• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 10 - Ký ức về quá khứ vốn dĩ sẽ luôn được tô điểm đẹp đẽ hơn.

Chap 137

4 Bình luận - Độ dài: 7,492 từ - Cập nhật:

Một cánh chim tung cánh bay trên bầu trời đêm trăng sáng.

Không, đó không phải là chim. Chỉ là một mô hình tinh xảo mô phỏng loài chim. Một thứ được tạo ra để che mắt, một vật bị sai khiến. Thức thần. Loại đơn giản……

『……』

Nó bay lượn tận nơi xa tít trên bầu trời, xuyên qua biển mây. Trong khoảnh khắc, tầm nhìn nhuốm trắng xóa, nhưng rồi lập tức bóng tối sâu thẳm quay trở lại. Vì vừa xuyên mây nên thân thể nó ẩm ướt. Trong con ngươi vô cơ ánh lên chút hơi nước, ngược lại càng khiến kẻ quan sát có ảo giác rằng thức thần này thật sự còn sống.

……Dẫu cho tất cả chỉ là giả dối.

『……』

Khi đã tới được vùng trời phía trên mục tiêu, thức thần cúi nhìn xuống mặt đất. Nó chăm chú quan sát một khu vực.

Dưới đó, một trận chiến đang diễn ra. Vô số tiếng gầm gừ quái dị. Tiếng rống. Cuộc tranh đấu giữa con người và yêu quái……

『……』

Con chim không hề xen vào tình cảnh trước mắt, chỉ lặng lẽ dõi theo toàn bộ diễn biến.

『……』

Chỉ miệt mài, chỉ miệt mài quan sát.

……Bởi vì, lúc này, vẫn còn quá sớm.

-

Ngũ giác quan của yêu quái vượt xa con người, thậm chí còn vượt qua cả loài thú. Hơn thế nữa, không hiếm những kẻ sở hữu các cơ quan cảm giác đa dạng ngoài năm giác quan thông thường… những thứ có thể gọi là giác quan thứ sáu.

Đêm khuya, bầu trời đen kịt như bị vẩy mực. Khu rừng sâu trong cấm địa vang lên những tiếng xôn xao huyên náo. Những cư dân chẳng phải người reo hò vang dậy. Ngay khoảnh khắc nàng đặt chân vào, chúng đã cảm nhận được sự hiện diện ấy bằng toàn bộ những giác quan siêu nhạy mà chúng có.

Nồng đậm, phong phú, mãnh liệt đến thế. Linh khí thượng hạng, dồi dào. Một đứa trẻ. Là con gái. Trẻ trung… một thiếu nữ còn non dại. Đến cả kẻ ở cách đó vài dặm cũng có thể nhận ra. Hương thơm của con mồi tuyệt hảo. Hơi thở của một bữa tiệc thịnh soạn.

Đó chính là một cuộc đại di chuyển. Không phải ẩn dụ, mà đúng là một cơn lũ quét. Vô số tiểu yêu, ấu yêu tuôn chảy thành dòng thác. Trung yêu, đại yêu giẫm nát chúng như đá ven đường mà lao hết tốc lực đến. Có yêu thú, yêu điểu, yêu trùng, yêu ngư, thậm chí cả những yêu vật kỳ hình dị tướng. Tất cả chen lấn, xô đẩy trong cuộc tranh giành xem ai đến trước.

Chúng vừa xô ngã cây cối, vừa đạp lên đồng loại, trong cơn cuồng loạn đầy khát khao… cuối cùng cũng thoáng thấy bóng dáng đó.

Một đoàn người. Hàng chục kẻ tụ lại. Bình thường thì chúng đã lao vào xâu xé từ lâu, nhưng lúc này, bọn quái vật chẳng còn để tâm. Tất cả ánh nhìn đều bị hút chặt vào một điểm.

Nàng tiểu thư đứng trên nóc xe bò. Mái tóc anh đào rực rỡ, kiều diễm. Y phục lộng lẫy xa hoa như tiên nữ hạ phàm. Nàng để lộ đôi chân trần trắng muốt, nhảy múa ngây thơ như đứa trẻ, nhưng từng bước chân lại uyển chuyển tuyệt mỹ, chẳng thuộc bất kỳ trường phái vũ đạo nào, mà hoàn toàn là sáng tạo ngẫu hứng. Người ta kể rằng chỉ cần xem qua, bậc thầy múa cũng từng vì hổ thẹn mà ẩn dật quy ẩn.

Điệu múa ấy, quả thực thần thánh.

『…………!!』

Ngay cả những sinh vật hạ đẳng, thô thiển, chẳng hiểu nổi nghệ thuật, văn hóa hay tao nhã, cũng vẫn sở hữu chút ít cảm quan tối thiểu về cái đẹp. Lũ yêu quái trong thoáng chốc đã đứng sững lại, ngây ngất nhìn. Không phải dục vọng. Đó là say mê, là mê đắm, là tôn thờ.

…… Nhưng chỉ kéo dài trong chớp mắt.

『GROOOOAAAAAHH!!』

Bầy quái vật gầm lên trong hân hoan. Yêu quái nào có biết đến những lời hoa mỹ như 「đóa hoa trên đỉnh cao」? Chúng chẳng có khái niệm thấu cảm. Thứ chúng muốn, chúng sẽ đoạt bằng sức mạnh. Chẳng bao giờ nghĩ đến cảm nhận của đối phương. Dù kẻ đó có là tồn tại siêu phàm đi nữa, thì chúng cũng kéo xuống, cướp đoạt, giày xéo, thống trị, biến thành dưỡng phần của bản thân, ấy chính là bản tính và bổn phận của yêu quái.

Thế nên, lũ quái vật lao vào thiếu nữ đang múa trong dáng vẻ khả ái kia. Chúng nhe nanh. Vung vuốt. Phun lửa. Nhả độc. Có kẻ phóng sét, có kẻ giở dị năng tung lời nguyền vô hình. Hàng trăm ác ý cùng lúc chĩa cả vào nàng. Và rồi… tất cả hóa thành tro bụi, chẳng sót một mảnh.

「Một cuộc thảm sát à. Đến một vết nhơ cũng chẳng còn.」

「Chuẩn đấy. Không ngờ có ngày lại thấy tội cho lũ yêu quái.」

Người nói cười như vậy là một nhóm thuộc Ẩn Hành Chúng trong đoàn. Lời lẽ lười nhác, không hề giống tác phong Ẩn Hành Chúng, nhưng trước cảnh tượng đang hiện ra thì khó ai trách cứ nổi.

Một cảnh tàn sát áp đảo đến mức đó. Đã tròn một khắc kể từ khi bước vào cấm địa. Ngay từ giây phút đầu tiên, trận chiến đã khởi phát, và cho đến giờ, dù có xen kẽ những khoảng nghỉ ngắn, vẫn không ngừng tiếp diễn. Đoàn quân của Onizuki càng tiến sâu vào cấm địa, từng đợt yêu quái nối nhau xông tới, nhưng tất cả đều bị cuốn phăng bởi từng vũ khúc phiêu dật của chiếc quạt trong tay nàng tiểu thư. Chúng chẳng những không phản kháng được lấy một lần, mà ngay cả chạm vào nàng cũng là điều bất khả, chỉ còn lại từng mảnh xác vụn.

Một chiều áp đảo. Một thứ sức mạnh tuyệt đối. Ban đầu, bọn phu dịch còn khiếp sợ mỗi lần bị tập kích, nhưng giờ đây, chúng đã thản nhiên, vừa đi vừa tán gẫu…

Hành động của nàng tiểu thư quả thực là sự chà đạp của một quyền lực vô lý. Đến cả đám phu dịch tầm thường còn thấy rõ, thì Ẩn Hành Chúng tất nhiên càng cảm nhận sâu hơn, và càng không thể lý giải, thậm chí đến mức rợn người mà muốn phủ nhận. Bởi lẽ, đó là sự áp chế trần trụi, lấy linh lực khổng lồ như nước tuôn mà đè bẹp.

Đáng sợ nhất chính là việc ngay cả những dị năng mang tính khái niệm cũng bị vô hiệu hóa, như thể nàng chẳng hề biết đến chúng, chỉ đơn giản dùng khối linh khí khổng lồ mà nghiền nát, triệt tiêu sạch sẽ. Đến cả lý lẽ ngoài lý lẽ cũng bị phá hủy… thật chẳng thể hiểu nổi. Cứ như chỉ cần một mình nàng là đủ. Thực tế thì, một mình nàng cũng quá đủ.

「Quả là xứng đáng mang dòng máu tiểu thư gia tộc Ako ấy.」

「Nghe nói cả dòng tộc đó cũng toàn quái vật cả. Đúng là kinh khủng, kinh khủng thật…」

Gia tộc Ako, cổ tộc trừ yêu lâu đời ở Tây thổ, vốn lấy trung quân và chính thống làm danh nghĩa, nhưng trong giới thì được nhắc đến nhiều hơn bởi sự phi lý và dị thường. Nàng tiểu thư trước mắt, chính là minh chứng rõ rệt cho dòng máu Ako. Đương nhiên, nếu là kẻ thù thì đáng sợ, nhưng đã là đồng minh thì chẳng còn gì đáng tin cậy hơn…

「Nhờ vậy mà bọn tạp nhân kia lại coi như đang đi dạo ngắm cảnh.」

Một tên trong nhóm Ẩn Hành Chúng hằn học buông lời. Nhìn cái thái độ của lũ tạp nhân quanh xe bò mà xem… nào là mất cảnh giác, nào là tán gẫu, thậm chí lén lút ăn uống. Chẳng thể tin nổi rằng bọn chúng ý thức được mình đang ở nơi nguy hiểm. Đến lúc khẩn cấp, bảo hộ chủ nhân đã khó, chứ nói gì đến việc tự vệ.

「Sướng thật đấy. Chỉ biết ganh tỵ thôi.」

「Có muốn xin chuyển bộ phận không? Làm tạp nhân phục vụ Nhị tiểu thư thì chắc chắn được sống an nhàn đến tận già, khỏi phải thực chiến.」

「Đừng có xàm. Ai mà làm nổi chuyện đó.」

Từ Ẩn Hành Chúng, những người phải gánh vác công việc nguy hiểm và đòi hỏi nhiều kỹ năng, mà xin chuyển sang làm tạp nhân chỉ chuyên hầu hạ đời thường thì gần như không tưởng. Không phải hoàn toàn bất khả, nhưng nếu có, thì chắc chắn chỉ để ngụy trang làm tạp nhân hầu bên cạnh mà thực chất vẫn là cận vệ. Đó chẳng phải việc nhẹ nhõm gì, ngược lại còn mệt mỏi hơn.

「Hừ, sa ngã thì dễ thôi.」

Một kẻ trong nhóm chợt buông lời, như nhớ lại điều gì. Hiện lên trong đầu hắn là một tân binh từng hầu cận cho thủ lĩnh, nay đã rơi rụng, hay là tên đầy tớ sáng nay bị hất tung văng ra khỏi đoàn khi bị bắn dính nước thịt vụn. Đều là ví dụ điển hình cho chuyện từ trên trời rơi xuống đáy. Cái gương phản diện quá rõ ràng, không ai muốn trở thành như thế.

「Chỉ giỏi chê bai người khác… Các ngươi lắm lời quá rồi đấy. Biết giữ mồm giữ miệng đi.」

「Geh…」

「A… ahaha… rõ, hiểu rồi.」

Người cắt ngang cuộc tán dóc là kẻ thứ ba trong nhóm Ẩn Hành Chúng. Hai gã kia vội lấp liếm đáp lại trước đồng nghiệp lớn tuổi vừa xuất hiện mà chẳng để lộ chút khí tức nào.

Trong lần xuất chinh này, Ẩn Hành Chúng đi theo gồm hai tổ, bốn người. Một tổ là cặp trẻ tuổi, còn tổ kia là hai lão luyện dày dạn. Và dĩ nhiên, người vừa lên tiếng cảnh cáo chính là một trong hai người thuộc tổ lớn tuổi ấy.

「Nếu còn rảnh để cười thì đừng có lơ là cảnh giác. Đợi đến lúc có chuyện thì đã quá muộn rồi. Cái giá phải trả sẽ là mạng sống của các ngươi đấy」

「R-rõ ạ…」

Trước lời cảnh cáo sắc như gươm, hai gã trẻ tuổi của Ẩn Hành Chúng lập tức khựng lại, líu ríu đáp lời. Lão thành trong nhóm hừ lạnh, khẽ giật cằm. Ý bảo quay lại làm việc. Hai tên trẻ tuổi vội vã chuồn khỏi chỗ đó.

「Tiền bối nổi cáu ghê nhỉ」

「Chắc thần kinh quá nhạy thôi. Nhưng mà… công nhận, nửa đêm mò vào cấm địa thì cũng điên thật」

Bị mắng xong mà chúng vẫn còn thì thầm sau lưng. Vị Ẩn Hành Chúng lớn tuổi bực bội tặc lưỡi, dời mắt nhìn về phía xe bò.

「Haa, khát khô cổ rồi đây… Này, ai đó mau đem trà đến cho ta. Phải thật lạnh ấy. Ta muốn loại『Kin Sarasa』.」

Vừa tàn sát hàng ngàn quái vật, sau khi đã rải phù chú kết giới khắp bốn phương, nàng tiểu thư khẽ nhảy xuống xe bò đầy duyên dáng, rồi hờ hững đòi trà.

「Dừng đội hình lại đi. Ta muốn nghỉ một lát」

Không thèm hỏi ý ai, nàng tiểu thư ấy chán nản ra lệnh. Dứt lời, nàng phẩy quạt, gọi ra tấm chiếu phù, thong thả ngồi xuống, vứt thêm một thức thần lợn con làm chỗ kê tay, rồi ngang nhiên chống cằm. Con lợn kêu 「piii!」 thảm thiết khi bị ghì cả trọng lượng lên lưng, nhưng chủ nhân thì chẳng mảy may bận tâm. Môi trường lao động của thức thần quả thực là tệ hại tận cùng.

「Vâng vâng, thưa tiểu thư! Ngay lập tức ạ!!」

「Đây, chút bánh ngọt dâng lên kèm theo. Xin mời dùng ạ」

Dừng nghỉ ngay giữa cấm địa là hành động liều lĩnh, nhưng trước lệnh vô lo vô nghĩ ấy, bọn tạp nhân nịnh bợ chỉ biết hớn hở tuân theo, tuyệt không ai dám can gián. Chúng cúi rạp, nở nụ cười hèn mọn, cung kính dâng lên trà xanh ướp lạnh bằng băng cất giữ trong xe, thứ đã biến thành『Mayoiga』, thậm chí còn kèm thêm bánh ngọt như để lấy lòng. Trông chẳng khác nào buổi trà đạo trong một trà thất sang trọng.

「Được rồi」

Cái nóng bức mùa hè, lại thêm mệt mỏi vì vũ khúc, hẳn nàng tiểu thư đã đổ mồ hôi. Vừa phe phẩy quạt, nàng vừa uể oải nhận chén trà, nhấp một ngụm giải khát. Gắp một miếng bánh ngọt, nàng chán chường bỏ vào miệng, rồi lại uống trà… và đột ngột vung quạt tát mạnh vào má tên tạp nhân vừa dâng bánh.

「Guoahh!!? T-thưa tiểu thư!?」

「Ngươi thiếu tinh tế đấy nhỉ? Ta vừa uống trà lạnh cho hạ nhiệt, vậy mà ngươi lại đưa loại bánh này?」

Lời quở trách của tiểu thư nhắm thẳng vào sự lựa chọn món bánh. Đúng là loại bánh nướng thượng hạng, nhưng lại khiến khát thêm. Nếu muốn hợp với trà lạnh thì phải chuẩn bị loại bánh nhiều nước mới đúng. Không làm được, thì chịu phạt là đương nhiên. Đó là quyền lợi chính đáng của Aoi.

「X-xin lỗi, xin lỗi ạ… Guh!?」

Tên tạp nhân khốn khổ còn chưa kịp ngẩng đầu, đã bị tiểu thư nhấc chân trần giẫm mạnh lên đầu. Nàng ngạo nghễ nhìn xuống thuộc hạ.

「Xin lỗi thì ai chẳng làm được, đồ ngu? Ngươi may mắn đấy, lần này mới chỉ là cảnh cáo thôi」

Vì thể diện của gia tộc, của phụ thân, của chính bản thân, Aoi tuyệt đối không cho phép thuộc hạ bỏ mạng trong chuyến đi này. Nếu không, kẻ vô dụng thiếu tinh tế kia đã bị xử tử tại chỗ rồi. Đây là sự khoan dung, là cảnh cáo ân huệ của tiểu thư, cũng là một bài học răn dạy.

Ít nhất, chính nàng tự nhận như vậy.

「V-vâng…!!」

Tên tạp nhân bị giẫm đầu, vẫn còn phải gập người lạy sát đất. Một gã trai trẻ, bị một bé gái dẫm đạp mà quỳ mọp, cảnh tượng trông vừa thảm hại vừa nực cười.

「Liệu mà ghi nhớ đi. Lần sau sẽ chẳng còn cơ hội đâu」

Nàng ghì mạnh bàn chân nhỏ xuống, nhấn thêm vài cái trêu ngươi, rồi mới chịu dừng. Ngay lập tức, lại chống khuỷu tay lên lưng con lợn thức thần. 「Piii!」, tiếng kêu ai oán lại vang lên.

「Này, mang trái cây nước ra mau」

「Vâng!! Hết sức hân hạnh!!」

Tên tạp nhân, mặt mày lem luốc đầy bùn đất, vẫn cố nở nụ cười méo mó, rồi vội vã chạy vào trong xe. Aoi liếc qua, chỉ nhếch môi cười nhạt, khinh bỉ, rồi uống cạn chén trà. Đám tạp nhân xung quanh cũng chỉ biết nở nụ cười nịnh bợ, không một lời can ngăn.

「Này, rót thêm đi. Lần này ta muốn loại『Suiren-ume』đấy nhé」

Nàng tiểu thư chìa chén ra, dõng dạc sai bảo, thậm chí còn chỉ rõ loại trà mình muốn. Một dáng vẻ nhàn hạ, thong dong đến khó tin.

…… Thật chẳng phải thái độ nên có giữa chốn cấm địa.

「…Đúng là một cô nhóc vô tư.」

Tiếng thì thầm của kẻ Ẩn Hành Chúng, kẻ vẫn lặng lẽ quan sát hành vi bạo ngược của nàng tiểu thư, chỉ khẽ vang vọng trong rừng sâu tăm tối, rồi tan biến vào bóng đêm.

-

……Sau một quãng nghỉ ngắn, đoàn quân lại tiếp tục hành tiến.

Hết chém giết, chém giết, lại tiếp tục chém giết…… Đám yêu ma quỷ quái lao tới ngay khi kết giới vừa bị phá đã bị diệt gọn trong chớp mắt, những con quái vật không ngừng ập tới sau đó cũng bị tiện tay quét sạch suốt hơn ba canh giờ. Và rồi cuối cùng, bọn họ đã đặt chân tới nơi này.

Tới được vùng sâu nơi ngoại vi nông cạn nhưng u ám của Tam đẳng cấm địa 『Mặc Chú Thâm Lâm』.

「Nhìn kìa, thừng kết giới.」

「Vậy là chỗ này sao…… Có gì bất thường không?」

「Theo mắt thường thì không.」

Đám đầy tớ được cử đi tiên phong sau khi xác nhận an toàn liền quay về báo cáo cho đội chính phía sau. Đám yêu quái hơn chục con bất ngờ tấn công trong lúc đó cũng đã bị gió thổi bay, rồi đoàn người lại nối bước lên đường.

Băng qua lớp kết giới buộc bằng sợi thừng cũ kỹ, đoàn người của gia tộc Onizuki đặt chân đến nơi sản vật mục tiêu đang kết trái.

「Phong cảnh…… thay đổi rồi?」

Ai đó khẽ lẩm bẩm. Khung cảnh xung quanh đã hoàn toàn biến dạng.

Từ bóng tối ẩm lạnh, âm u của khu rừng sâu, một khoảng không gian sáng sủa, tràn ngập thứ ánh sáng ấm áp dịu nhẹ trải rộng ra trước mắt. Có suối nhỏ, có hoa nở, và nơi xa kia chính là thứ mà họ hằng tìm kiếm……

「Đây là thứ từng nghe đồn……」

「Thảo nào thấy ngây ngất. Thật là linh khí khủng khiếp.」

Một vài đầy tớ và ẩn hành chúng khẽ thì thầm với nhau. Đám phu phen, tạp dịch thì còn thảm hại hơn. Có kẻ thậm chí bước đi loạng choạng như kẻ say rượu.

「Đúng là một lũ vô dụng.」

Tiểu thư khẽ liếc nhìn đám đồng hành ấy, vừa phe phẩy quạt vừa buông lời châm biếm đầy khinh miệt. Trong mắt nàng, họ chẳng khác nào gánh nặng, đi theo chỉ tổ vướng víu, chứ chẳng giúp ích được gì.

Thực tế thì, nếu đi một mình, nàng đã có thể đến đây từ sớm.

「Mang tấm vải gói đồ lại đây.」

Onizuki Aoi cất giọng kiêu ngạo ra lệnh, lập tức có một kẻ từ trên xe bò nhảy xuống vội vàng chạy đi lấy.

『Mặc Chú Thâm Lâm』tồn tại như một vùng cấm địa, hay đúng hơn, một trong những lý do khiến nó được duy trì đến tận bây giờ, chính là vì 「nó」.

Xưa kia, triều đình từng phái các trừ yêu sư đến đây để trấn áp yêu khí tích tụ, bình ổn linh mạch. Đoàn người ấy đã tận trung theo lệnh, tiến sâu vào rừng, gần như quét sạch toàn bộ yêu quái. Nhưng…… họ lại phải ngừng tay theo đúng lệnh của triều đình.

Lý do ngừng lại tuyệt đối không phải vì khiếp sợ những tồn tại vượt ngoài nhân lý. Mà hoàn toàn vì nguyên nhân thiết thực và kinh tế hơn.

Triều đình đã quyết định lợi dụng『Mặc Chú Thâm Lâm』như một tài nguyên quốc gia quý giá. Hệ sinh thái nơi đây sản sinh ra vô số linh mộc tuy hạ phẩm nhưng vẫn hữu ích, các loài linh thảo mọc hoang cũng không hiếm, khoáng sản khai thác được cũng là linh khoáng. Thậm chí xác chết của yêu quái cư ngụ nơi này cũng có giá trị.

Chính sách quốc gia về độc quyền sản xuất linh dược, chú cụ của triều đình…… Nếu đốt rừng thì quả thật có thể khai khẩn ra đồng ruộng màu mỡ. Nhưng như thế thì chỉ được bấy nhiêu mà thôi. Linh dược và chú cụ độc quyền vừa là nguồn thuế quan trọng, vừa là trụ cột quân sự. Để đảm bảo nguồn cung nguyên liệu ổn định, việc duy trì khu rừng này là điều không thể thiếu.

……Không chỉ những nguyên liệu hạ phẩm, mà còn cả những vật liệu thượng đẳng hiếm hoi cũng đã được xác nhận tồn tại. Và thứ mà Aoi đang hướng mắt đến chính là một trong số đó.

「Tìm thấy rồi.」

Giọng điệu non nớt mà đầy tinh quái của thiếu nữ vang lên.

Phía trước là một đại thụ. Trên đó chỉ có đúng một quả đang kết trái.

Bề ngoài nom chẳng khác gì một quả đào nhỏ, chẳng có gì đặc biệt. Nhưng thực chất nó chính là kỳ tích đã hóa thành vật chất, chứa đầy linh khí nồng đượm.

Một trong những nơi hiếm hoi trong『Mặc Chú Thâm Lâm』từng được ghi nhận là chỗ sinh trưởng của thượng cấp linh thảo, thần mộc. Và nơi này, nhờ kết giới do trừ yêu sư đời trước dựng nên, đã được bảo vệ khỏi đám yêu quái nguyên sinh.

「Hừm. Quả thật là linh khí thượng hạng. Có hơi ngọt gắt nhưng vẫn dễ chịu.」

Tiến sát đến ngay bên cạnh đại thụ, Aoi ung dung thốt ra như thể chẳng có gì.『Ofukamutsu』…… Trước khi xuất phát, nàng đã được chỉ dạy cặn kẽ về đặc trưng sinh địa, hình dáng của mục tiêu này. Những điều ấy đều do người cha nàng tôn kính ân cần chỉ bảo, ghi chép lại rõ ràng. Nàng thầm cảm tạ phụ thân vì điều đó.

Mục đích chuyến đi lần này chính là vì cái cây này. Vì quả thực này. Kỳ tích hóa thành quả. Đại thụ đã hấp thụ lượng linh khí khổng lồ tràn ra từ linh mạch, đến mức dư thừa, bèn thải ra ngoài dưới hình dạng trái đào này. Công hiệu chữa bách bệnh, trừ bách chú, không phải truyền thuyết mà đã được thực chứng.

Đó chính là lý do triều đình bằng mọi giá ra lệnh phải thu hồi cho được.

「Thật là tham lam. Rõ ràng chưa đến mùa thu hoạch mà. Không biết kẻ nào lại khẩn khoản đòi gấp đến thế?」

Nhị tiểu thư đưa tay ra. Nàng khẽ vuốt ve quả đào. Giọng nói như cười nhạo. Quả thật chẳng sai. Bình thường, phải mười năm mới kết được một, nhiều lắm là hai quả. Hơn nữa vì là trái cây, một khi đã hái xuống thì mau chóng hỏng. Dù có thể chế biến để giữ lâu hơn nhưng hiệu năng giảm đi rõ rệt. Vậy mà lúc này, khi nó còn chưa chín hẳn……

「Rồi, xong.」

Bàn tay vừa vuốt ve ấy liền khẽ nắm lấy quả, xoay nhẹ. Linh quả hình dáng như đào lập tức dễ dàng tách khỏi đại thụ. Nàng ngắm nhìn kỳ tích trong tay mình.

Hình như lần thu hoạch trước là khoảng tám năm trước…… Lần này vẫn chưa tới kỳ thích hợp. Không chỉ nhỏ bé, quả còn cứng rắn. Truyền thuyết kể nó có thể hồi sinh cả người chết, tuy có phần phóng đại, nhưng không hẳn hư cấu. Trong những điều kiện cực kỳ khắt khe, quả thật nó có thể đưa cả người chết trở về.

「Ara. Cái này là…」

Chợt, tiểu thư chuyển ánh mắt và nhận ra sự tồn tại đó. Trong khoảnh khắc do dự, nàng đưa tay khẽ vuốt, rồi… từ bỏ.

「Vẫn còn xanh lắm.」

「Hả?」

「Mau đưa đây.」

Lời lẩm bẩm chán chường ấy khiến tên tạp dịch vừa kịp tiến đến bên cạnh phải nghiêng đầu khó hiểu. Với giọng điệu lạnh lùng, Aoi giật phăng mảnh vải từ tay hắn.

Đúng vậy, đó là một mảnh vải bọc đồ, furoshiki. Một chiếc furoshiki tối màu, hoàn toàn xa lạ với vẻ rực rỡ hay hoa mỹ. Aoi dùng nó để gói quả đào. Nàng cuốn đi cuốn lại hai, ba lần, thế là luồng linh khí nồng nặc khi nãy đã biến mất.

Dĩ nhiên, đây không phải furoshiki bình thường. Trên nó đã yểm một loại chú ngữ che giấu cực mạnh, khiến vật được bọc bên trong không bị phát hiện. Nếu quả đào bị mang ra ngoài kết giới mà không che chắn, lũ yêu quái chắc chắn sẽ bu lại trong chớp mắt. Đây là biện pháp phòng ngừa cần thiết.

「Để chắc ăn thì…」

Tiểu thư còn cài thêm mật khẩu lên furoshiki, một chức năng đặc biệt của nó. Trong vòng bảy ngày, nếu không có đúng mật khẩu thì không thể mở ra. Như vậy, người ngoài chẳng thể động đến nó.

Xong rồi. Việc còn lại chỉ là đưa quả đào này ra khỏi cửa ải an toàn. Sau đó, đội tiếp ứng sẽ tiếp nhận và dâng nó lên triều đình. Thật sự, chỉ cần làm đến vậy thôi…

「Chán thật.」

「Hả?」

Trước tiếng than thở nhàm chán của công chúa, tên tạp dịch đứng cạnh vô thức buột miệng đáp lại đầy ngớ ngẩn.

「Ẩn hành chúng, lại đây.」

「Có mặt!」

Phớt lờ tên tạp dịch, Aoi gọi người đại diện của Ẩn hành chúng. Chỉ một tiếng gọi, ngay lập tức phía sau nàng đã có một kẻ quỳ gối cung kính hành lễ. Lời đáp ngắn gọn, không chút cảm xúc thừa.

「Này, với bản lĩnh của các ngươi, liệu có thể đơn độc đưa tin từ đây đến Nam Quan không?」

「Thông thường thì bất khả. Nhưng lần này… có lẽ khả dĩ.」

Đại diện của Ẩn hành chúng đáp lại không chút gian dối, khoa trương hay hư ngụy. Cấm địa này tuyệt đối không thể coi thường. Nhưng nếu xét đến số lượng yêu quái mà chính Aoi đã tiêu diệt trên đường tới đây, thì câu chuyện lại khác.

Hiện tại, vùng ngoại vi của rừng sâu gần như chẳng còn yêu quái nào. Đám yêu ở sâu bên trong cần thời gian mới có thể bị đẩy dạt ra ngoài. Hơn nữa, dấu vết từ những trận tàn sát yêu quái trên đường tới đây sẽ trở thành 「dấu mốc」 cho Ẩn hành chúng lần theo. Như vậy, thời gian để đến cửa ải chắc chắn được rút ngắn tối đa.

「Vậy thì tốt.」

Aoi đáp, rồi đưa quả đào đã gói cho Ẩn hành chúng.

「Hả!?」

「Một tổ, mang thứ này đến cửa ải. Rõ chứ?」

「Tiểu thư, người định…!!?」

Nghe lời, đại diện Ẩn hành chúng gần như bật thốt giận dữ, chẳng khác nào chất vấn xem nàng có thực sự hiểu mình vừa nói gì không.

「Ta không vô trách nhiệm đâu. Ngược lại, đây mới là sáng suốt. Chính ngươi vừa nói còn thời gian trước khi đám yêu quái từ trong sâu bị đẩy ra ngoài kia mà.」

「Chuyện đó thì… chẳng lẽ!?」

Hiểu rõ ý định, đại diện Ẩn hành chúng bàng hoàng. Trong khi y còn sững sờ, tiểu thư đã thả một lá bùa truyền tin hình chim hướng về phía cửa ải. Thả xong, nàng mới ngoái nhìn lại hắn.

「Chúng ta sẽ tiến vào sâu bên trong. Làm quân nghi binh… Bọn ta đã chịu hỗ trợ, thì chút việc như đưa đồ thế này các ngươi lo liệu nổi chứ hả?」

Với nụ cười còn ngọt hơn cả đào, lại nham hiểm hơn cả yêu quái, tiểu thư ra lệnh cho đại diện Ẩn hành chúng bằng giọng điệu chẳng khác nào kẻ ban ơn. Và rồi…

-

『Kiiiiiii!!』

「Ồn ào quá đi!!」

Từ trong màn đêm, đôi mắt kép lóe sáng. Trước con yêu bọ ngựa đang giương hai lưỡi liềm để hăm dọa, tôi không chút do dự vung ngọn giáo. Từ phía sau. Con quái vật màu xanh ngẩng đầu quay lại trong hoảng loạn sau khi bụng bị xé toạc.

「Senpai!!」

「Giờ thì, bắn đi!!」

Tôi hét về phía Hisame, người đã tình nguyện làm mồi nhử. Lập tức, ba mũi tên liên tiếp lao đi. Con bọ ngựa to bằng một gã đàn ông khổng lồ vừa quay mặt lại thì lưỡi liềm bên phải, rồi bên trái, cuối cùng là cái đầu đều bay lộn trong không trung. Điều đó đồng nghĩa với việc mối đe dọa lớn nhất nơi đây đã bị vô hiệu hóa……

「…nói thế thì còn quá sớm đấy!!?」

Từ bụng bị xé toạc của con bọ ngựa không tay không đầu, một con giun thép khổng lồ chui ra. Có vẻ nó đã chọn được vật chủ mới nên lao thẳng về phía tôi. Chính xác hơn, chắc là nó nhắm vào cái lỗ hậu của tôi. Ugh, kinh tởm quá!!?

「Đừng có đùa với ta!!」

Tôi vung giáo đánh bật con giun thép đang lao tới, đổi hướng bay của nó. Rồi lập tức chém thẳng một nhát từ trên xuống, chẻ nó làm đôi.

『Kiki!!』

「Khỉ à!!」

Một con khỉ lao ra từ bên hông, tôi liền lấy nửa sau của con giun thép ném vào nó. Thật thảm hại, giun thép bị móng vuốt của con khỉ xé vụn. Như mọi khi, bọn chúng chẳng có tí ý thức đồng loại nào cả……!!

「Nguy hiểm!!?」

Tôi dựng giáo chặn cú tập kích của con yêu khỉ đã áp sát chỉ trong chớp mắt. Móng vuốt và mũi giáo va chạm nhau, phát ra tiếng rít chói tai. Khốn kiếp, sức mạnh khủng khiếp thật……!!?

「Guah…!!?」

『Kikii!!!』

Cuộc giằng co dần nghiêng về phía nó, sức mạnh áp đảo đẩy tôi lùi lại. Con yêu khỉ há mõm trước mặt tôi để thị uy.

「Đừng có coi thường ta……!!?」

Tôi vội tung chân đá làm nó mất thăng bằng, rồi nhanh chóng lùi lại tạo khoảng cách.

「Haahaa…… Hisame, bắn đi!!」

「V-vâng!!」

Ngay khi tôi lùi ra, mũi tên lập tức phóng đi. Nó sượt qua ngay cạnh tôi với tốc độ khủng khiếp, xuyên thủng hộp sọ của con tiểu yêu vừa gượng dậy định lao tới. Mũi tên xuyên qua tới sau gáy, con yêu khỉ ngã ngửa ra đất.

「!!? Bên hông, ba con!!」

「……!!?」

Hiusame hành động còn nhanh hơn tiếng hét của toi. Từ bụi rậm bên hông, hai tiểu yêu và một ấu yêu lao ra. Ba mũi tên lại đồng loạt bắn ra như mưa. Một mũi xuyên thủng cổ họng một tiểu yêu, mũi khác làm nát đầu con ấu yêu.

『Kikikikiki!!!』

Hai con yêu thú đã bị hạ. Nhưng vấn đề là con yêu trùng. Dù đầu bị nổ mất một phần ba, con châu chấu to bằng chó săn vẫn bình thản nghiến hàm. Hisame khựng lại một thoáng rồi vội vàng giương cung, nhưng chỉ một khe hở nhỏ ấy cũng chí mạng. Con châu chấu tung mình né mũi tên, thậm chí còn há chiếc hàm khổng lồ lao thẳng vào cổ họng Hisame……

「Đừng hòng nhé!!?」

『!!?』

Biết giáo không kịp, tôi vung đá từ ná bắn. Viên sỏi to bằng nắm tay lao thẳng vào chỗ vết thương trên đầu mà mũi tên của Hisame đã rạch ra, cắt phăng luôn cả cái đầu cùng cổ nó. Mất đầu, con châu chấu chệch hướng, bay vượt qua Hisame rồi đâm sầm vào gốc cây phía sau. Cú lao quá mạnh khiến chân tay nó văng ra, thân thể xoay vòng rồi nện xuống đất. Phần thân không đầu giãy giụa như một cỗ máy hỏng hóc.

「Sen…pai!!」

「Hisame!!」

Đáp lại tiếng gọi của Hiusame, tôi lao lên cùng ngọn giáo. Cùng lúc, cô cũng giương cung về phía ta. Mũi tên lao tới nhanh như nỏ bắn, lướt sát má tôi và xuyên thủng con yêu chuột chũi vừa nhảy ra sau lưng tôi.

『Buoh!!?』

「Và thêm nữa!!」

Ngay lúc ấy, mũi giáo của tôi đâm phập vào hàm con yêu sói đang lao tới từ phía sau lưng nàng.

『Gyao……!!?』

「…!!」

Tôi dấn thêm một bước, ép nó ngã nhào. Cây giáo cắm sâu hơn, nghiền nát hộp sọ. Tiếng xương thịt vỡ vụn vang lên ghê rợn. Ngay bên cạnh, Hisame bồi thêm một mũi tên kết liễu con yêu chuột chũi. Hai con tiểu yêu gào thét trong cơn hấp hối rồi giật giật, cuối cùng buông mạng. Tôi cảnh giác nhìn quanh… không còn luồng khí thù địch nào nữa.

…Không, vẫn còn.

「Mày vẫn chưa chết hả!!」

Con bọ ngựa không đầu không tay vẫn nhảy loạn xạ. Tôi dồn linh lực vào ngọn giáo, chém phăng thân thể nó. Cái xác gãy gập gục xuống.

「Senpai… còn con này thì sao?」

「…Để tôi. Đừng động vào」

Hisame chỉ con giun thép bị chém mất nửa người vẫn còn giãy đạp dưới đất. Tôi ra lệnh. Dấn thân đi kết liễu bọn quái vật dạng xúc tu thường toàn là flag. Đáng tiếc, chẳng có cảnh fan-service nào đâu.

『……!!!!』

「Biết ngay mà!!」

Ngay khi tôi vừa tiến lại gần, con giun thép liền cảm nhận được khí tức và lao bổ tới. Tôi đánh mạnh đầu nó bằng ngọn giáo rồi giẫm chân lên. Liên tục, liên tục đâm giáo xuống, chém vụn nó thành từng khúc. Nếu không phải kiểu sinh vật phân thân như sán lá thì đến mức này chắc chắn phải chết rồi. Không, phải chết đi chứ.

「Haahaahaa…… xong, rồi sao?」

Ngay khi xác nhận an toàn, sợi dây căng thẳng trong tôi đứt phựt. Tôi ngồi phịch xuống đất, hơi thở dồn dập, thô ráp, cứ thế hít sâu liên hồi……

Dù chỉ toàn tiểu yêu và ấu yêu, nhưng hai người chống lại từng ấy kẻ địch vẫn chẳng khác nào trò đùa độc ác. Việc còn sống sót tới giờ quả là một phép màu. Có lẽ cũng nhờ dạo gần đây cơ thể tôi lạ kỳ khỏe mạnh hơn thường ngày.

「Không ngờ lại gặp bầy yêu quái ngay giữa đường quan đạo này……」

Nàng đầy tớ mới vào nghề cũng đang đẫm mồ hôi như tôi đến nỗi lần tắm vừa rồi hóa ra phí công, vừa thu hồi tên vừa lẩm bẩm bối rối. Những con đường nối liền thành trấn và làng mạc ở Phù Tang quốc vốn được quan quân tuần tra định kỳ. Nếu là một vài con yêu quái lẻ tẻ thì còn hiểu được, nhưng gần chục con bất ngờ nhảy xổ ra thế này thì hiếm thấy thật.

「Hay là chúng bị thu hút bởi mùi hương còn sót lại của tiểu thư? Hoặc đơn giản là bọn quan quân khu vực này quá lơ là……」

Hoặc cũng có thể…… chẳng lẽ nào? Nếu là lão Psycho Father ấy thì dù có gài bẫy thật cũng chẳng lấy gì làm lạ. Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy khó chịu.

「Xác chúng…… phải làm sao?」

「Quy tắc là đốt rồi chôn. Dù có bị trễ khi hợp quân cũng phải làm thôi」

Động vật ăn xác yêu rất dễ bị yêu hóa, còn nếu chính yêu quái ăn thì có khi lại tiến hóa lên cấp bậc cao hơn. Việc thiêu hủy rồi chôn lấp chỉ bỏ qua khi bắt buộc phải rút khỏi hiện trường ngay lập tức. Truyền thống xưa này phải giữ gìn, ngay cả một pháp sư bóng tối từng bị trẻ con đánh bại cũng đã nói vậy.

「Đào hố hay gom xác, chọn cái nào?」

「……Đào hố ạ」

Sau một hồi lưỡng lự, Hiusame chọn vế đầu tiên theo gợi ý của yooi. Cũng như tôi đoán.

「Vậy thì, dọn dẹp nào?」

Tôi đeo găng da, hô lên một tiếng rồi bắt đầu nhặt nhạnh từng mảnh thịt rơi vãi khắp mặt đất. Trời đang vào mùa hè. Dù là buổi chiều tà nhưng nếu không gom nhanh thì mùi thối sẽ bốc lên nồng nặc.

Những cái hố nông Hisame đào, tôi lần lượt ném xác vào. Tôi bỏ thêm nhánh khô để dễ bén lửa rồi châm cháy. Khi phần lớn đã cháy rụi, ta rắc thuốc linh lực đặc chế có tác dụng trừ uế yêu khí, cuối cùng lấp đất. Mất khoảng nửa khắc mới xong.

「Giờ đã khuya lắm rồi. Hisame, nghỉ đi một chút đi… Thế này thì tệ nhất là tới nơi cũng phải chờ đến lúc mặt trời mọc」

Và nếu xui xẻo, hình phạt sẽ đang chờ sẵn, thậm chí còn phải bị ép tháp tùng chuyến đi vào cấm địa. Nguy cơ bị tập kích thêm nữa quả đáng sợ, nhưng dù sao cũng phải tranh thủ ngủ khi còn có thể. Vào cấm địa trong tình trạng kiệt sức mất ngủ thì khác gì tự sát.

「Còn, còn senpai thì……?」

「Đừng coi thường. Tôi từng trải qua nhiều chốn địa ngục hơn cô đấy. Loại hành quân chết chóc này, tôi đã quen rồi」

Nói cụ thể, tôi từng ba lần trải qua cuộc chạy trốn địa ngục, đến ngủ cũng chẳng yên.

「D, đ-đết su… mà-chi?」

「À, đừng bận tâm. ……Quan trọng hơn, lỡ lúc cần mà cô lại thành gánh nặng thì phiền lắm. Tìm chỗ nào đó mà ngủ đi. Dù không ngủ được cũng cứ nhắm mắt lại. Có thể trải tấm lót nhưng tuyệt đối đừng dùng túi ngủ đấy?」

Tôi khéo lái, giấu đi tiếng ngoại lai vừa buột miệng, rồi truyền đạt những điều từng được dạy dỗ lẫn kinh nghiệm thực tế của bản thân.

「R-rõ ạ!!」

Lời còn chưa dứt, Hisame đã nhanh nhảu làm theo. Cô vội vàng trải tấm vải rách ra đất, cuộn tròn người nằm lên. Dáng nằm co quắp như bào thai, mắt nhắm chặt lại. Cả người run rẩy, căng cứng quá mức.

「Căng thẳng thái quá rồi đấy」

Tôi khẽ lẩm bẩm, thở dài ngao ngán, nhưng không nói thêm. Liếc nhìn đống lửa đang cháy từ xác yêu quái, tôi chọn một chỗ, ngồi xuống, giữ giáo trong tay, lặng lẽ đảo mắt quan sát xung quanh.

Không gian tĩnh lặng. Ngoài tiếng lửa tí tách trước mặt chỉ còn tiếng dế kêu rải rác……

(Được rồi. Nên xoay sở thế nào đây……)

Diễn biến trong nguyên tác, tôi đã nắm được đại khái. Một số điểm cần lưu ý cũng có trong đầu. Tôi nghĩ mình đã chuẩn bị chu toàn. Thế nhưng…… việc một kẻ ngoài cuộc như tôi nhúng tay đã đủ để khiến mọi dự đoán trở nên không chắc chắn.

Dẫu sao, một tên đầy tớ thì có là ai cũng chẳng thay đổi được cục diện…… nhưng nghĩ đến trò hề điên loạn của gã Psycho Father trong nguyên tác lại càng khiến tôi thấy đáng lo.

「Quan trọng nhất vẫn là giữ lấy mạng mình…… Biết là chỉ nghĩ tới chuyện trước mắt thôi thì chẳng giải quyết được gì, nhưng mà」

Nếu lúc ấy chạy trốn ngay trước mắt Loli Gorilla-sama sau khi cô ấy bị hạ gục, chắc chắn sau này tôi sẽ thành đối tượng bị trừng phạt. Chưa kể, với thiên tài như cô ta, dù có bị vấy bẩn trong dịch trắng cũng nhất định trở về. Kẻ tới hạ sát cô toàn bộ đều bị giết sạch trong trạng thái thê thảm. Và quan trọng nhất, cô ấy là chiến lực cheating vô cùng quý giá. Dù vượt qua được những sự kiện trong quá khứ, đến lúc nguyên tác khởi động cũng sẽ chỉ còn ngõ cụt. Nguy rồi. Nguy thật rồi.

(Nếu vậy thì, chi bằng mình can thiệp thật mạnh để giảm thiệt hại cho Gorilla-sama? Nhưng liệu có làm nổi không? Chẳng biết nữa……)

Nước đi tối ưu là gì? Khi sinh mạng bị đe dọa, đó là vấn đề nghiêm trọng. Nhìn chằm chằm vào ngọn lửa thiêu xác yêu, mọi suy nghĩ trong tôi chỉ xoay quanh điểm đó.

(Phải bỏ mặc tới đâu? Có thể chấp nhận hy sinh bao nhiêu? Có thể bỏ rơi bao nhiêu? Có thể…… gạt đi đến mức nào?)

Tôi biết mình đang dần trượt vào lối suy nghĩ bất ổn, nhưng không thể dừng lại. Vì sự sống còn. Chỉ lý do ấy thôi đã đủ là giấy thông hành rồi.

(Có nên cứu Gorilla-sama để ghi ơn? Nhưng liệu có thành công nổi không? Nếu dùng quân tốt làm mồi nhử, thì sao……?)

Từ bỏ đồng đội đã dần biến thành tận dụng đồng đội. Tôi lục lại đội hình trong ký ức, cân nhắc ai nên giữ, ai nên bỏ, ai cần phải giết trước. Suy nghĩ, suy nghĩ, suy nghĩ……

(Phải khiến tên Psycho Father mất uy tín, nếu không cứu cũng chẳng còn ý nghĩa. Đám vây cánh cũng là chướng ngại. Hắn vốn có tố chất yandere, liệu có thể khiến hắn lệ thuộc không? Bọn ồn ào cản đường kia nên cho chết ở đâu? Ví dụ như……)

「Grừừừừ……」

「…………」

Tiếng ngáy cắt ngang mạch suy nghĩ nguy hiểm của tôi. Âm thanh phá bĩnh đến mức chẳng còn không khí nghiêm túc nào, khiến ta chuyển ánh mắt.

Trong bóng cây, Hisame đang cuộn mình ngủ. Khóe môi lộ ra qua khe hở mặt nạ đang chảy dãi thành dòng. Một chút nghiêm trọng cũng chẳng còn.

「Trẻ con à… đúng là trẻ con.」

Vừa buông lời châm chọc, tôi liền tự mình thấy cũng hợp lý. Không chỉ Hạ Nhân Chúng, mà cả dân thường cũng chẳng hiếm kẻ không biết chính xác tuổi của mình. Tân binh Hisame nếu tính theo tuổi thì có lẽ vừa khít, hoặc thấp hơn đôi chút so với giữa tuổi mười lăm. Nói thế nào thì cũng khá ra dáng, nhưng khuôn mặt lẫn vóc dáng thì lại đúng kiểu loli. Một loli ngực to. Tóm lại, vẫn chỉ là một đứa nhóc.

「Trẻ con thì việc chính là ngủ hả? Mà này, ít ra lau nước dãi đi chứ」

Tôi bước lại gần, miễn cưỡng dùng khăn tay lau khóe miệng cho cô. Lượng chảy ra nhiều đến mức chẳng thể mặc kệ, mà gọi dậy thì cũng tội. Thật là, chẳng phải trẻ sơ sinh đâu cơ chứ……

「Mất cả hứng rồi」

Lau xong, tôi khẽ lẩm bẩm. Thật sự mất hứng. Cái việc mình còn nghiêm túc suy nghĩ ban nãy bỗng dưng trở nên ngớ ngẩn.

「……Cứ tới đâu hay tới đó hả? Như thế thì làm sao mà xuôi được」

Nhún vai trước cái cảnh khăn tay ướt đẫm nước dãi, tôi thở dài, nửa như cười gượng trước cái kế hoạch vừa nảy ra.

Tôi thừa hiểu, giọng điệu của mình lúc ấy đã trở nên thoải mái hơn đôi chút……

-

Bình minh đang dần lên. Từ phía chân trời xa xăm, những tia nắng yếu ớt bắt đầu len lỏi chiếu rọi.

「Đêm gì nữa, trời sáng hẳn rồi còn gì.」

Tiến bước trên con đường cái, tôi khẽ bật cười chua chát lẩm bẩm. Trong tầm mắt, một trạm gác dựng chắn ngang dãy núi hiện lên rõ rệt. Từ xa cũng có thể thấy vài làn khói trắng đang bay lượn, hẳn là khói bếp chuẩn bị cho bữa sáng.

「Liệu có cơ may được chia phần ăn sáng không nhỉ? Nghĩ sao?」

「Ahaha… chắc khó lắm thì phải?」

Câu đùa buột miệng của tôi khiến Hisame chỉ biết đáp lại bằng một vẻ mặt khó xử. Thực tế thì, tình hình hiện giờ có lẽ chỉ toàn là chuyện chẳng lành đang chờ sẵn mà thôi.

「Đừng căng thẳng quá. Nếu có trách nhiệm gì thì cứ để tôi gánh… hử, hình như có người ra đón rồi đấy?」

Từ xa, tôi thấy cổng trạm gác đã mở ra. Vài kỵ binh phóng ngựa thẳng về phía chúng tôi. Chỉ nhìn qua trang phục cũng đủ biết bọn họ không phải sứ giả mang tin. Mục tiêu của họ rõ ràng là chúng tôi.

「…Tự dưng thấy có điềm gở rồi đây.」

Từ khí thế hầm hố của đội kỵ binh đang áp sát, tôi lập tức cảm nhận được chuyện sắp tới chẳng hề vui vẻ gì.

「Đã nhận lệnh truyền đên! Các ngươi chính là gia nhân của gia tộc Onizuki, đúng chứ!!?」

Đám kỵ binh tản ra, bao vây xung quanh chúng tôi. Người thì giương cung, kẻ thì hạ thương, vừa làm tư thế răn đe vừa gằn giọng chất vấn, hay đúng hơn là tra khảo.

「…Vâng. Chúng tôi đúng là người của gia tộc ấy.」

「Tốt. Vậy thì mau theo bọn ta. Đại thuộc đang chờ đợi!!」

Giọng điệu hống hách, cố tình tạo sức ép của lũ kỵ binh canh gác vang lên như thể không cho phép chúng tôi có cơ hội từ chối.

「Se… senpai…?」

「Có khi mình đã xem thường tiểu thư mất rồi chăng?」

Trước lời gọi run rẩy của Hisame, tôi lại chẳng còn tâm trí để mà trấn an. Bởi từ cách nói chuyện của bọn họ, tôi đã nhận ra, tình thế hiện giờ đang rẽ theo một hướng hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của bản thân…

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

nhìn hisame lo vc , hi vọng hisame an toàn trở về
Xem thêm
Năng suất quá trans
Xem thêm