Vol-1: Đốt cháy vùng đồng bằng
Chương 62: Trận chiến quyết định (Phần 2) - Cung thủ (Phần đầu)
2 Bình luận - Độ dài: 3,720 từ - Cập nhật:
"Nghe này, Eladia. Hãy cống hiến hết mình cho anh chị em của con. Đó là sứ mệnh đã được đặt lên vai chúng ta."
Đó là những lời cuối cùng mà cha của Eladia để lại cho cô khi cô vẫn còn nhỏ.
Người cha ấy, sau khi dịu dàng vuốt mái đầu đẫm nước mắt của Eladia, đã dẫn theo số chiến binh còn sống sót ít ỏi, chạy về phía bên kia khu rừng đang rực cháy.
Họ làm vậy dù biết rõ rằng nơi đó đang chờ đón họ là vô số binh lính của một nơi gọi là Đế quốc.
Và kể từ giây phút ấy, Eladia không bao giờ còn được gặp lại cha mình nữa.
Đó là câu chuyện xảy ra vào thời kỳ Đế quốc vẫn còn chìm đắm trong những cuộc chiến tranh liên miên để tranh giành quyền bá chủ tại trung tâm đại lục.
◆◇◆◇◆
Một người phụ nữ elf chính là một báu vật sống.
Và đây hoàn toàn không phải là một cách nói ẩn dụ.
Trong thực tế, phụ nữ elf được đối xử như những món đồ quý giá thật sự. Không hiếm những trường hợp họ được dùng làm quà biếu thay cho của cải – để tặng đối tác kinh doanh, để thưởng cho vị tướng lập được công lớn, hoặc làm món quà lấy lòng những kẻ có thế lực.
Cách đối xử này phần lớn bắt nguồn từ những đặc điểm riêng biệt của tộc elf.
Trong số bảy chủng tộc đang sinh sống trên lục địa Seldeas, tộc elf được cho là giống với loài người nhất. Trong các thần thoại, thậm chí còn truyền lại rằng Nhân Thần đã lấy hình mẫu từ elf để tạo ra con người.
Không ai có thể khẳng định sự thật của truyền thuyết ấy, nhưng việc ngoại hình của elf và con người cực kỳ giống nhau thì là điều không thể chối cãi. Nếu không tính đến đôi tai dài và nhọn – đặc trưng tiêu biểu của tộc elf – thì chỉ nhìn bề ngoài thôi cũng khó mà phân biệt được ai là người, ai là elf.
Và điểm tương đồng ấy không chỉ dừng lại ở ngoại hình.
Thông thường, việc lai giống giữa các chủng tộc khác nhau là điều gần như bất khả thi. Thế nhưng giữa con người và elf, hoặc con người và nhân ngư (merman - người cá), thì lại có lời đồn rằng sự lai giống là có thể. Tuy nhiên, trong khi chuyện lai giữa người và nhân ngư vẫn chỉ nằm ở mức tin đồn, thì việc xuất hiện bán elf – những đứa trẻ lai elf và người – là một sự thật đã được chứng minh rõ ràng, không thể chối bỏ.
Chính việc có thể sinh con giữa hai chủng tộc đã khiến cho con người dễ dàng gạt bỏ rào cản tâm lý rằng việc cưỡng hiếp một chủng tộc khác là điều cấm kỵ.
Và, một đặc điểm tiêu biểu khác của tộc elf lại càng đẩy bi kịch của họ đến tận cùng tăm tối.
Trong con mắt của loài người, elf là một chủng tộc sở hữu vẻ ngoài vô cùng xuất chúng. Dù mỗi người có gu thẩm mỹ khác nhau, nhưng nếu hỏi liệu elf có xinh đẹp không, thì hầu như tất cả con người đều sẽ trả lời là có. Vẻ đẹp của họ vượt xa chuẩn mực thông thường đến mức, không thể dùng lời nào khác ngoài việc thừa nhận họ là một giống loài hoàn toàn khác biệt.
Chính vì sắc đẹp ấy, tộc elf đã trở thành mục tiêu của dục vọng tăm tối trong lòng người.
Thêm vào đó, những lời đồn đại mê tín được truyền tai nhau giữa các tầng lớp quyền lực trong nhân loại lại càng đổ thêm dầu vào lửa.
Với đặc điểm ít biểu hiện tuổi tác ra bên ngoài, tộc elf thường được xem là giống loài trường sinh và mãi mãi trẻ trung trong mắt con người.
Tuy nhiên, sự thật là ngay cả elf cũng có tuổi thọ.
Tuổi thọ trung bình của elf là khoảng 300 năm. Dù không thể gọi là bất tử, nhưng với con người – những sinh vật chỉ sống vài chục năm – thì việc lầm tưởng như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Từ sự hiểu lầm đó, một loại mê tín đã ra đời: rằng nếu ân ái với một cô gái elf trẻ trung và bất tử, con người sẽ giữ được tuổi thanh xuân mãi mãi.
Sự bất tử chính là thứ mà những kẻ nắm quyền và sở hữu khối tài sản khổng lồ trên thế gian này luôn khao khát nhất, dù là ở thời đại hay quốc gia nào. Những kẻ ấy, lợi dụng quyền lực và tài sản của mình, theo đuổi khoái lạc bên những người phụ nữ elf. Tại nhiều quốc gia, đứng đầu là Đế quốc, các cuộc săn lùng elf thường xuyên được tổ chức. Đặc biệt, những cô gái còn trinh được đánh giá rất cao, khiến vô số phụ nữ elf bị cướp mất trinh tiết và bị ép buộc trở thành nô lệ tình dục.
Và những người phụ nữ elf có mặt tại thành phố Bolnis chính là nạn nhân điển hình của thực trạng đó.
Khi Souma chiếm được Bolnis và long trọng tuyên bố bãi bỏ chế độ nô lệ trong bản 「Tuyên ngôn Sắt」[note74315], không phải những người phụ nữ đó đã lập tức cảm thấy hạnh phúc.
Sự thật là, vào thời điểm 「Tuyên ngôn Sắt」 được công bố, họ vẫn còn đang bị giam giữ như nô lệ tình dục.
Nếu hỏi tại sao việc giải phóng họ lại đến muộn như vậy, thì chỉ cần nhìn sang phía người lùn.
Tộc elf và người lùn là kẻ thù truyền kiếp từ thời cổ đại. Khi người lùn nổi dậy, tuy họ không ra tay tàn sát những người phụ nữ elf – kẻ địch truyền kiếp của mình – nhưng họ cũng không chủ động đứng ra cứu giúp.
Chính vì vậy, mãi đến khi 「Tuyên ngôn Sắt」 được công bố xong và bắt đầu kiểm tra tình hình trong thành phố Bolnis nhằm chuẩn bị cho cuộc tập kích quân trừng phạt sắp tới, Souma mới biết được sự tồn tại của những phụ nữ elf ấy.
Khi biết rằng các cô gái elf đang bị giam cầm làm nô lệ tình dục, Souma lập tức cho giải phóng họ. Sau đó, cậu sắp xếp để họ sống trong các phòng của dinh thự lãnh chúa – nơi khó bị người ngoài chú ý – và nhờ các nữ chiến binh zoan chăm sóc họ.
Cách xử lý này của Souma, dĩ nhiên, là quyết định được đưa ra sau khi cậu đã cân nhắc kỹ lưỡng hoàn cảnh mà họ đã phải chịu đựng cho đến tận lúc ấy.
Tuy nhiên, những người phụ nữ elf lại không nghĩ như vậy.
Họ chẳng cảm thấy gì khác ngoài việc mình bị tập trung lại trong căn nhà đó như chiến lợi phẩm của một ông chủ loài người mới – kẻ còn đi cùng với kẻ thù không đội trời chung của họ – người lùn.
Thế nhưng, dù họ chờ đợi bao lâu đi nữa, người chủ mới ấy cũng chẳng hề xuất hiện. Không những vậy, cũng không có dấu hiệu nào cho thấy bất kỳ ai trong số các chị em họ bị gọi đến phòng ngủ của anh ta. Thậm chí, họ còn cảm nhận được rằng ngay cả các nữ chiến binh tộc thú – những người mà ban đầu họ cho là giám sát – cũng đang lo lắng cho họ thật lòng.
Khi một tuần rồi hai tuần trôi qua trong tình trạng đó, các cô gái elf dần bắt đầu cảm thấy bất an.
Có gì đó không ổn.
Đáng lẽ ra đây phải là một hoàn cảnh khiến họ vui mừng mới đúng, thế nhưng những người phụ nữ elf – vốn đã có cái nhìn bi quan vì hoàn cảnh sống trước đây – lại hoang tưởng rằng họ đã rơi vào một cái bẫy khủng khiếp nào đó, nằm ngoài sức tưởng tượng của họ.
Sự hiểu lầm này một phần cũng xuất phát từ sự sơ suất của Souma.
Lẽ ra, khi giải phóng họ, Souma phải trực tiếp giải thích rõ ràng về 「Tuyên ngôn Sắt」. Hơn nữa, cậu cũng đã nhận được báo cáo từ các nữ chiến binh tộc thú rằng tình trạng của các cô gái elf có vẻ bất thường, rằng họ vẫn tự nhốt mình trong phòng. Cậu hoàn toàn có đủ thời gian để xử lý mọi việc.
Thế nhưng, Souma đã để mặc họ như vậy, không có bất kỳ hành động nào.
Dù vậy, điều đó cũng dễ hiểu thôi.
Bởi lẽ Souma chưa từng quen biết hay thân thiết với phụ nữ bao giờ. Không chỉ vậy, ngay cả khi còn đi học, cậu cũng chỉ nói chuyện với bạn nam, và nếu không tính những lời chào hỏi xã giao thì nếu ai đó hỏi cậu có từng trò chuyện bình thường với người khác giới nào chưa, chắc cậu chỉ có thể nhắc đến mẹ mình mà thôi.
Với một người hoàn toàn không có kinh nghiệm với phụ nữ như vậy, việc Souma tỏ ra rụt rè khi phải đối mặt với những cô gái elf – những người từng phải chịu đựng nỗi thống khổ vì bị đàn ông loài người xâm hại – cũng là điều không khó hiểu.
Dù bản thân Souma cũng biết việc đó là không nên, nhưng cậu vẫn lần lữa trì hoãn chuyện đối mặt với họ, luôn vịn vào lý do lực lượng trừng phạt sắp kéo tới để né tránh.
Và rồi, trong khi trạng thái chờ đợi đầy bất an ấy kéo dài, khiến sự lo lắng giữa các cô gái elf ngày một nghiêm trọng hơn, cuối cùng cũng có một người bắt đầu hành động.
Tên cô ấy là Eladia – một kỹ nữ elf hạng sang, bị bán từ vùng đất của Đế quốc xa xôi đến nơi này.
◆◇◆◇◆
Ở một nơi nằm hơi chếch về phía nam so với thủ đô của Đế quốc – thủ phủ nằm giữa lục địa, nơi hoàng đế ngự trị.
Từng có một khu rừng rậm cổ xưa mà con người không bao giờ dám bén mảng tới.
Tuy nhiên, đó chỉ còn là câu chuyện của quá khứ. Ngày nay, nơi ấy chỉ còn là một kho vũ khí khổng lồ. Đây là nơi từng một tay sản xuất vũ khí cho quân đội Đế quốc trong thời kỳ chiến loạn – giai đoạn khi Đế quốc mới thành lập.
Mặt đất từng phủ đầy rêu như tấm thảm giờ đây đã trở thành lớp đất đỏ cằn cỗi, bị đào bới để khai thác quặng. Những cây cổ thụ từng vươn cành lá cao vút lên trời cũng bị đốn hạ không chừa lấy một cây. Toàn bộ khu vực đã bị biến thành một vùng đất hoang tàn. Không còn bất kỳ dấu tích nào của những ngày xưa cũ.
Khu rừng cổ xưa đã biến mất ấy, là nơi Eladia đã sống suốt tuổi thơ cho đến khi trở thành thiếu nữ.
Ngày đó, ngày mà quân đội Đế quốc tràn vào khu rừng, với mục đích tiêu diệt các chủng tộc khác và mở rộng lãnh thổ, cuộc đời của Eladia đã rẽ sang một hướng khác hoàn toàn.
Không chỉ quê hương bị thiêu rụi và cha cô bị giết chết, Eladia – người đã bị quân đội Đế quốc bắt giữ – còn bị nhốt vào một chiếc lồng sắt cùng với các chị em có hoàn cảnh tương tự, và bị đưa tới thủ đô bằng đá của Đế quốc.
Tại nơi ấy, Eladia bị đem ra bán đấu giá.
Người đã thắng cuộc đấu giá ấy là một ông già có thân thể khô héo như cây chết. Dù đã cận kề cái chết, như đang bị thần chết siết cổ, Eladia vẫn nhớ rất rõ – chỉ có đôi mắt của lão là sáng rực lên với ánh nhìn dâm dục nhớp nhúa.
Đêm ngày bị bán trong buổi đấu giá, Eladia đã bị lão già ấy cướp mất trinh tiết.
Sau đó, cô tiếp tục bị cưỡng hiếp mỗi đêm. Chỉ cần có một chút thái độ phản kháng hay chống đối, lão ta liền không chút nương tay đánh cô tới tấp bằng cây gậy của mình. Những ngày tháng đó giống như một cơn ác mộng không hồi kết.
Chẳng bao lâu sau, giữa địa ngục ấy, Eladia nhận ra bản thân mình đã tách ra làm hai.
Một là cơ thể cô – bị cưỡng hiếp như thường lệ, đang bị lão già ôm chặt lấy, vùi dập trên giường.
Và một là chính "cô" khác – bản thân còn lại của cô đang lặng lẽ, dửng dưng quan sát toàn cảnh từ trên cao.
Một cảm giác kỳ lạ, như thể cô đã mất liên hệ với thực tại – giống như đang xem một bi kịch khủng khiếp mà nhân vật chính chỉ là một con búp bê giống hệt mình.
Đó có lẽ là cơ chế phòng vệ mà Eladia vô thức tạo ra để bảo vệ tâm trí mình – bằng cách đẩy tất cả nỗi đau và sự nhục nhã sang cho thể xác, còn ý thức thì cắt đứt khỏi hiện thực.
Không rõ việc đó là tốt hay xấu, nhưng ít nhất Eladia đã thôi không còn khóc nữa.
Một thời gian ngắn sau đó, lão già bất ngờ qua đời. Trớ trêu thay, nguyên nhân cái chết của lão – một kẻ sống trong ảo tưởng – lại chính là do tự hủy hoại thân thể mình vì đắm chìm trong thân xác của Eladia.
Eladia lại một lần nữa bị đem ra đấu giá, và rồi lại bị một gã đàn ông khác mua về, cưỡng hiếp cô. Sự việc cứ thế lặp đi lặp lại, cho đến khi Eladia dần học được cách mê hoặc đàn ông, khiến họ tận hưởng việc quan hệ với cô.
Tất cả những điều đó... đều là vì tôn trọng lời trăn trối cuối cùng của cha cô.
Cô không thể cứu toàn bộ tộc elf. Trong trường hợp đó, ít nhất cô phải cứu lấy những người chị em của mình – những người mà cô còn có thể nhìn thấy. Và để làm được điều đó, cô buộc phải khiến những gã đàn ông loài người đáng ghê tởm – những kẻ khao khát thân thể cô – phải hành động theo ý mình.
Có lẽ cũng có thể xem là may mắn, Eladia đã lớn lên trở thành một mỹ nhân xuất chúng, ngay cả trong số các elf.
Mái tóc vàng dài đến tận hông, khẽ lượn sóng như cánh đồng lúa mì óng ánh dưới gió. Làn da trắng muốt như sữa tươi vừa vắt, mềm mại như tơ nhện khi chạm vào. Đôi chân mày mảnh mai, như được vẽ bằng nét bút thẳng tắp, sống mũi cao thanh tú. Đôi môi hơi dày một chút, đầy quyến rũ, kết hợp cùng đôi mắt sâu thẳm màu ngọc lục bảo có thể khiến bất kỳ trái tim người đàn ông nào cũng tan chảy.
Một thi sĩ khá có tiếng trong đế quốc từng ví vẻ đẹp của cô như thế.
Eladia tiếp tục dùng sắc đẹp làm vũ khí, quyến rũ biết bao người đàn ông, biến họ thành nô lệ của mình.
Và rồi, khi cô bị "sở hữu" bởi quốc vương của một quốc gia lớn thuộc phe liên minh với Đế quốc, cô đã tận dụng nhan sắc cùng kỹ nghệ quyến rũ đã được mài giũa hoàn toàn của mình như thường lệ, để cầu xin cho cuộc sống của những người chị em mình được cải thiện – dù chỉ là một chút.
Tuy nhiên, một trở ngại bất ngờ đã xuất hiện.
Chính là hoàng hậu – người đã nổi cơn thịnh nộ vì ghen tuông.
Nhà vua – kẻ dường như chỉ vây quanh mình bằng những kỹ nữ thuộc các chủng tộc khác – hầu như hoàn toàn lơ là với mối quan hệ phu thê. Về phần hoàng hậu, là hoàng hậu thì cũng vậy, bà ta đôi khi lại đi ve vãn các nô lệ nam.
Thực tế là, hoàng hậu sở hữu số người tình và nô lệ nam còn nhiều hơn cả số ngón tay trên hai bàn tay cộng lại. Thế nhưng, dù vậy, bà ta vẫn không thể chịu đựng nổi việc chồng mình, quốc vương, bị mê hoặc bởi một người đàn bà khác.
Lựa đúng lúc quốc vương rời khỏi đất nước để đi công vụ, hoàng hậu lập tức triệu tập người buôn nô lệ của hoàng gia và bán Eladia đi. Việc hoàng hậu chọn bán Eladia cho kẻ buôn nô lệ thay vì giết cô không phải vì lòng trắc ẩn.
Vào thời đại này, dân chúng trong đế quốc vẫn xem khu vực trung tâm của đại lục, nơi Đế Quốc tọa lạc, là trung tâm của thế giới, còn vùng đất phía tây của đại lục, nơi quốc gia Holmea nằm, thì bị gán mác là nơi man rợ, hoang dã. Hoàng hậu không chỉ muốn giết Eladia, mà còn muốn biến cô thành món đồ chơi cho những bọn man di mọi rợ.
"Ta sẽ để thân thể lẳng lơ đó bị lũ man rợ xấu xí hành hạ tới cùng."
Ngay cả những lời mạt sát thô bạo đầy căm phẫn mà hoàng hậu thốt ra khi giao Eladia cho kẻ buôn nô lệ cũng không khiến Eladia cảm thấy chút nhục nhã nào. Trái lại, cô thậm chí còn cảm thấy khâm phục trước việc một con người có thể trở nên xấu xí đến thế chỉ vì bị lòng thù hận bẻ cong — dù cho sắc đẹp của hoàng hậu vốn vẫn được người đời ca tụng là như một đóa hồng rực rỡ đang nở rộ.
Từ góc nhìn của Eladia, người như thường lệ đã tách rời ý thức khỏi cơ thể mình, thì chuyện lần này cũng chẳng khác gì những thảm kịch đáng ghê tởm khác mà cô chỉ đứng ngoài quan sát.
Chuyến đi bằng thuyền từ đế quốc sang vùng đất phía tây không hề tệ chút nào. Việc đối đãi với các elf, vốn là loại hàng hóa có giá trị cao, hoàn toàn khác biệt so với các nô lệ thông thường. Đặc biệt là Eladia, một kỹ nữ cao cấp từng phục vụ cả hoàng tộc, thì sự đối đãi còn được xem là đặc biệt.
Sau khi trải qua vài tháng lênh đênh trên biển, Eladia cuối cùng đặt chân đến một đất nước tên là Jeboa. Tại đây, cô được lái buôn nô lệ quảng bá rầm rộ dưới cái tên "Mỹ nữ tộc elf đến từ Đế quốc". Danh tiếng của cô lập tức lan rộng khắp nơi như lửa gặp gió.
Tuy nhiên, mức giá đính kèm với cô là một con số khổng lồ, đến mức ngay cả khi nói đây là kỹ nữ elf cao cấp thì cũng khiến người ta phải chùn bước. Xét về nhan sắc và quá khứ đặc biệt của cô, cái giá đó có thể xem là hợp lý. Nhưng dù vậy, các thương nhân giàu có và quý tộc cấp cao vẫn còn lưỡng lự, khiến chính tên lái buôn cũng tin rằng cô sẽ không thể bán được ngay.
Thế nhưng, một người mua đã xuất hiện ngay lập tức.
Đó là lái buôn nô lệ của hoàng tộc Holmea.
Người này đang tìm kiếm một nô lệ làm điểm nhấn cho lễ hội sinh nhật sắp tới của Quốc vương Holmea, Warius Sadoma Holmeanis, dự kiến tổ chức trong vòng khoảng một tháng tới. Với lái buôn này, Eladia chính là sự lựa chọn hoàn hảo. Quá hài lòng với món hàng bất ngờ này, hắn quyết định rời khỏi Jeboa sớm hơn dự định để kịp giao Eladia cho nhà vua càng nhanh càng tốt.
Và rồi, tại thành phố Bolnis, nơi đầu tiên Eladia đặt chân đến tại Holmea, cô đã gặp được Souma.
— — — — — — — — — — — — — — — — — — — — — — — — — — — — — — — — — — — — — — — —
Ghi chú của tác giả:
Cuối cùng thì cũng đến phần các elf xuất hiện. Nghe có vẻ hơi thất vọng, nhưng họ là những người cơ bắp đấy. (T/N EN: Xạo quá ông tác giả! Đọc lại chương của mình đi, viết cả một đoạn dài hàng trăm chữ mô tả con nhỏ tóc vàng kia là một đại mỹ nhân cơ mà!!)
Sau khi viết về cuộc gặp gỡ giữa Eladia và Souma ở phần sau, câu chuyện sẽ quay lại chiến trường.
Ngoài ra, lý do Darius không phát hiện ra sự tồn tại của các elf là do nhiều sự trùng hợp ngẫu nhiên chồng chất lên nhau.
— — — — —
Souma: 「Tuyên ngôn Sắt!」
Tộc zoan, người lùn và người khủng long: 「Cho chúng tôi sắt đi!」
Gián điệp của Tutu: 「Ba chủng tộc đô con đã nổi loạn!」
Các elf: 「(´・ω・`) trong phòng nô lệ」
Darius: 「Tiến về Bolnis!」
Một công dân trốn khỏi thành phố: 「Có khoảng 1000 người toàn là mấy chủng tộc cơ bắp!」
Các elf: 「(´・ω・`) trong dinh thự lãnh chúa」
Các elf: 「Chúng ta sẽ chiến đấu vì Soma-sama! (´・ω・`) *rung động* trong doanh trại」
Darius: 「E-e-elf xuất hiện từ đâu vậy?!」


2 Bình luận