Hakai no Miko
Mumei Koubou Haruki Miyai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol-1: Đốt cháy vùng đồng bằng

Chương 60: Đống củi

1 Bình luận - Độ dài: 5,812 từ - Cập nhật:

Người đầu tiên phát hiện ra doanh trại nằm dưới chân núi phía bắc là một sĩ quan kỵ binh thuộc đội tiên phong của quân trừng phạt. Ngay lập tức, viên sĩ quan đó cho gọi một người đưa tin và sai anh ta đến chỗ Darius.

Người đưa tin điều khiển dây cương một cách điêu luyện, thúc ngựa phi nước đại, nhanh chóng áp sát cỗ xe của Darius.

"Thưa ngài! Chúng tôi đã phát hiện lực lượng quân sự được cho là quân nổi loạn đang đóng tại chân núi phía bắc con đường! Xin hãy ra lệnh!"

"Ồ…"

Darius khẽ thốt lên một tiếng, như thể đang cảm thấy hứng thú với báo cáo vừa nhận được.

"Ra lệnh dừng toàn quân!"

Nghe lệnh của Darius, một binh sĩ trên cỗ xe lập tức lui về phía sau và đánh vào chiếc trống lớn được đặt ở đó. Tiếng trống vang dội, sâu nặng đến mức như khiến cả ruột gan rung chuyển, dội đi không ngớt. Các sĩ quan chỉ huy của quân trừng phạt đồng loạt cất tiếng, truyền lệnh dừng bước cho toàn bộ binh lính.

Tuy vậy, để khiến toàn bộ 7.000 binh sĩ dừng hẳn lại vẫn cần một khoảng thời gian nhất định.

Trong lúc đó, một báo cáo mới cũng được chuyển đến chỗ Darius.

"Một doanh trại đã được dựng lên dưới chân núi! Chúng tôi đã trông thấy có zoan trong đó! Không nghi ngờ gì nữa, chính là quân nổi loạn!"

Những lời đó cũng vang đến tai Marius, người đang đứng gần cỗ xe nơi Darius đứng. Marius không thể giấu được vẻ kinh ngạc khi thấy tình hình đang diễn ra y hệt như kế hoạch mà anh đã thảo luận với Darius vào đêm qua.

Darius đứng dậy khỏi ghế, phát ra tiếng kêu cót két, ánh mắt chăm chú nhìn vào doanh trại địch đang hiện ra lờ mờ giữa những khe hở của cờ hiệu và mũi giáo mà binh sĩ đang giương cao.

"Ra vậy… là nó, hử?"

Darius vung tay phải sang ngang một cách mạnh mẽ.

"Truyền lệnh toàn quân! Cuộc hành quân hôm nay dừng tại đây! Mỗi đơn vị tự chuẩn bị dựng trại!"

Đám sứ giả ở gần đó đồng loạt thúc ngựa lao đi để truyền đạt mệnh lệnh, không ngừng lặp lại chính xác từng lời của Darius.

"Kadomos! Kadomos, ngươi có ở đó không!?"

Một sĩ quan trẻ tuổi, đội mũ có gắn chùm lông xanh—dấu hiệu cho thấy anh ta là một chỉ huy trung đoàn—liền thúc ngựa tiến lại gần cỗ xe ngay khi nghe tiếng gọi của Darius.

"Có mặt! Thưa Ngài!"

"Hãy chọn vài người gan dạ trong đội kỵ binh và cử họ đi trinh sát về phía doanh trại địch và khu vực Bolnis. Ngoài ra, không được lơ là việc theo dõi khu vực quanh doanh trại địch và quan sát toàn bộ xung quanh. Ta không nghĩ chúng sẽ chủ động tấn công vào lúc này, nhưng tuyệt đối không được mất cảnh giác trước khả năng bị đám zoan đánh úp."

"Tuân lệnh!"

Không ngoái nhìn Kadomos đang phi ngựa đi thi hành mệnh lệnh, Darius vẫn chăm chú nhìn về phía doanh trại địch.

Ánh mắt ông sáng lên, đầy hào hứng và chờ đợi—giống hệt ánh mắt của một đứa trẻ đang say mê ngắm nhìn ánh đèn rực rỡ của lễ hội mùa thu hoạch.

"Vậy ra các ngươi chọn đối mặt với ta thay vì tháo chạy ra đồng bằng? Thật là một món quà tuyệt vời mà các ngươi ban tặng cho ta đấy."

◆◇◆◇◆

Zurgu lên tiếng gọi Garam, người đang đưa tay che nắng để quan sát tình hình của quân trừng phạt từ phía xa.

"Sao rồi? Nhìn qua thì bọn chúng có vẻ chuẩn bị tấn công không?"

Garam vẫn giữ ánh mắt dán chặt về phía doanh trại địch, trả lời cộc lốc:

"Im đi. Muốn biết thì tự nhìn."

"Cũng đành chịu thôi. Nhờ ai đó mà mắt ta dạo này chẳng ra sao cả." Zurgu nhún vai, vừa đùa vừa đáp lại lời châm chọc của Garam.

"Gieo nhân nào, gặt quả nấy." Garam nói mà không thèm quay đầu lại.

Giữa lúc hai người đang tung hứng lời qua tiếng lại, Souma chen ngang vào giữa họ:

"Nếu được thì… hai người cũng nói rõ cho tôi hiểu tình hình với..."

Thị lực của Souma hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng từ vị trí này, quân trừng phạt bên kia trông chỉ như những hạt vừng nhỏ xíu. Cậu hoàn toàn không thể nắm bắt được chuyện gì đang xảy ra.

Trái lại, tộc zoan sống ở vùng đồng bằng thường sở hữu thị lực vượt trội. Người ta kể rằng có những người trong các bộ tộc châu Phi — vốn sống bằng nghề săn bắn trên thảo nguyên rộng lớn — có thể nhìn thấy vệ tinh nhân tạo bay trên trời ngay cả vào ban ngày. Có lẽ trường hợp của zoan cũng giống như vậy.

Garam với vẻ mặt tỏ rõ sự khó chịu, liếc Zurgu đang nhếch miệng cười, nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng bắt đầu giải thích.

"Bọn chúng đã dừng lại. Có vẻ như tất cả đang tụ tập quanh các xe chở hàng. Họ đang lấy thứ gì đó từ trên xe xuống… hình như là lều trại? Cả bao tải và những vật trông giống nồi nữa thì phải, tôi đoán vậy…"

"Gì chứ, hôm nay bọn chúng định nghỉ ngơi ở đó à?"

Zurgu lên tiếng với giọng như thể hơi thất vọng.

"Có lẽ binh lính đã kiệt sức sau cuộc hành quân dài."

Souma chợt nhớ đến những gì mình từng đọc trong các ghi chép lịch sử quân sự trước đây. 

Trong nhiều tác phẩm quân sự, thường thấy những chiến thắng lớn được tạo ra nhờ các cuộc tập kích ban đêm vào trại địch khi họ vừa đến chiến trường. Khi đó, Souma từng nói với một người bạn mê quân sự rằng, nếu là mình thì sẽ đánh phủ đầu ngay để không cho kẻ địch có cơ hội làm vậy. Khi đó, cậu đã nhận được một câu trả lời thế này: "Binh lính đã phải đi bộ cả ngày trời, lại còn mang theo trang bị nặng nề, chắc chắn đã kiệt sức hoàn toàn. Nếu không cho họ nghỉ ngơi vài ngày thì chẳng thể nào chiến đấu nổi đâu."

Quả thực, điều đó nghe rất hợp lý. Ngoại trừ các sĩ quan được cưỡi xe ngựa hoặc ngựa chiến, đám bộ binh bị ép phải đi bộ một quãng đường dài trong khi vác theo đầy trang bị nặng nề thì không thể tránh khỏi mệt mỏi. Nếu tấn công một doanh trại đầy những binh sĩ mệt rã rời đến mức ngủ say như chết, hẳn sẽ giành được thắng lợi lớn.

Souma giải thích điều đó cho mọi người, Jahangil—vốn nổi tiếng là người đầy nhiệt huyết—lập tức phản ứng ngay.

"Vậy là chúng ta sẽ tập kích bọn chúng bây giờ à?"

Tuy nhiên, Garam lập tức phản bác:

"Tốt nhất là nên bỏ ý định đó đi. Chắc chắn phía kia cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho tình huống này rồi."

"Vậy là trận chiến sẽ diễn ra vào ngày mai, hoặc sau đó nữa sao?"

Souma mỉm cười gượng với Jahangil, người mà cái đuôi đang cụp xuống vì chán nản.

"Tôi cũng nghĩ vậy. — Nhưng, phía bên kia cũng không thể không nghỉ ngơi. Tôi không rõ họ có thể hồi phục được bao nhiêu trong một ngày, nhưng sớm nhất cũng phải là ngày mai. Dù họ có làm gì đi nữa, tôi tin rằng trận chiến chắc chắn sẽ diễn ra trong vòng vài ngày tới."

◆◇◆◇◆

Trong một chiếc lều lớn được dựng giữa trung tâm doanh trại của quân trừng phạt, các sứ giả cùng những sĩ quan phụ trách các đơn vị lần lượt tập trung lại, đứng đầu là Darius.

Khi tất cả đã có mặt đầy đủ, Darius khẽ vung tay như ra hiệu "Bắt đầu đi". Ngay lập tức, một binh sĩ đã được phái đi trinh sát khu vực quanh trại địch bước lên phía trước.

"Tôi xin báo cáo! Trại địch được dựng tựa lưng vào chân núi. Tôi có thể thấy rõ nhiều zoan và người lùn tại đó."

Sau một cái gật đầu xác nhận, Darius hỏi tiếp:

"Chúng có biện pháp phòng thủ gì không?"

"Từ những gì tôi quan sát được, chúng đào một con hào bao quanh trại, rồi đắp đất đó thành bờ đê, trên đó dựng hàng rào chắn."

Darius tỏ vẻ thất vọng khi nghe câu trả lời đó.

"Với trình độ của người lùn mà chỉ có thế thôi sao? Chẳng vững chãi gì cả."

Ông ta nhớ lại lần từng tấn công một ngôi làng của người lùn trong vùng núi gần đây. Khi ấy, pháo đài do họ xây dọc sườn núi trải dài hàng mẫu khiến ông phải trải qua một trận chiến vô cùng gian khổ. So với pháo đài vững chãi năm ấy, trại quân lần này chẳng khác gì đang phơi mình trần trụi.

Tuy nhiên, nếu xét đến việc nó được dựng lên trong thời gian ngắn, thì đây vẫn là một trại quân kiên cố. Đúng là trình độ của người lùn có khác. Hơn nữa, không thể loại trừ khả năng có những cái bẫy được giấu rất khéo, khiến người ta tưởng rằng nơi này dễ đánh chiếm.

"Quân địch có bao nhiêu?"

"Thưa ngài! Tổng số quân địch vào khoảng 1.500 người."

Sau khi nghe báo cáo đó, Darius cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ.

Dựa trên những thông tin thu thập được trước đó, hắn ước lượng quân phiến loạn chỉ vào khoảng 1.000 đến 1.500 người. Theo như báo cáo của trinh sát, một con số gần bằng mức tối đa mà Darius đã dự đoán hiện đang tập trung tại trại đó.

Nghĩa là... gần như không còn lực lượng nào được cắt ra để mai phục.

"…Không có phục kích sao?"

Không thể nào, ông ta nghĩ.

Chẳng lẽ bọn chúng thực sự nghĩ rằng có thể đối đầu với lực lượng trừng phạt 7.000 quân trong một trại phòng thủ sơ sài như vậy sao?

Hay là... có viện binh nào mà chúng ta chưa biết đến? Trước đây cũng có vài nhóm tộc zoan đứng ngoài quan sát ở vùng đồng bằng. Chẳng lẽ cuối cùng bọn chúng cũng chịu nhúc nhích rồi sao?

Không, dù cho bọn chúng có viện quân thật đi nữa, cũng khó mà tưởng tượng rằng chúng sẽ chọn lúc này để tấn công vào lực lượng trừng phạt. Nhiều khả năng chúng có lẽ sẽ quyết định hành động sau khi quan sát diễn biến của trận chiến.

Rốt cuộc tên thủ lĩnh quân phản loạn kia đang toan tính điều gì chứ?

Darius trầm ngâm một lúc, tay vuốt chòm râu đầy suy tư.

Ngay lúc ấy, một binh sĩ được cử đi trinh sát Bolnis đã quay về báo cáo. Người lính nhanh chóng được cho vào lều, và sau một lời chào ngắn gọn, lập tức được Darius thúc giục báo cáo tình hình.

"Thưa Ngài, cổng thành Bolnis đang mở toang. Tôi đã kiểm tra kỹ trong khả năng của mình, nhưng không thấy bóng dáng người zoan hay nô lệ nào cả."

Các sĩ quan có mặt trong lều đều quay sang nhìn nhau đầy kinh ngạc sau khi nghe báo cáo đó.

"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"

"Chẳng phải không khác nào bọn chúng đang nói trắng ra là 'Mời các người chiếm lại thành phố đi' sao?"

"Chúng bỏ lại thành phố sau khi cướp bóc sạch sẽ rồi à?"

"Nhưng mà… tình hình có vẻ không phải như vậy."

Theo suy đoán của họ, bọn nổi loạn đã lợi dụng thành phố Bolnis như một tấm lá chắn, và việc quân trừng phạt đến sẽ giải phóng nơi này khỏi tay đám nô lệ nổi loạn.

Thế nhưng, thành phố mà lẽ ra phải được giải phóng ấy lại đang bị bỏ mặc, không người canh giữ — một tình huống đó hoàn toàn vượt ngoài tưởng tượng. Nếu thành phố bị cướp phá hoặc thiêu rụi rồi bỏ lại thì còn có thể hiểu được. Nhưng đằng này, không có dấu hiệu gì cho thấy sự tàn phá hay cướp bóc, khiến họ càng thêm bối rối.

"Cậu không thử vào thành phố sao, một khi đã không thấy địch đâu cả?"

Nếu chỉ đơn giản là 'Không thấy địch trong thành' thì việc cử đi do thám còn có ý nghĩa gì nữa? Trước giọng trách móc của Darius, người lính liền thẳng lưng đáp lại:

"Ha! Thưa ngài, tôi cũng đã nghĩ đến chuyện đó. Nhưng khi đến gần, tôi phát hiện có thứ gì đó đáng ngờ ở trên tường thành. Thấy nguy hiểm nếu tiến lại mà không đề phòng, tôi đã quyết định rút lui."

"Thứ gì đó đáng ngờ?"

"Vâng. Tôi không thể chắc chắn hoàn toàn vì quan sát từ khá xa, nhưng—" anh ta dừng lại một chút, rồi nói tiếp, "—tôi nghĩ đó là một đống củi khổng lồ."

Trong lều vang lên tiếng xôn xao nhỏ.

"Củi? Cậu nói là một đống củi khổng lồ à?"

"Tại sao lại có thứ đó...?"

Giữa lúc các sĩ quan chỉ huy còn đang bối rối, một người khẽ buột miệng:

"Có lẽ… bọn chúng định dùng lửa theo cách nào đó…?"

Nghe vậy, các sĩ quan còn lại đồng loạt thốt lên những tiếng ngạc nhiên: "À!" và "Ồ!"

"Ra vậy! Chẳng phải đã có lời đồn rằng chúng từng thiêu rụi một đơn vị trấn áp trước đây sao?"

"Đúng thế. Có lẽ lần này chúng cũng định dùng chiêu cũ, thiêu rụi chúng ta cùng với cả thành phố!"

"Chúng nghĩ chúng ta là lũ ngốc à!? Tưởng có thể dùng cùng một chiêu trò nhiều lần mà chúng ta không biết sao!?"

"Nhưng mà, với tình hình thế này thì chúng ta cũng chẳng thể tấn công, dù thành phố đang bỏ trống."

"Phải, đúng vậy."

Đột nhiên, một tràng cười lớn vang lên, giữa lúc các sĩ quan chỉ huy còn đang tức giận và khinh miệt đám phản loạn sau khi nhận ra âm mưu độc ác của chúng.

"Ngài Darius?"

"Thưa ngài, có chuyện gì vậy…?"

Người bật cười to không ai khác chính là Darius. Bộ râu của ông ta rung lên theo tiếng cười, và ông ta đang ngả người ra sau, tựa lưng vào ghế một cách thư thái.

Các sĩ quan chỉ huy, không hiểu được hành động bất thường của Darius, chỉ còn biết sững sờ nhìn nhau.

Với bờ vai còn rung nhẹ vì dư âm của tiếng cười, Darius lên tiếng nói với các sĩ quan:

"Tên thủ lĩnh phản loạn đó... không tệ chút nào."

Các sĩ quan chỉ huy nhìn nhau. Họ không hiểu tại sao Darius lại khen ngợi kẻ địch, dù chính họ vừa mới vạch trần kế hoạch của đám nổi loạn.

Một sĩ quan lấy hết can đảm và hỏi Darius:

"Thưa ngài, chuyện này rốt cuộc là sao...?"

Darius quét mắt nhìn các sĩ quan đang ngồi thành hai hàng trong lều bằng một ánh nhìn sắc lạnh. Chỉ một cái liếc mắt ấy thôi cũng đủ khiến bầu không khí trong lều trở nên căng thẳng như thể có dòng điện tĩnh chạy dọc theo da thịt của họ.

"Đó không phải là chuẩn bị cho một cuộc tấn công bằng lửa."

Darius tuyên bố bằng một giọng nặng nề.

"Rất có thể đống củi đó chỉ đơn thuần được đặt trên đỉnh tường thành mà thôi."

"Cái gì...!?"

Darius bắt đầu giải thích với các sĩ quan chỉ huy đang kinh ngạc:

"Nếu chúng thật sự định thiêu rụi quân đội chúng ta cùng với thành phố, chắc chắn chúng đã chuẩn bị những cơ chế châm lửa phù hợp. Chúng sẽ phải chất củi và dầu không chỉ trên tường thành mà còn ở mọi vị trí trọng yếu trong thành phố.

Ngay cả người dân trong thành phố lúc này chắc cũng đã biết việc đội quân trấn áp trước đó từng bị bọn zoan thiêu sống rồi. Thế nhưng, mặc dù cổng thành đang mở toang và không hề thấy bóng dáng nô lệ nào, lại chỉ có rất ít dân chúng chạy trốn khỏi thành phố.

Nói cách khác, không có cơ chế châm lửa nào được chuẩn bị sẵn cả."

Từng luận điểm mà Darius đưa ra đều rất hợp lý.

Tuy vậy, dù thế đi nữa, họ vẫn không hiểu được ý nghĩa của việc đặt củi lên đỉnh tường thành.

"Nhưng mà, thưa ngài, đống củi đó trên tường… rốt cuộc là để làm gì…?"

Trước câu hỏi đó của một sĩ quan, Darius nở một nụ cười chua chát.

"Ta chẳng phải đã trả lời rồi sao?"

Trước những lời khó hiểu đó, các sĩ quan chỉ huy đồng loạt kêu lên "Hả?" với vẻ không hiểu, khiến Darius khẽ hừ mũi rồi tiếp tục nói:

"Nghĩa là, nếu chúng ta sợ bị tấn công bằng lửa, thì sẽ không thể dễ dàng tấn công vào thành phố được."

Những sĩ quan chỉ huy nhìn ông một cách ngơ ngác trước lời giải thích đó.

"Hắn ta là một kẻ thú vị thật đấy. Có vẻ như hắn đang cố bảo vệ cả thành phố khỏi quân ta chỉ bằng một đống củi khô!"

Một lần nữa, Darius phá lên cười, bộ râu rung lắc theo từng tràng cười của ông.

Trái ngược với ông, các sĩ quan chỉ huy – những người cuối cùng cũng nhận ra rằng họ đã bị mắc bẫy một cách hoàn hảo – thì mặt đỏ bừng vì tức giận.

"Lũ khốn nạn! Tụi bây muốn chơi kiểu đó hả!"

"Dám coi thường bọn ta! Đến nước này rồi, chiếm lại thành phố trước rồi dạy cho chúng một bài học!"

Những lời tán thành bắt đầu vang lên từ khắp nơi sau câu nói đó.

Tuy vậy, Darius không phản ứng lại ngay lập tức.

Darius tuyên bố rằng sẽ không có cuộc tấn công bằng lửa, nhưng đó là bởi vì ông đang nói trước mặt các sĩ quan chỉ huy.

Ông tin rằng mình đúng trong chín trên mười trường hợp, nhưng không thể hoàn toàn khẳng định rằng không có một trường hợp ngoại lệ nào trong mười.

Ví dụ, có thể đó là một mưu kế ngược, khiến họ tin rằng đó chỉ là một sự dàn dựng, bằng cách cố tình chỉ cho thấy một đống củi duy nhất.

Hoặc cũng có thể có lý do nào đó khiến họ buộc phải tiến vào thành phố sau khi nhìn thấy đống củi ấy.

Cũng không thể loại trừ khả năng kẻ địch đã chuẩn bị sẵn các bẫy lửa được bố trí một cách khéo léo sao cho dân thường không nhận ra, và sẽ thiêu rụi quân đội cùng thành phố nếu họ tiến vào.

Cách đây không lâu, ông đã cân nhắc việc chiếm quyền kiểm soát Bolnis bằng một lực lượng biệt phái, trong khi lực lượng chính giữ nhiệm vụ kìm hãm phe nổi loạn.

Tuy nhiên, trong kịch bản tệ nhất — nơi mà kẻ địch thực sự đã bố trí bẫy lửa — thì lực lượng biệt phái ấy sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.

Có thể chính điều đó là kế hoạch thật sự của kẻ địch: lợi dụng sự hỗn loạn trong hàng ngũ quân chủ lực sau khi lực lượng biệt phái bị thiêu rụi cùng với thành phố.

Trong trường hợp đó, liệu có nên chiến đấu với quân chủ lực của địch trước, thay vì giành lại thành phố – nơi vẫn còn nhiều yếu tố đáng lo ngại?

Ngay cả khi trong thành phố có gài bẫy, thì cũng sẽ trở nên vô nghĩa nếu chúng ta đánh bại được quân chủ lực của địch.

Huống chi, quân địch chỉ có chưa đến 2.000 người, trong khi bên ta có đến 7.000 binh lính. Nếu giao chiến một cách thông thường, khả năng thua trận gần như bằng không.

Thế nhưng, ngay cả như vậy, Darius vẫn do dự.

Nếu nhìn vào các hành động của quân nổi loạn từ trước đến giờ, không thể nào người chỉ huy của bọn chúng lại không nhận ra điều đơn giản như thế này.

Hơn nữa, mặc dù biết rõ điều đó, kẻ địch vẫn dựng trại bên kia và khiêu khích quân ta.

Chắc chắn có điều gì đó, ông tin là vậy — nhưng lại không biết cụ thể là gì.

Ông lo lắng, tự hỏi liệu có phải mình sẽ phải hứng chịu một đòn phản công khủng khiếp nếu tấn công theo đúng những gì kẻ địch mong muốn.

Ông nghĩ đến việc nên chờ đợi một thời gian để quan sát tình hình.

Tuy nhiên, nhìn gương mặt của các sĩ quan chỉ huy đang ngồi trước mặt, ông hiểu rằng phương án đó không thể thực hiện được.

Nếu là một pháo đài kiên cố thì còn có thể trì hoãn, nhưng đó chỉ là một doanh trại – một doanh trại trông như có thể bị nghiền nát chỉ với một cú rung chuyển khi toàn quân cùng tiến đánh.

Trong tình cảnh như vậy, nếu ông do dự tấn công, uy tín chỉ huy của ông với toàn quân sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Chưa kể, việc duy trì đội quân trừng phạt này cũng không hề đơn giản.

Không chỉ là vấn đề lương thực cho 7.000 người, mà còn phải lo cả thức ăn cho kiryu và ngựa – những con vật phụ trách vận chuyển nhu yếu phẩm.

Chúng tiêu tốn một khoản kinh phí khổng lồ chỉ với sự hiện diện của chúng trong quân đội.

Thật lòng mà nói, ông muốn kết thúc chuyện này càng sớm càng tốt, nếu có thể.

Và một vấn đề khác khiến ông càng thêm đau đầu chính là tên giáo sĩ của Thánh Giáo — kẻ đang ngồi đó với vẻ mặt tự mãn và ngạo mạn, phô bày cái bụng phệ của hắn.

"Còn gì mà phải do dự nữa chứ, thưa Ngài! Ngài phải trừng phạt lũ dị chủng ghê tởm kia cùng với kẻ dám xưng là thủ lĩnh của chúng ngay lập tức!"

Vị giáo sĩ của chiến dịch – người tự xưng là Mildas – theo lời của chính hắn, đã từng chứng kiến cuộc nổi loạn của tộc zoan khi còn ở thành phố Bolnis. Sau khi may mắn trốn thoát trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, hắn sống nhờ vào nhà thờ ở thành phố Luoma. Nhưng ngay cả trong khoảng thời gian đó, chỉ cần nghĩ đến Bolnis – nơi đã bị chiếm giữ bởi lũ dị chủng bẩn thỉu – là hắn lại bừng bừng phẫn nộ, cho rằng đó là sự căm phẫn chính nghĩa. Khi nghe tin sẽ có một đội quân trừng phạt tiến đến Bolnis, hắn liền xin được diện kiến Darius với hy vọng lòng thành tín tôn giáo của mình có thể giúp ích phần nào.

"Nếu người dân có chút kháng cự nào, dù là nhỏ nhất, họ sẽ bị lũ dị chủng – với ánh mắt sắc bén như dã thú – tàn sát không chút thương tiếc. Việc tôi có thể trốn thoát khỏi Bolnis khủng khiếp như vậy mà không bị thương tích gì, tất cả đều là nhờ vào sự che chở thiêng liêng của Nhân Thần! Xin hãy cho phép tôi được tham gia chiến dịch này, để tôi có thể truyền bá sự bảo hộ thiêng liêng ấy – thứ mà bản thân tôi còn không xứng đáng được nhận – đến những người lính dũng cảm của quân đội trừng phạt!"

Không rõ có phải hắn tin rằng mình đương nhiên sẽ được chấp thuận hay không, nhưng ngay cả một lời chào với Darius cũng không có, hắn ngang nhiên phát biểu ý kiến của mình.

Nghĩ lại chuyện đó, Marius – người đã nổi giận trước thái độ vô lễ của Mildas – từng đặt tay lên chuôi kiếm khi đang đứng phía sau hắn. Nếu lúc đó Darius không kịp đưa tay ra ngăn lại, có lẽ cái đầu của Mildas đã bay lên khỏi cổ rồi.

"Thưa Ngài! Chỉ cần có tôi ở đây, ngài không cần phải sợ lũ dị chủng đó nữa! Ôi, Nhân Thần vĩ đại! Xin hãy ban phước lành thần thánh của Người lên những binh sĩ dũng cảm của Holmea – những người luôn trung thành với Người!"

Khi nghe lời cầu nguyện phát ra từ cái giọng điệu ghê tởm đó của Mildas, Darius không khỏi dâng lên trong lòng sự khinh miệt.

Hắn nói rằng mình thoát khỏi Bolnis nhờ sự bảo hộ của thần linh, nhưng theo những gì Darius nghe được từ các thương nhân – những người cũng đã trốn khỏi thành phố – thì quân nổi loạn không hề đàn áp người dân bằng vũ lực, thậm chí còn cho phép dân chúng tự do rời đi.

Ngay cả tên giáo sĩ tự xưng là Mildas này, nhiều khả năng cũng đã lén lút trốn ra khỏi thành phố bằng cách trà trộn vào dân thường sau khi vứt bỏ bộ đồ tu sĩ. Nói là được 'thần linh bảo hộ' ư? Hắn nghĩ đang lừa ai chứ?

Hơn nữa, Darius – người luôn tin tưởng tuyệt đối vào thực tế – sẽ không bao giờ bước vào chiến trường mà lại trông chờ vào thứ gọi là "sự bảo hộ thiêng liêng".

Tuy nhiên, cũng không thể xem nhẹ quyền lực của Thánh Giáo.

Nếu Holmea muốn gia tăng sức mạnh quốc gia bằng cách khai thác và phát triển đồng bằng Solbiant trong tương lai, thì nước láng giềng Romania chắc chắn sẽ tìm cách can thiệp.Nếu để một tu sĩ của Thánh Giáo tham gia chiến dịch nhằm giành quyền kiểm soát toàn bộ vùng đồng bằng Solbiant, thì sau này có thể lấy đó làm cớ để tuyên bố rằng cuộc khai phá được tiến hành dưới sự cho phép của Nhân Thần.

Đối với Darius thì đây đúng là chuyện nực cười, nhưng đó cũng là một phần trong toan tính chính trị và ngoại giao.

Với những lý do như vậy, Darius đã chấp thuận cho Mildas tham gia chiến dịch. Tuy nhiên, bản thân Mildas cũng có âm mưu riêng.

Mục đích thực sự của Mildas là báo thù.

Trước đó, Mildas đã may mắn lấy được thủ cấp của thủ lĩnh dị giáo – kẻ bị coi là tà ác – và định lên đường đến Thánh Đô, trung tâm của Thánh Giáo. Ngay khi hắn vừa thu xếp được một chiếc xe bằng số tiền lừa gạt từ các tín đồ và định rời thành phố, thì cuộc nổi loạn của tộc zoan nổ ra.

Ngay cả Mildas cũng hiểu rõ số phận sẽ ra sao nếu hắn – một tu sĩ của Thánh Giáo – bị các dị tộc bắt được.

Ngay lập tức và không chút do dự, Mildas đã vứt bỏ áo tu sĩ, huy hiệu thánh và các biểu tượng thiêng liêng thể hiện thân phận tu sĩ của mình, chỉ mang theo những món đồ trang sức đắt tiền, trùm lên đầu một chiếc áo choàng cũ kỹ lấm lem bùn đất, rồi ôm chặt chiếc bình chứa cái đầu của tên thủ lĩnh dị giáo – vật vô cùng quan trọng – trong tay và ẩn mình trong các con hẻm nhỏ.

Một thời gian sau, khi tình hình trong thành phố tạm lắng, hắn nghe được tin rằng lũ dị tộc ngu xuẩn đang cho phép dân chúng rời khỏi thành. Để đề phòng, hắn theo dõi cách chúng đối xử với những người ra khỏi thành ở gần cổng, nhưng không thấy dấu hiệu gì cho thấy chúng đang tìm kiếm các tu sĩ của Thánh Giáo. Nếu mọi chuyện như vậy, thì có vẻ như chỉ cần giả làm dân thường thấp hèn là có thể dễ dàng trốn thoát khỏi thành phố.

Tuy nhiên, vấn đề nằm ở cái đầu đựng trong bình.

Người dân được phép mang theo tài sản như đồ đạc sinh hoạt khi rời khỏi thành phố, nhưng vẫn kiểm tra sơ bộ – có lẽ chỉ là hình thức – để đảm bảo không có gì khả nghi bị đưa ra ngoài. Không thể nào hắn có thể ôm một cái hũ đựng đầu người mà ngang nhiên đi qua cổng thành được.

Hắn cũng từng nghĩ đến việc thả dây từ tường thành vào ban đêm và trốn đi chỉ với cái đầu ấy.Nhưng việc hắn tự mình cuốc bộ đến thành phố kế tiếp là điều hoàn toàn vô lý – đối với một người như hắn.

Tuy nhiên, nếu không nhanh chóng trốn thoát, tính mạng của hắn sẽ gặp nguy hiểm. Hắn không biết lúc nào bọn nô lệ người lùn – những kẻ đã nhân lúc hỗn loạn mà bỏ trốn – sẽ phát hiện ra hắn.

Chúng thậm chí còn quên cả cái "ân huệ" mà hắn đã ban cho – là cho phép chúng khiêng kiệu hắn ngồi!

Trong nước mắt, Mildas giấu chiếc lọ đựng đầu bằng cách chôn nó dưới gốc một cái cây ở một góc thành phố rồi trốn thoát đến thành phố Luoma nhờ đi nhờ xe của một thương nhân rời Bolnis.

Giờ đây khi nhớ lại chuỗi sự kiện đó, lòng căm thù trong ngực Mildas dâng trào.

Hắn đã bị chậm trễ trong việc đến Thánh Đô – nơi tương lai rực rỡ đang chờ đón. Phần lớn tiền bạc và đồ đạc của hắn đã bị thương nhân lấy mất vì đòi giá cắt cổ, khi hắn đi theo chiếc xe rời thành phố. Là một tu sĩ của Thánh Giáo, hắn thậm chí phải hành xử như một dân thường thấp hèn. Tất cả đều là lỗi của đám dị tộc kinh tởm đó.

Không, kẻ mà ta căm ghét nhất chính là đứa con thần thánh của Aura đó, tên đã dẫn dắt đám dị tộc.

Mỗi khi nhớ lại khuôn mặt đứa trẻ của Aura sải bước qua thành phố như thể làm chủ nơi này, cùng đám dị tộc kinh tởm theo sau, là Mildas lại thầm nguyền rủa trong lòng.

Ngay từ đầu, điềm báo xấu đầu tiên bắt đầu sau khi đứa con thần thánh của Aura xuất hiện. Chính vì hắn mà ta bị trì hoãn trong việc rời pháo đài. Việc đám zoan, lẽ ra đã bị tiêu diệt từ lâu, lại kiểm soát hoàn toàn thành phố cũng là nhờ hắn ta.

Tất cả bọn họ, kể cả hắn, đều là những kẻ ác! Cho đến khi ta mang đầu muối dưa của thằng khốn đó đến Thánh Đô, cùng với đầu của thủ lĩnh dị giáo, thì ngọn lửa hận trong lòng ta sẽ không bao giờ tắt!

Ta sẽ giết đám dị tộc và đứa con thần thánh của Aura bằng bất cứ giá nào!

Quyết tâm như vậy, Mildas nhìn các sĩ quan được giao nhiệm vụ với ánh mắt đỏ ngầu.

"Hỡi các chiến binh dũng cảm của Holmea! Giờ là lúc các ngươi thể hiện lòng thành kính với Thần! Những chiến binh dũng cảm đã chứng minh lòng trung thành trong trận chiến này sẽ được Mildas này ca ngợi tên tuổi trong thánh đường Thánh Đô!”

Đối với binh lính, vinh dự lớn nhất chính là làm rạng danh tên tuổi mình khắp thế gian. Huống hồ gì lại còn được vinh danh tại Thánh Đô – nơi được cho là trung tâm của lục địa.

Một phần các sĩ quan chỉ huy – những người bị lời lẽ đó lặp đi lặp lại nhiều lần – đã bị kích động hoàn toàn.

Như thể cũng bị lây nhiễm sự cuồng loạn của Mildas lúc nãy, họ chờ đợi quyết định của Darius với ánh mắt mở to đầy tham vọng chiến đấu.

Darius thầm nghĩ trong đầu: Ta sẽ không thể ngăn họ lại được.

"Sau khi tiêu diệt hết bọn phản loạn, giải phóng thành phố cũng chưa muộn."

Giờ đây, ta không còn dư dả thời gian để kiểm tra xem liệu có thật sự đã bẫy lửa trong thành phố hay không. Trong trường hợp đó, đánh thẳng vào quân chủ lực địch trước mặt sẽ đáng tin cậy hơn là cố ý mạo hiểm.

"Trước tiên, chúng ta sẽ dùng toàn bộ quân đội để đánh bọn nổi loạn!”

Lập tức, những tiếng thở dài pha lẫn sự hân hoan và phấn khích vang lên trong lều.

"Kadomos! Judius!"

Được gọi tên, hai vị chỉ huy trung đoàn lập tức đứng dậy.

"Ta sẽ giao cho mỗi người một trung đoàn bộ binh thương nặng. Hãy nghiền nát kẻ địch từ chính diện!"

""Tuân lệnh, thưa Ngài!""

"Gaudias và Brafuss, ta sẽ giao cho mỗi người một tiểu đoàn bộ binh. Hãy bảo vệ hai bên sườn cho các trung đoàn bộ binh thương nặng!"

""Chúng tôi xin nhận mệnh lệnh!""

"Burgis! Ta giao cho ngươi một tiểu đoàn bộ binh. Hãy uy hiếp doanh trại địch từ cánh trái và yểm trợ cho quân chủ lực!"

"Tuân lệnh, thưa Ngài!"

"Cashias! Ta giao cho ngươi một tiểu đoàn cung thủ. Hãy khai chiến khi ngươi thấy phù hợp!"

"Xin hãy tin tưởng ở tôi!"

Darius từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Dáng vẻ ông lúc ấy chẳng khác nào một con sư tử khổng lồ vừa đứng lên.

"Quân chủ lực của ta sẽ triển khai phía sau các trung đoàn bộ binh thương nặng. Chúng ta sẽ sẵn sàng trước bất kỳ cuộc tập kích nào của lũ zoan!"

Rồi Darius vung mạnh tay phải lên cao, hướng thẳng về phía trần lều.

"Ngày mai, mảnh đất này sẽ nhuộm đỏ bởi máu của lũ phản loạn!!!"

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Hóng chap tiếp
Xem thêm