tận răng cưỡi lên.

Nếu so sánh tổng trọng lượng, thì không thua kém gì một chiếc xe tải nhỏ.

Thứ như vậy đang lao thẳng vào các zoan với tốc độ khoảng 50 km/h. Thêm vào đó, nó không chạy êm như ô tô — móng guốc đập mạnh xuống đất phát ra những tiếng rền vang, thân ngựa rung lắc dữ dội theo nhịp chạy. Lực va chạm mà nó tạo ra vượt xa sức tưởng tượng của con người hiện đại. Nếu không phải là người có thể lực phi thường, thì không cách nào cản nổi một cú xung phong như thế.

Thực tế cũng đúng như vậy, các zoan trước mặt Marius chỉ biết bỏ chạy tán loạn khi thấy kỵ binh xông đến.

Nhắm vào một tên zoan có vẻ là mạnh nhất trong số đó, Marius giương cây giáo ngắn trong tay và ném về phía hắn. Cây giáo bay đi theo đúng hướng đã nhắm, đâm xuyên ngực đối phương và gây ra một vết thương chí mạng.

Hơn nữa, sau khi đã càn quét một vòng rộng giữa đám zoan bằng những cú vung kiếm đầy uy lực trên lưng ngựa, Marius kéo cương cho ngựa quay đầu lại hướng về phía binh lính của mình.

Các chiến binh zoan, vì nôn nóng truy đuổi Marius, định xông thẳng vào giữa đội hình binh lính. Tuy nhiên, một lần nữa, các binh sĩ đã kịp thời dựng lại hàng phòng thủ, giơ khiên che chắn phía trước, nên các zoan chỉ có thể lảo đảo vài bước rồi khựng lại ngay tại chỗ.

"Một cây giáo!"

Đáp lại lời gọi của Marius, Bolgus liền ném tới một cây giáo ngắn. Marius bắt lấy và giơ cao nó lên trời.

"Bọn ta là những kẻ đã sẵn sàng bỏ mạng, zoan! Tới đây nếu các ngươi dám!"

Đồng loạt với lời thách thức của Marius, những binh lính còn lại cũng đập vũ khí vào khiên, tạo nên những âm thanh vang dội, đe dọa đám zoan.

Một lực lượng ít ỏi mà ban nãy các zoan còn cho là có thể dễ dàng quét sạch, vậy mà giờ đây không chỉ phản công bất ngờ, còn dám ngang nhiên khiêu khích. Sự ngạo nghễ ấy khiến ngay cả những chiến binh zoan cũng phải chùn bước.

Ngay lúc đó, một tên trong số chúng vô thức lùi lại, lưng va phải ai đó phía sau.

Khi quay đầu nhìn, tên đó bắt đầu run rẩy, răng va lập cập vì sợ hãi.

"Hoo, loài người mà cũng có chiến binh ra trò đấy chứ."

Kẻ đó là một zoan khổng lồ lông đỏ — Zurgu.

Không thèm liếc nhìn zoan vừa va phải mình, Zurgu chỉ chăm chú dán mắt vào Marius đang cưỡi ngựa, rồi nở một nụ cười dữ tợn bao trùm cả khuôn mặt.

"Giờ thì, có một tên khốn mà bản thân vĩ đại này sẽ tự mình xử lý. Bọn bay, tránh đường!"

Zurgu vừa nói vừa dùng cánh tay to như khúc gỗ của mình đẩy các chiến binh ra hai bên để bước lên phía trước. Nhưng đúng lúc đó, hắn cảm nhận được một khí tức đang lao tới rất nhanh từ phía sau.

Ngay khi Zurgu vừa dừng bước, định ngoái lại xem đó là ai, thì một lực va chạm mạnh như thể có người nhảy lên vai hắn từ trên cao đập xuống.

"Zurgu, cho tao mượn đôi vai một chút nhé."

"Hả!?"

Người đó dùng chính vai của Zurgu làm bàn đạp, bật nhảy vút qua hàng chiến binh đang xếp phía trước, lộn một vòng giữa không trung rồi hạ xuống đất.

Ngay sau khi tiếp đất, anh ta hít sâu, căng đầy lồng ngực như để dồn khí thế, rồi hét lớn đến chấn động cả chiến trường:

"Ta là Garam, con trai của Garguss, thuộc tộc Nanh — một trong mười hai tộc zoan! Là tộc trưởng của tộc Nanh, ta được phong làm Đại Tộc Trưởng của Liên minh toàn tộc zoan!"

Lời giới thiệu hùng hồn của Garam vang dội khắp chiến trường như sấm nổ.

Và ngay lập tức, toàn bộ các chiến binh zoan có mặt tại đó liền hò reo vang dậy trước sự xuất hiện của Đại Tộc Trưởng — người đứng đầu các tộc zoan đang chiến đấu nơi đây, đồng thời cũng là anh hùng đầy tự hào của thảo nguyên Solbiant.

"K-Không công bằng gì cả, Garam!"

Giữa tiếng hò reo, chỉ có Zurgu là dậm chân đầy tức tối.

"Ooh! Đại Tộc Trưởng của zoan sao!?"

Ngay cả Marius cũng không khỏi thốt lên ngưỡng mộ trước màn giới thiệu hùng dũng của Garam. Không chần chừ, anh liền thúc ngựa tiến lên và cũng lớn tiếng giới thiệu đáp lại:

"Ta là Marius Meshis! Đại Tộc Trưởng của zoan, hãy đến đây và đấu với ta!"

Nói xong, Marius vung roi quất mạnh vào ngựa, thúc nó phi thẳng về phía Garam.

Đáp lại lời thách đấu ấy, Garam hạ người xuống tứ chi rồi phóng đi như tên bắn.

Một trận quyết đấu một đối một, như đóa hoa nở rộ trên chiến trường.

Tất cả những người có mặt tại đó đều nín thở, chăm chú dõi theo kết cục của trận đấu.

Trong khi thúc ngựa phi nước đại, Marius vừa quan sát vừa suy nghĩ về cách di chuyển của đối thủ, kẻ vừa tự xưng là Đại Tộc Trưởng của zoan kia.

Dựa vào sự linh hoạt mà hắn thể hiện khi nhảy qua hàng chiến binh lúc nãy, rõ ràng đây không phải là kẻ chỉ có danh xưng suông. Nếu phóng giáo từ khoảng cách này, với khả năng của hắn, chắc chắn sẽ dễ dàng né được. Phải rút ngắn khoảng cách thêm chút nữa.

Nhưng mà, có lẽ bên phía đối thủ cũng đang nghĩ như vậy. Xét cho cùng, zoan hiếm khi dùng vũ khí cán dài, chứ chưa nói đến cung tên. Muốn hạ ta, hắn buộc phải hất ta ngã khỏi ngựa. Và để làm điều đó, hắn không còn cách nào khác ngoài né đòn giáo của ta, vòng ra bên cạnh rồi dùng sức nhảy mà vật ngã ta.

Nếu đúng như vậy... thì kết cục sẽ được định đoạt ngay khoảnh khắc chúng ta lướt qua nhau.

"Để xem, hắn sẽ tấn công từ hướng nào đây!?"

Marius hạ thấp tầm nhìn, dán mắt vào cây giáo đang nắm trong tay phải.

Anh đang cầm lao bằng tay phải. Theo lẽ thường, tên zoan kia sẽ chọn tiếp cận từ phía bên trái – nơi khó phóng giáo hơn do bị đầu ngựa cản trở.

Đúng là, nếu nghĩ theo cách thông thường thì sẽ là như vậy.

Nhưng Marius đã suy nghĩ lại.

Nếu là tên zoan lông đen tự xưng là Đại Tộc Trưởng, hắn chắc chắn sẽ phá vỡ mọi dự đoán, bỏ qua cả hai bên, mà nhắm thẳng từ chính diện rồi nhảy qua đầu ngựa.

Đó là linh cảm của anh.

Và quả đúng như dự đoán, thân hình của Garam đang lao thẳng về phía anh, đột nhiên uốn cong lại trong khoảnh khắc như một cây cung bị kéo căng. Hắn bật người lên khỏi mặt đất, cơ thể nhẹ bẫng như đang múa trong không trung, nhảy vọt tới chỗ Marius.

Chính khoảnh khắc đó, Marius chắc chắn mình sẽ thắng.

Hắn rất có thể đã bị áp lực từ con ngựa đang phi nước đại dọa cho choáng váng. Dù có nhảy qua đầu ngựa thì cú nhảy đó đã được thực hiện quá sớm. Như vậy thời gian hắn bị treo lơ lửng trên không trung, không thể tránh né sẽ bị kéo dài.

Tin rằng đây là cơ hội tất sát, Marius lập tức đưa cây giáo lên, chuẩn bị phóng về phía Garam đang ở giữa không trung.

Tuy nhiên, Garam đã ra đòn trước đó chỉ một tích tắc. Tay trái anh đột ngột vung lên sắc lẹm, vẽ ra một vệt bạc lao thẳng về phía Marius — một thanh dao găm đã được ném đi nhanh như chớp, nhắm thẳng vào cổ họng anh.

Marius cố vặn người tránh lưỡi dao găm đang lao đến, nhưng không thể né hoàn toàn, lưỡi dao đâm sâu vào phần gốc vai phải của anh. Cơn đau bỏng rát dữ dội bùng lên, và do bị vặn người khi ném, cây giáo của Marius đã chệch mục tiêu, đâm cắm vô ích xuống mặt đất.

Ngay sau đó, Garam lao tới như muốn chồm lên người anh. Marius lập tức nghĩ nếu cứ thế này thì cả hai sẽ lăn xuống đất và bị cuốn vào một trận giáp lá cà. Không muốn để điều đó xảy ra, anh cố tình duỗi thẳng người ra trên yên ngựa, đồng thời tung chân phải lên đạp mạnh vào ngực Garam.

Marius ngã văng khỏi lưng ngựa, rơi xuống đất trong tư thế co người lại, dùng hai tay bảo vệ đầu. May mắn là anh không bị vó ngựa giẫm trúng lúc rơi xuống, nhưng ngay cả như vậy, cơ thể anh vẫn đau ê ẩm khắp nơi vì cú ngã.

Gồng mình bằng ý chí, kiềm nén cơn cám dỗ muốn ngồi sụp xuống mà khóc, Marius chống thanh kiếm bên hông như chống gậy và cố đứng dậy.

Garam đã lấy lại thăng bằng nhanh hơn chỉ một nhịp, hạ thấp người xuống cho đến khi phần thân trên gần như song song với mặt đất, rồi lao về phía Marius mà không chút do dự.

Hắn rơi từ vị trí cao hơn cả lưng ngựa, hơn nữa còn bị ta tung cước trúng ngực — chắc chắn hắn không thể tiếp đất một cách hoàn hảo. Ấy vậy mà Garam vẫn lao tới như thể chẳng bị chút thương tích nào, khiến Marius không khỏi kinh hãi.

"Đồ quái vật...!"

Rút thanh kiếm đang chống làm gậy khỏi mặt đất, Marius hất phần đất bám nơi mũi kiếm về phía Garam. Đất cát bay thẳng vào mặt khiến Garam lập tức lách người sang một bên để né, nhưng chính vì thế mà anh ta buộc phải dừng bước. Marius lập tức lao tới, thanh kiếm giơ cao quá đầu.

Garam vung lưỡi dao găm đang cầm ngược lên để đỡ lấy đòn đánh. Nhận thấy đây có thể là cơ hội cuối cùng, Marius dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể, ép thanh kiếm xuống như muốn nghiền nát đối thủ.

So với Marius đang dồn toàn lực đè xuống từ trên cao, Garam gặp khó khăn trong việc phát huy sức mạnh khi đang ở thế thủ. Dù là Garam đi nữa, cũng không thể hoàn toàn lật ngược được tình thế này.

Hai lưỡi kiếm nghiến chặt vào nhau, tia lửa bắn tung tóe, cả hai nhìn nhau trừng trừng ở khoảng cách gần đến mức có thể cảm nhận hơi thở của đối phương.

Bất ngờ, thân người Garam hạ thấp xuống một chút. Sức nâng đột nhiên biến mất khiến Marius, vẫn đang dồn trọng lượng cơ thể, mất thăng bằng — chỉ trong thoáng chốc, nhưng như thế là quá đủ.

Trong khoảnh khắc đó, Garam đưa tay trái ra.

Mục tiêu chính là lưỡi dao găm thứ hai vẫn đang cắm trên vai phải Marius. Trong nháy mắt, anh ta rút mạnh nó ra, rồi vung lưỡi dao về phía cổ họng đối thủ.

Và rồi — máu tươi bắn tung lên không trung thành một vòng xoáy đỏ thẫm.

"Thưa... Thưa ngài... Da... Darius...!"

Đó là những lời cuối cùng của Marius. Ngã gục xuống đầu gối, Marius sụp xuống bùn đỏ máu và không bao giờ đứng dậy nữa. 

Garam giơ cao hai cánh tay to lớn, làn sóng chán nản tràn qua các binh sĩ, nhưng đồng thời những zoan cũng hò reo phấn khích đầy hào hứng.

Garam giơ lưỡi dao găm nhuốm máu tươi về phía các binh sĩ đang run rẩy.

"Tiêu diệt hết đám còn sót lại!"

Đó là tín hiệu, những zoan được cổ vũ bởi khí thế hào hùng của Garam lao vào đội hình lính với tiếng hò reo chiến đấu vang dội. Ban đầu đã bị áp đảo về số lượng, các binh sĩ run rẩy vì chứng kiến cái chết của Marius ngay trước mắt, khiến hàng khiên bị phá vỡ dễ dàng.

Một chỗ bị phá vỡ sẽ làm cả đội hình trở nên mong manh. Các binh sĩ nhanh chóng bị nhấn chìm trong đám đông zoan đang tiến tới từ phía trước.

Dù vậy, không một ai chịu đầu hàng hay bỏ chạy. Từng người một chiến đấu đến cùng, cho đến khi gục ngã.

Người hạ gục Bolgus trong trận hỗn chiến chính là Zurgu.

Đúng như kỳ vọng với một chiến binh kỳ cựu như Bolgus, ông đã có thể trao đổi vài đòn với Zurgu, người có thể xem là ngang tầm với Garam về sức mạnh. Nhưng dưới những đòn tấn công dữ dội của Zurgu, dường như đang giận dữ khi bị Garam chiếm hết ánh hào quang, thanh kiếm của Bolgus bay mất không lâu sau đó và ông bị cắt cổ chết.

Zurgu xem đó như là kết quả của trận đấu, nhưng bất ngờ khi thấy Bolgus, mà hắn cho là đã rơi vào thế tuyệt vọng, lại cố gắng bám lấy eo mình trong khi phát ra tiếng gầm chiến không thành tiếng. Tuy nhiên, Zurgu ngay lập tức phản ứng với pha phản công bất ngờ này và nhẹ nhàng né tránh cánh tay đang cố bắt lấy hắn.

Bolgus ngã xuống đất, tay giơ ra với không khí rồi chết.

Sau khi xác nhận điều đó, Zurgu chuẩn bị lao về phía trước để tìm kẻ địch tiếp theo, nhưng ngay lúc đó anh ta dừng lại khi cảm nhận được có người kéo lấy eo mình từ phía sau.

Thoáng nhìn xuống, anh ta thấy ngón tay của Bolgus bám chặt vào dây thắt lưng của mình. Không rõ là do tính sai khoảng cách nên không thể tránh được hoàn toàn, hay đó là một phép màu từ ý chí kiên cường của Bolgus lúc tử trận.

Dù là điều gì, Zurgu dừng chân lại và nhăn mặt.

"Trưởng tộc? Có chuyện gì vậy?"

Một chiến binh, thấy Zurgu đứng yên bất thường, gọi với tới. Zurgu vẫy tay như để nói "Không có gì cả" và ra hiệu cho người đó tiếp tục truy đuổi.

Thế nhưng Zurgu vẫn đứng đó. Cuối cùng, ngón tay của Bolgus do quá yếu ớt đã tuột khỏi dây thắt lưng, và Zurgu mới di chuyển tiếp.

"Ta coi như đã hoàn thành nhiệm vụ rồi."

Nói rồi, Zurgu cúi người xuống bằng bốn chân và lao đi để tiếp tục cuộc truy kích.

◆◇◆◇◆

Nghe thấy tiếng reo hò của đám zoan vọng lại từ xa ở phía sau, Darius khẽ cúi đầu, khoé mắt khép chặt khẽ rung lên, ông cắn môi dưới đầy kìm nén. Khi một trong các cận vệ lo lắng gọi ông vì thấy ông hoàn toàn bất động, Darius vươn tay phải ra và ép ra một giọng khàn khàn,

"Đưa ta một cây cung..."

Nhận lấy cây cung từ tay cận vệ, Darius đứng thẳng dậy trên cỗ xe đang phi nước đại, tra tên vào cung và kéo căng hết cỡ. Trước khi người cận vệ kịp thốt lên gì vì kinh ngạc, mũi tên đã được buông ra, rít lên trong gió như xé không khí.

Mũi tên cắm thẳng vào đầu của Mildas, kẻ đang bám víu lấy chiếc kiệu được nô lệ khiêng. Thi thể Mildas, chết với gương mặt vẫn còn vẽ nguyên sự sửng sốt, giật mạnh một cái rồi lăn xuống khỏi kiệu. Đám nô lệ đang khiêng kiệu lập tức vứt nó đi mà chẳng ngần ngại rồi tháo chạy.

Darius liếc qua cái xác của Mildas, giờ đã bị đoàn quân phía sau giẫm nát đến biến dạng như một đống giẻ rách, rồi nói như nhổ vào đất:

"Hãy xin lỗi Marius và những người khác, rồi cút xuống nơi của Genobanda đi. Đồ lợn bẩn thỉu!"

Tuy nhiên, dù có tự tay giết chết tên tu sĩ nhuốm đầy dục vọng trần tục kia, nỗi đau trong lòng Darius cũng chẳng hề nguôi ngoai — nỗi đau mất đi người thanh niên mà ông công nhận là người kế vị, cùng nhiều thuộc hạ thân tín từng sát cánh qua bao chiến trường.

Cuối cùng, nhờ vào sự hy sinh của Marius, Bolgus và đội quân nhỏ bé của họ, Darius mới chật vật thoát lui được về phía sau. Sau đó, ông dựng cờ hiệu lên, tập hợp những binh lính sống sót từ đội quân bại trận và chỉnh đốn lại đội ngũ, rồi phản kích một đòn chí mạng vào một bộ phận zoan đã quá đà khi đuổi theo ông. Trong lúc vẫn cầm cự được trước đám zoan còn đang lưỡng lự chưa biết nên truy kích tiếp thế nào, Darius dẫn quân vượt sông, rồi cho đốt cầu để ngăn chặn việc bị truy sát thêm nữa, cuối cùng mới có thể rút vào được thành Luoma.

Số binh lính sống sót đến được Luoma cùng Darius khi ấy, tương truyền là chưa tới 3.000 người.

Với một đội quân hơn 7.000 quân lúc ban đầu, đây là một thất bại nặng nề và áp đảo. Nhưng điều khiến Darius đau lòng nhất lại là việc vô số sĩ quan ưu tú, những người mà ông đã dày công bồi dưỡng, đều đã nằm lại nơi chiến trường.

Chính vì thế, vị thế và sự ủng hộ của Darius trong quân đội Holmea đã tụt dốc không phanh.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

🫡🫡🫡
Xem thêm
Trận này xứng đáng ghi danh sử sách đấy
Xem thêm