• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 10 - Ký ức về quá khứ vốn dĩ sẽ luôn được tô điểm đẹp đẽ hơn.

Chap 148 (2)

6 Bình luận - Độ dài: 2,130 từ - Cập nhật:

「……」

Không rõ đã trôi qua bao lâu từ khi đó. Tôi cõng đứa trẻ trên lưng, khoác áo choàng và bước đi.

「……」

Đi. Đi. Đi mãi. Cứ thế chỉ biết tiến về phía trước. Bỏ lại những xác chết không rõ danh tính trong sự bối rối. Tránh né cái hố rỗng đang há ra. Như thể bị ai đó thúc giục. Như thể chỉ để hoàn thành những việc duy nhất bản thân còn có thể làm. Cứ thế dấn bước, làm ngơ trước vô số hy sinh mà mình đã bỏ lại. Ít nhất, chỉ để cứu lấy đứa trẻ này, đứa bé vẫn còn có thể cứu được.

Để bản thân không bị thực tại này nghiền nát...

「Tomobe…」

「……Chỉ còn một chút nữa thôi. Điểm an toàn đầu tiên đã ở ngay trước mắt rồi」

Trước tiếng gọi khe khẽ của tiểu thư đang được cõng trên lưng, tôi đáp lại bằng giọng trấn an. Cố nặn ra một nụ cười, chẳng màng đến việc phần da thịt cháy xém trên mặt lại rách thêm.

「……」

Vài khoảnh khắc sau, vòng tay quấn quanh cổ tôi siết chặt hơn. Nhưng rốt cuộc nó vẫn chỉ là sức lực của một đứa trẻ, hoàn toàn không đủ để bóp chết một người. Thế mà, chính sự hiện diện của sức nặng ấy quanh cổ lại khiến tôi thấy được an lòng. Thậm chí còn thoáng nghĩ rằng, nếu cứ bị siết cổ chết đi như thế này cũng chẳng sao.

……Hâ. Thế này thì hỏng thật rồi, rõ là đã mục ruỗng mất.

「……Nếu muốn hận, thì hãy hận ta」

「……tiểu thư?」

Có lẽ cảm nhận được điều gì, giọng nói cố kìm nén cảm xúc của Aoi kéo tôi miễn cưỡng trở lại tỉnh táo.

「Sự tình trở nên tồi tệ đến mức này là do sai lầm của ta. Thế nên hãy hận ta đi. Một kẻ thấp hèn như ngươi không cần phải gánh chịu giày vò bởi cảm giác tội lỗi ấy」

「Nhưng mà…」

「Không có nhưng nhị gì cả. Đừng cãi lại. Đừng nhầm lẫn vị trí và sức lực của bản thân… Ngươi định để ta phải chịu thêm nỗi nhục nữa hay sao?」

Cô gái nhỏ bé, bất lực, phải phó thác cả sinh mệnh cho tôi, lại gay gắt trách mắng. Nhưng dưới vỏ bọc trách mắng ấy, có lẽ chính là lời an ủi.

「……Đứa con nít mà láo xược thật」

「Nếu ta ở trạng thái tốt nhất, thì có lẽ ngươi đã chẳng thể thắng được「đứa con nít」này đâu, phải không?」

「Haha. Quả là đúng vậy」

Một tiếng cười khô khốc. Rồi cả hai lại chìm vào im lặng. Cứ thế tiếp tục bước đi. Không biết đã bao lâu trôi qua, bỗng tôi bật thành tiếng.

「Muốn có… sức mạnh quá」

「……」

「Nếu mạnh hơn…… thì tôi đã có thể với tới, đã có thể gánh vác được nhiều hơn rất nhiều rồi」

Những lời như lẩm bẩm với chính mình ấy, tôi cũng chẳng rõ là ngụy biện cho điều gì, hay đó mới chính là câu trả lời đúng cho mớ cảm xúc cuộn xoáy trong lòng. Quá nhiều cảm xúc hỗn loạn khiến tôi chẳng thể phân định. Tôi cần phải sắp xếp lại tâm trí. Cần thời gian.

Nhưng, trước hết……

「……Nhanh thật đấy?」

Bước vào trong kết giới, tôi hít một hơi sâu trước lời gọi mà từ đầu đến giờ vẫn luôn chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt. Aoi trên lưng nhận ra điều đó, bám chặt lấy tôi với vẻ sợ hãi, và tôi khẽ vỗ về trấn an cô ấy. Rồi tôi quay mặt nhìn thẳng về phía trước.

Trước mắt tôi, ngọn lửa trại cháy bập bùng trong đêm. Một bóng người đeo mặt nạ Hannya đang ngồi trên khúc gỗ. Chính là một trong những đầy tớ của gia tộc Onizuki, mang danh hiệu Yunshoku.

Tất cả, đều「nằm trong dự liệu」.

「Yunshoku……」

「Nào, ngồi đi... Chúng ta nói chuyện chút chứ?」

Kaede Tomoe, Yunshoku Hạ Nhân Chúng gia tộc Onizuki. Khi tháo mặt nạ Hannya ra, cô ấy lộ rõ vẻ tiều tụy, nhưng lại mỉm cười thanh thản như đã buông bỏ tất cả, khẽ mời tôi ngồi xuống.

…Và đó, có lẽ là màn cuối, khép lại vở kịch tàn khốc này.

-

「『Hỏa Lao』」

Tiếng chú vang vọng. Biển lửa cuồng loạn cuộn trào, liếm sạch mặt đất.

「『Lệ Tích』」

Tiếng chú vang vọng. Dòng nước bắn ra với tốc độ khủng khiếp, khoét sâu vào đại thụ.

「『Thổ Yên』」

Tiếng chú vang vọng. Cơn bão cát cuốn phăng mọi thứ xung quanh, trong chớp mắt đã xé toạc thịt da bọn yêu ma quỷ quái.

「Tương sinh・tương khắc, cân bằng…… haa, haa…… chồng chất, tương hợp・tương hủy, khụ khụ. Bí pháp cơ sở・『Siêu Tân Tinh』……!!」

Rồi tất cả nổ tung. Bị cuốn phăng. Bị hủy diệt. Đại địa bị cày nát, rừng rậm bị thiêu diệt. Máu thịt vỡ nát đến mức chẳng còn hình dạng, ào ạt rơi xuống từ bầu trời. Mặt đất hóa thành địa ngục đỏ đen.

……Một lúc sau, cơn mưa máu tanh tưởi mới ngừng rơi. Và hắn lộ diện.

「Haahaaa…… Khốn kiếp…… đừng có coi thường tao…… lũ tép riu……!!」

Từ vô số xác chết bò ra, gã đàn ông hiện thân, căm hận ngùn ngụt, phun ra những lời nguyền rủa. Hơi thở run rẩy, dồn dập. Onizuki Junshuro Takugen trở về từ địa ngục tu la.

Chỉ cần nhìn đống xác la liệt xung quanh cũng đủ hiểu trận chiến ác liệt thế nào. Đại yêu cũng đã năm sáu con ngã xuống, trung yêu trở xuống thì không đếm xuể. Quan trọng hơn cả là chính hắn đã mang trên người những vết thương chí mạng, đủ để chứng minh tất cả.

Một cánh tay đã mất từ khuỷu trở xuống. Cổ chân phía đối diện cũng chẳng còn. Thịt hông bị xẻo đi, cả da đầu cũng bị lột một mảng, để lộ xương sọ trắng nhờ. Vết chém, vết cắn thì không sao kể hết.

Ấy vậy mà hắn vẫn sống sót. Độc cùng máu đều bị hắn trục ra ngoài, giành lại tự do. Phần lớn những thuật thức hắn dùng đều là loại sơ đẳng, song bằng cách dồn ép linh lực khổng lồ, hắn đã hủy diệt cả bầy quái vật. Ngay cả chiêu cuối cũng thế. Thuật gia cường, phản phát, dung hợp rồi giải phóng ngũ hành, vốn chỉ là mấy phép tập sự cũng thi triển được, ngũ thuộc tính đồng thời xuất ra cũng chẳng khó khăn. Chỉ vì lượng linh lực hắn đổ vào quá mức khổng lồ nên những thuật thức vốn chỉ đủ giết tiểu yêu mới trở nên đại quy mô, uy lực kinh hoàng.

Và hắn sống sót. Thẳng thắn mà nói, đó là một kỳ tích.

……Dẫu vậy, trên gương mặt hắn chẳng hề có chút niềm vui.

「Khốn nạn, khốn nạn, khốn kiếpppppppp!!!」

Tiếng gào rú còn quỷ quái hơn cả lũ yêu. Sự phẫn nộ ngập trời khiến hắn quên đi cả đau đớn. Chẳng có gì lạ, bởi với Takugen, tình cảnh hiện tại chỉ là sự nhục nhã.

「Đứa nào! Đứa nào cũng dám khinh tao hả!! Người lớn đây này!! Đừng có coi thường tao, lũ ranh connn!!??」

Sát ý và thù hận hắn không nhằm vào yêu quái mà là nhằm vào con người, vào bọn nhóc đã dám hạ nhục hắn. Trong đó chẳng hề có một chút ăn năn nào cho những việc hắn đã làm.

Phải. Hắn không hề hối hận vì đã khinh địch, vì đã quá nương tay, vì đã coi nhẹ sự tin tưởng, vì đã bỏ rơi đồng đội.

Ngay cả việc đâm thẳng vào bụng đứa con gái ruột thịt máu mủ cũng không. Trái lại……

「Haahaa…… Dám giở trò phản cha à, đồ bất hiếu…… Haha! Đáng đời mày…… Giờ chắc đang hốt hoảng lắm nhỉ!!」

Nghĩ đến lớp phòng bị hắn đã cài vào Linh Quả, gã bật cười. Kết cục người nhà ra sao hắn chẳng bận tâm. Chỉ biết cười nham hiểm, khoái trá. Tiếc mỗi một điều, không tận mắt chứng kiến được cảnh nó đau đớn mà chết.

「Không sao…… tao sẽ hỏi bọn kia. Hahaha, đừng ngây thơ tưởng rằng hợp đồng là tuyệt đối nhé? Cách lách luật, tao có cả khối……!!」

Hắn hình dung gương mặt hai kẻ còn lại, đối tượng của hận thù, rồi bật cười khoái trá. Trong tình cảnh thập tử nhất sinh, hắn cười điên dại. Trông về tương lai, mong chờ phút giây khuôn mặt chúng méo mó vì tuyệt vọng và thống khổ.

Và để chuẩn bị cho mối thù, gã toan lẩn đi, ẩn giấu thân mình……

「Trong câu chuyện, vai phụ thừa thãi thì chẳng cần thiết, nhỉ?」

「Hả?」

Một cái bóng lướt qua. Tiếng cười khinh bạc vang vọng. Thứ xích chú dữ tợn lao tới chính là cảnh tượng cuối cùng Onizuki Takugen nhìn thấy.

Chưa kịp phản ứng, đầu hắn đã lìa khỏi cổ, văng tung như quả bóng. Nảy, nảy, rồi lăn vào bụi rậm, tiếp tục lăn đi mất hút. Còn kẻ vừa ra tay chỉ liếc nhìn, nhún chân nhẹ nhàng, nở nụ cười mãn nguyện. Nụ cười vỡ òa của một ác quỷ.

「Vậy là, sạch sẽ gọn gàng…… thế nhé?」

Ngữ điệu nhẹ tênh, bỡn cợt. Ả Bích Quỷ hát vu vơ vần thơ haiku ngũ-thất-ngũ, một khúc ca dở tệ, chẳng chút nghệ vị.

……Dĩ nhiên, với ả thì chẳng sao cả.

「Rồi rồi, nhân tiện nếm thử…… ơ, cái này chịu. Vị tạp quá!」

Ar thò ngón tay đầy móng vuốt vào chỗ đứt cổ của cái xác không đầu, ngoáy ngoáy, bốc thịt máu lên nếm thử. Nhăn mặt rồi phun phì ra. Chẳng đáng nổi một sao.

「Linh lực thì đậm đặc đấy? Nhưng cái kiểu vị này chán ngấy rồi. Lại còn dở tệ nữa chứ. Ăn uống thất thường, máu đặc quánh, khó nuốt. Hiểu không? Lần sau ngon hơn rồi hẵng quay lại nhé」

Ngồi xổm như ngồi xí, ả trút cả tràng nhận xét chua cay vào cái xác. Dĩ nhiên cái xác không đáp lại, càng chẳng thể「quay lại」. Nhưng ả oni thì mặc kệ, cứ thao thao bất tuyệt về khẩu vị của mình.

「Đặc biệt là đám trẻ dạo này tệ lắm. Toàn nhìn mác hiệu thôi! Mới đây ta gặp lại cái tên Xích Quỷ, cơ mà đồ tên đó nấu dở quá. Toàn ăn bằng thông tin. Cứ nghĩ lấy hàng cao cấp rồi nêm đậm thì ngon. Gặp lại lần này còn tệ hơn trước. Ta thề không bao giờ ăn đồ ở chỗ nó nữa! Phen này ta thắng rồi, gahahaha!」

Vừa nói vừa tự kết luận, tự hài lòng. Vô cùng, vô cùng đúng chất oni. Oni vốn chẳng bao giờ chiều theo ai cả.

「Thôi thì…… cái này ta lấy luôn nhé?」

Đột nhiên chuyển chủ đề, phá ngang dòng chuyện, rồi còn giả vờ xin phép cái kẻ vừa bị mình giết, đó là để lấy đi pháp khí. Lúc nào chẳng hay, ả đã cầm trên tay linh đao và ma thương mà cậu thiếu niên trọng thương bỏ lại. Cứ thế tự tiện tuyên bố, rồi quay gót bước đi.

Ả dõi theo thiếu niên đã rời khỏi nơi này bằng thiên lý nhãn. Ngắm nhìn.

「Quả đúng như mong đợi, hàng hảo hạng đấy. Một đứa chết thì… coi như làm gia vị đi. Cũng là màn trình diễn khá lắm. Bi kịch chính là điều kiện đầu tiên của anh hùng mà?」

Vấn đề chỉ còn là màn kết này sẽ ra sao……

「Nếu mà kết thúc tầm thường thì chán lắm. Đã đến nước này rồi, hy vọng ta được xem một màn trình diễn đỉnh cao chứ?」

Trong lòng tràn đầy mong chờ, ả oni khát khao cảnh tượng như một kiệt tác kinh điển. Ả liếm sạch ngón tay vấy máu bằng cái lưỡi đỏ tươi, gương mặt đỏ bừng, nụ cười thẹn thùng e ấp như thiếu nữ, như một tiểu thư yêu kiều, thậm chí ánh lên vẻ cao quý.

…Quá mức lệch lạc, chẳng liên quan gì đến chuyện đang bàn.

「Đã khiến ta tốn không rồi…… Đừng để ta thất vọng đấy nhé?」

Liệu ứng cử viên lần này có xứng đáng trở thành đại vật nuốt chửng được chính ả, hay chỉ lại là món tầm thường nhàm chán mà ả đã ngán ngấy……

「Nào, đi đến vòng phỏng vấn cuối cùng thôi nhỉ?」

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

Dm thg gia chủ
Xem thêm
Cái bi kịch này. Tính ra mấy ARC trước còn nhẹ nhàng chán.
Xem thêm
Khổ thân main
Xem thêm
khổ cho main 🙏😭
Xem thêm
Bị toàn người thân thiết phản thế này, khổ main thật
Xem thêm