Chương 10 - Ký ức về quá khứ vốn dĩ sẽ luôn được tô điểm đẹp đẽ hơn.
Chap 133 (2)
7 Bình luận - Độ dài: 1,369 từ - Cập nhật:
「…………」
Giờ khắc đã về khuya. Chừng như sắp sang canh Hợi, thời khắc mà ngày tháng chuẩn bị đổi thay. Giữa lúc bao người đều đã yên giấc, có một bóng dáng ngồi lặng trước án thư. Người phụ nữ lặng lẽ làm việc dưới ánh lửa nhỏ leo lét trên giá nến, nàng chính là Kaede Tomoe, đầy tớ gia tộc Onizuki, chức vị Yunshoku……
Nàng nhíu mày chăm chú nhìn văn thư không phải vì mắt yếu. Chỉ là bởi vốn dĩ nàng xuất thân mù chữ, nên để đọc hiểu những gì được ghi lại phải vất vả khổ công. Dù vậy, so với trước kia thì đã cải thiện không ít……
Chẳng ai rảnh rỗi đi dạy chữ cho đầy tớ cả. Các trừ yêu sư sợ phản nghịch, bởi thế việc cho đầy tớ học hành bị coi là gieo mầm trí tuệ quá mức cần thiết, đặc biệt đối với việc dạy đọc viết lại càng cố tình né tránh.
Dẫu vậy, không phải trừ yêu sư nào cũng ngu muội. Như những cuộc phản loạn trong quá khứ đã chứng minh, việc muốn hoàn toàn khống chế lòng người là rất khó, kẻ gian trá khôn khéo tất cũng có thể đóng vai đầu đất vô cùng hoàn hảo. Chỉ cần chút suy xét cũng đoán được điều đó. Bởi vậy mà việc truyền dạy chữ nghĩa càng bị họ xem nhẹ hơn hết thảy.
Song, kẻ giỏi đóng kịch cũng chẳng thể toàn năng. Khi cứ diễn mãi, lặp đi lặp lại không ngừng, đến lúc nào đó sẽ thành tự ám thị, tự đầu độc bản thân. Dần dần đánh mất bản ngã, từ kẻ đang đóng vai khúc gỗ rồi rốt cuộc biến thành gỗ mục thực sự…… Mà nếu chẳng biết chữ, thì việc giữ lại hay ghi chép ý thức cốt lõi của chính mình lại càng khó. Nếu tinh thần không đủ cứng cỏi, hẳn sẽ bị khuất phục.
Nếu có kẻ đủ thông tuệ để tự mình học lấy, thì điều ấy cũng có thể đem ra lợi dụng. Việc học không bị cấm, song cũng chẳng được trợ giúp.
Dù có ý chí và trí tuệ, con người vẫn chẳng hề toàn năng. Khi buộc mỗi cá nhân phải tự lo liệu thời gian và dụng cụ cho việc học, họ chẳng còn sức lực mà dạy dỗ thêm kẻ khác. Không có chút học thức thì chẳng thể leo lên vị trí Yunshoku, nhưng khi đã tiến thân thì lại đồng nghĩa bị tước mất cơ hội giao lưu với đồng đội. Đã là đầy tớ thăng chức, dẫu có học thức thì cũng khó được người khác kính trọng. Quả là một cơ cấu tính toán khéo léo đến khó ưa.
Xét theo nghĩa đó, Yunshoku đời này cũng được coi là loại khá hiếm hoi. Tự mình học đủ chút học vấn cần thiết để giữ chức, lại còn được lòng người.
Nhưng, cũng chỉ đến thế là cùng. Trong môi trường hạn chế, việc gì cũng có giới hạn. Trừ phi là bậc kỳ tài vượt bậc, nếu không tất sẽ dừng lại ở đó. Những cải cách hay cải thiện nàng mong muốn, lẽ thường thì chưa kịp thấy lối đi cụ thể nào đã phải giậm chân tại chỗ. Và rồi, đến một lúc nào đó, nàng hẳn đã bỏ mạng giữa cuộc chiến với lũ quái vật mà chẳng kịp làm được gì.
Nếu như không có cậu thiếu niên tình cờ rơi xuống……
「U… Gorilla, gorilla đang tới……」
「……? Mơ thấy ác mộng sao?」
『Có phải vì thiếp đang ngồi trên bụng chàng không nhỉ?』
Tiếng rên rỉ vang lên sau lưng khiến nàng quay đầu lại. Cậu thiếu niên, người trợ thủ, người cùng chung sống, và cũng là ân nhân của nàng, đang cuộn mình trong tấm chăn cũ, mồ hôi lấm tấm trên trán, miệng lẩm bẩm trong cơn mộng mị.
「Gorira, gorira dùng cơ bắp để…… ngăn Burster lại. Ngừng lại đi. Đùi bị xé toạc rồi…!!」
「Trời ạ, rốt cuộc là nói gì vậy……」
『Gorilla?』
Có lẽ do biết chữ, thỉnh thoảng cậu lại buột miệng ra những từ ngữ chẳng ai hiểu nổi. Đặc biệt trong cơn mơ thì càng rõ rệt. Có lẽ lúc thường cậu cố gắng dùng từ ngữ phù hợp với bọn họ. Nhờ vậy mà càng khó đoán được rốt cuộc cậu đang mơ thấy gì. Nói rằng bị xé háng, vậy cái “gorilla” kia hẳn là một loài yêu quái nào đó chăng?
「Nào, để ta lau mồ hôi cho. Nhìn thế này, vẫn còn là một đứa trẻ thôi nhỉ……」
『Ta thì mãi mãi là trẻ con』
Nàng dùng khăn thấm mồ hôi đang túa ra trên trán cậu. Sau đó thả màn chống muỗi rồi mở ô cửa nhỏ để thoáng khí trong phòng. Mong sao như thế sẽ giúp cậu khá hơn.
「Hoặc là……」
『Hoặc là?』
Một khả năng khác chợt hiện trong đầu nàng. Thiếu niên ấy từ lâu vốn có trực giác kỳ lạ bén nhạy, cứ như đã biết trước mà chuẩn bị vậy. Sự cảnh giác cao độ kia…… phải chăng lần này cũng cảm ứng được điều gì? Thế nhưng……
「Dẫu vậy, ta cũng chẳng thể làm gì」
『Đúng vậy nhỉ?Ngươi vốn bất lực mà』
Chức Yunshoku suy cho cùng cũng chỉ là thân phận thấp hèn, ý kiến chính diện khó lòng đưa ra. Mà có hỏi nguyên do, cậu liệu có chịu thẳng thắn đáp lời không? Với một kẻ chẳng thể giúp gì, nghe được chuyện chỉ tổ vô ích, thậm chí còn trở thành gánh nặng.
『Đồ đàn bà đáng thương』
Thiếu niên thông minh ấy chọn im lặng, hẳn vì hiểu rõ điều đó. Nếu nàng cứ khăng khăng truy vấn, chẳng phải chỉ càng làm vướng víu thêm sao……?
「Haha. Vô dụng thật.」
『Đàn bà hèn mạt đáng khinh』
Nàng bật cười khẩy với chính thân phận của mình. Một nỗi trống trải len vào lòng. Nàng cố gắng ra dáng một cấp trên, một tiền bối đáng tin cậy, nhưng rốt cuộc có phải thật nực cười hay không? Thật là…… thật là thảm hại……
『Đàn bà ghê tởm』
「Không lẽ nào…… thuốc phân thân song bào thai uống gấp đôi…… tới rồi, bốn con gorilla hồng xé xác ta……!!?」
「……Rốt cuộc là đang mơ cái gì vậy」
『Mơ chơi với thiếp đi』
Nghe đến giấc mộng thống khổ ấy, Kaede Tomoe cũng phải thoáng chùn lại.
「Nhóc có nỗi lo gì sao… Hử?」
『Mọi người đều là nỗi lo của chàng ấy đấy』
Nghe cậu bé bị ác mộng hành hạ, Kaede Tomoe khẽ thở dài. Nhưng rồi nơi khóe mắt, nàng bất chợt thấy bóng dáng ngoài khung cửa sổ và nét mặt chợt cứng lại. Nàng hít một hơi, lấy hết dũng khí mà quay người.
Trong bóng đêm, một cánh chim đậu yên giữa nền trời đen thẫm.
『Hm?』
Một con chim giấy mô phỏng tấm thân chim tương tư, ngậm bức thư trong mỏ mà đậu lặng nơi song cửa.
「……」
『Kusu』
Nàng đưa tay đón lấy. Khi bức thư đã nằm gọn trong tay, con chim buông mỏ ra, khẽ hót một tiếng rồi bay đi. Kaede Tomoe nhìn chằm chằm phong thư ấy hồi lâu…… rồi như cam chịu số mệnh, nàng khẽ mở ra.
『Người ta gọi ngươi đấy?』
Ánh mắt nàng lướt qua từng dòng chữ. Đọc, hiểu. Rồi khép mắt lại, kìm nén cảm xúc đang dâng trào. Cắn chặt, nhẫn nhịn……
「……Cửa sổ, cứ để mở vậy nhé?」
『Thật là hèn hạ』
Nàng gấp thư, giấu vào lòng. Đoạn, khẽ xoa đầu cậu thiếu niên mà thì thầm, trong khi hơi thở mê sảng của cậu đã dịu đi phần nào.
「ưm……」
『Đừng có chạm vào chàng ấy』
Trước dáng vẻ cậu bé khẽ rên vì nhột, Kaede bật cười khẽ. Rồi nàng đứng lên, khoác áo choàng, mang mặt nạ. Sau cùng, lặng lẽ rời khỏi nơi ấy.
『Biến cho khuất mắt đi』
Ngoài khung cửa nhỏ, tiếng dế ngân nga vọng vào trong đêm tối……


7 Bình luận