• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 10 - Ký ức về quá khứ vốn dĩ sẽ luôn được tô điểm đẹp đẽ hơn.

Chap 133 (1)

5 Bình luận - Độ dài: 7,082 từ - Cập nhật:

Có một trò chơi mang tên 『Yamiyo no Hotaru』. Đó chính là tựa game nổi tiếng từng được phát hành ở Nhật Bản thế kỷ XXI… tức là ở kiếp trước của tôi.

Thời kỳ mà cả ngành eroge đã qua đi thời hoàng kim và dần suy tàn, có một công ty game vốn nổi danh bởi những ý tưởng điên rồ, liên tục sản xuất ra những tác phẩm kỳ quái đến mức trở thành hiện tượng được sùng bái. Cũng như các tựa game trước, trò chơi này được tạo ra bằng ý tưởng ngông cuồng, hệ thống kỳ quặc cùng ngân sách điên rồ. Mặc cho người ta cho rằng quá liều lĩnh, song nhờ dàn seiyuu đình đám, cùng số lượng CG và video dồi dào, độ dài kịch bản cùng số lượng route phong phú, lại thêm cách bán hàng khéo léo của nhà phát hành… đủ mọi yếu tố đã khiến trò chơi ấy gặt hái thành công theo hướng chẳng ai ngờ đến.

Nói đến đây theo kiểu công thức quen thuộc, hẳn cũng có thể đoán ra đôi phần. Không rõ nguyên do vì đâu, nhưng xem ra tôi đã chuyển sinh vào chính thế giới trong trò chơi ấy.

Nếu là slice-of-life hay galgame thì còn đỡ, đằng này lại là một tác phẩm đầy rẫy ero-guro… thôi thì đành chấp nhận số phận vậy. Dẫu sao vẫn còn may, bởi có những thể loại khác còn thảm hơn: nào là chiến tranh hạt nhân, nào là thế giới bị alien xâm lăng, nào thế giới bị hủy diệt… So ra thế này vẫn còn nhẹ nhàng hơn.

…Tôi đã từng tự an ủi mình như thế.

Gia tộc Onizuki… một trong tam đại danh tộc trừ yêu cai trị phương Bắc của Phù Tang quốc. Một thế gia lâu đời sở hữu núi rừng điền trang rộng lớn, nuôi dưỡng hàng trăm nhân khẩu, đồng thời giữ vai trò trọng yếu trong cốt truyện của『Yamiyo no Hotaru』.

Quỷ Nguyệt Cốc, nguồn gốc tên gọi của gia tộc, là vùng đất linh mạch chính. Chính giữa mảnh đất ấy, dinh thự Onizuku toạ lạc sừng sững. Xưa kia vốn là nơi lũ quỷ dữ tụ tập, được tổ tiên của gia tộc này quét sạch, thanh tẩy, khai phá thành chốn an cư cho nhân loại, rồi từ thời Đại Loạn, triều đình đã trao cho gia tộc sứ mệnh bảo vệ vùng đất này… Nhưng đằng sau sự phồn thịnh ấy, bấy lâu vẫn là vũng lầy âm mưu ngấm ngầm trong nội tộc.

…Khuôn viên bản gia Onizuki vốn đã rộng lớn, song thực chất còn khổng lồ hơn nhiều bởi nó đã biến thành『Mayoiga』. Tại tận cùng của phần đất ấy chính là nơi cư ngụ của Hạ Nhân Chúng.

So với các gia tộc khác thì nơi đây có vẻ rộng rãi, nhưng xét đến số lượng đầy tớ, sân luyện tập, cùng những mảnh ruộng tự cấp tự túc… thì chẳng thể nói là đãi ngộ. Ngược lại, mức sống của họ nhìn qua đã thấy thấp kém. Dù sao thì đầy tớ cũng chỉ là vật tiêu hao thay thế được, chuyện này cũng chẳng lạ. …Nếu nói theo cách tàn nhẫn hơn, thậm chí còn có lời đồn rằng bọn họ bị cố ý tiêu hao dần để đảm bảo nguồn lợi lâu dài cho gia tộc. Chuyện chẳng buồn cười chút nào.

…Chắc hẳn bạn đã hiểu rồi. Điều khốn đốn nhất chính là, trong cái thế giới ấy, tôi lại bị vứt xuống làm một đầy tớ, thân phận chỉ là một thứ vật tiêu hao trong chính gia tộc Onizuki, gia tộc gắn chặt với mạch truyện chính của trò chơi.

「Vật tiêu hao… Vật tiêu hao, sao…」

『Làm nô lệ khổ ghê ha…』

Thế là, trong một góc khu đầy tớ của dinh thự Onizuki, tôi ngồi ngẩn ngơ, nhìn thẳng vào hiện thực phũ phàng ấy.

『Thiếp cũng muốn được cõng trên vai để thẫn thờ cơ~』

「Haaa…」

『Thiếp sẽ lấy đi may mắn chạy trốn khỏi tiếng thở dài của chàng』

Ý thức rõ vị trí của bản thân, tôi chỉ có thể ngửa mặt lên trời, thở dài một hơi thật sâu. Bao lần bị thực tế đập thẳng vào mặt, vậy mà mỗi lần nghĩ lại, tâm can tôi vẫn nặng nề. Từ góc nhìn của gia tộc trừ yêu, lũ đầy tớ qua nhiều thế hệ chẳng khác gì kẻ đối địch trong tương lai. Đã thế, triều đình cũng chen chân vào cán cân quyền lực. Thế nên chuyện bọn tôi bị dùng đến hao mòn rồi vứt bỏ, suy cho cùng cũng là lẽ thường. Nhưng với những kẻ bị vắt kiệt, chuyện này chẳng có gì đáng cười.

「Haha… Đúng là chẳng chịu nổi…」

『Không sao đâu? Vì có thiếp bên cạnh chàng mà』

Tự hỏi bản thân, tôi không khỏi thắc mắc, vì cớ gì tôi lại rơi vào tình cảnh này? Điều nực cười nhất chính là, cái cách tôi bị đối xử trong cái Phù Tang quốc chết tiệt này, trong chính gia tộc Onizuki này, so với chuẩn mực thế giới này thì vẫn còn được xem là 「tạm ổn」. Thật sự, chẳng thể nào cười nổi.

『Đừng sợ mà』

「Làm sao vậy? Lại thở dài nữa hả? Hạnh phúc bỏ chạy đấy.」

「…Kashiwagi à.」

『Chẳng cần thứ gì khác đâu!』

Đang miên man nhớ lại bao chuyện đã qua, tôi liền bị cắt ngang bởi một giọng nói lơ đễnh xen vào từ bên cạnh.

『Hi, nguy hiểm quá』

Tôi quay đầu nhìn, hiện ra gương mặt của một thiếu niên chừng mười mấy tuổi, nở nụ cười khinh bạc đúng như giọng điệu của cậu ta. Nếu còn ở kiếp trước, tên này có lẽ rồi sẽ dấn thân vào mấy cái hộp đêm, dù không thành số một thì cũng đủ hạng trung lưu để kiếm sống.

『Đừng tự tiện cử động nhé?』

「Này, chẳng lẽ cậu vừa nhìn mặt tôi đã nghĩ bậy nghĩ bạ rồi hả?」

「Hừm, chẳng lẽ cậu học được thuật đọc tâm sao? Nếu thế thì dạy tôi đi, tôi cũng muốn học lắm.」

「Đừng có đánh trống lảng. …Hay là cậu đang ngầm thừa nhận?」

「Biết gì đâu mà.」

『Cốc cốc đầu nè?』

Trước sự nghi hoặc của Kashiwagi, yooi chỉ nhún vai giả vờ ngây ngô. Tôi ghét mấy đứa nhóc lanh lợi thế này lắm. Chẳng có học vấn gì mà lại tinh như quỷ. Thật khiến người ta đau đầu.

「Hơn nữa, chẳng phải cậu còn việc dạy dỗ bọn nhóc sao? Trông trẻ là công việc của cậu mà.」

「Tôi nào có đứa con nào đâu chứ. Nhìn đi, bên kia đang chạy rối rít kìa.」

『Vất vả nhỉ?』

Theo hướng cậu ta chỉ, tôi đưa mắt nhìn sang, quả nhiên thấy lũ nhóc tầm mười tuổi đang vừa thở hổn hển, vừa gào chửi, chạy vòng vòng trong sân huấn luyện. Phía sau chúng, mấy con chim bồ câu đuổi sát gót. Chắc ai đó đã mượn về để làm loại giám sát đơn giản.

「Năm vòng quanh sân huấn luyện, hử? Chúng lại bày trò đào thoát à?」

「Chuẩn không cần chỉnh.」

「Ổn không đó? Mấy tên nhóc nghịch ngợm như thế nếu chưa bị dằn mặt thì chẳng bao giờ biết sợ đâu.」

『Thỉnh thoảng cũng có đứa chết đó?』

Xưa kia từng có nhiều kẻ làm thật, thế nên để ngăn ngừa phản loạn, đám đầy tớ như chúng tôi đều bị đặt một số biện pháp phòng ngừa. Mạnh nhất chính là nguyền chú.

『Như rắn chẳng hạn?』

『Độc Chú Phản Hoàn Oán Niệm Xà Thằng』, đó là tên nguyền chú mà mọi đầy tớ của gia tộc Onizuki đều phải mang trên người. Dùng xác rắn hiến tế làm vật dẫn, biến nó thành oán linh rồi gắn vào cơ thể đầy tớ. Chú nguyền ấy có ba cấp độ hiệu quả, mà thật lòng thì ngay từ cấp độ đầu tiên cũng đã đủ tàn khốc. Kẻ nào lỡ dính phải thì toàn thân đau nhức, thậm chí gãy nứt xương cốt, nằm liệt giường suốt một thời gian dài.

『Thiếp cũng muốn sống lười biếng như thế』

Đa phần con người ta đều chỉ chịu hiểu sau khi đã nếm trải đau khổ. Vấn đề là, liệu sau khi nếm trải, có còn cơ hội để vận dụng hay không. Bởi nếu lỡ khôn lanh quá mức, để nguyền chú phát động đến cấp hai, cấp ba… thì hậu quả e rằng chẳng thể cứu vãn.

『So với thiếp thì còn may đấy?』

「Cái đó thì dần dần ta sẽ dạy bảo cho bọn nhóc thôi. …Chỉ cần cho chúng thấy rõ sự khác biệt về đẳng cấp, là tự khắc sẽ ngoan ngoãn ngay.」

『Dạy dỗ chúng à?』

Ý Kashiwagi, chính là sẽ dùng vũ khí thật trong một trận đấu và nghiền bọn chúng thành miếng giẻ rách chỉ bằng tay không. Khi đã chứng kiến sự chênh lệch sức mạnh, nỗi sợ sẽ khắc sâu vào tâm khảm. Lúc đó, những lời kể lại về thất bại càng dễ in đậm trong lòng bọn chúng. Kashiwagi từng hai lần mưu toan bỏ trốn, và đều phải nếm mùi khổ sở vì nguyền chú. Tôi chỉ mong đám nhóc kia lấy thất bại của tiền bối làm gương mà thôi.

「Hãy chỉ cho nó cách cư xử cho đàng hoàng nữa đi? Ở trong nhà thì còn đỡ, chứ gây chuyện với người ngoài thì phiền toái lắm đấy.」

『Lắm kẻ thích bắt nạt lắm mà nhỉ?』

Tôi thêm lời giải thích. Ở đây cái gọi là cách cư xử tức là thái độ thờ ơ, thiếu cảm xúc đặc trưng của một đầy tớ. Nói cách khác, đó là「diễn xuất」cho ra dáng đầy tớ.

Trong đám đầy tớ, những kẻ có thể sống dai thì đều có một điểm chung. Chính là kiểu có cá tính quái gở như Kashiwagi trước mắt tôi.

『Rắc rối thật ha?』

Việc giáo dục đầy tớ nhằm đập nát cái tôi, cái ý thức bản thân và lòng phản kháng vốn là để ngăn chặn phản loạn, nhưng đồng thời cũng khiến tỷ lệ hao mòn của đầy tớ tăng cao. Đối đầu với đủ loại yêu quái đầy chiêu trò bẩn thỉu, phục kích bất ngờ và những kỹ năng hiểm độc, một con rối cứng nhắc chẳng có khả năng ứng phó. Nếu không tự suy nghĩ, tính toán, chuẩn bị, thì sẽ bị xé xác trong chớp mắt. Vả lại, việc hoàn toàn khuất phục cảm xúc con người vốn dĩ chẳng hề dễ dàng.

『Bất ngờ là nhiều đứa lì lợm lắm』

Trên có chính sách thì dưới có đối sách. Trước sự uốn nắn khắc nghiệt, kẻ thông minh sẽ biết giả vờ. Ngoài mặt thì ngoan ngoãn, nhưng trong lòng lại lè lưỡi. Đa phần những cựu binh trong Hạ Nhân Chúng, nhất là đám đội trưởng trở lên, đều thuộc loại đó. Họ có chút thiên vị nội bộ, nhưng tay nghề thì giỏi, kinh nghiệm đầy mình, học vấn thì bỏ qua, chứ đầu óc cũng chẳng tồi.

『Đã định bụng đưa chàng sang bên đó rồi cơ』

Đáng tiếc là không phải ai cũng như vậy. Có kẻ bị bẻ gãy trong lúc huấn luyện, có kẻ bị những ngày tháng chiến đấu sinh tử liên miên mài mòn tinh thần cho đến khi kiệt quệ. Không hiếm những lính mới từng hăng hái, sau khi trải qua huấn luyện không lối thoát và thực chiến khắc nghiệt, dần bị mài mòn đến mức trở thành búp bê vô hồn. Cũng có kẻ dồn nén cảm xúc quá lâu, một ngày bỗng phát điên, tự sát hoặc bỏ trốn rồi chết thảm. Còn những kẻ khéo tránh được thì khi gặp cường địch cũng thường bỏ mạng. Ừ thì, đúng là một công ty siêu hắc ám hạng đặc cấp nhỉ?

『Thật là, phiền quá đi』

「Ba năm ra chiến trường thì còn một nửa sống sót… thế là coi như giỏi lắm rồi.」

Lời Kashiwagi là đúc kết từ kinh nghiệm. Trong số những kẻ cùng khóa với cậu ta được phân vào làm đầy tớ, giờ chỉ còn khoảng một nửa là còn nguyên vẹn thân thể. Tính cả mấy người tuy không còn khả năng chiến đấu nhưng vẫn sống thì có thể nhiều hơn chút… nhưng dù sao cũng chẳng phải con số dễ chịu. Và phần lớn những người đã chết đều là dạng bị đập cho đến khi mất khả năng suy nghĩ, như tôi vừa nói.

「Bọn bù nhìn thì bị nghiền nát đầu tiên. Đứa có đầu óc một chút thì cũng chẳng sống được lâu. Năm năm thôi là lũ ngoan ngoãn đều bị sàng lọc sạch… đó là ý kiến của đội trưởng Tokusa thì phải?」

『Tên đó đặc biệt chướng mắt thật』

Những lời tôi nói là nhặt lại từ kẻ khác. Đội trưởng đội tôi từng thuộc về cho đến ba tháng trước đã buột miệng nói thế trong một nhiệm vụ. Hắn miệng lưỡi cay nghiệt, tính tình chẳng tốt lành gì. Nhưng đúng là lão luyện, gian xảo, và có kỹ năng tuyệt hảo xứng đáng với danh ứng cử viên thăng chức. Tiếc thay, giờ phải nói về hắn ở thì quá khứ.

『Dạy chàng bao nhiêu thứ đấy nhỉ』

「Đúng là cách nói của đội trưởng Tokusa nhỉ… Vậy là chúng ta vẫn còn khả năng là những cậu nhóc ngây thơ trong sáng sao?」

「Đùa gì mà nhạt thế?」

『Nhờ vậy mà chàng càng xa cách thiếp hơn』

Ừ thì, đúng là tôi vẫn chưa qua năm năm kể từ khi bắt đầu làm đầy tớ, nhưng ít nhất khả năng Kashiwagi còn là một cậu ấm ngoan ngoãn thì hoàn toàn bằng không. Cậu ta gian xảo, tinh ranh, đúng kiểu kẻ khó lường.

『Nhưng mà giờ giải quyết xong hết rồi!』

Ngược lại mà nói, sau khi sống sót qua mốc năm năm, tỷ lệ tử vong của đám đầy tớ giảm hẳn… đó là ấn tượng của tôi hơn là lời đội trưởng Tokusa. Tiếc là chẳng có đủ số liệu để thống kê. Vả lại, từ xưa đến nay có bao nhiêu đời lãnh đạo từng nghiêm túc lưu giữ hồ sơ chứ… Đừng nói đến gã thủ lĩnh vô dụng hiện tại, đến cả Yunshoku cũng chẳng khá khẩm gì về mặt học vấn.

『Thiếp cũng ghét ả』

Sư phụ của tôi, Yunshoku kia, đúng là xuất sắc với tư cách một 「chiến binh」. Ở địa vị đầy tớ mà có được kỹ năng đa dạng đến thế thì vô cùng hiếm hoi. So với gia nhân thì trình độ chưa tới, nhưng vẫn có thể dạy dỗ dựa vào học lỏm. Chỉ huy một tiểu đội thì cũng nhiều kinh nghiệm… nhưng chỉ đến vậy thôi.

『Chàng lúc nào cũng mù quáng』

Xin lỗi trước vì có vẻ như tôi đang nói kiểu chê bai cấp trên, nhưng để chỉ huy gần trăm đầy tớ thì khả năng của cô ấy vẫn còn thiếu. Đọc viết thì ngờ nghệch, tính toán thì chẳng giỏi. Có thể vừa cầm thương chiến đấu vừa dẫn dắt đồng đội, nhưng điều hành tổ chức bằng công việc giấy tờ thì… tiếc là không đáng khen.

『Chàng toàn bị kẻ xấu lợi dụng thôi』

Tất nhiên, không thể hoàn toàn trách cá nhân cô ấy được. Đám lãnh đạo trên đầu vốn dĩ đã quá tệ, cách vận hành tổ chức qua nhiều đời cũng đã lạc hậu. Lúc nào cũng chắp vá cầm chừng, giống như guồng quay xe đạp sắp gãy… Thú thật, với cái tình trạng kinh doanh thối nát ấy mà cô còn xoay sở được thì đã giỏi lắm rồi. Nghe nói vốn dĩ cô ấy muốn cải cách tình hình nội bộ. Việc gạt bỏ sĩ diện để nhờ tôi, một đứa nhóc đầy tớ có chút ít khả năng đọc viết, tính toán, đứng ra phụ tá chính là minh chứng cho trách nhiệm và ý chí của cô. Và điều đó đã khiến tôi thật sự cảm động. Cũng nhờ thế mà địa vị mập mờ của tôi trong đám đầy tớ được cải thiện, ấn tượng về tôi cũng tốt lên nhiều.

『Thế mà lại là cái loại đó…』

… Nhưng giờ thì, ngoài năng lực và chí hướng, tôi bắt đầu thấy hơi thất vọng vì những chuyện khác.

『Hay là chàng thích cái gì to to cơ?』

「Vợ chồng chán nhau đấy à? Ghen tị thật, nhờ biết chữ chút xíu mà được sống chung hẳn hoi. Tắm rửa thay đồ còn được ngó nữa chứ? Hả? Đồ lắm của, khoe khoang hả!?」

『Thiếp lúc nào cũng ở bên chàng mà?』

Nghe lời than thở bật miệng của tôi, Kashiwagi chu môi trách móc. Giọng cậu ta vừa như trách móc, vừa như ghen tỵ.

『Ghen tỵ đúng không』

「Đừng có nói vớ vẩn. Nhảm nhí.」

Quả thực, hồi mới đày xuống thân phận đầy tớ, và cả những lúc không có đội nào nhận, tôi có sống nhờ trong căn lều của cô ấy. Nhưng chẳng có gì khuất tất cả… Ừ thì, đúng là ban đầu có tắm chung, giờ đôi khi cô say xỉn thì tôi cũng phải giúp thay đồ, nhưng chẳng có gì to tát.

『Lúc đầu chàng có lén nhìn nhỉ?』

Đương nhiên, tôi đâu phải đầu đất, nên lúc mới đầu thì… Nhưng giờ thì đã quen, biết hết cuộc sống thường nhật rồi, chẳng còn trái tim ngây thơ để mà đỏ mặt nữa.

『Tức quá đi…』

…Nói chứ, làm ơn đừng có vì không giỏi mấy khoản giấy tờ mà đùn hết cho tôi từ đầu đến cuối nữa được không? Giúp thì giúp, chứ sao tôi thấy sáu phần mười đều do tôi làm thế này? Không, chắc chắn không phải ảo giác.

『Để thiếp nguyền ngón chân út của ả, cho ả đau quằn quại nha?』

「Đừng có dùng lối nói châm biếm thế. Định làm văn sĩ à? Ra vẻ quá đấy… Mà thôi, này, nói cho tôi nghe đi?」

「…Nghe cái gì cơ?」

『Hồi đó đáng yêu lắm』

Kashiwagi cứ lấn tới, dí sát lại, khiến tôi nheo mắt lạnh lùng hỏi lại ý câu nói.

「Biết rõ mà còn giả vờ hả! …Kích cỡ của Yunshoku-dono chúng ta thế nào hả? Hình dáng ra sao? Qua lớp y phục khó mà đoán. Tôi đoán chắc cũng căng tròn lắm đấy nhỉ…」

「Còn định tiếp tục sao?」

『Ngực to là tội ác』

Nghe cái thứ nhảm nhí thì thầm sát tai, tôi thật sự ngao ngán. Biết xong thì làm gì? Định rình trộm à? Có muốn chết không? Hay lấy đó để mơ mà an ủi bản thân? Không thấy trống rỗng à? Với lại phí phạm protein quý báu lắm đấy.

『Hay thiếp ngó thử của chàng cho?』

Protein quý thì loại nào cũng cần phải giữ lại, như một tay sinh tồn tồn từng chứng minh. Đã mất công lấy ra rồi lại ăn vào thì chi bằng khỏi lấy. Cá nhân tôi còn thấy con sâu trong khe gỗ còn đáng ăn hơn nhiều… nếu nướng lên.

『Thiếp ghét hành với tỏi lắm』

「Này này! Trước đây cô ta mặt lúc nào cũng khó gần, nghiêm khắc, nhưng dạo này cử chỉ lời nói dịu lại rồi. Trước thì khó tiếp cận, giờ thì cũng… khá ổn, nhỉ?」

「Này, dừng lại đi được chưa?」

Sau khi liếc mắt nhìn sang, tôi thành tâm khuyên nhủ Kashiwagi. ……Tiếc thay, dường như cậu ta chẳng tiếp thu được chút nào.

『Hina-chan, đang nhìn kìa』

「Ôi chao, hôm nay cậu lại dở chứng thế à. Hay là sao? Thực sự nhìn tận mắt rồi thì thấy thân hình đó cũng chẳng hấp dẫn gì? Ba ngấn mỡ bụng à? Hay là chảy xệ, méo mó mất dáng rồi?」

「……Tôi đã cảnh cáo rồi đấy?」

「Đừng có tính chuồn! Gì đây? Định khép chuyện lại à? Hay là sao? Chẳng lẽ trúng tim đen rồi?」

「Kashiwagi……」

「Thật sự là bụng ba ngấn sao? Hay là chảy xệ hả? Không, không, hay là… chỗ đó mọc rậm rạp kinh khủng lắm hả!!?」

「Hử? Trong đầu ngươi, ta là một mụ đàn bà bụng ba ngấn, ngực chảy xệ, lại còn rậm rạp gớm ghiếc sao?」

『Sờ ngực rồi kìa』

Kashiwagi đang hăng say chất vấn tôi, ngay lập tức im bặt khi sau lưng cậu tavang lên giọng nói trầm nặng áp lực.

『Khuôn mặt đáng sợ ghê』

「……」

『Ahaha, buồn cười thật』

Kashiwagi từ từ, vô cùng chậm rãi quay đầu lại. Hiện vào trong tầm mắt cậu ta là gương mặt như mặt nạ hannya. Không, đó không phải mặt nạ, mà là gương mặt thật. Vẻ đẹp của một phụ nữ xảo quyệt, hiểm hóc, nở nụ cười ngạo nghễ.

『Ngươi không được ở gần chàng ấy』

……Đôi mắt cô chẳng hề cười, khí thế bao phủ toàn thân thì nặng nề đến ngộp thở.

『Cứ ở yên đó đi』

「……À, Yunshoku-dono. Chào buổi chiều ạ!」

「Ah, vất vả rồi Kashiwagi. Trông nom bọn nhóc cũng chẳng dễ dàng gì. Tiếp theo định huấn luyện cái gì thế?」

『Mãi mãi, mãi mãi cứ như vậy đi』

Trước lời chào gượng gạo của Kashiwagi, Yunshoku-dono ung dung đáp lại. Không chần chừ, cô ấy liền ép hỏi cậu ta.

『Đáng đời lắm』

「À thì, là về kỹ năng tay không khi mất vũ khí. À, cũng sắp đến giờ huấn luyện rồi, xin phép tôi đi trước……」

「Khoan」

『Chàng ấy chỉ là của mình ta thôi』

Bàn tay Yunshoku nắm chặt lấy vai Kashiwagi đang định chuồn. Tên này không có thoát được đâu!

『Ufufufu』

「Ờm…… Yunshoku-dono?」

「Lúc nào cũng vất vả vì nhiệm vụ. Nghe nói ngươi phụ trách chỉ dạy bọn nhỏ phải không? Đây là quà tiễn từ cấp trên. Đừng khách sáo」

『Đúng là cơ hội tốt』

Kashiwagi cười gượng. Yunshoku cũng cười. Ngay sau đó, tầm nhìn của Kashiwagi xoay vòng chóng mặt. Rồi mặt đất ập đến gần. Cú va chạm mạnh. Trước mắt cậu ta tối sầm lại…… Có lẽ là vậy.

「Agh, guh……!?」

「Thôi, đến mức này thì tha cho nhóc vậy. Ta vốn rộng lượng mà」

『Ai nấy đều đang hành động cả』

Liếc qua tên thuộc hạ đang quằn quại dưới đất, Yunshoku phủi tay lắc nhè nhẹ, điềm nhiên tuyên bố. Kashiwagi tất nhiên chẳng còn hơi sức mà đáp lại.

「Còn nhóc, Tomobe, đi với ta…… Không phải nhóc cũng muốn bị dạy dỗ giống Kashiwagi đâu chứ?」

「Ah, vâng」

『Thiếp cũng chen vào chung nhé?』

Trước lời tuyên bố lạnh lùng nhắm vào tôi, đang rón rén tính chuồn khỏi chỗ đó. Với giọng nói vui vẻ ấy, tôi lập tức đáp lại như cái máy.

『Uhehehehe……』

……À, ừ. Thế này thì chắc tiêu rồi.

-

Gia tộc trừ yêu sư Onizuki, sở hữu hạ bộ tổ chức lớn nhất gọi là Hạ Nhân Chúng. Trong đó, địa vị cao nhất mà đầy tớ có thể vươn tới chính là tam vị. Chỉ nhìn qua chức danh thì có vẻ rất oai phong, nhưng thực chất chẳng là gì to tát.

Rốt cuộc thì cũng chỉ là thứ đầy tớ tiêu hao, ngôi vị ấy chỉ là mức cao nhất để một kẻ tiện mạt có thể leo tới. Thứ đãi ngộ so với nô lệ có khá hơn đôi chút, được miễn cưỡng xem như người, thế nhưng trong thế giới và thời đại chẳng hề tồn tại nhân quyền hay những khái niệm tương tự này, thì cái gọi là 「bảo đảm」 đó vốn dĩ chẳng có mấy giá trị. Có khi tiếng nói còn thua kém cả gia nhân, tức những trừ yêu sư không thuộc dòng tộc nhưng phục vụ cho gia tộc Onizuki.

Chính vì thân phận như thế nên ngôi nhà nơi Yunshoku cư ngụ cũng chẳng khá hơn là bao. Ước chừng rộng khoảng mười hai, mười ba chiếu tatami. Không quá chật, song cũng chẳng rộng rãi. Vật dụng cá nhân chẳng nhiều. Vì nửa phần cũng được dùng làm chỗ làm việc nên một góc sát vách có bày sẵn án thư cùng giá sách ghi chép. Hơi bừa bộn một chút, đó là do tính cách của chính chủ nhân. Thật ra ban đầu còn lộn xộn hơn nhiều. Từ lúc tôi trở thành trợ thủ mới ra tay sắp xếp lại…… Chỉ là hễ sơ sẩy không trông chừng thì đâu lại vào đấy.

「Aah, mệt chết đi được. Cơm xong chưa vậy?」

「Giờ tôi đang làm…… trước hết ngài mau thay đồ với lau mồ hôi đi đã?」

『Nếm thử trước đi?』

Và chính nơi ở ấy của Yunshoku cũng đồng thời là ngôi nhà mà tôi trở về. Giờ đã quá chiều, trong khi nấu cháo thập cẩm cho bữa tối, tôi vừa quay lại nhắc nhở Yunshoku đang uể oải nằm dài phía sau.

「Eeh~ phiền quá đi. Đâu có sao đâu? Có một đêm thôi mà?」

『Ngon ghê!』

Nhìn dáng vẻ ngả lưng thẳng cẳng trên chiếu tatami như một ông già, tôi chẳng muốn tin đó lại là Yunshoku, vị ân nhân mà tôi phải kính trọng. Cái cảm giác này… có lẽ giống như biết được thần tượng, một nữ cường nhân tài giỏi, lại sống bê bối chẳng khác gã đàn ông ở bẩn. Dẫu rằng bên ngoài luôn tỏ ra lạnh lùng, oai nghiêm, nhưng sự thật này lại khiến tôi chẳng ít lần thất vọng. Gần đây thậm chí đã bắt đầu lộ nguyên hình trước mặt mọi người, khiến tôi thực sự khổ sở. Thứ này e rằng còn ảnh hưởng đến cả sĩ khí.

「Tôi không muốn phải ngủ trong căn phòng nồng nặc mùi mồ hôi đâu. Ngài cũng nghĩ cho tinh thần người khác một chút đi chứ?」

『Ta cũng thấy hôi đấy!』

Một lần nữa tôi lại thúc giục thay đồ, lau mồ hôi. Trong lòng chỉ thầm cầu mong đêm nay hạ nhân chúng sẽ không có ai đến truyền lệnh khẩn.

「Ơ…… chẳng lẽ…… nhóc đang rạo rực sao?」

「Không, tôi chỉ thấy khó thở nếu phải ngủ trong mùi hôi thôi」

「Thẳng thừng quá đấy……」

『Lúc nào mà chẳng cùng giường với thiếp』

Trước câu trả lời dứt khoát, Yunshoku ỉu xìu than vãn. Còn tôi, chẳng hiểu từ khi nào đã quen thói ăn nói không chút vòng vo với người này. Nhưng, đáng buồn thay, đó cũng là để tốt cho chính Yunshoku.

「Haa, mất cả vẻ dễ thương rồi nhỉ? Ngày xưa thì đỏ mặt, ngượng ngùng, cái gì cũng rụt rè…… ta đã dạy dỗ sai chỗ nào vậy?」

「Chắc là do lối sống tệ hại khiến đàn em phải lo lắng cho đấy?」

「Không nương tay chút nào」

「Sự thật cả thôi」

『Chuẩn rồi đó』

Xin hãy trả lại cho tôi sự kính ngưỡng và quyết tâm thuở ban đầu đi.

『Người đàn bà nhơ nhớp』

「Thôi được…… ta nghe theo. Nếu nhóc đã muốn ngắm ta đến thế thì chiều vậy.」

「…… thêm tí muối chắc hợp hơn」

「Haha, lơ đẹp luôn!」

『Món đậm quá thì không thích đâu.』

Tiếng cười khô khốc, tiếng quần áo sột soạt cùng tiếng nước vang lên từ phía sau, nhưng tôi chẳng buồn bận tâm. Thay vào đó, tôi tập trung vào món ăn trước mắt. Cơm chính là nguồn sức mạnh để sống tiếp ngày mai.

『Nếu chàng thích kiểu đó thì thiếp chịu thôi.』

「…… thế này chắc vừa. Yunshoku, ngài xong chưa?」

「Xong hết rồi đây!」

「Vậy thì……」

『Ngực to chỉ tốn cơm thôi』

Nghe Yunshoku đáp, tôi bưng nồi cháo nhỏ ra. Đó là cháo thập cẩm nấu với rau rừng, thịt gà, trứng đánh tan. Còn có cả mấy loại dưa muối kèm theo.

『Ah~ tuyệt, có cả cà tím muối nữa』

「Tráng miệng tôi sẽ mang hồng khô ra sau… Nhưng không được uống rượu đâu đấy?」

「Cái gì~!!?」

『A, lỡ bốc một miếng hồng khô rồi』

Nghe tôi nhắc nhở, Yunshoku lập tức kêu ca, nhưng chỗ đó thì tôi tuyệt đối không nhượng bộ. Dẫu cho độ cồn thấp, nhưng rượu ấy chẳng hề ngon, ngược lại còn hại thân. Không thể để cô ta uống bừa bãi mỗi ngày được. Phải có ngày nghỉ cho gan.

『……Mà thôi, chắc ổn!』

「Niềm vui ít ỏi của ta…… đồ keo kiệt」

「Keo kiệt cũng được」

「Đồ độc ác」

「Độc ác cũng được」

「Đồ dâm ô, thằng nhóc háo sắc」

「……ừm, cũng được」

「Múc cho ta một bát đầy đi」

「…Đúng là can đảm theo kiểu nào đó nhỉ.」

『Nhóc dâm đãng!!』

Vừa càu nhàu vừa chìa cái bát bằng bàn tay cụt ngón, Yunshoku khiến tôi chỉ còn biết bất lực mà múc cháo. Mùi thơm của trứng quyện cùng xì dầu lan tỏa, tôi xúc đầy bát theo đúng yêu cầu, rắc thêm mitsuba rồi đưa trả.

「Ừm, ngon lắm」

「Vậy thì tốt rồi」

『Cho thiếp với nha?』

Nghe lời nhận xét trong khi cô vẫn cau có ăn cơm, tôi mới nhẹ nhõm múc phần cho mình. Ừ, ngon thật. Dẫu là gạo cũ, song nhờ địa vị của Yunshoku mà vẫn được cấp gạo trắng chứ không phải gạo lứt hay tạp cốc. Được hưởng ké phúc này, tôi xem như cũng có chút lãi.

『Ngon ghê!』

Ngon miệng mà lại đem chuyện khó chịu ra bàn thì chẳng thú vị gì. Nếu đã nói thì nên chọn chuyện vui. Thế nên, suốt một hồi, tôi và Yunshoku vừa ăn vừa trò chuyện lặt vặt. Ăn, nói, cười gượng, rồi lại múc thêm. Cho đến khi nồi cháo chỉ còn chưa đến nửa.

『Ngắt quãng nhỉ』

「Người thay thế cho Kuchinashi sẽ là Kawashi」

『Ngày nào mà chẳng thế, có gì lạ đâu』

Nghe câu nói đột ngột của Yunshoku, tôi khựng lại một lúc. Khuôn mặt cô ấy chẳng còn vẻ uể oải thường thấy, mà thay bằng thần sắc nghiêm nghị, chăm chú nhìn tôi.

『Thiếp ghét chuyện công việc』

「……Là Kawachi-dono sao? Chứ không phải là Yahiro?」

Tôi cố gắng giữ vẻ bình thản hết mức có thể, nhưng trong lời đáp vẫn lộ rõ sự bất mãn. Dẫu vậy, ngọn nguồn của sự bất mãn ấy không nhắm vào người trước mắt……

『Tất cả xuống địa ngục đi』

「Nói hay lắm. Đây là quyết định từ phía trên. Chúng ta nào có thể chống lại được?」

「Ngài không bàn bạc với Sukeshoku sao? Nếu là ngài ấy thì vẫn còn chút lắng nghe đấy……」

「Chính vì gạt bỏ ý kiến đó mà thành quyết định này. Lén lút vận động sau lưng cấp trên là điều tuyệt đối không thể chấp nhận, họ bảo vậy」

「Vô lý hết sức」

『Chàng và thiếp là một mà?』

Mấy kẻ bình thường chẳng chịu làm việc gì, thế mà đúng lúc không cần lại hăng hái như thế này mới khốn khổ. Dẫu thường ngày toàn đóng dấu bừa chẳng thèm xem nội dung……

『Mãi mãi một đôi』

「Vậy là chẳng có bàn tay nào chìa ra từ phía Sukeshoku?」

「Dù sao thì Sukeshoku vẫn chỉ là Sukeshoku…… xem ra ý họ là thế」

「Thế nhưng, như vậy thì……」

『Dù có chết cũng chẳng chia lìa』

Dù trên cơ cấu tổ chức vốn đã là chuyện đương nhiên, tôi vẫn mong họ cố gắng bám lấy thêm chút nữa…… nhưng thôi, với cái hệ thống gia phả thối nát của gia tộc Onizuki thì e rằng cũng là điều tất yếu.

『Dù chết rồi cũng kề vai mà sống』

「……Chỉ có thể chấp nhận thôi sao, là Kawachi à」

『Lãng mạn quá nhỉ!』

Một lúc sau, tôi cuối cùng cũng chấp nhận hiện thực, nhưng trong lòng vẫn chẳng thể thỏa mãn mà than vãn. Trên kia cứ phán quyết mà chẳng hiểu đầu đuôi sự việc, khổ sở chính là ở đó.

『Ahahahaha!』

Đội Kuchinashi là một trong mười tám đội của hạ nhân chúng, được xếp vào hàng ngũ năm đội mạnh nhất. Song thành tích đó phần nhiều không phải do thực lực cá nhân, mà hoàn toàn dựa vào tài năng chỉ huy của Kuchinashi.

『Hahaha!!』

Dù tôi bất mãn vì gã coi đồng đội như vật hiến tế, nhưng tài năng của y thì không thể phủ nhận. Trong hàng ngũ đầy tớ hiện tại, người nhiều tuổi hơn, lâu năm hơn, hay dày dạn trận mạc hơn y chỉ đếm trên đầu ngón tay. Linh lực của y không vượt trội, nhưng sự khôn khéo, khả năng ứng biến, và nhất là tài lấy lòng cấp trên thì thuộc hàng xuất chúng. Không phải ngẫu nhiên mà y từng là ứng cử viên cho ngôi vị Yunshoku.

『Ha……』

Ấy vậy mà trong nhiệm vụ vừa rồi, Kuchinashi bị trọng thương. Cẳng chân gã bị đại thụ nghiền nát thành bột xương. Dù trị liệu giữ được tính mạng, nhưng gần như không thể quay lại tiền tuyến. Cuối cùng y bị đưa xuống một tổ chức phụ thuộc.

『……』

Vấn đề là người kế nhiệm. Tôi đã chọn ra vài ứng viên trong đó có Yahiro. Định nhờ Yunshoku thưa với Sukeshoku, chỉ cần sau đó đóng dấu phê duyệt…… vốn là thế, vậy mà.

『……』

「Kawachi-dono thì võ nghệ không tệ…… nhưng chẳng phải tư chất làm đội trưởng đâu」

『……Thiếp yêu chàng lắm đó biết không?』

Kawachi, tiền phương của đội Kuchinashi, tính ra đã ở vào hàng trung niên, sắp thành lão binh. Giỏi kiếm thuật, linh lực cũng khá. Nhưng, chỉ vậy thôi.

『Thiếp yêu chàng hơn cả sinh mệnh mình』

Nói thẳng ra, tính cách ít nói, vụng ăn vụng nói, lại dễ mất bình tĩnh đến thu hẹp tầm nhìn của hắn, tuyệt đối không hợp để làm người đứng đầu. Hắn chỉ thích hợp dốc sức vào trận tiền dưới sự dẫn dắt của một đầu não sáng suốt, cũng như cách Kuchinashi từng sử dụng hắn. Dĩ nhiên, chẳng thể phủ nhận khả năng khi được trao chức có thể thay đổi, nhưng……

『Thiếp sẽ không buông tha chàng đâu』

「Cũng tại Tokusa cùng những lão luyện dưới trướng hắn đều bỏ mạng, nên giờ xếp theo niên thứ thì Kawachi được ưu tiên. Nhắc lại đúng là gợi ký ức chẳng hay…… nhóc thấy khó chịu không?」

『Thiếp sẽ không bao giờ buông chàng ra』

Vừa than vãn về những kẻ đã mất, Yunshoku chợt sực nhớ người sống sót là tôi đang ngồi trước mặt, bèn dè dặt dò hỏi.

『Không ai được phép cướp chàng khỏi thiếp』

「……Vâng, đúng là tổn thất nặng nề」

『Cả thân lẫn tâm』

Để sắp xếp lại cảm xúc, tôi im lặng hồi lâu, rồi cũng gật đầu đáp lại lời Yunshoku. Đáp xong, lại gặm miếng dưa muối, rộp rộp giòn tan.

『Cả linh hồn nữa』

Ít nhất, sự diệt vong của đội Tokusa khác với đội Kurama hay đội Yashiro. Đó không phải lỗi của tôi. Chỉ là vận rủi. Là chuyện ngoài tầm quyết định của cá nhân tôi. Những người đã khuất như họ, hẳn cũng hiểu rõ điều đó. Tôi phủ nhận trách nhiệm, chắc cũng chẳng ai oán hờn. Huống chi họ đâu phải loại người thích được thương hại hay tiếc thương.

『Chàng là của thiếp』

……Ngoại trừ cái chuyện sống chết của đội trưởng.

「Xin lỗi nhóc」

「Dạ?」

『Đừng để ai nhìn chàng』

Bất ngờ nghe lời xin lỗi từ Yunshoku, tôi chỉ biết nuốt miếng dưa muối rồi ấp úng đáp.

「Chính ta đã đề xuất nhóc về đội Tokusa…… Không ngờ lại thành ra như thế」

『Đừng để ai nghĩ về chàng』

Nói đoạn, cô đưa muỗng múc cháo, khẽ thở ra một tiếng, mang theo vẻ hối hận. Trong ánh mắt thoáng hiện bóng tối ấy, tôi thấy ngực mình nhói đau.

「……Lúc từ Hitoigai-numa trở về, trông nhóc tệ lắm phải không?」

『Thứ khiến chàng bận lòng, thiếp sẽ cướp đi』

Đề cập đến một chuyện khác. Một năm trước, tôi được điều vào đội Yashiro để tới Hitoigai-numa. Cuối cùng, chỉ mình tôi sống sót trở về. Không, thật ra đã từng có một người khác. Nếu tôi không thất bại……

「Lúc đó, bộ dạng tôi tệ đến vậy sao?」

「Thật sự là rất tệ」

「Quả là……」

『Thứ khiến chàng bận tâm, cứ biến mất hết đi』

Định cãi lại, nhưng chẳng làm được. Lỗi lầm phải thừa nhận. Nghĩ lại, tôi thậm chí còn muốn bật cười khổ. Hồi đó tôi thực sự suy sụp, bốc đồng, ngu xuẩn.

「Thật đáng hổ thẹn」

「Không sao, còn hơn là ém lại trong lòng. Ta đã nghĩ lần đó sẽ là lần cuối…… nhưng đời đâu như ý」

『Từ trước đến nay』

Tiếng thở dài của Yunshoku. Cảnh cô ấy thốt ra lời yếu đuối như vậy, e trong toàn hạ nhân chúng chỉ có mình tôi được thấy. Cô ấy, trước mặt thuộc hạ thì luôn cố gắng giữ vẻ nghiêm nghị hoặc bất cần. Có lẽ, tôi là kẻ duy nhất gánh vác vai trò lắng nghe than thở. Dù suy cho cùng, chuyện cũng xoay quanh chính tôi.

「……Chuyện đã qua, có nói thêm cũng vô ích」

『Và từ giờ về sau』

Húp thêm vài muỗng cháo, cuối cùng Yunshoku cũng khép lại nỗi lòng. Lấy thêm một thìa, rồi cô ấy đổi đề tài.

「Đầu tháng tới, ta cần sắp xếp một đội」

「……Nhiệm vụ sao?」

『Cho đến khi chỉ còn thiếp bên chàng』

Giọng điệu, khí thế của cô ấy bỗng trở nên sắc bén. Tôi cũng lập tức nghiêm túc theo. Đây chính là trạng thái「công vụ」của Yunshoku. Nhưng mà, nội dung này……?

「Chưa có công văn chính thức. Ta biết nhờ Sukeshoku tiết lộ…… Nhóc còn nhớ Nhị tiểu thư chứ?」

「Có. Bị hành tơi tả luôn.」

『Bởi thế nên』

Lưng tôi giờ vẫn còn ê ẩm đây.

「Nhị tiểu thư, tuy đã từng tập luyện hay đôi lần chen ngang như hôm trước, nhưng đến giờ vẫn chưa từng chính thức nhận nhiệm vụ trừ yêu nào cả」

「……Vậy lần này sẽ là lần đầu?」

『Đã đến lúc trở nên chướng mắt rồi』

Nghe tôi đáp, Yunshoku liền gật đầu, như thể tìm được lời mình mong.

「Gia nhân cùng ẩn hành chúng cũng sẽ đi theo. Vả lại, bản thân tiểu thư cũng được cho là nhân vật không hề tầm thường. Thực ra, lần trước tiểu thư chỉ trong một chiêu đã hạ gục đại yêu. Chúng ta không cần phải xông ra tiền tuyến đâu. Cứ coi như là chút tạp vụ lấy lệ mà thôi.」

「Lấy lệ thôi sao……」

『Con nhỏ đó』

Thế nhưng, trước lời nói của Yunshoku, sắc mặt tôi lại trở nên u ám. Không, đúng là theo một nghĩa nào đó thì có thể gọi là lấy lệ…… nhưng mà……

Ero-guro u ám tuyệt đối, bi kịch game『Yamiyo no Hotaru』, một trong những heroine của nó chính là Onizuki Aoi. Tôi nhớ lại thiết lập của cô ta. Và rồi, cảm xúc dâng lên trong tôi chỉ có thể là,「Đã tới thời điểm này rồi sao.」

『Kusukusukusu……』

Kết cục của những người dính dáng đến sự việc lần này, khỏi phải nói đương nhiên, ngay cả người dưới đáy cũng bi thảm tột cùng. Người nào chẳng biết gì bị cuốn vào đều bị bịt miệng, người nào dám báng bổ thì bị Gorilla trồi lên từ địa ngục đồ sát thảm khốc. Chính là màn báo thù dữ dội đến cực đoan…… Dù vậy, cũng chẳng thể chạm tới được tên gia chủ bệnh hoạn kia.

(Thật nặng nề. Chẳng khác nào đem người đi nộp mạng cả……)

『Thật sự rất mong chờ đấy』

Kết cục của những kẻ đồng hành lần này gần như đã định sẵn. Biết rõ điều đó mà vẫn phái họ đi…… nhưng nói vậy chứ, cũng đâu tồn tại lựa chọn không phái. Hoàn toàn bất lực. Với địa vị của tôi, cùng lắm chỉ có thể tham dự một chút vào việc chọn lựa đội ngũ xuất phát mà thôi.

(…Ha, hệt như cái cảm giác nhân sự vỗ vai báo hiệu sắp bị cho nghỉ việc vậy)

『Không sao đâu』

Chỉ khác là, thứ bị tước đoạt không phải chức vụ, mà là mạng sống…… Mà, đến giờ thì có lẽ cũng chẳng còn gì đáng ngạc nhiên nữa.

「Ý ngài là chúng ta phải chọn người để cử đi ư?」

「Không, không cần. Mệnh lệnh từ trên đã có sẵn. Chúng ta chỉ việc tuân theo thôi.」

「Ra là vậy……」

『Chắc chắn chàng cũng sẽ hiểu thôi』

Mệnh lệnh từ cấp trên vốn chỉ dừng ở con số, kiểu như phải cử bao nhiêu người hay bao nhiêu đội, chứ hiếm khi chỉ định cá nhân hay đơn vị cụ thể. Trong nguyên tác vốn chẳng hề có chi tiết này, nhưng để bảo đảm cho âm mưu đó thành công, vị gia chủ kia quả thật đã chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng. Đến cả việc lựa chọn đầy tớ để tránh cho Nhị tiểu thư có thể toàn vẹn trở về cũng đích thân sắp đặt…… có thể nói, theo một nghĩa nào đó, thật đáng cảm động.

…Lựa chọn bên này làm vật hiến tế, hay để bên kia tự chọn, cái nào tốt hơn đây?

『Phàm trần vốn là khổ giới mà』

「Vậy đó. Đừng để xảy ra sơ suất như buổi tiếp đón hôm trước đấy nhé?」

「Vâng. ……Vâng?」

『Làm phúc là để cho chính mình』

Lời nhấn mạnh của Yunshoku khiến tôi không sao đoán được ẩn ý, thế nên tôi lỡ buột miệng đáp lại hai lần.

『Đồng tiền xấu sẽ xua đuổi đồng tiền tốt』

Tóm lại thì, rốt cuộc là sao…… Ừ thì, chính là như vậy đó. Thật sự chịu không nổi. Đồ khốn kiếp!!

『Hồng khô thì để được lâu đấy nhé?』

『……Để thiếp cho chàng hiểu rõ điều đó』

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

Gia chủ ra tay rồi
Xem thêm
Thanks trans
Xem thêm