Volume 2: Bình Yên Trước Cơn Bão

Chương 157: Áo Giáp Tàng Hình

Chương 157: Áo Giáp Tàng Hình

Ves bắt đầu tiến hành thiết kế mẫu biến thể của mình một cách nghiêm túc. Trước hết, cậu thực hiện nghi thức chuyển đổi cái hình ảnh tưởng tượng của mình thành một mục đích thiết kế. Trong đầu cậu chỉ có mỗi nhân vật Dã Khuyển, cho nên tâm trí cậu dễ dàng đi vào trạng thái tập trung cực độ như cậu muốn.

Như một thói quen, Ves bắt đầu từ khẩu súng trước. Chiếc Tam Nhãn được trang bị một khẩu súng khá là uy lực, vốn đã được tích hợp sẵn vào hệ thống ngắm bắn của mẫu nguyên bản. Nó có hai chế độ mặc định: một là tập trung vào hỏa lực và độ chính xác, và cái còn lại dùng để bắn liên thanh ở tầm gần và trung. 

Mặc dù khẩu súng laser này đáp ứng cả hai vai trò khá là tiện lợi, nhưng bản thân mẫu gốc lại hoạt động khá là kém ở tình huống thứ hai. Ves phải cân nhắc liệu cậu có muốn giữ lại chế độ bắn đó hay không. Chỉ vì chiến cơ không giỏi đánh cận chiến không có nghĩa là cái chế độ bắn liên thanh đó lại hoàn toàn vô dụng.

Thế nhưng, khi cậu xây dựng nhân vật Dã Khuyển kia, cậu đã tưởng tượng y đã dốc hết đam mê cho cây nỏ của y. Mặc dù nó chỉ xuất sắc ở một khía cạnh duy nhất, nhưng tay thợ săn tiền thưởng ấy vẫn có thể phát huy tác dụng của nó bằng cách chọn đúng cuộc chiến cho mình.

“Giới hạn tạo nên chiến lược. Chiến cơ xạ thủ luôn để kẻ địch tự tìm đến mình. Lúc đó, nó có thể quyết định tấn công hoặc rút lui.”

Ves đã giữ trọn vẹn mục tiêu thiết kế chiến cơ huấn luyện của mình bằng cách quyết định loại bỏ chế độ bắn liên thanh kia. Tuy chiến cơ của cậu sẽ bị kém ưa chuộng nếu thiếu mất cái chế độ đó, nhưng đổi lại, nó sẽ tăng cường tập trung vào một chiến lược tác chiến duy nhất. Phi công chiến cơ cũng sẽ nhanh chóng cải thiện trình độ của mình vào một kỹ năng chuyên môn thay vì nhảy cóc giữa nhiều phong cách tác chiến khác nhau.

Cậu liền bắt đầu đại tu toàn bộ khẩu súng trường laser kia. Cậu muốn nó trở thành một khẩu pháo laser nhỏ gọn, và cũng phải cực kì chính xác ở tầm trung và xa. Đồng thời tia laser của nó phải đủ khả năng vô hiệu hóa bất kì chiến cơ nào khi đã bắn trúng điểm yếu.

Cậu tháo bỏ nhiều linh kiện thừa thãi và lỗi thời. Thay vào đó, cậu nhanh chóng thiết kế một vài linh kiện hiện đại hơn được làm từ các loại hợp kim khác nhau để giúp tăng công suất tối đa và khả năng tản nhiệt của cây súng. Ves phải đảm bảo nó không bị tan chảy thành sắt vụn sau khi bắn một vài phát liên tục, nhưng mà cậu cũng chỉ có thể ước tính rằng nó chỉ bắn được năm phát mỗi đợt trước khi bắt buộc phải tản nhiệt mà thôi.

“Bắn có năm phát là tương đối ít đối với một khẩu súng trường như thế này.” Ves nghĩ. Nếu người ta mà nghe Ves định tái thiết kế một khẩu súng chỉ bắn được có nhiêu đó phát trong lúc giao chiến thì họ nghĩ cậu bị tâm thần mất. “Nhưng chờ đó mà xem, họ sẽ hiểu tại sao chuyện đó không có liên quan gì ở đây cả.”

Bằng cách biến khẩu súng trường thành một khẩu pháo laser cầm tay với công suất cao, Ves đã hoàn toàn nhảy khỏi cấp bậc 2 sao trong trò chơi. Cậu đã vay mượn rất nhiều từ những báo cáo và ghi chép nghiên cứu của Tiến Sĩ Kawasaki. Nhờ đọc qua những tài liệu cấm đoán ấy mà cậu đã học được cách biến tia laser gamma thành một thứ vũ khí có thể hoạt động ổn áp, mặc dù cậu vẫn thiếu nhiều kiến thức cơ bản để thiết kế một khẩu graser từ trang giấy trắng.

Hơn nữa, cậu cũng sao chép một vài tính năng từ khẩu pháo laser gắn cổ tay trên chiếc Caesar Augustus. Hệ thống vũ khí này sử dụng một cái bố cục cực kì nhỏ gọn giúp chiếc hiệp sĩ có thể khai hỏa liên tục không ngừng nghỉ, nhưng mà cái độ chính xác của nó thì không làm cậu hài lòng cho lắm. Nhờ có cái ví dụ thực tế đó mà Ves đã thành công thu nhỏ khẩu súng trường ấy xuống một kích cỡ hợp lý.

So với mấy khẩu đại pháo laser ngoài kia, thì phiên bản vũ khí của cậu trông vẫn giống như một khẩu súng trường bình thường vậy. Trọng lượng của nó chỉ nhỉnh hơn một chút so với bản gốc. Sau khi đã loại bỏ chế độ bắn liên thanh, Ves đã tạo ra nhiều không gian để nâng cấp chế độ bắn chính xác đến mức thượng thừa.

Ves chỉ tốn khoảng một ngày rưỡi để hoàn tất bản thảo, nhưng cậu vẫn chưa dừng lại ở đó. Cậu dành thêm bốn ngày nữa để thử nghiệm vũ khí mới qua nhiều bài kiểm tra đa dạng.

Nhờ vậy mà cậu mới phát hiện ra vô số lỗi khác nhau. Do cậu vẫn chưa thật sự nắm vững hết các lý thuyết đằng sau những thủ thuật thiết kế súng laser, cho nên cậu đã áp dụng những kiến thức không chính chủ ấy một cách thô kệch và gà mờ thấy rõ.

Ves cũng đã lường trước điều này, cho nên cậu chỉ biết nhún vai rồi bắt tay vào cải thiện thông số mỗi khi bắt gặp một lỗ hổng. Thông qua quá trình thử nghiệm và sửa lỗi lặp đi lặp lại không ngừng, khẩu súng trường ấy dần thành hình với cái hình dáng cải tiến hơn trước, mặc dù khối lượng của nó cũng nặng hơn đáng kể.

Ves không có lựa chọn nào khác cả. Cậu đã đánh giá thấp các bộ phận đệm trung gian ở bên trong những khẩu súng laser cường độ cao. Nhiều bài kiểm tra mô phỏng đã đánh trượt khẩu súng của cậu một cách thảm hại chỉ vì nó vô tình rò rì nhiệt năng ở những khoảnh khắc rất nhỏ. Nếu chuyện đó xảy ra ngoài đời thực, thì một vài bộ phận mỏng manh hơn của khẩu súng sẽ dễ bị tan chảy và gặp trục trặc hơn so với tiêu chuẩn.

Cậu cũng không có nhiều lựa chọn với những vật liệu có sẵn trong tay mình. Trong khi Tiến Sĩ Kawasaki được phép sử dụng những vật liệu hiện đại và đắt tiền, thì Ves chỉ có thể chọn một vài vật liệu ngoại lai mà thôi. Cậu đành phải dùng số lượng để bù cho chất lượng, thế nên khẩu súng mới cồng kềnh như thế này.

Ưu điểm duy nhất của khẩu súng là bây giờ nó có thể bắn được sáu phát liên tục rồi.

“Vậy là xong khẩu súng, giờ thì tới lượt chiến cơ nào.”

Cậu cũng đã hoàn thành xong một bước nâng cấp lớn. Giai đoạn tiếp theo chính là điều chỉnh bộ khung sao cho phù hợp với phong cách tác chiến như cậu đã hình dung. Để chiến đấu một cách hiệu quả, nó phải tránh bị phát hiện và cũng phải có khả năng cắt đuôi kẻ địch truy đuổi.

“Ủa, không phải mình có giấy phép cho cái máy phóng hạt rồi sao?”

Chiếc Sương Ảnh Kích có thể phun ra một làn sương mù và các loại hạt li ti để gây rối nhiễu xung quanh. Mặc dù chiếc Sương Ảnh Kích sử dụng cái máy đó để hỗ trợ tấn công và phục kích kẻ địch, nhưng phi công cũng có thể tận dụng nó để tẩu thoát.

Cậu rà soát lại các giấy phép hiện có và đúng thật là mình đang sở hữu cái giấy phép ảo cho Hệ thống Relix Phóng Hạt Vahalla phiên bản I.

“Thế cũng được.”

Trước khi lắp cái máy phóng hạt vào bản thảo, cậu phải tái cấu trúc bộ khung lại trước đã. Cậu làm theo quy trình quen thuộc bằng cách cập nhật và tối ưu bố cục bên trong của chiếc chiến cơ. Theo kinh nghiệm trước đây cộng với một vài kiến thức bổ trợ đa dạng nhưng không mấy chuyên sâu, cậu mới có thể áp dụng nhiều bước điều chỉnh nhỏ lẻ.

Vì nó vốn là một chiến cơ bắn tỉa đứng yên một chỗ đằng sau tuyến phòng thủ, cho nên mẫu gốc của nó có chỉ số RF và CF thấp đến mức thảm hại. Bất cứ thứ gì bắn xuyên qua lớp giáp mỏng dính của nó đều có thể vô hiệu hóa chiếc Tam Nhãn một cách dễ dàng.

Mặc dù Ves đã cân nhắc để nguyên như vậy, thế nhưng cái đạo đức nghề nghiệp đã thôi thúc cậu phải ít nhất cho nó một cơ hội sống sót. Cậu dành khá nhiều thời gian để cải thiện chỉ số dự phòng của chiến cơ, nhưng lại tập trung chủ yếu vào việc tăng cường chỉ số ngăn khoang ở bên trong.

Cậu không muốn nó quá lì đòn, và cậu cũng không muốn làm ảnh hưởng đến khả năng tấn công của chiến cơ. Bởi vậy nên cậu mới buộc phải bù qua xớt lại để đảm bảo mẫu thiết kế của mình có đủ pin năng lượng cỡ lớn cùng với các bộ tản nhiệt phù hợp để đáp ứng nhu cầu khắt khe của cái khẩu súng kia.

Ngày ngày trôi qua, Ves tiếp tục tinh chỉnh và tái thiết kế nội tạng chiến cơ cho đến khi cậu hài lòng mới thôi. Khả năng sống sót của nó không có gì đáng để tự hào, nhưng ít nhất thì bây giờ nó có thể chịu được một vài viên đạn lạc trên chiến trường.

Phần còn lại là lớp giáp cho mẫu biến thể của cậu.

Nếu cậu muốn mẫu chiến cơ của mình có thể phục kích tầm xa, thì nó phải biết lẩn trốn sao cho kẻ địch không phát hiện được vị trí của nó. Ngay cả trong một khu rừng cây cối um tùm, thì chiến cơ vẫn có thể dò ra nhau một cách dễ dàng.

Nghĩ kỹ mà xem, chiến cơ là những cỗ máy kim loại khổng lồ tạo ra rất nhiều rung động và nhiệt năng. Điều này khiến cho không ít các nhà thiết kế phải đau đầu, bởi vì chỉ cần bị phát hiện một cái thôi là nhiệm vụ đã đổ sông đổ bể mất rồi.

“Máy phóng hạt cũng vô dụng trong trường hợp này. Làm sao có thể phục kích nếu như có một làn mây khổng lồ dày đặc các hạt gây nhiễu cảm biến ở ngay trên đầu mình chứ? Nó có khác gì giơ cái bảng ghi ‘TAO Ở ĐÂY NÈ’ đâu”.

Ves phải tra danh mục linh kiện trên Iron Spirit để tìm phương án khác. Cậu vào mục áo giáp và lọc hết những thứ không cần thiết. Nó không được quá nặng, cũng không được quá nhẹ, và quan trọng là không quá lộ liễu. Cậu thẳng tay loại bỏ những món không đạt những điều kiện ấy.

Cuối cùng thì cậu chỉ còn lại một vài lựa chọn. Ves liền chọn một sản phẩm có khả năng triệt tiêu tín hiệu và nhiệt năng thoát ra bên ngoài hoạt động hiệu quả nhất trong cửa hàng. Hệ thống giáp này cũng không được bền lắm, nhưng mà thôi cũng kệ, có này thì mất kia thôi.

[Công thức GS-15 của Công ty ArnodSys]: 250.000 hiện kim Bright

Giá cũng hơi chát phết, nhưng Ves vẫn có thể mua nó nhờ có Carlos mỗi tuần bán ra một chiếc Thế Hệ II một cách đều đặn. Thỉnh thoảng cậu vẫn giám sát nhân viên cậu làm việc. Ngoại trừ đôi lúc Ves giải đáp những khúc mắc của Carlos, thì cậu ta cũng đã thành thạo khâu chế tạo chiến cơ mác bạc rồi.

Tập Đoàn Chiến Cơ Hữu Sinh mới thành lập đưa ra mức giá 30 triệu hiện kim cho mỗi chiến cơ mác bạc. Thú thật thì đối với một chiến cơ tiền hệ mà còn không có giáp nén thì nhiêu đó có hơi đắt tiền.

Cho dù vậy, nếu cậu không có thêm dây chuyền sản xuất nào khác, thì cậu cũng không thể nào tăng sản lượng bán ra được. Miễn là chị Marcella có thể đưa đơn đều đặn, thì cậu cũng không ngại đề ra cái giá khiến phần lớn khách hàng phải thở dài ngao ngán.

“Mấy ngày đắt khách như thế này không được bao lâu đâu.” Ves tự nhắc nhở bản thân với nét mặt u ám.

Giá tiền của nhiều loại nguyên liệu thô cũng đã bắt đầu tăng nhanh trên thị trường. Nhiều nhà cung cấp nguyên vật liệu cũng gặp nhiều khó khăn để đáp ứng nhu cầu leo thang của khách hàng của họ.

Nếu tổng chi phí sản xuất tăng thêm ba mươi phần trăm, thì Ves đành phải ngừng bán chiến cơ mác bạc thôi. Mặc dù Ves vẫn có thể kiếm chút lợi nhuận bằng chiến cơ mác vàng, nhưng rồi cậu cũng sẽ buộc phải hạ giá nó tronh tương lai.

“Chiến cơ tiền hệ làm gì có cửa cạnh tranh nữa. Mình phải lợi dụng lúc này để kiếm càng nhiều tiền càng tốt trước khi chiến tranh nổ ra.”

Nói đơn giản là Ves đang chạy đua với thời gian. Cậu phải gom đủ hiện kim và điểm công trạng để tái lắp ráp chiếc máy in Dortmund và mua toàn bộ giấy phép sản xuất cần thiết để thiết kế một chiến cơ nguyên bản của riêng mình.

Cậu ước tính mình chỉ có tối đa hai năm, tuy nhiên, chiến tranh cũng có thể làm đảo lộn kế hoạch của cậu. Hy vọng là bọn Vesia biết điều mà ở yên ở đất nước chúng nó để cho Ves hoàn thành mẫu thiết kế nguyên bản của mình.

“Ha, mơ đi mày.” Ves cười khẩy với bản thân.

Dù sao thì, cậu lại tiếp tục thiết kế mẫu chiến cơ huấn luyện của cậu. Cậu dễ dàng lấy lại đúng tâm trạng phù hợp và tạo hình cho phần áo giáp bằng cái công thức GS 15 mà cậu mới mua.

Vì nó là một loại áo giáp giúp tàng hình trên chiến trường, cho nên về cơ bản thì nó có hai chức năng chính. Thứ nhất, nó ngăn nhiệt năng rò rỉ ra ngoài môi trường. Những lớp đệm bên trong được lắp đặt một cách thông minh để hấp thụ lượng nhiệt năng dư thừa phát ra từ bên trong chiến cơ và ngăn nó tỏa ra bên ngoài. Vào thời điểm nó được phát minh, thì cái hệ thống áo giáp ấy lại không hoạt động hiệu quả cho lắm trong những trận đánh chủ động.

“Miễn là nó hoạt động lúc chiến cơ đang nằm yên là đủ. Cái áo giáp chỉ cần giúp chiến cơ mình ẩn thân trước khi nó khai hỏa khẩu súng là được.”

Thứ hai là nó có thể triệt tiêu nhiều loại tín hiệu cơ bản nhất. Từ ngoài nhìn vào, nó có màu nâu đậm lì và hầu như không phản chiếu ánh sáng khi bị chiếu đèn lên.

Ngoài việc làm giảm tín hiệu điện từ, nó còn làm giảm tác dụng các hệ thống dò tìm như sonar, cảm biến chuyển động và cảm biến trọng lực. Tất nhiên là nó chỉ có hiệu quả ở một mức độ nhất định. Nhưng mà không sao cả, bởi vì Ves cũng định thiết kế cỗ máy của mình chuyên đi giao chiến ở tầm xa, cho nên nó cũng tương đối hiệu quả cho cái mục đích này rồi.

Nhờ vậy mà Ves mới có thể tạo ra một chiếc chiến cơ tàng hình khá là chuẩn bài. Mẫu chiến cơ xạ thủ ấy có những góc cạnh màu nâu đất mà nói thật thì không được ưa nhìn cho lắm. Nó toát ra một cái khí chất kỳ lạ nhưng cũng rất là dữ tợn, khiến cho ai nấy nhìn vào cũng phải đánh giá nó là một đối thủ nặng kí. Ves quyết định không thêm thắt trang trí nào khác để tránh làm giảm hiệu quả của lớp phủ tàng hình trên người chiến cơ.

“Giờ thì mình phải lắp cái máy phóng hạt nữa.”

Ves vay mượn ý tưởng lắp cái ba lô đựng máy phóng hạt ngày xưa mà cậu đã từng sử dụng. Tuy nhiên, cậu không tái chế nó mà bắt đầu lại từ đầu. Cậu đã thu gọn nó lại một chút trong khi lắp thêm cái Máy Tạo Mây Lễ Hội quen thuộc kia. Kết hợp với lớp giáp ngoài làm từ công thức số 15, thì hầu như không có cảm biến nào có thể phát hiện được nó cả.

Sau khi Ves đã hoàn tất bản thảo, cậu chạy sản phẩm của mình qua một loạt các bài kiểm tra chất lượng. Do cậu chưa bao giờ sử dụng lớp giáp tàng hình trước đây, cho nên hệ thống mô phỏng đã ghi nhận rất nhiều lỗi. Kết quả là những cách mà cậu đã sử dụng để tạo hình cho lớp giáp hóa ra lại làm ảnh hưởng đến chức năng triệt tiêu tín hiệu chiến cơ. Ves đành phải dành ra kha khá thời gian để sửa lại những lỗi nghiêm trọng ấy.

Cậu miệt mài làm việc cho đến khi cuối cùng chị Marcella mới gọi điện cho cậu.

“Hế lô Ves. Chị gọi để nói cho em biết là con tàu của em đang trên đường đi tới Bức Màn Mây rồi nhé.”

“Tuyệt vời!” Cậu reo lên vui mừng sau khi tạm dừng bước hoàn thiện cuối cùng cho bản thiết kế. “Em tưởng việc sửa chữa con tàu của em sẽ tốn nhiều thời gian hơn cơ.”

“Chị cũng tưởng thế, nhưng có vẻ như cái xưởng đóng tàu muốn chơi lớn xem em có trầm trồ không ý mà. Thậm chí là ông chủ còn đích thân giám sát công việc sửa chữa nữa cơ. Chị nghĩ chắc là ổng mê tít con tàu hộ vệ đời mới của em rồi.”

Cả hai cùng bật cười. Ves hiểu cảm giác đó. Nếu một ngày có một chiếc chiến cơ tân hệ hiện đại bậc nhất vũ trụ đi vào khu xưởng của Ves, thì chắc là cậu cũng thèm nhỏ dãi mất.

“Vậy còn thủy thủ đoàn thì sao chị?”

“Con tàu của em đã có đủ nhân lực và sẵn sàng xuất phát, nhưng mà…” Chị Marcella bỗng nhiên ngập ngừng.

“Có chuyện gì trục trặc à?”

“Có lẽ vậy.”

Tuyệt vời ông mặt trời. Ves không biết chị Marcella đã bày mưu tính kế cái gì, thế nhưng, một người nói năng trơn tru như chỉ mà còn vấp lời thì chuyện này có vẻ khá là nghiêm trọng rồi đây.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!