• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 10 - Ký ức về quá khứ vốn dĩ sẽ luôn được tô điểm đẹp đẽ hơn.

Chap 138

2 Bình luận - Độ dài: 7,862 từ - Cập nhật:

Hành động của vị nhị tiểu thư cao quý và kiều diễm nhà Onizuki đã vượt xa mọi dự liệu của tôi. Việc cô ta dọa dẫm cả quan lại triều đình để tiến vào cấm địa vào ban đêm vốn đã là chuyện ghê gớm lắm rồi, nhưng rắc rối lại không dừng ở đó.

Mục đích chuyến đi cấm địa lần này là lấy về món đồ mà triều đình yêu cầu, một loại vật phẩm mọc tự nhiên trong cấm địa. Nàng tiểu thư đã lén tiến vào trong đêm và trước khi trời sáng đã lấy được nó. Kỳ tích. Đại công. Nếu như cô dừng lại ở đó thì mọi chuyện đã tốt đẹp biết bao.

Ấy vậy mà, tại cửa ải, một con chim di trú bỗng nhiên cất tiếng nói. Lính gác hoảng loạn, vội vã nghĩ đó là yêu quái rồi ào tới chĩa vũ khí.

May mà một hỏa trưởng gần đó, dựa trên tiền lệ trước kia, đã nhận ra đó là thức thần. Sau khi trấn an quân lính và đáp lại, thì con chim lại cao giọng đòi triệu tập đại thuộc, người giám sát ải này. Bất đắc dĩ, đại thuộc phải ra mặt, và lập tức bị thức thần thao thao bất tuyệt khiến toàn bộ những người có mặt đều ngây ra không nói được gì.

Tiểu thư tuyên bố, toàn đội sẽ tiến sâu hơn vào cấm địa để gây nhiễu, còn đồ vật cần thiết thì giao cho đám ẩn hành chúng vận chuyển. Khỏi cần nói cũng biết đó là một yêu sách ngang ngược tới mức nào.

「Đó vốn là món đồ do chính triều đình, các bậc quý nhân từ trong nội cung đích thân yêu cầu. Vốn dĩ tiểu thư phải tự mình chịu trách nhiệm vận chuyển… chẳng phải ngươi cũng nghĩ vậy sao?」

「…Tôi chỉ là một tên đầy tớ ngu muội, thật đáng tiếc không dám phán đoán gì」

Địa điểm là văn phòng tầng ba của đại phiên sở. Tôi nhẹ nhàng né tránh câu hỏi từ đại thuộc đang ngồi trên ghế. Dẫu chỉ là đầy tớ, nhưng tôi không thể để hở ra lời nào làm bằng chứng. Tôi chỉ là người của gia tộc Onizuki, không được phép thốt ra điều gì gây bất lợi cho chủ nhân, càng không thể tự tiện phán đoán. Tôi phải khẳng định bản thân chỉ là một bánh răng vô tri.

Nói cho đúng, việc tôi phải trực tiếp đối mặt và trò chuyện cùng quan chức trước mặt vốn đã là một sự nực cười. Đáng tiếc thay, nàng tiểu thư bạo ngược ấy đã lôi toàn bộ tùy tùng vào chuyến du ngoạn cấm địa. Nhờ vậy mà tôi, kẻ đến sau, lại rơi vào cảnh không vũ khí, không trang bị, bị gọi tới đây để nghe trách móc.

「…………」

Cộc, cộc. Đại thuộc gõ ngón tay xuống bàn, lặng lẽ nhìn tôi. Sau một hồi, y mới thở dài thật sâu rồi tựa lưng vào ghế.

「Chuyện này vô ích cả thôi. Dù có trách cứ một kẻ ở địa vị như ngươi cũng chẳng khiến tình hình khá lên. Ta hiểu, chỉ là thuộc hạ oán thán quá nhiều, nên ta phải làm ra bộ dạng chất vấn một chút. Hãy bỏ qua cho」

「Vâng……」

Tôi không buông lời trách cứ, đó chẳng phải chỉ là việc của các người thôi sao. Thiện ý thì không hề có. Bởi chỉ cần nhìn thoáng qua là thấy cái lỗ thủng khổng lồ được chắp vá bằng vải. Thế thì y muốn trút giận cũng dễ hiểu thôi. Thật lòng, tôi còn thấy chút đồng cảm với ông ta.

「Về ngươi… và có lẽ cả thuộc hạ của ngươi? tiểu thư không để lại chỉ thị gì về các ngươi cả. Ngươi có thể đuổi theo sau tiểu thư, hoặc ở lại chờ người quay về, tùy ngươi quyết định… Ngươi tính sao?」

「Chuyện đó… tôi thực sự khó lòng phán đoán」

Một tình huống ngoài dự liệu, ngay chính bản thân ta cũng phân vân. Cái con loli-gorilla ấy, tự tiện hành động, phá hỏng toàn bộ kế hoạch bên này…!!

「Ta đoán thế. Còn về đội tiếp viện phía sau, ngươi có nghe qua chưa?」

「Chỉ ở mức tin đồn thôi ạ」

Một đầy tớ như tôi vốn không biết chi tiết, cũng chẳng được giải thích gì. Nếu theo nguyên tác mà suy, thì hẳn đó là đội cứu viện của phe mình, xuất hiện sau khi đã tiêu diệt lũ yêu từng tấn công tôi.

「Ra vậy. Ngươi cũng có thể chọn hội quân với họ. Dù sao thì ta không có quyền chỉ huy gì các ngươi, nên cứ tự do quyết định đi. Nếu muốn ở lại đây một thời gian, ta sẽ chuẩn bị phòng. Đó vốn là một trong những lý do khiến cửa ải này tồn tại」

「Xin cảm tạ」

Tôi cúi đầu biểu lộ cảm kích. Một nửa là hình thức, nhưng nửa còn lại xuất phát từ chân thành. So với sự vô lý của nàng tiểu thư loli-gorilla kia thì người này ít ra cũng không ép buộc quá quyền hạn của mình, lại chịu lắng nghe.

「Được rồi. Xin lỗi vì đã làm mất thời gian. Ngươi có thể lui ra…」

「Đại thuộc!! Xin lỗi đã thất lễ!!」

Ngay khoảnh khắc y cho phép yooi lui, cánh cửa bật mở. Một quân lính hộc tốc chạy vào, thở hổn hển.

「……Chuyện gì vậy. Trước mặt người ngoài mà lại bày ra bộ dạng nhếch nhác ấy sao!」

Quá mức hỗn loạn, khiến đại thuộc quát mắng, nhắc nhở rằng không được làm tổn hại uy nghiêm của triều đình.

「X-xin lỗi!! Nhưng trong cấm địa đã xảy ra dị biến……!!」

Vừa xin lỗi, gã lính vừa vội vàng báo cáo. Đến khi nghe hết nội dung, tôi bất giác quay sang nhìn đại thuộc.

Cùng chung một dự cảm tồi tệ khôn cùng.

-

Việc nắm bắt tình hình diễn ra tức khắc, và báo cáo cũng được truyền đạt nhanh chóng. Một binh lính tuần tra trên hành lang đã phát hiện ra điều đó. Anh ta nhìn thấy thứ ấy bốc lên từ phía bên kia khu rừng rậm thăm thẳm.

「Khói đỏ... pháo hiệu!!?」

Khi leo lên hành lang và tận mắt thấy cảnh tượng như lời báo cáo, dù đã được báo trước, tôi vẫn chết lặng. Màn khói đỏ, pháo hiệu, ý nghĩa của nó chỉ có một,「Khẩn cấp cầu viện」.

「Không thể nào. Chuyện này... vô lý...」

Điều khiến người ta phải kinh ngạc là pháo hiệu này tuyệt đối không phải vật được sử dụng chỉ để báo nguy hiểm đến tính mạng của bản thân. Trong những nhiệm vụ thông thường, ngay cả việc được trang bị nó cũng là điều không thể xảy ra. Nói cách khác, người đã bắn lên pháo hiệu này hẳn đang gánh vác một trọng trách đặc biệt quan trọng và đang ở trong tình thế cực kỳ cấp bách.

Và dựa vào những gì tôi biết đến hiện tại, người có thể sử dụng pháo hiệu ấy chỉ có thể là...

「Mau mở cổng!! Nhanh mở cổng!! Tiếp viện, nhanh lên!!」

Các quan lại và binh lính tại trạm gác, cũng đang ngây người nhìn khói đỏ bốc lên từ trong rừng, đều bàng hoàng trước tiếng gào của tôi. Bị hành động đột ngột và vượt quá phận sự làm cho kinh hãi, họ không biểu lộ sự thù địch mà chỉ rối loạn, rõ ràng bởi chính họ cũng đang chấn động vì tình huống này.

「Dù có nói là viện binh đi nữa...」

「Không thể nào mà cho người vào cấm địa được...」

Họ hết nhìn màn khói đỏ lan ra từ trong rừng, rồi lại nhìn đồng đội và tôi, cứ thế lưỡng lự không quyết. Họ hoàn toàn không biết nên xử trí ra sao.

「...!! Đại thuộc-sama!」

Thấy tình hình không có tiến triển, tôi gọi đến người chịu trách nhiệm cao nhất tại đây. Dù tôi có nói gì đi chăng nữa cũng không có quyền quyết định. Người duy nhất có thể điều động nhân lực trong trạm gác này chỉ có vị quan ấy. Nhưng…

「Không được」

Đại thuộc vẫn chăm chăm nhìn vào khu rừng sâu, dứt khoát buông ra bằng giọng điệu nghiêm khắc.

「!? Tại sao chứ!!? Người đang kêu cứu kia là...!! Nếu không ứng cứu, chúng ta sẽ không thể hoàn thành yêu cầu từ triều đình đâu!?」

「Ý nghĩa tồn tại của trạm gác này là để ngăn lũ quái vật không thoát ra ngoài. Đó cũng chính là lý do quân đội đóng quân ở đây. Việc này cũng đã được ghi rõ trong quy định rồi」

Binh lính trú đóng tại trạm gác đều được trang bị, tổ chức và huấn luyện với tiền đề là để ngăn chặn những quái vật từ cấm địa thoát ra. Tuyệt đối không phải để đặt chân vào trong đó. Thậm chí việc đáp ứng lời cầu cứu từ bên trong cũng bị nghiêm cấm.

Dù có vào đi chăng nữa, tổn thất sẽ ra sao, và nếu mất quân số thì trạm gác liệu có còn phòng thủ được không... Phán đoán của Đại thuộc mang nặng tính quan liêu, nhưng ông ta chưa bao giờ đánh mất lý trí hay quên đi trọng trách của mình.

「Nhưng mà...!! Khốn!!?」

Khi tôi còn định gằn lời phản bác, thì một tiếng nổ nhỏ nữa vang vọng. Pháo hiệu lần thứ hai. Không còn chút thời gian nào để chần chừ.

「Khốn kiếp...!!」

Tôi lập tức quay gót, hướng về đại phiên sở, chính xác hơn là khu vực trước cổng của nó.

Tìm thấy viên lính gác đang hoang mang chẳng khác gì những người khác trước màn khói đỏ, tôi giật lại trang bị và hành lý vốn gửi ở đó, gần như là cưỡng ép.

「Trả lại cho ta!」

「Ể, hả... n–này!!?」

Phớt lờ tiếng kêu ngăn cản, tôi lao thẳng đi. Lúc quay trở lại hành lang của trạm gác, âm thanh của quả pháo hiệu thứ ba đã vang lên. Tôi siết chặt quyết tâm.

「Ngươi định làm gì vậy?」

「Tôi là đầy tớ của gia tộc Onizuki. Tôi sẽ đi thực hiện bổn phận của mình!!」

Đối với lời chất vấn, tôi đáp lại bằng lý lẽ mang tính hành chính. Tôi không phải binh lính của trạm gác này. Tôi là thuộc hạ của Onizuki. Không có lý do gì phải chịu sự chỉ đạo của quan lại nơi đây.

「Tự tiện làm càn...!!?」

「Không sao. Cứ để nó đi」

「Đại thuộc!!?」

Quân lính và quan lại toan chặn lại, nhưng nhận ra hàm ý trong lời tôi, Đại thuộc đã cất lời ngăn họ. Trước vẻ kinh ngạc của họ, ông ta điềm nhiên giải thích.

「Ngay từ đầu, gia tộc Onizuki đã được cấp phép để tiến vào cấm địa. Nếu hắn muốn đi cùng với bản đội thì cứ để hắn đi… Dù sao trời vẫn chưa tối」

Quả là một lời lẽ nặng tính quan liêu, lại xen thêm chút mỉa mai. Hẳn trong lòng ngài Đại thuộc vẫn còn ôm nhiều bất mãn với Loli Gorilla-sama.

「...Tôi xin đa tạ」

「Không cần cảm tạ」

Đại thuộc phủi lời cảm kích của tôi. Nhưng không cần phải nói gì thêm. Sau khi cúi chào, tôi lập tức lao ra khỏi hành lang, hướng thẳng về phía khu rừng sâu.

「N–này...!?」

「Ngươi muốn chết sao!!?」

Nhiều binh lính và quan lại sửng sốt khi thấy tôi nhảy xuống khỏi trạm gác, vốn cao ngang với bốn, năm người đàn ông trưởng thành. Độ cao đủ để gãy chân, thậm chí mất mạng. Họ chưa từng nghĩ rằng tôi sẽ lao thẳng từ hành lang xuống chứ không phải đi qua cổng.

Dĩ nhiên, tôi cũng đâu có ý định tìm cái chết.

「Hây...!!? Ui da!!」

Ngay khoảnh khắc rơi xuống, tôi chống cán thương để giảm lực, rồi lăn người phân tán đều chấn động, cuối cùng cũng đáp đất thành công. Có hơi ê mông một chút, nhưng chịu được!

「Đúng rồi... Hãy nói với đồng đội tôi rằng hãy ở lại!!」

Ngay trước khi lao vào rừng sâu, tôi ngoái đầu hét lên về phía trên trạm gác. Nhắn rằng Hisame hãy ở lại. Không cần nghe hồi đáp, tôi đã lao vút đi…

-

「A…?」

Ý thức mơ hồ dần sống lại. Người đàn ông nghĩ. Đây rốt cuộc là nơi nào? Rồi hắn hồi tưởng lại ký ức dẫn đến tình cảnh hiện tại.

Bối rối trước mệnh lệnh của tiểu thư bướng bỉnh, cũng là trưởng đoàn viễn chinh, nhưng hắn chẳng có cách nào phản bác, nên đành phải tuân theo. Vấn đề chỉ là ai sẽ quay về. Sau khi bàn bạc, kết quả là trong hai đội ẩn hành, đội của hắn phải rút lui.

Lúc đó, hắn không cho rằng mình đã rút phải lá thăm xui xẻo. Trái lại, cứ theo tiểu thư không biết đang toan tính điều gì, rồi liều lĩnh tiến sâu vào tận cùng rừng già, điều đó mới thật sự điên rồ.

Vậy nên, nếu có thể quay đầu sớm thì còn gì tốt hơn. Dù sao đám yêu quái rình rập dọc đường hẳn đã bị nghiền nát thành thịt vụn, mà nếu tiểu thư tiến vào sâu hơn nữa, phần lớn bọn chúng cũng sẽ bị hút về phía ấy.

Quả thật, hắn đã không nhầm. Với những yêu quái còn sống, đúng là như thế. Vấn đề là, lại có ngoại lệ.

「Cái đó… đùa chắc…?」

Những cái xác đang cử động. Hắn chạm trán một bầy xác chết, thân thể dập nát be bét chắp vá vào nhau. Chúng hẳn là loại ký sinh? Quá mức ngoài dự tính.

Một cuộc tháo chạy trong tuyệt vọng. Không rõ số phận người đồng đội ở lại cầm chân chúng. Còn hắn thì ôm lấy gói đồ bọc trong furoshiki mà chạy. Và rồi, và rồi…

「Sau đó… đã thế nào nhỉ…?」

Nhớ đến đó thì mọi thứ trở nên mờ mịt. Hơn nữa, hắn cũng chẳng có thời gian mà nghĩ sâu thêm.

Tiếng gầm gừ chồng chất vang lên. Hắn nhìn về phía đó, là một đàn sói. Chính xác hơn, là những cái xác sói.

Da thịt bong tróc, lộ ra xương trắng. Mắt đã nát bấy, tứ chi vặn vẹo, ruột gan tràn ra ngoài, đám yêu sói đã bị quét sạch chỉ bởi dư chấn từ một nhát quạt. Từ cái đầu nửa nát của chúng, những cây nấm trồi lên xuyên phá.

Sợi nấm chiếm lấy não, đâm thủng hộp sọ mà mọc ra. Thứ này chẳng khác nào loài 「thảo mộc chết chóc」 trên yêu quái, tựa như đông trùng hạ thảo nhưng ghê rợn hơn. Vì vật chủ đã chết, chúng đành miễn cưỡng điều khiển thân xác để tìm kiếm nguồn dinh dưỡng mới.

「…Khốn thật.」

Muốn chống trả cũng chẳng nổi, muốn chạy cũng không thể. Cứu viện ư… tình hình thế này thì khó mà trông chờ. Tóm lại, 「đường cùng.」

Dù sao, hắn cũng chẳng còn sống được bao lâu.

Lũ nấm chiếm xác sói đồng loạt tru vang. Một tiếng hú dài, như gào lên trong hân hoan. Rồi tất cả cùng lúc vồ tới. Trong khoảnh khắc tưởng tượng ra cảnh tượng chỉ vài giây sau, chàng thanh niên ẩn hành nghiến răng, tuyệt vọng rút đoản đao ra. Ít nhất, hắn cũng quyết tâm đổi mạng lấy một con.

Ngay khi ấy, một bóng đen từ bên hông lao tới, vung một nhát thương chém bay đầu một cái xác sói…

-

「Chết tiệt!!」

Suýt chút nữa thì toi. Chỉ cách trong gang tấc. Kẻ địch là ba con. Ngay sau đó, tôi dốc toàn lực cường hóa thân thể, lấy đà rồi đâm thẳng ngọn thương xuống.

『Kya…!!?』

Không cho nó cơ hội phản kháng, chỉ một nhát đã chặt phăng đầu một con sói. Liền sau đó, tôi xoay mạnh ngọn thương, quét bay thêm một con khác ở gần. Và rồi nhận ra, bọn chúng vốn dĩ đã chết từ trước.

「Loại ký sinh sao…!!」

Từ cây nấm giống như nấm hương mọc ra ngớ ngẩn trên đầu chúng, tôi đã nhận ra. Đòn đánh gần như vô nghĩa. Để vô hiệu hóa, chỉ có nghiền nát hoàn toàn phần đầu, thiêu cháy, hoặc là…

「Chặt đầu thì có vẻ ổn đấy…!!」

Vừa gạt móng vuốt đang vồ tới của xác sói bằng cán thương, tôi vừa khẳng định. Cái đầu vừa bị chém đứt giãy giụa như đang chết đuối, rồi khô quắt lại. Cây nấm trên đó cũng nhanh chóng héo rũ. Có lẽ do chết khát vì thiếu dưỡng chất? Dù sao thì bọn hạ cấp này vẫn còn dễ đối phó. Nhưng vấn đề là…

『Gwoooo!!』

Con sói xác chết vừa bị hất bay lại lao đến như muốn phản công. Vừa bổ nhào tới vừa tung tóe bào tử nấm loạn xạ từ trên đầu.

「Đấu cận chiến lúc này thì không ổn chút nào!!」

Thế nên tôi dùng ném đá. Lấy chiếc ná trong túi ra, lắp, rồi bắn hòn đá lăn dưới đất. Tiếng gió xé không trung vang lên. Nửa trên đầu con sói cùng cây nấm nổ tung ra phía sau. Nó ngã vật xuống, chẳng thể nào đứng dậy được nữa.

「Là đánh vào não, hay là trúng ngay cây nấm…!!?」

Vừa phân tích, tôi chợt cảm thấy sát khí. Giữ nguyên tư thế, tôi kéo thương về phía sau. Va chạm dữ dội kèm tiếng tru thảm thiết. Còn lại một con…!!

「Chết tiệt…!!?」

Tôi xoay người, vung thương một vòng như điệu nhảy. Nhờ lực ly tâm, lưỡi thương vút đi, chém gọn đầu con sói đang bật dậy. Trông cứ như cảnh trong phim chém giết máu me vậy!!

「Hahaha, dạo này mình thật sự sung sức quá. Chẳng lẽ cuối cùng sức mạnh tiềm ẩn đã thức tỉnh…!!?」

Vì hạ gục được ba con sói xác chết mà tôi lơ là cảnh giác. Nghĩ kỹ lại thì chẳng ai đảm bảo kẻ địch chỉ có ba con cả. Cảm nhận được khí tức khác, tôi vội thủ thế, vung thương. Trúng vào khoảng không. Con sói né được, nhắm ngay đầu tôi mà lao tới, nhe răng cắn…

『Kyawn!!?』

Chuyện gì vậy? Con sói đột nhiên tru lên, vội vàng lùi xa tôi. Giống như vừa bị điện giật hay tự đâm kim vào tay vậy. Đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm về phía này… và ngay giây sau, một mũi tên xuyên thẳng qua đỉnh đầu nó từ bên sườn.

「…!? Hisame sao!!?」

Tôi kinh ngạc khi thấy cô nhóc đàn em giương cung, nhưng vẫn không quên thứ tự ưu tiên. Lập tức đảo mắt quan sát xung quanh, xác nhận không còn mối nguy nào khác, rồi chạy đến chỗ mục tiêu thật sự.

Tôi lao tới chỗ người của Ẩn Hành Chúng đang ngã lăn trên đất.

「Còn tỉnh không…!!?」

「N… a… thằng bỏ rơi…」

Anh ta đáp lại tiếng gọi. Cái khẩu trang đen che nửa mặt giờ nhuốm thêm một màu đen đậm hơn, máu trào ra từ miệng.

「Đã… liên lạc được chưa?」

「Quan ải đã báo tin.」

「Vậy thì… tốt… Thứ đó… bị quái vật cướp mất rồi. Hướng bên kia…!」

Với giọng run rẩy, chàng trai của Ẩn Hành Chúng chỉ tay. Vết máu loang lổ còn tiếp tục kéo dài trên mặt đất.

「…Hiểu rồi. Phần còn lại giao cho tôi. Ở đó vẫn còn một người nữa. Anh hãy về trạm để được chữa trị」

「Không… cần đâu. Ta tự biết… mình không qua khỏi rồi chứ gì?」

Trước lời đó, tôi chỉ lặng im. Nhìn xuống dưới. Đôi chân đã mất. Bụng bị xé toạc, nội tạng phơi bày. Dù có cứu hộ ngay cũng không thể giữ mạng.

「Thay vào đó… món hàng, nhờ nhé?」

Anh ta liều mạng đến tận đây chỉ để yêu cầu tôi hoàn thành nốt.

「Có điều gì muốn nhắn lại không?」

「Nếu còn thời gian… nhờ ngươi lo cho thằng bạn đã nhận phần làm mồi nhử. Với lại… cho ta thuốc trong áo đi. Đau quá…」

「Được. Cứ để tôi lo」

Vừa trả lời, tôi vừa làm theo lời anh ta. Lấy viên thuốc ra từ trong áo, loại giảm đau có tác dụng gây tê. Cởi mũ trùm, đút cùng nước cho anh nuốt xuống.

「Haa… haa… haha, cảm ơn… nhé…」

Đó là những lời cuối cùng. Rồi tất cả im lặng. Tôi đứng lặng tại chỗ một lúc…

「Senpai…」

「Quan ải không ngăn cô được sao? Rõ ràng tôi đã dặn rồi…」

「X-xin lỗi. Tình hình như vậy nên em… không kìm được…」

Hisame lí nhí nhìn lên, gương mặt đầy áy náy trước lời trách móc của tôi. Nhưng cũng chính sự tự ý đó đã cứu tôi, nên nếu cố chấp trách móc thì cũng chỉ là mặt dày vô lối.

「Không thể nói là ‘kết cục tốt’ được…」

「Dạ…?」

「Dù sao thì cũng cảm ơn đã cứu tôi. Nhưng giờ quay về thì… đã muộn rồi」

Mục tiêu của chúng tôi là thu hồi gói hàng triều đình nhờ vả. Giờ mà để Hisame quay lại cũng không hợp lý nữa.

「Chuyến đi vào cấm địa mà không có trừ yêu sư, cực kỳ nguy hiểm. Đã sẵn sàng chưa?」

「E-em sẽ cố hết sức…!!」

「Không, ý tôi đâu phải chuyện nỗ lực…」

Câu trả lời có chút lạc đề khiến tôi chợt bật cười, nhưng nhanh chóng siết chặt tinh thần. Nơi này không chỉ nguy hiểm cấp một, mà là cấm địa đặc biệt. Không thể lơ là.

「Cô có đem thuốc men và dụng cụ chứ?」

「Vâng. Em vốn ở ngoài nên vẫn mang theo」

Cô chạm vào túi bên hông mà đáp. Không hề bị tước vũ khí hay đồ dùng. Nói cách khác, chuẩn bị vẫn đầy đủ. Thế thì… không còn gì để nói nữa.

「Tôi đi trước. Cô lo cảnh giới hai bên và phía sau. Dùng cường hóa, chạy đi. Lần theo vết máu!」

「Rõ…!」

Nghe câu trả lời dõng dạc trong nỗi căng thẳng, tôi gật đầu. Liếc nhìn thi thể bên cạnh. …Xin lỗi. Tôi sẽ quay lại đưa anh về. Hãy chịu đựng thêm một chút nhé.

「Đi thôi…」

Tôi lao thẳng vào khu rừng sâu thẳm. Hisame theo sát sau. Phía trước đang chờ thứ gì, lúc này tôi hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi. Chỉ là…

「Chết tiệt!! Tại sao… vẫn không xuất hiện chứ…!!」

Trong lòng tôi chỉ cuộn xoáy một nỗi bực dọc, gần như trút giận, vì vị tiểu thư kia vẫn chưa hề có động tĩnh gì trước tình cảnh này…

-

「……」

Vừa phe phẩy chiếc quạt, vị tiểu thư nhỏ khẽ nhíu mày đầy nghi hoặc. Nàng cảm thấy có điều gì đó bất thường. Một linh cảm? Hay là giác quan thứ sáu? Dù thế nào đi nữa, dường như ở nơi xa xôi nào đó đang xảy ra dị biến……?

『Gyaa!!』

「!!?」

Đó là một sai sót sinh ra bởi khoảnh khắc lơ là trong ý thức. Hàng chục quái vật bị cơn gió do chiếc quạt tạo ra thổi bay biến mất. Nhưng đòn đánh ấy vẫn còn hơi thiếu uy lực, khiến một con may mắn thoát chết dù đã mất đi nửa thân thể vẫn lao đến gần. Yêu trùng  vốn có đặc điểm khác với những loài yêu quái khác, ngay cả loại yếu ớt nhất cũng sở hữu sức sống mãnh liệt.

「Cút đi!!」

Với vẻ ghê tởm, Aoi vung quạt đánh mạnh vào con côn trùng. Con yêu trùng to bằng một con chó lớn lập tức tan biến thành tro bụi, chính xác hơn là bị linh lực bám trên chiếc quạt thiêu rụi.

「Thứ quái vật ghê tởm……!!」

Nàng buông ra lời nguyền rủa đầy khinh miệt. Đôi mắt nàng tiểu thư đảo quanh một vòng. Đám quái vật đã hoàn toàn bị quét sạch, không còn kẻ nào xuất hiện tiếp theo. Đợt tấn công đã kết thúc.

Chỉ là… tạm thời thôi.

「Haa, haa…… ahaha. Tiếc thật, tiếc thật. Đáng tiếc cho các ngươi nhỉ?」

Trên chiếc xe bò, nơi nàng chiếm giữ để dễ quan sát và đề phòng toàn phương, nay nàng lại phải gập gối xuống thở gấp. Những lớp y phục dày cộm nhiều tầng lớp vì nghi thức cung đình giờ đã đẫm mồ hôi bởi cái nóng oi bức của đêm hè. Câu nói giễu cợt kia chỉ là cái vỏ ngoài để che giấu sự thất bại.

「Khát nước quá……」

「tiểu thư, người có sao không ạ?」

「……!!?」

Trong lúc đầu óc mơ màng, giọng nói của một đầy tớ đột ngột vang lên bên cạnh xe bò khiến Aoi không khỏi giật mình. Chẳng lẽ nàng đã quá phân tâm đến mức không nhận ra sự hiện diện của hắn cho tới khi bị gọi?

「……Mang trà lạnh đến đây. Mau lên」

「Vâng!!」

Nàng ra lệnh để che giấu sự kinh ngạc, đầy tớ lập tức cúi người thật sâu rồi lui đi. Trước hết, nàng cần phải làm dịu cơn khát, xua tan cơn buồn ngủ do mệt mỏi mang lại.

Suốt nửa ngày qua, không biết nàng đã giết bao nhiêu yêu quái? Một ngàn? Hay hai ngàn? Con số đó hẳn vẫn chưa đủ. Có lẽ chính nàng cũng đã quá sa đà. Cũng giống như việc vừa rồi không nhận ra tiếng gọi của đầy tớ, năm giác quan của nàng dường như đã bắt đầu chậm lại. Trong luyện tập, chuyện này vốn không thành vấn đề… nhưng chiến đấu thực sự thì khác hẳn sao?

「Thật chẳng ra gì……」

「tiểu thư, sắc mặt người không tốt lắm…… xin hãy nghỉ ngơi một chút đi ạ?」

「Không cần. Trà đâu? Mau mang lại đây」

「Vâng, lập tức ạ!!」

Từ chối lời khuyên của nữ hầu, nàng một lần nữa giục trà. Cuối cùng, đầy tớ dâng lên ly trà lạnh.

「Lạnh thật đấy… Khen ngươi một lời」

Nàng giật lấy chén, ừng ực uống một hơi dài. Dù sau đó mới chợt nhận ra hành động ấy thật chẳng thanh nhã, nhưng vào lúc này, thứ nàng khao khát chỉ là hơi nước mát lạnh tràn xuống cổ họng.

Để xua đi cơn choáng váng và nhức đầu vì cái nóng mùa hè, đó là điều không thể thiếu. Cái cảm giác bất thường thoáng qua trước đó, giờ đây đã hoàn toàn biến mất khỏi tâm trí nàng. Giờ khắc này, nàng chỉ còn đủ sức lo liệu đối phó với thử thách trước mắt.

Đúng như kịch bản mà kẻ đứng sau đã sắp đặt……

-

Nàng đã từng học qua và cũng đã ghi nhớ về cấu trúc của 『Mặc Chú Thâm Lâm』.

Khu rừng rậm được bao bọc bởi dãy núi hiểm trở kia, tuy không đến mức nuốt trọn cả một quận, nhưng diện tích của nó cũng đủ để che khuất quá nửa một vùng rộng lớn. Và khu rừng sâu khổng lồ ấy có thể được chia làm ba khu vực lớn.

Người chia tách nó là các trừ yêu sư từng được triều đình lệnh đi bình định nơi cấm địa này, cùng với những người ghi chép đi theo. Dựa trên đặc tính và mức độ khắc nghiệt của môi trường, họ đã đại khái phân loại thành ba phần.

Vùng rìa ngoài, nơi có thể tiến vào từ bốn cổng quan, được gọi là『Nhân Giao Lâm』. Đây là vùng giáp ranh giữa thế lực triều đình và yêu quái. Vì được tảo trừ định kỳ và nằm xa khỏi trung tâm linh mạch, nên nơi này thường tập trung những yêu quái cấp thấp đã thất bại trong cuộc cạnh tranh sinh tồn ở sâu bên trong. Dĩ nhiên, với thường nhân lạc bước vào, thì e rằng cũng chẳng sống nổi quá một ngày.

Vùng kế tiếp, nằm giữa ngoại vi và trung tâm, được gọi là 『Điểu Niết Lâm』. Theo ghi chép, nơi đây có mật độ yêu quái nhiều hơn hẳn hai khu còn lại. Chính vì thế, cuộc cạnh tranh sinh tồn cũng khốc liệt nhất, đầy rẫy những cái bẫy hiểm độc.

Cuối cùng là vùng sâu thẳm nhất. 『Nghiêm Sinh Lâm』, nơi từng quan sát thấy vô số đại yêu, thậm chí có cả những cá thể đạt tới cấp hung yêu. Đây là vùng đất nguy hiểm đến mức trong lần chinh phạt năm xưa, nhiều trừ yêu sư đã phải bỏ mạng mới có thể tiến sâu tới đây. Số lượng yêu quái ở 『Nghiêm Sinh Lâm』 tuy được ước tính là ít nhất trong ba khu, nhưng diện tích lại chiếm gần một nửa tổng thể thâm lâm. Điều đó đồng nghĩa mỗi cá thể sở hữu một lãnh địa rộng lớn vô cùng.

Triều đình chủ yếu khai thác tài nguyên của『Mặc Chú Thâm Lâm』từ khu『Nhân Giao Lâm』. Một phần vì nơi đó an toàn nhất, nhưng lý do chính là vì…… vùng sâu quá đỗi nguy hiểm. Như đã nói, trong cuộc viễn chinh năm xưa, nhiều trừ yêu sư đã hi sinh. Mặc dù sau đó triều đình có thiết lập những kết giới tạo thành vùng an toàn để khai thác và nghỉ ngơi, song ngay cả việc đặt chân tới đó ở khu vực sâu cũng đã là một việc khó khăn.

Những hi sinh liên tiếp xảy ra tại nội địa. Đặc biệt trong bối cảnh các gia tộc trừ yêu nhỏ trung bình thiếu hụt nhân lực, việc giảm nhẹ gánh nặng là điều cấp bách.

Rốt cuộc, triều đình đã nghe theo lời tâu của Tả Đại Thần lúc bấy giờ mà quyết định, lượng tài nguyên có thể khai thác từ 『Nhân Giao Lâm』 đã đủ để duy trì việc sản xuất chú cụ và linh dược phục vụ quốc sách. Vì vậy, việc khai thác ở 『Nghiêm Sinh Lâm』 đã bị đóng băng từ ba trăm năm trước, còn ở 『Điểu Niết Lâm』 thì từ một trăm sáu mươi năm trước. Nhờ thế, số thương vong trong các gia tộc trừ yêu đã giảm xuống, nhưng đồng thời cũng khiến việc chế tạo một số linh dược, bí dược, chú cụ trở nên khó khăn. Đây là một trong những nguyên nhân khiến vài gia tộc trừ yêu, dẫn đầu là nhà Yakushiji, dần suy thoái.

…… Và sâu trong vùng cấm địa ấy, vẫn còn nhiều khu vực thảo dược linh tính mọc hoang, được kết giới che chở, chưa từng bị khai thác suốt nhiều thế kỷ.

「Ở đây, nhỉ」

Đã nửa khắc trôi qua kể từ khi đặt chân vào 『Điểu Niết Lâm』. Sau khi biến thêm hơn một nghìn yêu quái thành tro bụi, vị tiểu thư sắc anh đào khẽ thì thầm. Nàng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng vẻ mệt mỏi không thể giấu nổi. Trước mắt nàng là một pho Địa Tạng cổ xưa phủ đầy rêu phong, chính là trụ mấu chốt của kết giới.

Nó chỉ dẫn rằng phía trước là một vùng an toàn…… May thay, dù đã bị bỏ mặc từ rất lâu, kết giới vẫn dường như còn hoạt động.

「……Đi thôi」

Theo lệnh của tiểu thư, cả đoàn vượt qua ranh giới kết giới. Ngoại trừ những Ẩn Hành Chúng đã bỏ giữa chừng, số nhân lực còn lại vẫn đầy đủ, cùng nhau tiến bước. Vài con trung yêu bất ngờ lao ra từ bụi rậm, nhưng ngay tức khắc bị cuồng phong xé nát thành thịt vụn.

Bên kia kết giới, trải dài trước mắt họ là một đồng cỏ yên bình vô tận. Bầu không khí nơi đây còn phảng phất vị ngọt……

「Cam thảo」

Ngửi thấy hương thơm ấy, Aoi lập tức đoán ra. Nàng đã được học từ trước rằng nơi này sản sinh loại cam thảo đặc biệt. Vốn dĩ cam thảo thường tỏa ra mùi hăng thuốc nồng nặc, nhưng chỉ riêng loại ở đây lại đúng như tên gọi, mang hương ngọt ngào nồng nàn. Hiệu quả của nó cũng vượt xa cam thảo thông thường…… Theo ghi chép, lần cuối cùng nơi này được thu hoạch đã là từ gần một trăm ba mươi năm trước.

「Đúng là một chiến công để đời rồi. ……Truyền lệnh cho bọn phu dịch đi. Bảo chúng thu hoạch cam thảo ở đây. Nhớ cân đong phần thu được của từng người. Phần thưởng sẽ dựa theo đó mà ban phát」

Nàng ra lệnh cho một tạp nhân. Chỉ ít lâu sau, mệnh lệnh được truyền xuống, tiếng hò reo vang lên, đám phu dịch chen nhau lao vào cánh đồng cam thảo rộng lớn. Họ hối hả cắt, rồi nhồi nhét vào những chiếc giỏ tre được phát. Mỗi giỏ đổi lấy ba lượng bạc, với mức lương rẻ mạt thường ngày, đây quả là khoản thưởng trong mơ.

Dĩ nhiên Aoi cũng hiểu rõ. Dù có trả ba lượng, thì số cam thảo ấy cũng đáng giá ít nhất gấp đôi.

「Tên tuổi của Onizuki hẳn sẽ được vang danh……」

Việc thu hồi linh thảo bị bỏ mặc hàng thế kỷ, rồi hiến dâng không công cho triều đình, ấy là một công trạng hiển nhiên to lớn. So với thành quả đó, chút ít sai lệnh nào đáng kể gì…… ít nhất, Aoi vẫn luôn nghĩ thế.

Chỉ tuân lệnh triều đình thì chẳng có nghĩa lý gì. Với tư cách là con cháu một gia tộc trừ yêu, đó là chuyện hiển nhiên. Nhưng để đạt được mục tiêu của bản thân, như vậy vẫn chưa đủ.

Phải đáp ứng hoàn hảo mong muốn của triều đình, thậm chí vượt xa hơn thế…… chỉ khi đó nàng mới có thể chứng minh bản thân, dù chỉ là 「em gái」, cũng xứng đáng trở thành gia chủ đời kế tiếp của Onizuki. Ít nhất, triều đình sẽ phải chú ý đến nàng, kẻ hữu dụng và có lợi hơn hẳn. Công trạng ấy sẽ trở thành nền tảng khiến gia tộc Onizuki giàu có và hưng thịnh.

「Phụ thân nhất định sẽ hiểu ra…… rằng ta là đứa con gái xuất sắc hơn hẳn con bé kia……」

Chính vì vậy mà nàng hành động. Aoi hiểu rõ lý do phụ thân đã tỉ mỉ chỉ dạy về những vùng an toàn nằm rải rác tận sâu trong cấm địa. Không thể nào nàng không nhận ra. Đây là kỳ vọng, là thử thách, là khảo nghiệm. Và Aoi đã lập tức chấp nhận lời thách thức đó.

Nàng háo thắng như một đứa trẻ, quyết chí chinh phục trọn vẹn thử thách tự do mà phụ thân giao phó. Hẳn hắn không ngờ nàng sẽ hoàn thành tất cả. Chính vì vậy, niềm vui khi khiến phụ thân kinh ngạc sẽ càng lớn.

Trong tâm trí, nàng đã mường tượng đến giây phút khải hoàn. Phụ thân chắc chắn sẽ khen ngợi nàng. Sẽ ôm chầm lấy nàng, đứa con đã đem về công lao và lợi ích to lớn cho Onizuki.

Khác hẳn với người mẹ luôn xem nàng là kẻ thừa thãi……

「……Nửa khắc nữa chúng ta sẽ rời đi. Gần đây còn một bãi thảo dược linh tính nữa. Phải tới đó」

Có lẽ do thiếu ngủ, nàng thấy đầu nhức nhối. Đáng ghét. Có lẽ do bản thân vẫn còn là một đứa trẻ, nên cảm giác mệt mỏi cũng kéo tới. Thật đáng hận. Đáng ghét.

「Thưa tiểu thư, dược sư đang xin diện kiến」

「……Có chuyện gì?」

「Thưa tiểu thư, dường như người đã có phần mệt mỏi. Từ lúc đặt chân vào cấm địa đến giờ, chúng ta đã không ngừng trừ yêu diệt quái, xin người chớ gắng sức quá độ. Hẳn nên nghỉ ngơi đôi chút thì hơn」

Giọng nói vang lên the thé khó nghe. Khi quay sang, trước mắt là dáng một gã đàn ông thấp lùn, thân hình lại bè ngang.

Có thể gọi đó là diện mạo dị tướng. Cái cổ ngắn bè như loài cóc, đôi mắt thì to tròn lồi ra. Dẫu nhìn thế nào cũng chẳng dính dáng gì tới chữ 「tuấn mỹ」.

Bộ y phục của kẻ hành nghề y trên người đã nói lên thân phận hắn. Thuộc hạ của Dược Sư Chúng, đồng thời kiêm luôn chức dược viên của gia tộc Onizuki, họ Aburame nào đó. Tiếc là Aoi vốn không có rảnh rỗi để nhớ kỹ từng tên của đám hạ dân tầm thường ấy. Nàng chỉ biết lý do gã đi theo chuyến này, hắn thuộc phe của phụ thân, lại có hiểu biết phong phú về linh thảo mọc um tùm trong cấm địa nhờ nghề dược viên. Ắt hẳn đây cũng là một sự sắp xếp chu đáo của cha nàng.

Thế nhưng, cho dù vậy, lời lẽ vừa rồi nàng cũng không thể thuận theo.

「Đừng nói chuyện đùa cợt nữa. Dịp may hiếm có thế này, nếu chỉ mang về món đồ được ủy thác thôi thì chán chết. Ít ra ta cũng định ghé thêm ba bốn chỗ nữa」

「Vậy ra là thế…」

「Còn ngươi, chẳng phải cũng nên nhân dịp này mà đi hái lượm sao? Dù chỉ lấy vài mẫu để kiểm nghiệm thì cũng chẳng ai phát hiện đâu」

「Xin người yên tâm. Tôi đã…」

Nói rồi, hắn xoè rộng áo choàng ra, để lộ mấy chiếc túi vải bên trong, trong đó xếp hàng loạt ống nghiệm, hơn nửa đã được lấp đầy.

「…Ngươi cũng nhanh tay quá nhỉ」

「Như lời tiểu thư nói, cơ hội ngàn vàng mà. Cá nhân tiểu nhân vốn chẳng có ý ngăn cản mục đích của người. Cho nên, ít nhất hãy nhận cái này…」

Hắn lấy ra một gói giấy thuốc, mở ra thấy bên trong có chút bột trắng.

「Cái này là?」

「Là dược bổ hồi phục thể lực. Tiểu thư xin cứ an tâm, tuyệt không có gì kỳ quái. Nếu người nghi ngờ, cứ việc kiểm tra…」

「…」

Dù thân phận hắn không tệ, song Aoi vẫn chau mày vì gương mặt xấu xí kia. Nàng nhận lấy gói giấy, kẹp một nhúm bột bằng ngón tay, đưa lên mũi ngửi rồi nếm thử.

「…!!」

Vị đắng lan khắp đầu lưỡi non nớt. Tiểu thư nhăn mặt khó chịu, song vẫn không bỏ dở việc kiểm chứng.

Aoi là người tài năng. Là kết tinh hoàn mỹ của dòng máu trừ yêu. Bởi thế, ngay cả khi đã mỏi mệt, năm giác quan của nàng vẫn sắc bén khác thường, vị giác cũng vậy. Chỉ cần đặt bột thuốc lên lưỡi, có ý thức cảm nhận thì không thể nào không nhận ra thành phần.

Nàng thẩm định kỹ các chất có trong thuốc, hiểu được rằng không hề có độc. Quả thật đầy đủ dưỡng chất… chỉ là quá đắng. Aoi nuốt xuống.

「…Được rồi. Ta nhận vậy. Khụ!! Có ai không, mau mang trà đến cho ta! Cho nhiều đường vào nhé! Công hiệu thế nào chưa biết, nhưng mùi vị thì thật chẳng có chút tao nhã gì cả!!」

Nước mắt lưng tròng nhưng Aoi vẫn gắng gượng giữ phong thái kiêu kỳ. Nàng nén cơn ho, lớn tiếng sai hạ nhân mang trà. Nói thiếu phong vị, có lẽ không hẳn là cái cớ.

「Vậy thì tiểu nhân xin cáo lui. Vùng đất này biết đâu còn nhiều điều thú vị, phải tranh thủ đi dò xét mới được」

Tên dược sư cung kính cúi chào rồi lùi lại. Nụ cười niềm nở chẳng đổi thay, hắn thong thả quay gót, dạo bước trong khu an toàn để tìm tòi thêm.

「Tiểu thư, trà đây ạ!!」

「Chậm quá đấy!!」

Tiếng đầy tớ đáp lại, rồi liền sau là tiếng Aoi quát mắng, xen kẽ âm thanh như quạt giấy đập mạnh. Có vẻ nàng thực sự chẳng chịu nổi vị đắng kia. Âm thanh ừng ực nuốt nước không hề hợp với dáng vẻ tiểu thư đài các vang lên rõ rệt.

Theo đúng lệnh nàng, đó là trà lạnh với thật nhiều đường. Cái ngọt và lạnh ấy hẳn đang ra sức rửa trôi dư vị đắng chát còn vương nơi đầu lưỡi.

「…………」

Vẫn giữ nụ cười mỉm, gã dược sư khẽ ngoái lại nhìn. Sau thoáng lặng im, hắn lại tiếp tục bước đi.

Dáng vẻ ấy hết sức ung dung, nhẹ nhõm, chẳng hề gợi ra chút nào là có âm mưu hay toan tính.

『Kukukuku…』

Tiếng cười khẽ của ai đó vang vọng…

-

"Nhân lực tuần tra hãy tăng gấp đôi. Kuni-kuzushi phải luôn trong trạng thái sẵn sàng để có thể sử dụng bất cứ lúc nào. …Phái kỵ binh truyền lệnh đi cầu viện đến bang và các doanh trại lân cận. Lập tức."

Dù không thể biết trong cấm địa đang xảy ra chuyện gì, nhưng vị Đại thuộc giám sát Nam Quan đã bắt đầu hành động trong phạm vi quyền hạn của mình, giả định tình huống tồi tệ nhất. Ông ta bận rộn đưa ra chỉ thị cho binh sĩ và quan lại trong lầu gác của ải.

Những kẻ vừa mới được ông cho phép tiến vào, mặc dù gọi là cho phép tiến vào có hơi gượng ép, tức đầy tớ của Onizuki, ông có kỳ vọng, nhưng tuyệt đối không hề tin tưởng, chứ đừng nói đến mù quáng dựa dẫm.

Chính vì ở ngay sát rừng sâu cấm địa suốt bao năm mà ông hiểu rõ. Cho dù có ít nhiều kinh nghiệm và kiến thức, nơi ma cảnh ấy, một khi đã đặt chân vào thì chẳng có gì đảm bảo sẽ còn mạng để quay ra. Thành thật mà nói, tám phần mười là bị quái vật nuốt chửng, và Đại thuộc đã chỉ huy binh lực dựa trên tiền đề ấy.

Bởi vậy mới cần truyền lệnh. Yêu cầu viện quân, đồng thời nâng cảnh giới của cửa ải lên mức cao nhất. Chừng nào sự việc chưa được dẹp yên, ải này sẽ còn phải duy trì căng thẳng.

「Đành vậy thôi. Miễn là nhiệm vụ được hoàn thành an toàn thì tốt…」

「Đại thuộc! Có báo cáo! Có một đoàn người đang tiến lại từ đường cái!!」

Đúng lúc ông đang thở dài, tên lính gác vội vàng chạy vào báo tin. Vị quân đoàn trưởng của ải cùng quan phụ tá ngồi bên liền nhíu mày.

「Một đoàn ư? Là ai?」

「Chỉ thế thôi thì không xác định được. Không có gì mang tính nhận dạng sao? Nghĩ thêm chút đi!!」

Bị hai người trách cứ, tên lính gác cuống quýt quay ra, một lúc sau mới trở lại, thở dốc rồi hô to:

「Đã nhìn thấy cờ hiệu và gia huy trên xe bò!! Phán đoán là đoàn của gia tộc Onizuki, theo quan sát từ xa, khoảng chừng hai mươi người!!」

Nghe báo cáo ấy, những người trong lầu gác đều đưa mắt nhìn nhau. Trong mắt họ không phải sự tin tưởng, mà là nghi ngờ.

「Onizuki sao? Chẳng lẽ là đội tiếp viện của bọn hộ tống đã được thông báo?」

「Nhưng mà chỉ có hai mươi người? Quá ít. Chẳng lẽ có nhiều trừ yêu sư trong đoàn?」

Quân đoàn trưởng và phụ tá bàn bạc với nhau.

「Thì cũng cỡ đó thôi. Bọn ta còn phải cảm tạ vì tiểu thư nhà ta đã được các ngươi lo liệu nhiều rồi chứ?」

「!!?」

Giọng đáp lại sự nghi ngờ ấy là của một kẻ xa lạ, không ai trong lầu gác nhận ra.

「…Gia tộc Onizuki các vị quả thật thích dọa người khác lắm thì phải?」

Đại thuộc chậm rãi quay người lại đáp. Trong tầm mắt ông là một gã đàn ông. Hắn khoác áo choàng, dáng vẻ mờ ảo, như thể có thứ ma thuật hay nguyền chú nào đó bao phủ.

「Cũng chẳng bằng tiểu thư nhà ta đâu? …Thật đúng là một trò nghịch ngợm quá quắt. Cái trọng trách to lớn thế mà lại làm qua loa vậy đấy.」

Đó là một nụ cười nhạt hướng đến chính tiểu thư của gia tộc hắn. Không phải khiêm nhường, mà là sự khinh miệt rõ rệt. Thái độ vốn dĩ không nên có khi nói về người nhà trước mặt kẻ ngoài… Không, vấn đề không phải ở đó.

(Tại sao hắn biết chuyện tiểu thư đã tự tiện hành động?)

Làm qua loa… từ cách nói là đủ hiểu ý. Điều đáng nói là kẻ vừa xuất hiện ở đây lại biết chuyện ấy. Chẳng lẽ đã liên lạc trước với đội tiếp viện? Không, đám đầy tớ lúc nãy rõ ràng không biết. Hơn nữa thái độ của gã này chẳng giống kẻ đã được báo trước chút nào. Vậy thì khó có thể cho rằng phía tiếp viện đã được liên hệ…

「Này, mở cổng được chứ? An tâm đi. Ta sẽ thu hồi món hàng mà các ngươi đặt mua về cho.」

Thái độ khinh khỉnh chẳng kém gì vị tiểu thư kia. Đám quan lại trong lầu đều cau mặt khó chịu. Chỉ riêng Đại thuộc vẫn giữ gương mặt lạnh, không đổi sắc, cất tiếng hỏi.

「Xin nhờ cậy vậy. Việc thu hồi chỉ là món hàng thôi?」

「Hả? …À, cứ yên tâm. Ta sẽ lo dọn dẹp sạch sẽ. Đặc biệt là tiểu thư ấy, lỡ mà còn sót lại dù chỉ một khúc xương bên trong, bọn quái vật kia chắc chắn sẽ hăng máu lắm đấy, phải không nào?」

「…」

Đại thuộc không phản bác mạnh mẽ. Thực ra cũng không thể. Cảnh tượng ngay khi tiểu thư vừa vượt qua cổng ải trong đêm, lũ quái vật ào ạt tràn tới như thác lũ, đã khiến binh sĩ trong ải rơi vào hoảng loạn. Thật lòng mà nói, ông chỉ mong nàng hoàn thành nhiệm vụ thì mau chóng rời đi cho khuất mắt.

「…Mà cũng đâu chắc sẽ đưa được tiểu thư ta về còn sống chứ?」

Trong nơi nguy hiểm cực độ như cấm địa, chẳng ai đoán được chuyện gì xảy ra… Lời của thủ lĩnh Hạ Nhân Chúng Onizuki quả là trúng tim đen, nhưng vô trách nhiệm và hời hợt đến tận cùng.

Ít nhất, tuyệt đối không phải là lời lẽ lo lắng cho người thân.

Cánh cổng cấm địa, lại một đoàn người khác bước qua…

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Aoi troll quá
Xem thêm
dù đã biết trước là aoi rất ích kỷ nhưng mà qua vol này càng thấy rõ
Xem thêm