• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 35

3 Bình luận - Độ dài: 2,214 từ - Cập nhật:

Chương 35: Long Phụng Chi Hội – Phần 7

 

 

 

 

Baek Woo Jin, người thường ngày thức dậy theo tâm trạng, hôm nay lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài lại dậy đúng giờ.

Bởi vì hôm nay là ngày bốc thăm chia cặp đấu tại Đại võ đài của Long Phụng Võ Hội, và nếu không có mặt sẽ bị loại ngay lập tức.

Vừa rời ký túc xá, cậu đã thấy một dòng người đang đổ về phía Đại võ đài, liền nhập vào dòng người ấy.

Trên đường đi, cậu nghe loáng thoáng vài nhóm đang bàn luận khá thú vị.

"Cậu định đặt cược cho ai?"

"Tất nhiên là Myeong Jin, thiên tài của Thiếu Lâm rồi."

"Chọn kiểu an toàn à?"

"Thà an toàn còn hơn. Cậu đặt cho ai?"

"Tôi thấy Namgung Soo thực lực không tầm thường đâu."

"Haha, Nam Cung thế gia đối đầu với Thiếu Lâm, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy phấn khích rồi!"

Mấy người thấy vậy à?

Một nụ cười đầy ẩn ý nở trên môi Baek Woo Jin khi nghe cuộc trò chuyện của họ.

Có cá cược nữa sao?

Nhìn cách họ nói chuyện cẩn trọng như thế, chắc chắn đây không phải là hoạt động công khai. Nhưng vì được nhắc đến khá nhiều, có vẻ như đó là một bí mật... mà ai cũng biết.

Những cái tên thường được nhắc đến cũng không có gì mới cả.

Namgung Soo của Nam Cung thế gia, Myeong Jin của Thiếu Lâm Tự, và Han Baek của Võ Đang…

Ba người này được gọi là "Tam Long" trong số các học viên, và hầu hết đều tin rằng họ đã nắm chắc ba vị trí đầu. Họ vượt trội hơn hẳn những người khác từ hai đến ba tầng cảnh giới.

Dư luận cũng tương tự. Dù là trong khu vực được quản lý nghiêm ngặt như Tĩnh Võ Viện, vẫn có người của Hạo Môn trà trộn vào dưới nhiều danh nghĩa khác nhau, và nhờ thế đã thu thập được thông tin chi tiết về các học viên xuất sắc ở giai đoạn sau.

“Cá cược, hửm…”

Nghe cũng thú vị đấy.

Tưởng rằng thứ duy nhất có thể giành được từ đại hội lần này chỉ là linh đan, nhưng xem ra không chỉ có vậy.

Với nụ cười thân thiện, Baek Woo Jin bước lại gần hai người đàn ông đang trò chuyện gần đó.

“Xin lỗi hai vị.”

“…Cậu muốn gì?”

Một người trong số họ nhìn cậu với ánh mắt cảnh giác.

“Hai người có thể cho tôi biết chỗ đặt cược ở đâu không?”

“C-cược gì cơ?”

“Cá cược trong khuôn viên của Tĩnh Võ Viện á? Cậu muốn rước họa vào thân à?”

Họ diễn khá đạt, nhưng không lừa được Baek Woo Jin, người đã nghe hết mọi chuyện.

“Chúng ta giải quyết chuyện này trong hòa bình được chứ?”

Từ gương mặt vẫn giữ nụ cười kia, một luồng sát khí lạnh lẽo dần toát ra. Nhận ra tình hình không ổn, hai người kia lập tức đổi thái độ.

“C-Chúng tôi sẽ dẫn cậu đi.”

“Xin mời theo chúng tôi!”

Họ dẫn cậu đến một quán trọ ở rìa học viện. Đây vốn là nơi học viên thường ghé, thường ngày lúc nào cũng tấp nập, nhưng hôm nay dù đang trong mùa cao điểm, trên cửa lại treo biển “Đóng cửa” và chẳng mở bán gì cả.

“Chính là đây.”

“…Đóng cửa rồi?”

“Hehe, chỉ là giả vờ thôi!”

Dù sao thì cũng chẳng thể công khai mà hoạt động được.

Đúng như dự đoán, khi Baek Woo Jin vận nội công tập trung vào tai, cậu nghe thấy bên trong quán trọ có khá đông người, quả thật không bình thường chút nào với một nơi đang “đóng cửa”.

“Cảm ơn vì đã giới thiệu.”

“Ôi, có gì đâu.”

“Rất vinh hạnh được giúp cậu.”

Baek Woo Jin, cảm động trước sự lịch thiệp đột ngột của họ, bèn kéo hai người lại gần và nói:

“Coi như để cảm ơn, tôi sẽ tặng hai người một thông tin quan trọng.”

“Thông tin…?”

“Hãy đặt cược cho Baek Woo Jin.”

Chính cậu ta sẽ là người chiến thắng đại hội võ thuật này.

Hai người nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu. Nụ cười trên mặt họ hơi méo mó, xen lẫn nghi ngờ và khinh bỉ.

Cược ai không cược, lại cược vào một kẻ vô danh không ai biết đến!

Họ từng nghe về những kẻ chuyên tung tin giả, lừa gạt người khác để nâng tỷ lệ cược cho mục tiêu mình chọn. Trong mắt họ, Baek Woo Jin trước mặt không khác gì loại người đó.

Tên khốn đê tiện!

Rác rưởi!

Còn Baek Woo Jin, người giờ đã bị hai người thầm khinh miệt, quay đi với vẻ mặt đầy mãn nguyện.

Hôm nay lại làm được một việc tốt nữa rồi.

Sau khi hơi chệch hướng một chút, cậu cuối cùng cũng tới được Đại võ đài, nơi đám đông dày đặc như Vạn Lý Trường Thành đang vây kín quanh sàn đấu.

Trên võ đài, các thí sinh khác đã đứng chờ từ lâu. Mỗi người đều mang một biểu cảm riêng khi chuẩn bị cho lễ bốc thăm bắt đầu.

“B-Baek công tử…!”

Một người trong số đó, Jegal Yeon Ji đang đứng ở phía trái vẫy tay ngượng ngùng về phía cậu. Baek Woo Jin bước đến gần cô, đồng thời đảo mắt qua những gương mặt còn lại, và cậu thấy Shin Ye Hwa, người mà cậu không hề gặp hôm qua.

Không hiểu sao, cô lại đứng tận bên phải, hoàn toàn đối diện với Jegal Yeon Ji. Và lúc cậu vừa đến nơi, cô nhìn cậu với ánh mắt đầy oán trách.

Có chuyện gì với cô ấy vậy?

Baek Woo Jin định giao ánh mắt để hỏi han, nhưng cô lại nhanh chóng quay đầu đi.

Trông như thể đang giận dỗi điều gì đó. Nhưng cậu chẳng buồn dỗ dành mà lướt qua cô, đi thẳng về phía Jegal Yeon Ji.

Cô ấy sẽ tự lo được thôi.

Cậu không định phí công đi dỗ dành một đứa trẻ. Baek Woo Jin vốn rất ghét những thứ mập mờ, đặc biệt là kiểu “ngôn ngữ của phụ nữ”.

Nếu là người mà cậu thật sự quan tâm, có lẽ cậu sẽ dành thời gian để xoa dịu. Nhưng hiện tại thì không.

Cứ để đại huynh lo vậy!

Dù gì thì Baek Moo Hyeok cũng là người rất giỏi quan sát và dỗ dành người khác, ở cạnh cô ấy, chẳng có gì phải lo.

“Cô ngủ ngon chứ?”

“Ừm…”

Baek Woo Jin chợt tò mò.

“Hừm… cô định lắp bắp trước mặt tôi đến bao giờ nữa đây?”

“C-Chuyện đó…”

Jegal Yeon Ji bắt đầu lúng túng, thân người khẽ xoay đi xoay lại. Rõ ràng cô không ngờ tới câu hỏi này.

“C-Chuyện đó, à…ừm…”

Có vẻ cổ sẽ chẳng trả lời được đâu!

“Thôi bỏ đi, tôi hỏi cho vui thôi. Cô cứ nói theo cách thoải mái nhất là được.”

“Vâng…”

Gương mặt hơi buồn bã của cô khiến cậu khẽ bật cười.

Cảm giác như đang nuôi một con mèo con hay chuột hamster vậy. Khi Baek Woo Jin vừa định đưa tay xoa đầu cô, cậu bất chợt cảm thấy một ánh nhìn sắc bén hướng về phía mình.

Khi quay lại, cậu bắt gặp một gương mặt quen thuộc.

Yoo Hwa Yeon, đang đứng cách đó không xa, nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu.

Khi ánh mắt họ chạm nhau, Yoo Hwa Yeon vội vàng quay đầu đi.

“Cái gì vậy trời?”

Một cảm giác bất an ập đến trong lòng Baek Woo Jin.

 Đừng nói là… nó đã bắt đầu rồi ư?

Sắc mặt anh chợt tối sầm lại, khiến Jegal Yeon Ji đang đứng bên cạnh trở nên lúng túng và bắt đầu xoắn tay áo đầy lo lắng. Đúng lúc đó, Phó viện trưởng Eon Jin Seop bước lên võ đài, tay ôm một chiếc hộp lớn với một lỗ tròn to tướng ở một bên.

“Cảm ơn mọi người đã chờ đợi! Bây giờ, chúng ta sẽ bắt đầu rút thăm cho vòng chính thức của Long Phụng Võ Hội!”

“Waaaaa!”

Tiếng hò reo vang dội như muốn xé toạc cả bầu trời.

Điều này cho thấy rõ ràng người dân thời đại này, với số lượng trò giải trí ít ỏi, họ đã đặt toàn bộ sự hào hứng, kỳ vọng vào sự kiện thường niên này như thế nào.

“Ai sẽ là người đầu tiên rút thăm?”

“Tôi xin phép được rút trước.”

Ngay khi tiếng gọi của Eon Jin Seop vang lên, Namgong Soo lập tức giơ tay và bước ra.

Baek Woo Jin cũng đã phần nào đoán được điều này.

Tên thích làm màu! Muốn gây sự chú ý đây mà!

Namgong Soo là kiểu người không chỉ thích, mà còn cực kỳ tận hưởng sự chú ý.

Dù sao thì, đó cũng chẳng phải thứ gì xấu.

Người như hắn ta thường sẽ thể hiện tốt hơn khi có đông người chứng kiến. Và trong một đại hội võ thuật quy mô lớn như thế này, tính khí như vậy lại rất phù hợp.

Namgong Soo sải bước đầy tự tin, thò tay vào hộp rồi nhanh chóng rút ra một mảnh giấy.

“Số 24!”

“Namgong Soo – số 24!”

Tên anh ta được đặt vào vị trí thấp nhất trong 32 ô, phía bên trái bảng thi đấu lớn.

Sau Namgong Soo, những người tự tin vào thực lực của mình cũng lần lượt bước lên rút thăm.

“Shin Ye Hwa – số 12!”

“Hwangbo Jun Geol – số 4!”

“Myung Jin – số 36!”

“Han Baek – số 60!”

Bảng đấu dần dần được lấp đầy. Lúc này, Baek Woo Jin nhẹ nhàng đẩy nhẹ Jegal Yeon Ji ra phía trước.

“Á…”

Cô nàng loạng choạng một chút, rồi nhắm mắt thật chặt khi thò tay vào hộp.

“Jegal Yeon Ji – số 42!”

Ngay khi tên cô được đặt vào bảng, Yoo Hwa Yeon, người từ nãy giờ vẫn im lặng quan sát, bước ra trước.

“Yoo Hwa Yeon – số 48!”

Khi nhìn thấy con số đó, mắt Baek Woo Jin mở to.

“Căng rồi đây.”

Nếu cả Jegal Yeon Ji và Yoo Hwa Yeon đều thắng hai trận đầu tiên, thì họ sẽ gặp nhau ở vòng 1/16.

“Trong tất cả các vòng, lại là vòng 1/16 sao?”

Danh hiệu Long – Phụng chỉ được trao cho tám người lọt vào tứ kết. Nếu bị loại cay đắng ở vòng 1/16, cảm giác nuối tiếc chắc chắn sẽ còn khó nuốt hơn cả bị loại ngay từ đầu.

“Cậu… cậu quá đáng lắm!”

Jegal Yeon Ji, vừa trở về sau khi rút thăm, bĩu môi giận dỗi. Má cô nàng phồng lên vì giận, rõ ràng là đang trách chuyện bị đẩy lúc nãy.

Nhìn bộ dạng đó, Baek Woo Jin bỗng nhận ra là nỗi lo lắng của mình có phần hơi thừa thãi.

Phải rồi, chỉ là một trận đấu thôi mà. Chẳng cần phải nghiêm trọng hoá nó làm gì…

Cậu đã cắt đứt quan hệ với Yoo Hwa Yeon rồi, còn Jegal Yeon Ji cũng chỉ là bạn bè, chẳng có ràng buộc gì với nhau cả.

Nếu được ích kỷ một chút, Baek Woo Jin cũng hy vọng Jegal Yeon Ji không trở thành một Phụng. Vì cậu đã chọn cô làm quân sư cho đội mình.

Chỉ tưởng tượng cảnh cô nàng với gương mặt bẽn lẽn này mà lại là người chỉ huy cả đội là đã thấy buồn cười rồi.

“Hehe, vậy cũng tốt.”

“Tốt cái gì chứ…?”

Jegal Yeon Ji nghiêng đầu khó hiểu vì câu nói mập mờ của anh.

“Thì… tốt là tốt thôi.”

Baek Woo Jin không nói ra, cậu có chút tội lỗi về ý nghĩ này.

Khi bảng thi đấu gần như được lấp đầy, Baek Woo Jin tiến lên chậm rãi, như thể đang chọn đúng thời điểm.

Anh thò tay vào hộp, khẽ chạm vào những mảnh giấy còn lại, rồi chọn một mảnh mà anh có “cảm giác tốt”.

Khi mở ra, con số 14 hiện lên.

“Baek Woo Jin – số 14!”

Ánh mắt anh lướt qua bảng đấu.

“Ồ… hửm.”

Đối thủ đầu tiên, người có số 13, một cái tên khá quen thuộc.

Anh liếc một vòng, và chẳng mấy chốc đã thấy người đó đang đứng cách đó không xa, há hốc mồm vì sốc. Baek Woo Jin tiến lại gần, nở một nụ cười thân thiện và khoác vai cậu ta một cách thoải mái.

“Gu Wang Soo, dạo này khỏe không?”

Baek Woo Jin ghé sát vào tai Gu Wang Soo, người đang cứng đờ như con ếch gặp rắn và thì thầm.

“Có vẻ chúng ta có duyên đó. Cậu cũng thấy vậy mà, đúng không?”

Sắc mặt Gu Wang Soo trắng bệch như tờ giấy, như thể máu trong người đã bay biến sạch.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Bắt đền đù vì hôm qua sủi mất
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Từ từ đền sau
Xem thêm
@.Kiyoru: nói thế thôi chứ đừng cố quá kẻo đít mọc lên búi trĩ thì bỏ mịa
Xem thêm