Just because I have narrow eyes doesn't make me a villain!
Chương 36 - Hẹn hò.
3 Bình luận - Độ dài: 2,544 từ - Cập nhật:
“Này, Siwoo.”
“Ừ?”
“Muốn đi hẹn hò không?”
“…Tự dưng nói gì lạ vậy? Với cái cơ thể tàn tạ đó của cậu thì đòi đi đâu chứ?”
Cậu lên giọng quở trách Amelia, người vẫn còn nằm trên giường bệnh.
Thay vì nói là ‘cùng đi chơi đi’ thì cổ lại nói là ‘hẹn hò’, rõ ràng là cơ thể của cổ cần phải được nghỉ ngơi rồi.
Mặc dù cô ấy không bị thương quá nặng, thế nhưng vì cổ đã đẩy cơ thể mình đến giới hạn, vậy nên cô ấy vẫn cần phải nghỉ ngơi vài ngày.
Đã nằm viện đến thế này rồi mà còn dám đòi ra ngoài chơi cơ đấy.
Đùa cũng phải đúng lúc đúng chỗ chứ.
“Không, không phải với tớ. Với Arte ấy.”
“…Huh?”
“Hồi đi chơi cậu từng nói là sẽ đi hẹn hò với cô ấy thế nhưng lại không thể làm được. Chẳng phải bây giờ là cơ hội tốt đấy sao?”
“Không, cậu đang nói… Chẳng phải chúng ta không nên làm thế hay sao? Ngay từ đầu, cái ý tưởng về việc cô ấy thích tớ đã nghe chẳng hợp lý tí nào rồi. Nghĩ kĩ lại đi, rõ ràng cô ấy không có suy nghĩ đó…”
“Không, tớ chắc chắn về điều đó. Arte yêu cậu! Làm đi. Ngay bây giờ!”
Cuối cùng cổ cũng phát điên rồi à?
Có vẻ như tâm trí của cổ đã không chịu nổi việc phải nằm liệt giường như thế này và phải hoãn lại mọi ‘kế hoạch’ của cổ rồi.
‘Ai có thể ngờ được một đồng nghiệp mà mình xem là bạn bè lại mất trí cơ chứ… Thật đáng thương mà.’
“Ánh mắt đó là sao hả? Hiện giờ chính là cơ hội hoàn hảo đấy, tớ nói thiệt đó!”
“Cơ hội nào cơ? Thậm chí tớ còn chẳng có cách nào để gặp được Arte. Hơn thế nữa, hẹn hò sao? Chỉ mới có vài ngày trôi qua kể từ lúc chúng ta bị phục kích đấy. Tớ sẽ phải cảm tạ trời đất nếu như mình không bị xem như một thằng ngu ngốc sĩ gái đấy.”
Cách đây không lâu cả đất nước đã bị đảo lộn bởi cuộc đột kích của Übermensch.
Cả cuộc tấn công nhắm vào các học viên của học viện lẫn sự biến mất đầy bí ẩn của bọn chúng.
Không giống như những gì chúng có thể làm với Lyla, tên tuổi của bọn lại lan truyền với một tốc độ chóng mặt.
“Thêm nữa, lũ người đó ban đầu có tới hàng trăm tên, đúng chứ? Thế mà bọn chúng lại chết hết cả rồi.”
“Ah, ý cậu là chuyện đó sao. Có tin đồn rằng đã có một cuộc đấu đá nội bộ.”
“…Chuyện đó có nói trên tin tức à?”
“Không, tớ nghe được từ bố đấy.”
Dù Siwoo thường hay quên mất chuyện này, thế nhưng Amelia là một tiểu thư cành vàng lá ngọc chính hiệu. Mức độ khác biệt giữa mặt đó của cô và cô của thường ngày cứ như hai người hoàn toàn khác nhau vậy.
“Có vẻ như là chuyện xảy ra ở đó khá là điên rồ đấy. Khung cảnh hàng tá người bị xay thành thịt vụn thậm chí còn khiến cả những nhân viên lâu năm phải nôn mửa cơ mà.”
“Ugh, đừng có làm tớ tưởng tượng đến cảnh đó nữa.”
“À mà thêm nữa, từ ngoài hành lang đến trong phòng, nơi đâu cũng ngập tràn trong biển máu! Cùng với đó là một dòng chữ nguệch ngoạc ghi rằng ‘Arachne đã đến đây’ và một biểu tượng hình nhện, tất cả đều được vẽ bằng máu.”
Nhện.
Giả thuyết về một cuộc đấu đá nội bộ bên trong Übermensch nghe có vẻ hợp lý.
“Nhện cũng là một loài động vật, đúng không?”
“Ừ. Chúng thường hay bị nhầm thành côn trùng.”
“…Và chúng biết nhả tơ?”
“Đúng thế.”
Mọi người hẳn đều đang nghĩ rằng chắc chắn đã có một cuộc đấu đá nội bộ.
Thế nhưng Amelia và Siwoo lại không thể ngừng nghĩ về một điều khác khi nghe về biểu tượng hình nhện đó.
“Tớ nghĩ kẻ đứng sau chuyện này chính là Arte. Còn cậu thì sao, Siwoo?”
“Tớ cũng vậy. Tơ, nhện, và thậm chí cả mùi máu lúc đó nữa. Đó chắc chắn là cô ta.”
Cô ta đã nói thế này lúc chia tay,
Cô ta bảo rằng mình sẽ về trễ một chút vì cần phải dùng nhà vệ sinh.
Không đời nào đó lại là sự thật được.
Và với việc cô ta có thể cùng lúc hạ gục nhiều tên ác nhân như vậy…
Linh cảm của cậu dần trở nên rõ ràng.
Không, nên nói là cậu đã chắc chắn về điều đó.
Cô ta chắc chắn đang đối đầu với Übermensch.
“Có khi nào cổ là kẻ phản bội không?”
“Nhưng mà Arte không có mấy bộ phận động vật trên người như mấy tên kia.”
“Hmm…chúng ta vẫn thiếu quá nhiều thông tin.”
Rốt cuộc thì thân phận thật sự của cô ta là gì?
Một kẻ phản bội từ Übermensch?
Hay là cô ta đến từ một tổ chức ác nhân khác đang đối đầu với chúng?
Trong lúc tôi vẫn còn đang suy đoán về thân phận thật của cô ta, Amelia lên tiếng.
“Không, giờ không phải là lúc để nghĩ về chuyện đó! Chúng ta nên nghĩ về buổi hẹn hò trước đã!”
Lại nữa rồi đấy.
Tại sao cứ phải chắc chắn là đi hẹn hò vậy chứ hả?
Cậu thở dài và chuẩn bị khuyên cổ bình tĩnh lại.
“Tớ đã bảo rồi. Hẹn hò vào lúc này…”
“Nó không nhất thiết phải là một buổi hẹn hò!”
“…Cái gì cơ?”
Lại nói mấy câu vô nghĩa nữa rồi.
Cứ khi nào Amelia như thế này, cậu sẽ luôn bị thuyết phục bởi những lời khẳng định chắc nịch của cô, cứ như bị bỏ bùa mê thuốc lú vậy.
Và kết quả của những ý tưởng đó chưa bao giờ là tốt đẹp cả.
Thật lòng mà nói, cậu biết là mình không nên nghe, cơ mà…
…Mình không thể nào nén lại sự tò mò này được.
Tò mò giết chết con mèo, như người ta hay nói. Câu nói đó rõ ràng không sai chút nào cả.
“Chiến dịch 0: Khiến Bạn Trở Thành Ngươi Yêu Arte Nhất Thế Gian Để Ngăn Cản Cô Ấy. Kế hoạch này đã từng thất bại vì một sự cố không may trước đây.”
“Chiến dịch 0…?”
“Vậy nên đã đến lúc để tiến hành Chiến dịch số 1 rồi…! Mã hiệu: Quần Áo Ướt Giữa Trời Mưa!”
Lại lần nữa, một chiến dịch với cái tên nghe không ổn một tí nào lại sắp ra lò rồi đây.
Mặc dù nghĩ như vậy, thế nhưng cậu lại không kìm được mà vểnh tai lên nghe tiếp.
“Nói cho tớ biết, Siwoo, cậu nghĩ hẹn hò là gì?”
“Ừ thì, đó là khi một chàng trai và một cô gái đang yêu nhau quyết định cùng nhau đi chơi đâu đó.”
“Pfft, đấy là lý do tại sao cậu đến giờ vẫn còn là trai tân đấy.”
“?!”
C-Cái gì cơ?
Bộ mình nói gì sai à?
Không, làm gì có đâu, đúng không? Không có mà, đúng không?
Quan trọng hơn nữa là, làm sao cô ấy biết được…!
“Cậu không nhất thiết phải ở trong một mối quan hệ thì mới có thể đi chơi cùng nhau!”
“Không, ừ thì điều đó đúng, nhưng mà…”
“Để gặp nhau thì dễ lắm. Cả hai đều là bạn học cùng lớp và đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện với nhau, ít nhất thì bề ngoài là thế.”
“Tớ…Tớ đoán là vậy?”
“Cứ nói là cậu muốn nói chuyện về sự cố đó, và bởi vì cậu đã mất công ra ngoài rồi, vậy nên cứ đến quán cafe hay gì đó đi–thế là thành một buổi hẹn hò rồi đấy! Cậu không phải nói với Arte về điều đó!”
Cậu cảm thấy rối bời.
Tại sao chuyện này lại nghe hợp lý thế nhỉ?
Không, không thể nào đâu đúng không?
Nhưng mà từ trước đến giờ có bao giờ cậu làm theo lời Amelia mà mọi chuyện diễn ra tốt đẹp chưa?
Không hẳn.
Có điều lần này, nó thật sự nghe rất hợp lý.
“Mục tiêu của Chiến dịch số 1, ‘Quần Áo Ướt Giữa Trời Mưa’, rất đơn giản. Đấy là để tăng độ hảo cảm của cô ấy…”
“Không, xin lỗi. Tớ không nghĩ là mình sẽ không tham gia vụ này đâu. Tớ rút lui đây.”
Siwoo cắt ngang lời cô, cảm thấy rằng cậu không nên nghe tiếp.
Nguy hiểm.
Nếu như ngồi nghe thêm một chút nữa thôi, giống như cái lần mà cậu cuối cùng đã phải trốn trong tủ đồ vì bị xoay như chong chóng bởi mấy lời nói của cổ ấy, cậu chắc chắn sẽ lại làm gì đó kì lạ cho mà xem.
Mặc dù chuyện này nghe cũng hợp lý đấy, thế nhưng họ nên dừng ở đây thôi…
“Eh, thật sao? ...Nhưng mà tớ đã gọi cô ấy mất rồi?”
“Cái gì cơ?”
“Amelia…Ah, Siwoo cũng ở đây à. Chào cậu.”
…Có vẻ như ngay từ đầu cậu đã không có quyền lựa chọn rồi.
Trong khi cậu lơ đễnh nhìn Arte, người vừa đột nhiên xuất hiện, cô ấy mỉm cười và nói.
“Haha, hù được cậu rồi, đúng chứ? Amelia bảo tớ đừng nói gì cả để khiến cậu bất ngờ… Cậu vừa giật mình mà, đúng không?
Khi cậu quay sang nhìn Amelia với ánh mắt như muốn hỏi rốt cuộc cô ấy đã làm gì, thì cổ lại nở một nụ cười rạng rỡ.
Thật là một cô gái xấu tính mà.
Giống như cậu đã nói nhỉ, cậu thật sự sẽ dùng mọi thủ đoạn nếu như chúng cần thiết.
Cậu sẽ phải rút lại đánh giá trước đây của mình.
Cô ấy không phải người tràn đầy những đức tính của một anh hùng mà là đức tính của ác nhân thì đúng hơn.
***
[H-Hẹn hò! Là một buổi hẹn hò!]
Hẹn hò gì cơ? Thật nhảm nhí.
Mặc dù muốn nói vài điều với Tác giả, cơ mà tôi đã kiềm lại bởi vì Siwoo cũng đang ở đây.
[Nhân vật chính đi dạo phố cùng với một cô gái trong một buổi hẹn hò! Kyaa! Vui quá đi!]
“Cậu muốn đi uống cafe hay gì đó không?”
“Uh, ờ-ừ? Đ-Được.”
[Tiệm cafe cũng là một lựa chọn tốt đấy! Sẽ là một buổi hẹn hò đầy tình tứ đây!]
Ugh.
Tôi cố gắng kiềm chế bản thân không chửi thề.
Bộ đi dạo phố với nghỉ ngơi ở một tiệm cafe cũng được coi là một buổi hẹn hò à?
Cảm giác cứ như tôi vừa gặp phải một người thích bày ra mấy trò gán ghép ấy.
Hẹn hò cái gì chứ?
Amelia đã nói là Siwoo muốn nói chuyện với tôi về sự cố đó, đúng chứ?
Chị chủ tịch hiện tại đang phải nằm trong bệnh viện, và Amelia cũng chưa thể đứng vững được.
Và bởi vì ngồi nói chuyện ở trong phòng bệnh cũng không được thoải mái cho lắm, cô ấy đã bảo với tôi là Siwoo sẽ kể lại với cổ sau và đuổi bọn tôi đi.
Nhưng mà gọi đây là một buổi hẹn hò á?
Cô đang đùa phải không?
Nhân vật chính chỉ là muốn một vài lời khuyên từ bạn cùng lớp về sự cố đó thôi.
Mặc dù rất muốn cằn nhằn với Tác giả bây giờ, nhưng mà tôi lại không thể làm thế.
Siwoo vẫn đang ở đây.
“…Vậy thì? Cậu muốn điều gì đây?”
“Ah, phải rồi…À mà tiện thể thì, cậu đã nghe tin gì chưa? Về lũ ác nhân ấy.”
“Đương nhiên rồi. Về cái tổ chức Übermensch đó, đúng không?”
“…Không phải vụ đó.”
Huh?
Gì cơ? Cậu ấy không phải đang nói về Übermensch sao?
Với những tiến triển trong cốt truyện lần này, chẳng phải nhân vật chính lẽ ra đã phải học được các đức tính của một anh hùng thực thụ và ước chừng được sức mạnh của tổ chức phản diện thông qua tên quan chấp hành đầu tiên rồi sao?
Không lẽ cậu ta đã tìm ra thêm được điều gì à?
“Có vẻ như là, có tới tận gần 200 tên ác nhân như thế.”
“Ah, tớ hiểu rồi. Là vậy sao? Nhưng mà nhiều như thế thì…”
“Chúng chết hết cả rồi. Theo một cách đầy tàn nhẫn.”
Ah, ra là vụ đó sao.
Giờ nghĩ lại thì, Amelia được thiết lập là con gái của một gia đình giàu có.
Bố cô ấy là một anh hùng nổi tiếng, tạo cho cô hình ảnh về một nữ chính kiểu tiểu thư giàu có.
Cổ hẳn đã được nghe về chuyện này từ bố mình và kể lại cho Siwoo.
Khả năng thu thập thông tin đúng chuẩn một tiểu thư rồi.
…Có điều tính cách của cổ lại hoàn toàn trái ngược. Tại sao dù tính cách như thế mà cô ấy lại có được kiểu thiết lập này nhỉ?
“Cơ mà cậu biết đấy, có vẻ như họ đã tìm được một thứ khá kì lạ ở đó.”
“Thứ gì đó kì lạ ư?”
“Ừ.”
Kì lạ sao?
Hmm, tôi cũng không biết nữa.
Là lũ ác nhân bị xay thịt vụn?
…Nếu muốn nói thì chuyện đó cũng có thể coi là khá kì lạ đấy, nhưng chẳng phải cậu ấy đã gọi chuyện đó là tàn nhẫn hay sao? Không phải đâu nhỉ?
“Có một hình vẽ ở trên tường, và có vẻ như nó được vẽ bằng máu.”
“…Gì cơ?”
[Oh, tệ rồi đây.]
Cô ấy nghe có vẻ căng thẳng.
Cơ mà tôi không có thời gian để quan tâm về điều đó bởi vì đầu óc tôi cũng đang quay cuồng đây.
…Cái gì cơ? Có một bức vẽ bằng máu ở trên tường ư?
“Đấy là một bức vẽ một con nhện bằng máu. Bên dưới nó ghi là ‘Arachne đã đến đây.’”
Tác giả!!!
Rốt cuộc cô đã làm cái quái gì thế hả!!!
Giận dữ mà không chỗ nào để phát tiết, tôi gầm mặt xuống.
Nghe thấy chuyện này, tôi có cảm giác cứ như là gương mặt mình đang nhăn nhó một cách đáng sợ.
“…Cậu nghĩ sao về chuyện này?”
Nhân vật chính thận trọng hỏi tôi.
Note của Tác giả
Hai tên đầu đất này…! (Ruminas: tôi nghĩ là cổ đang nhắc đến Siwoo với Arte)
Và có vẻ như màn phục kích của Arte đã thành công rồi!
Trans: Như đã hứa về chuyện tăng tốc, chương mới ra lò đúng hôm đầu tuần luôn đây! Nói chung là trans mà đủ rảnh thì có thể làm được 2 ngày/chương đó, cơ mà tui lại không rảnh đến thế. ?


3 Bình luận
Bộ đôi hoàn thánh