• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 9 - Từ miền quê chất phác lên thành phố, ai ai cũng một vẻ đáng sợ

Chap 130

6 Bình luận - Độ dài: 8,791 từ - Cập nhật:

Công chúa Tamamo. Con gái của tộc trưởng tộc Saeki Shirainu, bang Saeki. Nàng sinh ra là ái nữ của vị thủ lĩnh đứng đầu man tộc Emishi trong triều, nhưng thân phận ấy lại mang trong mình hai tầng ý nghĩa trái ngược.

Dẫu có gốc gác Emishi, song tộc Shirainu đã thần phục triều đình Phù Tang gần ngàn năm. Phong tục tập quán theo từng thế hệ dần bị dung hợp bởi văn hóa từ chủ quốc, mà đặc biệt là tầng lớp thượng lưu càng lộ rõ dấu ấn Phù Tang.

Thực tế, bang Saeki và phủ đệ của tộc trưởng hoàn toàn là bản sao của kinh thành Trung Thổ, từ kiến trúc cho đến nội thất đều mang phong vị Phù Tang. Trang phục, đồ dùng, cũng như học thức mà công chúa Tamamo hấp thụ đều không khác. Dẫu còn phảng phất chút ít phong tục và hoa văn xưa cũ của Emishi, thì đó cũng chỉ là tàn tích nhỏ nhoi mà thôi. Nhìn bề ngoài, nàng chẳng khác gì con gái nhà công khanh Phù Tang.

Thế nhưng, mặt khác, nàng đích thực vẫn là một công chúa Emishi. Công nữ Phù Tang đa phần chưa từng đặt chân vào núi rừng, thậm chí hiếm khi tự mình đi lại ngoài khuôn viên dinh thự. Họ sợ y phục, hài lấm bẩn bởi đất cỏ, thấy côn trùng thì gào thét, ngửi mùi thú vật thì chau mày, ẩn mình sau rèm trướng, phe phẩy quạt trong dáng vẻ yểu điệu… đó mới là điển hình của vẻ đẹp thục nữ nơi Phù Tang.

Công chúa Tamamo lại hoàn toàn khác biệt. Nàng chẳng hề e ngại việc cởi bỏ lớp y phục vướng víu, yêu thích hoa dại, cũng không sợ chạm vào côn trùng. Khi cất giọng ca, chẳng giống công nữ chút nào, thế mà muông thú lại tụ về bên nàng, chẳng hề cảnh giác, thậm chí còn yên giấc. Heo con, gấu nhỏ lon ton chạy tới quấn quýt bên nàng, mẹ chúng cũng chẳng chút bận tâm. Khỉ non coi nàng như bằng hữu mà biếu trái cây, chim muông hòa giọng cùng nàng.

Có thể nói, ấy là một dạng hồi quy tổ tiên. Xét theo ghi chép của triều đình, dòng dõi tộc trưởng Shirainu vốn khởi nguồn từ một gia tộc Miki. Miko này dùng linh lực để trấn an thần thú Shirainu… có lẽ là dòng dõi sở hữu dị năng yếu ớt, chuyên biệt hóa về một phương diện.

Trải qua nhiều thế hệ phục tùng Phù Tang, năng lực ấy dần phai nhạt, hoặc cố ý bị làm suy mòn. Thế nhưng, với nàng, sức mạnh ấy lại hiển hiện rõ rệt.

Với tộc trưởng tộc Shirainu… với bang chủ Saeki, đó không phải là một ân huệ, mà là một lời nguyền. Một sức mạnh phi nhân từng phai mờ theo năm tháng, nay lại trỗi dậy, dẫu chỉ là tàn dư.

Nếu chuyện này bị triều đình phát giác, các bậc thượng nhân sẽ nhìn nhận thế nào? Dẫu có nguồn gốc Emishi, nhưng gia tộc Saeki giờ đây gần như đã Phù Tang hóa. Nếu sự thật bị lộ, các cuộc hôn phối với trung ương ắt bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Việc này buộc phải che giấu trong thầm lặng, kín kẽ và tuyệt đối an toàn.

Sở dĩ công chúa không bị trừ khử ngay, hẳn là do lòng khoan dung. Thay vào đó, trước mắt nàng, một lời cảnh cáo kinh hoàng được thực thi.

Giữa khu rừng nơi công chúa đang ca hát, binh sĩ Emishi lặng lẽ tiến đến. Nàng nghiêng đầu thắc mắc chẳng hiểu có chuyện gì, ngây ngô hệt như chim trong lồng.

…Và rồi, ngay khoảnh khắc kế tiếp, từng con thú thân cận với nàng lần lượt bị chém ngã. Máu bắn tung tóe, thiếu nữ run rẩy khiếp đảm. Binh lính sau đó 「trang trọng」đưa nàng về bảo hộ. Từ đó, nàng chẳng bao giờ dám đặt chân vào núi rừng nữa.

Như thế là tốt. Dị năng yếu ớt ấy cũng chỉ dừng lại ở việc vui đùa cùng muông thú. Chỉ cần nàng sống sau rèm trướng, trong khuôn viên dinh thự, giữa văn minh triều đình, thì bản chất dị biệt kia sẽ chẳng bao giờ bị bại lộ.

Với phụ thân, vừa là tộc trưởng vừa là Bang chủ, ấy là cách bảo toàn dòng tộc, đồng thời cũng là một dạng thiện ý dành cho con gái. Song, liệu nàng có thể chấp nhận điều ấy hay không lại là chuyện khác.

Ấy hẳn là một cú sốc quá lớn. Cũng có lẽ, nàng cảm thấy mình bị phủ định. Từ một thiếu nữ hồn nhiên như ánh dương, nàng biến thành công chúa u buồn, nhút nhát, lúc nào cũng dè chừng xung quanh. Ngay cả với người thân, nàng cũng đeo lên mặt nạ giả dối. Người duy nhất có thể thấy được bản tâm nàng, chỉ là gã gia thần trẻ tuổi kiêm người chăm sóc. Một đóa hoa héo úa, đó mới là cách miêu tả chính xác. Trớ trêu thay, theo thẩm mỹ Phù Tang, dáng vẻ ấy lại càng khiến nàng thêm phần quyến rũ.

Cuộc gặp gỡ ấy đến vô cùng đột ngột. Trong một lần dạo bước ở khu vườn rộng lớn, từ trong bụi rậm, nàng trông thấy một con thú nhỏ kiệt sức ngã quỵ. Chỉ một ánh nhìn, công chúa đã hiểu đó không phải loài thú bình thường, đồng thời cũng tái mặt khi nghĩ đến số phận của nó. Một tồn tại như thế, tuyệt đối không thể hiện diện trong phủ, trong lãnh thổ này.

Nàng đã lỡ giấu nó đi. Khi lặng lẽ đem về phòng riêng cất giữ, thì con đường quay đầu đã chẳng còn. Người hầu trẻ có phát giác, nhưng nhờ lòng trung thành, y giữ kín bí mật, thậm chí còn cùng nàng đặt tên cho nó. Công chúa cảm kích tận tâm can.

Nếu gia tộc hay gia nhân phát hiện, nàng chỉ bị khiển trách, song sinh mệnh non nớt kia hẳn chẳng còn tương lai. Khi người chăm sóc tìm được một cuốn sách cổ đầy bụi trong thư viện, nàng đọc và nhận ra rõ ràng rằng đồng bào của mình sẽ không để con thú này sống. Vì sao nó lại xuất hiện nơi đây? Nghi hoặc trỗi dậy, nhưng chẳng có cách nào giải đáp. Con cún nhỏ ấy không thể nói tiếng người, dẫu có thể, liệu một đứa trẻ con non dại có thể lý giải rành mạch được chăng?

Nhưng vấn đề chẳng nằm ở đó.

Sớm muộn gì, nàng cũng phải chia xa. Nó phải được thả về rừng. Thế nhưng, con thú ngây thơ coi nàng như mẫu thân, dáng vẻ mừng rỡ vẫy đuôi, nài nỉ được chơi đùa lại quá đỗi đáng yêu. Dẫu biết cần buông bỏ, nhưng nàng chẳng làm sao thực hiện nổi. 

Từ bao giờ nhỉ? Bộ lông bạc tao nhã của nó bắt đầu xuất hiện những đốm, rồi dần dần lan thành những vết chàm như thể cơ thể đang mục rữa. Dược liệu thường chẳng đem lại hiệu quả. Có lẽ, với nguồn gốc ấy, thuốc thường làm sao cứu nổi? Nhìn nó gắng gượng ngẩng lên, đôi mắt buồn bã nhìn mình, tim nàng quặn thắt, nếm trải tận cùng sự bất lực.

Người chăm sóc nói rằng có lẽ là do vùng đất này. Rằng, vì xa rời linh mạch vốn là gốc rễ, nên thân thể nó mới bị hủy hoại. Nhưng biết thế rồi, thì phải làm sao? Thân phận nàng, làm gì có khả năng đi xa đến thế? Lẽ nào chỉ có thể nhìn nó héo mòn, rồi chết đi trước mắt mình sao…

Bởi vậy, điều ấy chẳng khác nào định mệnh. Khi triều đình ban lệnh, phụ thân nàng vô cùng hoan hỷ. Với một vị Bang chủ, cảm quan đã nghiêng hẳn về giới công khanh trung ương, thì đó là vinh dự to lớn. Vấn đề chỉ là… cử ai đi. Giữa số ít nhân tuyển đủ dòng dõi, nàng đã tự mình xin nguyện. Động cơ không trong sáng, thậm chí có phần bất kính, nhưng nàng không thấy còn cách nào khác.

Dẫu có mang tội khi nhìn thấy niềm vui khôn xiết của phụ thân, nàng hiểu đây là cơ hội duy nhất. Vì gia tộc, vì đồng tộc. Và cả vì người hầu đã hết lòng phò trợ, nếu được theo nàng đến kinh đô, hẳn cũng mở ra đường công danh rộng lớn. Nàng chỉ định lặng lẽ rẽ ngang một chút, rồi sẽ trở về ngay thôi. 

Đúng vậy, chỉ là một tiểu thư nhà quê ngây thơ làm trò nghịch dại. Thực ra, nàng định sau khi đưa con thú nhỏ kia về cố hương, sẽ tức khắc quay lại, tiếp tục thực hiện bổn phận.

Thế nhưng, chẳng khác nào bị hồ ly hay tanuki mê hoặc, nàng mãi chẳng thể thoát ra khỏi thành thị. Hoang mang, lo sợ, giờ muốn quay lại cũng không kịp. Càng về sau, sự canh phòng càng gắt gao. Chỉ e rằng, một khi bị tra xét, sự tồn tại của người bạn nhỏ ấy sẽ bị bại lộ. Khi ấy thì…!!

Nỗi sợ đã cướp đi khả năng quay trở về của công chúa. Và rồi, tai họa ập đến, những kẻ đồng tộc được sai phái, đã phát hiện cuộc bỏ trốn. Nàng tuyệt đối không thể để bị bắt. Ít nhất, cho đến khi đạt được mục đích.

Vậy nên nàng chạy. Chạy mãi. Chạy không ngừng… để rồi câu chuyện đưa lối đến cuộc hội ngộ cùng một nữ tỳ. Định mệnh giao hòa, một trang mới bắt đầu được dệt nên.

Trong tuyệt vọng và kinh hoàng, câu chuyện đột nhiên chuyển biến…

-

 

「Eh……?」

Cảm giác bất thường ập đến bất ngờ. Vị công chúa Emishi vừa được cứu thoát, đang định mở lời tạ ơn, nhưng từ khóe môi lại bật ra tiếng lẩm bẩm đầy hoang mang.

Trong lòng ngực có thứ gì đó cựa quậy. Khi nàng vừa nhận ra đó là gì, vừa chuyển ý niệm sang hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra thì… tất cả đã quá muộn.

Ngay sau đó, bằng hữu mà nàng hằng giấu kín trong ngực áo, đã lao vọt ra, xông thẳng về phía nữ trừ yêu sư trước mặt, nhe nanh dữ tợn.

「Ginka? Đừng, không được đâu!!?」

『GAOOOO!!』

Lời kêu gọi trong cơn hoảng hốt của công chúa Tamamo hoàn toàn vô nghĩa. Hàm răng nanh sắc bén như lưỡi gươm ấy đang hút lấy khoảng cách, nhằm thẳng làn da mềm mại của trừ yêu sư mà bổ xuống…

「Chết tiệt!!?」

Chỉ còn chút nữa thôi là yết hầu bị xé toạc. Tuy trong đầu chưa kịp hiểu điều gì, nhưng phản ứng của nàng lại chuẩn xác đến mức có thể gọi là thiên tài. Lưỡi đoản đao được cắm phập gần như theo phản xạ, đón thẳng lấy những chiếc răng nanh sắp cắn tới. Tiếng nghiến ken két, nước dãi tung tóe. Trọng lượng khổng lồ của con thú ập vào khiến nữ trừ yêu sư ngã ngửa ra sàn.

「Tiểu thư!!?」

「C… Chuyện gì vậy!!? Suzune, đừng lại gần……!!?」

Gần như tất cả những ai có mặt nơi đó đều chưa kịp tiếp nhận nổi biến cố bất ngờ, ai nấy đều kinh hãi. Suzune định lao đến thì bị Tamaki kịp thời ngăn cản. Trong khi đó, nàng vừa bị con thú đè lên, vừa phải giằng co giữa hàm răng và đoản đao, vừa gào lên.

『GRUUU!! GRUUU!!』

Tiếng gầm gừ điên loạn dội thẳng ngay trước mặt. Hơi thở nóng hổi phả vào mặt, khiến trái tim Tamaki thoáng run sợ. Run sợ thật, nhưng… nàng không thể để bản thân bị áp chế lúc này.

「Kh… khốn kiếp……!!?」

Tiếng thét gần như gầm rú, Tamaki vung mạnh đoản đao. Vung cả con ác khuyển đang cắn chặt lấy đó. Đôi cánh tay nhỏ bé gầy guộc ấy đẩy bật nanh vuốt của thú dữ không phải nhờ sức mạnh trong tuyệt vọng, mà chính là sức mạnh được cường hóa bởi linh lực. Nếu chẳng phải vậy, thậm chí việc chặt phăng hàm dưới con thú cũng chẳng có gì lạ.

『GRUUUU!!?』

Khoảnh khắc ấy quá đỗi tuyệt diệu. Ngay trước khi nàng dồn lực vào cánh tay, con chó khổng lồ đã buông răng khỏi đoản đao, nhảy vọt về sau. Đường kiếm phạt trúng khoảng không, vang vọng khắp phòng. Con thú ngay lập tức đáp xuống, lấy lại tư thế. Lúc này, nàng mới kịp trông rõ kẻ tấn công.

「Sói… không, là chó!!?」

Đó là một con chó sói khổng lồ, đủ để xé nát một người. Thật khó tin nó có thể chui ra từ ngực áo công chúa Tamamo, nhưng đây vốn là thứ tồn tại ngoài lẽ nhân gian, có lẽ có vô số cách để làm được điều đó. Nhưng vấn đề không nằm ở đó.

 

Một luồng thần khí mờ nhạt vây quanh. Và một yêu khí nồng đậm như muốn nuốt chửng linh khí ấy. Tựa như hình dạng của con thú cũng chính là hiện thân cho tình trạng ấy. Bộ lông trắng như tuyết từng rực rỡ, giờ đã nửa chừng rữa nát.

Như tờ giấy bị vấy mực, sắc trắng bị nhuộm đen… không, còn nhơ nhuốc dữ tợn hơn. Nó bị xâm thực. Ánh mắt lồi ra trừng trừng, dãi chảy ròng ròng. Cứ như mắc phải bệnh dại, chỉ không ngừng gầm gừ đe dọa. Rõ ràng không phải thứ bình thường.

Và hiểm họa không chỉ đến từ quái vật trước mặt mà thôi……

「Cái……!? Các ngươi định làm gì vậy!? Có biết mình đang làm gì không!!?」

Đưa đoản đao chĩa thẳng phía trước, Tamaki vừa hoang mang vừa kinh hãi, vừa bấn loạn. Cũng dễ hiểu thôi. Đám binh sĩ Emishi vốn được xem là đồng minh, thế mà nay lại đồng loạt giương đao mác, chĩa về phía bọn họ. Ngay cả lời gọi của nàng, chúng cũng chẳng thèm đáp lại. Thậm chí, sát ý hữu hình ấy còn hướng thẳng đến công chúa của chúng, ở bên kia con quái khuyển……!!

「T… Tiểu thư……!? Chuyện này là sao vậy!?」

「Suzune, đừng rời khỏi tôi……!!」

Hướng về người bạn cũng đang hoảng loạn phía sau, Tamaki cất tiếng hét. Tình thế xoay chuyển cực nhanh, lao thẳng về phía tồi tệ nhất. Nàng nhìn sang Murasaki. Nàng ta cũng chưa kịp nắm rõ tình hình. Huống hồ, yêu đao trong tay nàng vốn đang dùng để khống chế thuật sư Miyataka. Như lúc mới nãy bị đánh lén, chẳng thể nào cử động được. Ái nữ nhà Ako chỉ có thể lia ánh mắt khắp nơi, phân vân đến tột cùng. Về phía công chúa Emishi, con quái khuyển đứng chắn, chẳng thể nào tiếp cận.

『GRUUU!!!』

「……!!」

Phải làm gì đây, nàng dồn hết tâm trí để tìm lối thoát, nhưng thời gian không cho phép. Con thú trước mắt gầm vang. Ánh mắt vừa hướng tới, nó đã nhảy bổ vào.

「K… khốn kiếp!!?」

Vì Suzune còn ở đó, không thể né tránh. Tamaki lập tức thủ thế đón đòn. Và…… ngay khoảnh khắc sau, con quái khuyển lao vụt qua bên cạnh nàng, nhào thẳng vào đám Emishi phía sau.

「Eh……!!?」

Tamaki ngẩn người, miệng há hốc sững sờ. Nàng không sao lý giải nổi vì sao sát ý rõ ràng nhắm vào mình bỗng đổi hướng. Tiếng gào thét, tiếng la hét, tiếng kim loại va chạm. Đám Emishi vây quanh, con chó khổng lồ dùng thân thể, dùng nanh, dùng vuốt càn quét dữ dội. Tamaki chẳng thể theo kịp. Nhưng không chỉ nàng, chẳng ai theo kịp cả.

Ngoại trừ một người.

「Ara, thế là xong rồi nhỉ?」

「Kyaa!!?」

「C… cái gì!!?」

Ngay sau đó, một bóng người lướt qua. Tựa hồ vũ y  của tiên nữ, nhưng thực ra chỉ là y phục rách bươm buông thõng, khiến thân thể phơi bày gần như nửa phần, song dường như kẻ ấy chẳng bận tâm, bởi không hề mang thương tích. Trong tay, nàng ta ôm lấy công chúa Emishi, đáp xuống ngay bên cạnh Tamaki.

Bàn tay bị xuyên thủng vì lưỡi kiếm, máu vẫn ròng ròng nhỏ xuống, thế nhưng nữ nghi phạm nhà Miyataka lại ung dung đáp đất cạnh nàng.

「Eh!? S… sao có thể……!!?」

「Nhìn mà không hiểu à? Ta thoát ra đấy. Haa, cuối cùng cũng rách mất rồi. Bộ y phục này đắt lắm đó biết không?」

Cảnh tượng trước mắt khiến Tamaki bàng hoàng, chẳng thốt nên lời. Thuật sư Miyataka khẽ xoay tròn người như đang múa, như thể đang trình diễn một màn ảo thuật.

Mánh khóe thật đơn giản. Bộ y phục kia kỳ thực dày hơn vẻ ngoài, thân thể nàng lại thon gọn hơn dự đoán. Yêu đao tuy có trói buộc, nhưng chưa hề siết chặt. Nếu chấp nhận để y phục rách nát, lại thêm cơ thể đủ mềm dẻo, thì việc thoát ra chẳng phải bất khả.

Qua những vết rách ở y phục, lộ ra làn da trắng như sứ, cánh tay chân mảnh mai, cùng bầu ngực… dù không quá đầy đặn, nhưng cũng có độ nở rõ ràng……

「Hả? Bầu ngực…?」

「Này, rắn con! Mau xử lý bọn chúng đi!」

Sự thật cuối cùng ấy khiến Tamaki vô thức kinh ngạc. Và tiếng hô cùng tiếng nổ vang của nữ thuật sư ngay lập tức xóa nhòa nỗi kinh hãi trong lòng nàng.

「Dám thoát ra mà còn lên giọng hả…!!?」

Cùng lúc với tiếng gầm giận dữ của Murasaki, con xà khổng lồ bằng lưỡi kiếm quẫy loạn dữ dội. Như muốn che chở cho Tamaki và mọi người, như muốn bảo vệ công chúa Emishi, đồng thời hất tung bọn thích khách đang vây quanh. Dùng chính thân thể khổng lồ, hoặc những mảnh vật liệu văng tung tóe, nó quét sạch bọn địch. Khi Tamaki đưa mắt nhìn, thấy Murasaki đang nghiến răng căm tức, gườm gườm nhìn nữ thuật sư Miyataka. Dù đầy cảnh giác, nàng lại không ra tay ngay.

「Murasaki-sa……」

「Ta hiểu cảm giác của cô. Nhưng giờ hãy kìm lại. ……Ít nhất, 『Lúc này』, có thể xem cô ta như đồng minh cũng được」

Không đợi Tamaki kịp mở miệng, Murasaki đã dứt khoát nói vậy. Giọng lộ rõ sự phẫn nộ, mặt mày cau có, nhưng lời nói lại chắc như đinh đóng cột.

Có vẻ như, trong mắt nàng, Shinobu của gia tộc Miyataka đã tạm thời không còn bị xếp vào hàng ngũ kẻ địch nữa. Chẳng lẽ đã có cuộc trao đổi nào đó mà Tamaki không hay biết?

(Tình thế này…… quả thực có nhiều điểm bất thường. Nhưng liệu có thể tin tưởng đến mức đó sao?)

Nghĩ đến việc chỉ mới nãy thôi còn đối đầu đổ máu, Tamaki khó lòng tin tưởng được. Shinobu, rốt cuộc đứng ở vị trí nào? Kẻ thù của kẻ thù, chưa chắc đã là bạn. Huống hồ……

「Đừng lơ đãng. Nhìn kìa, phía sau có kẻ mới tới đấy?」

「……!?」

Tamaki bất ngờ bắt lấy thanh kiếm đẫm máu bị ném tới, rồi theo bản năng vung ngược về sau. Tiếng kim loại chát chúa vang lên. Hai tên Emishi vừa bổ xuống đã bị chặn lại sát sao. Đỡ được đòn, nhưng Hoàn không giấu nổi sự hoang mang.

「……!? T… tại sao chứ!!? Sao các ngươi lại làm chuyện này……!!?」

「Chuyện đó, chẳng phải rõ rành rành rồi sao?」

Đáp lại tiếng hét đầy phẫn nộ của Tamaki, lại là giọng của nữ thuật sư Miyataka. Cùng lúc ấy, ngay trước mắt Tamaki, hai kẻ Emishi đang dồn ép trong thế đấu kiếm chợt bị những nhánh cây mọc vọt ra đâm xuyên người. Máu phun xối xả, thân thể co giật, dịch thể bị hút cạn…… Khi Tamaki quay lại, thấy Shinobu đang đứng đó, từ lòng bàn tay nàng mọc ra cành cây…… hay đúng hơn, phải nói là「đâm chồi」.

「Đó…… là……!!?」

「Chuyện này sau sẽ rắc rối lắm đấy? Hạt giống đã lọt vào vết thương rồi mà. Những cái rễ mọc bám, tất cả phải nhổ sạch ra mới được.」

Nhìn loài thực vật hút máu mọc ra từ chính bàn tay đã từng bị mình đâm xuyên, Tamaki sững người, lờ mờ đoán ra nguyên do. Ắt hẳn khi dùng ống tẩu đâm xuyên tay nàng để trói buộc, hạt giống yêu mộc giấu trong bát lửa đã kẹt vào vết thương. Nó hút máu chủ nhân mà nảy mầm, bén rễ, rồi đồng hóa với cánh tay…… Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ rợn người.

Nhưng không, lúc này còn quan trọng hơn……!!

「……!! Đ-Đừng lại!! Quá đáng rồi đó!? Hút thêm nữa thì chúng sẽ chết mất!!」

Kinh hãi trước cánh tay của Shinobu, Tamaki run giọng khẩn cầu.

「Chúng ta là trừ yêu sư!! Nhiệm vụ là diệt yêu trừ ma!! Không phải samurai, cũng chẳng phải binh lính!! Giết người không nằm trong bổn phận!! Chỉ cần vô hiệu hóa là quá đủ rồi, đúng không!?」

「Giết người, sao……?」

Trước lời khẩn thiết của Tamaki, Shinobu ngoái lại, nhếch mép cười khẩy. Cười nhạo. Và những dây leo mọc từ vết thương lập tức quấn lấy tên Emishi, lột toạc mặt nạ chúng.

「Hii……!?」

「C… cái gì thế này……!?」

Không chỉ Tamaki, mà cả Suzune và công chúa Tamamo cũng rùng mình kinh hãi. Dễ hiểu thôi, bởi sau lớp mặt nạ bị xé ra, hiện lộ là khuôn mặt biến dạng tựa loài dơi quỷ.

「Ta đã thấy lạ, với những kẻ chỉ là yêu giả tạo mà lại chiến đấu khéo léo đến thế…… Quả nhiên, đây là một dạng yêu hóa sao!!」

Murasaki, vẫn đang điều khiển yêu đao tàn sát bọn Emishi xung quanh, buông lời khinh miệt. Yêu hóa, bí thuật biến đổi thân thể bằng yếu tố phi nhân loại. Không chỉ ghép thêm bộ phận, mà là cải tạo cả cấu trúc cơ thể.

Thứ ghê tởm đến tận cùng, sự tồn tại của chúng chính là báng bổ.

「Có vẻ chúng nuốt dịch thể rồi biến đổi từ bên trong. Có lẽ cả cấu tạo nội tạng lẫn số lượng cũng đã khác hẳn rồi…… Này, với gương mặt đó, còn gọi là con người được không?」

「Chuyện đó……!!」

Tamaki định phản bác, nhưng ngay khi kẻ dị hóa kia bật tiếng gào quái vật, nàng lại nghẹn lời.

(Không được! Mình phải nói gì đó……!!)

Những người từng bị yêu hóa cũng chính là bạn bè, ân nhân của Tamaki. Phải phản bác mới đúng. Nhưng với bộ dạng này…… 「Đừng đánh giá người khác qua vẻ ngoài」chỉ là lời đẹp đẽ. Khi hình dạng đã ghê rợn như thế, lại không phải đồng minh, Tamaki không sao biện hộ được.

「……Xem ra ngươi đã có câu trả lời rồi nhỉ?」

「!? Đ-Khoan……!?」

Sự im lặng do chần chừ được Shinobu coi như câu trả lời. Ả nheo mắt cười khẩy, rồi bất chấp lời ngăn cản, ra tay kết liễu. Nhánh cây cắm phập vào trán. Cơ thể run bắn, dịch thể bị rút sạch. Hiểu rõ thứ cây hút máu kia đang nuốt gì, Tamaki chỉ muốn nôn thốc.

Ầm một tiếng, hai cái xác cạn khô ngã vật xuống sàn như hai mảnh rác. Tamaki trào dâng phẫn nộ tận đáy lòng trước sự tàn nhẫn vô nhân đạo ấy.

「Ngươi…… ngươi đúng là……!?」

「Ara? Nếu có phản đối thì cứ nói. Nhưng, vì sự an nguy của công chúa và nữ tỳ nhỏ kia, thì dứt khoát mọi việc chẳng phải tốt hơn sao?」

「Kyaa!?」

Nói vậy, Shinobu ném ánh nhìn ra phía sau lưng Tamaki, rồi buông công chúa Emishi xuống nền nhà, giọng điệu gian xảo vô cùng.

Tamaki câm lặng, nhưng ánh mắt đầy sát khí. Nói cho cùng, lời ả ta không sai. Nhưng nghe chính miệng nữ thuật sư này nói thì càng đáng ghét. Vì rốt cuộc, chẳng phải ả cũng chính là một nguyên nhân khiến cục diện thành ra thế này sao……!?

「Ara ara, đừng nhìn ta bằng ánh mắt đầy mãnh liệt như vậy chứ? Ngươi muốn nói là ta đã làm rối tung cả tình thế này lên chứ gì…… Nhưng ngược lại, việc chỉ phải đối phó với một vị thần thôi đã là『dễ chịu』lắm rồi đấy?」

「『Dễ chịu』sao? Đừng có nói nhảm……!!?」

Lời lẽ của Shinobu khiến Tamaki phẫn nộ cực độ. Thảm cảnh máu đổ, biết bao sinh mạng mất đi này mà gọi là『dễ chịu』? Thật nực cười quá mức!!

「Xin hãy dừng lại đi, Tamaki-san. Lời ả kia nói, quả thực chính xác. Trong tình thế này, như vậy đã còn là dễ chịu rồi」

「Murasaki-san!?」

Sao lại có thể nói thế được!? Tamaki suýt bật hỏi thì liền bị con gái nhà Ako trừng mắt, buộc phải nuốt lại.

「Lời than phiền hay giải thích, để sau hãy nói. Hiện tại, chúng ta không có thời gian để lãng phí vào những chuyện vặt vãnh này」

Đúng vậy, chẳng còn lúc nào để đôi co. Bởi vì, ngay trong khoảnh khắc đó, mọi ánh mắt đều bị tiếng động kia lôi kéo về phía con thú dữ.

『GRRRRRRR…!!』

Nó gầm gừ, đôi mắt dữ tợn khóa chặt lấy Tamaki và đồng đội. Toàn thân nó đang cắm chi chít gươm giáo.

「Kết thúc sớm hơn ta tưởng đấy. Giá mà chúng cùng chết lẫn nhau thì tốt nhất, nhưng…… đòi hỏi thế thì tham lam quá nhỉ」

Murasaki thu hồi yêu đao vừa quét sạch bọn địch, xoay lưỡi kiếm hướng thẳng về phía cự khuyển, khẽ bĩu môi.

Số thích khách Emishi đã tràn vào gian phòng lên đến hai mươi. Sáu kẻ bị yêu đao của Murasaki chém tan, hai tên bị Shinobu xử lý. Còn lại mười hai cái xác nằm la liệt dưới chân con quái thú khổng lồ, bị xé xác, cắn chết, giẫm nát…

「Dù có suy tàn, suy đồi, nhưng quả là thần cách vẫn là thần cách. Đám lính Emishi bị yêu hóa tầm thường kia làm sao địch nổi」

Người vừa nói vậy, từ lỗ hổng trên trần nhảy xuống, chính là Shirawakamaru. Cậu vừa phong ấn sáu tên Emishi ở mái nhà và sáu kẻ bị đánh bật lên trước đó, tổng cộng mười hai tên, xong mới nhập trận.

「Khổ cho ngươi phải bắt sống bọn chúng rồi. Ta mà vừa chém vừa giam giữ vừa đối phó con kia thì đúng là khó khăn lắm」

「À, mà có rảnh rỗi thì việc này cũng chẳng dễ đâu」

「Hử……!?」

Lời cảm tạ của Murasaki được Shirawakamaru đáp lại nhiều hơn mức cần thiết. Nàng cau mày bực tức, nhưng khẽ ho một tiếng, lấy lại bình tĩnh rồi chăm chú nhìn thẳng về phía trước.

「Yêu khí mạnh…… lại lẫn chút thần khí nữa」

Trong đầu cô thoáng hiện lên ký ức về Địa Mẫu Thần, sơn thần, hay cái bóng tàn dư sau khi chúng bị hạ gục…

Thoái thần, thần cách suy đồi thành yêu cách. Nhưng thứ này thì……

「『Hyouga Ginka Shirainu Mikoto』」[note79172]

「Eh…?」

「Tên của nó. Chính xác thì đã qua nhiều đời và giờ thì sắp sa đọa hoàn toàn rồi. ……Tên gọi biểu lộ bản chất, mà gọi nó là Ginka thì quả là cái tên dễ thương ghê, nhỉ, công chúa?」

Shinobu liếc xuống công chúa Tamamo đang run rẩy ngồi bệt dưới đất mà cười hỏi. Nàng chỉ biết rơm rớm nước mắt. Ngay lập tức, con tà khuyển gầm vang. Tamaki và những người còn sức chiến đấu vội xông lên chắn trước, Suzune lập tức dìu công chúa lùi ra sau để tránh nguy.

「Đáng sợ quá……」

「Cái danh thần ấy, ta từng nghe qua. Hình như đã bị tiêu diệt từ lâu……」

「Ra là vẫn chưa bị tận diệt. Hơn nữa còn khéo léo bám lấy huyết thống miko ngày xưa…… gan góc thật đấy nhỉ?」

Lời nói đó là chất xúc tác. Ngay lập tức, con chó khổng lồ lao tới với tốc độ nhanh như chớp, nhưng nó không thể chạm tới mục tiêu. Bởi từ phía sau, vô số lá phù bay lượn tấn công nó.

『Gyaa!! Gyaun!? Grrrrrhhhhh!!?』

Thuật pháp Shinobu dùng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là phù chú được gia cố bằng chú ấn cứng rắn như lưỡi dao. Chúng ào ạt bủa vây từ mọi hướng, xé rách lớp lông, chui vào tận vết thương, cứa nát từng thớ thịt của con chó trắng… không, giờ đã xám, hay đúng hơn là đen.

『Grrr!? Grrrrhhhhh!!?』

Nó vùng vẫy xé rách vài lá phù, nhưng tựa như con gấu bị đàn ong vây quanh, mọi nỗ lực đều vô ích. Dù chưa phải chí mạng, máu vẫn không ngừng tuôn, thịt bị gặm nham nhở.

Vấn đề là, nó chịu để bị đùa giỡn như thế này được bao lâu…

『GRROOOOAAAAHHHHH!!』

Dường như hiểu rằng phí công, cự khuyển bỗng xoay người né phù, rồi bất ngờ lao thẳng về phía Tamaki và đồng đội. Há rộng miệng, nó vừa gầm vừa lao vào.

「Cắt cổ nó đi!!」

Chỉ cần một tiếng gọi, tâm ý đã tương thông. Con xà đao lập tức chắn đường, bổ thẳng vào mặt con thú…

Ngay sau đó, đầu rắn bị đánh bay, bởi một nhát vuốt từ chân trước dữ dội của cự khuyển. Quả đúng là một đòn xứng danh thần khuyển.

Nhưng đối với xà đao, thế chẳng có nghĩa gì…

『!!!』

『GUOO!!?』

Thân rắn mất đầu gục xuống, nhưng cái đuôi lại vung trúng ngang sườn cự khuyển, quật nó dập mạnh vào tường. Máu phun ra từ miệng thần khuyển.

「Ginka!?」

「Xem kìa, quỷ dữ đã kịp đuổi theo rồi đấy」

Công chúa Tamamo hét lên trước cảnh tượng thảm khốc trước mắt. Ngay bên cạnh, tiểu thư nhà Miyataka chế giễu. Hướng về con chó khổng lồ vừa bò ra khỏi tường, những lá phù trước đó lại ào ào lao tới, như dòng nước lũ, như tuyết lở.

Tiếng rít đau đớn của thần khuyển vang vọng khắp gian phòng. Máu tươi văng tung tóe. Tamaki và Suzune nhăn mặt trước cảnh tượng tàn bạo, còn công chúa Emishi thì tái nhợt cả mặt.

Người còn lại thì tuyệt nhiên chẳng mảy may thương hại, cũng chẳng hề lơ là…

「Tiểu thư Ako?」

「Biết rồi!!」

Đáp lại lời gọi của thuật sư Miyataka, Murasaki đáp lại ngay, đầy miễn cưỡng. Và rồi…một tiếng gầm rền vang. Làn hàn khí quét ra làm đóng băng căn phòng, nghiền nát hàng loạt phù chú đang bám trên thân cự khuyển. Xà đao không đầu tuân lệnh Murasaki lập tức lao vào cản. Thân rắn đã đóng băng liền vỡ tan vì cú va đập kế tiếp.

Con chó đẫm máu, toàn thân bị xẻ thịt, tiến tới gần.

「Đừng hòng làm loạn!!」

Murasaki dùng thanh đao dự phòng chặn móng vuốt vung tới. Cú thứ hai cũng thế. Nhưng đến cú thứ ba, thanh đao, vốn là một vũ khí chất lượng, bị bẻ cong.

Cú vuốt sắp giáng xuống đầu Murasaki, đang kinh ngạc, bị chặn lại bởi nhát đâm phản xạ của Tamaki từ bên hông. Thanh kiếm của nàng đâm sâu vào cánh tay con chó khổng lồ, đúng vào phần da thịt bị lột trần bởi các lá phù.

『GRRRROOOHHHH!!?』

Tiếng gào thống khổ vì cơn đau dữ dội. Trọng lượng của Tamaki khiến thần khuyển mất thăng bằng. Cú đánh bằng cánh tay trở thành vô ích, và nó ngã xuống sàn.

「『Trói chặt nó』」

Giọng nói trong trẻo của thiếu nữ vang lên như một bài hát, và theo đó, dây thừng trói chặt lấy cơ thể con chó.

Đó là sợi dây được làm từ tơ nhện thu hồi từ hang ổ của một vị thần suy đồi trước đây, được chế tác thành một công cụ đơn giản nhưng cực kỳ chắc chắn, dễ dàng cứa vào thịt kẻ bị trói, khiến chúng khó lòng thoát ra.

『GUOO!!』

「Ngây thơ quá đấy!!」

Thần khuyển, nằm bẹp dưới sàn, ngẩng đầu trong nỗ lực kháng cự cuối cùng. Hơi lạnh phát ra còn dữ dội hơn trước, lập tức biến căn phòng thành một ngọn núi tuyết giữa mùa đông.

Đáng tiếc, nó bị chặn lại bởi bức tường vô số lá phù xuất hiện từ hư không.

「Vô lễ……!!」

Thanh yêu đao do Murasaki điều khiển, trong khi tái tạo cơ thể, dùng đuôi đập mạnh vào hàm con thần khuyển. Tiếng kêu thảm thiết như khóc lóc của con thú. Nhưng ngay lập tức, sợi dây tơ nhện như con rắn quấn chặt, ép nó im lặng.

Tự do của nó hoàn toàn bị tước đoạt.

「Không, Ginka!? Ginka…!? Á!?」

「Này, đừng có lao tới chỗ nguy hiểm như thế chứ? Dù sao công chúa cũng là lá ngọc cành vàng sắp xuất giá kia mà」

Nhìn thấy bạn mình rơi vào tình trạng thê thảm, công chúa Tamamo không kìm được mà lao tới. Nhưng vai nàng bị nữ thuật sư Miyataka giữ chặt.

「Tại sao? Tại sao lại thành ra thế này……」

「‘Tại sao’ à…… Chỉ là kết cục tất yếu của một con thú không biết thân phận thôi. ……Đừng nhìn ta bằng ánh mắt ấy chứ, tiểu thư Ako?」

Công chúa Tamamo để lộ những giọt lệ nơi khóe mắt, nức nở. Shinobu thì thầm với giọng cợt nhả, trong khi Murasaki nhìn ả bằng ánh mắt khinh miệt, khiến Shinobu buông lời châm chọc.

「……Sau này còn cần phải hỏi kỹ công chúa Tamamo về mọi chuyện. Nghĩ đến thân phận công chúa, ta khuyên cô đừng xúc phạm quá đáng. Hay là, trong mắt cô, thế vẫn ổn sao?」

Đối mặt với lời chỉ trích của Murasaki, Shinobu nhún vai. Nụ cười méo mó trên môi ả ẩn chứa chút bối rối.

「……Vậy, ta giao việc giải thích lại cho cô nhé?」

Murasaki gật đầu nhẹ trước câu trả lời của Shinobu. Rồi nàng giải thích, hướng về công chúa Tamamo, về tình trạng của con quái vật trước mặt và cách xử lý nó.

「Có vẻ như công chúa rất yêu quý nó, nhưng đáng tiếc, chúng tôi không còn cách nào khác ngoài việc xử lý nó.」

Murasaki bằng tông giọng dịu dàng nhất có thể, nhưng lời nói vẫn lạnh lùng.

「Vì nó…… là một tồn tại phản loạn sao……!?」

Công chúa bật khóc, giọng run rẩy chất vấn. Dù lời lẽ lịch sự, song giọng nàng vẫn lộ rõ vẻ  oán trách.

「…Đó không phải vấn đề chính. Hãy nhìn xem, hình dáng của nó」

Murasaki chỉ tay vào con thần khuyển bị trói chặt, chỉ vào bộ lông đen kịt bị nhiễm ô uế của nó.

「Theo đánh giá của chuyên gia như tôi, đó là một loại chú nguyền. Một chú nguyền yêu hóa.」

Thần không phải là thực thể tuyệt đối hay bất khả xâm phạm. Dù là tồn tại cao cấp, cũng chỉ đến thế. Có vô số cách để kéo thần xuống. Bản thân xứ Phù Tang đã từng tiêu diệt những thần cách bị đẩy xuống thành tồn tại thấp kém mà không cho phép chúng tìm kế thừa.

「Với mức độ ô uế như thế, không còn cách nào để cứu vãn cả… Nếu tôi đoán đúng, khi công chúa gặp nó lần đầu, nó chỉ là một chú chó con thôi, đúng không?」

「……Đúng vậy. Một con cún nhỏ, dễ thương, lông trắng mềm như bông, lại thân thiện……」

「Nhưng công chúa cũng tận mắt thấy nó xé xác bọn Emishi rồi, đúng chứ?」

「……!?」

Lạnh lùng, Murasaki chỉ ra sự thật. Công chúa Tamamo ngập ngừng vài giây, rồi gật đầu xác nhận.

「Con thú trong ký ức của công chúa có phải là loại sẽ làm những việc như thế không?」

「Không!!? Không bao giờ!! Nó không làm những việc đáng sợ như thế…!!?」

Nó từng là một chú chó nhút nhát, thậm chí sợ hãi ngay cả một con côn trùng nhỏ, luôn trốn sau lưng nàng. Vậy mà giờ đây…!!

「Đúng vậy. Nhưng giờ nó đã khác. Hãy nhìn cái cách nó gầm gừ hung tợn kia. Ngay cả bây giờ, nó vẫn đang cố tấn công công chúa. Đầu óc nó giờ đã như yêu quái, không còn là chú chó con trong ký ức của công chúa nữa.」

「…!? Nhưng, nhưng mà…!!?」

Dù cố gắng phản bác, nàng không tìm ra câu trả lời. Cảm xúc thì chống đối, nhưng lý trí lại thừa nhận lời Murasaki. Sự bướng bỉnh trẻ con không thể thay đổi được gì. Dù sao, công chúa Tamamo cũng không có sức mạnh để làm được gì khác.

「Nhiệm vụ của trừ yêu sư là trừ yêu diệt ma. Với con thú đó, sống sót trong tình trạng thảm hại như thế này chỉ là một sự sỉ nhục. Đây thậm chí còn là lòng thương xót đối với những kẻ không thể cứu vãn.」

「……Thương xót……」

Công chúa Emishi lặp lại lời Murasaki, nhưng vẫn chưa thể hoàn toàn chấp nhận. Thấy nàng còn thiếu một chút thuyết phục, Murasaki nghiến răng.

「Mà này, không ngờ con côn trùng bẩn thỉu lại lẻn được vào bên cạnh công chúa của dòng dõi Saeki nhỉ? Ara, nếu chuyện này đến tai các quý nhân trong triều đình, không biết sẽ ra sao đây…」

Lời nói mang tính đe dọa khiến vẻ mặt công chúa Tamamo càng thêm thảm hại. Với một cô gái mới vừa qua mười tuổi, được nuôi dưỡng trong lồng kính, những lời này quá cay nghiệt.

「Shinobu-san, cô không biết giữ lời lẽ à? Thiếu lễ độ với công chúa thế này sao?」

「Quả thật vậy nhỉ? Ta đúng là chưa thể hiện đủ lễ nghĩa với vị công chúa che chở cho một quái vật đã bị triều đình truy sát đấy nhỉ?」

Hai bên đấu khẩu.  Đối phương là người phục vụ dưới trướng Thiên Hoàng, và sự việc này chính là sự trao đổi bằng việc tộc Saeki Shirainu đưa binh xuất chinh cho triều đình. Giờ phút này, việc hủy bỏ thỏa thuận ấy là điều không thể. Ép người Emishi phải nhượng bộ, để lúc khác cũng được. Giờ đây, thứ cần thiết là binh lực.

Thời gian là vàng. Chẳng lẽ các ngươi định làm rối tung mọi chuyện ngay tại đây sao? Người cho phép ngươi đến nơi này, lẽ nào lại trao cho ngươi quyền hạn đến mức ấy? Murasaki cất tiếng hỏi bằng ánh mắt, đầy nghi ngờ.

「……Ta đã hơi quá lời rồi. Xin thứ tội」

Trước sự chất vấn im lặng ấy của Murasaki, Shinobu đành hạ mình xin lỗi. Một lời xin lỗi đầy kiểu cách, lễ nghi đến giả tạo. Thái độ đó càng khiến Murasaki khó chịu hơn… nhưng chẳng còn dư dả thời gian để đôi co.

「Tamamo-hime-sama. Người đã chuẩn bị tâm lý rồi chứ?」

「……Xin hãy làm sao cho, được yên ổn nhất có thể」

Đó là lời xác nhận dịu dàng, nhưng cũng mang chút thúc giục. Đáp lại chỉ là âm giọng khàn đục, đầy mâu thuẫn, cất lên sau bao giằng xé. Murasaki khẽ gật đầu, bước đến bên công chúa Tamamo.

「Thần sẽ bảo hộ người. Hãy đi thôi. Việc này dù có chứng kiến đến cuối cùng cũng chẳng phải thứ dễ chịu gì…… Cô lo liệu được chứ?」

「Ta vốn dĩ đến đây là vì chuyện này mà? Vậy thì cứ giao phó cho ta đi?」

Trước lời đáp hời hợt ấy, Murasaki khẽ nhíu mày. Nàng hừ khẽ một tiếng, ánh mắt chuyển sang Suzune.

「Hầu nữ, hãy đi cùng công chúa Tamamo một lúc. Cả ngươi cũng đang bị nghi ngờ đấy. Tốt hơn hết là nên thể hiện thành ý của mình đi」

Lời lẽ thì gay gắt, nhưng đó cũng là sự quan tâm riêng của Murasaki. Nàng hiểu rất rõ, kẻ quyền cao chức trọng thường lấy mạng kẻ hầu hạ để làm con thằn lằn tự chặt đuôi nhằm xoa dịu tình thế. Giao phó vai trò này cho Suzune chính là một nước đi quan trọng để cứu lấy nàng.

「Còn Shirawakamaru-san thì……」

「Tôi biết rồi. Cứ để tôi lo……Thêm một lát nữa thôi, có vẻ sư phụ tôi cũng sẽ tới」

Chưa để Murasaki nói hết lời, cựu tiểu đồng đã gật đầu. Gần như cùng lúc ấy, từ chú chim sẻ đưa tin bên tai vang lên tin báo viện binh đang trên đường đến, mọi lo lắng coi như tan biến.

Shirawakamaru nhận trách nhiệm thu hồi bọn yêu quái bị bắt giữ cùng việc giám sát thuật sư nhà Miyataka… Một mình có thể hơi quá sức, nhưng nếu cố vấn của Onizuki đang đến đây, thì hẳn sẽ chẳng có kẻ nào dám dở trò.

「Tamaki-san, cả cô nữa. Mục đích lớn nhất của cô hẳn đã đạt được rồi. Mau lại bên cô hầu nữ kia đi thì hơn?」

Sau khi cho công chúa Tamamo và Suzune rời khỏi gian phòng bị đóng băng, Murasaki lên tiếng gọi.

「Ừ… ừm……」

Trong lòng vẫn còn chưa thông suốt, chưa thỏa đáng, nhưng theo tiếng gọi, Tamaki vẫn cất bước hướng về phía cửa.

「Vậy thì chặt đầu và xuyên tim cùng một lúc…… cô làm được không?」

「Yên tâm đi. May thay nhờ cái mầm ký sinh trên cánh tay này……」

Phía sau lưng, hai trừ yêu sư đang điềm nhiên đối đáp. Nữ thuật sư Miyataka thậm chí còn có vẻ khoái trá, dường như đang mong chờ giây phút thần diệt thần.

Dù vậy, cũng chẳng thể nói đó là trò tiêu khiển bệnh hoạn. Chỉ riêng luồng hàn khí ban nãy, với một đại yêu kém cỏi, đã đủ lấy mạng trong chớp mắt. Vốn dĩ, trước khi quyền năng còn chưa bộc phát thêm, giết ngay là lựa chọn duy nhất đúng đắn.

Đúng vậy. Đó là hành động chính xác… nhưng mà.

「……」

「……Tamaki-san?」

Thấy Tamaki dừng bước, lặng thinh, Murasaki chau mày gọi. Nhưng Tamaki vẫn im lặng, rồi bất ngờ quay gót trở lại.

「? Cô quay lại làm gì?」

「Ara ara ara……」

Shirawakamaru nheo mắt đầy nghi hoặc khi thấy Tamaki trở về. Còn người kia thì… chẳng hiểu sao lại tỏ vẻ thích thú, như thể đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu.

Thái độ ấy khiến nàng bực bội, song vẫn cất lời đề nghị. Tin tưởng vào sức mạnh đang ngủ yên trong bản thân, nàng đưa ra đề nghị.

「Chuyện này… có thể… để tôi xử lý được không?」

Khuôn mặt căng thẳng, nhưng ánh mắt chất chứa quyết tâm, Hotoya Tamaki hướng về phía hai người mà cầu xin như thế……

 

-

「Đồ quái vật khốn kiếp!! Mau cút xuống địa ngục mà chết đi!!!!!」

Từ tận sâu trong cổ họng, tôi gào lên tiếng thét chẳng khác nào tiếng rống, vung lưỡi đoản đao đen kịt. Trong khu rừng, những thân cây và vách đá lần lượt bị nghiền nát bởi sóng siêu âm. Lợi dụng bụi mù đó, tôi vòng ra sau, nhắm thẳng vào gáy, ngay chỗ gần cột sống.

『『Gyaaa!1』』

「……!!?」

Tiếng gầm kép của con thú. Cùng lúc đó, khuôn mặt con quái vật ngoảnh thẳng về phía tôi. Tựa như loài cú, con sóc bay xoay cổ một trăm tám mươi độ, nhe răng cười nham nhở mà há toạc miệng. Tôi lập tức thủ thế phòng ngự. Nó đến rồi.

「!!!??」

Trong tiếng chấn động dữ dội, tôi bị thổi bay. Chỉ thoáng sau, thân thể tôi đã phá nát mấy gốc cây, rồi bị hất tung đập mạnh vào vách đá. Như trong manga, cơ thể bị ép dính vào đá. Từ toàn thân vang lên thứ âm thanh khó chịu khủng khiếp.

「Khặc, khụ……!!?」

Dĩ nhiên tôi chẳng thể nào cứ mãi mắc kẹt trong vách đá, mà ngay lập tức rơi thẳng xuống đất theo lẽ thường. Va chạm vừa dứt, âm thanh chói tai lại bật ra từ cơ thể. Theo cơn buồn nôn cuồn cuộn, thứ tôi nôn ra chỉ toàn dịch vị lẫn máu.

「Guh…… uh……?」

Không biết rốt cuộc đã bị đánh văng đi bao xa. May thay, dường như chưa bay đến tận biên giới của kết giới. Tầm nhìn của tôi chao đảo. Đầu đau như búa bổ. Cả cơ thể đau nhức. Như mọi khi thôi.

(…Không, lần này có hơi khác thường rồi…)

Tôi gắng kiểm tra tình trạng cơ thể. Bên trong dường như đã vỡ vụn… hóa thành chất lỏng. Khốn khiếp, tệ thật… Cánh tay méo mó như bún thiu? Không chỉ thịt mà cả xương cũng tan ra thành dịch sao?

「Khoác áo choàng hạng nhất, lại còn được ban cho gia trì chú thuật… mà vẫn thành ra thế này sao……!!」

Tiếng gào rống của Iruka vốn khác hẳn. Đây là sóng siêu âm, màng nhĩ chẳng cảm nhận được. Thế nhưng áp lực âm lại dày đặc, dường như không chỉ phá hủy bề mặt mà còn cày nát tận sâu bên trong. Cảm giác da thịt dưới biểu bì bị xay nhuyễn thành bột.

Nếu tôi nhớ không nhầm thì ở kiếp trước từng có thủ thuật y khoa dùng siêu âm phá hủy tế bào ung thư hay sỏi. Sóng âm hướng đích có thể đánh tan cấu trúc phân tử. Có lẽ vì vậy mà tái tạo cơ thể bị chậm trễ, DNA hay căn nguyên nào đó đang bị bẻ gãy tận gốc. Thật chẳng ngờ lúc này lại phải chạm trán một kẻ khắc tinh đến thế! 

…Dù vậy, vẫn còn sống sót sau khi ăn thẳng một chiêu như thế, e là bản thân tôi cũng chẳng phải hạng bình thường.

『『Kikiki!! Hihii!!』』

Tôi thở dốc, cố gượng gạo quỳ gối. Trước mắt tôi, con ngụy thần sóc bay vờ đắc ý rồi đáp xuống. Miệng nó méo xệch ra nụ cười gớm ghiếc… Hah, dám cười nhạo ta sao. Đúng là hạng tính nết bỉ ổi.

『Kikikikii!!』

『Kikiki!!』

『Guaooo!!』

「Và rồi, khách quý nối gót đến nữa sao……!!」

Trong màn đêm, từ nơi xa xăm, vô số thanh âm kỳ dị đang từng bước áp sát. Tôi đã được nghe kể từ trước, nào là 『Akaname』, 『Suiko』, lại thêm 『Onihitokuchi』… lũ quái vật của cấm thuật. Chúng chính là đội dự bị được giữ lại suốt chuỗi sự việc này. Có vẻ như đối phương quyết định tung ra chiêu bài dứt điểm rồi. Thật sự là tình thế ngàn cân treo sợi tóc.

「Không còn cách nào khác……!!」

Vốn dĩ tôi muốn dứt điểm chỉ với đoản đao… nhưng xem ra phải rút quân át chủ bài thôi. Tôi hít sâu, buông tiếng thở dài quyết ý.

Tôi giải phóng bản năng ẩn sâu trong thân thể. Và rồi, dòng thác yêu khí lẫn thần khí khổng lồ tuôn trào ra từ toàn thân!!

『『Kikikikii!!!!!????』』

Có lẽ chúng đã cảm nhận được điềm dữ cùng cơn rùng rợn. Con sóc thần hoảng loạn giương cánh bay lên với tốc độ kinh hồn. Gần như cùng lúc, nó há rộng cái miệng đến mức tưởng chừng lộn ngược cả mặt, tiếp tục phóng ra sóng chấn động vô thanh. Hết đợt này đến đợt khác, loạn kích trút xuống như bão tố. Những đợt tấn công bão hòa, dày đặc như mưa.

...Nhưng, tôi đã không còn ở đó nữa.

『Hãy rơi xuống đất đi……!!』

『『Ki……』』

Vừa ngoái đầu lại, con sóc thần đã ăn trọn cú đá xoay vào mặt. Tựa viên đạn pháo, nó cắm thẳng xuống đất. Cơ thể tôi, giờ đã hóa thành quái vật hình người quen thuộc, cũng lập tức lao theo. Một cú đá bồi thẳng vào bụng nó.

『『Gi, Gigii……!!!?』』

『Đồ trang trí, ta tịch thu...!!』

Khuôn mặt nó bị ép bẹp một nửa, bụng lõm sâu, thân hình nhục nhã cắm chặt xuống đất. Tôi vung đuôi, một bên cánh của nó liền bị xé toạc dễ dàng. Tiếng thét của ngụy thần vọt ra cùng tia máu phụt tung tóe, quả thật là thứ âm thanh khoái tai… không được không được. Quả nhiên khi hóa thành quái vật, tư tưởng của tôi bắt đầu lệch lạc. Thiếu con nhện ngốc kia kè kè bên cạnh, chỉ một thoáng lơi lỏng là suýt bị nhấn chìm.

『Kiki!!』

『……!!?』

Tôi lắc mạnh đầu, cố níu giữ lý trí. Nhưng đúng khoảnh khắc ấy,『Akaname』 bất ngờ ôm chặt lấy tôi từ phía sau. Tôi vội giật mạnh hất tung. Ngay lúc ấy, con sóc vùng lên, thổi bay tôi đi xa. Nó hất tôi ra, rồi chẳng kịp bay, bò bốn chân tháo chạy thục mạng.

『Đứng lại, đồ khốn……!!??』

Bị quăng quật, bị nện xuống đất liên hồi, tôi như con mèo bật dậy định truy kích, nhưng điều đó bất khả. Từ bốn phương tám hướng, lũ quái vật sản sinh từ cấm thuật thi nhau xông tới, vây hãm, hòng xé xác tôi thành từng mảnh.

「Cút đi!!!」

Lũ rác rưởi chẳng đáng để tâm. Vừa xông thẳng, tôi vừa dùng vuốt, dùng nanh, dùng đuôi, xé nát tất cả. Máu thịt tung bay ngập trời. Đến nỗi, sau cùng tôi chẳng buồn bận tâm đến chúng nữa, chỉ cắm đầu lao đi. Tôi chui thẳng qua miệng 『Onihitokuchi』, nghiền nát đầu nó mà xuyên qua.

Đằng xa, cái mông con sóc đã hiện trong tầm mắt. Tôi dồn lực vào chân, chuẩn bị tung cú nhảy vồ lấy nó. Nhưng ngay trước khi bật lên, từ hai bên bụi rậm, lại có kẻ địch lao ra. Những hình nhân, vung kiếm chém tới……!!

『Người…!? Không…!!』

Ngay khi thấy chúng, tôi lập tức hiểu ra bản chất. Bỏ cú nhảy, tôi vung vuốt.

『Gi……!?』

『Agyaa……!!?』

Đúng như dự đoán, lũ hình nhân bị xé toạc như giấy, ngã quỵ xuống đất. Có lẽ chưa chết ngay, nên tiếng kêu gào vang vọng nghe quái dị, song lại thấp thoáng bóng dáng con người…

『……!! Chết tiệt!!』

Gạt bỏ nỗi vương vấn trong lòng, tôi tiếp tục truy đuổi con sóc. Xét cho cùng,『Kappa』hay 『Akaname』cũng vốn là con người. Nhưng kẻ trước thì ý chí đã hoàn toàn bị xóa sạch, biến thành quái vật; kẻ sau thì chỉ là cái xác bị lợi dụng.

Nhưng lũ yêu nhân khi nãy… lại giống tôi. Dù ngoại hình ra sao, nhưng bên trong vẫn là con người. Là tư tưởng của con người. Thậm chí, có lẽ chúng còn giữ được phần người hơn cả tôi. Vậy thì, rốt cuộc từ đâu mới có thể gọi là giết người…?

『Đừng để tâm mấy điều vô ích……!!』

Tôi phủi bỏ những do dự vô nghĩa, dồn ánh mắt về phía trước. Mau chóng kết liễu mục tiêu. Cơ thể tôi không chịu đựng nổi nữa. Giữ lý trí trong trạng thái này càng lúc càng khó…

『Địch mới……!!?』

Tôi ngoảnh lại vung vuốt. Vung vuốt xong, lập tức hơi thở khựng lại. Bởi vừa nhìn ra thân phận của kẻ mới đến, sát ý trong tôi bỗng chùng xuống. Lưỡi kiếm và móng vuốt va chạm, găm chặt vào nhau.

『Ngươi…!!!?』

「Thật bất ngờ. Đã thành quái vật như thế, mà trước con người lại lưỡng lự sao……!」

Trước lời mỉa mai đó, gương mặt quái vật của tôi vặn vẹo dữ tợn. Vặn vẹo đến mức thảm hại, xấu xí cùng cực. Tôi đã chuẩn bị tâm lý từ lâu. Nhưng… xem ra thời khắc ấy đã thực sự đến.

「Kẻ cản đường đại nguyện của chúng ta, sẽ phải trả giá……!!」

Tựa như đang diễn thuyết cho đám Emishi xuất hiện từ rừng cây, gã đàn ông mang thân phận con người vung kiếm bổ xuống tôi một lần nữa. Tôi dựng vuốt lên, vung tay nghênh đón.

Và rồi……

Ghi chú

[Lên trên]
氷牙齦蝦白犬命/Băng Nha Ngân Hà Bạch Khuyển Mệnh
氷牙齦蝦白犬命/Băng Nha Ngân Hà Bạch Khuyển Mệnh
Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

Hi vọng main sẽ bị tra tấn trước mặt harem tiếp
Xem thêm
Bem nhau tá lả
Xem thêm
chương sau cho một tí tình cảm đi tác giả ơi
Xem thêm
Tfnc ad đẹp trai
Xem thêm