Tập 01: Đốt cháy vùng đồng bằng
Chương 72: Trận chiến quyết định (Phần 12) - Khởi nguồn của một huyền thoại (Phần sau)
1 Bình luận - Độ dài: 5,167 từ - Cập nhật:
Tin tức về việc Đại tướng Darius bị đánh bại ở vùng ngoại ô Bolnis lan truyền nhanh như lửa cháy rừng, khiến bất kỳ ai nghe thấy cũng không khỏi chấn động.
Địa điểm hiện tại là một khu ổ chuột nằm ở ngoại ô thành phố Holmenian, thủ đô của vương quốc Holmea—
Đây là một vùng đất lúc nào cũng bao phủ bởi lớp không khí ẩm ướt nặng nề do con sông lớn chạy xuyên qua toàn bộ thủ đô, len lỏi khắp khu vực. Mỗi khi nước sông dâng, nơi đây lại ngập lụt, khiến nó từ lâu đã trở thành vùng đất bị người dân tránh xa.
Chính tại vùng đất bị lãng quên đó, một khu ổ chuột nhỏ mọc lên.
Nông dân mất đất, tội phạm bị trục xuất khỏi thành phố, những người tị nạn phải lìa bỏ quê hương vì muôn vàn lý do. Cư dân nơi đây thuộc đủ mọi thành phần hỗn tạp.
Và như để phản ánh đúng sự hỗn tạp đó, cảnh quan của khu ổ chuột cũng rối loạn chẳng kém.
Những túp lều tồi tàn được dựng nên từ bất kỳ nguyên vật liệu nào có thể kiếm được, có đủ hình dáng, kích cỡ và màu sắc khác nhau, chẳng có chút quy củ hay thống nhất nào cả. Các con đường quanh co, chật hẹp như mê cung len lỏi giữa những căn nhà chắp vá.
Từ trong một túp lều tranh cũ kỹ ở gần trung tâm khu ổ chuột, tiếng cười vang vọng lên.
"Ahaha! Thật không ngờ đấy! Phải nói là bất ngờ thật sự!"
Trái ngược với vẻ ngoài có phần xiêu vẹo, nội thất bên trong túp lều tranh ấy lại được xây dựng khá đàng hoàng. Dù đơn sơ, các vật dụng được bài trí đều chú trọng vào tính thực dụng, vừa đủ dùng, không dư thừa cũng chẳng thiếu thốn.
Nổi bật nhất trong căn lều là chiếc giá sách được đặt sát một bên tường. Trên các kệ sách, những bức thư, bảng gỗ và cuộn giấy được viết bằng đủ thứ ngôn ngữ được xếp gọn gàng ngay ngắn.
Bên trong túp lều ấy, một chàng trai trẻ đang cười lăn lộn đúng nghĩa đen.
"Họ thắng thật rồi! Họ thật sự đánh bại được cả Darius đó!"
Anh ta đập mạnh gót chân xuống đất, ngay phía trước bức thư mô tả tường tận thất bại của Darius đang trải ra trên sàn nhà, như một cách để thay thế cho đôi tay đã mất.
"Này! Cô cũng thấy bất ngờ chứ, Damia?"
Người được gọi tên là một cô gái cao ráo, mái tóc đỏ rực được tết thành một bím dài buông xuống lưng. Với vẻ mặt hơi gượng gạo, Damia hỏi chủ nhân mình:
"Ngài Tutu, chẳng phải bấy lâu nay ngài cố lấy lòng tướng Darius là công cốc cả rồi sao? Chuyện thành ra thế này mà..."
"À, ừm. Có vẻ vậy."
Bọn họ đã phải dùng đủ mọi mánh khóe để tiếp cận rồi dần dần lấy lòng Darius, cuối cùng mới được giao cho những nhiệm vụ tuyệt mật không thể công khai. Bao nhiêu gian nan để đến được bước đó... nhưng giờ thì tất cả đã trở nên vô nghĩa khi Darius đã bị thất thế.
"Darius thất bại đúng là một đòn đau. Thật sự là đắng cay tột độ đấy."
Tuy nói vậy, nhưng vẻ mặt của Tutu lại đầy hứng khởi.
"Thế nhưng, ta không thể không cảm thấy hứng thú với phe của tên kia hơn là với Darius. Aaa, rốt cuộc hắn là loại người thế nào nhỉ? Trong đầu hắn đang nghĩ cái gì vậy? Phải rồi... cảm giác này thật kích thích. Thật đấy, ta cảm thấy phấn khích đến lạ thường!"
Damia thở dài, ra chiều bất lực trước dáng vẻ không ra dáng chủ nhân của Tutu.
"Ngài vui như thế thì tốt rồi, nhưng từ giờ tính làm gì tiếp theo đây?"
Ngay sau câu hỏi đó, Tutu bỗng ngừng cười.
Và rồi, đôi mắt mảnh như sợi chỉ của anh ta ánh lên sắc lạnh, tựa như một con chim săn mồi vừa phát hiện ra mục tiêu, khi anh ta cất tiếng nói:
"Điều tra hết mọi thứ về tên đó. Tên, mặt mũi, chiều cao, vóc dáng, sở thích, thói quen, quê quán, quá khứ, từng lời ăn tiếng nói, từng hành động — tất cả. Và không chỉ vậy. Hắn ăn gì trong ngày đó? Uống loại rượu nào? Ngủ với kiểu phụ nữ nào? Bao giờ thì đi vệ sinh? Toàn bộ. Phải nắm được tất cả."
"Chỉ từng đó thôi có đủ không?"
Damia ẩn ý rằng cô vẫn có thể đào sâu hơn nữa. Tuy nhiên, Tutu khẽ lắc đầu.
"Giờ thì còn quá sớm. Nhưng hãy chuẩn bị sẵn sàng để có thể hành động bất cứ lúc nào."
Sau khi nhận thêm một loạt chỉ thị chi tiết, Damia cúi đầu trước Tutu rồi rời khỏi túp lều tranh để bắt đầu công việc của mình.
Còn lại một mình, Tutu cúi người xuống lá thư đang trải ra trên sàn và chăm chú quan sát từng dòng chữ với ánh mắt đầy suy tư.
Điều được ghi lại ở đó là cái tên của người đã dẫn dắt cuộc nổi dậy – cái tên đang lan truyền khắp Holmea qua những binh lính may mắn sống sót trở về.
"...『Đứa trẻ của Hủy Diệt』, à? Rốt cuộc ngươi là người như thế nào?"
Vào lúc này, vẫn chưa có ai có thể trả lời được câu hỏi ấy của Tutu.
◆◇◆◇◆
Và tại một thành phố biên giới nằm bên con sông ngăn cách giữa Holmea và Romania—
Một người lính cưỡi kiryu lao nhanh qua phố, để lại sau lưng một làn bụi mịt mù.
"Hôm nay sao mà ồn ào dữ vậy không biết."
Người bán hàng rong Hopkins, vừa mua dây tầm gửi đỏ khô ở một quầy hàng rong, lẩm bẩm trong lúc phủi lớp bụi bám trên vai áo.
"Chuyện đó cũng dễ hiểu thôi. Đến lính tráng mà còn bị dọa cho hết hồn cơ mà."
Nghe giọng điệu của ông chủ xe hàng như thể biết chuyện gì đó, Hopkins liền hỏi ngay khi nhận lấy túi dây tầm gửi đỏ khô:
"Đã có chuyện gì xảy ra à?"
"Chỉ giữa hai ta thôi nhé, nhưng theo lời một tay lính hay ghé qua chỗ ta thì—"
Vừa nói, ông ta vừa liếc mắt nhìn quanh với vẻ thận trọng, rồi hạ giọng xuống như thì thầm một bí mật:
"Nghe bảo là tướng quân Darius thua trận gần một thành phố tên là Bolnis. Trời ạ, ngay cả ta nghe xong cũng choáng váng luôn đấy!"
"Ngài Darius ấy sao? Thật không đó?"
Ngay cả Hopkins cũng không thể tin được tin tức đột ngột và chấn động đến thế.
"Ừ, đúng vậy, thật đấy. Sau khi một sứ giả mang tin đến cách đây hai ngày, thì gần như ngày nào cũng có sứ giả mới đến nữa cơ."
Bên cạnh đó, chủ quầy hàng còn thao thao kể rằng Bolnis hiện đang bị đám nô lệ chiếm đóng, rằng người cầm đầu nhóm nô lệ đó là một 『Đứa trẻ của Thần』 đáng sợ, được gọi là hiện thân của sự chết chóc và hủy diệt, và rằng tướng quân Darius thì đã mất sạch thế lực.
Có vẻ như không thể chịu nổi việc phải giữ trong lòng nữa, chủ quầy nói hết chuyện này tới chuyện khác với Hopkins, không hề để tâm đến việc Hopkins có hỏi hay không.
Sau khi trả tiền cho túi dây tầm gửi đỏ khô, còn thêm vài đồng xu đồng như một lời cảm ơn, Hopkins quay người bước về chiếc xe ngựa phủ bạt nơi vợ con anh đang đợi. Vừa tới gần, anh gọi với lên phần thùng xe phủ vải, khiến vợ anh thò đầu ra với vẻ mặt đầy lo âu và buồn bã. Cô vừa đảo mắt nhìn quanh, vừa khẽ hỏi:
"Này anh... em thấy người lính lúc nãy vội vàng lắm, chẳng lẽ..."
Cô không nói hết câu, nhưng Hopkins vẫn hiểu ý vợ muốn nói gì.
Cô ấy có vẻ đang sợ — lo rằng nếu có ai phát hiện ra chúng ta từng hỗ trợ phe zoan, thì cả nhà có thể bị lính triều đình truy bắt.
Hopkins cố tình nở nụ cười tươi, cố tạo ra cảm giác yên tâm cho vợ.
"Không phải chuyện đó đâu. Nghe bảo dân Bolnis đã thắng tướng quân Darius rồi."
"Thắng... cái vị tướng Darius ấy sao?"
"Ừ. Có vẻ đó chính là lý do khiến đám lính trở nên náo loạn như vậy."
Vừa nói "Nào, lên đường thôi!" Hopkins vừa trèo lên ghế lái.
"Anh này, anh tính sao? Mình quay về à?" vợ anh hỏi từ phía sau.
"Không. Cứ đi đến Romania như dự định ban đầu thôi. Giờ thì chắc vẫn ổn, nhưng ai biết được sẽ bị lộ lúc nào. — Với lại, còn chuyện mà cậu bé đó đã nhờ anh nữa."
Ngay lúc đó, một cậu bé xuất hiện bên cạnh người vợ đang khẽ thở dài sau câu trả lời của Hopkins.
"Mẹ ơi, ba ơi, chú Shahata sẽ ổn chứ ạ?"
Cậu con trai, đã thân thiết với zoan từng chăm sóc gia đình họ trong thời gian bị bắt làm con tin, hỏi với giọng ngọng nghịu. Hopkins nhẹ nhàng cất túi dây tầm gửi đỏ rồi xoa đầu con trai mình một cách dịu dàng.
"Ừ, chắc chắn chú ấy sẽ ổn thôi."
Anh lại xoa đầu cậu bé một lần nữa khi cậu mỉm cười hạnh phúc vì câu trả lời ấy.
Sau đó, Hopkins quất nhẹ vào mông con niryu, khiến chiếc xe ngựa phủ bạt từ từ chuyển bánh.
Ngồi trên ghế lái lắc lư, Hopkins lại nhớ về những điều mà chủ quầy hàng đã kể ban nãy.
"『Đứa trẻ của Hủy Diệt』 à...? Mà, trông thằng bé đó đâu có giống người đáng sợ đến vậy đâu ta..."
◆◇◆◇◆
Và, tại hoàng cung của một quốc gia láng giềng—
Mặc dù đang là mùa đông, khu vườn trong hoàng cung vẫn phủ đầy những thảm hoa nở rộ rực rỡ. Tại đây, hoa nở quanh năm. Mỗi mùa lại có những loài mới được trồng thay thế, tất cả là vì vị công chúa nhỏ được quốc vương Romania yêu thương hết mực.
Một vị cận thần tiến đến chỗ đức vua cao tuổi đang lim dim mắt mỉm cười khi nhìn cô công chúa nhỏ tuổi tung tăng chạy nhảy giữa vườn hoa với nụ cười hồn nhiên như thiên thần.
"Bệ hạ, thần có chuyện gấp cần bẩm báo..."
"Ngươi thật là bất lịch sự. Có chuyện gì mà khẩn đến mức phải phá ngang khoảng thời gian thư giãn giữa ta và công chúa vậy hả?"
Vị cận thần ghé sát miệng vào tai đức vua.
"Một cuộc nổi loạn của đám nô lệ bán nhân tại Holmea, thưa bệ hạ. Hơn thế nữa, tướng quân Darius được phái đi trấn áp, đã thất bại trong trận chiến!"
"Thưa Bệ hạ. Thần nghe nói... kẻ đó tự xưng là 『Đứa trẻ của Hủy Diệt』."
"Ra là vậy. — Tập hợp tất cả mọi người ngay lập tức."
Nhìn theo bóng phụ vương rời khu vườn hoa sau khi ra lệnh, công chúa nhỏ bỗng lặp lại cái tên mà cô vô tình nghe thấy, có vẻ như nó đã gợi lên điều gì đó trong lòng cô.
"...『Đứa trẻ của Hủy Diệt』...?"
◆◇◆◇◆
Tại hoàng cung của một vương quốc nhỏ nào đó – nơi mọi âm mưu, toan tính đang âm thầm quy tụ—
Dù ánh nắng rực rỡ đang tràn qua khung cửa sổ rộng mở, căn phòng hiện đang được sử dụng lại bị bao phủ bởi một bầu không khí u ám khó tả.
Một thiếu niên đang chăm chú đối diện với tấm bảng gỗ treo trên tường, toàn bộ sự chú ý dồn cả vào đó. Lớp vữa vừa được quét lên mặt gỗ cách đây không lâu vẫn còn đang trong trạng thái nửa khô. Thiếu niên ấy dùng cọ vẽ, thậm chí là cả đầu ngón tay, khéo léo tô điểm những màu sắc lên lớp vữa để tái hiện lại một bức phong cảnh tuyệt mỹ.
"Bệ hạ..."
Từ lúc nào không hay, một người đã xuất hiện trong căn phòng – cúi đầu, quỳ gối trong vùng tối khuất của căn phòng.
"Một báo cáo khẩn cấp vừa được gửi tới từ 『Nguồn tin』 bên trong Holmea."
"Đã xảy ra chuyện gì? Nói đi."
Thiếu niên được gọi là "Bệ hạ" vẫn tiếp tục chuyển động đôi tay, không một chút gián đoạn dù đang trò chuyện.
"Tại thành phố Bolnis phía tây Holmea, đám zoan và nô lệ đã nổi dậy. Lực lượng trấn áp gồm 7.000 quân do Đại tướng Darius đích thân chỉ huy, được phái đi để đàn áp cuộc nổi dậy này, đã..."
Thiếu niên nhúng ngón út vào hỗn hợp thuốc nhuộm màu đỏ đã pha loãng, chuẩn bị quệt lên lớp vữa trên bảng.
"—đã bị một kẻ tự xưng là 『Đứa trẻ của Hủy Diệt』đánh bại thảm hại, tổn thất hơn một nửa quân số."
Cậu ta khẽ rung ngón tay, giọt màu rơi lách tách xuống nền vữa.
Trong khoảnh khắc, thiếu niên chỉ lặng im nhìn những giọt đỏ thấm lên lớp vữa trắng xám. Nhưng rồi, cậu khẽ tặc lưỡi một tiếng, dứt khoát ném mạnh tấm bảng đang vẽ dở xuống nền. Lớp vữa đã khô vỡ tan tành, tung tóe khắp sàn trong một tiếng rầm khô khốc.
"Đến cả Darius mà cũng bị đánh bại sao..."
Cậu đứng dậy khỏi ghế, cầm chiếc khăn vải đặt trên bàn gần đó lau sạch màu bám nơi đầu ngón tay.
"Còn tên Warius đầu óc thiển cận kia... Để ta đoán, hắn đã cách chức Darius rồi phải không?"
"Đúng như ngài suy đoán. Darius, sau khi đánh mất tín nhiệm của Quốc vương Warius, đã bị tước bỏ chức vị đại tướng và quyền tham gia vào hội đồng triều đình."
Thiếu niên đưa tay che miệng, cố kìm tiếng cười. Màu vẽ dính nơi đầu ngón tay vô tình vấy bẩn lên má, nhưng cậu chẳng buồn để tâm.
"Ngươi thật là một kẻ ngu ngốc, Warius. Darius chính là một sắc màu không thể thiếu trong bức tranh mang tên Holmea. Nếu loại bỏ lớp nền quan trọng đó, thì làm sao có thể vẽ nên một bức tranh tuyệt mỹ được chứ?"
Vừa nói, cậu vừa thản nhiên dùng những ngón tay còn lấm lem sơn để viết vài dòng chữ. Sau đó, cậu nhấc cây nến khỏi giá, nhỏ sáp nóng xuống thư và áp chiếc nhẫn có dấu triện lên đó.
"Hãy giao những bức thư này đến các 『Nguồn Tin』 ở Holmea và Romania."
Ngay khi những lá thư được ném xuống sàn, từ trong bóng tối của căn phòng chợt lóe lên một dáng người khom mình bò ra như một con côn trùng. Kẻ đó cung kính nhặt những phong thư lên bằng cả hai tay, rồi lại lặng lẽ biến mất vào bóng đêm như thể chưa từng hiện diện.
Xác nhận điều đó bằng chính mắt mình, thiếu niên lẩm bẩm:
"『Đứa trẻ của Hủy Diệt』, à? — Để xem mi sẽ là sắc màu gì trong bức tranh của ta đây..."
◆◇◆◇◆
Ngoài khơi đại dương—
Một hòn đảo lớn nằm trong Vịnh Beness, ở phía nam của quốc gia thương mại biển Jiboa.
Hòn đảo ấy được bao quanh bởi một dải san hô ngầm, vốn là vùng nước hiểm trở mà tàu thuyền khó có thể tiếp cận.
Trên một trong những rặng san hô đó, bóng dáng của một cô gái đơn độc hiện ra. Dù đang giữa mùa lạnh, khi gió bắc buốt giá gào thét và nước biển lạnh đến thấu xương, nhưng cô gái ấy lại không mặc một mảnh vải nào để chống rét. Chỉ một chiếc thắt lưng da bản to, có đính vỏ sò như lớp vảy cá, quấn ngang ngực che chắn phần thân trên. Phần hông của cô thì chìm trong làn nước biển đang không ngừng vỗ vào những tảng đá nơi cô ngồi.
Nước biển nhỏ giọt từ mái tóc bạc được buộc cao thành đuôi ngựa — cô trông như vừa bước ra từ lòng đại dương. Thế nhưng, không hề có vẻ gì là bị ảnh hưởng bởi cái lạnh, ánh mắt cô vẫn lặng lẽ dõi về phía đất liền xa xăm.
Đột nhiên, cô đưa tay chạm vào cây đinh ba đặt cạnh bên trên rặng san hô.
"...Chị. Thì ra chị ở đây. Em đã tìm chị khắp nơi đấy."
Người vừa ló đầu lên giữa những con sóng là một bé gái, trông có vẻ nhỏ tuổi hơn cô đôi chút.
Nghe thấy tiếng gọi, cô chị buông tay khỏi cây đinh ba, quay lại và hỏi:
"Có chuyện gì sao?"
"Bệ hạ gọi chị đó. Nghe nói nô lệ của nhiều chủng tộc khác nhau đã đồng loạt giương cao ngọn cờ nổi loạn chống lại loài người, đại khái là như thế."
Cô gái khẽ mở to mắt, nhưng rồi ngay lập tức hiểu ra điều gì đó, thở dài nhẹ.
"Cuối cùng thì cũng đến lúc rồi, nhỉ...?"
Đó là điều cô đã tiên đoán từ trước.
Sự áp bức tàn nhẫn mà loài người dành cho các chủng tộc khác trên đất liền chỉ qua vài câu chuyện nghe được cũng đủ khiến cô cau mày.
Không thể nào những chủng tộc khác cứ mãi nhẫn nhịn, chịu đựng sự bất công đó được. Sớm muộn gì, chắc chắn sẽ có ngày tất cả cùng đứng lên chống lại loài người, cô nghĩ vậy.
Tuy nhiên, cô không khỏi sửng sốt khi nghe lời em gái nói tiếp:
"Nhưng hình như người đứng đầu cuộc nổi loạn đó lại là một con người."
"Một con người sao? Không thể nào. Ý em là một con người đứng đầu các chủng tộc khác để chống lại loài người ư?"
Cô gái lắc nhẹ đầu, như muốn nói rằng cô không tin nổi chuyện đó, thì em gái cô tiếp tục:
"Vâng. Người ta nói đó là một con người tự xưng là 『Đứa trẻ của Hủy Diệt』, sở hữu sức mạnh đáng sợ."
"『Đứa trẻ của Hủy Diệt』, em vừa nói gì...?"
Trái tim cô đập thình thịch vì kinh ngạc.
Dù đây là lần đầu cô nghe thấy cái tên đó, nhưng vì lý do nào đó, tim cô vẫn đập mạnh.
Em gái cô nhìn cô với ánh mắt tò mò khi cô đột nhiên im lặng.
"... Chị? Có chuyện gì sao?"
"—! Không, không có gì đâu."
Cô vội trả lời như muốn che giấu tâm trạng của mình, rồi lắc nhẹ đầu để xua tan những suy nghĩ lan man và cầm lấy cây đinh ba.
"Dù sao thì, đi gặp Bệ hạ thôi."
Nói xong, cô trượt xuống khỏi rạn đá và lặn vào trong biển. Em gái cô cũng ngụp đầu xuống nước để theo sau.
Sau khi hai chị em biến mất dưới biển, trong khoảnh khắc, hình dáng như vây đuôi của một con cá lớn ló ra giữa những con sóng rồi cũng ngay lập tức chìm xuống dưới mặt nước.
◆◇◆◇◆
Tại một đất nước đầy cát nóng—
Người đó tỉnh giấc bởi những tiếng nói chuyện vọng từ trên cao xuống.
Nơi đây là khu vực chèo thuyền của một con tàu galley, bị bao phủ bởi không khí oi bức và mùi hôi khó chịu.
Qua những lỗ nhỏ và khe hở trên boong tàu phía trên, vài tia nắng xuyên qua chiếu xuống khu vực chèo thuyền mờ tối, lờ mờ như những chùm sáng hình cầu. Người đó, bị trói bằng những sợi xích dày tương tự như những người nô lệ xung quanh, đang ngủ say dựa vào mái chèo.
Những sợi xích dày trói chặt thân hình đồ sộ của họ kêu leng keng khi người này chuyển hướng chú ý lên phía trên — nơi phát ra những tiếng nói. Khi nhìn lên, thoáng có thể thấy các thủy thủ qua các khe hở của ván tàu đang đứng trên boong trò chuyện.
"—rời đi. Ở Holmea—nô lệ nổi loạn—nghe nói vậy."
"Nghe bảo—tên đó—người ta nói vậy."
Người đó chăm chú nghe một lúc câu chuyện của các thủy thủ, dù chỉ nghe được rời rạc vài phần.
Có vẻ như những người nô lệ thuộc nhiều chủng tộc đã gây ra cuộc nổi dậy chống lại đất nước loài người - mà cũng chính là điểm điến tiếp theo của con tàu này. Hơn nữa, họ dường như đã thành công trong cuộc nổi loạn, kiểm soát hoàn toàn một thành phố.
Tuy vậy, người đó lại nhanh chóng mất đi hứng thú với câu chuyện.
Tôi sinh ra đã là nô lệ. Tôi không biết cách sống nào khác. Tôi không thể thành công với bất cứ vai trò nào ngoài làm nô lệ. Chuyện đó không liên quan đến tôi.
Đó không phải là sự từ bỏ, mà là một sự thật đã được chứng minh.
Họ tin rằng bây giờ phải chuẩn bị cho chuyến đi tiếp theo bằng cách nghỉ ngơi lấy sức càng nhiều càng tốt, nên người đó lại tựa người vào mái chèo đã bị nhuộm đen bởi những vết bẩn.
"—là, —Đứa trẻ của Thần — cậu vừa nói gì cơ!?"
Để bản thân trôi theo cơn buồn ngủ vừa đến, người đó vô thức lặp lại những lời của các thủy thủ mà mình đã nghe được hồi nãy,
"...『Đứa trẻ của Hủy Diệt』."
◆◇◆◇◆
Cuối cùng, tại một vùng đất xa xôi nào đó của Đế Quốc, nằm ở trung tâm của lục địa—
"Này, cậu nghe gì chưa!? Hình như có một cuộc nổi dậy của những chủng tộc bán nhân ở vùng phía tây lục địa đấy!"
Một hiệp sĩ trẻ vừa xông vào phòng mà chẳng thèm chào hỏi, thao thao bất tuyệt như thế, khiến thanh niên trạc tuổi đang ở trong phòng liền nhăn mặt như thể vừa nuốt phải thứ gì đó đắng nghét.
"Cậu không biết cụm từ 'phép lịch sự' là gì à!? Tự nhiên vào rồi nói linh tinh cái gì vậy hả?"
Tuy nhiên, hiệp sĩ trẻ kia hoàn toàn không bận tâm đến lời trách mắng đó, mà cứ thản nhiên ngồi phịch xuống ghế. Anh ta rót rượu từ bình trên bàn vào cốc mà chẳng buồn xin phép.
Cách hành xử có phần lỗ mãng, nhưng chàng thanh niên chỉ biết thở dài ngán ngẩm như thể đã quá quen với chuyện này.
"Cuối cùng thì cũng xảy ra, đúng như tôi dự đoán! Tôi đã chắc chắn rằng sớm muộn gì nó cũng đến thôi! Ngay từ đầu, việc để đám tu sĩ của Thánh Giáo nhúng tay vào chính sự quốc gia đã là một sai lầm rồi!"
Chàng thanh niên nhìn người hiệp sĩ, vẫn đang thao thao bất tuyệt một chiều, với ánh mắt đầy bất lực.
"Rồi sao? Cậu kể cho tôi nghe chuyện đó là muốn tôi làm gì?"
Vị hiệp sĩ trẻ, khuôn mặt bừng sáng như thể chỉ đang chờ đợi những lời đó, nốc cạn chén rượu rồi đặt mạnh cái cốc xuống bàn.
"Đương nhiên là để cải cách cái Đế Quốc mục nát này bằng chính đôi tay chúng ta rồi chứ còn gì nữa!"
Má của cậu ta đỏ bừng không phải vì say rượu, mà vì phấn khích, khiến chàng thanh niên chỉ biết nhún vai như muốn nói "Đúng là bó tay".
"Lạy Chúa... Nếu cậu dám nói mấy lời đó với người khác, cậu sẽ bị quy tội mưu phản và bị xử trảm ngay tức khắc đấy."
"Tất nhiên rồi, chuyện như vậy tôi chỉ nói với cậu thôi."
Chàng thanh niên phản bác lại, "Từ khi nào tôi thành bạn của cậu vậy?", nhưng đổi lại chỉ nhận được câu hỏi, "Thì... chúng ta là bạn mà, đúng không?" từ phía hiệp sĩ trẻ.
Chuyện như thế này xảy ra mỗi lần họ gặp nhau. Và rồi, nhận ra rằng dù có nói gì thì với người này cũng vô ích thôi, chàng thanh niên đành miễn cưỡng đi vào chủ đề chính.
"Gác chuyện của Đế Quốc chúng ta sang một bên đã. Cậu thực sự tin rằng ảnh hưởng từ một cuộc khởi nghĩa của nô lệ tận vùng viễn tây xa xôi lại có thể lan tới tận đây sao?"
"Dĩ nhiên là có chứ!" — Vị hiệp sĩ trẻ lớn tiếng đáp lại câu hỏi của chàng trai. "Ảnh hưởng từ kẻ đã khơi mào cuộc khởi nghĩa ấy nhất định sẽ lan rộng đến tận trung tâm lục địa! Không còn nghi ngờ gì nữa — một cơn hỗn loạn khủng khiếp chắc chắn đang kéo tới!"
Và rồi, sau khi nói hết những điều mình muốn, vị hiệp sĩ trẻ bất chợt nghiêng đầu, nét mặt hiện rõ vẻ băn khoăn.
"Huh? Umm... Là gì ấy nhỉ? Cái tên kẻ đã khơi mào cuộc khởi nghĩa đó ấy. Hắn ta tên là gì nhỉ...?"
Ánh mắt cậu ta lơ đãng nhìn vào khoảng không trong lúc cố lục lọi trí nhớ. Và rồi khuôn mặt vụt sáng lên như thể vừa nhớ ra điều gì đó.
"À đúng rồi! Hắn được gọi là 『Đứa trẻ của Hủy Diệt』!"
◆◇◆◇◆
Thế là, cả thế giới cuối cùng cũng biết đến cái tên 『Đứa trẻ của Hủy Diệt』.
Tuy nhiên—
Tại ngọn đồi nằm ở vùng ngoại ô Bolnis, nơi diễn ra trận quyết chiến giữa Souma và Darius—
Dưới ánh trăng tròn mờ nhạt treo cao giữa bầu trời, vô số gò đất được đắp lên một cách ngay ngắn trên đỉnh đồi. Trên mỗi gò đất, một thanh kiếm hoặc cây thương bị bỏ lại được cắm thẳng đứng xuống nền đất.
Nơi đây là một nghĩa địa.
Nơi những binh sĩ đã ngã xuống trong trận chiến quyết định ở Bolnis đang an nghỉ vĩnh hằng.
Cả ngọn đồi chìm trong tĩnh lặng — một sự tĩnh lặng như thể đang thống trị lấy những kẻ đã khuất.
Tuy nhiên, đó lại là một sự tĩnh lặng kỳ lạ — không có tiếng gió, không tiếng côn trùng, thậm chí chẳng có nổi một tiếng động nhỏ như tiếng bước chân chuột. Cả ngọn đồi như đang run rẩy vì sợ hãi thứ vô hình nào đó.
Rồi bỗng dưng, giữa màn đêm lặng câm ấy, một ngọn lửa xanh trắng chợt bùng lên ngay trên một trong những gò đất.
Là lửa ma trơi.
Và rồi, như thể bị đánh thức bởi ngọn lửa đầu tiên, vô số đốm lửa ma trơi lần lượt hiện ra khắp ngọn đồi. Dưới ánh sáng lập lòe như đêm hội nến ma ấy, một bóng hình trắng toát từ từ xuất hiện.
"Ahhh! Souma đáng yêu, dễ thương của ta!"
Là một bé gái, khoác trên người chiếc váy trắng đơn sơ.
Cô bé dang rộng hai tay và bắt đầu nhảy múa giữa những đốm lửa ma trơi, xoay tròn, xoay tròn mãi, như thể đang hòa mình vào điệu múa huyễn hoặc của màn đêm...
"Thế giới cuối cùng cũng đã biết đến sự tồn tại của cậu rồi đấy! Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu mà thôi. Tên của cậu rồi sẽ còn vang xa, càng ngày càng vang xa hơn nữa. Cùng với nỗi kinh hoàng! Cùng với cơn thịnh nộ! Cùng với sự tuyệt vọng! Và cùng với cả lòng hận thù!"
Như thể bị hút vào vòng tay dang rộng của cô bé, những ngọn lửa ma trơi xanh nhạt đang lơ lửng khắp chiến trường dần dần bị cuốn về phía cô.
Nếu có ai đó đứng ở ngay phía trên bầu trời thời khắc này mà nhìn xuống, ắt hẳn họ sẽ thấy một xoáy lửa khổng lồ mang sắc xanh trắng, lấy cô bé làm trung tâm. Trong khi bị bao phủ bởi vô số đốm lửa ma trơi lập lòe, cô bé cất giọng như đang hát, xoay tròn và ngân vang những lời tiên tri rợn người.
"Souma tốt bụng của ta. Chắc chắn cậu sẽ cứu giúp biết bao người! Souma thông minh của ta. Chắc chắn cậu sẽ mang lại phồn vinh cho thật nhiều người! Nhưng rồi, đến cuối cùng, nhất định cậu sẽ bị phản bội. Cậu sẽ bị thế giới này phản bội. Khi ấy, lớp vỏ mang tên 'Anh hùng giả tạo' sẽ vỡ tan — và con người thật sự của cậu sẽ được giải thoát!"
Một nụ cười nứt toác trên khuôn mặt trắng bệch của cô bé, rộng đến bất thường, đầy khoái lạc và điên dại.
"Cậu nhất định sẽ trở thành huyền thoại. Một huyền thoại mà cả thế gian đều khiếp sợ!"
Cô bé ngửa cổ trắng ngần ra phía sau, bật lên tiếng cười khanh khách vang vọng trong đêm tối.
"Ahhh! Không biết rồi cậu sẽ trở nên khủng khiếp đến mức nào đây! Không biết rồi cậu sẽ đáng sợ tới mức nào nữa! Ôi! Souma dễ thương của ta! Souma thân yêu của ta! Souma đáng sợ của taaaaa!!"
—Thế nhưng, thế giới vẫn chưa biết đến sự khủng khiếp thực sự của cậu ấy.
——————————————————————————————————————————————————
LỜI TÁC GIẢ:
"Vâng, vâng, dù có nói là vô lý thì tôi cũng chả quan tâm đâu, Soma-sama à. Chỉ cần tôi còn làm được thì cứ thế mà làm tới thôi, đúng không?"
Một người phụ nữ với gương mặt lấm tấm tàn nhang làu bàu.
"Thằng nhóc này đúng là thú vị!"
Một ông lão râu trắng cười lớn sảng khoái.
"Aaaaaah... Tôi muốn ăn món gì ngon ngon quá đi mất..."
Một cậu bé nói, hai má phồng căng vì đang nhét đầy bánh mì.
Souma đang cố gắng tập hợp lực lượng ở thành phố Bolnis, chuẩn bị cho trận chiến với Holmea được dự đoán là sẽ xảy ra trong tương lai gần. Liệu kiến thức của cậu sẽ đem lại sự phát triển—hay là hỗn loạn—cho Bolnis đây?
——————————————————————————————————————————————————
TẬP 01: ĐỐT CHÁY VÙNG ĐỒNG BẰNG
- HẾT -


1 Bình luận