• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 10 - Ký ức về quá khứ vốn dĩ sẽ luôn được tô điểm đẹp đẽ hơn.

Chap 142

3 Bình luận - Độ dài: 7,638 từ - Cập nhật:

「Haa… haa…… rốt cuộc, cũng đã tới nơi……!!?」

Đúng như lời nàng thốt ra, quả thật nàng đã đến được chốn này. Xuyên qua khu rừng sâu tràn ngập tử khí, liều mạng cắt lối, vượt qua kết giới, cuối cùng cũng đặt chân vào vùng đất an toàn. Điều đó chẳng khác nào một kỳ tích, nhưng đồng thời, theo một nghĩa nào đó, lại là điều tất yếu.

Cuộc tàn sát yêu quái kéo dài suốt một ngày một đêm do tiểu thư Onizuki gây nên…… Mật độ yêu khí vốn đã loãng hơn nhiều so với bình thường, nay càng giảm thêm do những vật mồi nhử cùng khói lửa kéo bọn chúng về nơi khác. Nhờ thế mà số chướng ngại đã ít đi. Cộng thêm năng lực dò tìm nhạy bén của bản thân, nàng liên tục tránh thoát khỏi nguy hiểm, và nhờ vậy mới lập nên kỳ công. Quả là một chiến tích hiển hách.

Thế nhưng, đó chỉ là giải pháp cho vấn đề trước mắt mà thôi……

「Senpai vẫn chưa đến sao……!?」

Thở hổn hển vì thiếu dưỡng khí, đôi má ửng hồng, song nàng vẫn lập tức phóng mắt quan sát xung quanh để xác nhận thực tế. Nơi đây là một vùng đất an toàn được bao quanh bằng những sợi dây thừng thô, đủ sức chứa vài trăm người. Tuy vậy, nó cũng chẳng rộng lớn gì. Chỉ cần đi bộ nửa khắc là có thể đi một vòng quanh rìa ngoài. Với năng lực dò tìm của nàng, phạm vi này cũng không khó để nắm bắt đại khái khí tức.

……Nhưng, ít nhất thì nàng chẳng cảm nhận thấy khí tức của người đã đến trước mình.

「Không lẽ đã xuất phát trước rồi…… không, chuyện đó không thể nào.」

Cả theo nội dung giao ước lẫn tình hình hiện tại, chuyện ấy hoàn toàn bất khả. Như vậy chỉ có thể là chính nàng đã đến trước…… Và thế nên, nàng buộc phải đưa ra quyết định.

「Nếu quá giờ hẹn thì tự hành động trước, phải không……」

Đó là điều khoản đã được định sẵn từ trước. Nếu không thể hội ngộ đúng giờ, thì phải bỏ lại đối phương mà tiến lên. May thay, thời gian dự trữ vẫn còn……

「Nhưng nếu thật sự quá giờ thì……」

Lúc ấy phải làm gì? Thật sự bỏ mặc hay sao? Liệu như vậy có đúng không? Nàng do dự, không dám chắc chắn.

Đơn giản là nàng không tin mình có thể một mình vượt qua cục diện này, mà ngay bản thân việc bỏ mặc ấy cũng khiến nàng bối rối.

Hơn hết thảy, còn có điều nàng nhất định phải hỏi, phải xác nhận khi cả hai vẫn còn sống……

「Hoo, không ngờ ngươi có thể đến tận đây. Quả nhiên là xuất sắc đấy.」

「……!!?」

Giọng nói đầy vẻ khâm phục vang lên sau lưng khiến nàng lập tức xoay người lại. Trước khi kịp nhận thức, nàng đã giương cung. Trong tầm mắt là khuôn mặt trọc đầu, tựa như mặt ếch. Trí nhớ liền tua nhanh, và nàng nhận ra ngay đó là ai.

Kẻ từng mưu toan ám hại Tiểu thư Onizuki……!!

「Ngươi là, dược sư……!!?」

Nàng vừa thốt ra thì lập tức cảm nhận sự hiện diện đang lao tới với tốc độ khủng khiếp. Nhận ra, nhưng đã muộn.

「Kuh……!!?」

Một cánh tay to lớn, rắn chắc như cổ thụ, túm chặt lấy cơ thể nàng. Nàng bị bắt giữ. Một tiếng rên bật ra, nửa như nghẹn thở, nửa như tiếng kêu thất thanh. Ý thức thoáng chốc lịm đi vì áp lực bất ngờ, nàng cố níu giữ lấy chút tỉnh táo, và trong tầm nhìn, một thứ hiện ra, một con khỉ khổng lồ với cánh tay mọc nấm trên đầu. Một xác yêu khỉ đang rữa nát.

「Vì… sao……!!?」

Vì sao nơi này lại có yêu quái? Lại còn là thứ này nữa? Kinh hoàng và bối rối chiếm trọn tâm trí nàng. Câu trả lời liền đến ngay sau đó.

「Kết giới vốn để xua đuổi tà vật. Loại ký sinh khuẩn này đã được cải tạo từ vật chủ, tuy tốc độ nhanh nhưng lại có thể triệt tiêu yêu khí vô cùng tinh tế. Nhờ thế, chúng có thể vượt qua kết giới đấy.」

Nói chính xác hơn, bằng cách đốt cháy phần yêu khí còn sót lại trong cơ thể như lớp mỡ, cái xác ấy mới tiếp tục hoạt động được. Dĩ nhiên, đó là phương thức vô cùng kém hiệu quả, và nhiều lắm thì nó cũng chỉ cử động được chưa tới một ngày nữa.

Như vậy cũng đủ rồi. Ngay từ đầu, tên dược sư đâu đặt kỳ vọng gì vào những cây nấm ấy. Trong khi tiểu thư sắc anh đào mải miết tàn sát yêu quái, gã đã lén gieo bào tử vào lũ xác chết, tạo ra những quân cờ tạm bợ tại chỗ. Nay chúng đã hoàn thành sứ mệnh, chỉ vì tình thế diễn biến nhanh hơn dự tính nên mới bị đem tái sử dụng.

Dĩ nhiên, chính điều đó lại trở thành yếu tố bất định khó lường……

「Giờ thì, thời gian chẳng còn nhiều. Hãy nhanh chóng hoàn tất việc cần làm thôi. Đưa cô ta lại đây……」

Theo lệnh của gã, xác khỉ đưa cánh tay đang siết nàng ra trước, dí sát mặt.

「Nào nào, thứ ta cần là cái nào nhỉ…… à, cái này thì phải. Xem đi.」

Gã lần trong lớp áo choàng, rút ra một chiếc hộp gỗ nhỏ rồi dí trước mặt nàng. Nắp hộp mở ra, bên trong là vô số đom đóm đang ngọ nguậy, chập chờn sáng rực.

Đó là loài đom đóm đã được biến đổi, yêu quái phát quang dị thường, nàng lập tức hiểu ra công dụng của chúng.

「Can thiệp tinh thần……!? Định tẩy não ta sao!?」

Nàng gườm gườm nhìn gã dược sư, ánh mắt dữ dội, nhưng đó là tất cả những gì nàng có thể làm.

Ngôn linh thuật thông qua thính giác, hoặc ảo thuật, thôi miên thông qua thị giác, khứu giác và các giác quan giác, tư duy lầm lẫn trong khoảnh khắc hay dài hạn…… chính là cái gọi là thuật tẩy não. Nhưng nó chẳng hề vô địch hay toàn năng. Nếu đã chuẩn bị trước và đề phòng, có vô số cách để đối phó với một kỹ thuật lỗi thời như vậy.

…Đúng vậy, nếu có sự chuẩn bị trước.

Đáng tiếc thay, cấu tạo thân thể con người bao đời nay vốn không thay đổi. Dù có thừa thãi linh lực, bản chất cũng chỉ vậy. Con người nhìn bằng mắt, không thể tùy tiện che tai. Nguyên lý hoạt động của não cũng vậy. Nếu không có cải tạo thân thể đại quy mô, điều kiện tiên quyết để bị tẩy não vẫn như cũ.

Vậy nên, trong hoàn cảnh bị bắt giữ, thân thể mất hết tự do, thì chẳng còn cách nào kháng cự. Ngoài tự cắn lưỡi hay dùng độc giấu trong răng để tự vẫn, chẳng còn phương sách nào chống lại tẩy não.

Và nếu nàng bị tẩy não ngay lúc này, mục đích của chúng hẳn đã quá rõ ràng……!!

「Ồ, xin đừng hiểu lầm. Ta vốn chẳng có ác ý hay địch ý gì với ngươi cả…… mong ngươi đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó.」

Những suy đoán cùng lo âu của nàng, gã dược sư lại thẳng thừng phủ nhận, tựa như vô cùng oan uổng.

「Đừng đùa……!! Ngươi đã gây ra bao tội ác, giờ còn nói……!!?」

「Chính vì thế. Mục tiêu của ta vốn không phải ngươi. Hơn nữa, ít nhất trong nhiệm vụ này, ta tin rằng có thể hợp tác tốt với ngươi.」

「Ngươi… nói gì vậy……!?」

Lời đáp trả, thậm chí còn mang vẻ thân thiện, khiến nàng hoang mang, phẫn nộ. Thế nhưng trong lúc nàng còn đang bối rối, bầy đom đóm trong hộp đã bay ra, tỏa sáng, bao quanh lấy nàng. Khi nàng kịp nhận ra thì đã muộn.

「Khốn……!!?」

Ánh sáng nhảy múa khoái trá, tà mị, yêu dị. Dù nàng hiểu cần phải nhắm mắt lại, nhưng mí mắt không sao khép nổi. Đồng tử mở to, tiêu điểm dồn cả vào thứ ánh sáng ấy.

Nguy rồi. Đã rơi vào thuật. Không, có thật là thuật……?

「Thứ này gọi là『Đom đóm ảo ảnh』. Nguyên loài vốn tỏa ánh sáng để gây ảo giác, khiến kẻ bị mê hoặc đờ đẫn, rồi cả bầy lao đến gặm nhấm kẻ đó sống suốt nhiều ngày… Song, chính xác mà nói, loài này là bản đã được cải tạo. Công dụng của nó hoàn toàn ngược lại.」

Trong cơn ý thức mơ hồ, giọng gã lại như ngấm thẳng vào lòng nàng.

「Với quyền năng đã được chỉnh sửa nhằm phục vụ thẩm vấn và trị liệu, hai mục đích tưởng chừng trái ngược, ngay lập tức ngươi sẽ hiểu. Ý nghĩa lời ta nói……」

Không được. Không được. Không được. Nhắm mắt lại. Nhắm mắt lại. Nhắm mắt lại. Đừng nghe. Đừng nghe. Đừng nghe. Đây là… đây là… đây, là…… Ah… ra thế. Thì ra, cái này chính là… Ah… ôi, thật kinh khủng…

「………」

「……Giờ thì, đến lúc khởi động phương án B của kế hoạch rồi. Mong rằng ngươi sẽ phối hợp thật tốt.」

Đó là những lời cuối cùng『nàng』nghe được, ngay trước khi ý thức hoàn toàn rơi vào bóng tối……

-

Con người ai rồi cũng sẽ phải đứng trước những quyết định. Từ những lựa chọn nhỏ nhặt, vô nghĩa, cho đến những quyết định đủ sức xoay chuyển cả cuộc đời, muôn hình vạn trạng.

Và rồi, có lúc những lựa chọn ấy trở nên căng thẳng đến mức chẳng thể lẩn tránh hay trì hoãn được. Thậm chí còn chẳng cho phép tôi cân nhắc kỹ lưỡng để không phải hối hận… Đúng vậy, chính là như giây phút này đây.

「……Người đã sẵn sàng rồi chứ, tiểu thư?」

Sau khi cố gắng điều hòa hơi thở đến mức có thể, tôi khẽ hỏi. Gọi khẽ đứa trẻ nhỏ bé trong vòng tay mình.

Đó là một canh bạc. Một canh bạc đúng nghĩa của cả cuộc đời, để phá vỡ và thoát ra khỏi cục diện giằng co kéo dài mãi chẳng có lối thoát. Cược đặt chính là mạng sống của chúng tôi, và phần thưởng cũng lại là mạng sống ấy… xét cho cùng, lại méo mó đến kỳ lạ.

「……Ta biết chứ. Ngoài con đường này ra, chẳng còn lựa chọn nào khác nữa phải không? Nghe đủ cả rồi. Vậy thì, liệu mà làm cho tốt đi」

Trước câu hỏi của tôi, đứa trẻ ấy đáp lại một cách hiên ngang. Như thể đã hiểu rõ tất cả từ lâu.

Trong cái khoảng an toàn mong manh nhỏ hẹp của phù chú, suốt quãng thời gian dài ngắn chẳng phân định, chúng tôi đã chỉ toàn đối thoại và giải thích. Sự đồng thuận vốn đã thành. Không còn sự sai khác trong nhận thức. Dẫu kết cục có ra sao đi nữa… cũng đã hứa rằng chẳng ai trách hờn ai.

……Dù sao thì, cũng chỉ là lời hứa xuông của trẻ con, chẳng có phong ấn hay nguyền ước chính thức nào ràng buộc cả.

「Thái độ ấy rất đáng khen… Thế thì, đi thôi chứ?」

Liếc nhìn tấm phù dán trên vách đá, sau khi chắc chắn rằng thời hạn hiệu lực của nó đã gần kề điểm cuối, tôi chậm rãi chống đôi chân run rẩy đứng dậy. Vết thương ở lưng vừa được cầm máu qua loa lại quặn lên, đau nhói từng hồi. Tôi cắn răng, gắng gượng chịu đựng, ôm chặt lấy tiểu thư. Vị tiểu thư gorilla yếu đuối kia, với sức lực mỏng manh, lại còn khẽ vòng tay ôm đáp lại… Dẫu chỉ nhích được chút ít, nhưng quả nhiên gorilla vẫn là gorilla. Trẻ con trúng độc dữ dội đến thế thường thì chẳng thể nào làm nổi.

Chúng tôi nhìn vào mắt nhau. Gật đầu, hạ quyết tâm.

「Vậy thì, chư vị, xin hãy thưởng thức cho…… hay đại loại thế nhỉ?」

Tôi giơ cao viên pháo khói sắp nổ tung trong tay, cố tình cất giọng khoa trương tuyên bố. Đương nhiên, đó chỉ là một màn mạnh miệng mà thôi……

-

Trong cấm địa thâm lâm, những tiếng nổ chát chúa liên tiếp vang vọng. Khói trắng lan rộng nối tiếp nhau. Đó chính là ám hiệu.

Ngay sau đó, những tiếng thét chói tai vang lên, nhưng đó là tiếng gào của yêu quái, nguyên nhân đến từ những quả đạn khói kèm theo thứ ta tung ra sau đó, pháo thối.

Ba quả pháo thối tôi đã chuẩn bị, đây là quả cuối cùng.

『Ở ĐÂY SAO!!!?』

(Đến nhanh thế à…!!)

Đối diện với con quái vật đang gào rú điên loạn, tôi chỉ biết nguyền rủa nó trong lòng. Tôi biết rõ nó là thứ gì. Bởi chỉ nửa khắc trước, chính tôi đã đục một lỗ to giữa ngực nó.

……Dù cho nhờ phù chú mà nó không thể trực tiếp nhận thức được tôi, con quái vật ấy vẫn ngoan cố cảnh giác xung quanh. Một hành động đúng chất loài thực vật, kiên nhẫn và dai dẳng. Nhờ vậy mà việc canh thời cơ hành động khó khăn vô cùng.

(Nhưng, ta cũng có đủ thời gian để chuẩn bị đối sách……!!)

Tôi lặng lẽ phóng ra một kunai. Không phải nhằm vào cây bắt ruồi, mà là về phía đám tiểu yêu vặt vãnh.

Tôi ném cho chúng chiếc kunai dính đầy máu của mình.

『Ở ĐÂY ÀAAA!?』

(Lầm to rồi!!)

Bị mùi máu thịt dính trên kunai hấp dẫn, trong làn khói trắng, một vật thể khổng lồ với hình dạng đã hoàn toàn vượt xa loài người lao vút theo hướng phi khấu rơi xuống. Đồng thời, tiếng gào thảm thiết của những tiểu yêu vô tội bị nó nhầm lẫn vang lên.

Tôi đã dự liệu từ trước rằng khi bị xẻ rách lưng, mùi và vị máu thịt của tôi sẽ in sâu trong ký ức nó. Chính vì vậy mới lợi dụng điểm ấy. Yêu quái thực vật vốn là loài chờ đợi con mồi sa bẫy, chứ hiếm khi có kinh nghiệm bị kẻ khác gài bẫy. Một loài ếch ngồi đáy giếng, chẳng chút mưu trí.

(Bởi vậy, dù là hung yêu, cũng dễ dàng mắc lừa một mồi nhử đơn giản thế này……!!)

Tôi tiếp tục ném kunai theo hướng ngược lại để dẫn dụ cây bắt ruồi. Sao nó không lao tới phía tôi à? Đáng tiếc, vết thương của tôi đã bị nhét đầy thuốc mỡ, che giấu mùi máu. Hơn nữa, cả người tôi giờ đây đã bốc lên thứ mùi hôi thối của yêu quái chuột cống.

……Tôi hạ một tiểu yêu đi ngang qua kết giới buộc bằng phù chú, rồi dùng dây kéo nó lại. Cắt đứt động mạch cổ, lấy máu vấy đầy lên y phục. Như thế, tôi chẳng khác nào một con yêu chuột hèn mọn. Ít nhất, ả thảo yêu kia sẽ bị đánh lừa. Và đúng như tôi trông đợi, nó quả thực bị đánh lừa.

『Ở ĐÂY HẢAAAA!!?』

(Nào, ngươi thử tìm xem…… ở đâu được chứ!!)

Chắc chắn là ngược hướng tôi rồi. Cứ đi mà cùng đám tay chân của ngươi săn mấy con mồi nhỏ đi.

……Mỗi khi một lũ tép riu bị giết bớt, thì với tôi, con đường sống lại càng sáng tỏ.

(Có thể làm được…!!)

Khói để che tầm nhìn, pháo mùi để kéo lũ thịt chắn kiêm mồi nhử, tôi mở ra một con đường. Mặc kệ những tiếng gào rợn người vang dội khắp nơi, tôi dồn hết sức lao đi.

Và rồi tầm nhìn mở ra. Vượt qua rừng thưa, trước mắt là con sông. Một dòng sông lớn, nước chảy xiết cuồn cuộn.

(Được rồi, đúng như dự đoán…!!)

Trong lòng tôi vang lên những tràng vỗ tay reo hò mừng chiến thắng. Tôi đã trông thấy dòng sông này khi lần theo bầy khỉ để tìm đơn hàng triều đình yêu cầu. Nghe được tiếng nước chảy, ta đã tính toán vị trí và suy đoán đây chính là con sông đó. Nhưng tôi chưa dám chắc chắn. Nên mới đặt cược, và tôi đã thắng. Phải chăng vận may cuối cùng cũng đã mỉm cười……!!?

「!!」

「!」

Tôi vỗ nhẹ ba cái lên vai tiểu thư Gorilla. Đó là ám hiệu đã thống nhất từ trước,「Hãy bám chặt và nín thở.」

Ám hiệu được đặt ra chỉ cho thời khắc này.

『AAAAA!! SHARAKUSEEEEE!!』

「Cái……!!?」

Khoảnh khắc tôi định lao xuống sông, một tiếng nổ vang trời dội lên từ phía sau. Mặt đất bị cày nát, đất đá cùng đại thụ văng tứ tung. Làn khói trắng bị xé toạc.

Hình dáng chúng tôi bị phơi bày.

『Ở ĐÂY SAO!? THỊT TƯƠI!?』

「Khư……!!?」

「Đầy tớ!!?」

Tôi che chắn cho tiểu thư trước đòn xuyên kích của dây leo. Cái giá phải trả là mảng thịt chỗ bả vai bị xé toạc. May thay không xuyên thủng hoàn toàn. Nhờ lưỡi đoản đao làm lệch hướng mà tôi  giữ được mạng. Đổi lại, lưỡi đao ấy đã hỏng.

「Đi thôi……!!」

Tôi liếc nhìn hung yêu đang lao đến dữ dội, rồi ngay lập tức hít một hơi thật sâu và lao mình xuống dòng sông. Khoảnh khắc ngay trước khi chạm mặt nước, thứ tôi nhìn thấy chính là gương mặt ghê tởm như mặt nạ hannya, cùng vô số dây leo và lá bắt mồi lao tới…… Nhưng chỉ thoáng chốc, tầm nhìn đã bị nhuộm thành màu xanh lam. Tôi ôm chặt tiểu thư loli gorilla, phó mặc thân mình cho dòng chảy xiết.

Dây leo phóng xuống mặt sông, nhưng dòng nước hung bạo quá sức, nơi ấy sớm chẳng còn ai. Tất cả chỉ là công cốc.

(Quả nhiên, không đuổi theo…!!)

Đa phần yêu quái thực vật đều là loài thủ thế, hiếm khi rời khỏi lãnh địa đã cắm rễ. Một khi tôi đã hòa vào dòng sông, thì đó chính là con đường sống.

(Vĩnh biệt nhé……!!)

Tôi nhếch mép cười nhạo, hướng về phía nữ thảo yêu chắc hẳn đang đạp đất giận dữ. Chỉ cần tìm chỗ thích hợp để lên bờ, là tôi đã thoát hiểm…… Nhưng sao vậy tiểu thư? Sao cứ vội vã đập vai tôi? Vết thương đau nhói…… nhưng mà……?

(Gì cơ……?)

Khi tôi quay đầu theo nhịp thúc giục, thì thấy một con rắn khổng lồ. Rắn sông. Yêu xà dưới sông. Nó lướt nước vun vút, lao thẳng về phía tôi. Cái miệng há ngoác…… Đùa ta sao!?

(Chết tiệt……!!?)

Ngay khi tiểu thư đập vai ngụ ý「Đừng có giỡn mặt với ta!!」, con rắn lao tới. Tôi cắn răng vật lộn với nó bằng lưỡi đoản đao mẻ nát. Chỉ là tiểu yêu, nhưng trong nước thì nó chiếm ưu thế, còn tôi thì bị thương, lại không thể thở. Kết quả, chưa tới mười khắc đã rơi vào thế khốn đốn. Khốn kiếp, nó còn quấn lấy tay chân…… định dìm chết ta sao!!?

(Nhanh nghĩ cách đi……!!?)

(Nghĩ cái gì, làm sao mà nghĩ được!!?)

Chúng tôi dùng ánh mắt và ám hiệu để giao tiếp, trong khi cứ thế trôi theo dòng, cuốn vào trận kịch chiến với rắn sông. Chữ nghĩa nghe thì nực cười, nhưng thực tế lại là một cuộc tử chiến. Đừng có quấn lấy cổ ta chứ……!!

「Ng…… Ngngng!!」

「Ng…… Ng!!?」

Rồi đột nhiên, tiểu thư loli gorilla càng ra hiệu gấp gáp. Tôi đang cáu kỉnh vì bận siết ngược con rắn đang siết cổ mình, bèn liếc theo hướng cô ấy chỉ…… và suýt phụt sạch hơi thở tích trữ thành bọt nước.

Trước mặt, nơi dòng sông cuốn tôi tới, chính là một thác nước sâu hun hút.

(Đùa à, trời ơi!!?)

Trong câm lặng, tôi gào lên tuyệt vọng, đồng thời xoắn gãy cổ rắn sông. Thân nó mềm oặt, tôihất đi, giành lại sự tự do cho tay chân. Nhưng đã quá muộn……!!

(Tiểu thư, chuẩn bị!!)

Theo ám hiệu, tôi nâng người nàng lên mặt nước cho kịp lấy hơi. Với trí tuệ của cô ấy, chắc chắn sẽ kịp hiểu ý. Tôi chỉ còn biết trông mong vào đó.

「Ng!? Gộp……!!?」

Ngay trước khi rơi xuống thác, tôi ghì chặt cô ấy vào ngực. Tầm nhìn đảo loạn. Thân thể lao thẳng xuống đáy. Toàn thân bị cú sốc dữ dội nhấn chìm. Bong bóng trào ra. Thế giới xoay cuồng, rồi chìm vào bóng tối. Và rồi, và rồi, và rồi………

-

『Ngươi…… ngươi…… dám khinh thường ta đến mức này sao……!!?』

Không rõ đã trải qua bao lâu, giữa bầu không khí đặc quánh mùi tử khí nồng nặc, thứ đó vẫn cứ không ngừng phun ra những lời nguyền rủa nhằm vào hiện thực đã xảy ra.

『Các ngươi…… các ngươi…… đừng có giỡn mặt với ta, lũ cặn bã!!』

Dẫu cho có tàn sát sạch đám hạng tạp nham bị khói dụ dẫn đến, cơn phẫn nộ của hung yêu vẫn chưa hề nguôi ngoai. Trái lại, mùi máu thịt dường như càng khơi dậy bản năng cuồng bạo của quái vật. Dây leo và rễ cây trườn bò, len lỏi vào vết thương của tử thi để hút máu, lá thịt khép lại bao trọn con mồi rồi hòa tan chúng…… nhờ vậy cơn đói mới dần được xoa dịu, lý trí của quái vật cũng chậm rãi quay về, để ả có thể nhớ lại nguyên do đã đưa đến tình cảnh này.

Đúng vậy. Ả đang phẫn nộ. Từ khi sinh ra cái tôi rõ rệt của bản thân, đây là lần đầu tiên ả phải nếm trải sự sỉ nhục đến thế.

Nếu như bị một tồn tại cường đại hơn bản thân phá vỡ bẫy chính diện, thì ả có thể hiểu. Trong đời sống dài dằng dặc của quái vật, chuyện như vậy đã xảy ra không chỉ một đôi lần. Nếu là vậy thì ả không trách.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ đối phương rõ ràng yếu kém hơn ả rất nhiều, thế mà bọn chúng lại dám vượt mặt, lại còn hai lần bôi nhọ mặt mũi ả, rồi ung dung thoát đi.

Đó mới chính là sỉ nhục. Một sự việc không thể nào xảy ra, và càng không được phép xảy ra. Cảm giác như toàn bộ quá khứ của mình bị phủ nhận, hung yêu vừa nhớ lại vừa run rẩy vì giận dữ. Cả thân hình gào thét mà chấn động.

『AAAGHHH……!! Khốn nạn!! Bọn ngươi tưởng thân thể ta dễ đối phó đến thế sao!!?』

Ấy là sự bùng phát điên cuồng của cảm xúc. Hung yêu chẳng hướng đến ai cụ thể, thậm chí ngay cả bản thân cũng không định rõ đối tượng, chỉ như thể chửi rủa chính là mục đích duy nhất, không ngừng buông lời thóa mạ. Bóng hình khổng lồ run rẩy in trên màn đêm, chẳng khác nào hiện thân của hận thù chất chứa trong tâm trí yêu quái, đã hoàn toàn thoát ly khỏi dáng dấp con người ban đầu.

Vô số con mắt sáng rực giận dữ trong đêm tối, cùng với những tiếng gào rú ghê rợn chẳng rõ phát ra bằng cách nào, chồng chất vang vọng. Trên mặt đất, vô vàn thứ không tên ngọ nguậy…… Ai trông thấy cảnh tượng quá mức báng bổ này, chín phần mười sẽ ngất lịm trong sợ hãi. Quái vật, thật khó tìm một từ nào thích hợp hơn thế.

…… Dù rằng, bản thân yêu quái kia vốn cũng chẳng hề ưa thích cái dáng vẻ kinh tởm ấy.

『Khốn kiếp…… chết tiệt, mau trở lại, mau trở về đi……』

Từng chút từng chút, ả dùng chút tàn dư lý trí để kiềm chế cơn thôi thúc cuồng loạn. Cơ thể dị dạng khổng lồ dần co rút, ngưng tụ…… cuối cùng trở về hình dạng nhân loại mà tên đầy tớ từng trông thấy.

『OẸ… OẸẸẸẸẸẸẸẸ!?!』

Và rồi từ khuôn mặt nứt toác, ả nôn phun ra chất dịch nhớt màu lục, lẫn theo vô số viên bi sắt và đinh đã biến sắc, tan chảy dở dang. Tất cả ào ào tuôn xuống mặt đất. Dù gì thì ả cũng là hung yêu. Một thứ đồ chơi tầm thường cỡ này sao có thể khiến ả diệt vong.

『Kuh…… haahaa…… haa…… khó chịu thật. ĐÃ THẾ LẠI CÒN BẮT CHƯỚC HÌNH DẠNG NÀY CỦA TA…!!』

Nữ hoàng bẫy ruồi khép hàm lại, cất giọng vẫn còn vướng đục, tràn ngập căm hờn. Hình dạng này, từ lúc ả giành được ý thức bản ngã đã vốn như thế. Nhưng cái dáng dấp mà lũ thịt người kia khoác lên mình lại giống ả đến vậy, chính điều ấy khiến quái vật giận dữ đến cực điểm.

Thực tế, nguyên nhân lại hoàn toàn trái ngược. Thuở xưa xa xăm, các trừ yêu sư do triều đình phái đến đã thiêu rụi khu rừng cấm này. Đám yêu quái có thể trốn chạy đều sợ hãi bỏ chạy. Còn những loài không thể di chuyển chỉ biết co ro cầu nguyện cơn bão qua đi.

…… Và hình dáng hiện tại của hung yêu, vốn dĩ được khắc sâu từ nỗi sợ bản năng khi ả còn là một tiểu yêu chưa có ý thức. Đó chính là dáng hình của một  trừ yêu sư đã vô tình giẫm nát ả mà không hay biết. Nhưng bản thân cây bẫy ruồi tuyệt nhiên chẳng tự nhận thức được điều ấy.

『HỪ, HỪ, HỪ… CHẾT TIỆT. THẬT ĐÁNG GHÉT. THẬT CĂM HẬN. THẬT PHẪN NỘ… LŨ KHỐN KIẾP. NGHĨ RẰNG CÁI TRÒ ĐÓ CÓ THỂ THÀNH CÔNG LẦN THỨ HAI SAO…!?』

Nguyền rủa. Nguyền rủa. Nữ hoàng chỉ biết không ngừng tuôn ra nguyền rủa. Nhưng rồi cũng chẳng dừng lại ở đó. Theo một nghĩa nào đó, trận chiến với tên đầy tớ kia đã trở thành cú hích đưa con quái vật vượt lên một tầng bậc mới.

Trước kia, ngay cả khi đã thành đại yêu, tư duy của ả vẫn không khác thời còn là một thực vật thấp kém. Nhưng trận chiến bị sập bẫy kia đã gây chấn động tinh thần ả chưa từng có. Từ một bản ngã lặng lẽ trì trệ như thực vật, nay trở nên dữ dội hơn, cảm xúc hơn, đồng thời cũng linh hoạt và xảo quyệt hơn. So với ả của một ngày trước, giờ đây gần như đã là một tồn tại khác hẳn.

『Fufufufufu…… nhớ lấy cho kỹ. Một ngày nào đó, ta sẽ đích thân trả lễ cho các ngươi. Một món đáp lễ thật nhiều, thật nhiều……!!』

Hung yêu bật cười, nụ cười tà ác đúng bản chất hắn. Yêu quái thực vật vốn dĩ dai dẳng đến đáng sợ. Nỗi nhục ả nhận, chắc chắn sẽ được trả lại, không chỉ gấp đôi mà là gấp mười. Hình bóng của chúng, ả đã ghi khắc. Tuyệt đối sẽ không để chạy thoát. Dẫu có phải đuổi tận chân trời góc bể……

『Đúng thế…… đúng vậy. Ta chỉ cần làm như vậy thôi!!』

Một ý niệm mà trước đây ả chưa từng nghĩ đến. Cách thức để bản thân, một thứ vốn bị cột chặt vào một vùng đất, có thể tự do dịch chuyển. Ý nghĩ lóe lên, yêu khí trong cơ thể ả bắt đầu chuyển biến dần dần. Đó chính là minh chứng cho bước tiến mới trong tinh thần của quái vật……

『HAHAHA! Chờ đấy! Ta sẽ đuổi kịp ngay thôi!!』

Cảm giác toàn năng khi sở hữu trí tuệ hòa cùng men say chiến thắng, quái vật ngửa mặt cười lớn điên dại, dung nhan xinh đẹp giả tạo vặn vẹo thành nụ cười ác hiểm. Lá thịt, rễ cây, dây leo xung quanh cũng như hưởng ứng, điên cuồng múa loạn.

Ấy chính là khúc cuồng yến ma quái, bày ra giữa tận cùng biển rừng chết chóc……

『Hử……?』

Bất chợt, ả cảm nhận được khí tức. Không chỉ một, mà nhiều. Và cùng loại với lũ thịt đáng ghét kia.

 

『Một bầy sao? Có lẽ là đồng bọn của chúng nó? Ahahaha, vậy thì thật vừa khéo còn gì……?』

Bọn thịt kia trước đây quả thực đã từng mắc bẫy đồng đội. Chỉ bằng một cổ tay thôi. Vậy thì lần này, nếu tăng thêm số lượng? Nếu để lại nhiều hơn ngoài cái cổ tay thì sao?

『Chắc chắn chúng sẽ bị dụ tới…… đúng chứ?』

Đúng vậy. Chúng nhất định sẽ đến. Đã từng thoát khỏi thâm lâm của ả, vậy mà còn dám quay lại. Một lũ ngốc nghếch như thế, chắc chắn sẽ quay về. Hung yêu hoàn toàn tin tưởng. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt ngọt ngào ấy, đó là kết quả hiển nhiên.

Vậy nên……

『Chào mừng nhé, những khối thịt mới. Hãy cùng ta vui vẻ chơi đùa nào~』

Dẫn theo vô số thuộc hạ, hung yêu tiến ra nghênh đón đám khách mới đang từng bước xâm nhập vào lãnh địa của mình.

Với tư cách của kẻ tối cao, kẻ săn mồi, ả mỉm cười chờ đợi……

-

Trong cơn mê man tăm tối, tiếng róc rách mát lành của dòng nước khẽ vang vọng bên tai. Âm thanh trong trẻo như thể vừa được đánh thức trong ký ức, thực sự mang một nét phong nhã, đến mức nếu là một thi nhân hẳn đã không kìm được mà buông bút viết nên vần thơ.

「Khụ, khụ!!? Khụ… khụ khụ khụ!!?」

Thế nhưng ngay sau đó, trước cơn nghẹt thở dữ dội dồn xuống lồng ngực, mọi ý niệm nhàn nhã kia lập tức bị cuốn phăng đi mất.

「Haa!!? Khụ khụ!!? Haa… haa… haa… Mình… mình còn sống!? Mình… vẫn còn sống, sao…?」

Nàng tiểu thư sắc anh đào, bị sóng nước xô dạt lên bờ sỏi đá, vừa hoàn hồn đã liên tục ho sặc sụa, gắng gượng thì thào. Giọng nói ấy mệt mỏi đến cùng cực, hoang mang đến tận đáy lòng.

Thân thể bé nhỏ chỉ còn lại tấm áo ngoài ướt sũng, nàng cố hít sâu, rồi thở ra, dồn dưỡng khí cho não bộ. Ký ức dần dần được xâu chuỗi, nàng lần ngược lại mọi chuyện đã xảy đến cho đến khi trôi dạt đến đây.

「Haa… haa… đúng rồi. Thác nước. Ta đã rơi… xuống thác mà…」

Nàng bị ôm chặt rồi cùng nhau lao xuống. May mắn thay, chính nhờ vậy mà thân thể mới giảm được phần lớn chấn động. Dù thế, nước vẫn xộc thẳng vào khí quản, khiến nàng ho đến nỗi ý thức mơ hồ…

「Được kéo… lên sao?」

Nàng còn nhớ rõ cảm giác bị túm lấy sau gáy, rồi bị lôi đi. Đó không phải yêu quái. Đó là bàn tay của con người.

Trong cơn mê mờ tưởng chừng sắp tan biến, nàng đã chắc chắn cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay tên đầy tớ ấy…

「Đầy tớ!? Phải rồi, hắn đâu rồi!!? Đầy tớ…!?」

Thân thể hãy còn tê liệt, đôi chân vẫn chìm trong dòng nước, nàng tiểu thư gắng hết sức cất tiếng gọi. Tuyệt vọng, khẩn thiết mà gọi.

「Đầy tớ…! Đầy tớ!!?」

Cổ cứng đờ run rẩy, nàng nghiêng người, chống tay yếu ớt nâng thân mình dậy, rồi hét gọi đến khản giọng. Tiếng gọi đi liền với nỗi sợ hãi bủa vây. Một luồng lạnh giá lan rộng trong ngực.

Nếu như, người sống sót chỉ có một mình nàng thôi thì sao? Ý nghĩ đó vừa loé lên, trái tim nàng đã bị siết nghẹt. Vì đâu? Bởi nàng thừa hiểu trong tình cảnh này, một mình nàng tuyệt đối không thể thoát chết. Hay là…

「Đầy tớ!? Đầy tớ!!? Mau trả lời đi…!!」

Vừa gào thét vừa hốt hoảng. Đồng thời nàng chợt nghĩ, vì sao mình lại chỉ gọi bằng chức phận? Tên của hắn là gì? Có lẽ vì không gọi tên, nên hắn chẳng đáp lại? Ý nghĩ ấy khiến nàng bực bội, dù biết rõ chẳng thể nào là nguyên nhân. Nỗi bất an vô nghĩa, sự hối hận vô nghĩa.

Nàng chưa từng quan tâm, nên ngay cả nơi góc nhỏ nhất của ký ức cũng chẳng có lấy một chữ về tên hắn…

「Đầy tớ!!? Đầy… tớ…nnn!!!?」

Tiếng gọi cuối cùng vỡ òa thành một tiếng thét xé cổ họng, gương mặt nàng nhăn nhúm lại. Sợ hãi, sợ hãi đến tận cùng. Nỗi khiếp đảm vì chỉ còn lại một mình nơi đây nhấn chìm nàng. Vậy nên, nàng tìm kiếm, tìm kiếm, tìm kiếm…

「…!?」

Một cảm giác lạ lẫm dưới bàn chân khiến Aoi giật mình ngoảnh lại, đôi mắt mở to. Ngay sát cạnh nàng, một thân người mặc hắc y nằm sấp, gần như chìm nửa thân trong dòng nước, quả thực đúng là「Khoảng tối dưới chân đèn」. Sao đến tận bây giờ nàng mới nhận ra, Aoi kinh hãi không thể tin nổi.

「Đầy tớ!? Đầy tớ!! Mau tỉnh lại!! Tỉnh lại ngay!!? Ngươi còn nằm đó làm gì…!!?」

Nàng cố kéo lê thân mình đến sát bên, vội vã đập vào vai hắn, lắc lấy lắc để, hét lớn bên tai. Nhưng chẳng có lời hồi đáp nào.

「Nhưng… vẫn còn thở…!」

Có lẽ sau khi kéo nàng lên bờ, hắn đã kiệt sức mà ngã gục. Thân thể ấy lạnh buốt, hơi thở yếu ớt như tiếng thoi thóp của một kẻ hấp hối.

「Đúng là… cái loại đầy tớ phiền phức…!!」

Thở phào trong lo âu, nàng buông lời gắt gỏng như để che đậy. Rồi nghiến răng, dùng chút sức lực còn sót lại mà kéo hắn lên bờ. Nói là kéo, chi bằng nói là lăn đi khỏi mép nước.

Nàng gắng sức, gắng sức, gắng sức mà lôi.

「Này? Này? Mau tỉnh lại… nào…」

Rốt cuộc cũng đưa được hắn ra khỏi bờ sông, Aoi gần như ngã khuỵu, dựa sát bên. Nàng vỗ nhẹ lên má hắn, lắc vai hắn, mong mỏi gọi ý thức hắn trở về.

…Đáng tiếc thay, chẳng có dấu hiệu nào cho thấy hắn tỉnh lại.

「……」

Vừa mặc lại bộ y phục ướt đẫm, Aoi vừa đưa mắt đảo quanh. May mắn thay, chẳng thấy bóng dáng yêu quái. Không, hay là…

「Nếu vậy thì… thật đúng là số mệnh ngang ngược」

Không rõ đó là số mệnh của ai, nhưng chí ít trong cảnh ngộ này cũng đã là thứ tốt đẹp nhất nàng có thể mong. Không thể đòi hỏi xa xỉ hơn.

「Lạnh quá…」

Nàng đặt tay lên thân thể hôn mê của hắn. Lạnh buốt đến tận xương. Một phần nguyên do cũng vì mất máu quá nhiều từ trước. Nếu cứ để vậy, e rằng sinh mệnh vừa níu giữ được kia lại tắt mất…

「…Không thể đòi hỏi xa xỉ hơn, phải không?」

Những lời vừa nghĩ trong lòng, giờ nàng buông ra thành tiếng. Vừa nói, vừa cúi nhìn hắn. Ngần ngừ trong thoáng chốc, lặng lẽ trầm ngâm…

「Nợ nần… nhất định phải hoàn trả cả gốc lẫn lãi cho ta đấy?」

Hừ khẽ một tiếng, nàng tiểu thư bé nhỏ cố tỏ ra kiêu ngạo. Rồi nàng cởi bỏ tấm áo ngoài, lớp áo lót duy nhất trên người, vắt khô phần nào nước, đắp lên thân thể gã đầy tớ đang nằm bất động. Sau đó…

「…Thôi kệ. Đành vậy!」

Do dự đôi chút, song rốt cuộc nàng vẫn nghiêng mình, ép sát thân hình mảnh mai của mình vào bên thiếu niên ấy…

-

『Gyaaaaaaaa!!?』

Tiếng thét thảm thiết bi thương của kẻ nô bộc vang vọng khắp nơi. Nữ vương của loài cây ăn thịt bàng hoàng trước cảnh tượng đó.

『Đ-Đùa sao……?』

Quá đỗi áp đảo, tuyệt đối, đơn phương, đến mức yêu quái trước mắt chẳng thể nào tin nổi vào cảnh tượng hiện ra.

Chẳng phải vậy sao? Cái khối thịt xảo quyệt đó, so với bản thân thì vẫn chỉ là thứ nhỏ bé, yếu ớt. Khi ấy, chỉ cần để ý đến vài món tiểu xảo cùng đạo cụ, ắt hẳn ả đã chẳng để bị thương đến mức đó. Nữ vương đã học được bài học ấy, và ả luôn ý thức phải đề phòng. Ả tuyệt đối không có ý định phạm phải cùng một sai lầm lần thứ hai.

Thế nhưng, mọi chuyện hoàn toàn chẳng có liên quan. Dù là kẻ nào đi nữa, đều chỉ ngang ngửa như cái khối thịt kia mà thôi. Nếu không khinh suất, ả tuyệt đối chẳng thể thất thế.

Thế nhưng, kẻ xuất hiện đột ngột lại như một thiên tai. Năm đại yêu quái nô bộc của nàng chỉ trong thoáng chốc đã bị diệt sạch. Những dây leo, gốc rễ, cành lá mà ả sai khiến cũng cùng chung số phận. Thậm chí, cả toán lẩn nấp phía sau cũng vừa mới bị chém làm đôi. Mà tất cả, hắn chẳng buồn quay đầu lại.

『Qu… quái, quái vật……』

Hung yêu bất giác ngã khuỵu xuống tại chỗ. Đối diện với uy hiếp khiến bản thân lần đầu tiên sau lâu dài mới nhớ đến sự tồn tại của cái chết, nó hoàn toàn rơi vào trạng thái ngừng suy nghĩ.

Đó chính là một loại châm biếm. Nếu như là trước khi gặp tên đầy tớ từng khiến mình nếm mùi cay đắng kia, hẳn nó đã có thể chọn hành động hữu hiệu hơn. Cụ thể, hoặc là liều mình tấn công thêm, hoặc là xoay lưng bỏ trốn…… Thế nhưng kể từ khi có được chút trí tuệ, tình cảm trở nên rõ ràng hơn, lý trí của nó lại không sao tin nổi cảnh tượng trước mắt, nên chẳng thể cử động nổi.

「Thật là khôi hài. Một con hung yêu tận chốn sơn cùng cốc thẳm, mà cũng học đòi bắt chước con người sao?…… Hơn nữa, lại còn có chút nhan sắc nữa chứ, không biết học từ ai đây hả?」

『X… xin, xin tha mạng……』

Trước ánh nhìn khinh miệt giễu cợt của quái vật kia, loài cây ăn thịt lập tức quỳ mọp xuống. Hèn mọn biểu thị sự thần phục, thấp hèn thể hiện sự khuất phục…… và dưới mặt đất, những sợi rễ chậm rãi lan dần.

「Ồ? Cầu xin tha mạng ư? Quả là hiếm có. Đã thế còn biết nói tiếng người, hứa hẹn lắm đấy, hả?」

『Th… thật là vinh hạnh khi được ngài khen ngợi…… Xin cho hỏi, tôi nên xưng hô ngài thế nào……?』

Hung yêu không ngừng nịnh nọt, hết sức xu nịnh. Chính là màn đối thoại tái hiện lại cuộc trò chuyện đã diễn ra giữa tên đầy tớ và nó khi nãy… chỉ là lúc này, vị trí người và yêu đã đảo ngược.

「Ai đời lại thật thà khai tên cho loài quái vật… Ừm, nếu buộc phải gọi, thì cứ gọi ta là Thủ lĩnh Hạ Nhân Chúng đi」

『H… hiểu, hiểu rồi…… Thủ lĩnh Hạ Nhân Chúng-sama…… Tôi… tôi, sẽ tuyệt đối tuân theo ngài…… Xin hãy, xin hãy tha cho cái mạng nhỏ này……』

「Có khách đến trước rồi nhỉ? Chúng đi đâu?」

『Eh? Ý ngài là… cái khối thịt đó? Ugyaaaa!!?』

Trong cơn bối rối trước câu hỏi, cánh tay phải của nó liền bị chém lìa, văng tung tóe chất dịch thể xanh lục ra không trung. Giữa tiếng thét gào đau đớn, gã đàn ông vẫn giữ giọng điệu dửng dưng như trước, hỏi lại một lần nữa,「Khách đến trước đi đâu rồi?」.

『K… khách, khách kia! Cái khối thịt đó! Đúng vậy! Nó đã nhảy xuống sông, bị nước cuốn đi mất rồi!! Tôi thề! Hoàn toàn không hề dối trá!!』

「Ồn quá. Câm miệng」

Ngay sau đó, ngôn linh thuật ập đến, khiến con hung yêu chẳng còn cách nào thốt ra lời nào nữa. Nó chỉ biết cắn chặt môi, mồ hôi lạnh túa ra khắp người.

「Khi nào? Có phải trong hôm nay không?」

『NN… nn……!!』

「Lắc đầu gật đầu cũng được mà, đồ ngu」

『Ưưưưư!!?』

Cánh tay còn lại lập tức bị chém phăng, văng lên cùng dịch thể, con hung yêu ngã quỵ xuống đất. Vội vã gật đầu lia lịa để biểu thị sự đồng ý.

「Ra thế. Bao nhiêu người? Một à? Hay là hai?…… Ra là hai」

Khi nghe hắn nhắc đến「hai người」, cây ăn thịt điên cuồng gật đầu đáp lại.

「Thì ra trong vòng một ngày có hai con người bị cuốn theo dòng sông này…… Vậy là chuẩn rồi. Được, ngươi có thể mở miệng nói lại」

Ngay khi ngôn linh thuật được giải trừ, tiếng thét bi thương lại vang vọng. Thoạt nhìn, một thiếu nữ mất cả hai cánh tay mà gào khóc thảm thiết quả thật khiến người ta đau lòng…… thế nhưng kẻ gây ra lại chẳng mảy may cắn rứt lương tâm. Ngược lại, trong lòng hắn còn dấy lên tiếng cười lạnh.

『H-hu… hu… hu?』

「Ồ, bình tĩnh lại rồi sao? Bộ dạng này trông cũng ra dáng nữ nhi đáng yêu rồi đấy. Đàn bà thì phải thế mới được. Cái kiểu kiêu ngạo, khó ưa thì chẳng thể dung thứ, đúng không?」

Trước giọng nói đầy giễu cợt, chất chứa lạc thú tàn bạo của gã đàn ông, con yêu quái vẫn không ngừng cúi mình nịnh bợ. Nó nặn ra một nụ cười khúm núm. Đồng thời, rễ cây đã len lỏi giăng kín xung quanh hắn. Đó là tuyệt chiêu, át chủ bài, là quyền năng khắc sâu trong linh hồn. Chỉ cần mọi sự chuẩn bị hoàn tất, nó có thể ngay tức khắc……

「Này. Ngươi chơi trò bới đất từ nãy đến giờ có vui không?」

『……!!?』

Câu hỏi bất ngờ khiến nó chấn động, đòn tấn công và sự phản kháng diễn ra gần như đồng thời.

Mặt đất bị xới tung. Rễ cây bị đào lên, bị thiêu sạch, hóa thành tro bụi. Bởi rễ vốn là một phần thân thể, nên cơn đau dữ dội lập tức giáng xuống một phần của con hung yêu, khiến nó lại thét lên thảm thiết, cuống cuồng cầu xin.

『X… xin, xin tha cho tôi!!? Tôi, tôi không hề có ý định phản bội đâu……!!??』

Tiếng van nài khẩn thiết đến tuyệt vọng. Nó phô bày hết thảy dung mạo xinh đẹp cùng sự bất lực của mình để cầu mong chút sống sót. Nhưng đồng thời, nó đã chuẩn bị sẵn việc rải ra hàng trăm hạt giống, những bản sao linh hồn của chính nó. Một loại biến thể tách ra, chiêu thức cuối cùng cho mục đích sinh tồn……

「Vậy thì chết đi」

『A……』

Ánh sáng bùng nổ phủ trùm khắp tầm nhìn chính là cảnh tượng cuối cùng con hung yêu kịp thấy. Toàn bộ số hạt giống vừa kịp thành hình, cùng với một phần ba khu rừng cây ăn thịt vốn là thân thể kéo dài của nó, tất cả đều bị quét sạch. Ý thức của nó tan biến. Phần còn lại của khu rừng, e rằng cũng chẳng thể tồn tại được bao lâu. Bản tính vốn dĩ quá mỏng manh, yếu ớt. Đã bị tàn phá đến mức này, cành lá còn sót lại chỉ có thể dần mục rữa.

Thế là con hung yêu cây ăn thịt đã bị trừ khử tại đây. Một cái chết thảm hại, nhục nhã đến tột cùng đối với một yêu quái.

「Định giở trò phân tách ư? Tưởng ta không nhìn thấu được chắc. Đồ cặn bã」

Chỉ liếc qua khu rừng cây ăn thịt đang bốc cháy ngùn ngụt, Thủ lĩnh Hạ Nhân Chúng cất giọng khinh miệt, mỗi lời thốt ra đều phơi bày rõ rệt bản tính tàn độc của hắn.

「Thế mà cũng có chuyện yêu quái chịu khai thật. Quả là bất ngờ」

Cúi xuống nhìn chiếc la bàn nhiều kim trong tay, hắn bật cười khoái trá. Trong vùng đất tràn ngập yêu khí, loại la bàn bình thường nào có thể tin cậy. Thứ hắn đang dùng chính là một chú cụ.

Một loại pháp cụ đơn giản được yểm chú nguyền tìm vật…… trên hai kim đều cấy vào chất xúc tác khác nhau. Lúc này, cả hai chiếc kim đều chỉ về cùng một hướng.

Điều đó chứng minh con mồi, hiện đang ở cùng một nơi.

「Thủ lĩnh」

「Đi thôi. Không cần hấp tấp, cũng chẳng việc gì phải vội」

Đáp lại tiếng gọi của thuộc hạ, gã đàn ông nhếch môi ra lệnh. Đó chính là mệnh lệnh từ bên trên. Khoảnh khắc nghỉ ngơi ngắn ngủi kia, chỉ là khởi đầu cho nỗi tuyệt vọng còn sâu thẳm hơn. Trong lòng hắn thực sự cho rằng, kẻ ở trên kia đúng là kẻ có tâm địa ác độc.

Khóe môi nhếch lên một nụ cười tàn bạo đầy khoái trá, gã đàn ông suy nghĩ như thế……

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Khổ thế mà vẫn chưa xong. Main ơi sao anh thoát được nhỉ?
Xem thêm