Hakai no Miko
Mumei Koubou Haruki Miyai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol-1: Đốt cháy vùng đồng bằng

Chương 55: Thoáng Qua

0 Bình luận - Độ dài: 5,529 từ - Cập nhật:

Souma và Shyemul đã chuẩn bị tâm lý để nhận khiển trách vì đã để mọi người chờ đợi lâu như vậy, nhưng họ nhanh chóng nhận ra bầu không khí căng thẳng trong phòng.

Không hiểu sao, Shahata quay mặt đi và đang lau mắt. Những người khác quay đi, giả vờ không biết gì.

"Có chuyện gì vậy?"

Souma hỏi, nghĩ rằng có thể mình đã để họ chờ quá lâu, nhưng tất cả họ chỉ nhìn nhau và tránh trả lời cậu.

Tuy nhiên, điều đó có lẽ là chuyện đương nhiên.

Dĩ nhiên, họ sẽ không nói thẳng vào mặt rằng họ đã nghi ngờ cậu bỏ trốn.

Dẫu vậy, vẫn có một người không thể cảm nhận được không khí xung quanh.

"Chúng tôi đã thảo luận xem liệu cậu có bỏ trốn không." Jahangil nói.

Các loài khủng long có biểu cảm mặt khá nghèo nàn, vì vậy họ thường ưa chuộng cách nói thẳng thắn và hành xử rõ ràng. Có lẽ do đặc điểm chủng tộc này hoặc tính cách của chính anh ta, hoặc là sự kết hợp của cả hai, Jahangil bình thản nói ra điều mà không ai khác dám nói.

Vì vậy, Shyemul cảm thấy khá sốc hơn là tức giận.

"Thật là, mọi người... làm sao mà Soma lại bỏ trốn được chứ?"

Mọi người đều quay mặt đi một cách ngượng ngùng khi nghe những lời đó.

Tuy nhiên, chỉ có Souma cúi gằm mặt xuống, khuôn mặt tái nhợt mà không hề nhận ra phản ứng của những người xung quanh. 

Cậu lo lắng rằng lòng tin của mọi người vào mình có thể sẽ bị lung lay vì sự ngạc nhiên của mình bị nhìn thấu, nhưng cậu không thể ngờ rằng họ lại đi xa đến mức nghĩ rằng cậu có thể bỏ chạy. 

Kế hoạch mà cậu chuẩn bị kể cho mọi người từ giờ sẽ mang theo rất nhiều nguy hiểm.

Nói thẳng ra thì kế hoạch này gần như là một canh bạc. Không những thế, đó còn là một canh bạc với tỷ lệ thắng cực kỳ thấp.

Nhưng dù vậy, cơ hội chiến thắng của chúng ta, dù đã rất nhỏ, sẽ biến mất khi lòng tin vào mình lại mong manh như lúc này. Kế hoạch này giống như việc tìm kiếm chiến thắng, dù chỉ là một chút, khi mà chúng ta đã bị dồn vào chân tường.

Vì thế, họ cần phải quyết tâm chiến đấu với kẻ thù trong khi tiếp tục tin tưởng vào mình cho đến phút cuối cùng. Nếu họ có dù chỉ một chút nghi ngờ với kế hoạch, có lẽ sẽ có một vết nứt và từ đó cả kế hoạch sẽ sụp đổ.

Một ý nghĩ nào đó chợt lóe lên trong tâm trí Souma, khi cậu đang hoang mang không biết làm thế nào để lấy lại niềm tin đã mất này.

Chắc là có lẽ nên để họ biết về bí mật mà mình không thể dễ dàng nói ra.

Một khi làm vậy, đó sẽ là lời đảm bảo rằng mình sẽ không bao giờ bỏ chạy. Và nếu nhấn mạnh sự bất thường của nó, điều đó cũng sẽ giúp họ tin tưởng vào kế hoạch này hơn.

Đúng rồi, đó sẽ là giải pháp tốt nhất.

Dù đã nghĩ ra giải pháp, nhưng không hiểu sao một nụ cười mờ ám xuất hiện trên khuôn mặt của cậu.

Shyemul, cuối cùng cũng nhận ra không khí xung quanh Souma đang có gì đó kỳ lạ, đột nhiên nhớ lại. Cô hoàn toàn quên mất điều đó vì bận rộn quá mức, do cuộc phục kích bị đối phương nhìn thấu và Souma đã yêu cầu cô đảm bảo rằng các chiến binh zoan của mình không bị xáo trộn vì thất bại.

Tuy nhiên, cô đã không báo cáo điều đó với Souma.

Cảm thấy rằng Souma có thể lo lắng và sợ hãi về nghi ngờ cậu bỏ chạy, Shyemul vội vã định nói với cậu rằng đó là lo lắng không cần thiết.

Nhưng đôi tai của Shyemul, khi cô đang định nói ra những lời đó, chợt động đậy.

Cô nghĩ rằng có thể mình đã nghe nhầm do giọng nói quá yếu ớt, nhưng cô có cảm giác như Souma vừa lẩm bẩm 「Đúng lúc để loại bỏ gánh nặng đó」.

"Tôi sẽ không bỏ chạy!"

Souma nói trong lúc Shyemul đang ngơ ngác.

"Không, thực ra là tôi không thể bỏ chạy. Tôi đã gắn bó số phận với mọi người rồi."

Shyemul đầy hoài nghi. Nhìn vào những lời này, có vẻ như cậu đang bày tỏ quyết tâm chiến đấu cùng họ, nhưng cách nói của cậu khiến cô cảm nhận được một bóng tối, giống như sự tự ti, hạ thấp bản thân mình.

"Cậu là con người mà. Nếu cậu rời khỏi thành này, chẳng phải sẽ bị phát hiện sao?"

Vì lời của Jahangil, một lần nữa không hiểu được bầu không khí, mọi người trong lòng đều thầm hét lên「Ai đó bịt miệng tên ngốc này lại đi!」

"Vậy thì, tôi phải cho mọi người thấy bằng chứng, đúng không?"

Ngay cả những người cảm thấy khó xử vì lời của Jahangil cũng tò mò về lời của Souma.

"Garam, xin lỗi, nhưng có thể cho tôi mượn một trong những con dao rừng của anh không? Tôi sẽ trả lại ngay."

"... Tôi không có vấn đề gì."

Anh không hiểu tại sao Souma lại muốn sử dụng con dao rừng của mình, nhưng anh vẫn đưa một trong hai con dao rừng treo ở thắt lưng cho Souma kèm theo vỏ dao.

Souma từ từ rút lưỡi dao ra khỏi vỏ khi tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào cậu.

Quả nhiên, đây là con dao rừng của anh hùng zoan Garam. Nó đã được mài sắc cẩn thận và toát lên một ánh sáng rực rỡ từ lưỡi dao được đánh bóng.

"Có vẻ rất sắc bén, nhỉ?"

"... Quả thật. Cẩn thận đừng để tay chạm phải lưỡi dao ở sai chỗ. Cậu có thể dễ dàng mất một ngón tay đấy."

Garam cảnh báo Souma khi cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ từ cậu.

Tuy nhiên, Souma chỉ đáp lại bằng một nụ cười nhẹ.

"Xin lỗi một chút nhé."

Nói xong, tay Souma cầm ngược con dao rừng và đâm về phía trước. Trước sự ngạc nhiên của mọi người, cậu đâm con dao vào bản đồ trải trên bàn. Một âm thanh mạnh mẽ vang lên khi mũi dao chạm vào mặt bàn.

Trong khi mọi người chăm chú nhìn và không nói gì, vì sự bùng phát đột ngột của hành động bạo lực, Souma tạm thời đặt con dao xuống, rồi cầm cả hai đầu bản đồ lên và mở rộng nó ra.

"Nhìn này. Không có vết cắt nào, đúng không?"

Quả thật, trên bản đồ đang bay phấp phới không có một vết cắt nào, như Souma đã nói. Xét theo việc cậu đâm với lực mạnh như vậy, đây rõ ràng là một điều kỳ lạ. Và sau khi nhìn lại bàn, họ không thể tìm thấy dấu vết nào cho thấy nó đã bị mũi dao đâm vào.

Không hiểu ý định của Souma, mọi người nhìn nhau.

Họ tự hỏi tại sao cậu lại phải làm trò ảo thuật như vậy ở đây, trong khi họ có những việc quan trọng hơn cần làm, chẳng hạn như thảo luận cách chiến đấu chống lại lực lượng trừng phạt trong thời gian tới.

Souma lại một lần nữa nhấc dao lên trong bầu không khí ngỡ ngàng đó. Sau đó, cậu bình tĩnh ấn lưỡi dao vào cổ mình.

"...! Cậu đang làm gì vậy, Soma!?"

Thấy cảnh đó, một tiếng hét bắt đầu dâng lên từ miệng Shyemul.

Tuy nhiên, Souma bình thản cắt cổ mình mà không một chút ngần ngại.

"...!!"

Mọi người đều tưởng tượng đến cảnh máu tươi vương vãi trong không khí.

Shyemul, người đang vặn vẹo mặt vì sốc, cuối cùng ngã khuỵu xuống ngay tại chỗ sau lưng Souma.

"Nhìn này, tôi ổn mà, phải không?"

Chẳng có tí máu nào phun ra, và cũng không có một giọt máu nào trên lưỡi dao mà Souma đang cầm.

Mọi người có mặt đều cảm thấy như mình đang nằm mơ.

Họ chắc chắn đã thấy Souma ấn lưỡi dao vào cổ mình. Không thể có trò bịp nào giả mạo cảnh tượng như vậy. Hơn nữa, họ còn thấy làn da của Souma lún xuống dưới áp lực của lưỡi dao. Không thể nào cổ của cậu ấy không bị cắt nếu cậu ấy dùng dao theo cách như vậy.

"Đây là phước lành của tôi như là một đứa con thần thánh."

Giọng của Souma, có thể gọi là nhẹ nhàng, lại vang lên như một tiếng sấm xa xôi đối với tất cả những người có mặt tại đây.

Mọi người đều biết rằng Souma là một đứa con thần thánh, nhưng họ đã nghĩ rằng phước lành được ban cho mỗi đứa con thần thánh thì lẽ ra ngay lúc này cậu ấy không hề biết được.

Mọi người đều im lặng, không biết nói gì. Souma đã tự cắt cổ mình, nhưng không hề có chuyện gì xảy ra, rồi lại nói rằng đó là phước lành của mình.

Người mở miệng đầu tiên sau một khoảng thời gian im lặng ngắn chính là Garam, vì anh ta có chút kiến thức về sức mạnh kỳ lạ của phước lành nhờ vào người em của mình.

"... Không thể nào, đó là phước lành không bị thương bởi lưỡi dao sao?"

Đó thực sự là suy nghĩ đầu tiên của Garam có thể nghĩ đến.

Tuy nhiên, điều này không thể giải thích tại sao tấm bản đồ lại không bị cắt.

Anh ta hoàn toàn không thể hiểu nổi phước lành mà Souma nhận được là gì, chỉ dựa vào những gì cậu ấy vừa thể hiện.

"Không, nó là một thứ khác. Dù có là gì đi nữa, tôi không thể làm hư hại hay phá hủy bất cứ thứ gì bằng chính đôi tay của mình. Đó là phước lành mà tôi nhận được."

Sau khi lật đi lật lại ý nghĩa lời nói của Souma trong đầu vài lần, Garam cuối cùng cũng hiểu ra và không khỏi sững sờ.

"Giờ thì anh hiểu rồi chứ? Ngay cả khi tôi muốn tự kiếm thức ăn cho mình mỗi ngày, tôi cũng không thể săn nổi một con chim hay câu được một con cá nhỏ. Kể cả khi bị tấn công, dù đối phương chỉ là một đứa trẻ, tôi cũng không thể vung lưỡi dao ra tấn công họ được."

Souma nở một nụ cười tự chế nhạo và đột nhiên nhún vai.

"Thấy chưa? Tôi không thể chạy trốn được đâu. Đến nước này, tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc cùng sống sót với mọi người."

Phước lành mà Souma vừa nhắc tới khác xa hoàn toàn với khái niệm về phước lành của đứa con thần thánh mà Garam và những người khác từng biết đến.

"Thật vô lý! Làm gì có phước lành nào ngớ ngẩn như thế chứ!?"

Nếu giả sử thứ này thực sự tồn tại, thì đó đâu phải là phước lành. Mà chính là—

"Lời nguyền thì có!"

Tiếng gầm của Garam đã nói lên suy nghĩ của tất cả những người có mặt. Phước lành vốn dĩ là sức mạnh ban tặng cho những ai được thần linh yêu quý. Thế nhưng, nhận được một phước lành chẳng mang lại gì ngoài bất lợi cho con thần thánh thì quả là điều không thể hiểu nổi.

"Đúng vậy. — Có lẽ đây thực sự là một lời nguyền."

Một nụ cười cay độc hiện lên trên môi Souma.

"Là để tôi không thể rời xa mọi người. Là để tôi buộc phải hợp tác với mọi người."

Những lời Souma nói ra như một sự ám chỉ: rằng cậu đã được nữ thần gửi đến nơi này, rằng cậu tồn tại để tiêu diệt kẻ thù của họ.

Chứng kiến Souma như vậy, Garam bỗng có cảm giác như đã từng thấy cảnh này trước đây.

Chẳng phải cảnh này giống với một thứ mình đã từng thấy sao?

Khung cảnh khi Souma lần đầu tiên nói với họ rằng cậu là đứa trẻ của Aura hiện lên trong tâm trí Garam.

Đúng vậy. Dù đã cố gắng gạt bỏ khỏi ý thức, nhưng sự thật không thay đổi.

Cậu thiếu niên loài người trước mắt là đứa trẻ của Aura. Là đứa trẻ của một nữ thần hiểm ác, kẻ mang đến cái chết và sự hủy diệt.

Từng sợi lông trên cơ thể Garam khẽ dựng lên khi cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Không chỉ mình Garam. Những người có mặt ở đây đều không thể cử động nổi một ngón tay, như thể bị đè nén bởi luồng khí quái dị tỏa ra từ Souma, thứ hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ thường ngày của cậu.

Thế nhưng, chỉ có một người duy nhất đứng lên—Shyemul. Cô lảo đảo, nhưng vẫn mạnh mẽ giơ nắm đấm siết chặt lên cao.

"Đồ ngốc!!"

Rồi nện thẳng xuống đỉnh đầu Souma.

Một tiếng hét chói tai vang lên từ miệng cậu.

Không hề cường điệu, cú đánh mạnh đến mức khiến Souma có ảo giác rằng mắt mình sắp rơi ra khỏi hốc mắt.

Như lẽ thường, dù là Souma nhút nhát cũng không thể không quay lại nhìn Shyemul đang trong trạng thái máu nóng dồn lên vì hành động bạo lực đột ngột.

Tuy nhiên, cơn giận của cậu lập tức bị dập tắt sạch sẽ, như một ngọn lửa nhỏ bị cơn lũ nhấn chìm, khi nhìn thấy Shyemul trước mắt.

Khóe mắt cô ấy ánh lên những giọt lệ lấp lánh.

"Đồ đại ngốc!!"

Shyemul gầm lên.

"Tớ tưởng cậu thực sự định tự sát đấy! Cậu có hiểu không hả!? Tớ đã kinh hãi đến mức nào chứ!? Tớ đã nghĩ rằng cậu sẽ thực sự, thực sự chết! Nghĩ đến việc cậu sẽ chết, tớ sợ lắm..."

Trước dáng vẻ run rẩy, lông toàn thân dựng đứng của Shyemul khi cô hét lên như vậy, Souma chỉ muốn tìm đường trốn đi.

"...T-Tớ xin lỗi."

Ngay khi Souma vừa cúi đầu xin lỗi, thái độ của Shyemul liền thay đổi 180 độ, cô bắt đầu cuống quýt.

"H-Hơn cả chuyện đó, cổ cậu thực sự ổn chứ? Để tớ xem nào. Không có vết thương thật chứ?"

Shyemul nắm lấy cổ áo Souma và kéo cậu về phía mình. Sau đó, cô ép cậu phải ngẩng cằm lên để lộ cổ họng.

"Ch-Chờ đã, Shyemul. Nhột quá."

"Im đi! Để tớ kiểm tra cho kỹ."

Cô đưa mặt lại gần đến mức chóp mũi gần chạm vào cổ Souma, mắt mở to để không bỏ sót dù chỉ một vết xước nhỏ. Chỉ sau khi xác nhận rằng, đúng như lời Souma nói, trên cổ cậu hoàn toàn không có bất kỳ vết thương nào, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng, cơn giận tạm thời bị kìm nén lại lập tức bùng lên một lần nữa.

Và thế là cô lại nện một cú nữa lên đầu Souma!

"Đ-Đau quá, Shyemul..."

Bỗng nhiên, Shyemul há to miệng, nhe nanh ra với Souma, người đang nước mắt lưng tròng vì phản đối.

"Im ngay! Rốt cuộc cái phước lành đó là gì hả!? Khi nào thì cậu được ban phước đó!? Hay ngay từ đầu cậu đã có phước lành này mà vẫn giả vờ lừa tôi!?"

"T-Tớ không có lừa cậu đâu! Là lúc trước! Lúc trước, trong một giấc mơ—"

"Tại sao cậu lại im lặng về một chuyện quan trọng như vậy chứ!? Cậu tin tưởng tớ ít đến thế sao!? Có phải tớ chỉ là một tên hề đáng thương trong mắt 『Navel Master』 của mình không!? Nếu cậu định để tớ sống trong nỗi nhục nhã như vậy, thì hãy ra lệnh cho tớ dâng đầu mình cho cậu ngay đi! Tớ sẽ chứng minh rằng lời thề dâng hiến tất cả cho cậu của tớ không phải là dối trá! Mau nói đi!!"

Với thái độ hung hăng của Shyemul, trông như thể có thể rút con dao rừng ra và bắt chước hành động của Souma bất cứ lúc nào, sắc mặt Souma lập tức thay đổi. Cậu vội vàng trấn an cô.

"Xin lỗi, Shyemul! Tớ xin lỗi mà, nên bình tĩnh lại đi! Được không?"

Khi Souma ôm chặt lấy cô để dỗ dành, bộ lông đang dựng đứng của Shyemul cuối cùng cũng mất đi sức lực và nhẹ nhàng rủ xuống. Tuy nhiên, đôi mắt cô vẫn nửa mở, ánh lên vẻ nghi ngờ.

"Cậu thực sự hối lỗi chứ?"

"Ừ, tớ thật sự xin lỗi."

"... Lần sau tớ sẽ không tha thứ nữa đâu, rõ chưa?"

"Thực sự xin lỗi mà."

Cuối cùng Souma cũng thở phào nhẹ nhõm khi được cô tha thứ.

Ngay lúc đó, một tràng cười bất chợt vang lên.

Khi cả hai quay đầu về hướng phát ra tiếng cười với vẻ ngạc nhiên, họ thấy mọi người trong phòng đang cười rộ lên. Chỉ có Garam và Banuka là vẫn giữ vẻ mặt khó chịu.

Bầu không khí căng thẳng bao trùm nơi này trước đó đã biến mất hoàn toàn, không để lại chút dấu vết nào.

"Chuyện này chưa từng nghe thấy bao giờ. Một chiến binh zoan mà lại dám đánh vào đầu 『Navel Master』 của mình..."

Garam nói với giọng đầy cay đắng.

Shyemul, bừng tỉnh vì câu nói đó, chợt nhận ra những gì mình vừa làm. Đứng cạnh Souma, cô thu mình lại vì ngượng ngùng.

"Tuy nhiên, lần này chỉ có thể trách Ngài Soma. Ngài ấy không hiểu được việc chọn 『Navel Master』 quan trọng với chúng tôi, loài zoan, đến mức nào!"

Người lên tiếng là Banuka. Anh ta trừng mắt nhìn Souma với vẻ oán giận cá nhân. Ngay cả Zurgu cũng đồng tình với điều đó.

"Lần này tôi cũng phải đồng ý. Nếu tôi cảm thấy mình không được 『Navel Master』 tin tưởng, có lẽ tôi cũng muốn tự chặt đầu mình mất."

Những chiến binh zoan có mặt đều đồng tình với vẻ mặt vừa gượng cười vừa bất lực.

"… Mấy người, đừng có nuông chiều 《Nanh Cao Quý》 nữa."

Garam liếc nhìn Banuka và Zurgu rồi buông lời, giọng đầy trách móc. Sau đó, anh ta trừng mắt nhìn Shyemul — người đang khẽ gật đầu lia lịa như muốn nói "Phải đó! Phải đó!" — thể hiện sự đồng tình.

"《Nanh Cao Quý》, bây giờ là thời điểm quan trọng để bàn bạc xem chúng ta sẽ xử lý thế nào với lực lượng con người đang áp sát. Thế mà em lại…!"

"Cái gì chứ, 《Nanh Hung Dữ》! Bình tĩnh đi. Chúng ta sẽ nói chuyện sau khi mọi thứ ổn định!"

"Hừm… Quả thật, mặc dù chỉ có hai anh em, dạo gần đây chúng ta cũng chẳng có cơ hội trò chuyện yên ổn với nhau nhỉ? — Được rồi. Sau này chúng ta sẽ có một cuộc nói chuyện thật thấu đáo, chỉ với hai người."

Mặc dù Garam đang cười và để lộ hàm răng sắc nhọn, nhưng ánh mắt giật giật vì cơn giận nén lại của anh khiến cho lời đó chẳng giống như một cuộc trò chuyện nhẹ nhàng giữa anh trai và em gái chút nào.

"Còn cậu, Soma…"

Cơ thể của Souma khẽ rùng mình khi bị gọi tên, vì cậu cũng đang nghĩ rằng mình sắp bị mắng nữa đây. Tuy nhiên, trước Souma đang lo lắng, Garam lại chỉ thở dài một hơi, rồi bất ngờ nở một nụ cười gượng gạo.

"Nhiều đồng bào của ta đã được cậu cứu giúp. Ân nghĩa đó, và cả việc cậu không hề nhận lại điều gì, chúng ta nhất định sẽ không quên. Cho dù cậu không làm mấy chuyện thế này, chúng ta cũng đã định sẵn sẽ phục tùng cậu rồi."

Souma đỏ mặt ngượng ngùng trước lời nói của Garam.

Garam đã nhìn thấu màn kịch mà Souma dựng lên — lấy danh nghĩa 「Đứa con của Nữ thần Hủy Diệt」 để khiến mọi người phải phục tùng bằng nỗi sợ hãi.

"Đúng đó! Đồ ngốc!"

Shyemul nói thế rồi nhẹ nhàng gõ vào đầu cậu, Souma chỉ biết mỉm cười xấu hổ trước hành động đó.

Rốt cuộc thì, tất cả chỉ là chuyện cỏn con. Cậu chỉ là tự mình hấp tấp đưa ra kết luận, rồi lại tự dọa mình bởi những suy diễn sai lệch.

Vừa muốn mọi người tin tưởng mình, vừa không thể đặt lòng tin vào họ — và tệ hơn nữa là cậu còn định làm ra vẻ đáng sợ để giữ khoảng cách với tất cả.

Biểu cảm của Shyemul, người vẫn luôn tin tưởng tuyệt đối vào cậu dù đã chứng kiến cả những hành vi đáng xấu hổ ấy, khiến lòng Souma vừa ấm áp vừa ngượng ngùng.

Ngay cả khóe môi của Garam, người đang dõi theo màn đối thoại giữa hai người, cũng khẽ cong lên trong một nụ cười nhẹ.

Từ góc nhìn của Garam, Souma thật sự rất mong manh.

Souma rất kém trong việc dựa dẫm vào người khác — hay đúng hơn là, cực kỳ ghét việc gây phiền phức hay khiến ai phải lo lắng cho mình.

Việc cậu ấy như thế này vẫn còn tốt hơn rất nhiều so với việc trở nên kiêu ngạo vì thành tích của mình, hay ra lệnh mà chẳng hề lắng nghe ai cả — nhưng dù vậy, vẫn sẽ tốt hơn nếu cậu ta học cách dựa vào người khác nhiều hơn một chút, Garam nghĩ.

Từ giờ trở đi, những gánh nặng mà Soma phải gánh vác sẽ tăng lên rất nhiều. Nếu cứ cố gắng ôm đồm mọi thứ một mình, chắc chắn đến một lúc nào đó, cậu ta sẽ chạm tới giới hạn.

Và khi lúc đó đến… sẽ có một điều gì đó thực sự đáng sợ xảy ra.

Đó không phải chỉ là một dự cảm mơ hồ, mà gần như là một sự chắc chắn. Linh cảm của một chiến binh đã trải qua vô số lần sinh tử trong gang tấc nói với anh như vậy.

Để chuyện đó không xảy ra, từ bây giờ, cậu ta nên dần làm quen với việc chia sẻ gánh nặng mà cậu ta đang mang với người khác.

Vừa suy nghĩ đến đó, Garam chợt nghĩ rằng việc Shyemul ở bên cạnh Souma có thể là một điều may mắn trời ban.

Ngay cả khi bỏ qua yếu tố tình cảm mà một người anh trai dành cho em gái mình, thì Shyemul vẫn là một người con gái tốt bụng, người sẽ dốc lòng cống hiến cho người mà em ấy đã chọn làm người đồng hành xứng đáng.

Nếu là Shyemul, thì dù cho Soma có định bước vào con đường sai trái, em ấy cũng sẽ không ngần ngại mà gõ một cái thật mạnh vào đầu cậu ta để kéo cậu ta quay lại.

Garam nhìn Shyemul với ánh mắt chan chứa tình thương của một người anh trai và cả niềm tin mạnh mẽ dành cho cô.

Tuy nhiên, vào khoảnh khắc ấy, Shyemul — người vẫn còn đang run rẩy vì dư âm đáng sợ của chuyện vừa xảy ra — lại không hề nhận ra ánh mắt đó.

Hồi tưởng lại trạng thái của Souma lúc đó, Shyemul vẫn cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt vì sợ hãi.

Tuy nhiên, điều khiến Shyemul thấy sợ hãi không phải là khi Souma cầm lưỡi dao kề lên cổ, hay lúc cậu ấy kéo lưỡi dao ngang qua cổ mình.

Mà là lúc cậu nói về phước lành của bản thân — rằng cậu ở đây là để hủy diệt quân đội loài người.

Ngay khoảnh khắc đó, Shyemul như nhìn thấy một ảo ảnh — một thành phố bốc cháy dữ dội quanh Souma.

Thành phố đó… không phải là Bolnis. Mà là một nơi xa lạ mà Shyemul chưa từng biết đến. Ngọn lửa rực cháy như lửa trại thiêu rụi cả thành phố, tiếng gào thét của đàn ông, phụ nữ bị lửa thiêu sống vang lên hòa lẫn với tiếng gầm rú của hỏa hoạn.

Khung cảnh ấy, thực sự là một bức tranh địa ngục thuần túy, đột ngột hiện ra trước mắt Shyemul.

Và gương mặt của Souma, đứng giữa khung cảnh ảo ảnh đó, với Shyemul — trông chẳng khác gì một con quái vật kinh hoàng.

Chỉ trong tích tắc tiếp theo, bị sự sợ hãi không sao hiểu nổi kích thích, cô vô thức đã vung nắm đấm vào cái ảo ảnh kia.

Chết rồi! Nghĩ lại thì, mình lại dám làm ra chuyện điên rồ như vậy…  Mồ hôi lạnh túa ra khắp cơ thể Shyemul.

Cô lặng lẽ nhìn về phía lưng của Souma — người đang trải bản đồ ra bàn để chuẩn bị giải thích kế hoạch cho mọi người.

Người đang ở đó chính là Souma thường ngày mà cô vẫn luôn biết rõ.

Không còn chút bóng dáng nào của cái ảo ảnh không thể hiểu nổi kia nữa.

Shyemul khẽ cười giễu bản thân vì đã nhìn thấy điều quá vô lý như vậy.

Mình thật điên rồ khi lại thấy vị 『Navel Master 』hiền lành của mình như một con quái vật…

Nhưng rồi, một câu nói khiến cô bàng hoàng lại hiện lên trong đầu.

Lời tuyên bố của cô gái giống như một ảo ảnh mà cô từng thấy trong đêm hôm ấy.

Shyemul lắc mạnh đầu, như muốn xua đuổi hình ảnh đó ra khỏi tâm trí mình.

Vớ vẩn! Chẳng lẽ thứ mình vừa thấy… lại là thoáng qua của con quái vật khủng khiếp mà cô gái kia từng nói tới sao!?

Shyemul mạnh mẽ phủ nhận hình ảnh đó trong đầu.

"Có chuyện gì vậy, Shyemul?"

Khi ngẩng đầu lên, cô thấy Souma đang nhìn mình với ánh mắt tò mò.

Shyemul liền vội vã vung tay, cố gắng xua tan biểu cảm trầm ngâm ban nãy.

"À không, không có gì đâu! Đừng bận tâm nhé!"

"…? Vậy à. Nếu không có gì thì… chắc là ổn."

Souma nói vậy, nhưng trong lòng vẫn chưa hoàn toàn hiểu được biểu hiện kỳ lạ của Shyemul. Tuy nhiên, khi chưa kịp hỏi kỹ hơn thì Jahangil đã hối thúc bằng một tiếng "Mau lên nào!".

Miễn cưỡng, Souma khẽ ho một tiếng để lấy lại sự nghiêm túc, rồi chuyển đầu óc sang nội dung của cuộc họp.

"Đây là kế hoạch đối phó với lực lượng trừng phạt đang tiến đến, nhưng mà—"

Souma tuyên bố như vậy trong khi cảm nhận được ánh mắt của tất cả mọi người đang dồn lên mình.

"Cuối cùng thì, tôi vẫn cho rằng… chúng ta phải rời khỏi thành phố này và tổ chức mai phục bọn chúng."

◆◇◆◇◆

"Thưa ngài, ngài đang làm gì một mình ở nơi như thế này vậy?"

Một sĩ quan trẻ cất tiếng gọi Darius, người đang tản bộ một mình trong doanh trại mà không hề có lính hộ vệ đi cùng.

Đó là một sĩ quan trẻ tuổi, khuôn mặt còn non nớt và thật thà, hoàn toàn không có nét gì mạnh mẽ hay phong trần.

Tay cậu ta ôm chiếc mũ có gắn một chiếc lông chim với màu sắc sặc rỡ, chiếc áo choàng trắng muốt đằng sau lưng khẽ bay nhẹ trong gió.

Bộ trang phục lòe loẹt, chẳng hề hợp với gương mặt non nớt kia, do cậu ta là một sứ giả.

Nếu nói theo cảm nhận của người Nhật hiện đại thì sứ giả có lẽ chỉ như lính liên lạc chạy vặt.

Tuy nhiên, trong thời đại không có các phương tiện thông tin vô tuyến như ở đây, chức vụ sứ giả lại là một đơn vị danh giá được giới sĩ quan trẻ tuổi ngưỡng mộ.

Bởi vì sứ giả không chỉ phải có trí tuệ để hiểu và ghi nhớ mệnh lệnh của chỉ huy, mà còn cần có đầu óc linh hoạt để tự đưa ra quyết định tùy theo tình hình.

Hơn nữa, họ còn phải có thể lực, kỹ năng chiến đấu và khả năng cưỡi ngựa xuất sắc để có thể phi nước đại xuyên qua chiến trường, nơi mà bạn thù lẫn lộn, chỉ với một mình một ngựa.

Chính vì vậy, ở bất cứ quốc gia nào, cũng là quy luật muôn thuở rằng sứ giả là những tinh anh, được chọn lọc kỹ càng từ trong số những sĩ quan trẻ ưu tú với thể lực vượt trội.

Hơn nữa, sứ giả còn được trao nhiều đặc quyền đặc biệt.

Ví dụ như, họ được phép trình báo trực tiếp trước mặt đại tướng trong khi vẫn cưỡi ngựa, và ngay cả khi họ giết chết ai đó cản trở đường đi trong lúc đang làm nhiệm vụ truyền tin, thì cũng sẽ không bị kết tội.

Chỉ cần như vậy cũng đủ để thấy vị trí của sứ giả được coi trọng đến mức nào.

Ngoài ra, như để củng cố thêm cho điều đó, vị danh tướng nổi tiếng của đế quốc Inkdias đã từng lên tiếng nhắc nhở một vị hoàng đế khi ông này định bãi bỏ chức sứ giả do tình trạng thiếu kỵ binh trong đế quốc trước kia. Ông đã nói rằng:「Tâu Bệ Hạ, người định bắt chúng thần chiến đấu trong khi bị bịt miệng, che mắt và bịt tai sao?」. Việc bãi bỏ bị hủy bỏ ngay sau đó, và câu chuyện này cũng trở nên nổi tiếng.

"Marius, eh? — Không có gì đâu, chỉ là ta có vài điều muốn suy nghĩ một chút…"

Darius mỉm cười thân tình khi trả lời viên sĩ quan trẻ đang bước đến gần mình. Người sĩ quan trẻ ấy, được Darius ưu ái, tên là Marius.

Cậu ta là một thanh niên từng mất cha trong cuộc xung đột với Romania, lại không thể kế thừa gia tộc vì ngôi nhà đã tiêu điều khi còn nhỏ. Darius, vốn là bạn thân của ông nội Marius khi xưa, đã nhận nuôi cậu ấy và luôn xem Marius như cháu ruột của mình.

"Vậy thì… không biết chuyện gì đang khiến ngài phải phiền lòng thế, thưa ngài? Là những lời bàn tán của cư dân trong thành phố vừa được giải phóng? Hay là ngài đang băn khoăn xem nên dùng phần thưởng được Bệ Hạ ban cho như thế nào?"

Marius vừa nói, vừa nở nụ cười đùa cợt, bởi vì cậu biết chắc rằng những chuyện vặt vãnh thế kia sẽ chẳng bao giờ khiến Darius phải trăn trở.

"Cái đó người ta gọi là 「Mơ về một mùa thu hoạch bội thu dù chẳng gieo hạt giống nào cả」 đấy."

Câu nói mà Darius đáp lại cùng nụ cười nhạt chính là cách diễn đạt tại vùng đất này của câu 「Đừng đếm gà trước khi trứng nở」.

"Vậy thì, rốt cuộc điều gì đang khiến ngài phải bận lòng thế ạ?"

"… Ta đang suy nghĩ xem quân phản loạn sẽ có đối sách gì."

Nghe vậy, Marius hơi tròn mắt kinh ngạc. Theo suy đoán của cậu, phe phản loạn hiện tại gần như chẳng còn con đường nào khác ngoài việc bỏ chạy hoặc cố thủ trong thành.

Dường như sự nghi ngờ đó đã hiện rõ trên khuôn mặt cậu. Darius khẽ bật cười, rồi quay ánh mắt về phía đường chân trời phương tây.

Marius biết rằng thành phố Bolnis đang nằm ở nơi đó, dù không thể nhìn thấy bóng dáng của nó.

"Ta nghĩ… đây có lẽ không hẳn là mong muốn, mà giống như một sự tiên đoán thì đúng hơn."

Darius cảm thấy mơ hồ rằng đây rất có thể sẽ là trận chiến cuối cùng mà ông trực tiếp dẫn binh ra trận.

Cũng chính vì lý do đó, ông hy vọng rằng kẻ địch lần này sẽ là một đối thủ xứng tầm, đủ để tô điểm cho trận chiến cuối cùng trong cuộc đời binh nghiệp của mình.

"Ta đang nghĩ… không biết liệu kẻ địch có rời khỏi thành phố để tập kích chúng ta hay không."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận