Just because I have narrow eyes doesn't make me a villain!
Chương 43 - Khuất phục.
3 Bình luận - Độ dài: 2,715 từ - Cập nhật:
Bỏ lại căn phòng nơi bốn tên ác nhân kia vừa đi chầu ông bà, tôi bước ra ngoài hành lang.
…Có lẽ tiến độ hiện tại hơi chậm rồi.
Cả hành lang gần như bị lũ ác nhân chiếm trọn, như thể đang chuẩn bị cho tôi một màn đón tiếp nồng hậu vậy.
“Wow, các ngươi đây là đang chào đón ta sao? Ta không biết mình lại nổi tiếng đến như thế đó. Các ngươi quả có mắt nhìn đấy.”
“Đừng mất cảnh giác! Ả chính là Arachne đấy! Lập đội hình!”
Hah, nghiêm túc đấy.
Mấy tên này chẳng có khiếu hài hước gì cả.
Tôi đã cố nói chuyện với chúng một chút trước khi đánh nhau mà.
…Chà, sao cũng được. Tôi cũng chẳng có nhiều thời gian rảnh lắm.
Nếu chúng muốn nghiêm túc thì tôi chiều.
“Được thôi. Thật vui khi nhìn thấy mọi người tận tâm với công việc đến vậy đó, chỉ là có một thứ cần phải nói.”
“…Ngươi muốn nói gì? Có muốn đầu hàng cũng vô dụng thôi. Ngươi sẽ không thể toàn thây bước ra khỏi đây đâu.”
Ugh, đúng như mình nghĩ mà.
Nếu mà bị bắt lại thì tôi khó mà còn đủ tứ chi đây.
Nếu tôi cứ cố chấp thâm nhập một cách ngu ngốc thì khả năng cao là tôi trở thành một Robo-Arte biết bắn tia năng lượng từ lòng bàn tay.
Kể cả có dùng hết toàn bộ quần áo đến mức trần như nhộng đi nữa, tôi vẫn sẽ không thể hạ hết bọn chúng.
Trong trường hợp đó, tôi sẽ cần phải khiến chúng sợ hãi.
Cốt lõi của chiến đấu luôn là về khí thế. Chỉ cần không còn ai muốn đánh với tôi nữa là được.
Nếu 500 tên mất ý chí chiến đấu, vậy thì tôi sẽ chỉ phải giết 100 tên mà thôi.
“Ta hiện tại có hơi bận, vậy nên để chơi với tất cả các ngươi thì có hơi khó. Vậy nên những ai muốn vui vẻ một chút thì hãy bước lên đi.”
“…Vớ vẩn! Tất cả chuẩn bị chiến đấu! Bắt con điếm đó lại! Không, giết ả luôn cũng được! Ai giết được ả sẽ có thưởng!”
Hmm, như dự đoán, chỉ nhiêu đây thì chưa thể dọa cho chúng sợ được.
Được rồi, tốt thôi.
Nếu như nhiêu đây chưa làm chúng sợ, thì tôi sẽ trực tiếp cho chúng thấy.
“…Các ngươi sẽ phải hối hận đấy. Đây là lời cảnh báo cuối cùng. Nếu như các ngươi muốn sống thì tránh sang một bên.”
“Tấn công!”
Vô số đòn tấn công bằng mana từ xa bay tới ngay sau mệnh lệnh đó, hoàn toàn không quan tâm tôi nói gì.
“Haiz, được thôi.”
Được.
Các ngươi không muốn nghe ta nói chứ gì?
Sử dụng một phần tất, tôi kéo những sợi tơ tụ lại thành một tấm khiên.
Nhưng như người ta hay nói, chiến tranh là trò chơi đọ số lượng. Chiếc khiên phải hứng chịu hàng chục đòn tấn công rung lên dữ dội như thể có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.
Có vẻ như bọn này không hẳn là lũ ngốc.
Chỗ này hẹp hơn tôi tưởng.
Kể cả khi có hàng trăm tên ác nhân cùng lao lên, thì số lượng tôi phải đối mặt cùng lúc là có giới hạn.
Có phải vì thế nên hắn mới ra lệnh tấn công từ xa không?
Vậy thì tôi cũng phải di chuyển thôi chứ nhỉ?
Tôi kéo những sợi tơ ra từ đôi găng hở ngón mà tôi đã cố ý không dùng đến và đâm chúng vào cánh tay của một gã cơ bắp.
"Guh, gaaah...?!"
“Tơ sao…?! C-Cố chịu đựng đi! Ả định dùng mày làm lá chắn sống đó! Cố hết sức chịu đựng đi!”
Hmm, chính xác, chúc mừng nhé.
Như tôi mong đợi, tên này là một siêu năng giả loại tăng cường thể chất. Nhìn ngoại hình là biết ngay.
Tôi sẽ cần phải tìm tên khác nếu như hắn không phải, cơ mà tên này thì hoàn hảo rồi.
Tôi vận chuyển dòng mana, thao túng những sợi tơ. Tôi ngả người ra sau, giật mạnh chúng như thể muốn lôi hắn về phía mình
Đám ác nhân tưởng rằng tôi sẽ khống chế và dùng hắn làm khiên thịt giờ đã bắt đầu động não.
Một tên to con lập tức cắm chân xuống đất để không bị kéo về phía tôi, và vài tên khác ghì chặt vai hắn…?
Không, tại sao lũ phản diện lại hợp tác với nhau cơ chứ? Tôi không thể hiểu nổi.
Chiếc lưới được đan bằng vô số sợi tơ trên đầu tôi đang có dấu hiệu nứt vỡ.
Thật là éo le mà.
…Thế nhưng đám ác nhân kia đã hiểu nhầm một chuyện.
Đó chưa bao giờ là ý định của tôi cả.
Ngay khi tấm lưới trên đầu phát ra tiếng rách, tôi liền kết thúc trò kéo có mà mình đã cố duy trì bằng mana này.
Thứ sức mạnh mà tôi đã dùng mana để tạo ra lập tức tụt xuống mức độ của một nữ sinh trung học bình thường. Đương nhiên là, thế cân bằng của trò kéo co liền sụp đổ.
“C-Cái gì?!”
Đến giờ đố vui rồi.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như một trận đấu kéo co đang diễn ra căng thẳng và một bên đột nhiên buông tay?
Thế cân bằng sẽ ngay lập tức bị phá vỡ.
Thật không ngờ là chúng lại cố ngăn hắn rơi vào tay tôi đấy.
Đây là lý do tại sao tôi lại chọn một tên siêu năng giả loại tăng cường thể chất đấy. Tôi đúng là may mắn mà.
Tôi giữ lấy một đầu của sợi tơ và để bị chúng kéo đi, giúp tôi ngay lập tức kéo gần khoảng cách với chúng trong khi có thể tránh được hết cơn mưa đạn đang lao tới.
"Ta-da!"
“Con điên–“
“Xin chào, và tạm biệt.”
Tôi liền lấy thủ cấp của tên cơ bắp vừa kéo mình tới và bồi thêm cả mấy tên phụ vừa giúp hắn nữa như lời cảm ơn.
Mấy tên vừa chết lặng liền cố gắng tấn công tôi, thế nhưng ngay khoảnh khắc đó bộ đồng phục của tôi ngay lập tức phân rã, và vô số những sợi tơ được tự do liền nhảy múa điên cuồng như thể đang ăn mừng.
…Tuyệt kĩ mà tôi đã thề rằng sẽ phong ấn đến cuối đời.
Dù không muốn phải dùng đến nó, thế nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác.
Bởi vì mục tiêu là phải khiến bọn chúng sợ hãi hết mức có thể.
“Phụt…Ah, chết tiệt. Máu văng vô miệng mình rồi.”
"Hii, hiiiek...."
Nhưng sợi tơ nhảy múa điên cuồng khắp hành lang.
Sàn nhà vốn sạch bong giờ đây lại nhớp nháp bởi máu như thể nó vốn là như thế rồi vậy.
…Wow, đông thật đấy.
Mới đầu được nghe thì 600 có vẻ nhiều, thế nhưng khi được nhìn trực tiếp thì còn kinh khủng hơn thế nhiều.
Tôi đã chém không biết bao nhiêu tên, thế nhưng quân số của kẻ thù không có vẻ gì là suy giảm cả…
Tôi phủi bụi trên một chiếc mũ nồi thuộc về một tên trông có vẻ là chỉ huy rồi đội lên.
Eek, vẫn còn máu dính trong này, tởm quá…Nhưng tôi cần ít nhất một món gì đó trên người để không hoàn toàn khỏa thân, vậy nên không còn cách nào khác… [note75718]
“Thật không may. Ta đã bảo rằng tên nào muốn sống thì chạy đi mà, thế mà có ai chịu nghe đâu.”
“Á-Ác quỷ …!”
“Ác quỷ nghe chung chung quá. Ta có cái tên cực ngầu là Arachne đấy, biết không hả?”
Dù cái tên đó không phải do tôi nghĩ ra. Tác giả mới là người nghĩ ra nó cơ.
Hmu*[note75719], khiếu đặt tên của cô khá tuyệt đấy.
Tôi hóa ra lại khá thích cái tên đó. Arachne.
“Vậy…Giờ thì ngươi sẽ chiến đấu hãy bỏ chạy đây? Quyết định nhanh lên đấy.”
Sợ đi mà, sợ đi mà, sợ đi mà, sợ đi mà…!
Không rõ là bởi vì tôi đã dùng một tuyệt kĩ mà mình không muốn phải sử dụng, hay là bởi vì tôi đã cầu nguyện bằng cả tấm lòng nữa?
May thay, đám ác nhân bị kinh sợ bắt đầu chậm rãi lùi lại.
Tất cả chúng đều trông có vẻ bị sốc nặng trước cảnh tượng con người bị biến thành thịt vụn trước mắt.
Chúng hoảng sợ, nghĩ rằng điều tương tự cũng có thể sẽ xảy ra với mình.
Haha. Chiến thuật làm màu, đại thành công!
…Ừ thì, ta cũng không có ý định tha cho bất kì ai đâu kể cả khi ngươi có chạy trốn đi nữa.
Ta đã chặn tất cả các lối ra rồi, lũ ngốc.
Sau khi tất cả quan chấp hành bị giết thì chúng sẽ phải hối hận vì đã không chọn chiến đấu ngay lúc này.
***
“Ahaha…. Ngươi làm ta giật mình đấy. Suýt chút nữa là đã hạ được ta rồi.”
“L-Làm ơn tha mạng…! Spira, giúp tôi! Tôi, tôi không di chuyển được…!”
Chúng ta tiêu rồi.
Spira, quan chấp hành của Übermensch với nửa thân dưới là rắn, là một trong 12 cung hoàng đạo.
Cô biết mình đã thua rồi.
Đòn tập kích của mà cô ngỡ là hoàn hảo đã bị phá giải chỉ trong một nốt nhạc.
Và thậm chí còn bằng một cách khá hoa mỹ nữa.
“S-Sao có thể…? Tại sao lại thất bại cơ chứ? Không, làm thế nào…?!”
"Hm?"
“Làm sao ngươi giết được Ovis chứ…!”
“Ah, thứ này sao?”
Cái cảm giác khi nhìn một người đồng đội mới phút trước vẫn còn sống sờ sờ đó, giờ lại bị gọi là ‘thứ này’ trong khi cơ thể bị treo lủng lẳng vô hồn.
Những kẻ không được tận mắt chứng kiến sẽ không bao giờ có thể biết được. Cả cô cũng ước gì mình không phải biết đến nó.
“Lông của Ovis sẽ có thể lập tức hấp thụ hầu như mọi đòn tấn công cơ mà…”
Ovis, kẻ sở hữu một lớp lông cừu cực dày, dù hắn thiếu khả năng tấn công thế nhưng bù lại hắn có thể sức phòng thủ cực kì khủng khiếp trong hầu như mọi trường hợp.
Mọi động năng đều không thể xuyên qua được lớp lông của cô ấy và sẽ tiêu tán sau khi chỉ cắt được vài sợi lông, vậy nên chúng không thể gây hại cho cô ấy được.
Cổ luôn kiêu ngạo rằng bản thân gần như không thể bị thương nặng được trừ khi bị thiêu cháy hay giật điện.
Vậy mà giờ cô ấy đang bị treo lên như một con rối mất người điều khiển vậy.
“Ah, vậy ra đó lý do tại sao nó lại khó cắt như vậy. Một dạng miễn thương vật lý hay gì đó chăng?”
“Ngươi đã làm gì hả…!”
“Aah, cũng chẳng có gì nhiều đâu. Nếu như một lần không được, vậy thì chỉ cần làm đi làm lại thật nhiều là được, đúng không? Ngươi làm ta giật mình đấy, tự dưng lao ra ôm người ta à. Nếu như một hay hai lần không đủ, vậy thì cứ lặp đi lặp lại hàng trăm lần đến khi nào được thì thôi.”
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô khi nhìn dáng vẻ người phụ nữ đang thốt ra những lời đó.
‘Ả có thể chém vào cùng một chỗ nhiều lần như thế chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy sao…?’
“Nhờ ơn cái thứ đó mà giờ trang phục của ta bị dùng hết rồi. Aah, chết tiệt. May mà ít ra còn có bộ lông cừu này. Suýt tí nữa là ta trở thành một đứa biến thái rồi.”
Không nghe thấy đoạn lẩm bẩm của Arte, Spira nhìn vào con rối từng là đồng đội của mình.
Kris, một bán nhân lợn rừng. Anh ta cũng có khả năng phòng thủ vật lý kha khá, và đòn tấn công của anh ta mang theo một sức nặng đủ để nghiền một người bình thường thành một vũng máu.
…Một gã như thế giờ lại đang run rẩy trước một sợi tơ nhỏ bé.
“Ta thấy chiến thuật của các ngươi cũng khá tốt đấy? Một kẻ với sức thủ vật lý cao ôm lấy đối phương và những kẻ còn lại sẽ tấn công. Phải nói là khá tinh vi đấy, nếu ta tự nhận xét.”
“N-Ngươi đang chế giễu ta đấy à…?”
“Và cũng khá thông minh khi ngươi cũng sẽ sẵn sàng tập kích trong trường hợp thất bại nữa.”
Dù toàn thân cô ta nồng nặc mùi máu thế nhưng ả vẫn nở nụ cười rạng rỡ trong khi điều khiển Kris. Không, thay vì nói là điều khiển, có khi cô ta chỉ đang chơi đùa với cơ thể của anh thôi.
…Bởi vì ả đang bắt anh ta di chuyển qua lại và quan sát với vẻ mặt đầy tò mò trong khi độc tố của Spira đang dần lan rộng khắp cơ thể anh ta.
Cô đã thực hiện một lần tập kích thứ hai ngay khi nhận ra Kris đã thất bại.
Ả đã dùng anh như một tấm khiên thịt và nhanh chóng tẩu thoát.
“Dừng, dừng…! Độc tố đang lan rộng ra đấy! Rốt cuộc ngươi muốn gì hả?! Thông tin?! Hay là tiền?! Rốt cuộc ngươi muốn cái gì thì cứ nói đi! Ta sẽ đưa cho ngươi hết!”
“Ah, ngươi thật sự sẽ cho ta bất kì thứ gì sao?”
“Phải! Ta sẽ cho ngươi bất kì thứ gì ngươi muốn! Mau nói đi!”
“Mạng của ngươi.”
"...Guhek?!"
Và đó là cái kết của Kris, kẻ đã run sợ trước một sợi tơ nhỏ bé cạnh tai mình.
Hắn luôn tự hào về lớp mỡ dày của mình, đến mức một sợi tơ nhỏ bé như thế chẳng khác gì một món đồ chơi vô hại với hắn.
Sợi tơ nhỏ bé ấy đột nhiên đâm thẳng vào tai hắn, và ngay sau đó Kris đổ gục xuống với máu chảy ra từ cả mắt lẫn mũi.
Ả đã khuấy nát cả bộ não của anh ta bằng sợi tơ đó sao?
Mặt cô trở nên trăng bệch trước hình ảnh kinh hoàng mà bản thân tưởng tượng ra.
“Mấy thứ như tiền và thông tin của các ngươi là vô nghĩa đối với ta. Sau cùng thì thứ duy nhất ta muốn là mạng của các ngươi mà.”
Trong nháy mắt.
Thật sự là chỉ trong nháy mắt, hai quan chấp hành đã chết khi cố tập kích ả ta.
Họ là những người có kinh nghiệm chiến đấu khá là phong phú đấy.
“Giờ thì, ngươi là kẻ duy nhất còn lại…Ta nên làm gì đây nhỉ.”
Đầu óc cô trống rỗng.
Cô phải làm gì đây?
Rốt cuộc cô phải làm sao mới có thể sống sót chứ?
…Thời gian suy ngẫm của cô chẳng kéo dài lâu.
Bởi vì cô nhận ra rằng mình sẽ không thể sống sót dù có cố làm gì.
Vậy nên cô quyết định sẽ phó thác hết cho bản năng.
“Làm ơn tha cho tôi!”
Và cô quyết định cúi đầu sát đất, như một con rắn thấp hèn vậy.
Note của Tác giả:
Viết cảnh giết heo làm tôi thèm ăn thịt heo quá…
Món chính của hôm nay sẽ là thịt ba chỉ heo.
Ruminas: Tự dưng tôi mất cảm giác thèm ăn rồi. Không biết là do tôi bệnh hay là do chương này nữa, nhưng chắc chắn thủ phạm là một trong hai thứ này.
Trans: Tui hơi kém khoản dịch mấy đoạn chiến đấu, vậy nên có gì thì mọi người hãy góp ý cho tui nha, cơ mà đừng ném đá tui buồn `(*>﹏<*)′


3 Bình luận