• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 9 - Từ miền quê chất phác lên thành phố, ai ai cũng một vẻ đáng sợ

Chap 121 (3)

3 Bình luận - Độ dài: 667 từ - Cập nhật:

 「...!!?」

Hang động tăm tối, thiếu nữ bỗng giật mình tỉnh lại. Vừa lấy lại ý thức, nàng liền rơi vào hoảng loạn. Đối diện với hoàn cảnh hiện tại của bản thân, nàng không khỏi bàng hoàng kinh hãi.

Đây rốt cuộc là chuyện gì? Nơi này là chốn nào? Thiếu nữ run rẩy khi nhận ra mình đang ở trong một không gian mờ tối lạnh lẽo.

Nàng cố lục lọi ký ức. Phải rồi, quê nhà của nàng đã không còn tồn tại. Một tháng trước, lũ yêu quái đã cướp đi tất cả. Dù sau đó, các trừ yêu sư cùng binh đoàn đã đến và tiêu diệt lũ yêu quái báo thù cho gia đình nàng… nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.

Nhà cửa, tài sản, gia đình, người thân, tất cả đều tan biến, thiếu nữ chẳng còn cách nào khác ngoài việc cùng những người dân làng còn lại rời bỏ quê hương mà đi. Với số người sống sót chưa đầy một phần tư so với trước, việc tái thiết ngôi làng hoang tàn là điều bất khả thi.

Trên hành trình lưu lạc, nàng sống qua ngày bằng những mẩu lương thực và chút tiền bạc còm cõi kiếm được từ đống đổ nát. May mắn thay, băng tuyết đã tan, và nàng còn có thể bám theo một đoàn thương buôn trên đường đi. Nơi đông người tụ họp, bọn đạo tặc lẫn yêu quái thường e dè mà tránh xa.

Rồi cuối cùng, nàng cũng đặt chân đến thành Quan. Nơi đây đã ngập tràn những kẻ lưu dân như nàng, từ khắp các ngôi làng đổ về, lang thang không chốn nương thân.

Việc tìm được công việc quả thực không dễ dàng. Nhưng nàng, có lẽ, vẫn còn chút may mắn. Bằng cách nào đó, nàng được nhận vào làm công ở một cửa tiệm trong thành. Lương bổng tuy chỉ như hạt cát, nhưng có chỗ ngủ cùng ba bữa cơm mỗi ngày đã là quá may mắn rồi. Một tháng trôi qua, khi nàng dần quen với công việc, nàng thầm tạ ơn trời phật.

Phải, nàng đã từng may mắn. Đáng lẽ nàng phải là người may mắn… cho đến khi phải đối mặt với kết cục này.

「Eh…?」

Nàng chợt nhận ra. Từ đâu đó vọng đến tiếng tụng kinh trầm bổng. Những lời thì thầm chân ngôn. Không, đây… không hẳn là tụng kinh. Có gì đó khác lạ. Ngôn ngữ khác? Một thứ tiếng của xứ lạ?

「Từ… phía bên kia…?」

Càng tiến sâu vào hang động, ánh sáng le lói như ngọn lửa trại dẫn lối, nàng lững lờ bước đi, tựa như con thiêu thân bị mê hoặc. Và rồi, từ trong bóng tối, nàng chứng kiến cảnh tượng ấy.

Một đống lửa lớn, xung quanh là đám vu sư dị hình đang lầm bầm nguyền rủa. Con thú hiến tế bị lột da, nội tạng phơi bày. Mùi tanh tưởi xộc vào mũi nàng. Một cảnh tượng quá đỗi báng bổ…!!

「Hiii!!?」

Nàng bật ra tiếng thét, nhưng lập tức đưa tay bịt miệng. Những kẻ tham gia nghi thức không ai ngoảnh nhìn về phía nàng. Có phải nàng đã che giấu được? Trong khoảnh khắc, nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm.

『AAAAAAAHHH…』

Tiếng gầm gừ rùng rợn vang lên từ phía sau khiến nàng lạnh toát sống lưng. Nàng chậm rãi quay lại. Và rồi, nàng hiểu ra.

Chúng không phản ứng không phải vì không phát hiện ra nàng. Mà vì chúng không muốn nhìn. Không muốn chứng kiến cảnh con mồi bị nuốt chửng.

…Bởi trước mắt nàng, con yêu quái dơi hai đầu đang ngoạm xé một con người, chẳng ai muốn nhìn cảnh ấy.

「A…」

Thiếu nữ định hét lên, nhưng điều cuối cùng nàng nhìn thấy là hình dáng tà thần dị hình đó, với hai cái miệng khổng lồ há to, lao thẳng về phía nàng….

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Ngắn thế nhỉ?
Xem thêm
chia ra mà ông
Xem thêm