Hakai no Miko
Mumei Koubou Haruki Miyai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol-1: Đốt cháy vùng đồng bằng

Chương 68: Trận chiến quyết định (Phần 8) - Mạnh nhất

1 Bình luận - Độ dài: 4,078 từ - Cập nhật:

"Dừng lạiiii! Giữ vững đội hình dày đặc! Ta ra lệnh dừng lại!!"

Judius hoảng hốt gào lên như xé họng, nhưng đội hình dày đặc, một khi đã bắt đầu tan rã, không thể nào dừng lại được nữa. Thứ đội hình được cho là vững chãi như thành đồng vách sắt, giờ đây sụp đổ mong manh đến nỗi khiến những ai chứng kiến cũng phải sững sờ, không nói nên lời.

Giữa làn sóng binh lính đang hoảng loạn tháo chạy, không ít sĩ quan quý tộc lần đầu ra trận trong đời cũng chen nhau tháo chạy trước tiên. Trong tình cảnh như thế, không thể mong gì vào việc binh lính thường dân sẽ nghe theo mệnh lệnh của Judius.

Tại thời điểm này, không ai còn có thể ngăn cản sự sụp đổ toàn diện của lực lượng trừng phạt, bất kể có hét bao nhiêu mệnh lệnh đi nữa.

Trận chiến coi như đã được định đoạt. Nhưng Souma không hề lơ là cảnh giác.

Dù kẻ địch đang tháo chạy, nhưng quân số của phe trừng phạt vẫn vượt xa bên này rất nhiều.

Nếu để họ sớm hồi phục tinh thần sau cơn hỗn loạn, tập hợp lại thành hàng ngũ chỉn chu rồi quay lại tấn công, thì với lực lượng đã dốc toàn lực cho kế hoạch vừa rồi, phe Souma sẽ chẳng còn chút cơ hội nào để chiến thắng.

Cho dù có tàn nhẫn đến mấy, thì giờ là lúc phải quét sạch đám tàn binh, đánh tan ý chí và năng lực tái tổ chức của chúng.

Souma vẫn đang cưỡi trên lưng Jahangil, vung mạnh hai cánh tay và gào lên:

"Tất cả, truy quét tàn quân!!"

Nghe lệnh của Souma, một chiến binh zoan gần đó liền đánh trống dồn dập đầy khí thế. Đáp lại, toàn quân cùng đồng loạt hét vang những tiếng hò reo xung trận, bắt đầu truy kích đội quân trừng phạt đang tháo chạy.

Dẫn đầu tất nhiên là các chiến binh zoan có thể chạy bằng cả bốn chân. Chỉ trong chớp mắt, họ đã đuổi kịp những binh sĩ đang bỏ trốn, nhảy vồ từ phía sau quật ngã họ xuống đất, rồi lạnh lùng cắt cổ bằng những lưỡi dao rừng trong tay.

"Lũ ngu ngốc đó! Chúng tưởng rằng có thể quay lưng bỏ chạy mà thoát khỏi bọn zoan à!?"

Marius gầm lên giận dữ khi chứng kiến cảnh tượng ấy, trong khi Darius chỉ siết chặt tay vịn trên ghế của mình trong im lặng, một lần nữa.

Trong chiến tranh, thời điểm số thương vong gia tăng nhanh nhất không phải là khi hai bên đối mặt giao tranh, mà là lúc phe thua cuộc quay lưng tháo chạy, bị đối phương truy kích từ phía sau.

Huống hồ, đối thủ lại là zoan có thể chạy nhanh ngang ngựa phi. Dù lính bộ có vùng vẫy thế nào đi nữa, cũng không thể thoát được. Với tình hình này, thật khó mà tưởng tượng sẽ có bao nhiêu mạng người phải bỏ lại trên đường chạy trốn.

Để có thể kìm hãm được cuộc truy kích của lũ zoan, bắt buộc phải có một đơn vị nào đó làm hậu quân chặn phía sau. Tuy nhiên, vào thời điểm này, đội quân duy nhất vẫn còn giữ được sự chỉ huy bài bản chính là đơn vị nằm dưới quyền trực tiếp của Darius. Dẫu cho quân của Darius có là đội tinh nhuệ, thì với quân số vỏn vẹn 500 người, họ gần như không có cơ may gì để chặn được đà truy đuổi như vũ bão của đám zoan lúc này.

Nếu ít ra có một thung lũng hẹp hay khu rừng rậm, thì còn có thể tận dụng làm vị trí phòng thủ, dựa vào địa hình mà cố cầm cự. Nhưng đáng tiếc thay, hướng rút lui chỉ toàn là đồng bằng trống trải. Thậm chí cả doanh trại được dựng tạm từ hôm qua cũng chỉ là tập hợp lều bạt, hoàn toàn không thể trông mong gì vào khả năng phòng ngự.

Với tình cảnh như vậy, tuy tàn nhẫn, nhưng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bỏ lại những binh sĩ chạy chậm, đang lần lượt bị đám zoan truy sát. Trong lúc bọn zoan bị chậm lại vì phải tiêu diệt lính còn chống trả hay giải giáp đám binh lính đã đầu hàng, thì chúng ta sẽ tranh thủ rút lui về phía sau, dựng cờ tập hợp những người còn sống sót. Từ đó tái tổ chức lại đội hình, rồi rút quân về thành Luoma, vừa rút vừa cố gắng kìm chân bọn zoan truy đuổi.

Dù vậy, ngay cả Darius cũng đau xót khi phải bỏ mặc binh sĩ của mình chết như vậy.

Trong lòng ông ta trào lên một nỗi hối tiếc cay đắng – vì sao lại để mọi chuyện thành ra thất bại thảm hại đến thế này.

Cho đến trước khi trận chiến diễn ra, Darius vẫn còn xem quân nổi dậy chẳng qua chỉ là một đám ô hợp...

Các chủng tộc như zoan, người lùn và người khủng long đều sở hữu thể chất cường tráng cùng dũng khí vượt trội hơn con người rất nhiều, nếu xét về từng cá thể riêng biệt. Một con người thông thường gần như không có cơ hội chiến thắng trong một trận đấu tay đôi với họ.

Tuy nhiên, chiến tranh không phải là cuộc tranh tài giữa từng cá nhân. Dù cho năng lực chiến đấu cá nhân có xuất sắc đến đâu, nếu không thể phối hợp để vận hành như một khối thống nhất thì cũng chỉ là một đám đông hỗn loạn vô tổ chức. Nếu đây chỉ là tập hợp của những nô lệ được giải phóng, tập trung lại vì sợ đội quân trừng phạt, thì chỉ cần tình thế hơi bất lợi, họ hẳn sẽ hoảng loạn bỏ chạy, mặc kệ các chủng tộc khác, và quân nổi dậy sẽ sụp đổ.

Darius chưa từng có ý khinh thường đối phương, nhưng khi phải đối đầu với đám zoan từng nổi loạn, và cả đám nô lệ vừa mới được giải phóng bởi chúng, thì suy nghĩ như vậy vẫn là hợp lý.

Thế nhưng, đến khi thực sự giao tranh, không thể gọi họ là đám ô hợp được nữa.

Bởi vì trong khi đang cố thủ trong doanh trại, việc đưa phần lớn lực lượng zoan, vốn là nòng cốt, vòng sang hai bên sườn đội hình dày đặc không thể xem như là mưu lược được, mà phải nói là một canh bạc mới đúng. Thế nhưng, những kẻ ở lại doanh trại vẫn không hề tháo chạy, giữ vững vị trí đến cùng. Còn lực lượng zoan thì như thể hồi đáp lại quyết tâm của đồng đội, đã xông thẳng vào bên sườn đội hình dày đặc một cách ngoạn mục.

Nếu đây chỉ là một tập hợp rời rạc của các cá thể, thì những người còn lại trong doanh trại hẳn đã nối gót đám zoan mà tháo chạy. Ngay cả bản thân đám zoan cũng sẽ chẳng dám liều mình lao vào đội hình dày đặc như thế. Nhưng chuyện đâu chỉ có vậy. Ngay cả khi trận chiến trở nên ác liệt và bao vây đội hình địch từ nhiều phía, họ vẫn không hề nao núng. Dù phải đối mặt với quân địch có quân số gấp nhiều lần, không một ai trong số họ rút lui.

Một khi hồi tưởng lại cảnh binh sĩ của phe ta sụp đổ chỉ vì niềm kiêu hãnh về ưu thế số lượng bị lay chuyển, ta thậm chí còn thấy hối hận khi nghĩ rằng chính phe mình mới là một tập hợp ô hợp, hỗn độn thật sự.

Rốt cuộc, điều gì đã khiến họ có thể đoàn kết như một khối thống nhất như thế?

Đôi mắt của Darius, khi đang ngẫm nghĩ về câu hỏi ấy, như bị một sức hút kỳ lạ lôi kéo, cuối cùng cũng phát hiện ra một con người giữa đội hình quân địch.

Là một cậu bé đang được một người khủng long cõng trên lưng. Dù Darius đang ở một khoảng cách mà hình bóng ấy trông chỉ bé như đầu ngón tay út, thế nhưng không hiểu sao đôi mắt ông lại nhìn thấy cậu bé ấy một cách rõ ràng đến lạ thường.

Darius đã nghe từ những dân thường trốn khỏi thành phố rằng người dẫn đầu quân phản loạn là một cậu bé loài người, vì vậy ông không lấy làm lạ.

Điều khiến ông kinh ngạc thật sự chính là việc cậu bé kia đang cưỡi trên lưng một người khủng long thuộc tộc Tyranno.

Trong xã hội của loài khủng long, tộc Tyranno là tầng lớp đặc quyền, được gọi là chiến binh ưu tú. Nếu lấy xã hội loài người để so sánh, thì họ tương đương với tầng lớp quý tộc hoặc samurai.

Và trong số quý tộc đó, Tyranno còn là nhóm đứng đầu, chỉ xếp sau dòng dõi Hoàng gia.

Một Tyranno, giống loài vốn chỉ chiến đấu để bảo vệ hoàng tộc, luôn đứng chắn phía trước họ – sẽ chỉ quay lưng lại với những ai mang dòng máu hoàng tộc. Chuyện một Tyranno giao cả tấm lưng của mình cho kẻ khác, vốn dĩ đã là điều không thể tưởng tượng nổi. Huống hồ, kẻ đó lại là loài người, những kẻ bị loài khủng long khinh miệt gọi là đám linh trưởng hèn mọn.

Hắn chính là thủ lĩnh đám nổi loạn, đúng chứ!? Là hắn, không sai được!?

Darius cảm thấy lạnh sống lưng.

Nếu đến cả một Tyranno kiêu hãnh coi loài người như rác rưởi kia cũng có thể giao phó cả tấm lưng cho hắn, vậy thì chắc chắn hắn cũng đủ khả năng khuất phục những kẻ zoan đầy tự tôn.

Hắn hẳn cũng có thể khiến hai chủng tộc vẫn luôn đối đầu, elf và người lùn, gạt bỏ hiềm khích mà hợp lực.

Hắn thậm chí có thể khiến cả những harpy phóng túng, thất thường dốc lòng liều chết vì mình.

Đám phản loạn không phải đang tụ họp lại vì sợ hãi quân trừng phạt.

Và cậu bé kia cũng không chỉ là một con rối được đẩy lên làm biểu tượng.

Chính vì là cậu ta, nên các chủng tộc kia mới cam tâm nghe theo.

Cậu ta – chính là nền tảng vững chắc của quân phản loạn!

Ngay lúc đó, trong tâm trí Darius chợt vang lên một giọng nói thân quen đã lâu không nghe thấy.

『Này Darius. Cậu nghĩ đâu là lực lượng quân sự mạnh nhất?』

Đó là hồi còn trẻ, khi Darius chỉ là một sĩ quan cấp thấp, mang đầy hoài bão và kỳ vọng vào tương lai phía trước. Khi ấy, một Darius non trẻ thường cùng bè bạn lui tới các quán rượu mỗi đêm, vừa cụng ly vừa huyên thuyên về muôn chuyện – nào là tương lai đất nước, tương lai của chính họ, thậm chí là mấy cô gái điếm nào đáng đồng tiền bát gạo nhất.

Và vào một đêm nọ, họ bắt đầu bàn về lực lượng quân sự mạnh nhất mà họ có thể tưởng tượng ra.

Ngay lúc Darius còn đang vò đầu suy nghĩ để tìm ra câu trả lời hợp lý nhất, thì một tên thiên tài ngạo mạn, mà ai cũng gọi là Tổng tư lệnh tương lai, đã cất tiếng:

『Bộ binh hạng nặng quả cảm như loài khủng long, thủy binh am hiểu sông biển như marmen, công binh khéo léo như người lùn, cung thủ thiện xạ như elf, kỵ binh linh hoạt như zoan, quân truyền tin thần tốc như harpy, và một vị tướng loài người thật mưu lược. Đó mới chính là lực lượng quân sự mạnh nhất.』

Câu trả lời ấy khiến cả bọn, đứng đầu là Darius, phá lên cười nghiêng ngả, vừa vỗ tay vừa reo hò, "Quả đúng là mạnh nhất đấy!"

Bởi vì, rõ ràng đó là một câu đùa.

Nó tương tự như câu nói đùa quen thuộc:『Lực lượng quân đội mạnh nhất là có tướng lĩnh người Mỹ, sĩ quan người Đức, hạ sĩ người Nhật và binh lính người Nga.』

Một người Mỹ hào sảng làm tướng, người Đức kỷ luật làm sĩ quan tác chiến, người Nhật cần cù làm hạ sĩ thực thi, và người Nga gan lỳ làm binh sĩ chiến đấu – là một câu nói đùa dựa trên những đặc điểm điển hình của từng quốc gia.

Nhưng rốt cuộc, đó vẫn chỉ là đùa. Trên đời không thể nào tồn tại được lực lượng như vậy. Chính vì bất khả thi nên mới gọi là chuyện đùa.

Thế nhưng... cái lực lượng quân sự mạnh nhất, tưởng như chỉ có trong tưởng tượng đó, vào giây phút này, lại đang hiện hữu ngay trước mắt Darius.

Hơn thế nữa, đó không phải là cái "giống như" mơ hồ trong câu nói đùa năm xưa của bạn Darius. Mà là thực sự có mặt trên chiến trường:

Bộ binh hạng nặng dũng mãnh của loài khủng long, kỹ sư chiến đấu tài giỏi của người lùn, xạ thủ xuất sắc của người elf, bộ binh nhẹ nhanh nhẹn của zoan, truyền tin nhanh của harpy, và một chỉ huy loài người kết nối, chỉ đạo tất cả thành một thể thống nhất.

Dù chưa thể nói là hoàn chỉnh tuyệt đối, nhưng hình mẫu của lực lượng quân sự mạnh nhất đang từng bước thành hình.

Darius chợt nhớ đến nội dung trong bức thư của Tutu.

Trong đó chẳng phải cũng đã viết sao?

Rằng kẻ địch có thể là đội quân mạnh nhất.

"Thì ra... là như vậy sao!?"

Lý do vì sao quân đội loài người có thể áp đảo các chủng tộc khác cho đến tận bây giờ, chính là bởi vì binh lính của họ có tính đa năng cao. Họ luôn có thể linh hoạt chuyển đổi sang loại hình tác chiến khai thác điểm yếu của đối phương, từ đó giành ưu thế rõ rệt trong chiến trận.

Thế nhưng, trước mặt một đội quân tối ưu, được xây dựng bằng cách tận dụng đúng thế mạnh bẩm sinh của từng chủng tộc... quân đội loài người chẳng khác nào "cái gì cũng biết, nhưng chẳng giỏi thứ gì cả".

Darius cảm thấy cả người như bị giội một gáo nước lạnh vì dòng suy nghĩ đó.

Dù tất cả chỉ diễn ra trong khoảng thời gian đủ để đếm đến ba, với Marius, cận vệ thân tín luôn theo sát Darius, quãng lặng đó dài đến đáng sợ.

Và rồi, được tha thứ cho việc lỡ vượt phép trước đó, Marius cúi người thúc giục Darius đưa ra mệnh lệnh tiếp theo.

"Thưa ngài, tình hình đã đến mức này rồi! Xin hãy ra lệnh rút lui ngay lập tức!"

"Không!"

Darius lập tức bác bỏ lời khuyên của Marius.

Không hề lường trước được việc bị từ chối, Marius kinh ngạc trừng mắt nhìn Darius. Nhưng Darius còn lớn tiếng hơn nữa, khẳng định lại một lần nữa với Marius:

"Không! Không được, Marius!"

"Tại sao chứ!? Kết cục trận chiến đã rõ ràng rồi! Chừng nào chúng ta còn có thể nuốt nhục mà lui về, thì sớm muộn cũng sẽ đến lúc rửa sạch mối nhục này!"

"Lúc đó thì đã quá muộn rồi, Marius!"

Những kẻ phản loạn thắng trận lần này chắc chắn sẽ giành được quyền kiểm soát hoàn toàn thành phố Bolnis. Nhưng dù sao thì Bolnis cũng chỉ là một thành phố tỉnh lẻ. Cho dù chiến dịch dẹp loạn lần này thất bại, thì vẫn còn rất nhiều cơ hội để phục hồi.

Hơn nữa, đây mới chỉ là thất bại đầu tiên. Chúng ta vẫn có thể tập hợp một đội quân lớn như lần này, rồi quét sạch kẻ địch chỉ trong một đòn. Dù lần này không thể thể hiện uy danh của vua Holmea ra khắp thiên hạ, thì lần sau chúng ta chỉ cần điều chỉnh lại quy mô quân đội cho phù hợp. Cứ như thế, từng đợt từng đợt tấn công như sóng vỗ bờ, nghiền nát chúng từng chút một là được.

Dĩ nhiên, điều đó cũng sẽ khiến bên ta tiêu hao không ít. Nhưng sức mạnh của một quốc gia thì hoàn toàn khác biệt với một thành phố tỉnh lẻ. Lực lượng của kẻ phản loạn chắc chắn sẽ cạn kiệt trước chúng ta. Khi đó chỉ cần thong thả tiến đánh và chiếm lại Bolnis cũng chưa muộn.

Nếu suy nghĩ một cách thông thường, như vậy là quá đủ rồi.

Ít nhất... là đáng lẽ nên như vậy.

Nhưng—

Liệu như thế có thực sự đủ không?

Những lo lắng như thế chợt lướt qua trong đầu Darius.

Ta nên nhìn nhận lại tất cả và suy nghĩ cho thấu đáo.

Chẳng phải chỉ mới vài tháng trước, đám zoan còn đang trên bờ vực diệt vong hay sao? Vậy mà bây giờ bọn chúng đã tiêu diệt 800 binh lính, chiếm lấy một pháo đài được coi là bất khả xâm phạm, và thậm chí khiến cả thành phố Bolnis từng được cho là không thể bị tấn công, phải đầu hàng. Và cuối cùng, với chỉ khoảng 1.000 quân, chúng đã đánh bại lực lượng trừng phạt lên tới hơn 7.000 người.

Ai mà có thể tưởng tượng nổi chúng lại làm được đến mức đó?

Ngay cả nếu chỉ xét riêng trận chiến lần này, thì chẳng phải kẻ chỉ huy lực lượng phản loạn đã hoàn toàn lật đổ mọi tri thức, mọi lối suy nghĩ thông thường của phe ta đó sao?

Sẽ ra sao nếu bọn chúng giành được cả vùng đồng bằng Solbiant rộng lớn kia?

Sẽ ra sao nếu chúng có thời gian để củng cố lực lượng?

"Chúng ta không được phép để bọn họ có thêm dù chỉ một chút thời gian! — Tuyệt đối không!"

Không phải "bọn chúng"...

Là hắn ta.

"Là tên đang dẫn dắt đám phản loạn đó!"

Darius giơ tay, chỉ thẳng vào Souma đang ở giữa đội hình quân địch đang tiến đến gần.

"Dù có phải làm gì đi nữa, chúng ta phải giết được hắn ngay tại đây! Hắn là kẻ nhất định phải bị tiêu diệt tại nơi này, vào lúc này! Nếu không làm được, hắn sẽ đem tai họa đến cho Holmea! Chắc chắn một thảm họa khủng khiếp sẽ giáng xuống đất nước này! Chỉ riêng hắn, dù có phải trả giá thế nào, cũng nhất định phải bị tiêu diệt!!"

Trực giác của Darius đã mách bảo ông như vậy.

Nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, thằng bé đó sẽ trở thành một thế lực mà chúng ta không còn đủ khả năng để đối phó.

Nếu không tiêu diệt hắn ngay tại đây, hắn sẽ trở thành một kẻ thù vô cùng đáng sợ đối với Holmea.

Trực giác ấy, thứ mà ông đã rèn giũa qua bao nhiêu chiến trường đẫm máu, đã thét gào lên như thế.

"Nhưng... nhưng thưa ngài! Làm sao chúng ta có thể làm được điều đó!?"

Muốn vung lưỡi kiếm chạm tới tên thủ lĩnh đám nổi loạn đó, trước hết phải phá được lớp phòng tuyến zoan đang lao đến như thác lũ. Ngay cả khi họ làm được điều đó, cứ giả sử vậy đi, thì phía sau vẫn còn lũ khủng long nổi danh vì lòng dũng cảm đang vây quanh tên đó. Chỉ để vượt qua đám zoan thôi đã là cái giá quá đắt bằng sinh mạng binh sĩ, giờ còn phải đánh bật cả lũ khủng long để hạ được thủ lĩnh phe địch thì chẳng khác gì hành động tự sát.

Thế nhưng, Darius lại nói một điều khiến ai cũng bàng hoàng.

"Ta sẽ đưa xe ngựa của mình ra chiến trường, và trực tiếp xông lên tiêu diệt hắn!"

"Ngài nói cái gì cơ!?"

"Nghe rõ đây! Không cần để ý tới những kẻ khác! Chỉ tập trung nhắm vào thủ lĩnh địch đang ngồi trên lưng con khủng long đó!"

Marius chết lặng.

Với lệnh đó, chẳng khác nào một cuộc tấn công liều chết, chấp nhận bỏ mạng như một cái chết vinh quang.

Nhưng bản thân Darius... chính ông là người hiểu điều đó hơn ai hết.

"Giết thằng nhóc đó, dù có phải lấy mạng của chính mình! Chỉ cần giết được nó, dù cho tất cả chúng ta có chết thì Holmea vẫn là bên chiến thắng! Vì Holmea của chúng ta!"

Cảm nhận được quyết tâm kiên định của Darius, Marius không phản đối thêm gì nữa.

"Tuân lệnh, thưa ngài!"

Marius định xoay đầu ngựa lại để truyền lệnh cho phía sau, nhưng Darius đã ngăn anh lại.

"Marius...!"

"Ngài muốn nói gì sao, thưa ngài?"

Darius nhìn Marius đã quay đầu lại, rồi thốt lên như thể đang nôn ra máu.

"Xin lỗi, Marius. Ta thực sự tin rằng cậu có đủ tư chất để trở thành Tổng tư lệnh đời kế tiếp, và ta đã đào tạo cậu vì điều đó. Nhưng... cậu phải trách sự bất tài của ta, vì đã khiến cậu phải đánh mất cơ hội ấy ở một nơi như thế này."

Marius hơi sững sờ, nhưng ngay sau đó, một nụ cười nở rộ khắp khuôn mặt anh.

"Ngài đang nói gì vậy, thưa ngài? Được chiến đấu bên cạnh ngài như thế này khiến tôi tự hào hơn cả việc trở thành Tổng tư lệnh."

"... Thứ lỗi cho ta, Marius."

Ngoài Marius ra, đơn vị trực thuộc của Darius là tập hợp những tinh anh trong số các tinh anh, những người đã cùng ông chiến đấu từ đầu đến giờ. Khi biết được quyết tâm của Darius, họ tự nhiên cũng củng cố lại ý chí của chính mình.

Cảm nhận được sự quyết tâm từ các thuộc hạ, Darius tự nhủ: Nếu là họ, chắc chắn lưỡi kiếm sẽ chạm được tới tên thủ lĩnh quân phản loạn đó.

"Nghe đây! Mục tiêu chỉ là tên con người cưỡi trên lưng con khủng long đó! Dù có bao nhiêu người gục ngã cũng không được dừng lại! Hãy nhắm thẳng vào cổ hắn mà tiến công!"

Đám binh sĩ lặng lẽ gõ kiếm và giáo vào nhau, thể hiện quyết tâm chiến đấu.

"Ta sẽ mở đường! Hãy giẫm lên xác ta mà giết tên đó! Ta sẽ đến cổng địa ngục trước một bước, và mong sẽ được nghe bài ca chiến thắng của các ngươi vang vọng theo sau!"

"Vì đại nhân Darius!!"

Các binh sĩ đồng thanh hô vang.

Darius tập hợp đội quân thành đội hình mũi tên. Thông thường, vị tướng chỉ huy sẽ ở phía sau đội hình, nhưng lần này Darius cố tình đứng ở đầu chiếc xe ngựa. Đồng thời, ông sẽ tận dụng sức mạnh xung kích của chiếc xe để mở đường bằng chính mạng sống của mình, như ông đã tuyên bố từ trước.

Với hành động đó, những người đã theo chân Darius suốt một thời gian dài không còn cách nào khác ngoài việc phấn chấn tinh thần mà tiến bước.

Tất cả binh sĩ giờ đây đã hóa thành những chiến binh cảm tử, chẳng màng đến tính mạng bản thân.

Năm trăm quân lính trong đội hình mũi tên ấy thật sự đã biến thành một mũi tên duy nhất — một mũi tên tử thần, mà nếu được bắn đi, rất có thể sẽ đoạt lấy sinh mạng của kẻ địch.

Và, ngay khoảnh khắc cánh tay phải của Darius giơ cao, chuẩn bị vung xuống để phóng mũi tên tử thần ấy về phía Souma — thì một giọng nói vang lên:

"Không còn tác dụng nữa! Chúng ta phải chạy thôi. Hãy rút lui!"

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Ghê phết
Xem thêm