Chương 10 - Ký ức về quá khứ vốn dĩ sẽ luôn được tô điểm đẹp đẽ hơn.
Chap 135
3 Bình luận - Độ dài: 11,629 từ - Cập nhật:
Tối tăm. Tối tăm. Trước mắt chỉ toàn là bóng tối. Tăm tối đến vô tận, chẳng thấy được đáy sâu. Lạnh lẽo.
『Khỏa thân thế này cơ mà』
Không phải chỉ đơn giản là bị bịt mắt, cũng chẳng phải do nhắm chặt mi mắt. Cái bóng tối này, cái màu đen này, không nằm ở một tầng nông cạn như thế. Như thể chính sự nhận thức của thần kinh thị giác đã bị chặn đứng, như thể bản thân ánh sáng không thể nào len lỏi vào võng mạc, một sự mù lòa tuyệt đối.
『Aha, phản ứng dễ thương thật đấy』
Cảm giác lạnh lẽo tận xương tủy ấy lại càng làm nỗi sợ dâng cao. Thân thể bị trói chặt trong một tư thế gượng ép, cơ thể đã lạnh cóng. Chỉ có tiếng thở run rẩy của bản thân vang vọng lại. Đáng tiếc là chẳng thể cất thành tiếng kêu.
『Bị nhìn thấy rồi đấy』
「Ta nghe nói cả rồi.」
Trong thế giới quá tối, quá lạnh ấy, giọng nói non nớt của một đứa trẻ vang lên lanh lảnh. Thân thể tôi co rúm lại vì sợ hãi. Là thanh âm dính nhớp đầy kiêu ngạo và ngạo mạn của một thiếu nữ.
『Sẽ bị dẫm nát bằng đôi chân trần đó』
「Này. Ngươi vốn dĩ là một tạp nhân, phải không?」
『Ngược lại, có khi lại là phần thưởng ấy chứ?』
Trước lời chất vấn của thiếu nữ, tôi liền nín thở. Bởi lẽ, chỉ riêng việc chuyện đó bị cô ta biết tới thôi, đã đủ chứng minh sự việc chẳng hề đơn giản.
「Còn từng là hầu cận bên cạnh ả đàn bà đó, đúng không?」
『Gì chứ, nghiền nát thế kia à』
Một giọng điệu chế nhạo, nhạo báng đến tột cùng, hạ nhục chính người chị ruột của mình. Đối với máu mủ mà vẫn cất lên lời khinh bỉ như thế. Tôi chẳng thể nào tin được những câu từ áy lại phát ra từ miệng một đứa trẻ.
「Chỉ là một bụng dạ tiện dân nông phu hèn hạ, thế mà lại được đối xử long trọng đến nhường ấy ư? Này, ngươi chẳng thấy thật nực cười sao?」
『Ối chà, cả chỗ đó luôn hả?』
Khúc khích cười, nụ cười chan đầy ác ý và khinh miệt. Giống như chẳng phải đang tìm kiếm sự đồng tình, mà là một lời đe dọa vòng vo.
『Đau lắm hả?』
「Một đứa xấu xí héo úa như cá khô kia lại là chị của ta sao? Cùng huyết thống sao? Thật nực cười, đừng có giỡn nữa. Bẩn thỉu.」
『Ả tiện dân đến rồi kìa』
Thật sự là… thật sự là cái cách cô ta trút bỏ lời lẽ khinh miệt xuống người khác. Tựa hồ như chỉ cần nhắc đến thôi cũng khiến miệng bị vấy bẩn vậy.
『Đúng là loài hồ ly mượn uy hùm』
「Ta hoàn toàn khác hẳn cái ả đó. Tất cả mọi thứ đều khác. Bởi vậy, tất cả mọi người phải tôn kính ta. Phải cúi mình trước ta… Phải kính trọng ta.」
『Xưa kia còn nịnh bợ ngươi cơ mà.』
Đó mới là lẽ đúng đắn… Giọng nói ngọt lịm cứ lặp đi lặp lại, khẳng định nhiều lần về cái cách cô ta phải được đối xử. Giọn nói lanh lảnh mang sắc thái dính nhớp, cố chấp đến đáng sợ.
『Ghen tỵ thật là xấu xí』
Như thể đang đói khát, như thể khao khát nuốt chửng.
「Cho nên, việc này là ta đi dạy dỗ chính đáng. Là lòng khoan dung dành cho kẻ được vinh dự phục vụ dưới trướng ta.」
『Cả đám xúm lại luôn kìa.』
Khúc khích cười. Tiếng cười nhạo. Một đứa trẻ lại hăng hái khẳng định sự chính đáng của bản thân, hệt như một thầy giáo mắng mỏ học trò dốt nát.
『Fufufu, thật là thảm hại nhỉ』
「Ngươi phải thấy may mắn đấy chứ? Nếu không phải nhờ vào vị trí mà phụ thân ta ban cho ngươi, thì ngươi đã chẳng thể thoát được dễ dàng thế này đâu. Hãy biết cảm ơn đi.」
『Rốt cuộc cũng chỉ là vua khỉ trong bầy thôi mà』
Một tuyên bố tàn nhẫn, lạnh lẽo đến rợn người. Trong đầu tôi chỉ toàn ngập tràn nỗi sợ hãi trước cái chết. Thân thể run rẩy không chỉ bởi cái lạnh, mà còn từ tận sâu trong cốt tủy.
『Chỉ biết sai khiến đám người không đáng tin.』
「Vậy thì. Thế đấy nhé? Các ngươi, hãy tiếp tục「yêu thương」hắn nhiều hơn nữa đi?」
『Đúng là chẳng biết nhìn người』
Tiếng gào thét bật ra khỏi cổ họng, nhưng chẳng thể phát thành âm thanh, chỉ có vô số ác ý liên tiếp ập tới. Và rồi, và rồi…
『Không sao đâu, chàng là của thiếp. Những kẻ đã làm điều tồi tệ với chàng, cuối cùng rồi cũng sẽ… fufu. Chúng ta sẽ cùng nhau tận hưởng nhé?』
-
「Uwawawawa!!!?」
『Thức dậy dưới một trần nhà xa lạ sao?』
Tiếng thét của chính mình khiến tôi bừng tỉnh. Nhịp tim đập dữ dội. Tiếng đập dồn dập của trái tim vọng lại trong tai. Toàn thân đẫm mồ hôi, tầm nhìn chao đảo. Tôi hoảng hốt nhìn quanh. Nhưng cảnh tượng lọt vào mắt lại chính là căn phòng quen thuộc mà tôi đã quá rõ……
「Tomobe!? Nhóc không sao chứ!!? Nhận ra ta chứ!!!??」
『Ta vô hình sao?』
Đột ngột bị đôi bàn tay nắm chặt lấy bờ vai, tôi giật nảy mình. Nhưng hiện ra trong tầm mắt lại chính là người mà tôi tin tưởng nhất, gương mặt đượm vẻ lo lắng, chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ khiến tôi thấy nhẹ nhõm.
『Nhìn thiếp đi』
Cảm giác an tâm ấy khiến toàn thân tôi như lỏng ra.
「Uugh……!!」
「Tomobe?」
『Khóc rồi sao?』
Cùng với sự an lòng, một khối cảm xúc dồn nén cũng ào ạt vỡ tung. Nước mắt nơi khóe mi chẳng thể kìm lại, gương mặt đỏ bừng cũng chẳng thể che giấu, càng không thể ngăn cản những tiếng nấc nghẹn trong cổ họng.
「Uaaaa……!!」
「C… cái gì vậy……!!?」
『Dễ thương quá đi!』
Trước vẻ bối rối của sư phụ, tôi chỉ biết ôm chặt lấy cô, vừa khóc nức nở, vừa run rẩy sợ hãi, thảm hại đến tột cùng.
「……Rồi, rồi. Nhóc đã cố gắng rồi. Nhóc làm rất tốt rồi」
『Giống như trẻ con vậy đó』
Trong khi tôi phơi bày bộ dạng nhục nhã đến vô cùng, sư phụ chỉ ôm tôi vào lòng, dịu dàng an ủi và vỗ về.
『Sao ngươi dám ôm lại chàng ấy chứ?』
Chỉ riêng điều đó thôi, lúc này đối với tôi đã là niềm hạnh phúc tột bậc……
『Dù ngươi cũng đồng tội cơ mà.』
-
Trong giây lát, khi thấy tôi đã nguôi ngoai sau cơn khóc lóc trẻ con, Yunshoku bèn cất giọng mềm mỏng nhất có thể.
「Trước hết…… ký ức của nhóc còn giữ lại đến đâu?」
「Cái đó thì……」
『Những ký ức về thiếp bất chợt tràn ngập trong tâm trí!』
Tôi chìm vào suy nghĩ, rồi bất giác rùng mình. Cảnh tượng cuối cùng còn khắc sâu trong trí nhớ là gương mặt thiếu nữ sắc anh đào kia nhìn tôi bằng ánh mắt coi khinh như nhìn thấy một con dòi bọ. Bị khinh miệt, bị miệt thị, bị chửi mắng, và rồi hết thảy đoạn tuyệt tại đó.
Ký ức bị cắt đứt, chẳng khác nào bị chém lìa.
「Vậy à…… để ta lần lượt giải thích cho nhé?」
『Bắt đầu từ sự hình thành của vũ trụ à?』
Yunshoku bắt đầu giải thích. Hẳn là do bị dùng nhãn thuật hay huyễn thuật gì đó. Tôi chẳng thể kháng cự, liền bị áp giải đi. Bởi lũ tạp nhân nhận lệnh từ tiểu thư Aoi…… vị tiểu thư tàn bạo và phi lý kia.
「Người báo cho ta biết ngươi bị bắt đi chính là Hisame đấy」
『Ta ghét con nhỏ đó』
Việc tôi bị Gorilla kia kiếm chuyện xảy ra ngay sau khi chia tay Hisame. Nên cô ấy phát hiện ra cũng chẳng lạ. Quả thực, nghe nói cô ấy đã vội vàng chạy đến báo tin. Thật đáng cảm kích.
「Vậy ra, chính Yunshoku đã đến để đón tôi về sao?」
「Không, chuyện đó…… với vị trí của ta thì khó lắm.」
『Ngươi thì làm sao nổi』
Trước lời tôi, Yunshoku mỉm cười tự giễu. Chính tôi cũng nhận ra bản thân nói ra điều hiển nhiên, bất giác thấy hổ thẹn. Dù mang chức vị thứ ba trong Hạ Nhân Chúng, thì cũng chẳng thể chống lại ái nữ chính thất của gia chủ. Chức vụ nào có nghĩa lý gì. Khi bị áp chế bằng sức mạnh tuyệt đối, chẳng thể xoay sở nổi.
『Ngươi vốn không xứng』
「Ta đành nhờ vả khắp nơi. Nhờ có người đứng ra bảo chứng, mới miễn cưỡng rước được nhóc về」
『Làm ra vẻ nhân từ』
Yunshoku nhún vai, thở dài 「Rất vất vả đấy.」 Dẫu nói nửa đùa, song gương mặt cô ấy vẫn hiện rõ vẻ mệt mỏi. Có lẽ việc bảo vệ tôi đã khiến cô cực khổ lắm.
『Dơ bẩn』
「Đã làm phiền cô rồi. Thành thật xin… ái đau!!?」
『Hạ tiện』
Định nói lời cảm tạ, nhưng vừa lúc đó tôi mới nhận ra toàn thân đau nhức, liền co rúm người lại. Yunshoku đỡ lấy thân thể tôi, vừa tiếp tục giải thích.
「Đừng vội…… Nhóc đâu có được đưa về trong tình trạng nguyên vẹn」
『Hãy nhận lấy báo ứng đi』
Có lẽ chỉ là một trò trừng phạt nửa đùa nửa thật mà thôi. Thân thể tôi quấn đầy băng vải, bên dưới là vô số dấu vết bạo hành. Không chỉ vết đấm đá, mà còn có cả roi quất, dây trói siết chặt. Thân thể lạnh cóng là do đã bị lột sạch y phục, rồi dội nước lạnh lên nhiều lần. …… Ít ra thì tình cảnh tôi lúc được đưa về cho thấy điều đó.
「Ít nhất kẻ trực tiếp ra tay hẳn là bọn tạp nhân theo hầu thôi」
「Đương nhiên rồi. Nếu chính tiểu thư đích thân trừng phạt, thì tôi đã chết từ lâu rồi」
『Thật sự là đã bị hành hạ khủng khiếp lắm đó nha?』
Ngay cả thuở ấu thơ, con Gorilla ấy vẫn đủ sức tay không diệt sạch cả bầy đại yêu. Dẫu có nương tay thế nào, cũng chắc chắn khiến xương cốt toàn thân nát vụn. Thực tế tôi chỉ bị bầm dập và nội xuất huyết. Xem ra đây chỉ là trò bạo hành tập thể do lũ tạp nhân không hề có linh lực gây ra. Nàng Gorilla ấy vốn tôn sùng cha mình đến mù quáng, chẳng hề có mắt nhìn người (dù nguyên tác cũng chẳng nói cô ta có mắt nhìn người).
「Dù thế cũng chẳng phải thương tích nhẹ nhàng đâu. Theo lời một cô nàng từ Dược sư chúng được phái đến, nhóc phải tĩnh dưỡng năm sáu ngày mới được. Còn phải uống thuốc và thay băng thường xuyên nữa」
「Dược sư chúng? À, từ Dokuzawa đến……」
『Là nhỏ đó?』
Tôi lập tức đoán được cô dược sư ấy chính là cô gái tôi quen từ thời còn là tạp nhân. Ngoài cô ra, chẳng thể mong ai khác chịu khó đến băng bó cho tôi . Nói thật, ngay cả cô ấy cũng chẳng đáng tin. Bản tính như Sarujirou, giỏi bám theo kẻ mạnh, mượn oai hùm mà sống. Ấy thế mà lần này vẫn chịu đến, xem ra cũng lạ lùng.
「Đây là chỉ thị từ Cố vấn-sama đấy. Ta còn nhận lời nhắn,『Người nhà ta đã làm phiền rồi』」
「Cố vấn? …… Ý là Hắc Điệp Phu Nhân sao?」
『Mụ già đó từng bắt nạt chàng dữ lắm mà nhỉ』
Cố vấn gia tộc Onizuki, Onizuki Kochou… một trong những heroine (?) trong「Yamiyo no Hotaru」. Bà lão trông quá mức trẻ trung ấy từng có đôi lần giúp tôi thuở còn là tập sự tạp nhân.
『Đôi mắt thật ma mị ha?』
「Phải. Ta bất ngờ lắm. Cố vấn mà lại đích thân phái người tới…… ta còn nghi ngờ chắc nhóc bị cuốn vào âm mưu nào đó mất rồi」
「Hahaha, cái đó thì……」
『Già mà còn dâm đãng quá!』
Quả thực chẳng phải chuyện cười. Ít nhất, việc tôi đang dần bị cuốn vào một âm mưu ngầm nào đó thì là sự thật. Song, là Cố vấn sao……
『Là thiếp ư?』
(Có khi nào bà ấy lại trọng nghĩa khí? Không, bà ta chẳng phải kiểu người tốt lành như thế…)
『Mãi mãi tươi trẻ』
Suốt cuộc đời đầy ngang trái ấy, bà chẳng tin ai, đến người thân cũng chẳng mấy khi trao gửi tình cảm. Nếu nói bà thật sự quan tâm đến một hạt bụi ven đường như tôi thì…… tôi còn nhớ lúc còn hầu cận Hina, bà ta lại hay chăm sóc tôi quá mức, khiến tôi cảnh giác biết đâu bản thân đang bị biến thành quân cờ trong một mưu kế nào đó. Nhưng thôi thì……
『Xinh đẹp như mười tuổi!』
「Tai vách mạch dừng」, Nói bao nhiêu lần cũng chẳng thừa. Đây mới chỉ là ngày đầu mà đã như vậy. Lần tới không biết còn đòn gì chờ sẵn nữa.
『Có thiếp bên cạnh chàng mà!』
「Nếu vậy, hãy nhờ cô bé dược sư chuyển lời. Tôi nhớ cô ta vốn xuất thân từ chi tộc Yakushiji đúng không? Với thân phận ấy, hẳn sẽ không bị đối xử quá khắc nghiệt đâu」
『Bà ta chỉ bảo vệ chừng nào còn lợi dụng được thôi』
Yakushiji vốn là gia tộc nổi danh về điều chế linh dược và cấm dược. Trong game, chính tộc đã bị tiêu diệt từ trước bởi âm mưu của tổ chức Cứu Yêu Chúng. Nhưng từ sớm, theo chỉ thị của Tả Đại thần, những chi tộc nhỏ của dòng họ đã được phân tán đến các học viện dược triều đình và các gia tộc trừ yêu địa phương, lấy danh nghĩa truyền thụ kỹ nghệ.
『Thôi thì tha cho nhỏ đó』
Gia tộc Dokuzawa chính là hậu duệ ấy. Thân phận gia nhân của họ còn quan trọng kém xa kỹ nghệ và tri thức. Một khi đã nhiều đời giữ chức trợ thủ hay Yunshoku trong Dược sư chúng và Nghiên cứu, thì chẳng thể coi thường được. Đặc biệt Dược sư chúng càng không. Bởi ngay cả kẻ quyền cao chức trọng cũng phải đặt mạng sống vào tay y sĩ, chẳng dám chống lại. Dù đều gọi là Yunshoku, nhưng vị trí ấy khác xa so với Hạ Nhân Chúng. Cha của cô bé kia cũng là Yunshoku trong Dược sư chúng.
「Quả là vậy…… Nhưng phải tĩnh dưỡng sao」
『Ả còn dám khuyên bảo chàng nữa.』
Đau lắm. Nhưng không phải kiểu đau thể xác, mà là đau vì tình thế. Ngay lúc này mà phải tĩnh dưỡng, thì chẳng còn đường lo liệu hay chạy vạy gì nữa. Đến cả thời gian rèn luyện cũng chẳng có…… cơ bắp mà suy yếu đi, thì cuộc chiến cần sống sót cũng chẳng thể vượt qua. Đáng buồn thay, nơi tôi sắp bị đưa tới tuyệt chẳng phải nơi dễ sống sót.
(Chi bằng vin cớ bệnh tình mà từ chối…… nhưng không thể đâu)
『Thiếp cũng chẳng định cướp lấy chàng đâu』
Tôi hiểu ngay chỉ qua một khoảnh khắc「giao lưu」(?). Con nhóc ấy mà thấy tôi giả vờ ngủ lì, thì sẽ thẳng tay áp giải đi. Được phụ thân mình giao phó, thì với con Loli Gorilla ấy, việc mang tôi theo đã là điều chắc như đinh đóng cột. Không còn đường thoát. Kể cả có xin xỏ bề trên, cô ta cũng sẽ ăn vạ mà cưỡng ép.
『Thiếp sẽ để dành việc giết chàng cho về sau』
「…… Xin tha cho tôi đi mà」
Ngã vật xuống giường, tôi ngước nhìn trần nhà mà thở dài. Đã biết tôi chỉ là hòn đá ven đường, thì cứ mặc kệ tôi đi cũng được, sao lại thành ra thế này chứ? Hay là tất cả cũng nằm trong tính toán của ông cha tâm thần kia? Thật đáng ghê tởm.
『Ahahaha!!』
「…… Rắc rối à? Có cần ta giúp đỡ hay cho lời khuyên không?」
「……」
Yunshoku ngồi bên cạnh, nhìn tôi buồn bã mà hỏi. Tôi chỉ im lặng hướng ánh mắt về phía ân nhân, vị cấp trên kiêm sư phụ của tôi.
Ánh mắt ấy, chân thành lo lắng cho tôi…
「Không, tôi chỉ nghĩ, nếu cứ nằm liệt mãi thế này thì sư phụ chắc sẽ bị chết đuối trong biển giấy tờ mất…… uấy đau!!?」
『Trong lúc đó phải cõng thiếp trên vai suốt nhé?』
Lời mạnh miệng vừa thốt ra liền bị đáp lại bằng một cú chặt vào đầu. Không chút nương tay……
『Đồ ngốc!!』
Thế rồi, kể từ vụ bắt cóc ngắn hạn đó, đã trôi qua hai ngày.
『Cuộn chăn lại』
Có lẽ đây chính là cái giá phải trả cho việc tôi dám thốt ra lời đùa giỡn trong cơn túng quẫn kia, tôi đành phải làm việc ngay tại giường bệnh. Huống chi Yunshoku lúc này cũng bị cấp trên dồn thêm cả đống công vụ, bận tối tăm mặt mũi.
「Không biết giờ có phải lúc để làm cái này không nữa……」
『Nên chơi với thiếp cơ』
Vai đau nhừ, tôi xoay xoay khớp để giãn ra sau khi ngồi suốt với đống giấy tờ.
『Kyaa, nguy hiểm quá?』
「Haa……」
『Phạt vỗ mông nè』
Chỉ biết cắm cúi viết, từng giờ từng khắc trôi qua trong sự nóng ruột cháy ruột gan. Nhưng…… tôi nào thể đem kiến thức nguyên tác ra giải thích để cầu người khác thấu hiểu? Có nói cũng chẳng ai tin. Ôi, đau đầu quá……
「Ít ra thì con loli gorilla kia chưa quay lại gây sự cũng coi như may rồi……」
『Gorilla?』
Vừa nghĩ đến cái bóng dáng anh đào bạo lực ấy, toàn thân tôi lại run lên. Chẳng còn cách nào, tôi dựa lưng vào ghế, tiếp tục đối diện với chiếc bàn văn thư đặt ngay bên giường. Không thể than thở gì được, vì than cũng đâu khiến chồng giấy này biến mất. Trì hoãn công việc chỉ tổ tự siết cổ mình thêm. Đành đối diện thôi. Người ta gọi là chạy trốn hiện thực ấy.
「Ừm, chắc thế này là được. Đóng dấu, đóng dấu……」
『Ôm nè』
Những gì tôi viết lúc này là bản đơn xin cấp thêm trang phục, trang bị, cùng các loại vật dụng tiêu hao. Viết xong danh mục, ghi rõ lý do, rồi đóng dấu con triện được Yunshoku giao cho…… Dù sao thì đơn cũng bị rút ruột bớt, chẳng bao giờ đúng như đã kê đâu. Mà tôi, kẻ thay mặt sếp đóng dấu, nghĩ vậy thì đúng là ý thức tuân thủ quy tắc bằng không thật.
「Haa…… Mà này, bị nhìn chằm chằm mãi thế này thì khó làm lắm, biết không?」
『Kyaa, bị bắt mất rồi』
Thở dài trước cái chế độ quản lý lỏng lẻo như thời trung cổ, tôi thuận miệng chỉ ra với người đang ngồi ngay bên, cứ dán mắt nhìn tôi suốt nãy giờ.
「Eh, ah…… X-xin lỗi ạ……!!」
『Đồ rình trộm?』
Được gọi tên bất ngờ, cô lính quèn của Hạ Nhân Chúng vội vàng cúi rụt cổ, khúm núm xin lỗi. Chợt nhớ ra, liền quýnh quáng cúi gập đầu thật sâu. Kế đó,「bốp」một tiếng, trán đập thẳng xuống, cô ta ôm mặt nhăn nhó, ngẩng lên bắt gặp ánh mắt tôi thì lại co rúm người ngại ngùng. Kinh khủng thay, đây chẳng phải trò hề cũng chẳng phải giả bộ. Mà là hoàn toàn tự nhiên.
『Đồ ngốc?』
Nguyên là cựu thành viên đội Kuchinashi, Hạ Nhân Chúng, tên là Hisame. Cô gái chừng chưa tới tuổi mười lăm, mái tóc ngọc bích xơ xác chính là đặc trưng. Trước ánh mắt bất lực của tôi, cô run rẩy, ngước nhìn như cún con tội nghiệp.
『Giả nai?』
「Kuchinashi…… đúng là đã bảo rồi. Nhưng cô đúng là nhút nhát thật. Nhưng mà, với vai trò trinh sát, thì có lẽ lại hợp chăng?」
Hễ nghe thấy chút động tĩnh hay cảm nhận được khí tức, cô liền giật thót, bị gọi thì sợ hãi lùi bước chẳng cần biết lý do. Kiểu tính cách nhút nhát đúng nghĩa. Mà công việc của bọn tôi, vốn dĩ nhạy cảm như thế lại chẳng phải chuyện đáng chê trách. Nhưng khổ nỗi, ở trường hợp cô ấy thì phản ứng sau đó chẳng đáng tin chút nào. Bị hăm dọa, chắc chỉ biết ngồi phịch xuống đất mà khóc thôi.
(Kuchinashi bảo con bé này chắc chết yểu, quả cũng có lý)
Ngược lại, với giác quan nhạy bén, cô ấy có lẽ là người đầu tiên phát hiện nguy hiểm, rồi cũng là người đầu tiên hoảng loạn mất hồn. Tài năng lại bị chính tính cách của bản thân chôn vùi.
「X-xin…… lỗi……」
『Xin lỗi cả ta nữa』
Cô ấy run rẩy cất giọng nghẹn ngào. Không rõ là do sợ hãi, hay do lúc nãy vừa tự húc mặt xuống đất nữa.
「Không, tôi nào có ý bắt nạt…… Chỉ là bị nhìn chằm chằm thì tôi cũng căng thẳng lắm. Nếu rảnh thì cứ tìm cách giết thời gian đi chứ?」
『Cút ra ngoài đi』
Trong lúc tôi thay mặt sếp xử lý giấy tờ, bên cạnh lại có đứa ngồi ngay ngắn dòm ngó suốt, cảm giác chẳng khác nào bị giám sát. Không, nói bị giám sát còn dễ chịu hơn…… ánh mắt cô lại chẳng giống thế. Tản mác, bồn chồn, thiếu tập trung.
『Không thích bị nhìn lúc hẹn hò đâu nhỉ?』
「Không, không phải vì chán…… mà, tại thấy cậu giỏi quá nên……」
「…… Giỏi?」
『Ngợi khen ta đi』
Không ngờ được câu trả lời như vậy, tôi bất giác nghiêng đầu.
「Vâng. Anh viết chữ với con số cứ trôi chảy…… trông ngầu quá! Dù em chẳng hiểu cậu viết gì……」
「……Hả……?」
『Ta cũng đâu hiểu?』
Đôi mắt trong sáng lấp lánh, chẳng chút giả tạo, như chú chó con nhìn chủ nhân. Tôi chỉ biết sững người. Không, được tôn trọng vì chuyện cỏn con thế này…… Không, chắc vì tỷ lệ biết chữ không cao nên mới vậy?
『Chẳng ai chịu dạy thiếp cả』
Đôi lúc tôi quên mất, nhưng ở đây chẳng thiếu người mù chữ, tính toán không thạo. Huống chi chính Kuchinashi còn thẳng thừng bảo cô bé này vừa chậm vừa kém.
『Hễ học là bị đánh』
「Nếu tôi nhớ không lầm, cô… chữ nghĩa và tính toán đều kém cỏi, đúng không?」
「V-vâng…… Thật đáng xấu hổ……」
『Đau lắm đó』
Quả nhiên, cô ấy cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng, giọng nói run run hổ thẹn.
『Bảo ngươi đâu cần học』
「Đừng nói là…… ngay cả cách viết tên mình cô cũng không biết?」
「V-vâng! Eh…… làm sao cậu biết được thế!?」
「Thì…… đoán vậy thôi……」
『Đáng thương ghê……』
Tôi chỉ nói bừa thôi mà…… không ngờ lại đúng thật.
「Làm lính quèn thì chẳng sao, nhưng…… muốn lên cao hơn thì khổ đấy?」
『Ở đây chẳng cần thi cử gì hết đâu mà』
Nếu làm đội trưởng, mà chữ nghĩa tính toán không biết một chữ thì khó coi lắm. Nếu cô ấy còn sống tới lúc đó.
『Vui mà?』
「Vâng, đội trưởng Kuchinashi cũng bảo thế…… nhưng mà……」
Cứ rụt rè, co rúm người lại, bập bẹ những lời khó nghe rõ, đó là Hisame. Những gì tôi gắng lắm mới nghe ra thì toàn một màu tiêu cực. Như thể cô đã tự ý thức được bản thân vụng về, trí nhớ kém rồi bỏ luôn việc học hành vậy.
『Thiếp có thể ăn vụng này』
「……」
『Cũng có thể nghịch phá nữa đó?』
Tôi cau mày trước thái độ tự ti của cô. Nếu có năng khiếu trong việc trinh sát thì như thế sẽ rất phiền toái. Trong kế hoạch cải tổ Hạ Nhân Chúng mà Yunshoku đang theo đuổi, một trong những mục tiêu lâu dài là nâng cao mặt bằng giáo dục chung. Đặc biệt những người đảm nhận nhiệm vụ do thám như họ thì càng không thể cứ mù chữ mãi được. Thay vì phải quay về kể lể bằng miệng từng chi tiết một, tôi muốn họ biết viết ra và báo cáo lại bằng văn bản.
『Buổi sáng cũng như buổi trưa, được ngủ nướng thoải mái đó nha~』
Đúng là chẳng còn dư dả thời gian như lời cô ta vừa nói…
「Là ‘氷る雨’, nên gọi là Hisame/氷雨.」
「Eh?」
『Hửm?』
Trước lời giải thích của tôi, cô nàng đầy tớ mới cúi gằm nãy giờ ngẩng đầu lên. Đồng thời, tôi dí vào mặt cô mảnh giấy có ghi tên. Cô ấy nhận lấy, hết nhìn giấy lại nhìn tôi.
「Đội trưởng Kuchinashi cũng đã nói rồi. Giờ thì bận, chưa kịp dạy ngay, nhưng khi lên chức mà chẳng biết viết thì rắc rối lắm, đúng không? Ít nhất thì phải tập sao cho viết được báo cáo chứ. Trước mắt, học cho viết nổi tên mình đi.」
「V-vâng ạ!!」
『……』
Dù lời tôi nói đầy vẻ qua loa, nhưng Hisame vẫn rạng mắt gật đầu. Cô ta cứ nhìn chằm chằm tên mình trên giấy, lẩm nhẩm đọc đi đọc lại. Haa, con bé này đúng là ngốc thật. Ngốc mà lại quá thật thà.
(Thật thà vốn là đức tính tốt… nhưng trong hoàn cảnh này thì thật đau đầu.)
『Viết tên thiếp giúp với.』
Ở kiếp trước, tính cách thế này có khi vẫn được xem là dễ thương. Nhưng ở thế giới này, khắc nghiệt hơn gấp nhiều lần. Ngốc nghếch, thật thà, trong sáng… chẳng khác nào tự tuyên bố mình chỉ là miếng mồi ngon.
『Viết đi mà』
Ít nhất chỗ này phải uốn nắn lại. Không thể bỏ mặc được. Tôi cũng không muốn bỏ mặc…
「Ư-ừm, Tomobe-senpai…? Có chuyện gì sao?」
『Quên rồi à?』
Có lẽ vì nhận ra ánh mắt trần trụi như đang dò xét của tôi, Hisame hỏi đầy bất an. Quả nhiên, tài năng vốn dĩ không tệ.
「… Tôi muốn nước ấm. Lấy cho tôi.」
「V-vâng ạ!!」
『……』
Trước yêu cầu thản nhiên của tôi, Hisame đáp bằng giọng ngọng ngịu tưởng như sắp khóc, rồi chạy về phía bếp trong phòng. Có vẻ cô ấy giỏi ẩn hành, dù lẽ ra tiếng bước chân phải vang rầm rập thì vẫn chẳng nghe thấy gì. Cái gì vậy, ganh tỵ thật!!
「……」
… Mà rồi cũng đến lúc phải giải thích, tại sao Hisame lại ở đây nhỉ?
『Thôi kệ.』
Do đội Kuchinashi mất đội trưởng, người bị rút khỏi đơn vị chiến đấu chính, nên cả đội phải tái cơ cấu. Trong quá trình đó, Hisame, vốn đã có sự chênh lệch lớn về trình độ so với các thành viên khác, bị tách ra, trở thành người không thuộc nhóm nào, xếp vào diện chờ.
『Giờ thì không sao đâu?』
Rồi còn trùng hợp là tôi lại bị phạt nghỉ ngơi vì bị thương. Lại thêm Yunshoku quá bận rộn, chẳng thể chăm lo cho tôi. Kết quả, mọi sự dồn lại thành tình huống hiện tại.
『Giờ thôi nhé?』
Hơn nữa, vì tôi bị áp giải, chính Hisame đã đi báo. Trước đó cô ấy còn đi cùng tôi đến viện Anyo. Nhờ mối liên hệ đó mà Yunshoku quyết định chuyện nhân sự đang lơ lửng của Hisame. Tôi phản đối mà Yunshoku lại gạt đi. Khốn thật.
『Kusukusu』
(Thật lòng mà nói, khó xử lắm…)
『Chịu khó thêm chút nữa thôi.』
Vừa dọn xong mớ giấy tờ tôi đã sửa lỗi chính tả, tôi vừa nghĩ ngợi. Liếc về phía bếp, thấy cô nàng đầy tớ mới giật thót vai bên cạnh bếp lò, rồi lo lắng quay sang nhìn tôi.
「Ơ-ơm! Dùng cái nồi này được chứ ạ!!?」
「… Ừ. Đúng rồi.」
『Chơi lúc nào cũng được mà?』
Trả lời xong lời xác nhận của cô, tôi quay về xử lý tài liệu kế tiếp.
『Cho nên là…』
Từng cử động tay chân, từng lời nói mang theo cảm xúc mỏng manh, đều bị tôi để ý đến, cô ấy hẳn sẽ thấy ngột ngạt. Nếu được ra lệnh thẳng thừng như Kuchinoshi thì có khi còn dễ xử. Nhưng tiếc thay, dù thâm niên khác nhau, tôi cũng chỉ là lính quèn như cô ấy, tuổi tác lại không chênh lệch bao nhiêu. Nên chẳng thể tỏ ra áp đặt cho được.
(Hơn nữa là…)
『Ráng nào~!』
Nhớ ra một lý do khác khiến tôi khó xử với cô, tôi vội xua đi suy nghĩ đó. Chỉ là chút cảm xúc vớ vẩn thôi. Tự thấy bản thân cứ luyến tiếc, yếu đuối thật đáng chán.
「Em-Em mang nước ấm tới rồi ạ!!」
『Giờ tạm vậy nhé』
Tiếng hét vừa run vừa to vang khắp phòng, chẳng còn nghĩa lý gì của việc ẩn hành. Hisame hấp tấp chạy về phía tôi. Trực giác đã từng bao lần thoát khỏi cửa tử cho tôi biết, có điềm chẳng lành!
「Kya!」
「Eh…!?」
Ngay sau đó, Hisame trượt chân, ngã nhào đến mức nghệ thuật. Cô ngồi phịch xuống mông, chiếc chén trên tay bay vút lên, hơi nước bốc nghi ngút. Dĩ nhiên, nước bên trong cũng chuẩn bị văng tung tóe…
「Biết ngay mà…!!」
『Ô~』
Ngay khoảnh khắc thấy cô ấy sắp ngã, tôi đã lao tới, mặc cho cơ thể đau nhức. Cường hóa thân thể bằng linh lực, bật nhảy như mèo. Lập tức đánh giá tình hình, tôi tặc lưỡi, quyết tâm. Tôi lấy thân che cho Hisame.
「Á-Ái da, nóng quáaaaa!!?」
「Senpaiii!!?」
『Yay!』
Tôi hét toáng khi lưng lãnh trọn nước nóng sát mức sôi. Hisame cũng gào lên theo. Ơ nhưng mà tôi nhớ là nước nấu cũng khá lâu rồi mà? Sao vẫn còn nóng bỏng vậy trời!!?
「Rồi còn bồi thêm nữa chứ!!?」
『Chuẩn bài luôn~』
Ngay sau đó, cái chén đập thẳng vào đầu tôi, đau điếng. Tôi ôm đầu rên rỉ, ngồi sụp xuống. Ôi trời ơi, tại sao tôi phải khổ thế này chứ? Không có lấy chút xíu cứu rỗi nào sao!?
「U-um… anh có… sao không?」
「Cô nghĩ là tôi có sao không?」
「E-em… đi lấy nước lạnh chườm nhé?」
「Ừ. Nhờ cô.」
『Ơ?』
Toàn thân đau nhức, tôi tạm gật đầu với đề nghị của Hisame.
「Vậy… nhưng, senpai làm ơn… dậy giùm em với ạ?」
「Hả? À…」
『……』
Trước yêu cầu đầy e dè ấy, tôi mới kịp nhận ra tình huống.
Vì lao người che cho cô ta khỏi nước nóng, nên tôi đè hẳn lên người Hisame. Hơn nữa, vì đau đầu nên tôi rúc cả mặt vào vùng bụng cô. Đến giờ mới nhận ra, bụng con gái mềm mềm, đàn hồi, thật sự… dễ chịu.
… Ờ thì, có phải quấy rối không nhỉ?
「……? Um… nặng, ạ」
Người đang run cứng vì nhận thức được tình huống, là tôi, vẫn không chịu nhúc nhích, khiến Hisame phải một lần nữa lên tiếng thỉnh cầu. Có lẽ vì trong cô ấy chưa nảy sinh ý thức dục tính gì rõ rệt, nên lời nói kia chẳng hề mang theo ác cảm, mà như mọi khi, vẫn dè dặt và đầy ngượng nghịu.
『Ah』
「À, ừ… Đúng rồi. Tránh, tránh đây…」
Đúng là may mắn. Lúc này tôi còn có thể tìm cách lấp liếm, biến chuyện này thành mơ hồ. Tôi chậm rãi rời thân thể đang áp sát của mình ra khỏi cô...
『Kusukusu. Đến rồi kìa』
「Này! Thằng nhãi kia, đến giờ uống thuốc rồi đó? Thật tình, bọn đàn ông thì bao giờ cũng chỉ toàn một lũ ngốc, th… ế…?」
Ngay sau đó, cánh cửa kéo của căn chòi bị bật mạnh ra. Xuất hiện là Dokuzawa Yakuko, người đàn chị với đôi mắt xếch sắc bén, trên tay xách theo hộp thuốc.
Đúng là lúc tệ hại nhất mà cô ta lại bước vào.
『Chuyện này đâu liên quan gì đâu nhi?』
「……」
「……」
「……Ngươi đang làm cái quái gì vậy?」
『Quấy rối đó nha』
Trước khi sự im lặng của ba người chiếm lấy không khí, người xông vào kia là người đầu tiên lên tiếng trở lại. Câu hỏi, không, là chất vấn, thậm chí có thể xem như tra khảo, được thốt ra bằng vẻ vô cảm. Đối tượng, khỏi nói cũng biết là ai.
「Không phải như cô nghĩ đâu. Nghe tôi nói như một con người văn minh đi, đây chỉ là hiểu lầm thôi. Cái này chỉ là tình huống rập khuôn quá mức của mấy trò eroge hay galge thôi mà. Dù có công thức, nhưng đã đến lúc phải thoát khỏi khuôn sáo đi chứ…」
「À, ra vậy」
『Đàn ông mà biện hộ thì thật thảm hại』
Lời giải thích đang có vẻ dài dòng của tôi bị người xông vào cắt phăng không thương tiếc.
「Con bé ở dưới kia. Giải thích」
「E-eh!? Senpai nói sẽ dạy em nhiều điều mà em chưa biết ạ!?」
「Ngừng ngay cái kiểu nói dễ gây hiểu lầm chí mạng đó cho tôi cái!!?」
『Nhưng đó là sự thật mà?』
Cái sự ngây thơ không chút ác ý ấy lại càng khiến tình cảnh trở nên tồi tệ. Không phải đâu! Con bé suýt khóc là vì bị bất ngờ gọi tên thôi! Không phải lỗi của tôi đâu!!
「Hiểu rồi. Vậy thì sao? Có lời trăn trối gì muốn nói không?」
『Làm một bài haiku đi』
Lời biện hộ của tôi bị bỏ ngoài tai, thay vào đó là bản tuyên án được tuyên dõng dạc. Thế này thì chắc tôi tiêu thật rồi.
「Khoan đã. Nói chuyện thì sẽ hiểu ra mà」
「Năm giây nữa」
「Ôi, Đức Phật ơi. Người vẫn còn đang say ngủ ư?」
『Nếu ngài tỉnh thì thiếp đã được cứu rồi?』
Thời hạn bất ngờ bị áp đặt, tôi chỉ còn biết dâng lên lời cầu nguyện từ tận đáy lòng.
……Và, về sự việc xảy ra ngay sau đó, vì lý do cá nhân mà tôi xin phép không tường thuật chi tiết. Thay vào đó, bất đắc dĩ phải diễn đạt bằng từ tượng thanh như sau.
『Tới rồi』
Sột sột sột… Rắc!! Rốp! Bẹp!!
『Không chút nương tay luôn nhỉ?』
-
Gia tộc Dokuzawa, vốn là một chi tộc của gia tộc Yakushiji nay đã diệt vong. Khi xưa, dòng họ này từng đến thăm gia tộc Onizuki để truyền bá dược thuật, nhưng hiện tại vì chính gia đã thực sự biến mất, họ đã trở thành gia nhân đời đời phụng sự gia tộc Onizuki này.
Kể từ đó đã bốn đời, nếu tính luôn cả lịch sử khi còn là phân chi của Yakushiji thì tổng cộng là bảy đời. Con gái của gia tộc Dokuzawa đời thứ bảy, đồng thời cũng là dược sư được cho phép hành nghề, Dokuzawa Yakuko, là người quen thuộc với tôi giống như cha cô, Dokuzawa Katsumasa, và giờ đây chính cô ấy đang tháo bỏ băng quấn trên người tôi.
「Tiến triển rất thuận lợi đấy. Hừm, dù gì thì ngươi cũng là kẻ sở hữu linh lực. Cho dù không dùng được linh thuật, thì có bị đám phàm phu nửa vời kia hành hung, vết thương để lại cũng chẳng đáng là bao.」
「Vâng, đúng vậy.」
『Thiếp cũng có cào xước chàng nữa mà~』
Ít nhất thì nó sẽ mau tan hơn cái chỗ sưng tấy do cú đấm trúng mặt. Mà lúc ăn đòn trực diện, hình như còn nghe thấy âm thanh kỳ lạ nữa cơ?
『Thiếp còn sờ soạng rồi liếm liếm nữa đó~?』
「Ư, ưm… Không sao, chứ…?」
「Nghĩ tôi ổn không?」
「X-xin lỗi ạ!!」
「……」
「Xin đừng hiểu lầm chứ. Tôi có bắt nạt gì đâu.」
『Ta cũng đâu có bắt nạt ngươi đâu mà?』
Trả lời câu hỏi của Hisame thì bị cô nương nhà dược sư trừng mắt liếc sang. Thật ra bảo không có độc cũng không đúng, nhưng cái kiểu Hisame cứ hễ bị chọc là phản ứng cũng quá đáng lắm chứ?
「Ta nói trước để khỏi xảy ra chuyện đó thôi… Bắt nạt người khác thì chẳng ra làm sao cả, ngươi biết chứ?」
「Tôi hiểu rồi. Làm vậy chỉ thêm hèn hạ thôi.」
『Nhưng mà ta thì lại bị mọi người bắt nạt suốt đó nha~』
Tôi nói thật lòng với vị chị gái quen thuộc là dược sư kia. Người đời có thói quen ném đá kẻ đang chết đuối, thiên hạ chẳng thiếu gì những kẻ lòng dạ hiểm độc, nhưng tôi thì không nhất thiết phải bắt chước bọn chúng.
Cũng chẳng muốn bắt chước.
『Vậy thì đừng bỏ rơi thiếp nhé』
「……」
「Tomobe-san?」
「Chờ lát nữa cô sẽ bóp cho tôi. Chuẩn bị tinh thần đi. …Á đau!!?」
『Xoa bóp được hả~?』
Đáp lại lời gọi đầy nghi ngờ của Hisame bằng một câu trêu chọc, tôi liền bị vỗ mạnh một cái vào lưng. Âm thanh vang dội khắp phòng, chắc hẳn trên da đã in lại vết đỏ như lá phong rồi. Thật sự thì người bị thương cũng mong được đối xử dịu dàng hơn đấy?
『Thiếp sẽ bóp chàng lúc ngủ nhé?』
「Đừng làm bộ ra vẻ nữa, chỉ là đầy tớ thôi. Nào, đừng nhúc nhích, ta còn phải bôi thuốc.」
『Véo một chút cũng được hả~?』
Nói rồi nàng bắt đầu thoa lớp thuốc mỡ lên cơ thể tôi. Nghe bảo nó có tác dụng thúc đẩy quá trình hồi phục. Vừa lẩm bẩm 「dù sao cũng là thuốc quý…」 vừa miễn cưỡng, cô ấy vừa thoa vừa xoa đều trên da thịt tôi…
『Thiếp cũng thoa nha~』
「Thật ra thuốc rẻ hơn cũng được mà?」
「Ta cũng nghĩ vậy. …Nhưng ngươi lại là người đi cùng với Nhị tiểu thư. Nếu dùng loại tồi nhất, rồi toàn thân viêm loét thì còn ra thể thống gì nữa?」
「Cũng có lý.」
『Xoa xoa~』
Cụ thể là cô ấy có thể bị con khỉ hồng kia xé toạc nếu làm nó nổi giận. Dù bản thân tôi cũng từng chịu đủ đau khổ từ cô, nhưng cái tính cách ngạo mạn ấy trong cốt truyện chính cũng toàn kiểu nói năng vô trách nhiệm, trong các video chơi game thì phần bình luận lúc nào cũng đầy lời phàn nàn.
『Trơn tru~』
Hơn nữa bây giờ Pink Gorilla lại là một bé con mắc chứng father complex. Nhờ vậy mà tôi chỉ bị phạt chứ chưa mất mạng. Nhưng Yakuko thì khác, có thể bị giết như dẫm chết một con côn trùng. Nếu vì thuốc rẻ mà chuốc họa, thì đúng là tai họa vạ lây.
『Liếm liếm~』
「Thực ra ta cũng chẳng muốn dính líu dù chỉ một chút như thế này đâu. Tất cả là tại ta quen biết ngươi… Đúng là vai trò chẳng có lợi lộc gì.」
「Xin chia buồn nhé.」
「Nếu muốn chia buồn thì đưa tiền đây.」
「Viêm màng túi mất rồi.」
「Tsk.」
『Vậy thì linh hồn chàng cũng được mà?』
Cô ấy khẽ tặc lưỡi. Tiền đã bay hết vào việc hối lộ tên Sarujirou rồi, tha cho tôi cái đi.
『Thiếp sẽ chờ chàng đó nha~』
「Sarujiro à… cũng lạ thật, sao hắn còn bám lấy ngươi nhỉ… Nghe đây, đừng có gây thêm phiền phức cho chúng ta nữa. Mau đưa mặt đây!」
「Tôi… sẽ cố gắng trong khả năng của mình… Á đau quá!!?」
『Cả mặt nữa nha?』
Trước mối lo ngại của dược sư rằng sẽ bị các bậc trên của Onizuki chú ý, tôi nghiêm túc hứa sẽ cố gắng. Nhưng ngay sau đó, thuốc mỡ lại bị nhét thẳng vào mặt khiến tôi kêu thét lên. Này, mặt tôi đang sưng, xin nhẹ tay một chút đi…
『Để thiếp liếm cả tai chàng nhé?』
「Đàn ông thì đừng có than vãn! Dù sao những vết thương trước đây của ngươi còn nặng hơn thế này cơ mà. Đừng khóc lóc nữa.」
『Cơ thể chàng đầy vết sẹo, thủng lỗ chỗ còn gì~』
Lời van nài của tôi lại bị gạt phắt đi. Đúng là không thể phủ nhận, nhưng đau thì vẫn đau lắm chứ…
「…Rồi, vậy là xong.」
『Sau này thiếp lại liếm cho nữa nhé~?』
Một lúc sau, khi đã thoa thuốc đến tận cả vết sẹo, Yakuko mới chịu kết thúc công việc.
「Này, con nhóc kia, lại đây giúp một tay.」
「Dạ vâng!!」
「Lại biến thành chạy việc rồi à…」
『Chạy việc!』
Ra lệnh cho Hisame, cô ấy bắt đầu quấn băng quanh người tôi. Từng vòng được kéo căng, xiết chặt lấy thân thể.
「Ừ, vậy là xong. Vết thương ta đã kiểm tra rồi. Phải tiếp tục thêm bốn, năm ngày nữa thì tốt.」
「Lâu vậy sao? Thế còn rèn luyện?」
「Nhẹ nhàng thì được, nhưng tuyệt đối đừng tập luyện nghiêm ngặt. Ngươi định bôi xấu mặt ta đấy à?」
「Nhưng mà…」
『Thuốc này hiệu quả hơn hẳn mà~』
Nghe lời chẩn đoán của Yakuko, tôi không khỏi nhăn mặt. Nếu phải làm theo, thì có nghĩa là tôi phải tịnh dưỡng cho đến tận ngày lên đường. Điều này thật sự bất lợi. Rất bất lợi.
『Không biết chàng có sống sót nổi không nhỉ~?』
「Ngươi gấp gáp thế để làm gì chứ? Đến nước này, dù có cố nhồi nhét một tuần đi nữa thì cũng chẳng được bao nhiêu đâu. Muốn cố thì phải cố gắng thường xuyên từ trước ấy.」
「Nhưng tôi có cố gắng thường xuyên thì cũng vẫn chưa đủ mà?」
『Kusu~』
Không đủ. Hoàn toàn không đủ. Nhưng chính vì vậy, tôi mới phải vùng vẫy để còn tốt hơn một chút. Ai lại muốn chết cơ chứ.
「…Thật là hết cách với ngươi mà.」
『Hm~?』
Thở dài chán nản, Yakuko lấy ra một chiếc hộp thuốc nhỏ rồi đưa lên trước mặt tôi.
「Cái này là?」
「Ta nghe Sarujiro kể rồi. Ngươi vẫn đang chạy vạy khắp nơi phải không? Đây chỉ toàn là hàng tồn kho thôi, nhưng có còn hơn không chứ?」
Nghe lời Yakuko, tôi nhận lấy chiếc hộp thuốc. Khi kiểm tra bên trong, thứ xuất hiện toàn là các loại linh dược. Phần lớn, với trừ yêu sư mà nói thì chỉ thuộc dạng thông thường, nhưng cũng có vài món tương đối đắt tiền xen lẫn. Và với một tên đầy tớ quèn như tôi, thì tất cả đều là vô cùng quý giá.
『Thuốc à~』
「…Cảm ơn nhiều.」
「Cũng có mấy thứ sắp hết hạn rồi đấy, nếu uống vào mà đau bụng thì ta không chịu trách nhiệm đâu nhé?」
『Đắng với đau bụng ta không thích đâu nha~』
Đáp lại lời cảm tạ chân thành của tôi, vị dược sư quen mặt sau khi thu dọn xong thì chỉ khẽ nhún vai rồi đứng dậy.
『Thích bánh kẹo hơn cơ~』
「Giờ định về rồi à? Không có trà thì tôi cũng có thể rót cho cô chén nước ấm.」
「Ta bận lắm. Đâu có rảnh mấy chuyện đó.」
『Bận rộn ghê ha~?』
Dù miệng nói thế, nhưng cô ấy vẫn cất công đến tận căn lều nhỏ này. Nhìn theo bóng cô bước ra cửa, tôi vẫn còn cúi đầu hồi lâu…
『Thật tội nghiệp nhỉ. Bên nào cũng chỉ biết lợi dụng chàng thôi.』
『Khi nhận ra điều đó, không biết chàng sẽ có gương mặt thế nào nhỉ?』
『Fufufu……』
-
「……nếu có thể thì tôi mong người đừng lén lút rình mò như thế được không?」
Vị dược sư trẻ, vừa rời khỏi căn lều được phân cho Yunshoku Hạ Nhân Chúng, trên đường trở lại khu vực thuộc về dược sư chúng, đã sớm nhận ra khí tức ấy. Nàng dừng bước nơi góc vườn, để lộ chút bất mãn trong lời nói.
『Xin thứ lỗi nhé, hãy coi như bà già này làm càn một chút mà bỏ qua cho…… Quả thật là cái tật khó sửa mất rồi』
Giọng nói tươi cười, pha lẫn đùa cợt vang lên sau lưng. Ngoảnh lại nhìn, nơi đó hiện ra một con bạch lộ tuyệt mỹ. Giữa con đường sỏi, bạch lộ lặng lẽ đứng đó. Bạch lộ được dùng làm hình thể cho một thức thần.
Con rối mà Hắc Điệp phu nhân của Onizuki điều khiển……
「……Theo đúng chỉ thị, mỗi ngày đều có bôi thứ thuốc ấy. Có điều gì cần dặn dò thêm không ạ?」
Dược sư nén lấy căng thẳng mà cất lời, chờ đợi hồi đáp từ kẻ đứng sau lưng mình.
『Không hẳn là có việc gì to tát. Chỉ là ta muốn gửi chút lời cảm tạ đến vị thiếu niên hiền lành đã chịu nghe ta nhờ cậy. Ở nhà ngươi ta có để lại ít bạc cùng nguyên liệu thuốc. Nhớ kiểm tra sau nhé?』
「Đa tạ người」
Trái ngược với lời đáp, dược sư khẽ nhăn mặt. Rõ ràng nàng đã bày kết giới phòng bị, vậy mà vẫn bị kẻ khác tùy tiện ra vào nơi ở. Thứ đó chẳng phải là ân huệ, mà là uy hiếp.
(Thật đúng là đã trót buộc vào sợi dây phiền toái rồi…)
Trong mắt Dokuzawa, chuyện với gã đầy tớ kia chẳng hẳn là không có chút giao tình. Thông qua Sarujirou, nàng quen biết tên tạp nhân tập sự nọ, lúc ấy nàng cũng chẳng ghét bỏ gì. Trái lại, chính từ đó nàng còn có cơ duyên tiếp xúc với Đại tiểu thư cùng với Cố vấn, đáng lẽ nên lấy làm may mắn mới phải. Nếu cứ để nguyên như thế thì đã tốt biết bao.
Nhưng việc thiếu niên ấy bị giáng xuống đầy tớ lại buộc nàng phải lựa chọn. Nói nàng không chọn tình bằng hữu, cũng chẳng ai có quyền trách cứ. Vấn đề là ngoài dự liệu, những kẻ quanh cậu ta lại quá mực giữ nghĩa.
Cố khuyên răn Sarujirou đừng nhiều lần giúp đỡ tên nhóc đầy tớ đó, nàng bị thẳng thừng gạt bỏ. Hơn thế nữa, chẳng hiểu gió đổi chiều thế nào mà ngay cả Hắc Điệp Phu Nhân cũng nhúng tay. Kết quả là nàng bị lôi cuốn vào, để đến tận bây giờ vẫn phải dính dáng với tên ngốc ấy……
『Không vừa ý sao?Ta biết rõ là đang ép buộc ngươi. Thật khiến ta cũng áy náy lắm』
「……Vì đây là việc ngoài bổn phận, ắt sẽ ảnh hưởng đến chức trách của tôi. Xin người lưu tâm điều đó……」
Yakuko cung kính mà thẳng thắn bày tỏ. Một câu mà kẻ nóng nảy ắt sẽ gào thét, nhưng nàng vẫn xét người mà nói. Bởi nàng biết phu nhân kia tối thiểu cũng là kẻ biết lý lẽ. Có lẽ chỉ ít lâu sau, bà ta sẽ lưu tâm mà hỗ trợ đôi phần. Quả thực phu nhân là người như vậy.
Kỳ thực trong lòng nàng, chẳng phải khó nhọc, mà là chẳng sao hiểu nổi. Cái danh Hắc Điệp Phu Nhân đâu phải hữu danh vô thực. Vốn nổi tiếng lạnh lùng, thậm chí tàn khốc ngay với chính người nhà, cớ sao bà lão ấy lại tận tâm chăm chút cho một kẻ tạp nhân như thế?Chẳng lẽ xuất phát từ thiện ý?Khó tin. Ắt hẳn phải là một mưu đồ vừa xa xăm vừa thâm hiểm nào đó……
『Ừ, vậy đi. Nhưng chỉ lúc này thôi. Tiền bạc và nguyên liệu thì để ta lo. Người duy nhất ta có thể trông cậy là ngươi đấy. Cố gắng lên nhé』
Cái 「cố gắng」 trong miệng Kochou chính là việc điều chế. Điều chế linh dược…… Tùy vào nguyên liệu mà đôi khi còn cực kỳ nguy hiểm. Mà lượng cùng phẩm chất dược liệu mà Kochou giao phó cho Yakuko, cho dù nàng vốn thuộc hàng bậc thầy trong dược sư chúng của gia tộc Onizuki, cũng chẳng thể chế xong trong một sớm một chiều.
Những loại bí dược được đặt điều chế với danh nghĩa ban cho đầy tớ…… ngay cả thứ cao dược bôi chữa vết thương sau vụ tư hình mới đây cũng vậy.
『Thứ cao dược đó đặc biệt quan trọng. Trong bảy ngày tới, cho đến khi đứa bé ấy khởi hành, mỗi ngày đều phải được bôi đấy nhé?』
Giọng bạch lộ, ngọt ngào như van nài, song Yakuko chẳng phải hạng dễ mềm lòng, nhất là khi nàng là người trong nghề. Huống hồ, với tư cách chuyên gia, nàng không thể dễ dàng chấp thuận yêu cầu ấy.
「……Người có tỉnh táo không vậy? Mỗi ngày đều dùng thứ thuốc đó?」
『Không được sao? Có phản ứng phụ nào không chịu nổi chăng?』
「Không phải là không thể chịu được……」
Trong đôi mắt rỗng tuếch của con bạch lộ giả, phản chiếu gương mặt dược sư với vẻ khó tả. Lời lẽ nàng buông ra cũng trở nên lắp bắp.
「Quả thật dược ấy có công hiệu tăng cường thể chất. Về chi phí điều chế hay hiệu suất công dụng, nếu cố vấn-sama chấp thuận thì cũng chẳng sao. Thế nhưng, cho dù bỏ qua những yếu tố ấy, thuốc vẫn tồn tại một khuyết điểm」
『Khuyết điểm?』
Bạch lộ nhắc lại, giọng đầy ngờ vực, khiến bầu không khí bỗng chùng xuống. Không cần lời thúc giục, thức thần ép nàng tiếp tục nói.
Loại dược này vốn thúc đẩy cường hóa linh lực, đồng thời kèm theo hiệu quả phụ là thúc đẩy trị liệu vết thương. Khi việc tên đầy tớ theo nhị tiểu thư xuất chinh lần đầu được quyết định, Kochou đã lập tức đặt điều chế, rồi nhân dịp vụ bắt cóc mà cho cậu sử dụng. Hiệu quả to lớn xứng đáng với giá trị đắt đỏ, theo sự tra xét của Kochou thì hiểm họa là nhỏ nhất.
Dù khó tin dược sư nói dối, song cảm thấy thái độ căng thẳng của Kochou, nàng vẫn lựa lời mà giải thích.
「À…… thế này. Thứ dược ấy vốn dĩ không được tạo ra để tăng cường thể chất. Chỉ là trong quá trình dùng cho mục đích khác, tình cờ người ta mới phát hiện ra hiệu năng này」
Trong cuộc Nhân Yêu Đại Loạn, công dụng mới được khai phá này được phổ biến rộng rãi, đến nỗi danh tiếng của nó gắn liền với hiệu quả ấy. Thậm chí thuở ban đầu, thuốc không phải ở dạng bôi ngoài mà là dạng uống, dược sư kể lại.
『Đây là lần đầu ta nghe thấy. Ta vốn nghĩ mình có đôi chút kiến thức dược học cơ mà. Vậy rốt cuộc nó vốn được dùng để làm gì?』
「……Là thuốc tráng dương」
『……Xin lỗi, ngươi nhắc lại lần nữa được không?』
Lời tiết lộ khiến bạch lộ sững sờ, cứ ngỡ tai mình lảng đi mất.
「Tôi nói, vốn dĩ là thuốc tráng dương」
Là thiếu nữ tuổi xuân, dược sư nói ra với vẻ cực chẳng đã. Bầu không khí liền đổi sắc, rơi vào im lặng……
Tinh hoàn phơi khô của yêu thú biển, gan của yêu hùng, huyết rắn độc yêu hóa, nọc của yêu bọ cạp, nhân sâm đỏ Đại lục, mật ong của vương yêu phong, cùng những linh thảo ăn thịt người mọc nơi cấm địa như đông trùng hạ thảo…… toàn những nguyên liệu trân quý hiếm có, kể cả hàng ngoại nhập. Qua muôn vàn công đoạn điều chế phức tạp, tạo thành linh dược không đơn thuần là thuốc trị thương, mà khi thấm vào cơ thể còn kích hoạt từng tế bào, cường hóa toàn bộ thân thể. Hiệu lực của nó tỉ lệ thuận với linh lực người dùng, đồng thời cũng đóng vai trò như thuốc hồi sức, đến mức trong thời loạn hầu như mọi trừ yêu sư đều dùng thường xuyên.
Song đó rốt cuộc chỉ là công hiệu phụ được phát hiện sau này, chẳng phải mục đích ban đầu.
Thuở xưa, từng có một gia chủ trừ yêu sư mang dị năng xuất chúng nhưng lại bất lực, không người nối dõi. Để tránh thất thoát dị năng quý báu, triều đình và vị gia chủ ấy đã lệnh cho gia tộc Yakushiji điều chế một loại dược hoàn. Chính thứ ấy là nguyên bản của loại cao dược đang được bôi cho cậu nhóc đầy tớ kia.
Tên gọi của nó「Mã Vĩ Á Ngộ La」. Ngày nay, mục đích nguyên thủy ấy hầu như đã bị quên lãng. Thêm vào biến động trong giao thương cùng luật dược, khiến thứ linh dược ấy đã lâu không còn đủ để các gia tộc trừ yêu sư thường ngày sử dụng như thuở trước.
「À thì, vốn dĩ đây là loại thuốc được bào chế để uống, sau mới được cải biến thành dạng bôi ngoài. Bởi thế nên hiệu quả ban đầu cũng chỉ còn hạn chế mà thôi……」
Thế nhưng, hiệu quả ấy cũng chẳng phải là con số không. Nếu cứ tiếp tục sử dụng thì dần dần công năng vốn có cũng sẽ lộ ra. Nàng không muốn nói đến chuyện thô tục, nhưng tên nhóc đầy tớ kia vốn đã từng một lần gây sự cố mà bị người khác chú ý. Giờ đây, giả như cậu ta không kìm nén nổi, lỡ đi ngang qua lại tấn công một tì nữ nào đó thì sẽ thế nào…… Trên hết, nàng không muốn bị nghi ngờ trong cuộc tra vấn.
『……Thuốc tráng dương……』
「Vâng. Chính là thuốc tráng dương」
Đối diện với bạch lộ đang lặp đi lặp lại từ ngữ ấy như kẻ mộng du, dược sư cất lời đáp. Muốn chữa lành vết thương thì còn nhiều loại thuốc khác. Nàng thực sự không mong người ta cố tình đem thứ kia ra dùng. Cho dù nghe nói phía trước có nhiệm vụ, nhưng đã có nhị tiểu thư, con quái vật ấy, cùng đi, đâu cần phải dùng đến phương pháp vòng vèo thế này để gấp rút cường hóa thân thể…… Là phụ nữ như nhau, nàng thầm gửi chút hy vọng mong manh ở Cố vấn.
『……Đã rõ rồi. Không sao đâu. Chẳng có vấn đề gì cả』
Sau một hồi im lặng, bạch lộ cuối cùng cũng đưa ra phán quyết.
「Không, nhưng mà……」
『Không sao cả』
「À, vâng」
Áp lực trong lời đáp ấy khiến dược sư dù còn định tranh luận cũng lập tức thuận theo. Bất giác nàng nhận ra câu trả lời của mình cứ như hệt với tên đầy tớ kia, liền khẽ mím môi.
『Cứ yên tâm. Trách nhiệm giám sát nằm ở ta. Cho dù ngươi có bị nghi ngờ, ta hứa sẽ đứng ra biện hộ. Cần một tờ bảo chứng không?』
「Xin người ban cho」
Nàng đáp không chút do dự. Có chỗ dựa là điều trọng yếu. Nếu đến lúc nguy nan mà bị đem ra làm con thằn lằn chặt đuôi thì chẳng còn gì đáng sợ hơn. Giờ nàng đang phải băng qua cây cầu có thể sập bất cứ lúc nào, nên ít nhất cũng cần một sự đảm bảo. Ngay sau đó, một cuộn trục từ trên trời đáp xuống. Tháo dây, mở ra, bên trong là khế văn. Nội dung ghi rõ, tuyệt đối bảo hộ cho hành vi của nàng. Đây không phải chỉ là một tờ văn bản suông, mà là một khế ước kèm theo chú nguyền trừng phạt.
「……Đã xác nhận. Vậy thì, với tư cách gia nhân phụng sự gia tộc Onizuki, thôi xin tuân theo chỉ thị」
Có được sự bảo đảm, trước mắt nàng tạm yên tâm về an nguy của bản thân. Đồng thời, một chút cảm xúc xót xa thương hại dành cho cậu nhóc đầy tớ kia cũng khẽ dấy lên…… chỉ là, thật sự rất ít ỏi mà thôi.
(Đó là sự lựa chọn của ngươi, đừng mong kêu ca)
Khi nghe cậu ta dốc bầu tâm sự trong những lần tán gẫu, nàng từng nhiều lần phải thở dài ngao ngán trước sự vụng về trong cách sống của cậu. Chẳng có lấy chút dư dả nào, vậy mà vẫn rảnh rỗi để lo lắng cho người khác. Cứ cắt xén chính bản thân, vượt quá sức mình, phớt lờ lời cảnh báo, để rồi rơi vào kết cục như hiện tại.
Nói cho cùng, chỉ riêng việc nàng còn chịu hợp tác thế này đã là quá nhiều tình nghĩa rồi. Cũng là bởi Sarujirou cứ vương vấn dây dưa, nên nàng đành miễn cưỡng đứng ra dọn dẹp hậu quả.
「……Thật tình, giá mà sống ích kỷ thêm đôi chút thì đã nhẹ nhõm biết bao」
Như một lời thì thầm, nàng trách móc cách sống của đứa nhóc tạp nhân từng được mình xem như em trai. Giọng nói hòa lẫn nhiều tầng cảm xúc khó tả.
『Ngươi vừa nói gì sao?』
「Không ạ…… Thứ lỗi, nhưng đã đến lúc tôi phải cáo lui rồi. Nói chuyện lâu quá sẽ dễ bị để ý. Vả lại tôi còn phải tiến hành điều chế……」
Nói chính xác, nàng phải điều chế một loại độc tê liệt, mà lại là loại cường độc hiếm có. Được đích thân gia chủ cùng các trưởng lão đặt hàng, đây là thứ độc mạnh nhất trong kho tàng tri thức mà tộc Dokuzawa sở hữu. Từng mẻ chế tác đòi hỏi đem những nguyên liệu nguy hiểm chưng cất lặp đi lặp lại nhiều lần. Chỉ một liều cũng đủ khiến yêu quái dữ tợn mất khả năng cử động suốt mấy ngày.
Dùng vào việc gì thì nàng không rõ…… Nhưng chắc chắn là đại sự. Cũng là cơ hội thăng tiến của bản thân, nên tuyệt đối không thể sơ sẩy, phải hoàn thiện một cách hoàn mỹ. Đáng lẽ nàng nên dốc toàn lực vào đó, thế mà giờ lại phải phí tổn thời gian quý báu để lo cho một đứa đầy tớ. Nàng chỉ muốn sớm quay về bắt tay vào việc. Đêm nay chắc chắn sẽ phải thức trắng. Chính sự bức bách ấy khiến nàng thốt ra những lời nghe chừng bất kính.
『Ừ, phải rồi. Quả thật ngươi rất vất vả…… Xin lỗi vì đã chiếm mất thời gian. Hãy cố gắng với công việc của mình nhé?』
「……Vâng」
Lời an ủi từ bạch lộ khiến nàng dấy lên một cảm giác kỳ quái khó diễn tả, song vẫn theo lễ mà đáp lại, rồi rời đi. Dù thế nào, việc cần làm cũng chẳng thay đổi, mà thời gian thì vốn hữu hạn.
「……」
……Cái cảm giác như còn gì đó mắc kẹt nơi kẽ răng, nàng không sao xua tan được trong một lúc lâu.
-
「Ừ, vậy đi. Cố gắng lên. Ta không quan ngại. Nhưng…… ngươi thì sao?」
Ở phía bên kia bạch lộ, người đàn bà khẽ thì thầm. Đứa con trai thật là một kẻ khó ưa. Cái tính xấu xa nhất của bản thân và của gã đàn ông kia đều hội tụ ở nó. Quá đỗi dai dẳng, nhỏ nhen, hèn hạ, lại tàn nhẫn không chút nương tay. Rốt cuộc muốn chà đạp danh dự của đứa bé kia đến mức nào đây?
『Nếu đã muốn gây sự thì chí ít cũng chỉ nên giữ trong phạm vi gia tộc…… Há lại mong để lửa bén rực rỡ ra khắp nơi như thế sao?』
Không, nàng hiểu rõ. Chính là để hành hạ nó. Việc đày xuống làm đầy tớ chỉ là khúc dạo đầu, chỉ là một bước trong một quá trình. Tên đó thừa biết tính tình của đứa bé, nên mới bày ra màn kịch này. Cái tính cách có thể nhặt ra cả châu ngọc từ trong bùn lầy, từ cả vũng nước đen ngòm, hắn hiểu thấu hết…… Con mình đấy, mà cũng khiến nàng buồn nôn.
Không sao. Nếu thế thì bên này cũng có cách. Không để hắn cướp đi. Chỉ riêng đứa bé ấy, nàng sẽ cứu thoát khỏi vòng bất công này. Đó là sự chuộc tội duy nhất mà một kẻ mang huyết mạch ghê tởm của Onizuki như nàng có thể làm.
Lần này, nhất định nàng sẽ cứu lấy đứa trẻ ấy.
Cho nên……
『Xin lỗi nhé? Ngươi không khiến ta thấy dễ thương chút nào cả』
Bà lão, với nụ cười giả lả, cất lên lời xin lỗi giả tạo hướng về đứa cháu gái vốn đã định sẵn phải bị bỏ rơi……
-
「Lại quấy phá ra trò nữa rồi nhỉ, Aoi?」
「Quấy phá ư? Chỉ là với thân phận người nhà chính tộc, con thay mặt gia chủ dạy dỗ lại đám hạ thần thôi mà?」
Chỉ có ánh lửa leo lét từ giá nến soi rọi căn phòng làm việc u tối, nàng con gái bước đến trước mặt người cha đang ngồi sau tấm trướng mà cất giọng thản nhiên. Không một chút hối lỗi, thái độ cứ như đó là lẽ đương nhiên.
Quả thật, trong mắt nàng, việc ấy hoàn toàn hợp lý. Kẻ mà phụ thân đã chọn làm người đồng hành lại dám khước từ đi theo nàng… hơn nữa chỉ là một tên đầy tớ thấp kém!
Trong suy nghĩ của nàng, trong suy nghĩ của Onizuki Aoi, hành động đó chẳng khác nào vấy bẩn cả thể diện của cha lẫn mình. Ngược lại, chỉ trừng phạt đến chừng ấy đã là biểu hiện của lòng nhân từ rồi. Bằng không, vốn dĩ nàng còn định siết chặt thêm chút nữa…
「Nhưng mà, chuyện đã truyền đến tai người sớm vậy thật khiến con bất ngờ đấy」
「Lời đồn vốn dĩ lan nhanh. Hơn nữa còn thường được thêm mắm dặm muối. Là trực hệ của gia tộc Onizuki, con phải luôn ý thức điều đó」
「……Vâng, phụ thân」
Lời nhắc nhở từ sau tấm trướng khiến Aoi khẽ chau mày. Song ngay lập tức, nàng cúi đầu cung kính đáp lại.
Bởi với nàng, đó chính là biểu hiện của thành tâm, của tình yêu thương. Người mẹ đã bỏ mặc việc nuôi dưỡng, coi nàng chẳng khác nào đồ bỏ đi, từ lâu nàng không hề có chút tin tưởng nào. Đám hầu cận chỉ biết luồn cúi, nịnh nọt bằng nụ cười hèn mọn cũng chẳng khác gì.
Chỉ có người cha này, người dám nghiêm khắc quở trách nàng, Aoi mới muốn tin tưởng. Muốn kỳ vọng. Muốn tin rằng mình đang được yêu thương…
「Tên đầy tớ đó, đừng loại khỏi nhiệm vụ. Thực lực hắn là thật. Hơn nữa còn mang ý nghĩa về mặt chính trị」
「Là cựu hầu cận bên cạnh Onee-sama sao?」
「……Kẻ đó từng gây ra chuyện ô nhục. Vì thế mới bị trừng phạt. Chỉ là hắn vốn dây dưa quá mức, nên cái gọi là xử phạt kia, thực ra còn quá khoan dung」
Cha đáp lời con gái không chút giấu giếm, vạch trần rằng đó chỉ là ân xá do tính khí tùy hứng của người chị. Biết được sự thật ấy, khóe môi Aoi bỗng vặn cong thành nụ cười khinh miệt.
「Ra là vậy……」
「Dẫu có bất mãn với hạng người ấy, nhưng ở cương vị của con, ngay cả bọn như thế cũng phải siết chặt dây cương. Con hiểu chứ?」
「……Con hiểu rõ」
Khi ánh mắt nghiêm nghị từ sau tấm trướng dừng lại trên mình, Aoi liền chỉnh thẳng lưng, đáp lời một cách ngay ngắn. Người cha khẽ gật đầu.
「Chỉ nói suông thì chẳng thể khiến ta tin được. Có lẽ ta sẽ để con chứng minh bằng hành động」
「Ý phụ thân là khu cấm địa, phải không?」
Khu tam đẳng cấm địa phương Bắc Phù Tang,『Mặc Chú Thâm Lâm』. Đó chính là nhiệm vụ mà Nhị tiểu thư sẽ chính thức gánh vác.
「Đừng sợ. Dẫu là cấm địa, song chỉ mới hạng ba. Huống hồ ở vùng ngoại vi thì cũng chẳng mấy nguy hiểm. Với tài năng của con, hẳn có thể dễ dàng hoàn thành」
「Nếu tiến thẳng vào tận sâu trong, con cũng chẳng ngại đâu?」
Đáp lại lời giải thích của cha, Aoi ngạo nghễ thốt ra. Việc hái thảo dược ở ngoại vi quá tầm thường, vô vị. Trung yêu, đại yêu, trong mắt nàng tất cả đều yếu ớt, ngay cả hung yêu cũng chẳng đáng để sợ. Nàng còn muốn đi sâu vào rừng, hàng phục cả linh mạch để chứng minh năng lực của mình. Đó không phải là ngạo mạn, mà là niềm tin tuyệt đối vào thực lực.
「Đừng tự mãn. Đám yêu ma xảo trá lắm. Trong quá khứ, những kẻ giống con, vì kiêu ngạo mà bị chúng quật ngã thì đếm không xuể. Chỉ cần lo hoàn thành trách nhiệm là đủ」
Lời nhắc nhở nghiêm khắc ấy, ngược lại càng khiến Aoi cảm thấy hài lòng. Nàng nhẹ nhàng, dịu dàng tiếp nhận như một thục nữ.
「……Con xin tuân mệnh. Không sai lời dạy của phụ thân, con nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ」
Nói rồi, Aoi cúi mình thật duyên dáng, tựa tiên nữ, dâng lên cha sự kính trọng tột cùng.
「……Đêm đã khuya rồi. Lui đi thôi」
「Vâng. Phụ thân cũng xin giữ gìn sức khỏe」
Tỏ lòng cảm tạ sự quan tâm, lại lo lắng cho cơ thể vốn không cường tráng của cha, Aoi rời khỏi căn phòng. Bước chân lúc trở ra nhẹ nhàng hơn hẳn khi đến.
「……Thật là một thứ tình phụ tử đẹp đẽ, nhỉ, thưa Gia chủ?」
Từ phía sau bỗng vang lên giọng nói nhạt nhẽo, mỉa mai. Không một chút khí tức báo trước. Không, vốn dĩ từ nãy đến giờ chưa hề có.
Một kẻ xuất hiện đột ngột, trên tay khoác ngoại y. Đó chính là một trong những chú cụ trân quý nhất của gia tộc Onizuki, chiếc áo choàng che lấp nhận thức… là bản gốc.
Bảo vật từng được cất giữ trong kho báu của yêu quái nơi thung lũng này.
Gia chủ gia tộc Onizuki, Onizuki Yuusei, lạnh lùng liếc nhìn gã đàn ông vẻ ngoài phù phiếm, kẻ đứng đầu Hạ Nhân Chúng thuộc chi tộc.
「Kết quả thế nào?」
「Đã chuẩn bị y như ngài dặn. Giờ chỉ còn chờ thực thi thôi… nhưng khâu đó mới khó nhất. Làm sao đối phó được con quái vật ấy, thực sự là gánh nặng quá sức đấy?」
Giọng nói của gã vừa khinh khỉnh vừa lộ rõ sự thật lòng. Là tiểu thư trực hệ của gia tộc Onizuki, là kết tinh của tài năng và quyền lực. Ngay cả khi dùng thủ đoạn ám muội, việc chắc chắn đối đầu nàng vẫn là điều bất khả. Chỉ cần một khe hở, một chút sơ suất cũng sẽ dẫn đến diệt vong. Thật kinh khủng.
「Ý ngươi là?」
「Cần thêm một lớp đảm bảo nữa, một lá chắn phòng hờ ấy mà?」
Gã cười nham hiểm. Gia chủ im lặng nhìn hắn hồi lâu, rồi như bất lực mà kéo hắn lại gần.
「Giao cho ngươi. Việc chính thức chuyển nhượng sẽ mất thời gian… nhưng yên tâm, sau chuyện này rồi, trong gia tộc sẽ chẳng ai còn dám chống lại ta」
「Thế thì… được ban cho thứ này thật ngoài mong đợi. Quả nhiên ta phải dốc sức gấp bội mới được」
Được trao cho món vũ khí, gã không khỏi thốt lên kinh ngạc. Nó cũng là một loại chú cụ thượng cấp, tương tự chiếc áo choàng, truyền thừa trong gia tộc Onizuki. Một thứ vũ khí hung hiểm.
Một kẻ như hắn, vốn dĩ chẳng đời nào xứng được nhận bảo vật của gia tộc.
「Theo như giao ước, một khi thành công, toàn bộ gia tộc Onizuki sẽ mặc cho ngươi thao túng. Các phân gia khác cũng chẳng còn ai có thể phản kháng. Vì thế hãy tận lực đi」
Cái chức đứng đầu Hạ Nhân Chúng vốn chỉ là một chức vụ ngoài rìa, chẳng có trọng lượng gì trong gia tộc Onizuki Nhất là khi có sự tồn tại của tên Sukeshoku kia, lại càng chẳng đáng kể. Nhưng gã đàn ông này vốn chẳng phải kẻ biết an phận đến mức có thể bằng lòng.
Hắn tham vọng, khinh suất, song chính vì thế mà lại có giá trị lợi dụng, ít nhất là trong mắt gia chủ.
「……Kekeke. Vậy thì ta xin cáo lui」
「Ừm. Hãy dưỡng sức chờ đến ngày chính sự đi」
Gã cúi chào với vẻ cung kính giả tạo, khoác áo choàng rồi biến mất. Tĩnh lặng phủ xuống căn phòng…
「……」
Một lúc sau, tiếng bút sột soạt lại vang lên từ phía sau tấm trướng. Chỉ còn tiếng viết lách, miệt mài, không ngơi nghỉ…


3 Bình luận