Just because I have narrow eyes doesn't make me a villain!
Chương 49 - Nữ chính mới
4 Bình luận - Độ dài: 2,522 từ - Cập nhật:
Bang!
Cô Claire đập tay lên bảng rầm một tiếng.
Từng chữ cái lớn trên bảng rung lên vì chấn động.
Giải đấu cuối kì.
Bài kiểm tra cuối kì đã bắt đầu.
“Thứ tư tuần sau, giải đấu cuối kì sẽ được tổ chức!
[Cuối cùng cũng bắt đầu rồi!]
Giải đấu sao?
Hmm, dù có cố nghĩ thế nào thì tôi cũng không thể hiểu nổi tại sao thứ này lại xuất hiện trong bài kiểm tra cuối kì nữa.
Hầu hết các bộ tiểu thuyết học viện sẽ phân loại học viên dựa trên thứ hạng của họ.
Nếu như người xếp hạng 1 và hạng 2 gặp phải nhau trong vòng sơ loại và hạng 1 thua, thì người đó sẽ phải nhận số điểm thấp nhất.
Khi tôi hỏi Tác giả về vấn đề này, tiến trình câu truyện đã được xem xét lại. Vào hôm nay, cô ấy hẳn sẽ cho tôi thấy giải pháp của cổ.
“Sẽ có một nhánh thua trong giải đấu. Vậy nên đừng quá lo lắng.”
“N-Nhánh thua sao ạ?”
Ah, ra là cô ấy đang nói về nó.
Cô ấy có vẻ đã để ý thấy sự lo lắng của các học viên.
“Đã từng có ý kiến cho rằng giải đấu hiện tại thiếu hệ thống phân hạng. Vậy nên lần này chúng ta sẽ có thêm nhanh thua trong giải.”
"Oh, ohhh..."
“Và còn một điều nữa.”
Ngay lúc mọi người đang thở phào nhẹ nhõm, thì cô Claire lại ném thêm một quả bom nữa.
…Theo một hướng nào đó, đây có lẽ là một giải pháp tốt.
Kể cả tôi cũng không hề nghĩ tới chuyện này. Tác giả đôi khi cũng có những ý tưởng hay đấy chứ.
“Giải đấu này sẽ theo hình thức đội hai người.”
“S-Sao cơ ạ?!”
“Nếu như thêm cả nhánh thua vào thì ta sẽ không có đủ thời gian. Mọi người đều đã đồng ý chuyện này rồi. Và lý do đưa ra cũng rất hợp lý nữag.”
Hmm, nhìn bọn họ loạn hết cả lên kìa.
Mấy tên đó hẳn là đã được nghe về vụ giải đấu này từ các tiền bối rồi.
Nhìn mấy tên đó bối rối vì nội dung kiểm tra khác với những gì họ biết khá là thỏa mãn đấy.
Giống như tôi đang điều khiển cảm xúc của lũ rối này vậy!...Kiểu kiểu thế?
Ừ thì, tôi không thật sự điều khiển chúng, cơ mà vẫn rất thỏa mãn.
“H-Hợp lý sao ạ?”
“Phải. Các em đã bao giờ thử phối hợp tác chiến với những người khác chưa?”
"...Ugh."
“Chưa, đúng không? Cô biết mà.”
“N-Nhưng…!”
Cậu học viên kia cứng họng khi nhìn thấy biểu cảm của cô Claire.
…Đó là một ánh mắt như thể đang hoài niệm về một điều gì đó. Cô ấy hẳn đang nghĩ về những người đồng đội đã hy sinh.
Dù sao thì đó cũng là thiết lập của cô ấy mà.
“Cô nói điều này bởi vì chính cô cũng đã từng trải qua rồi. …Cố gắng phối hợp với người khác là điều mà một anh hùng phải làm.”
“N-Nhưng! Chúng em không hề có tí kinh nghiệm phối hợp nào với nhau cả! Nội dung kiểm tra thay đổi đột ngột như thế thì…”
Thay đổi như thế có hơi vô lý quá không?
Cậu học viên đang định nói ra câu đó thì liền ngậm miệng lại khi nhận ra cô Claire đang lườm mình.
Phải rồi, các giảng viên đều chỉ đang cố tình nhắm mắt làm ngơ thôi.
Nội dung bài kiểm tra của Học viện là tuyệt mật. Hơn nữa, nội dung bài kiểm tra sẽ chỉ được tiết lộ vào hôm thứ hai của tuần thi.
Việc biết trước nội dung kiểm tra ngay từ đầu đã là bất khả thi rồi. Các thầy cô chỉ đang tốt bụng mà làm ngơ thôi.
Các học viên nhận ra rằng họ vốn đã được châm chước khá nhiều rồi.
“Vậy nên hãy tranh thủ tập luyện trong tuần này đi… Chẳng phải các em đều muốn trở thành anh hùng sao?”
“V-Vâng. Đúng vậy ạ…”
“Hầu hết các anh hùng không có đi lang thang một mình như các em nghĩ đâu. Họ thường hoạt động theo nhóm ít nhất hai người. Đấy là điều cơ bản. Những anh hùng hoạt động đơn độc mà các em hay tưởng tượng chỉ là số ít mà thôi.”
Cô Claire bắt đầu viết lên bảng.
Đội hai người.
“Các siêu năng giả thông thường không thể đơn độc đối đấu với lũ quái vật trên tiền tuyến. Vậy nên hầu hết đều lập đội… Các em nghĩ các siêu năng giả này sẽ lập đội với ai?”
“Đương nhiên là với đồng nghiệp thân thiết của họ rồi. Chẳng phải điều đó là hiển nhiên sao?”
“Em chỉ mới nói đúng một nửa thôi. Gần như một nửa thời gian bọn họ sẽ lập đội với những siêu năng giả lạ mặt khác. Nó khác hẳn với những gì em nghĩ đấy.”
“…Sao cơ ạ?”
Huh, thật sao?
Ngay cả tôi cũng không biết điều đó đấy.
Tác giả hẳn đã tạo ra thiết lập này mà không nói với tôi.
Cô ấy hầu như không thèm giải thích bất cứ điều gì mà cổ thấy không cần thiết phải nói.
Tôi đã phải khốn khổ rất nhiều vì điều đó.
“Như các em đã biết, siêu năng giả luôn rất bận. Trên tiền tuyến, họ phải làm đủ việc từ tiêu diệt ác nhân, tuần tra để bảo đảm an toàn cho người dân,... Họ bận đến mức gần như không có thời gian để thở.”
Trước khi tôi nhận ra thì cô Claire lại bật chế độ giảng dạy rồi. Cô ấy đi vòng qua các học viên trong khi nói.
“Siêu năng giả cũng là con người. Họ cũng cần phải nghỉ ngơi, và họ cũng có thể bị thương nữa. Việc không trùng lịch trình với những đồng nghiệp khác là chuyện thường ngày…Vậy thì, các em sẽ làm gì nếu như một đồng đội bị thương và lịch trình của các em không khớp với nhau?”
“Ơ-Ở lại chăm sóc cho đồng đội hay gì đó chăng?”
“Em có điên không thế? Số lượng siêu năng giả vốn đã ít rồi. Em định để một người hoàn toàn khỏe mạnh ở lại chỉ vì đồng đội của họ bị thương sao? Nếu làm như thế thì tình hình trên tiền tuyến sẽ còn trì trệ hơn cả bây giờ.”
"..."
Cô bạn kia hoàn toàn không thể nói được gì nữa.
Ý kiến của cô ấy đã bị bác bỏ hoàn toàn, vậy nên cũng dễ hiểu.
“Câu trả lời rất đơn giản. Em sẽ thực hiện nhiệm vụ cùng với một siêu năng giả khác đang rảnh tay, người mà em chỉ mới gặp lần đầu. Hoặc là người mà em chỉ vừa biết mặt chứ chưa biết tên.”
“…N-Nhưng! Nếu như thế thì chúng ta sẽ không biết được có vấn đề gì sẽ xảy ra!”
“Đương nhiên, ai cũng biết điều đó. Đó chính là lý do cho bài kiểm tra này. Cô không nghĩ nó sẽ giải quyết được mọi thứ, nhưng ít ra thì làm quen trước vẫn hơn đúng không?”
[Hmm, thiết lập không tệ, đúng chứ?]
Sự tập trung của tôi hoàn toàn bị gián đoạn bởi Tác giả.
Rốt cuộc thì đây cũng chỉ là một thiết lập theo ý thích của cô ấy thôi. Tôi thật ngu ngốc khi tập trung nghe giảng.
Sau khi đi một vòng quanh lớp, cô Claire lại bước lên bảng lần nữa và bắt đầu viết.
“Tiêu chí đánh giá của bài kiểm tra cuối kì này rất đơn giản. Khả năng teamwork và năng lực giải quyết tình huống bất ngờ… Nó khác với ngày trước khi mà xếp hạng là tiểu chuẩn cho tất cả.”
Hai chữ Teamwork lớn được viết lên trên bảng.
Cô Claire nói lớn khi các học viên đang nhìn chằm chằm lên bảng.
“Đồng đội của các em trong giải đấu này sẽ được quyết định bằng cách bốc thăm.”
Ha, tôi hiểu rồi. Vậy thì tôi sẽ bắt cặp với ai đây?
Tôi lén liếc nhìn Siwoo với Amelia.
Hai người đó hẳn sẽ cùng một đội nhỉ?
…Liệu tôi có phải bắt cặp với ai đó mà mình không quen biết không?
Tuy nhiên, sau khi tất cả các học viên đã bốc thăm xong và coi kết quả, tôi đã bị sốc.
Amelia đứng bên cạnh tôi nói.
“Arte, trông cậy cả vào cậu đấy.”
“Ừ-Ừm. Tớ cũng vậy.”
Cái quái gì thế này.
Tôi tưởng Amelia và Siwoo sẽ cùng một đội chứ.
Tại sao cô ấy lại ở đây?
[Whew, cuối cùng thời cơ đã đến. Cô có biết việc có một nữ chính được sắp xếp sẵn mà lại không thể dùng được nó khổ sở đến mức nào không?]
…Gì cơ? Nữ chính?
Tôi nhanh chóng nhìn sang bên cạnh Siwoo.
…Đó là một cô gái. Theo như Tác giả nói thì cô ấy hẳn là nữ chính mới.
Nhưng tại sao lại là bây giờ?
Như đã để ý đến sự bối rối của tôi, cô ấy bắt đầu giải thích.
[Cô thấy đấy, tui từ lâu đã chuẩn bị một nữ chính khác rồi, thế nhưng tương tác của cô ấy với nhân vật chính lại ít hơn tui nghĩ. Vì vậy, tui đã nghĩ là sẽ thử tăng cường vai trò của cô ấy thêm một chút.]
Nhưng rồi cô nói với độc giả rằng cô ấy là một nữ chính xong rồi không cho cổ làm gì cả?
Theo lời Tác giả, tôi liếc nhìn cô gái kia đầy ẩn ý.
…Nữ chính sao? Cô có nói à? Lúc nào cơ?
Tôi nhìn chằm chằm cô gái kia một hồi lâu, và cô nữ chính trông rụt rè kia, như để ý thấy ánh mắt của tôi, bắt đầu run rẩy.
“Arte này, cậu với cô ấy có chuyện gì à?”
“Không, chỉ là cổ trông hơi quen mắt thôi… Cậu có biết cô ấy không, Amelia?”
“Ai mà biết? Chúng tớ học chung một lớp, tuy nhiên tớ chưa bao giờ nói chuyện với cô ấy ngoại trừ hôm đấu tay đôi ngày đầu nhập học cả.”
"Ah."
Đúng rồi.
Tôi chợt nhận ra khi nghe Amelia nói.
Cách đây không lâu khi chúng tôi mới vừa nhập học, cô gái đó đã hoàn toàn bị Amelia nghiền nát ngay trong trận đầu tiên.
Là cô ấy.
“…Tớ biết rồi.”
Giờ nghĩ lại thì, Tác giả đúng là có từng nhắc đến điều gì đó như thế thật.
Cô ấy nói cả hai người họ đều là ứng viên nữ chính khi họ đang đấu với nhau.
Tôi cứ tưởng Tác giả đã từ bỏ cô ấy rồi bởi vì bọn họ chưa hề gặp lại nhau lần nào kể từ hôm đó, vậy nên tôi đã quên mất.
Có vẻ như cô ấy đã luôn ở trong hàng chờ bởi vì thời điểm để dùng tới cổ vẫn chưa đến.
Tất nhiên là hiện tại số nữ chính có hơi ít.
Cho đến hiện tại chỉ có mỗi ba ứng viên nữ chính.
Lyla, Amelia, và cô gái đó.
…Cô Claire rõ ràng không phải là nữ chính rồi. Cùng lắm thì cổ cũng chỉ là một nhân vật hỗ trợ mà thôi.
Lyla thì đã bị xem là một nhân vật phản diện, và chỉ đến bây giờ thì cô gái kia mới xuất hiện.
Không như hầu hết các bộ tiểu thuyết học viện, cho đến giờ chỉ có đúng một nữ chính duy nhất. Điều này có hơi bất thường, khi mà hầu hết các bộ tiểu thuyết đều sẽ có harem hoặc nhiều nữ chính để lựa chọn.
Cô ấy đang định bắt đầu giới thiệu thêm các nữ chính khác và để câu chuyện diễn biến theo một hướng khác sao?
“…A-Arte này.”
“Ừm?”
“Đừng lo lắng quá. Sẽ ổn thôi.”
"?"
Amelia lại bắt đầu nói mấy thứ khó hiểu rồi.
Cô ấy đang lo lắng chuyện gì thế?
Sao tự dưng cô ấy lại tới trấn an tôi như thế vậy?
Cái cách cổ nhìn tôi như thể tôi là một thứ gì đó đáng thương hại khiến tôi có hơi khó chịu.
***
Cô gái kia, Dorothy, hiện tại đang vô cùng căng thẳng.
“Rất vui được gặp cậu, Dorothy.”
“Oh, vâng. …Cậu biết tên tớ sao?”
“Chúng ta học cùng một lớp mà.”
Cô ấy chỉ đành chấp nhận sự thật rằng cậu Siwoo nổi tiếng kia chung đội với mình.
Và trong khi vẫn còn bất ngờ vì cậu ấy lại biết tên một kẻ vô dụng như mình, cô suy nghĩ lại và thấy chuyện đó hoàn toàn có thể xảy ra.
Luôn có những người biết hết tên của các bạn học dù rằng họ chẳng thân thiết gì cho cam.
Thế nhưng Dorothy lại không thể chịu đựng nổi ánh mắt sắc lạnh của Arte.
“…Có vấn đề gì sao?”
“K-Không! Không có gì đâu!”
Siwoo càng tới gần, ánh mắt của Arte lại càng sắc bén như thể muốn đâm xuyên ngực cô vậy.
‘H-Hiii. Đáng sợ quá đi.’
Nhớ lại lúc cô nghe được những lời đồn của các học viên rằng không ai có thể đoán được Arte đang nghĩ gì, cô không hiểu ý của họ cho lắm.
Cô cứ nghĩ rằng Arte chỉ đơn thuần là một cô gái xinh đẹp, mạnh mẽ và luôn nở một nụ cười rạng rỡ, không như cô.
Giờ đây thì cô cuối cùng cũng hiểu ý của những học viên kia rồi.
‘Tại sao cô ấy lại nhìn mình như thế kia chứ!’
Ánh mắt của cô ấy cứ như thể muốn giết mình đến nơi ấy, nhưng cổ vẫn đang cười mà…!
“Cậu trông không ổn lắm… Có cần tớ giúp đưa tới phòng y tế không?”
“Đ-Đừng lại gần tớ! Xin cậu đấy!”
“…Ơ, ừm. Xin lỗi nhé.”
Siwoo trông có vẻ hơi tổn thương vì bị chối bỏ, nhưng Dorothy buộc phải làm vậy.
Ánh mắt đằng sau lưng cô càng lúc càng sắc lạnh hơn, khiến cô không tài nào chịu đựng nổi.
“Ừm, cô ơi. Về chuyện đổi cặp…”
“Như cô đã giải thích rồi đấy. Bài kiểm tra này là để xem các em có thể phối hợp tốt đến đâu với một người mà mình mới gặp lần đầu. Ngay khi em quyết định đổi cặp, cô sẽ cho cả hai em điểm thấp nhất, vậy nên đừng có mơ tưởng nữa.”
“…Vâng ạ.”
Dorothy muốn khóc.
Nếu như có thể, cô muốn nhường lại vị trí của mình cho Arte.
Một chút oán hận với giảng viên dâng lên trong cô.
Note của Tác giả
Nữ chính mới! (Xuất hiện từ chương 6)


4 Bình luận