Web Novel (Chương 1-100)
Chương 100: Thời Gian Tiệc Tùng (2) – Trứng Nở, Hóa Thần Chi Thư
5 Bình luận - Độ dài: 3,024 từ - Cập nhật:
User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 32
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Hành Lang
Lời Khuyên Hiền Triết: 3
- Quaaccccccc!
“Uaaaaa!”
“Mang cái gì tới đây nhanh lên! Cái gì cũng được!”
“Cái gì cũng được là cái gì! Có ai biết nó ăn gì không?”
“Songee! Em biết gì không? Chúng ta cho nó uống sữa à?”
“Em cũng chưa bao giờ nuôi chim cả.”
Hỗn loạn!
Tôi tỉnh dậy sau một giấc ngắn trong phòng, và khi tới giờ cơm tôi thì nhận ra căn phòng đang vô cùng hỗn loạn.
Một con thú, trông như một con vẹt nhỏ, đã nở ra từ quả trứng.
Chúng tôi chẳng biết gì về việc nuôi động vật cả, nên chúng tôi phải làm thế quái nào bây giờ?
Con vẹt liên tục kêu quạc quạc, khiến bầu không khí ngày một hỗn loạn hơn.
Dù sao thì, đây cũng là một con chim nở ra từ quả trứng vàng được Khách Sạn ban thưởng! Không đời nào nó là một con chim bình thường.
Chúng tôi không thể để nó chết đi chỉ vì chúng tôi không biết cách nuôi động vật non được!
Lời Khuyên Hiền Triết: 3 → 2
Làm ơn nói cho tôi cách để nuôi nấng con chim non này!
Tôi vẫn nghi ngờ ngay cả khi hỏi câu hỏi đó. Nếu chúng tôi có câu trả lời dạng như, “Nuôi nấng nó bằng cả con tim của ngươi.” Thì sao? Thế sẽ là tình huống tệ nhất.
May thay, câu trả lời tôi nhận được tốt bụng và chi tiết một cách bất ngờ.
Cho nó ăn một lượng nhỏ lòng đỏ trứng trộn với nước. Dùng quần áo mềm để làm giường cho nó. Giai đoạn sơ sinh của nó sẽ không kéo dài lâu, các ngươi chỉ cần cẩn thận trong vài ngày tới.
...Cái gì? Đây là một “lời khuyên tốt bụng” mà tôi còn thấy lạ với bình thường.
Con cú kia tốt bụng vì con chim non này là đồng loại của nó à?
Thôi thì, tôi nhanh chóng báo với mọi người nội dung của lời khuyên.
Vài người trong nhóm nhanh chóng ra bàn ăn để lấy một quả trứng luộc để mớm cho con chim, trong khi vài người khác cởi áo ngoài ra để bao bọc nó, và làm mọi thứ trong khả năng của chúng tôi.
“Songee!”
“Vâng ạ?”
“Con chim cần bao lâu để phát triển? Chúng ta phải vào Phòng Nguyền Rủa trong vài ngày nữa rồi.”
“Em không chắc lắm đâu, nhưng theo lời anh Kain thì giai đoạn sơ sinh của nó cũng không lâu mà phải không? Nó chắc cũng không giống với động vật bình thường. Em chắc là Khách Sạn cũng không bắt chúng ta phải trông nom nó cả tháng trời đâu.”
Em ấy nói đúng. Tôi chỉ mong là như vậy.
Chỉ sau một giờ đồng hồ hỗn loạn nữa thì mọi chuyện mới dần lắng xuống.
“Giờ chúng ta phải nuôi con chim non này à? Lần sau là đứa trẻ sơ sinh thì sao?” anh Jinchul lầm bầm với vẻ mặt trống rỗng.
Bỏ qua những lời kia, chị Eunsol, người vẫn rất tỉnh táo và logic bất chấp mọi chuyện xảy ra, nói với tôi.
“Dùng lời khuyên ngay khi có biến nhé. Nó là một con vật phi thường sinh ra từ quả trứng vàng. Chúng ta không thể để nó chết vì lí do ngớ ngẩn được.”
“Em đoán nó cũng phải là một con vật phi thường, nhưng không biết nó làm được gì nhỉ?”
“Ai mà biết được, chúng ta ít nhất chắc phải chờ tới khi nó trưởng thành.”
Kể cả sau mớ hỗn loạn này, con chim vẫn liên hồi kêu mỗi 10 phút để đòi ăn, và chúng tôi phải liên tục mớm nó đồ ăn tới khi kiệt sức.
Có lẽ là vì sở hữu “Ái Lực” nên con chim có vẻ dán chặt lấy Songee, và em ấy thành người chịu trách nhiệm mớm đồ ăn cho nó.
Chúng tôi chỉ có thể thư giãn sau khi con chim đó ngủ đi.
“Mệt thật đó.”
“...”
“Ừ...”
Chúng tôi đều đang đờ mặt nhìn vào vô định thì Ahri lên tiếng.
“Dùng lời khuyên tiếp đi. Phải xem chúng ta cần lưu ý điều gì nữa.”
“Chẳng phải đó là cái chúng ta vừa hỏi sao? Cho nó ăn và giữ ấm cho nó thôi.”
“Đó là cách nuôi chim bình thường. Còn lâu con chim này mới bình thường, nên phải hỏi một câu cẩn thận hơn như, ‘Có điều gì chúng tôi cần đặc biệt lưu ý không?’, kiểu vậy.”
Tôi cũng hơi ngờ vực. Cứ như lần trước thì đây cũng là lời khuyên cho chuyện mà “tôi không nắm thông tin gì trước kia.”
Chúng tôi sẽ nhận được câu trả lời kiểu gì nhỉ? Tôi không chắc, nhưng chẳng còn cách khác.
Lời Khuyên Hiền Triết: 2 → 1
Làm ơn nói cho tôi những lưu ý cụ thể dành cho con chim này!
Ngươi không được để Con Vẹt Quái Đản một mình vào ban đêm.
***
Tôi ngay lập tức bị làm cho câm nín.
Cái tên kiểu quái gì vậy? “Con Vẹt Quái Đản?”
Cái tên gì nghe khủng khiếp vậy?
Và chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng tôi bỏ nó một mình vào ban đêm?
Tôi truyền đạt lại cho mọi người, và Songee trả lời như thể không phải vấn đề gì to tát.
“Em có thể ngủ chung với nó.”
“Em sẽ ổn chứ? Em vừa nói mình chưa nuôi chim bao giờ mà?”
“Em đã nuôi chó mèo rồi. Chắc là sẽ giống nhau thôi nhỉ?”
Cũng khó nói, nhưng chẳng có ai trong chúng tôi từng nuôi thú cưng cả, nên chúng tôi cũng chẳng còn cách khác.
Não tôi bắt đầu hoạt động sau khi tình hình được giải quyết một phần.
“Em chắc là mọi người đều đã mệt sau chuyện vừa rồi,” tôi nói với mọi người. “Nhưng chúng ta có rất nhiều việc cần làm trong Thời Gian Tiệc Tùng lần này. Chúng ta cần phải tới Thánh Địa Phước Lành, tìm hiểu về Hóa Thần Chi Thư, và quyết định phòng tiếp theo. Nếu còn thời gian thì em cũng cần phải thảo luận về Giáng Lâm.”
Khi nhắc tới Giáng Lâm, tôi đặc biệt nhìn bộ đôi của Cục Quản Trị để làm rõ bản thân.
“Nên là chúng ta không thể dành toàn bộ thời gian cho con chim được. Chúng ta cần phải làm cho xong việc cần làm. Chúng ta tới Thánh Địa cường hóa trước Phước Lành thì sao?”
Ahri nói lên một quan điểm khác.
“Nếu chúng ta tới Thánh Địa thì vài người sẽ ngủ say cả ngày để cường hóa, phải không? Nếu con chim hành động bất ngờ khi đó thì những người còn lại sẽ khó mà xử lí, nên chúng ta có thể tạm thời trì hoãn việc đi tới Thánh Địa để chăm sóc con chim. Em nghĩ anh nên tập trung làm quen với Di Sản đó đi.”
Tôi chắc chắn là người bận rộn nhất trong Thời Gian Tiệc Tùng này.
Tôi phải làm quen với Di Sản, cường hóa Phước Lành, và lo về Giáng Lâm nữa.
Vì thế, ông Mooksung có vẻ là đồng tình.
“Đúng rồi,” ông ấy nói. “Cháu cần tập trung vào việc của mình.”
Như vậy là tôi được miễn trừ nhiệm vụ chăm sóc con chim.
Tôi rời Phòng 105 một mình và rút cuốn Quỷ Thư ra.
Dù đã bật bộ lọc, tôi cảm giác mình sắp nôn mửa ra ngay khi chạm tay vào quyển sách. Tôi ép mình phải mở sách ra và nhìn thẳng vào những dòng chữ kì lạ ghi bên trong đó.
... Tâm trí tôi sục sôi tới mức sủi bọt, rồi chìm vào vực thẳm.
***
Han Kain
Một giọng nói xa xăm, mạnh mẽ tới mức có thể nung chảy não tôi, xuyên thẳng vào đầu tôi.
Nơi này là đâu?
Mình muốn ra ngoài.
Cho tôi ra ngoài đi.
Ở đây tối quá.
...
...
...
X
U
Ố
N
G
Một vực thẳm không đáy.
Tôi có chìm xuống sâu cỡ nào đi nữa, thì bóng tối kia cũng không có hồi kết.
Chẳng có gì ngoài một chữ ‘xuống’.
Bên trong bóng tối là một thứ gì đó bắt đầu cựa quậy.
Khi bơi dưới biển sâu tuyệt vọng đó, thì tôi nhận ra bản chất của cuốn quỷ thư.
Tại một thời điểm nào đó, ‘Kẻ Không Được Sinh Ra’ đã nhận ra bản ngã của nó bên trong xác của người mẹ đã chết.
Trong một khoảng thời gian rất lâu, không biết nó ở đâu lẫn nó là ai thì sinh vật kia phải chịu một cơn ác mộng dài.
Cái chết của Tinh Vân Long đã đẩy thế giới đó tới bờ vực diệt vong, còn những phàm nhân muốn ngăn chặn ngày tận thế đã tiếp xúc với xác của con rồng.
Những anh hùng của thế giới đó đã chú ý tới sự tồn tại của một thần sơ sinh, bên trong xác của vị thần đã chết kia.
Khi đó thì, ‘Kẻ Không Được Sinh Ra’ đã lần đầu biết tới rằng thế giới này vẫn còn ‘những tồn tại khác’.
Nó căm hận thế giới này, nó thèm khát mọi thứ bao gồm cả những phàm nhân đã tiếp xúc với nó.
Kẻ thèm khát đó đã nhận được những năng lực cho phép nó nhìn thấy thế giới bên ngoài.
Nó đã chế tạo nên “Năng Lực Chiếm Hữu” để trộm lấy cơ thể của một phàm nhân.
Để Hóa Thân của nó có thể hiện ra ở thế giới bên ngoài, thì nó đã chế tạo nên “Năng Lực Hóa Thần”.
Cuối cùng thì nó đã chế tạo “Năng Lực Hiến Tế” để nó có thể thực sự được sinh ra.
Hướng dẫn cách chia sẻ năng lực này của nó với người hầu chính là nội dung của cuốn Quỷ Thư!
Cùng với kiến thức đó, một phần trong tôi cảm thấy thật đáng tiếc.
Rằng năng lực mạnh mẽ nhất, “Năng Lực Hiến Tế” đã bị lược bỏ.
Trước khi được Khách Sạn tái tạo lại, tên gốc của Quỷ Thư là “Hiến Tế Chi Thư”.
Thế nhưng, tôi có thể lờ mờ cảm nhận được, năng lực Hiến Tế là thứ nằm ở đỉnh cao của tà ác. Trong những năng lực còn lại thì mạnh nhất là “Hóa Thần”. Vậy nên quyển sách này có tên là “Hóa Thần Chi Thư”.
Đột nhiên tôi tỉnh lại. Tôi nhận ra mình đang dựa lưng vào một bức tường của hành lang.
“ỌEEEEEE!”
Tôi nôn mửa như điên lên sàn hành lang.
Một cảm giác bất đồng không thể chịu nổi ập lên tôi.
Bạn đã bao giờ cảm giác cơ thể mình được sinh ra từ cha mẹ chỉ là một mảnh trang phục chưa?
Quay về thế giới thực, tôi đã hiểu việc mình là chủ nhân cuốn quỷ thư có ý nghĩa gì.
Tôi đã hoàn toàn tự do khỏi cơ thể xác thịt này.
Tới lúc này, cơ thể tôi chỉ còn là một món trang phục.
Tôi đã được trường sinh rồi!
Trường sinh bất lão, thứ mà tới Hoàng Đế của cả một lục địa đã thèm khát bấy lâu – thì tôi đã có được chỉ sau một tháng ở Khách Sạn.
Thế nhưng cảm giác của tôi không phải là một cảm giác sảng khoái hay khai sáng, cũng chẳng phải niềm vui khi vượt qua giới hạn con người.
Người của tôi cảm thấy vô cùng bí bách, và tôi ngay lập tức hiểu rằng, mình có thể “cởi nó ra”.
Nó vô cùng khó chịu, và tôi muốn lột ra.
Một cảm giác bất đồng cực kì mạnh mẽ và khó chịu đang đổ dồn lên tôi.
Có lẽ là nghe thấy âm thanh nôn mửa, nên ai đó đã chạy ra khỏi Phòng 105.
“Kain? Em ổn chứ?”
“Chị Eunsol...”
Khoảnh khắc tôi nhìn vào mắt chị ấy, tôi nhận ra một điều – đó là việc tôi có thể trộm ‘đống quần áo’ kia cho riêng mình.
Tôi nghiến răng và tách bản thân mình ra.
Tôi phải kìm lại cảm giác này. Cướp xác đồng đội chẳng có nghĩa lý gì.
Tôi xin lỗi chị ấy rồi rút lui về phía bàn trà gần sảnh lễ tân để bình tâm lại.
Có vẻ là tôi phải dành một chút thời gian hôm nay một mình rồi.
Kể cả trường sinh cũng chỉ là một chút ‘quà tặng kèm’ đi cùng với Năng Lực Chiếm Hữu, vậy thì Năng Lực Hóa Thần, thứ còn vượt xa nó chính xác là cái gì?
Tôi vì lí do nào đó, vẫn không thể hiểu gì về Năng Lực Hóa Thần.
Tôi quyết định sử dụng Lời Khuyên cuối cùng hôm nay để hiểu thêm về cuốn quỷ thư này.
***
Yu Songee
Anh Kain đột nhiên nôn mửa ở bên ngoài.
Chị Eunsol có ra ngoài để kiểm tra nhưng cũng quay lại với một vẻ mặt khó hiểu.
“Oppa có ổn không ạ?”
“Chị không biết. Chị không nghĩ là có vấn đề gì nhưng cậu ta có vẻ sắc bén hơn mọi ngày. Cậu ta có nói cần chút thời gian một mình.”
“Là vì cuốn Quỷ Thư ạ?”
“Có thể.”
Tôi tự hỏi sao mọi thứ đột nhiên không ổn vậy nhỉ?
Mình có nên kiểm tra anh ấy không?
- Quáccccc!
A, không may là không được rồi. Con chim non này lại tới ngày.
Sau khi ngủ một giấc ngắn, nó tỉnh dậy và lại kêu gào, hệt như 10 phút trước.
Điều này giúp tôi hiểu ra ‘giai đoạn sơ sinh sẽ không kéo dài’ nghĩa là gì.
Dù đây là lần đầu tiên nuôi chim, nhưng trước đây tôi có nuôi chó và mèo, và rõ ràng là con chim này đang ăn một lượng đồ ăn vô lý.
Nó hốc sạch một lượng đồ ăn khổng lồ bất chấp kích cỡ nhỏ con của nó. Ai nhìn thấy cũng sẽ phải nghi ngờ liệu điều này có khả thi về mặt thể xác hay không.
Chắc đây là con chim non duy nhất trên thế giới có thể chén sạch 30 lòng đỏ trứng trong vòng 1 giờ.
Dù mới vài tiếng kể từ khi nó nở, nhưng đã có vài dấu hiệu phát triển rõ rệt rồi.
Thực lòng mà nói thì nó nhìn hơi kinh tởm lúc đầu, nhưng giờ thì nó đã lớn hơn một chút, có thêm một ít lông vũ và trông giống một con vẹt đáng yêu hơn.
Mình không biết năng lực của nó sẽ là gì nhỉ?
Ít nhất thì chắc chắn nó sẽ không phải một con vật tầm thường!
Lúc đầu thì mọi người vẫn hăng hái làm thức ăn, nệm và các thứ khác nhưng... chỉ trong vài giờ thì họ đã đi nghỉ rồi, và xung quanh chỉ toàn các xi lanh đồ ăn nằm lăn lóc.
Cái gì thế này? Sao chỉ có mình tôi là phải nuôi nó chứ!?
Giờ tôi thành mẹ đơn thân rồi à? Các người kia còn không làm việc luôn!
Anh Kain tôi còn hiểu do cuốn Quỷ thư, nhưng... có thật là hơi bất công.
Nhưng... tôi nhớ lại lời chị Eunsol. Cũng đúng là tôi thường hay lơ mơ mà không đóng góp gì trong các buổi họp.
Tôi quyết định làm việc mình giỏi nhất một cách chăm chỉ, hệt như cái cách mọi người giỏi lên kế hoạch vẫn làm trong các buổi họp kia.
Trong khi mớm đồ ăn cho con chim non, tôi nhớ lại cuộc đối thoại khi nãy.
Mọi người cần phải suy nghĩ về Phước Lành của mình trong Thời Gian Tiệc Tùng này à?
Nghe vậy khiến tôi nhớ lại lúc gặp Hậu Thuẫn Giả của mình khi cường hóa Phước Lành. Mọi người khác có vẻ đã thảo luận sâu sắc với Hậu Thuẫn Giả của họ, nhưng tôi chẳng có gì như vậy cả.
Một con voi khổng lồ, cao tới mây xanh chỉ xuất hiện và dùng cái vòi của nó chạm vào tôi.
Chỉ vậy thôi, và năng lực tôi nhận được thông qua cường hóa là “Thần Giao Cách Cảm”.
... Chờ đã, nó cố tình không nói gì vì kĩ năng này có nghĩa là “hiểu nhau dù không nói gì” ấy hả?
Việc gặp được các ‘thực thể hỗn mang’ mà Ái Lực của tôi có tác dụng đã đủ khó rồi, nên tôi cũng không có nhiều cơ hội thực hành năng lực này, nhưng tôi cũng có thêm được chút kinh nghiệm sau khi chăm sóc cho con chim non.
Hệt như cái tên của nó, tôi có thể cảm nhận được ham muốn và cảm xúc của con chim này, và tôi cũng có thể truyền đạt suy nghĩ của tôi cho nó.
Cơn đói triền miên, sợ hãi, tò mò... và tình cảm.
Tôi có thể cảm thấy rằng con chim non này chân thành tin tưởng lẫn dựa dẫm vào tôi.
Thế cũng là đủ để tim tôi tràn đầy thương mến, cũng là lí do mà tôi có thể chăm sóc nó mà không buồn bực, dù mọi người đã bỏ trốn giữa chừng.
Tôi là người chăm sóc nó nên tôi sẽ là người đặt tên cho nó.
Quên cái tên tệ hại như ‘Con Vẹt Quái Đản’ đi! Tên của em bây giờ là Perro!
Tôi chăm sóc Perro tới tận khuya, rồi đặt nó trên tấm nệm cạnh giường tôi khi tới giờ ngủ.
Đêm đó, tôi biết được năng lực đáng sợ của Perro là gì.


5 Bình luận
Hẹn gặp ae sang tuần