Vol-1: Đốt cháy vùng đồng bằng
Chương 71: Trận chiến quyết định (Phần 11) - Khởi nguồn của một huyền thoại (Phần đầu)
2 Bình luận - Độ dài: 4,724 từ - Cập nhật:
Ngoại trừ đội quân zoan được giao nhiệm vụ truy kích, phần lớn binh lính đã dừng bước không lâu sau đó. Cuộc truy đuổi dần chậm lại một cách tự nhiên khi những binh sĩ Holmea còn sót lại, không kịp rút lui, lần lượt bị tiêu diệt.
Những người chiến binh dừng lại tại chỗ đưa mắt nhìn nhau trong thoáng chốc. Trong suốt khoảng thời gian ấy, chỉ có tiếng thở dốc của họ vang lên rõ mồn một giữa không gian yên lặng, không một lời nào được thốt ra.
Cảm giác ấy tựa như họ đang lạc trong một ảo mộng, một giấc mơ mong manh — đến mức chỉ cần cất tiếng nói, mọi thứ sẽ vỡ vụn và tan biến.
"Chúng ta... thắng rồi sao?"
Một giọng nói rụt rè cất lên sau một hồi lâu trôi qua.
Lấy đó làm khởi đầu, mọi người lần lượt cất tiếng.
"Chúng ta thắng rồi, phải không?"
"Thật sao? Thật sự là chúng ta thắng rồi sao?"
"Không phải là mơ chứ? Chúng ta... thắng thật rồi, đúng không?"
Cảm giác chiến thắng cuối cùng cũng lan khắp cơ thể họ. Và khi nó trào dâng, những tiếng nói ấy dần trở nên rực lửa và nhiệt huyết hơn.
"Thắng rồi!"
"Ừ! Chúng ta làm được rồi!"
"Là chiến thắng của chúng ta!!!"
Ngay khoảng khắc đó, tiếng hoan hô hò reo vang lên khắp nơi.
Ai nấy đều rạng rỡ như điên cuồng, bày tỏ niềm hạnh phúc của mình bằng những gương mặt hân hoan, bằng việc giơ nắm đấm lên cao, dậm chân thật mạnh, và ôm chầm lấy những người ở bên cạnh.
Trong đám đông ấy, thân thể Shyemul cũng run lên vì phấn khích, cô hét lớn:
"Cậu làm được rồi, Soma! Quả không hổ danh 「Navel Master」 của tớ! Tuyệt vời lắm, Soma!!"
Vừa nghe thấy tiếng Shyemul vang lên phía sau, Souma, lúc này vẫn đang bị trói chặt trên lưng Jahangil, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cậu muốn đáp lại lời của Shyemul, nhưng cảm xúc chiến thắng lại bị lấn át hoàn toàn bởi sự mệt mỏi dồn nén suốt trận chiến vừa rồi.
Tất cả sức lực rời bỏ Souma, và cậu cảm thấy hoàn toàn kiệt quệ. Nhưng ngay lúc đó, sợi dây trói giữ cậu bỗng bị cắt, khiến cậu mất đà và rơi xuống, tiếp đất bằng mông.
Souma nhăn mặt vì cú ngã ê ẩm, nhưng chưa kịp kêu thêm lời nào thì Jahangil, với hai tay chống hai bên người cậu, đã dễ dàng nhấc bổng cậu dậy. Ngay sau đó, như không có gì to tát, hắn đặt Souma lên vai mình như thể đang cõng một đứa trẻ, khiến Souma không khỏi ngạc nhiên.
Shyemul, hiểu rõ ý đồ của Jahangil, giơ hai tay lên trời và hô vang như sấm:
"Hãy ca ngợi tên của Soma! Hãy ca ngợi Soma, người đã mang đến chiến thắng cho chúng ta!"
Theo sau tiếng hô ấy, mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Souma. Và rồi, sau một nhịp tim ngừng lại, là tiếng hô vang long trời lở đất:
"Soma! Soma! Soma!!"
Cái tên ấy được hàng trăm, hàng ngàn người gào lên trong cơn hưng phấn mãnh liệt, như sóng vỗ cuồn cuộn giữa chiến trường.
Thế nhưng, trái ngược với sự cuồng nhiệt ấy, Souma chỉ cảm thấy bối rối không biết phải phản ứng thế nào.
Được tán dương sau chiến thắng vốn là một phần trách nhiệm của người chỉ huy. Nhưng Souma – vẫn chưa quen với vai trò ấy – chỉ biết đứng ngơ ngác.
Thấy cậu không nói gì, Jahangil nghiêng đầu khó hiểu.
"Cậu làm gì vậy? Mau đáp lại mọi người đi chứ."
"Đ-Đặt tôi xuống đi! Làm ơn, cho tôi xuống mau!"
Trước lời thúc giục của Jahangil, Souma càng thêm cuống quýt. Jahangil thì ngược lại, bắt đầu cảm thấy sự hoảng loạn của Souma có gì đó... hơi bất thường. Và rồi, hắn đột nhiên cảm nhận được một làn ẩm ướt lan ra quanh gáy.
"...! Đừng nói với ta là... cậu..."
Gương mặt Souma cứng đờ, đỏ bừng lên vì xấu hổ trước lời bán tín bán nghi kia của Jahangil.
"T-Tôi xin lỗi... tôi thật sự xin lỗi...!"
Lần đầu tiên chứng kiến cảnh chiến trận ở khoảng cách gần như vậy, Souma đã không chịu nổi nỗi sợ hãi quá mức và đã... không thể kìm được.
Ngay cả Jahangil, một người thuộc loài khủng long với khuôn mặt rất khó đọc cảm xúc, giờ đây cũng thay đổi sắc mặt thấy rõ.
"Bởi vậy tôi mới bảo là... hãy để tôi xuống sớm hơn mà..."
Vì thấy Souma như sắp bật khóc vì hổ thẹn đến mức không chịu nổi, Jahangil chỉ còn biết ngậm miệng lại, đôi môi mím chặt thành hình へ.
"Sao vậy, Soma?"
Thấy cuộc trao đổi giữa hai người có vẻ kỳ lạ, Shyemul nghi ngờ hỏi khi ngẩng đầu nhìn lên Souma.
Souma, gương mặt đỏ ửng vì xấu hổ, cuống cuồng vung tay, hoàn toàn không thể nói được một lời nào.
Nhìn qua lại giữa Shyemul – đang nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu – và Souma – đang bối rối đến mức không biết làm gì, Jahangil thở hắt ra qua mũi như thể đang thở dài.
"Cứ ngồi yên đó đến khi khô đi."
Souma ngạc nhiên đến mức chớp mắt mấy lần trước lời nói ngoài dự đoán ấy. Vì cậu cứ nghĩ chắc chắn mình sẽ bị ném thẳng xuống đất vì chuyện đáng xấu hổ vừa rồi, nên chẳng biết nên phản ứng thế nào.
Thấy Souma cứ lúng túng mãi, Jahangil cau mày nói với vẻ bất lực:
"Cũng chẳng phải chuyện gì to tát... Ra trận lần đầu thì ai chẳng vậy."
Souma cảm nhận được điều gì đó trong cách Jahangil nói, liền dè dặt hỏi:
"Chẳng lẽ... Jahangil cũng từng...?"
"Đ-Đừng có nói bậy! Làm gì có chuyện ta lại như thế!"
Rồi ngay sau đó, hắn lẩm bẩm điều gì đó rất nhỏ, gần như thì thầm:
"Chỉ một chút thôi... thật sự chỉ một chút xíu thôi mà..."
Nghe vậy, Souma không nhịn được bật cười khúc khích. Jahangil thì tái mặt, quýnh quáng phản bác:
"Không! Ta chỉ lấy ví dụ thôi! — Mà thôi kệ đi, mau đáp lại mọi người đi chứ còn chờ gì nữa!"
Bị Jahangil thúc giục, Souma e dè giơ tay phải lên. Ngay lập tức, tiếng reo hò đầy nhiệt huyết vang lên rộn rã.
Những người thuộc chủng tộc zoan, người lùn, người khủng long, elf và harpy – tất cả đều mang trên mặt niềm vui sướng, cuồng nhiệt gọi tên Souma.
"Soma! Soma! Soma!!"
Souma đáp lại bằng cách vẫy tay phải thật rộng và mạnh mẽ, má đỏ ửng – không phải vì xấu hổ mà vì phấn khích.
Một thứ cảm xúc nóng bỏng trào dâng trong lòng Shyemul, đang ngẩng lên nhìn 「Navel Master」 của mình được mọi người tôn vinh như vậy, mắt nheo lại như đang ngắm nhìn mặt trời chói sáng.
Cậu bé loài người từng suýt chết trong ngục tối u ám ảm đạm ấy, giờ đây được biết bao người bất kể chủng tộc ngưỡng mộ cuồng nhiệt. Ai mà ngờ được chuyện đó chứ?
Ngay cả Shyemul chắc cũng sẽ cười trừ nếu nghe câu chuyện ấy khi còn trong ngục tối. Nhưng giờ đây, cô hoàn toàn tin vào điều đó.
Chắc chắn rằng Soma sẽ trở thành một huyền thoại. Một huyền thoại được mọi người khát khao.
Niềm tin ấy đã bén rễ sâu trong tâm hồn Shyemul.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, Souma vì quá phấn khích mà mất thăng bằng, trông như sắp ngã khỏi vai Jahangil. Shyemul hoảng sợ đến chết khi thấy vậy, nhưng Souma ngay lập tức chỉnh lại tư thế, nở một nụ cười ngượng ngùng, lè lưỡi như cố gắng che giấu sự vụng về của mình.
Shyemul thở dài, nhún vai nhẹ nhàng, trong lòng cảm thấy yên tâm.
'Ôi trời, 「Navel Master」 của tôi đúng là có phần cẩu thả và phiền phức thật. Tôi chẳng thể rời mắt khỏi cậu ấy được. Đúng như tôi nghĩ, nếu không có tôi thì cậu ấy chẳng làm được gì cả.'
Nhận ra Shyemul đang nghĩ vậy, Souma liền gọi cô bằng giọng nói đủ lớn để không bị tiếng reo hò át đi:
"Có chuyện gì thế, Shyemul?"
Shyemul cũng đáp lại bằng giọng to không kém,
"Soma, nhìn cậu mà xem, thật là chẳng đáng tin chút nào. Rõ ràng không có tớ bên cạnh thì cậu chẳng làm được gì hết!"
Souma hơi mở to mắt, rõ ràng là ngạc nhiên, rồi nở một nụ cười tinh nghịch.
"Vậy thì, cố gắng hỗ trợ tớ nhé, được chứ?"
Trước câu phản biện bất ngờ của Souma, lần này đến lượt Shyemul sững người tròn mắt. Một lát sau, cô bỗng nhiên bật cười phá lên thành tiếng.
"Ôi trời, cậu đúng là không thể hiểu nổi."
Như thể bị lây tiếng cười của Shyemul, Souma cũng phá lên cười. Hai người cười đùa vui vẻ trở thành trung tâm, còn tiếng reo hò ăn mừng chiến thắng thì tiếp tục vang lên, càng thêm sôi động và vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
◆◇◆◇◆
"Trời ạ, thật không thể tin được! Đối đầu với cả Đại tướng Darius mà cậu ta thật sự vẫn có thể thắng được sao..."
Đứng trên tường thành Bolnis và nhìn ra chiến trường, Marchronis lẩm bẩm như thể vẫn chưa hết ngạc nhiên.
Ngoài lời nói đầy cuốn hút đã khiến người của nhiều chủng tộc say mê, Soma – với lối suy nghĩ vượt khỏi khuôn khổ thông thường – đã chọn ra một khả năng duy nhất giúp cậu ấy có thể thắng được cả Đại tướng Darius. Nhưng đó chỉ là một khả năng mong manh. Thực tế, cơ hội thành công có lẽ chưa tới 1 trên 10.000.
Thế nhưng, nếu nhìn vào kết quả, cậu ấy đã đảo ngược sự chênh lệch lực lượng lớn hơn dự kiến và thật sự giành chiến thắng.
Nếu không gọi đó là một phép màu thì ta chẳng biết phải gọi là gì nữa.
"C-Chắc chắn chỉ là ăn may thôi! Chuyện như Đại tướng Darius bại trận...!"
Setius đứng bên cạnh Marchronis nói như thể đang phun ra lời cay đắng. Rõ ràng một người lính trung thành với Holmea khó có thể chấp nhận sự thất bại của Đại tướng Darius.
Dù lời nói mang đậm tâm trạng của kẻ không cam chịu, nhưng cũng có phần sự thật trong đó. Về sau, Souma – sau khi nghe được dự đoán của Đại tướng Darius trước trận đấu từ một tù binh – để lại lời đánh giá:
"Kế hoạch lúc đó, dù là nước cờ liều lĩnh nhưng bắt buộc phải thực hiện, vì chúng tôi bị áp đảo về quân số. Không, nói đúng hơn thì đó chẳng phải biện pháp cuối cùng gì cả mà là một canh bạc liều mạng. Thật tình cờ là nó lại thành công. Nếu lực lượng trừng phạt ít hơn một chút hay quân số của tôi đông hơn một chút, rất có thể tôi đã hành động đúng theo dự đoán của Đại tướng Darius."
Rõ ràng qua những lời này, Souma hiểu rõ hơn ai hết rằng chiến thắng trong trận chiến sau này được gọi là 「Trận quyết chiến tại Bolnis」, phần lớn là nhờ vào may mắn.
Nhưng dù vậy, Marchronis vẫn tuyên bố:
"Có thể đó là may mắn đi nữa, nhưng thắng là thắng."
Không có lý do gì để phủ nhận kết quả của một điều đã xảy ra.
Tuy nhiên Setius lại phản đối dữ dội:
"Thế nhưng may mắn kiểu đó sẽ không bao giờ xảy ra lần thứ hai đâu! Một lực lượng trừng phạt mới sẽ được cử đi ngay, và lần này chắc chắn bọn họ sẽ thua!"
"Lực lượng trừng phạt mới đó sẽ lấy ở đâu ra?"
"Holmea vẫn còn quân đội quốc gia hơn 10.000 binh sĩ! Nếu triệu tập tất cả các lãnh chúa phong kiến, con số đó chắc chắn còn tăng lên nữa — nhiều đến mức những người như bọn họ không đáng được nhắc đến."
Marchronis chỉ khẽ lắc đầu.
"Phần lớn quân đội của Holmea đang được triển khai ở nửa phía đông của đất nước để kìm chế Romania. Họ sẽ không thể di chuyển trừ khi quan hệ với Romania được cải thiện."
Tin tức về kết quả trận chiến này chắc chắn sẽ sớm đến tai Romania. Thất bại của Darius – người được xem như thần hộ mệnh của Holmea – có thể khiến Romania, vốn bị quyền uy của ngài ấy ngăn chặn cho đến nay, sẽ nhân cơ hội này mà tiến công.
Nếu suy xét như vậy, Holmea sẽ còn phải chịu tổn thất lớn hơn nữa khi không thể rút quân để làm mỏng phòng tuyến phía đông của mình.
"V-Vậy thì, chẳng phải chỉ cần tuyển thêm lính mới là được sao!?"
"Tôi đoán như vậy cũng sẽ cân bằng được lực lượng."
Setius thở phào nhẹ nhõm, cũng nghĩ đúng như vậy, nhưng Marchronis liền hỏi lại:
"Vậy, ai sẽ là người dẫn dắt mười ngàn tân binh mới chỉ được tập hợp sơ sài đó? Nếu là tôi, tôi sẽ từ chối nhận nhiệm vụ đó. Lại càng không thể nếu bảo họ đối mặt với kẻ đã đánh bại Đại tướng Darius, người đã chỉ huy 7.000 quân tinh nhuệ của quân đội quốc gia."
Setius không biết nói gì.
Chắc chắn, nếu bảo một đội quân toàn lính mới phải đánh bại kẻ đã đẩy lùi tướng Darius – vị tướng mạnh nhất của Holmea, bất kỳ người lính Holmea nào cũng sẽ chùn bước, dù là ai đi nữa.
"Việc bổ sung binh lính đã mất trong trận này, cùng việc thành lập lại một đội trừng phạt mới sẽ chắc chắn mất nhiều thời gian. Tôi chắc chắn rằng cậu bé được gọi là Soma đó, đã mua được một khoảng thời gian quý giá nhờ trận chiến này. Dù không rõ đó là nửa năm hay cả một năm."
Khoảng thời gian mà cậu bé ấy đã kéo dài được trong trận chiến lần này có lẽ không quá nhiều. Nhưng nếu là cậu ta, chắc chắn sẽ trưởng thành nhanh chóng và vượt bậc trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy.
Marchronis có linh cảm như vậy.
"Nếu người khác từ chối, tôi tin Đại tướng Darius sẽ nhận lấy trách nhiệm đó. Nếu là ngài ấy, lần tới chắc chắn sẽ..."
Marchronis lấy nét mặt ảm đạm khi nghe Setius vẫn chưa hài lòng với tình hình.
Với việc Soma đã dốc sức cho một kế hoạch khôn ngoan mà chỉ có thể thành công trong trận chiến lần này, và cậu ta cũng đã để lộ đội hình chiến đấu, thì gần như không thể chiến thắng được Darius một lần nữa.
Tuy nhiên, Marchronis không thể tin rằng Darius sẽ nhận lãnh nhiệm vụ chỉ huy lực lượng trừng phạt lần thứ hai.
Ai cũng biết nhà vua Holmea, Warius, có tính khí rất nóng nảy. Thậm chí ngay cả Marchronis, chỉ là một trợ lý chỉ huy trung đội cấp thấp, cũng từng nghe về việc danh tiếng chiến sự của Darius từng bị vua Warius vốn có thiên hướng văn học, phớt lờ.
Marchronis nhìn về hướng đội quân Darius rút lui với vẻ lo lắng.
"Nếu ngài ấy không vướng phải sự ghét bỏ của Bệ hạ thì còn đỡ, nhưng..."
Thế nhưng, những lo lắng của Marchronis đã trở thành sự thật.
◆◇◆◇◆
"Đồ ngu!"
Tiếng ly rượu ném bởi Quốc vương Holmea – Warius Sadoma Holmeanis – lăn lóc trên sàn, vang vọng khắp đại sảnh yên ắng đến rợn người sau cơn thịnh nộ của ông ta.
"Bại trận trước lũ nô lệ hèn kém, ngươi còn dám trơ mặt đứng trước mặt ta sao!?"
Sau khi tập hợp quân lính còn sót lại của đội quân bị đánh bại và trở về thủ đô, Darius đã trực tiếp báo cáo với nhà vua về thất bại, đồng thời khẩn thiết yêu cầu tái tổ chức quân đội để nhanh chóng trấn áp lực lượng phản loạn.
Tuy nhiên, Quốc vương Warius – giận dữ trước tin thất bại – không hề đoái hoài tới lời Darius. Dù vậy, Darius vẫn tha thiết giải thích về mối nguy hiểm đến từ quân nổi dậy và thủ lĩnh của họ, nhưng cuối cùng điều đó lại chỉ khiến Warius càng thêm phẫn nộ.
Vua Warius run rẩy trong cơn thịnh nộ, mở to mắt và nhìn Darius đầy khinh miệt.
"Ta từng nghĩ ngươi xứng đáng là Tổng tư lệnh, nhưng có vẻ ta đã lầm lớn! Một cuộc nổi loạn của lũ nô lệ mà cũng không dẹp nổi, giờ ngươi còn bắt ta phải sợ bọn chúng? Đã thế còn dám ăn nói nhảm nhí về việc hòa giải với kẻ thù truyền kiếp Romania, bảo rằng lũ nô lệ mới là kẻ thù cần tiêu diệt!? Tất cả chỉ là cái cớ để ngươi che đậy thất bại nhục nhã của mình thôi!"
Darius, bị ly rượu ném trúng, máu chảy từ trán hòa cùng rượu đỏ thẫm, nhưng ông vẫn cất lời khẩn cầu nhà vua giữa cơn giận dữ và những lời mắng nhiếc bủa vây.
"Bệ hạ! Thần xin hoàn toàn nhận lấy trách nhiệm cho thất bại lần này! Nhưng thần khẩn thiết cầu xin Người, vì những điều quý giá với—"
"Im đi, Darius!"
Cắt ngang lời Darius bằng một tiếng quát giận dữ, Quốc vương Warius đứng bật dậy khỏi ngai vàng.
"Ngươi vừa nói sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm cho thất bại này, đúng chứ? Tốt lắm! — Người đâu! Kéo Darius ra quảng trường và chém đầu hắn cho ta!!"
Ngay cả các đại thần, nãy giờ vẫn đứng im lặng theo dõi sự việc, cũng không khỏi mở to mắt vì kinh ngạc trước lệnh xử trảm bất ngờ đó.
Darius là một công thần lừng lẫy đã mang về vô số chiến thắng cho Holmea dưới thời nhiều đời vua. Dù lần này có là một thất bại nặng nề đến đâu, nhưng chỉ với một trận thua mà bị xử tử thì quả là hành động nóng vội khó có thể chấp nhận.
Tuy nhiên, khi Quốc vương Warius đã nổi giận như vậy, bất kỳ ai đứng ra can thiệp cũng sẽ phải chịu cơn thịnh nộ dữ dội từ ông. Không ai trong các đại thần dám đứng ra gánh lấy rủi ro, càng không ai muốn dính líu vào tai ương từ một vị tướng lĩnh đã bị thất sủng.
Tất cả chỉ biết đưa mắt nhìn nhau, âm thầm đùn đẩy trách nhiệm.
Chính lúc đó, một bóng người nhỏ bé bất ngờ lao ra từ góc đại điện và quỳ sụp xuống, ôm chặt lấy Darius như thể đang cố che chở cho ông.
Đó là một cô bé với gương mặt vẫn còn non nớt, mái tóc màu hổ phách được cắt ngắn theo kiểu bob. Trên người cô bé là hai mảnh vải nhuộm hồng nhạt, được may nối ở phần vai, buông xuống phía trước và sau cơ thể. Mảnh vải đó được cố định bởi một chiếc thắt lưng da rộng giống như corset, thắt ngang bên dưới ngực. Ngoài ra, từ vai phải, một tấm vải dài cùng màu được choàng như một chiếc khăn choàng mỏng phủ lấy phần thân trên.
Đây là loại trang phục chỉ những đứa trẻ thuộc một tầng lớp quý tộc nhất định của Holmea thời kỳ này mới được phép mặc.
"Thưa phụ vương, xin người... xin người hãy tha thứ cho chú Darius..."
Giọng cô bé run rẩy, gương mặt tái nhợt cúi thấp đầy khẩn cầu. Trước dáng vẻ như thế, Quốc vương Warius thở dài một hơi nặng nề rồi ngồi xuống ngai vàng trở lại.
"Công chúa à, nữ nhân không được phép can dự vào chuyện triều chính."
Ta vốn biết con bé đã quý mến Darius từ lâu, nhưng thật chẳng ngờ đứa con gái yếu ớt, quanh năm chỉ quanh quẩn trong cung vì thể trạng yếu nhược này, lại có thể hành động như vậy.
"Xin phụ vương, xin hãy lắng nghe lời con..."
Dù đang trong cơn giận dữ mất kiểm soát, nhưng trước lời khẩn cầu từ đứa con gái nhỏ với đôi mắt ngấn lệ, ngay cả Quốc vương Warius cũng không thể nào nhẫn tâm từ chối.
"...Darius, ngươi nên biết ơn công chúa. — Ta sẽ thu hồi lệnh xử trảm. Tuy nhiên, từ nay ngươi không còn là tướng quân nữa, và cũng bị tước quyền tham gia hội đồng triều đình! Ngươi sẽ bị quản thúc tại gia, không được rời khỏi dinh thự!"
Đó là mức độ khoan nhượng lớn nhất mà Quốc vương Warius có thể chấp nhận.
Nhưng, điều đó không phải là thứ Darius mong muốn.
"Thưa bệ hạ! Cho dù có phải bị xử trảm, thần cũng không hối tiếc. Chỉ mong bệ hạ, xin hãy lắng nghe lời thần—"
"Im đi! Ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi thêm một lần nào nữa."
"Bệ hạ...!"
Không hề đoái hoài đến tiếng gọi tuyệt vọng của Darius, Warius sải bước rời khỏi đại điện.
Bị bỏ lại phía sau, Darius khuỵu gối xuống giữa sảnh đường, đầu cúi thấp đầy tuyệt vọng. Không một ai tiến đến an ủi ông. Trái lại, thứ duy nhất vang lên bên tai Darius là những tiếng xì xào cố ý để ông nghe thấy – những lời lẽ đầy khinh miệt.
"Thật không ngờ một vị tướng cấp cao nhất lại như thế. Tuổi tác đáng sợ thật đấy."
"Quả thật. Tôi cũng không muốn về già mà trở nên như thế đâu."
Những kẻ ở trung tâm của những lời lẽ khinh miệt kia chính là những người đã để con cái mình gia nhập đội quân trừng phạt, với mong muốn chúng có một chiến tích đầu tiên trong đời. Không những bị nhuộm bẩn bởi thất bại thê thảm, rất nhiều trong số những thanh niên ấy đến nay vẫn chưa trở về. Sự phẫn nộ của các bậc cha mẹ ấy, đổ dồn lên Darius – chỉ huy đội quân đó – là điều hoàn toàn dễ hiểu.
Giữa lúc đang bị sỉ nhục như vậy, đôi vai run rẩy vì thất vọng và hối hận, một mảnh vải mềm áp nhẹ lên má Darius. Khi ông vội quay đầu sang, liền thấy công chúa – người đã cầu xin ân xá cho ông – đang lau vết rượu vang còn đọng lại trên mặt ông bằng chiếc khăn tay nhỏ.
"Không sao đâu, chú Darius. Xin hãy nhẫn nại một thời gian, cho đến khi cơn giận của phụ vương nguôi ngoai. Khi đó lệnh quản thúc sẽ được rút lại ngay, và chú có thể trở lại làm tướng quân. Dù gì đi nữa, chú vẫn là người đã hiến dâng cả đời cho Holmea mà."
Darius khẽ mỉm cười yếu ớt trước sự nỗ lực an ủi của nàng công chúa nhỏ.
"Công chúa... thần mang ơn người."
Nghe vậy, công chúa trẻ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay lúc đó, đám vệ binh hoàng gia trang bị vũ khí bước vào, chen vào giữa hai người.
"Thưa Công chúa, xin hãy lùi lại."
Trước ánh mắt mở to đầy sửng sốt của công chúa, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Darius đã bị hai vệ binh đứng hai bên lôi dậy thô bạo, hoàn toàn không để tâm đến ý muốn của ông. Thanh kiếm bên hông Darius bị giật lấy ngay trước mắt công chúa đang hoảng loạn tiến đến gần.
"Thưa ngài Darius, lệnh quản thúc tại gia đã được Bệ hạ ban hành. Xin hãy hợp tác, chúng thần sẽ đưa ngài về dinh thự ngay lập tức."
Lời nói tuy lễ phép, nhưng cách hành xử không khác gì đang áp giải tội phạm khiến ngay cả Darius cũng không khỏi bối rối.
"Ch-...Chuyện này là sao!? Các ngươi lấy lý do gì mà dám cư xử như vậy!?"
Dù cố gắng phản kháng, các vệ binh hoàng gia vẫn giữ gương mặt vô cảm như đeo mặt nạ, lạnh nhạt đáp lời ông:
"Đây không phải là hành vi thô bạo. Mà là lòng khoan dung của bệ hạ. Việc ngài tỏ ra khiếp sợ trước đám nô lệ chẳng qua là do bị thất bại làm cho rối trí — đó là điều bệ hạ lo ngại. Nếu để ngài tiếp tục nói ra những điều vô lý như vậy, e rằng sẽ ảnh hưởng đến uy danh của Ngài. Vì thế, chúng thần được lệnh hộ tống ngài về dinh thự."
"Lệnh của bệ hạ... à!"
Đôi mắt đỏ ngầu của Darius trợn to kinh ngạc.
"Ta đã bị bệ hạ ruồng bỏ đến mức này rồi sao!? Trong khi ta... ta chỉ hết lòng vì Holmea thôi mà! Lẽ nào trong mắt bệ hạ, ta lại tệ đến thế...!"
"Thưa ngài, nếu ngài còn nói thêm một lời nào nữa... thì cho dù là ngài..."
Các vệ binh khẽ đặt tay lên chuôi kiếm bên hông, như một lời cảnh cáo không cần nói ra.
Trước cảnh đó, Darius yếu ớt cúi đầu.
"Vậy thì, xin mời ngài theo chúng thần, chúng thần sẽ hộ tống ngài về dinh thự."
Bị đám vệ binh hoàng gia dẫn ra khỏi đại điện, khuôn mặt Darius như đã bị rút hết sinh khí. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, gương mặt ông — từng giữ vững ý chí sắt đá suốt bao năm chinh chiến — giờ đây hằn rõ nét già nua, nhăn nhúm, chẳng còn lại chút gì của vị tướng uy nghiêm ngày nào.
Nhìn thấy vậy, công chúa không thể kìm được nước mắt, cô òa lên rồi định chạy tới bên ông, nhưng lập tức bị cánh tay của lính gác cản lại.
Từ đôi môi khô khốc nứt nẻ của Darius, một tiếng thì thầm lọt vào tai công chúa đang vùng vẫy:
"Với tình hình này... Holmea sẽ bị diệt vong. Sẽ bị kẻ đó lật đổ. Bởi chính kẻ đó—"
Ngay sau đó, những lời như thể đang rỉ máu từ trong tim ông thốt ra...
"Bởi chính 『Đứa trẻ của Hủy Diệt』 đó...!"
Darius bị áp giải ra khỏi đại điện trong tiếng cười nhạo và những lời khinh miệt của đám đại thần. Dõi theo ông cho đến khi bóng dáng khuất hẳn sau hành lang, công chúa khẽ lặp lại với vẻ bàng hoàng:
"『Đứa trẻ của Hủy Diệt』...?"
Dù chẳng thể hiểu hết ý nghĩa của cái danh xưng kỳ lạ ấy, nhưng không hiểu vì sao, trái tim nàng bỗng run rẩy dữ dội.
◆◇◆◇◆
Và như thế, lời cảnh báo tha thiết của Darius — thậm chí đã phải hy sinh cả người thanh niên mà ông chỉ định làm người kế vị, để truyền đạt sự đáng sợ của 『Đứa trẻ của Hủy Diệt』 — cuối cùng lại chẳng lọt nổi vào tai ai.
Một sử gia ở thời hậu thế từng viết:
"Không còn nghi ngờ gì nữa, 『Đứa trẻ của Hủy Diệt』 chính là kẻ đã giáng đòn chí mạng vào Holmea. Nhưng người thực sự kết liễu quốc gia ấy, không ai khác ngoài Quốc vương Warius — người đã phớt lờ lời khuyên của Darius. Nếu lúc đó nhà vua chịu lắng nghe Darius một cách nghiêm túc... lịch sử có lẽ đã rẽ sang một con đường khác."


2 Bình luận