Hakai no Miko
Mumei Koubou Haruki Miyai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol-1: Đốt cháy vùng đồng bằng

Chương 58: Doanh trại (Phần 1)

2 Bình luận - Độ dài: 3,260 từ - Cập nhật:

"Chúng ta thật sự có thể làm được chuyện như vậy sao...?"

Garam hỏi Souma, vẻ mặt có chút ngỡ ngàng.

"Thành thật mà nói, tôi cũng không chắc."

Không muốn tỏ ra phô trương một cách sáo rỗng, Souma trả lời thành thật.

"Có thể chỉ là một giấc mơ viển vông, nhưng đây là kế hoạch duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra để đối đầu với kẻ địch có sức mạnh vượt trội như vậy."

"Giả sử... nếu kế hoạch đó bị nhìn thấu thì sao? Không, nếu chúng ta chỉ đơn giản bị lực lượng chính của kẻ địch tiêu diệt thì sẽ thế nào?"

Dù chỉ trong khoảnh khắc, Souma nghẹn lời trước câu hỏi đầy thực tế của Garam. Nhưng rồi, cậu lấy lại tinh thần và trả lời dứt khoát.

"Chúng ta sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn."

Âm thanh ai đó nuốt khan vang lên rõ ràng đến khó chịu.

"Chiến thắng... hoặc là bị xóa sổ, huh...?"

Như Souma nói, nếu nhóm tấn công không thể đánh bại được lực lượng chính của địch, thì cả họ lẫn căn cứ cuối cùng sẽ bị bao vây và xóa sổ hoàn toàn. Garam không thể đưa ra câu trả lời ngay lập tức vì cái giá phải trả nếu thất bại là quá lớn.

Thay cho Garam, Zurgu bật cười và nói:

"Thế mới thú vị chứ? Nghĩa là chúng ta sẽ lao vào giữa kẻ địch có quân số gấp mấy lần chúng ta, đúng không!?"

Anh ta nói điều đó với nụ cười dữ tợn, khiến những zoan khác nhớ đến những lần hắn nổi giận vì số phận mịt mờ của chủng tộc mình.

Tuy nhiên, Zurgu không phải là kẻ ngốc. Trong nụ cười đó, Garam có thể cảm nhận được sự quyết tâm và ý thức rõ ràng về các mối hiểm họa của Zurgu.

Ngay sau đó, Dvalin cũng lên tiếng:

"Xin hãy quyết định nhanh lên. Tôi muốn có chút thời gian để xây dựng doanh trại."

Đó chính là lời đồng thuận với kế hoạch mà Souma đã đề xuất.

Những người khác cũng mang cùng cảm giác như vậy. Thậm chí như Jahangil, người đang vui vẻ đập đuôi xuống sàn, thì khỏi phải nói cũng biết hắn ta đã sẵn sàng thế nào.

Cứ như thể đây chẳng phải vấn đề gì lớn lao, tất cả bọn họ đều đã nghiêng về phía việc tán thành với kế hoạch.

Ngay cả Garam cũng chấp nhận số phận của mình.

"… Được rồi, ta cũng sẽ tham gia vào canh bạc này."

Một khi quyết định đã được đưa ra, các cuộc thảo luận tiếp theo tiến triển rất nhanh chóng.

Từng người một rời khỏi phòng để chuẩn bị cho nhiệm vụ của mình. Một số người đi sửa chữa vũ khí, những người khác đi thu thập nguyên liệu cần thiết, và số còn lại thì ra ngoài để chuẩn bị lương thực.

Souma giữ Garam và Banuka lại khi họ cũng đang định rời khỏi phòng như những người khác.

"Garam, Banuka, xin hai người ở lại một chút. Tôi có chuyện muốn bàn với hai người."

Không hiểu cậu ấy định nói gì vào lúc này, hai người nhìn nhau đầy nghi hoặc.

◆◇◆◇◆

"Những người lùn bọn ta đã sống trong những đường hầm khai thác nơi ánh mặt trời không thể chiếu tới. Chỉ cần có ánh trăng là đủ, cũng chẳng thấy khó chịu gì. Hơn hết, thời gian mới là điều quý giá."

Sau khi được nói như vậy, Souma giao nhiệm vụ tiên phong cho những người lùn và Dvalin đảm nhận vai trò dẫn đầu, còn bản thân cậu rời khỏi thành phố cùng với những zoan và tộc khủng long vào ngày hôm sau.

Nếu tất cả rời thành phố vào ban đêm, dân cư nơi đây hẳn sẽ nghĩ rằng họ đang bỏ trốn vì sợ hãi quân trừng phạt. Kìm nén cảm giác nôn nóng trong lòng, Souma vẫn quyết định chỉ để người lùn đi trước, còn những người khác thì khởi hành vào lúc rạng sáng ngày hôm sau.

"Tôi không có ý định biến thành phố này thành chiến trường. Chúng tôi sẽ rời khỏi đây."

Souma nói trước mặt những nhân vật có ảnh hưởng trong thành phố, những người đã bị triệu tập đến từ sáng sớm.

Ngay cả bản thân Souma cũng thấy lời này có phần kiêu ngạo khi mà chính họ là người đã tấn công thành trước đó, nhưng cậu vẫn cố tỏ ra tự tin. Dĩ nhiên, các nhân vật quyền lực trong thành không ai dám phản bác gì. Họ đều thở phào nhẹ nhõm khi biết thành phố sẽ không bị cuốn vào cuộc chiến.

Tuy nhiên, nụ cười trên khuôn mặt họ ngay lập tức đông cứng lại vì câu nói tiếp theo của Souma.

"Nhưng chúng tôi sẽ quay lại ngay sau khi đánh tan quân trừng phạt."

Souma mỉm cười ngọt ngào.

"Lúc đó, tôi mong có thể thiết lập mối quan hệ hữu nghị với các vị, được chứ?"

Nói một cách ngắn gọn, đó là lời cảnh cáo rằng "Chúng ta sẽ rời khỏi thành phố, nhưng đừng làm điều gì ngu ngốc trong thời gian đó!". Và, trong khi vẫn giữ nguyên nụ cười ấy, Souma ra hiệu cho Jahangil đang chờ phía sau.

Ngay lập tức, nhóm người tộc khủng long do Jahangil dẫn đầu gầm lên và tụ tập trước cổng thành. Chỉ trong chớp mắt, họ dùng vũ khí và nắm đấm phá sập cánh cổng.

Không dừng lại ở đó, Jahangil còn hăng máu đạp vỡ cánh cổng vừa ngã xuống, rồi bắt đầu ném những mảnh gỗ vỡ tung tóe khắp nơi.

Thực ra là, họ đã cố tình nới lỏng khung kim loại và tạo vết cắt trên cửa thành từ trước để dễ dàng phá hủy. Việc làm này là một màn trình diễn nhằm khiến những người có thế lực hiểu rằng, khi nhóm của Souma quay lại thành phố, việc cố thủ sau tường thành cũng chỉ là vô ích.

Tuy nhiên, ngay cả Souma — người đã nghĩ ra kế hoạch đó — cũng phải chùn bước trước sự quậy phá quá trớn của Jahangil.

Dù vậy, chỉ với chừng đó thôi, hiệu quả của màn thị uy này đã vượt ngoài mong đợi. Đúng như dự đoán, tất cả những người có thế lực đều tái mặt vì hành động điên rồ của Jahangil. Thậm chí còn có người sợ đến mức không đứng nổi, phải ngồi bệt xuống đất.

Cho rằng như vậy là quá đủ để dằn mặt họ, Souma cố tình rời khỏi thành phố một cách chậm rãi, như để thể hiện sự điềm tĩnh và tự tin.

Khi Souma và những người khác đến địa điểm tập kết đã định để dựng trại, những người lùn của Dvalin — vốn đã bắt tay vào việc từ đêm hôm trước — đang lần lượt vận chuyển những cây gỗ họ chặt từ trong rừng sâu.

Khi đi tìm Dvalin, họ thấy anh ta đang ngồi gần khu rừng, giữa một vòng tròn các người lùn giỏi kỹ thuật nhất, đang bàn bạc về việc xây dựng doanh trại.

Dvalin, người đã nhận ra nhóm Souma từ trước cả khi cậu lên tiếng, liền đứng dậy rời khỏi vòng tròn và bước về phía họ.

"Cuối cùng thì các cậu cũng tới rồi hả? Đúng là vô tư quá mức… trong khi bọn ta phải thức trắng đêm làm việc không ngừng nghỉ đấy."

Souma biết đó chỉ là lời đùa, nhưng cậu vẫn cúi đầu một cái kèm theo lời "Xin lỗi," rồi hỏi:

"Tiến độ xây dựng doanh trại sao rồi?"

Dvalin gãi đầu với vẻ mặt khó xử.

"Nói thẳng ra thì, thời gian còn lại không đủ đâu. Cùng lắm thì bọn tôi có thể đào hào, xây một bờ đê ở bên trong và dựng hàng rào. Sau đó sẽ san bằng mặt đất bên trong doanh trại."

Trong các tiểu thuyết và manga về lịch sử quân sự — vốn là tài liệu tham khảo cho các chiến lược chiến đấu của Souma — có rất nhiều mô tả về chiến thuật, nhưng lại rất ít chi tiết về việc xây dựng doanh trại như thế nào. Souma nghĩ: "Thay vì can thiệp một cách vụng về, chi bằng cứ giao toàn bộ việc này cho Dvalin."

"Dvalin, hãy xử lý theo cách mà ông cho là thích hợp nhất."

"Rõ! Cứ giao cho tôi!"

Dvalin vỗ mạnh vào lồng ngực dày của mình. Sau đó, ông ta quay lại phía sau và gọi to với những người lùn đang đứng đợi xem tình hình bên này ra sao.

"Bắt đầu đào hào đi! Đất đào lên thì đổ vào bên trong, đắp thành đê rồi dùng ván đập xuống để nén chặt mặt đất lại!"

Những người lùn đồng thanh đáp gọn một tiếng "Rõ!" rồi cầm lấy cuốc và xẻng.

Hầu hết người lùn trong thế giới này đều sống trong các hang động và đường hầm do chính họ đào ra. Ngay cả quê hương của Dvalin — Vương quốc Obsidian — cũng là một quốc gia nằm dưới lòng đất, với nền móng là các đường hầm làm từ đá obsidian. Với những người lùn sinh ra trong lòng đất, lớn lên cùng đá và chơi đùa với đất như đồ chơi, thì việc họ sở hữu kỹ thuật công trình vượt xa các chủng tộc khác cũng là điều đương nhiên.

Đúng như những lời đồn đại, Dvalin và những thợ người lùn khác đã thể hiện trọn vẹn kỹ thuật xây dựng nổi tiếng của tộc người lùn.

Chỉ với một nhát xẻng, họ đào lên một lượng đất đáng kinh ngạc. Sau đó, đất được ném về phía khu vực đang đắp đê. Tuy nhìn qua như chỉ là những cú ném đất ngẫu nhiên, nhưng lượng đất lại được phân bố đều tăm tắp, như thể đã được đo lường kỹ lưỡng từ trước.

Souma và những người khác chỉ còn biết đứng nhìn với ánh mắt ngỡ ngàng khi thấy hơn một trăm người lùn đào hào nhanh đến mức tưởng như đang dùng phép thuật vậy.

"Gì đấy mấy cậu!? Không mau lăn vào giúp một tay đi à!?"

Thấy nhóm Souma chỉ đứng yên nhìn, Dvalin cau mặt quát lớn. Mọi người lập tức luống cuống định lao vào giúp, nhưng chẳng ai biết mình nên làm gì.

Dvalin khẽ lắc đầu như thể nói "Thiệt tình…" rồi gọi một người lùn có bộ râu được tết đang đứng gần.

"Này! Trông chừng mấy người này giúp ta."

Dưới sự chỉ dẫn của người lùn đó, những zoan và tộc khủng long cũng tham gia vào công việc đào đất và dọn đá đã được xúc lên.

Ngay cả Souma cũng định tham gia.

"Cậu vướng chân quá, tránh ra kia đi!" — Cậu lập tức bị Dvalin đuổi đi.

Điều này là không thể tránh khỏi. Khi Souma thử dùng xẻng để đào đất, phần đầu xẻng thậm chí còn không cắm nổi xuống đất. Khi thử khuân đất, hiệu quả còn tệ hơn cả việc chỉ chuyển công cụ cho người khác dùng — bởi thể chất yếu ớt kiểu Nhật Bản hiện đại như cậu, tốt hơn là nhường việc cho người khác.

Thấy vậy, Garam — không thể tiếp tục ngồi yên nhìn — mang đến hai chiếc giỏ có thể đeo sau lưng.

"Nếu là nhặt đá thì cậu chắc làm được đấy. Hãy đi cùng Shyemul và lo việc đó đi."

Song song với việc xây dựng doanh trại, công tác chuẩn bị cho trận chiến cũng phải được tiến hành. Garam khẽ gật đầu với Souma khi đưa cho cậu chiếc giỏ dùng để nhặt đá ném.

Nhờ vậy, Souma bỗng nhận ra một điều.

Thật ra cậu có chuyện cần phải nói với Shyemul, nhưng vẫn còn băn khoăn không biết nên mở lời thế nào.

Nhìn thấy hành động của Garam như muốn tạo cơ hội cho cậu, Souma liền nói nhỏ, "Cảm ơn."

"Được rồi! Đi thôi, Soma."

Shyemul, cũng đeo một chiếc giỏ giống như Souma, tràn đầy hứng khởi tiến về phía chân núi phía tây, nơi có vô số đá rải rác khắp nơi.

Souma vội vàng bước theo sau, nhưng vì Shyemul vừa ngân nga một giai điệu vui vẻ vừa nhanh nhẹn nhặt đá nên cậu mãi vẫn không tìm được cơ hội để bắt chuyện.

Cuối cùng, Souma đã bỏ lỡ cơ hội nói ra điều mình định nói, và giờ ăn trưa đến lúc nào không hay.

Cả hai ngồi xuống một tảng đá nhô ra ở chân núi. Dù đang ăn bữa trưa do chính Shyemul chuẩn bị, trong đầu Souma vẫn tràn ngập lo lắng không biết nên mở lời thế nào. Nhưng khi cậu còn đang lúng túng, chính Shyemul lại lên tiếng trước.

"Này, Soma. Tôi muốn hỏi cậu một chuyện—"

"!? Hả? Là chuyện gì vậy?"

Cậu hoảng hốt, tự hỏi liệu Shyemul có nhận ra rằng cậu đang do dự vì có điều cần nói với cô hay không.

Tuy nhiên, điều Shyemul hỏi lại là một chuyện khác hoàn toàn.

"Là về phước lành của cậu đó."

"À, ra là chuyện đó..."

Souma khẽ thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra nội dung cô hỏi không phải điều mà cậu đang lo lắng. Shyemul gật đầu với vẻ nghiêm túc.

"Ừ. Nghe cậu giải thích tối qua, tớ vẫn chưa hiểu rõ lắm. Phước lành của cậu chỉ đơn giản là không thể gây hư hại hay phá hủy thứ gì thôi sao?"

Với Shyemul, người sẽ hỗ trợ Souma từ giờ trở đi, việc cô cần hiểu rõ về phúc lành của cậu là điều hoàn toàn hợp lý. Nhưng Souma lại không biết phải trả lời thế nào.

"… Thật ra thì, ngay cả tớ cũng chưa hiểu rõ lắm."

Không biết nên giải thích ra sao cho dễ hiểu, Souma nghĩ rằng có lẽ nên trực tiếp cho cô xem thì hơn.

"Nhìn kỹ nhé."

Cậu đặt một chiếc lá lớn xuống đất như một chiếc đĩa tạm thời, với phần thịt khô đang ăn dở ở trên đó. Sau đó, cậu vung con dao rựa được phát cho cậu để tự vệ, siết chặt tay cầm theo kiểu ngược và vung mạnh xuống, đâm vào miếng thịt khô.

Nhưng không những không xuyên qua được miếng thịt, mà đầu dao còn chẳng cắt được chút nào cả. 

Sau khi cho Shyemul thấy cảnh đó, Souma liền nhặt miếng thịt lên, dùng con dao cắt một phần nhỏ rồi ăn nó như không có chuyện gì xảy ra.

Shyemul nghiêng đầu bối rối khi thấy Souma đang nhai miếng thịt.

"Ừm... tớ vẫn chưa hiểu lắm. Đâm thì không được, nhưng cắt thì lại ổn sao?"

Sau khi nuốt xong miếng thịt, Souma trả lời:

"Tớ cũng chưa hiểu rõ lắm đâu. Có vẻ như chỉ đâm thẳng thì không được. Nhưng nếu cắt ra để ăn thì lại không sao, kiểu như vậy đó?"

"Tớ chẳng thấy điểm nào khác biệt ở hai cái đó cả."

Shyemul nhăn mặt với vẻ không hài lòng, khiến Souma cười khổ.

"Cậu nghĩ mà xem, cắt ra để ăn thì đâu được tính là『gây hư hại』 hay 『phá hủy』 đúng không? Tớ nghĩ có lẽ điểm mấu chốt nằm ở đó."

"Hiệu ứng gì mà nghe mơ hồ quá."

Shyemul nói với vẻ như đã bắt đầu thấy chán nản.

"Ừ, vì vậy tớ cảm thấy nếu biết cách tận dụng hợp lý việc mình không thể gây hư hại hay phá hủy thứ gì, thì chắc chắn sẽ nhận lại được lợi ích nào đó rất lớn."

"Tớ chỉ thấy người tên Aura đó đúng là xấu tính đến cùng cực thôi."

Souma cũng hoàn toàn đồng tình với câu nói đó. Dù nghĩ thế nào đi nữa, ai cũng có thể thấy phước lành này cũng chẳng khác gì trò đùa ác ý nhắm vào Souma.

Tuy nhiên, với Souma, đó không phải là tất cả những gì cậu cảm nhận được từ phước lành này.

"Tớ cảm thấy phước lành này còn ẩn chứa một thứ gì đó hiểm độc hơn nhiều."

Shyemul cau mày vì những lời đáng lo đó.

"Chẳng phải là để cậu không thể rời bỏ bọn tớ sao?"

"Lúc đầu tớ cũng nghĩ vậy... Nhưng nếu chỉ để làm thế, thì Aura đã có thể ban cho một loại phước lành khác rồi. Bởi vì lúc tớ nhận được phước lành này, tớ đã quyết định sẽ chiến đấu rồi. Aura cũng đã cho tớ thấy rõ rằng đi đến mức này rồi thì không thể quay đầu được nữa."

Souma hạ ánh mắt xuống bàn tay phải đang mở ra của mình.

"Vì thế tớ nghĩ với phước lành này, có thể cô ta có một mục đích hoàn toàn khác."

"... Nghe cũng có lý."

Shyemul nhanh chóng ném nốt nửa cái bánh bao đang ăn dở vào miệng và nuốt xuống sau vài lần nhai. Sau đó, cô nói với Souma bằng giọng vui vẻ hết mức có thể:

"Nhưng mà, chẳng phải đó là cậu đang 『lo lắng về chất lượng của bộ da mà mình còn chưa sở hữu』 sao?"

Lo lắng về chất lượng của một bộ da mà mình thậm chí còn chưa săn được thì cũng vô ích thôi. Cũng giống như vậy, việc băn khoăn về những chuyện chưa xảy ra là điều không cần thiết. Đó chính là ý nghĩa của một câu tục ngữ của người zoan.

"Có lẽ là vậy… tớ nghĩ thế…"

Vẫn còn quá nhiều điều chưa rõ về nữ thần tên Aura và phước lành mà mình được ban cho. Dù có suy nghĩ tới lui vào lúc này thì mình cũng chưa thể tìm được câu trả lời.

Với suy nghĩ đó, Souma tạm thời gác lại vấn đề về phước lành trong lòng mình.

Dù chưa thật sự giải quyết được gì, nhưng bằng cách tạm gác lại vấn đề của phước lành – một trong những nỗi lo lắng lớn của mình – tâm trạng của cậu cũng nhẹ nhõm hơn phần nào.

Như thể đã chọn đúng thời điểm, Shyemul lên tiếng:

"Vậy, cậu có điều gì muốn nói với tớ đúng không, Soma?"

Cơ thể Souma hơi run lên một chút vì bất ngờ.

Dù đã lo lắng và do dự từ nãy giờ, không thể tự mình mở lời, nhưng Shyemul đã nhận ra từ rất lâu rồi. Và bây giờ, cô đã chủ động tạo cơ hội để cậu có thể nói ra điều đó.

"… Đúng là tớ không thể địch lại cậu được, Shyemul."

Souma giơ cả hai tay lên như đầu hàng hoàn toàn trước Shyemul – người luôn quan tâm và hiểu rõ cậu hơn bất kỳ ai. Trước thái độ đó, Shyemul phồng mũi như thể nói "điều đó là hiển nhiên."

Souma nghiêm túc trở lại, nhìn thẳng vào Shyemul.

Và rồi, cậu nói với giọng đầy quyết tâm:

"Shyemul, tớ muốn cậu tham gia vào đội phục kích."

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Tks trans
Xem thêm
Tôi đâyy
Xem thêm