Hakai no Miko
Mumei Koubou Haruki Miyai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol-1: Đốt cháy vùng đồng bằng

Chương 66: Trận chiến quyết định (Phần 6) - Sụp đổ (Phần đầu)

1 Bình luận - Độ dài: 5,603 từ - Cập nhật:

Các trung đoàn bộ binh giáo nặng, vốn đang giữ đội hình dày đặc, bất ngờ bị tấn công vào sườn bởi đám zoan và lập tức rơi vào hỗn loạn.

Vốn dĩ, đội hình dày đặc này được thiết kế chuyên biệt để tấn công trực diện. Hơn nữa, giáo ở Holmea còn dài hơn hẳn giáo của các quốc gia khác, và một thiết bị đỡ giáo bằng dây da đeo qua vai đã được phát minh, cho phép người lính điều khiển giáo dài chỉ với một tay. Thiết bị này tỏ ra cực kỳ hiệu quả trong các trận chiến giữa hai đội hình dày đặc đối đầu trực diện, nhưng lại trở thành một điểm yếu chết người một khi kẻ địch tiếp sát phía bên sườn ở khoảng cách gần.

Và khi đám zoan bất ngờ lao vào từ hai bên sườn, các binh sĩ cố gắng quay giáo về phía chúng, cảnh tượng hỗn loạn bắt đầu. Người thì vô tình đập cán thương vào đồng đội, người thì để thương vướng víu vào vũ khí của người bên cạnh. Những cây giáo vốn đã dài quá mức, nên việc đổi hướng trong một đội hình chật kín đến nghẹt thở này, lại không có chỉ huy điều phối, tất yếu dẫn đến sự hỗn loạn.

Dĩ nhiên, binh sĩ nào cũng có kiếm dự phòng đeo bên hông, nhưng số người đủ bình tĩnh để lập tức vứt giáo đi và rút kiếm ra khi đối mặt với một cuộc tập kích chớp nhoáng như vậy thì vô cùng ít ỏi. Phần lớn binh sĩ vẫn cố dùng giáo, khiến thân thể và vũ khí va chạm loạn xạ. Đã mất bình tĩnh lại càng hoảng loạn, họ giơ giáo lên loay hoay chiến đấu trong vô thức, đẩy ngã đồng đội, giằng co với những mũi giáo vướng víu, khiến tình hình càng thêm hỗn loạn.

Đám zoan lúc này như những lưỡi dao nung đỏ, đâm xuyên vào hai bên sườn đội hình dày đặc của bộ binh thương nặng, dễ dàng như dao cắt bơ.

Chỉ trong khoảnh khắc, xác lính ngã chất đống, máu bắn tung tóe, tiếng la hét đau đớn vang lên khắp nơi.

Chưa dừng lại ở đó, cơn hỗn loạn lan nhanh tới cả hàng ngũ phía trước. Sự náo loạn khiến các mũi thương vốn đang xếp ngay hàng thẳng lối giờ bị lệch lạc, làm xuất hiện những lỗ hổng chết người trong bức tường khiên từng kiên cố như thành đồng.

Thấy thời cơ đã đến, Souma hét lớn: "Chính là lúc này!"

Nhận lệnh, các chiến binh người lùn đồng loạt ném thương. Những mũi thương nhọn hoắt bay vút vào những khe hở giữa các tấm khiên, xuyên qua áo giáp, da thịt, khiến vô số binh sĩ bị thương nặng hoặc chết ngay tại chỗ. Ngay sau đó, đá tảng từ người khủng long và loạt tên từ đội cung thủ elf cũng đồng loạt trút xuống, khiến hàng ngũ lính bộ binh giáo dài ở tiền tuyến sụp đổ lạch cạch từng người một.

Chứng kiến đồng đội phía trước lần lượt ngã gục — bị đâm xuyên bởi thương, đập trúng bởi đá, xuyên thủng bởi tên — những binh sĩ phía sau hoảng sợ, cuống cuồng tháo chạy về phía sau nhằm kéo giãn khoảng cách với kẻ địch. Nhưng đội hình vốn đã chật chội từ đầu, giờ lại bị dồn ép, khiến họ lập tức đụng phải thi thể và cơ thể của đồng đội mình.

Không chỉ vậy, đội hình dày đặc đang bị công kích từ cả hai cánh trái và phải giờ còn cố dồn sức để đồng thời rút lui từ cả phía trước, trái và phải. Hậu quả là phần trung tâm đội hình rơi vào thảm cảnh bị chính đồng đội giẫm đạp lên nhau mà chết ngạt.

Marius, vẫn còn đang sững sờ trước cảnh tượng như địa ngục đó, buột miệng thốt lên điều mình đang nghĩ:

"Không thể nào! Chuyện như vậy, thật sự xảy ra được sao!?"

Việc mất bình tĩnh đến mức hét lên trước mặt Tướng Darius mà anh luôn kính trọng, là điều Marius chưa từng phạm phải. Nhưng lần này, anh không thể nào kiềm chế được.

"Sao lại như vậy được!? Quân ta đông hơn hẳn, tại sao lại bị một nhóm phản loạn nhỏ bao vây chứ!?"

Đội hình của đám người lùn và người khủng long tấn công trực diện từ phía trước, trong khi đám zoan thì đánh úp từ hai bên sườn, một chiến thuật bao vây hoàn chỉnh không sai vào đâu được.

Mà thường thì chỉ có quân đông mới bao vây được quân ít. Thế mà giờ đây, ngay trước mắt họ, các trung đoàn lính giáo nặng, đội hình chủ lực hùng hậu, lại bị ép chặt giữa vòng vây của quân phản loạn ít ỏi.

"T-Tôi chưa từng thấy hay nghe về chuyện như thế này! Không có một sách binh pháp hay lịch sử quân sự nào từng mô tả tình huống kiểu này cả! Thưa ngài!?"

Tình hình chiến sự đang diễn ra trước mắt Marius là một chiến thuật vô cùng liều lĩnh, nếu không muốn nói là tự sát, theo những gì anh đã học về binh pháp. Nhưng thực tế thì, các trung đoàn lính giáo nặng đã hoàn toàn bị dồn vào thế bí.

Marius cảm giác như đôi chân mình bỗng rụng rời, run lên vì sốc.

"Sứ giả Marius! Ta không nhớ là ta đã yêu cầu ngươi nêu ý kiến! Hãy biết rõ vị trí của mình!"

Dù giữa họ có thân thiết đến đâu, thì trên chiến trường, địa vị giữa một vị tướng và một sứ giả vẫn là một trời một vực. Việc hét lớn như vừa rồi là hành vi đáng xấu hổ, thậm chí có thể xem là vô lễ. Darius dịu giọng lại khi thấy Marius đang lấy tay che mặt, khuôn mặt tái nhợt vì quá mức hổ thẹn.

"Chiến trường là nơi mọi chuyện bất ngờ đều có thể xảy ra. Nhưng một vị tướng, tuyệt đối không được phép hoảng loạn trước mặt binh sĩ."

Darius quát lên với Marius đang hoảng loạn, song ngay cả bản thân ông cũng không tránh khỏi cảm giác bàng hoàng trước tình hình chiến sự. Thực trạng trước mắt như đang cười nhạo mọi kiến thức ông từng học trong sách vở, và cả kinh nghiệm ông đã tích lũy suốt qua bao nhiêu trận mạc cho đến nay.

Nói rằng kẻ địch đã phá vỡ lối tư duy chiến thuật thông thường thì nghe có vẻ dễ dàng. Nhưng thực chất, việc làm sụp đổ toàn bộ hệ thống quy tắc mà một vị tướng từng đúc kết qua máu lửa chiến trường, từng dùng làm nền móng cho mọi quyết định quân sự, thì lại chẳng đơn giản chút nào.

Ấy vậy mà quân phản loạn lúc này lại đang thực sự làm được điều đó, với tinh thần liều chết và ý chí dấn thân vào con đường không lối về.

"Tên ngốc Kadomos đó đang làm cái quái gì thế không biết...!"

Darius lẩm bẩm tên của viên sĩ quan thân tín mà ông đã giao toàn quyền chỉ huy các trung đoàn lính giáo nặng.

Nếu đúng là Kadomos mà Darius từng biết, thì hẳn hắn đã phải nhìn thấu từ lâu cái vòng vây mỏng manh chỉ như lớp da của quân phản loạn, chỉ cần một cú chọc nhẹ là rách nát. Chỗ nào cũng được! Chỉ cần tập trung lực lượng, đâm thủng vòng vây ấy, quân địch sẽ lập tức bị chia cắt. Hơn nữa, hắn cũng phải nhận ra rằng, sau khi chia cắt, chúng ta hoàn toàn có thể bao vây và tiêu diệt từng nhóm một cách dễ dàng chứ.

Tuy nhiên, việc đó đến giờ vẫn chưa xảy ra khiến Darius hiểu được một điều... Kadomos đã chết.

Darius siết chặt nắm đấm, nỗi giận dữ và tiếc thương khiến từng khớp tay run lên.

Nhưng, điều đó cũng chẳng thay đổi được gì trong cục diện hiện tại. Nuốt xuống cơn giận dữ và tuyệt vọng khi hay tin một sĩ quan thân tín đã ngã xuống, Darius cố gắng giành lại quyền kiểm soát chiến trường.

"Chuẩn bị sứ giả và trống hiệu lớn—!"

Ngay lúc ấy, Darius bỗng khựng lại.

Ông do dự, không biết nên truyền mệnh lệnh gì cho các trung đoàn lính giáo nặng lúc này.

Nếu Kadomos vẫn còn sống... thì chẳng cần nói gì cả.

Nếu ta thực sự phải ra lệnh, thì chỉ cần một chữ "Tấn công". Với chỉ ngần ấy, Kadomos ắt sẽ hiểu rõ tình hình và đưa ra quyết định tốt nhất.

Tuy nhiên... nếu Kadomos đã chết, thì người đang chỉ huy trung đoàn giáo nặng hiện tại chính là Judius.

Không thể nói rằng anh ta thua kém Kadomos về năng lực cầm quân ở cấp trung đoàn. Nhưng trong mắt Darius, Judius vẫn còn quá non nớt.

Sẽ là tốt nếu anh ta có thể tìm ra một điểm yếu trong vòng vây và dồn lực phá thủng tại đó. Nhưng nếu không làm được điều đó, mà lại liều lĩnh xông lên một cách thiếu suy nghĩ, thì rất có khả năng thương vong sẽ gia tăng gấp bội.

Tấn công hay phòng thủ? 

Darius chao đảo giữa hai lựa chọn.

"Thưa ngài Tổng Tư Lệnh! Chúng tôi cần truyền lệnh gì!?"

Bị thúc giục như vậy, Darius cuối cùng cũng cất lời, giọng nói như nghẹn lại trong cổ họng:

"Truyền hiệu lệnh bằng trống 'Phòng thủ'. Bằng mọi giá, họ phải cầm cự... cho đến khi ta tới!"

◆◇◆◇◆

"Lũ các ngươi, xếp khiên vào đội hình ngay! Không được hoảng loạn! Giữ vững đội hình!"

Tiếng trống từ xa vang lên hiệu lệnh "Phòng thủ", chỉ huy trung đoàn Judius gào khản cả giọng trong khi vẫn đang thúc ngựa, cố gắng ra lệnh cho binh sĩ giữa cơn hỗn loạn.

Ngay khi đội hình có dấu hiệu rối loạn, anh lập tức quát lớn, cố giữ vững đội hình bằng mọi cách.

"Bình tĩnh lại! Các đơn vị ở sườn, bỏ giáo, rút kiếm, đánh trả lũ zoan! Đơn vị trung tâm, giữ nguyên đội hình dày đặc!"

Tuy nhiên, đúng như Darius đã nói – Judius vẫn còn thiếu kinh nghiệm.

Dù tố chất có thể coi là đủ, nhưng anh ta lại thiếu đi kinh nghiệm để vận dụng chúng một cách hiệu quả.

Nếu lúc này là Kadomos đứng ở vị trí đó, chắc hẳn ông ta đã không chỉ dừng lại ở việc hét lớn bảo binh lính chống trả bọn zoan và giữ vững đội hình.

Nếu là Kadomos, ông ấy hẳn sẽ trao cho binh sĩ thứ mà họ thực sự cần — hy vọng.

Có lẽ ông ta sẽ dệt nên những lời nói vừa mang theo sự thật, vừa mang theo niềm tin như "Dù có bị bao vây, quân địch cũng sẽ nhanh chóng tan vỡ vì lực lượng quá nhỏ!" hay "Đơn vị của ngài Darius sắp tới tiếp viện rồi, cố lên!" — để vực dậy tinh thần toàn quân.

Còn Judius, tất cả những gì anh ta làm được... chỉ là quát tháo những binh sĩ đang dần mất ý chí, sắp sửa tháo chạy.

Thế nhưng... nếu chỉ trách mình Judius thôi thì cũng thật quá tàn nhẫn.

"Lũ hèn nhát! Giữ chặt dây cương đội quân của mình lại cho ta!"

Những người mà Judius vừa quát lớn chính là các đội trưởng được giao phó chỉ huy các tiểu đội. Tất cả bọn họ đều là quý tộc trẻ tuổi, và đây là trận đánh đầu tiên trong đời họ.

Trận chiến đầu đời lại biến thành cận chiến hỗn loạn — với họ, việc điều khiển binh lính một cách bài bản là điều bất khả thi. Tệ hơn nữa, trong số họ còn có kẻ lộ rõ vẻ muốn vứt bỏ quyền chỉ huy và tháo chạy khỏi chiến trường.

Thấy chính đội trưởng của mình như sắp chuẩn bị chạy trốn, dù không muốn, binh lính cũng bắt đầu hoang mang dao động. Nỗi bất an ấy lan ra như dịch bệnh, khiến các đội trưởng càng mất kiểm soát, và lực lượng càng bị đẩy lùi sâu hơn dưới áp lực tấn công dữ dội của quân phản loạn.

Một vòng luẩn quẩn chết chóc cứ thế cuốn lấy họ.

Không chỉ phải tiếp quản quyền chỉ huy sau cái chết đột ngột của Kadomos, giờ đây Judius còn buộc phải gánh thay những quý tộc non nớt chưa từng ngửi mùi thuốc súng.

Trong tình cảnh đó, anh hoàn toàn không còn thời gian để quan tâm đến cảm xúc hay tinh thần binh sĩ, chỉ có thể cố gắng giải quyết từng vấn đề cấp bách trước mắt.

Ngay cả bây giờ, Judius lại gào lên những mệnh lệnh chát chúa khi phát hiện một đơn vị đang bên bờ sụp đổ. Nhưng chính sự hiện diện nổi bật ấy lại khiến anh lọt vào tầm ngắm của lũ zoan.

Bọn chúng liền lao thẳng tới với ý đồ lấy đầu chỉ huy, khiến đội quân quanh anh ta gần như bị đánh bật, không thể tổ chức nổi một cuộc kháng cự ra hồn.

Judius buộc phải đá vào mông vài tên lính đang loạng choạng, rồi bằng cách nào đó ép được bọn zoan lùi lại, trước khi nhổ phì một bãi và gầm lên đầy phẫn nộ:

"Đám zoan khí thế cứ như ma quỷ nhập xác, còn lính của ta thì nhát như cáy. Chuyện quái gì đang xảy ra thế này!?"

Và lý do lớn nhất khiến quân trừng phạt bị áp đảo đến mức này, chính là sự chênh lệch về ý chí chiến đấu giữa hai bên.

Với binh lính phe trừng phạt, trận chiến này từ đầu đã được xem là một thắng lợi hiển nhiên. Bởi lẽ không chỉ vượt trội về quân số, mà người dẫn dắt đại quân lại là Tướng Darius, được ca tụng là danh tướng số một của Holmea — khiến cho viễn cảnh thất bại dường như là điều không thể xảy ra.

Chính vì vậy, suốt trận chiến, nhiều binh sĩ chỉ mãi nghĩ xem sẽ tiêu xài số tiền thưởng sau trận chiến như thế nào, hoặc tưởng tượng về cảnh dân chúng reo hò chào đón họ trong thành phố Bolnis vừa được giải phóng. Ngay từ đầu, họ đã đánh giá thấp trận chiến này.

Ngược lại, nhóm của Souma thì hiểu quá rõ rằng nếu thua, đó sẽ là dấu chấm hết. Tất cả những người có mặt nơi đây đều bước vào trận chiến với tâm thế dấn thân vào cái chết, một mất một còn, không còn đường lui.

Sự khác biệt ấy đã thể hiện rõ trong thực tế chiến trường, trở thành một lằn ranh hữu hình, đến mức ngay cả Judius cũng cảm nhận được điều đó.

◆◇◆◇◆

Tuy nhiên, Souma bắt đầu cảm thấy sốt ruột.

Ngay cả cậu cũng hiểu rằng việc bao vây được trung đoàn lính giáo nặng là điều cực kỳ nguy hiểm, và thành công hiện tại chỉ như giữ thăng bằng trên sợi chỉ mong manh, chẳng khác nào một phép màu.

Ấy vậy mà cho đến giờ, đội hình ấy vẫn chưa sụp đổ — điều đó chứng tỏ rằng quân lính giáo nặng bền bỉ hơn nhiều so với dự đoán. Ngay cả nhóm zoan đang không ngừng tấn công cũng sắp chạm đến giới hạn cả về thể lực lẫn tinh thần.

Không, trước cả lúc đó, đội quân do chính Darius chỉ huy cũng sẽ sớm quay trở lại. Một khi điều đó xảy ra, nhóm zoan đang vây chặt lính giáo nặng sẽ bị đánh từ phía sau, và phe ta sẽ lập tức bị kẹp giữa hai gọng kìm, công kích từ trong lẫn ngoài.

Để tránh việc đó, bây giờ phải câu giờ để ngăn cản bước tiến của Darius. Chỉ một chút thôi cũng được — bấy nhiêu thời gian là đủ rồi.

Và rồi, khi đang vắt óc suy nghĩ xem làm cách nào để giữ chân Darius, Souma chợt nhớ ra.

Trong doanh trại này có người đủ khả năng làm chuyện đó.

Souma lập tức chạy ra phía sau doanh trại, ngẩng đầu hét lớn về phía những tán cây sừng sững trên sườn núi:

"Pipi! Có thay đổi kế hoạch! Xin hãy chặn đơn vị phía sau lại!"

"Rõ!"

Ngay sau đó là một giọng nữ trong trẻo vang lên từ trên ngọn cây, lá và cành cây bay tung tóe, rồi một thứ gì đó vút lên không trung.

Đó là tám cô gái trẻ, trông vẫn như thiếu nữ tuổi mới lớn.

Tuy nhiên, họ không phải con người. Hai cánh tay là đôi cánh chim lớn, đang đập mạnh trong gió. Từ đầu gối trở xuống là chân chim với những móng vuốt sắc nhọn. Phía sau lưng, những chiếc lông đuôi dài thò ra qua phần hở phía sau những bộ váy đặc biệt — có đường xẻ táo bạo chạy từ hông đến tận mông.

Đó là tộc Harpy, một trong bảy chủng tộc đang sinh sống trên lục địa Seldeas này.

Sự xuất hiện của tám cô gái harpy trước mặt Souma diễn ra ngay sau khi cậu ban ra 「Tuyên Ngôn Sắt」.

"Tôi tên là Pipi Totto Gigi! Tôi đã vô cùng xúc động trước lời nói của ngài! Xin hãy cho phép chúng tôi, tộc harpy, được trở thành thuộc hạ của ngài!"

Ngay khi cô gái dẫn đầu dõng dạc nói ra điều đó, tất cả các harpy liền quỳ gối, cúi đầu sát đất, đồng thời cố gắng ép đôi cánh to lớn của mình chạm xuống nền đất như một nghi thức cúi lạy.

Thế nhưng, Souma thì hoàn toàn sững sờ.

Bởi vì tám harpy đang quỳ trước mặt cậu — tất cả đều trông còn nhỏ hơn cả cậu về tuổi tác.

Cô gái đứng phía trước, đại diện cho tộc Harpy, dù nhìn kiểu gì đi nữa cũng chỉ như học sinh cấp hai. Thậm chí, nếu ai đó bảo cô bé chỉ là học sinh tiểu học thì cũng chẳng ai lấy làm lạ.

Khi cô bé dang rộng đôi cánh lớn lấp lánh sắc lam cobalt, sải cánh ấy chắc chắn phải dài hơn bốn melt, nhưng chiều cao thì... có đứng thẳng cũng chỉ cao tới ngực của Souma là cùng.

Hơn nữa, có lẽ vì đôi mắt hơi to so với khuôn mặt, nên cô càng trông non nớt, trẻ trung. Dù vậy, ánh mắt mạnh mẽ chất chứa ý chí kiên cường kia lại khiến cô bé mang nét láu cá, tạo cảm giác khá ngang bướng.

Chưa dừng lại ở đó, mái tóc của cô cũng có màu xanh cobalt như cánh, điều không thể nào tồn tại ở con người. Hơn nữa, tóc còn xoăn nhẹ, xù xì kỳ lạ, như thể chỉ nhìn thôi cũng đoán được cảm giác sờ vào sẽ thế nào.

"Tóc kiểu anime và có cả chỏm tóc vểnh lên nữa à!? Họ chui từ bộ anime nào ra thế!?" (chỏm tóc: cow-lick [note75214])

Souma lỡ miệng thốt lên, hoàn toàn không thể kiềm được phản ứng tự nhiên của mình.

Trên thực tế, tóc trên đầu của tộc Harpy không phải là tóc thật, mà là một biến thể của lông vũ. 

Lông chim thật sự có phần trục cứng ở giữa, gọi là rachis, và từ đó mọc ra các sợi lông nhỏ gọi là barb, tạo nên cấu trúc hoàn chỉnh của một chiếc lông. Tộc Harpy cũng hoàn toàn giống như vậy.

Tuy nhiên, chỉ riêng phần lông trên đầu của họ mới có phần trục (rachis) mềm và mảnh. Những chiếc lông này xếp chồng lên nhau và rủ xuống một cách uyển chuyển, nên từ xa nhìn vào trông rất giống tóc người thật sự.

Dù vậy, suy cho cùng thì đó vẫn là lông vũ. Khác với tóc người màu sắc chỉ được quyết định bởi sắc tố, màu sắc của lông vũ được tạo ra bởi cấu trúc bề mặt, thông qua giao thoa và phản xạ ánh sáng, tạo nên những màu sắc rực rỡ, biến ảo, đẹp đến mức khó có thể so sánh với tóc người.

Còn cái mà Souma vừa gọi là "chỏm tóc vểnh lên", nhiều khả năng chính là phần lông trang trí còn sót lại, kiểu như lông đuôi chim thiên đường.

Dù sao đi nữa, với những cô gái trông còn nhỏ tuổi hơn mình, Souma cảm thấy rất ngần ngại khi phải để họ ra chiến trường chiến đấu. Cậu lưỡng lự, không biết nên trả lời thế nào.

"Có lẽ ngài đang hiểu nhầm điều gì đó phải không?"

Như đoán được sự bối rối trong lòng Souma, cô bé harpy khẽ cười gượng rồi nói:

"Con người và các chủng tộc khác thường hiểu nhầm thôi, nhưng dù trông thế này, tôi là người trưởng thành hoàn toàn rồi đấy."

"...! Hả? E-Eeeeeeh!?"

Souma trợn mắt, hoang mang rõ rệt. Cậu lập tức quay sang nhìn Shyemul, như thể cầu cứu.

Shyemul hơi nghiêng đầu, rồi trả lời như sực nhớ ra:

"À phải rồi... Harpy trong mắt loài người trông lúc nào cũng như trẻ con."

Giá mà ai đó nói trước cho mình biết chuyện này...! Souma thầm nghĩ.

"Ờm... Cô tên là... Gigi sao?"

Cậu thử gọi tên cuối cùng, phân vân không biết cái tên dài dòng kia có phải kiểu giống như cách đặt tên của tộc zoan hay không. Thế nhưng, cô gái khẽ lắc đầu.

"Không, Gigi là tên của ông nội tôi, totto là tên cha tôi, còn tôi tên là Pipi. Cách gọi đầy đủ và trang trọng sẽ là Pipi, con gái của Totto, cháu gái của Gigi!"

"Vậy là cô Pipi nhỉ. — Ờm, một cái tên... hay đấy."

Thực ra, Souma định nói là "dễ thương", nhưng nghĩ lại, cậu quyết định chọn cách an toàn hơn, "tên hay".

"Vâng! Tôi được đặt theo tên của nữ chiến binh vĩ đại Pipi, người từng được mệnh danh là 《Đại Bàng Hoang Dã Đẫm Máu》, vì đã chặt đầu vô số chỉ huy trong các trận chiến chống lại loài người từ thời xa xưa! Tên đó là do ông nội tôi đặt!"

Chẳng những không phải tên dễ thương, mà còn là tên của 《Đại Bàng Hoang Dã Đẫm Máu》 nữa. Vì thế, Souma đành miễn cưỡng chào đón Pipi cùng các harpy khác, mặt thì cố gắng giữ bình tĩnh nhưng lại hơi co rúm lại vì ngán ngẩm.

Tuy nhiên, cho đến lúc này, Souma vẫn chưa đưa các harpy ra chiến trường, không phải vì cậu muốn giữ họ làm quân át chủ bài, mà chỉ đơn giản là cậu chưa chắc chắn về cách sử dụng họ hiệu quả nhất.

Cậu từng nghe mấy cô gái nói rằng, ném đá từ trên cao là sở trường của tộc Harpy, nhưng với chỉ tám người thì hiệu quả thực sự có đáng kể hay không vẫn là điều nghi ngờ. Ngược lại, nếu họ bay lượn trên đầu quân địch, biết đâu lại trở thành vật cản cho các đợt bắn tên hay ném đá của phe mình.

Vì vậy, Souma đành để họ ở lại phía sau doanh trại với vai trò liên lạc, nhằm hỗ trợ điều phối giữa các đơn vị, và dự phòng để tham chiến sau khi đội hình giáo nặng của quân địch tan rã, lúc tất cả cùng tổng tấn công.

Tuy nhiên, vào lúc này, ngoài họ ra thì không còn ai có thể ngăn cản bước tiến của đội quân của Darius cả.

Pipi cùng các harpy, sau khi nhận được mệnh lệnh từ Souma thì lập tức cất cánh, trong lòng vô cùng hân hoan vì cuối cùng cũng đến lúc mình được phát huy sức mạnh.

Họ hiểu rằng Souma đã phải đau đầu rất nhiều để tìm cách sử dụng họ hiệu quả, bởi số lượng quá ít ỏi. Chính vì vậy, họ chưa từng than vãn hay phàn nàn, nhưng trong thâm tâm, họ vẫn mang một nỗi tự ti thầm lặng, vì chỉ có thể đứng nhìn các chủng tộc khác chiến đấu quyết liệt, còn bản thân lại bất lực.

Dễ dàng tưởng tượng được lệnh của Souma đã khiến các harpy phấn khích thế nào khi cuối cùng họ cũng có thể trở nên hữu ích.

Nhóm của Pipi lập tức bay vọt lên bầu trời phía trên đội quân của Darius, rồi vừa bay vòng tại chỗ, vừa khéo léo dùng một chân giữ giỏ đá, chân còn lại bốc từng hòn ném xuống đầu binh lính bên dưới.

Đá rơi xuống từ trên cao, với quỹ đạo thất thường và khó đoán, khiến binh sĩ phía dưới bối rối, rối loạn.

Có vài người cố gắng giương cung bắn trả, nhưng do toàn đội đang trong quá trình tái cấu trúc để tiến đến tiếp viện cho trung đoàn lính giáo nặng, việc đó gần như không thể. Nếu dừng lại ở thời điểm sai, cả đội hình sẽ bị rối tung.

Binh lính của quân trừng phạt chẳng thể làm gì ngoài việc bất lực quan sát cảnh harpy tung đá từ độ cao ngoài tầm bắn, không có lấy một phương án phản công khả thi.

Và rồi, tiếng gầm của Darius vang xuống, trút lên những binh lính đang hoảng loạn ấy...

"Không được hoảng! Chỉ là vài viên đá nhỏ rơi xuống thôi! Không có gì đáng sợ cả!"

Đúng như lời Darius nói, những hòn đá mà tộc harpy ném xuống cũng chỉ to vừa đủ để họ có thể nắm gọn bằng một chân. Dù có thả từ độ cao bao nhiêu đi nữa, những viên đá ấy cũng không đủ sức gây ra nổi một vết bầm trên mũ sắt của binh lính.

Chính vì lý do đó mà dù sở hữu ưu thế tuyệt đối về khả năng bay lượn trên không, tộc harpy vẫn không thể sánh được với loài người trong chiến đấu.

Cơ thể của harpy được cấu tạo chuyên biệt để phục vụ cho việc bay.

Việc thân hình họ nhỏ bé đến mức khiến Souma tưởng lầm là trẻ con, thật ra là nhằm giảm tối đa trọng lượng bằng cách thu gọn kích thước cơ thể. Ngoài phần cơ ngực phát triển để duy trì hoạt động của đôi cánh, các nhóm cơ còn lại của họ đều yếu ớt và mảnh khảnh đến mức đáng ngạc nhiên.

Không chỉ vậy, so với các chủng tộc khác, số lượng xương trong cơ thể họ cũng ít hơn đáng kể. Bởi lẽ họ đã hợp nhất nhiều khúc xương thành một, giảm tổng thể số lượng xương để làm nhẹ cơ thể đến mức tối đa. Bên cạnh đó, xương của họ còn rỗng ở bên trong, nhờ vậy trọng lượng cơ thể giảm xuống rõ rệt so với các loài sinh vật khác.

Để bù lại sự thiếu chắc chắn đó, bên trong các khoảng rỗng ấy là một mô xương xốp thô, dạng như cấu trúc bọt biển, giúp nâng đỡ phần xương chính. Nhưng cho dù như vậy, điều đó vẫn không thể thay đổi thực tế rằng xương của họ dễ gãy hơn rất nhiều so với các chủng tộc khác.

Chính vì cơ thể yếu ớt đến mức có thể gọi là mỏng manh ấy, tộc harpy thường bị đối xử như thú cưng hơn là nô lệ, chỉ để người ta chiêm ngưỡng đôi cánh tuyệt đẹp của họ.

Dù sao thì, với thể lực còn yếu hơn cả trẻ con loài người, họ hoàn toàn không thể dùng làm lao động. Mặt khác, dù bề ngoài mang nhiều nét tương đồng với con người, họ cũng không thể bị biến thành nô lệ tình dục, vì chỉ cần bị đối xử thô bạo một chút, xương khắp người họ sẽ vỡ vụn, dẫn đến cái chết ngay sau đó.

Thế nhưng, khả năng bay của tộc harpy — cái giá mà họ phải đánh đổi bằng một cơ thể yếu đuối như vậy — là điều mà bản thân họ cũng phải dốc toàn lực mới có thể duy trì chỉ để giữ cho cơ thể lơ lửng trên không trung.

Khi chiến đấu, harpy thường tận dụng khả năng bay để thả đá hoặc bắn tên từ trên cao. Tuy nhiên, khả năng bay của họ lại bị giới hạn rất nghiêm ngặt bởi trọng lượng. Một trong những điểm yếu lớn là nếu mang theo quá nhiều đá hoặc tên, họ sẽ không thể cất cánh.

Theo lời của Inkdiaz, vị cựu đại tướng nổi tiếng của đế quốc, một trong những tiêu chí của một vị tướng giỏi là "Phải có đủ sức chịu đựng trước những đợt ném đá và bắn tên của tộc harpy cho đến khi chúng cạn sạch đạn dược."

Nói cách khác, những đợt tấn công từ trên không của harpy không kéo dài, chỉ cần kiên nhẫn chịu đựng một lúc là được.

"Tộc harpy à? Không có gì đáng sợ cả!"

Darius rút thanh kiếm bên hông ra, rồi liên tiếp chém gãy các trụ chống mái che chắn tên trên chiếc xe ngựa của mình, miệng khẽ quát một tiếng nhỏ. Sau đó, ông hiên ngang đứng thẳng trên nóc xe ngựa, giờ đã không còn mái che bảo vệ phía trên.

Nhờ hành động ấy, sự hỗn loạn trong đội ngũ binh lính lập tức lắng xuống. Darius đã dùng chính thân mình để chứng minh rằng những đợt ném đá của tộc harpy hoàn toàn không đáng sợ.

Điều này khiến Pipi cùng các harpy khác bối rối ra mặt.

Bọn họ đã cố ý lựa chọn mang theo đá cuội nhỏ để có thể đem theo với số lượng lớn thay vì dùng những tảng đá lớn có lực xuyên phá mạnh hơn.

Ngay từ đầu, số lượng đá họ có thể mang theo đã bị giới hạn. Nếu chọn đá lớn, với chỉ tám người, thời gian duy trì tấn công sẽ còn ngắn ngủi hơn nữa.

Nếu có thứ gì đó vừa nhẹ, vừa sát thương cao — chẳng hạn như bom hay bình dầu mà họ vẫn có thể bay được khi mang theo — thì còn có khả năng đảo chiều cục diện. Nhưng vì không có sẵn những thứ như vậy, họ chỉ đành ưu tiên chọn số lượng hơn sức mạnh.

Thế nhưng, sự lựa chọn ấy lần này lại phản tác dụng.

Một trong số các harpy, khi nhận ra rằng đợt ném đá đã mất đi toàn bộ hiệu quả, la lớn về phía Pipi:

"Tôi sẽ nhắm thẳng vào tên chỉ huy đó mà ném!"

"Đợi đã!"

Pipi vội hét lên, cố ngăn cô bạn lại, nhưng harpy đó đã vụt lên bầu trời, rồi ngay lập tức lao thẳng xuống chỗ Darius như một mũi tên.

Dù chân của tộc harpy có thể cử động khéo léo như tay người, nhưng khi ném đá từ độ cao, độ chính xác vẫn là một vấn đề lớn. Muốn ném trúng một mục tiêu cụ thể, họ phải lao xuống gần sát đối phương, và chỉ có thể ném đá vào khoảnh khắc cuối cùng.

Bằng đôi mắt sắc bén, Darius nhanh chóng phát hiện ra harpy đang lao đến và khẽ nhếch môi cười.

"Đưa ta cung tên."

Darius nhận lấy cây cung từ một cận vệ bên cạnh, kéo dây đến giới hạn, rồi phóng tên về phía harpy đang lao thẳng đến.

Không kịp tránh né, mũi tên găm thẳng vào ngực cô harpy, khiến cô quay vòng giữa không trung rồi rơi xuống đất. Ngay sau khi rơi, cô bị binh lính xung quanh xông đến và chém tan xác.

Binh lính đồng loạt hò reo trước kỹ năng bắn cung tuyệt vời của Darius.

"Được rồi, không cần để tâm đến bọn harpy nữa! Mau chỉnh đốn lại đội hình! Chúng ta sẽ tiến lên tiếp viện cho đồng đội!"

Tới đây thì tộc harpy đã hoàn toàn không còn cách nào để ngăn chặn đội quân của Darius.

Ngay từ đầu, họ đã dự tính rằng không thể giữ chân quân địch quá lâu, vì dù mang theo bao nhiêu đá cuội thì số lượng ném ra vẫn quá ít.

Nhưng việc bị vô hiệu hóa chỉ sau một thời gian ngắn như vậy thì quả thật ngoài dự kiến.

Không thể quay về bổ sung đá vào lúc này, nhóm của Pipi chỉ còn biết bay vòng vòng phía trên đội hình của Darius, cố gắng gây chút phân tâm, vừa nghiến răng chịu đựng sự bất lực và giận dữ trào dâng.

Ghi chú

[Lên trên]
TL EN: Tôi nghĩ từ này đã trở thành một từ tiếng Anh được dùng phổ biến rồi. Về cơ bản, nó mô tả cái dị hình kỳ lạ mọc ra trên đỉnh đầu. Một ví dụ điển hình cho điều này là nhân vật Filo trong Tate no Yuusha.
TL EN: Tôi nghĩ từ này đã trở thành một từ tiếng Anh được dùng phổ biến rồi. Về cơ bản, nó mô tả cái dị hình kỳ lạ mọc ra trên đỉnh đầu. Một ví dụ điển hình cho điều này là nhân vật Filo trong Tate no Yuusha.
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Nếu thay mấy viên đá thành mấy quả bom cỡ đạn cối thì chúng ta sẽ có drone chạy bằng cơm
Xem thêm