Just because I have narrow eyes doesn't make me a villain!
Chương 38 - Hành động liều lĩnh.
3 Bình luận - Độ dài: 3,001 từ - Cập nhật:
“Mọi người yên lặng! Cô hiểu là các em đều đang hoang mang, nhưng mà chúng ta không thể làm gì được cả. Gần đây đã có quá nhiều sự cố xảy ra rồi.”
Cô Claire nhìn những người lính canh bên ngoài phòng học với nét mặt có chút bất mãn.
Số lượng lính canh trong học viên đột nhiên tăng lên mấy ngày gần đây.
Họ hẳn đã được bên trên cử đến do các sự cố gần đây.
Tôi có thể hiểu được áp lực từ vị trí của cô ấy, nhưng…
Có khi nào cô ấy cảm thấy tội lỗi khi thấy các học viên lo lắng không?
Dù đang cố gắng xoa dịu bầu không khi trong lớp, thế nhưng có vẻ chính cô ấy mới là người có nhiều điều muốn nói nhất.
Có lẽ cô đang cố gắng nhẫn nhịn để trấn án các học viên.
“Như các em đã biết, gần đây tình trạng bọn tội phạm nhằm vào học viên hiện đang gia tăng. Đương nhiên, các em ở đây đều là siêu nhân và rất mạnh mẽ. Thế nhưng cả lũ ác nhân cũng vậy. Vậy nên tốt nhất là vẫn nên cẩn thận.”
Hmm, nghe không đúng lắm.
Mặc dù hầu hết những gì cô Claire nói đều đúng, nhưng lũ lâu la của Übermensch cũng chỉ là những con người bình thường cầm súng chạy lòng vòng mà thôi.
Chúng hẳn là nhưng kẻ có độ tương thích quá thấp nên không thể cường hóa được.
Tôi không nghĩ những siêu nhân như này sẽ thua một lũ như vậy đâu.
Tuy nhiên, sự thật là lũ ác nhân hoàn toàn áp đảo chúng tôi về mặt số lượng, vậy nên tôi quyết định sẽ giữ im lặng.
“Vì thế đừng quá quan tâm đến những kẻ đó nhé. Chỉ cần tập trung vào bài học của các em thôi. Chẳng phải chính vì đã để chúng xem nhẹ nên các em đã trở thành mục tiêu của bọn tội phạm sao?”
“…Đúng là vậy.”
“Nếu như những kẻ đó muốn làm tội phạm, vậy thì chúng không đáng để ta phải quan tâm, đúng không?”
Sự bất mãn của các học viên ngay lập tức chuyển hướng sang lũ ác nhân.
Wow, giảng viên của chúng ta quả thật rất có tài đấy.
Cô ấy ngay lập tức biến sự lo lắng của các học viên thành sự phẫn nộ hướng về sự ngu ngốc của lũ ác nhân kia.
Quả đúng như mong đợi từ một giảng viên.
Cô ấy tinh tế tạo ra một ấn tượng rằng lũ ác nhân rất yếu đuối, khích lệ các học viên bằng cách ngầm ngụ ý rằng họ đang bị chúng xem thường.
“…Và hãy nhớ rằng, tháng sau là đã đến kỳ thi cuối kì rồi. Các em sẽ phải chăm chỉ hơn để có được điểm số tốt, phải chứ?”
“Ugh. Tớ hoàn toàn quên mất chuyện đó.”
“Làm ơn đừng nhắc lại điều đó nữa, cô ơi…”
Và khả năng dập tắt hoàn toàn động lực của người khác của cô cũng cao siêu chẳng kém.
Những học viên vừa rồi còn tràn trề năng lượng giờ lại đang thở dài ngao ngán.
“Cuối kỳ sao…trong bài thi sẽ có gì vậy?”
[Hmm, tôi cũng tự hỏi? Nên cho gì vào bây giờ nhỉ…]
Tác giả bắt đầu lẩm bẩm hết thứ này đến thứ khác.
…Cơ mà lần này, tôi hoàn toàn không có dự định sẽ chỉ dẫn hay giúp đỡ cô ấy.
Từ vụ lén để lại hình vẽ tại hiện trường sau lưng tôi,
Đến sự xuất hiện bất ngờ của mười hai quan chấp hành Übermensch,
Rồi vụ của Lyla,
Cả vụ quái vật hồi lễ mừng tân học viên nữa.
Nghĩ lại thì, đến giờ đã có rất nhiều bước ngoặt trong cốt truyện rồi.
Ngoại trừ những tình huống nguy hiểm ra, tôi đã luôn quan sát và để cho Tác giả từ từ phát triển. Tuy nhiên, tôi đã quyết định bước ra ngoài vòng an toàn một bước.
Nó có nguy hiểm không? Không, đây có thể là cơ hội duy nhất của tôi.
Cứ cái đà này, tên trùm cuối mà nhân vật chính sẽ phải đối mặt sẽ trở thành một con quái vật với sức mạnh hủy diệt cả vũ trụ mất.
Để ngăn điều đó xảy ra, tôi cần phải xác định xem mình có thể ảnh hưởng tới Tác giả đến mức nào.
Cho đến giờ, tôi vẫn luôn chỉ đưa ra đề xuất cho Tác giả mà thôi. Tôi chưa bao giờ cố thay đổi câu truyện theo ý mình cả.
Thế nhưng chuyện này không thể tiếp tục được nữa. Nếu chẳng may một ngày nào đó Tác giả một sự cố quá lớn để tôi có thể giải quyết thì sao?
Chẳng may nhân vật chính chết đi vì mắc phải một sai lầm nhỏ thì sao? Rồi sau đó nếu như Tác giả chán nản rồi từ bỏ thế giới này thì sao?
Tôi cần phải cố gắng khi vẫn còn thời gian.
Để có thể thăm dò giới hạn những gì Tác giả có thể cho phép.
…Và còn vì một mục đích khác nữa.
Sau khi củng cố quyết tâm, tôi chầm chậm tiến lại gần Amelia.
“Amelia này, cậu có biết gì không?”
“Huh? Oh…không, tớ không có thông tin gì cả. Chẳng phải tiền bối đã nói là sẽ giúp chúng ta chuyện này hay sao?
Phải rồi. Nội dung bài kiểm tra cuối kì vẫn chưa được quyết định bởi vì Tác giả vẫn chưa viết ra chi tiết đó.
Dựa trên bản chất của thế giới này, nơi mà mọi thứ chưa được quyết định sẽ được tự động thêm vào dựa trên bối cảnh của nó, hẳn là sẽ có một thiết lập gì đó như là ‘nội dung bài kiểm tra được thay đổi hàng năm.’
“Tớ cũng không biết gì, nhưng mà, nội dung bài kiểm tra được thay đổi hàng năm nhằm tránh bị tiết lộ ra ngoài. Đôi khi cũng có trường hợp nội dung thi giống hệt năm trước, vậy nên cơ bản là nó hoàn toàn là ngẫu nhiên.”
Thấy chưa? Đúng như tôi đoán, nội dung kiểm tra hoàn toàn là ngẫu nhiên.
…Nhưng mà đó không phải là điều quan trọng. Thứ quan trọng ở đây là những sẽ xảy ra kể từ bây giờ cơ.
“Ahahaha. Tớ có nghe được một tin đồn về nó đấy.”
“Thật sao?!”
“Phải. Có vẻ sẽ khá là thú vị đấy. Có vẻ như bài kiểm tra cuối kì sẽ là một giải đấu.”
“Một giải đấu?”
“Ừm. Một giải đấu dành cho tất cả các tân học viên.”
[?! Đ-Độc giả-nim? Cô đang làm cái gì vậy!]
Nhận ra điều tôi vừa làm, Tác giả giật mình hoảng hốt.
Chà, đương nhiên thôi. Việc quyết định hướng đi của câu truyện vốn là vai trò của Tác giả mà.
Cơ mà cô ấy lại không phải là một vị thần toàn năng. Cô chỉ là một người viết lại những câu chuyện vốn đã tồn tại trong thế giới này. Mặc dù cô ấy có thể chỉnh sửa câu chuyện theo ý thích của mình, nhưng vẫn có giới hạn.
Thậm chí có là một thầy khiển rối cũng không thể nào điều khiển hàng tỉ con rối cùng một lúc được.
Hơn nữa, Tác giả còn phải biểu diễn màn múa rối này cho người khác xem nữa. Đó chính là chỗ sơ hở.
Tôi cần phải trở thành một nhân vật quan trong bộ tiểu thuyết này. Không đời nào cô ấy lại không tận dụng tôi được khi mà tôi luôn ở gần nhân vật chính như thế.
Vì lẽ đó, việc tôi kể một câu chuyện không có cơ sở cho Amelia, người được cho là nữ chính, sẽ không hợp lý từ góc nhìn của một người kể chuyện.
Amelia sẽ thuận theo tự nhiên mà đi nói lại với nhân vật chính những gì tôi đã nói.
Thế nhưng nếu hình thức kiểm tra lại khác hoàn toàn với những gì tôi mô tả thì sao?
Ở ngoài đời, điều này thậm chí còn chẳng phải chuyện gì to tát.
Nó chẳng qua chỉ là lời đồn thôi mà, chỉ là thứ mà người ta truyền miệng cho nhau thôi.
Thế nhưng trong một cuốn tiểu thuyết, thì mọi chuyện lại hoàn toàn khác. Không phải chỉ là những tình tiết nhỏ nhặt, mà là một tình tiết liên quan đến bài kiểm tra cuối kì. Một điểm khai mào.
Trong tình huống không có bất kì một tình tiết gợi ý nào khác, chẳng phải độc giả sẽ xem thông tin duy nhất đó là một chi tiết được cài cắm hay sao?
Không, họ chắc chắn sẽ làm thế. Không hề nghi ngờ, độc giả sẽ chấp nhận tình tiết đó và chắc chắn rằng bài kiểm tra cuối kì sẽ là một giải đấu.
Đương nhiên, điều đó có thể sẽ không xảy ra nếu như Tác giả không thêm nó vào trong tiểu thuyết. Thế nhưng tôi đã nói với Amelia mất tiêu rồi.
Nam và nữ chính không nghi ngờ gì sẽ bắt đầu tin vào những gì tôi nói ở một mức nào đó.
Ừ thì, một người bình thường sẽ không nghĩ tôi nói ra diều này mà không có bất kì cơ sở nào, đúng chứ? Họ hẳn sẽ nghĩ rằng tôi đã có được thông tin từ đâu đó.
Tôi cũng đã trải qua nhiều thứ cùng với họ cho đến giờ rồi, vậy nên tôi cũng sẽ có uy tín nhất định.
Giờ thì, họ sẽ hành động dựa trên thông tin đó.
Họ hẳn sẽ nghĩ rằng bài kiểm tra cuối kì sẽ là một giải đấu và chuẩn bị cho nó.
Nếu như Tác giả sau đó lại đưa vào một hình thức kiểm tra khác thì sao?
Vậy thì mạch truyện sẽ bị ngắt quãng. Siwoo và Amelia cũng sẽ thể hiện kém hơn bởi vì cho rằng nó sẽ là một giải đấu.
Họ sẽ tập trung chuẩn bị cho những trận đấu 1-1.
Nếu vẫn tiếp tục câu truyện với thứ gì đó như là hạ gục quái vật hay gì đó dưới tình cảnh đó sao?
Vậy thì cặp đôi nam và nữ chính quan trọng của chúng ta sẽ bị bối rối cực độ.
Cuối cùng, như tôi đã nói, Tác giả không có lựa chọn nào khác ngoài việc biến nó thành một giải đấu.
…Và đó chính xác là điều mà tôi nhắm đến.
Đó là hành động duy nhất mà tôi có thể làm khi mà Tác giả không thể thay đổi những sự kiện đã xảy ra.
“…Tớ sẽ ghi nhớ điều đó. Chà, vậy thì giờ tớ phải đi đây.”
“Oh, uh…cảm ơn nhé.”
Sau khi chào tạm biệt Amelia, tôi rời khỏi lớp học và bước vào một con hẻm.
…Tôi tự hỏi không biệt mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào.
Tay tôi run bần bật không thể kiểm soát.
[Thôi thì, một giải đấu nghe cũng không quá tệ!]
“…Vậy sao?”
[Ừm…Nhưng mà cô không được làm như thế nữa đâu đó, biết chưa? Tui sẽ giận đó! Cô bảo tui nên nói trước khi làm, vậy nhưng tôi biết phải làm gì đây khi mà cô lại là người làm thế cơ chứ!]
“Haha… Cô nói đúng? Tôi xin lỗi.”
Mình làm được rồi.
Một cảm giác thanh thản và thất vọng trào lên trong tôi, lấy đi chút sức lực còn lại trong cơ thể này.
Điều này khác hẳn với những lần thuyết phục và trách mắng mà tôi đã làm trước giờ.
Đây là một hành động cực kì thiếu tôn trọng.
Đây rõ ràng là tôi đang giành lấy và phá hoại chính tác phẩm này.
Tôi đã làm gián đoạn mạch truyện được định sẵn bởi Tác giả để khiến nó đi theo ý mình.
…Cô ấy thậm chí còn tha thứ cho tôi vì đã làm vậy. Có khi nào là vì cổ tin tưởng tôi không? Hay là vì cổ không thể thay đổi được tôi?
Mặc dù việc cô ấy không giận tôi là một điều tốt, tôi lại có hơi thất vọng vì đã không thể đạt được mục đích thứ hai.
Bạn hỏi nó là gì sao?
…Tôi muốn biết rốt cuộc mình là một con người thực sự hay chỉ là một con rối vô hồn.
Tôi muốn biết sự thật.
Liệu tôi có thật sự là một con người? Hay tôi chỉ đang tự huyễn hoặc bản thân mình là như thế?
Tôi cũng không biết nữa. Vậy nên, tôi đã hy vọng rằng Tác giả sẽ tức giận.
Nếu như cô ấy có thể can thiệp vào thiết lập của tôi, vậy tôi hẳn chỉ là một con rối mà thôi.
Nếu như những ký ức về một gia đình mà tôi không hề quen biết đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi, vậy có phải tôi là một con rối không?
…Cơ thể này chỉ là một thứ được tạo ra bởi Tác giả. Một con rối được nhào nặn bởi bàn tay của cô ấy.
Chẳng phải cô ấy đã nói vậy hay sao? Cổ nói rằng cổ đã tự mình nặn ra bộ ngực của tôi bằng chính tay mình.
Khi một con rối nhạt vô hồn mờ nhạt bước lên sân khấu, thì việc điều chỉnh là cần thiết.
Vậy nên, khi thiết lập của các học viên trong học viện được thêm vào, tôi đã không nghĩ nhiều về nó. Bởi vì người bị chỉnh sửa không phải là tôi.
Việc đó chỉ đơn giản là điền thứ gì đó vào chỗ trống mà thôi. Những ký ức và hồi ức của tôi vẫn không bị thay đổi.
Nếu như có một con người nằm bên trong một con rối mang hình dạng của một con người, vậy con rối đó có được coi là con người không?
Tôi đã chọn tin rằng bản thân là con người.
Cuộc đời của tôi, nhân cách của tôi, tất cả chúng vẫn nguyên vẹn, không hề bị ghi đè như lũ rối vô hồn kia.
Tôi không đột nhiên bị mắc chứng mặc cảm tự ti như Lyla, hay cuộc đời của tôi cũng không đột nhiên bị thay đổi trong một nốt nhạc như gần 2,400 tên ác nhân kia.
Tất cả chúng được tạo ra chỉ bởi vài dòng chữ về bối cảnh được thêm vào.
“Tác giả-nim. Cô nghĩ thế nào là một con người?”
[…? Tự dưng hỏi gì lạ quá vậy.]
“Cứ trả lời đi.”
[Umm, tui cũng không rõ nữa…?]
“Tôi tin rằng thứ quyết định một con người chính là ý chí tự do. Đó là thứ tách biệt con người với những-thứ-không-phải-con-người.”
[Ý chí tự do?]
“Ừm.”
Nếu như thế giới này được vận hành theo ý chí của một vị thần toàn năng.
Nếu như tất cả con người chỉ đang bước lên sân khấu để biểu diễn và chết đi chỉ để mua vui cho vị thần đó.
…Liệu bạn có thể thật sự gọi sự tồn tại là con người không? Không, không bao giờ.
Như thế thì chúng chẳng khác gì những con rối cả. Một lũ rối đáng thương hại bị giật dây bởi số phận.
Chúng tin rằng hình động của mình là xuất phát từ chính ý chí tự do của riêng chúng, mà không nhận ra rằng chúng chỉ đang bị thao túng bởi sợi dây số mệnh mà thôi. Lũ rối đáng thương.
Không như tôi.
Tôi có thể phản bác lại ý kiến của cô ta, tương tác với cô ta, và hành động như tôi muốn.
Thế nhưng những kẻ khác thì sao? Cuộc sống của chúng, số phận, và cả những ý nghĩ của chúng, tất cả đều có thể bị thay đổi chỉ bằng một nét bút của cô ta.
“Con người mà không có ý chí tự do thì chẳng khác gì lũ rối cả.”
[…Vậy sao?]
“Tất nhiên.”
Tôi nở một nụ cười gượng với Tác giả, người đang rên rỉ như thể không hiểu tôi đang nói gì.
Thế nhưng tôi đã đi đến một kết luận.
Những “con người” duy nhất trên thế giới này chỉ có Tác giả và tôi.
Nếu chẳng may khi tôi hỏi cô ấy liệu cô ấy có thể chỉnh sửa tôi hay không, mà cô ấy lại nói ‘có’ thì…
…Tôi không dám hỏi câu hỏi đó.
Note của Tác giả:
Có vẻ như hôm nay có khá nhiêu suy nghĩ nội tâm đấy nhỉ.
Thậm chí đến cả tôi cũng cảm thấy có chút bối rối…
Nếu như ta giả định rằng có một vị thần có thể thay đổi cả thế giới, vậy thì bạn nghĩ thế giới đó sẽ là thật hay giả?
Tùy vào cách mà bạn nghĩ về vấn đề này, mà cách bạn nhìn nhận Arte sẽ thay đổi!
…Liệu nội tâm của Arte có phải đã bị can thiệp bởi thiết lập của Tác giả không?
Liệu cô ấy là một con người hay chỉ là một con rối tin rằng mình là người?
Ruminas: Những câu hỏi như thế này khiến tôi vui đến mức ngồi nhai mấy con số ở trường (Tui không hiểu ý của câu này cho lắm nên dịch sát nghĩa vậy thôi)
Trans: Sr vì lên chương muộn nha, nhưng mà chương này nói về suy nghĩ nội tâm của Arte nên tui đã cố chau chuốt lắm rồi đó. Chúc mn đọc vui vẻ nha!
P.S: Thấy thương chị nhà (ToT)/~~~


3 Bình luận