Chỉ vì có mắt híp không có nghĩa tôi là phản diện!

Chương 60 - Phả hệ của sói.

Chương 60 - Phả hệ của sói.

“…Đau đầu quá.”

Ngay khi Lyla lấy lại được ý thức, cô liền ôm đầu đau đớn.

Cơn đau tồi tệ này như xới tung cả đầu cô lên, khiến cô thậm chí còn không thể mở mắt trong một lúc.

Đây là lý do tại sao cô ghét dùng năng lực của mình.

Ngay khi sử dụng, cô sẽ mất ý thức và chẳng thể nhớ được bản thân đã làm bất kì điều gì.

Hơn cả thế, khi hết thời gian, cô gần như không thể di chuyển trong một lúc.

Có vẻ cô sẽ chẳng bao giờ có thể làm quen với năng lực này, dù có dùng nhiều tới đâu. Có lẽ cô nên vứt nó sang một bên suốt phần đời còn lại thì hơn.

Sau khi ôm đầu một hồi lâu, cơn đau cuối cùng cũng dần lắng xuống.

…Lần này có vẻ đau đớn hơn mọi lần.

“Cô tỉnh lại rồi à? Có đau không?”

“Ah, Arte? Không, vẫn còn đau lắm…”

“Hmm, bảo sao. Tôi đã bị bất ngờ đấy. Tôi không biết cô đã trở nên mạnh mẽ tới vậy. Cô cũng sẽ phải ngạc nhiên nếu được tận mắt nhìn thấy đó?”

“Sao cơ? Ý cô là gì…”

Lyla đang định đáp lại Arte thật lịch sự và nằm bệt xuống mặt đất, nhưng trước giọng nói có vẻ đầy kinh ngạc đó, cô bất chợt mở mắt ra.

Và khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mình, cô cuối cùng cũng nhận ra vì sao Arte lại nói như vậy.

“Có chuyện gì vậy? Đây là đâu?”

“Ở đâu là sao? Đây là nơi mà cô đã dùng năng lực vừa rồi đấy?”

“…Đống đổ nát này sao?”

“Ừm!”

Những công trình dù hơi bẩn nhưng vững chãi giờ đã tàn phá đến mức gần như đổ sập.

“…Cô nói tôi là ngươi gây ra chuyện này sao? Không thể nào?”

Đúng vậy, không thể nào.

Năng lực của cô không đa dụng như của Arte hay mạnh mẽ như của Điều tra viên.

Nó không phải một năng lực xuất sắc có thể sử dụng mọi lúc, như của Siwoo, điều mà cô đã học được từ Arte.

…Nó chỉ là một năng lực khiến cô phát điên và tàn phá mọi thứ trong một khoảng thời gian ngắn, rồi sau đó gục ngã vì kiệt sức.

Từ những gì cô nghe được, cô đã phát cuồng đến mức không thể cảm nhận được cơn đau khi bị tấn công, nhưng rốt cuộc thì cơ thể cô không thể nào tạo ra sức phá hủy ở cấp độ này được.

‘Nhưng Arte bảo chính mình là người đã gây ra chuyện này ư?’

“Bình thường thì sẽ rất khó, nhưng cô đã uống một thứ mà, còn nhớ chứ?”

“Thứ mà tôi uống sao?”

“Viên thuốc ấy. Ôi trời, cô lúc đó rất đáng sợ đấy~”

Lyla vô thức chạm nhẹ lên môi.

Giờ nghĩ lại thì, cô đúng là đã uống thứ gì đó như thế thật.

Những chiếc nanh mà cô cảm nhận được trước khi mất đi ý thức giờ đã biến mất tự lúc nào.

“Cô hẳn phải rất vui khi thấy năng lực của bản thân đã mạnh mẽ hơn nhỉ!”

“…Phải, ừ thì. Tôi rất mừng.”

“Nó là đan dược giúp cô nhận được truyền thừa sức mạnh từ tổ tiên của cô, cô có thể gọi nó là ‘phản tổ’. Ngạc nhiên thật đấy? Không ngờ tổ tiên của Lyla lại là ma sói đấy.”

“Ra vậy. Tổ tiên của tôi là ma sói sao… Khoan đã, cái gì cơ?”

Lại nữa.

Cô chẳng thể nhớ nổi ngày hôm nay mình đã nghe bao nhiêu thứ gây sốc nữa, nhưng giờ lại tới thêm một cái khác.

‘Sao cơ? Tổ tiên của mình là…gì cơ?’

“Ngay khi cô sử dụng năng lực, cô đã trở thành ma sói và phát cuồng phải không? Tuyệt vời thật đấy.”

“T-Thật sao…?”

“Phải. Nhìn đằng kia kìa. Có thấy không? Vết cào trên bức tường đó. Là cô đã làm đấy?”

Như Arte nói, có một vệt móng dài trên bức tường cô ấy chỉ.

Những vết móng đầy vẻ hăm dọa cứ như chúng được khắc lên bởi một con thú hung tợn vậy.

‘…Mình thật sự đã tạo ra thứ đó sao?’

”Có vẻ như năng lực của cô đã biến đổi. Nó không còn chỉ là phát cuồng nữa, mà giống như phát điên hoàn toàn sau khi mượn sức mạnh từ tổ tiên. Có lẽ đêm trăng tròn hôm nay cũng đã giúp nó mạnh mẽ hơn nữa!”

Lyla có thể nghe tiếng Arte nói liến thoắng từ xa, nhưng chẳng có gì lọt tai cô cả.

‘…V-Vậy cô đang nói rằng tôi đã biến thành ma sói ư?’

Và đấy chính là tác dụng của viên đan dược Arte đưa cô sao? Viên đan dược giúp cô sử dụng được sức mạnh của tổ tiên…

Cô đã bị sốc.

Thậm chí nếu cô nghe mẹ mình thực chất là bố mình thì có khi còn chả sốc bằng thông tin này.

Sao có thể không sốc chứ? Đấy là ma sói đấy! Một con quái vật nguy hiểm chỉ xuất hiện trong sách vở!

Thứ sở hữu trí tuệ tương đương với còn người và có thể trà trộn vào xã hội nhân loại nhưng sẽ phát cuồng và tàn phá mọi thứ mỗi đêm trăng tròn!

‘…Và thứ đó là tổ tiên của mình ư?’

“V-Vậy thì…”

“Có vẻ tổ tiên của cô có khẩu vị rất độc đáo đấy, Lyla!”

“…”

Cô tuôn ra vô số lời khinh bỉ đến với người tổ tiên chẳng biết mặt kia trong đầu mình.

Có vẻ như tổ tiên của cô thật sự điên rồi.

‘Đừng bảo là họ đã làm thế…với một ma sói, thứ gần như có tí điểm chung nào với nhân loại ngoại trừ việc đi bằng hai chân đấy nhé?’ (ừ thì, trừ đêm trăng tròn ra thì bình thường thì vẫn giống người mà)

“Tổ tiên của mình…”

“Phả hệ kinh đấy nhỉ!”

“Cô ngậm miệng lại giùm tôi được không hả?”

Cô thậm chí còn buồn hơn khi nhìn thấy cái xác khổng lồ đang nằm đằng xa.

Như thể muốn chứng minh những lời Arte nói là thật, những vết thương kia trông như hắn đã bị một con sói cắn xé vậy.

‘Mình chưa bao giờ nghĩ rằng tác dụng của viên thuốc đó sẽ như thế này…’

Mặc dù hắn là kẻ đã tấn công cô, nhưng cô vẫn cảm thấy tội nghiệp cho hắn.

Hắn hẳn sẽ chẳng muốn một viên thuốc như thế này đâu…

“Ah, vì cô đã làm việc chăm chỉ, tôi có nên làm món bít tết tối nay không?”

Cô suýt phát bực khi nghĩ rằng Arte đang chế nhạo cô, nhưng rồi cô nhận ra khi nhìn thấy biểu cảm của cô ấy.

Cô gái này chẳng có tí chột dạ nào cả, dù cho cổ biết tôi vừa mới bị rượt bởi một con bò mộng xong.

“…Tôi không muốn thấy bò nữa đâu, nên hãy dùng thịt lợn đi.”

“Hiểu rồi. Hmm, mình nên làm món gì đây nhỉ?”

Arte, vừa ngâm nga vừa đá chân sáo, lúc này trông như một cô gái đúng với tuổi của cô ấy.

Ngoại trừ mùi máu nồng nặc và bộ quần áo nhuốm máu vẫn còn rất mới.

Sự khác biệt giữa ngoại hình thường ngày của cô ấy và tình huống bất thường này khiến người ta có một cảm giác khó chịu.

Đến mức cô cảm giác như thể Arte là một kẻ ngoại lai không thuộc về thế giới này.

***

“Này, cậu nghe gì chưa?”

“Nghe rồi, nghe rồi. Ngày nay ai mà chưa biết chuyện đó chứ?”

“Đúng không?”

Tiếng các học viên bàn tán vang vọng khắp lớp học.

Không chỉ có nhóm con trai vừa rồi.

Cả những cô gái cũng tụ tập lại, vài người thì bàn tán ngoài hành lang, và thậm chí là các giảng viên cũng nói về chuyện này.

Mọi người đều đang nói về câu chuyện được đưa trên bản tin.

“…Haiz.”

“Arachne lại ra tay rồi. Lần này, ước tính có tới khoảng 800 người lận đấy?”

“Nhiều thật đấy. Tại sao trong thành phố nhỏ bé này lại có nhiều ác nhân đến vậy nhỉ?”

“Ai biết.”

Siwoo khẽ thở dài.

Cậu không có tí tâm trạng để tham gia lớp học cả. Không khí của cả học viện hiện tại đều như nhau.

…Có lẽ đó là lý do mà cả giảng viên cũng đành thở dài và tuyên bố tự học. Điều đó rõ là có nghĩa là cứ tám chuyện tự do đi rồi tiết sau đừng có ồn ào nữa.

“Tớ nghe nói vụ lần này bao gồm vài người đồng thời tấn công vào căn cứ của tổ chức ác nhân. Con số ước tính là khoảng bốn người.”

“…Bốn người sao.”

“Phải. Thông qua phân tích phương pháp giết người họ đã giảm con số xuống còn khoảng bốn người.”

Thông tin Amelia nhẹ nhàng ném ra không gì khác ngoài một thông tin cực kì giá trị.

Bởi vì tin tức chỉ nói rằng Arachne đã thảm sát lũ ác nhân một lần nữa và đó cũng là thứ duy nhất được tiết lộ với công chúng.

“Cậu biết đấy, Siwoo.”

“Hm?”

“…Bỏ cuộc thôi.”

“…”

Cậu có thể đoán được Amelia muốn nói gì.

Mục tiêu cuối cùng của bọn họ.

‘Cổ đang nói về việc ngăn chặn Arte nhỉ?’

“Bất kể tớ có suy nghĩ đến thế nào, đối đầu trực diện với Arte là bất khả thi.”

“N-Nhưng…”

“Nhưng nhị gì hả? Con số đã lên đến 1,600 người rồi đó. Hàng ngàn người… Tớ thật sự chưa từng nghĩ lại có nhiều ác nhân đến như thế.”

“…”

Amelia không nói trực tiếp với cậu.

Nhưng ý định của cô rất rõ ràng.

…Cô ấy hẳn muốn từ bỏ ý tưởng hạ gục Arte và thay vào đó tập trung toàn lực vào việc quyến rũ cổ.

“Chúng ta có thật sự phải làm thế không?”

“Thế thì ta phải làm gì hả? Cậu không thấy chúng ta đang dần đi chệch hướng sao? Nó vốn đã bất khả thi ngay từ đầu rồi.”

“Haiz…”

Amelia nói không sai một điểm nào.

Bởi vì cô ấy nghĩ việc ngăn chặn Arte chỉ cần phải ngăn một mình cô ấy là đủ, nhưng hóa ra không phải.

Hóa ra Arte cũng là một thành viên của một tổ chức và bọn họ đủ khả năng để tàn sát hàng nghìn người.

Ngay từ đầu, độ khó này đã không phải là thứ họ có thể đối mặt rồi.

“Không còn cách nào khác.”

“…Phù.”

Để mà so sánh, thì việc quyến rũ Arte cũng chẳng dễ hơn tí nào.

Amelia, người chú trọng tính hiệu quả, hẳn không thể nào hiểu được.

Tại sao Siwoo lại phản đối ý tưởng này cơ chứ?

‘…N-Nhưng. Cứ thử nghĩ về nó đi.’

“Chẳng phải chúng ta ngay từ đầu đã thật ngu ngốc khi nghĩ rằng thể quyến rũ được Arte sao?”

“Cậu lại đang nói linh tinh gì đấy? Mặt cậu đủ ưa nhìn rồi, vậy nên cứ làm theo những gì tớ nói đi.”

“Được rồi…”

Chẳng có gì lọt được tai cô ấy cả.

Rốt cuộc thì, với sự hỗ trợ đầy nhiệt tình của Amelia, liên-minh-chống-lại-Arte (chỉ có hai thành viên) đã quyết định sẽ thay đổi chính sách tiếp cận với Arte.

Từ ‘Phòng chống Arte’ thành ‘Quyến rũ Arte’.

“…Vậy thì cậu định sẽ làm gì?”

“Hmm, cách tiếp cận thông thường sẽ là liên tục đi hẹn hò…”

Amelia bắt đầu suy ngẫm, nói rằng lối tiếp cận thông thường hẳn sẽ không có tác dụng với Arte.

Đương nhiên, Siwoo cũng nghĩ vậy.

Ngay từ đầu, kể cả lý do cô ấy hứng thú với cậu cũng đã là cả một dấu hỏi lớn rồi.

‘…Ừ thì. Mình cũng chưa bao giờ đi hẹn hò với ai cả, nhưng mình không nghĩ sẽ nhận được một câu trả lời tích cực khi nói ra điều đó đâu.’

Cậu không có kinh nghiệm hẹn hò, vậy nên cậu không biết liệu Arte có cảm thấy không thoải mái hay không.

“Tạm thời, hãy cứ theo lối “chậm mà chắc” đi.”

“Chậm mà chắc?”

“Nó là chiến thuật nơi mà từ một bạn cùng lớp trở thành bạn bè, từ bạn bè trở thành oppa, rồi từ oppa trở thành anh yêu, và rồi từ anh yêu thành daddy.”

“???”

Amelia đang nói cái quái gì thế…

Họ rõ ràng đang nói cùng một ngôn ngữ, nhưng tại sao cậu lại phải mất một lúc lâu mới lý giải được ý của cô ấy nhỉ.

“Ngày mai là buổi học cuối cùng trước khi nghỉ hè, đúng không?”

“Ừm, đúng thế.”

“Khi nhắc đến nghỉ hè, cậu sẽ nghĩ đến điều gì đầu tiên?”

“…Ai mà biết được?”

“Là biển, bãi biển đó!”

Amelia ra hiệu cho cậu đầy phấn khích.

…Thực ra, Siwoo tự hỏi liệu cô ấy có thực sự quan tâm hay không.

Cậu thì luôn lo lắng xem phải làm gì, còn Amelia có vẻ như lúc nào cũng vui vẻ cả.

Khi cậu đang nghĩ như vậy, Amelia tiếp tục.

“Thông thường, sẽ rất khó để gặp được Arte trong kì nghỉ! Nhưng giờ chúng ta đang cùng trong một câu lạc bộ! Không phải là không có cách để gặp cô ấy!”

“Vậy thì tại sao lại là biển?”

“Hãy cùng đi du lịch biển đi.”

“Du lịch?”

“Phải. Sẽ chỉ có chúng ta đi với nhau để gắn kết hơn thôi. Cậu nghĩ sao?”

Siwoo hoàn toàn bất ngờ.

Bởi vì đây là một ý tưởng hoàn toàn bình thường đến từ Amelia.

Đi du lịch biển nghe không phải là một ý kiến lạ.

‘Mình đoán là cô ấy cũng có những suy nghĩ bình thường…’

“Và rồi cậu sẽ vồ lấy Arte trong bộ đồ bơi… sau đó cô ấy sẽ không còn quần áo nào để mặc nữa, và rồi cổ sẽ không thể phản kháng…!”

Bỏ câu đó đi.

Đầu óc cô ấy chẳng bình thường tí nào cả.

Cậu thật ngu ngốc vì đã tin vào điều đó dù chỉ một giây.

“Không, có lẽ phương pháp nhốt cậu trong phòng thay đồ…?”

“…Amelia này. Cậu có thực sự định quyến rũ Arte không, hay là cậu chỉ đang cố ám sát tớ hả?”

Cậu thở dài khi thấy Amelia lại tiếp tục nói linh tinh.

Mai đã là ngày cuối cùng đi học trước kì nghỉ hè rồi.

Siwoo cũng vô thức cảm thấy phấn khích trước kì nghỉ đang đến gần mà không nhận ra.

                                     

Note của Tác giả:

Có vẻ nói dối cũng là cả một nghệ thuật.

Kể cả khi bạn biết đó là nói dối, nếu như nó nghe có thể tin được, bạn rốt cuộc cũng sẽ bị lừa thôi…

                                     

Trans: Nay tiết học bị hoãn nên tui rảnh, vậy nên tranh thủ thêm một chương bù cho tuần trước bị chậm đây. À và nếu mọi người đọc xong có thể để lại bình luận để tui có thêm động lực nhé. Thanks all!

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!