Chương 9 - Từ miền quê chất phác lên thành phố, ai ai cũng một vẻ đáng sợ
Chap 129 (1)
3 Bình luận - Độ dài: 2,562 từ - Cập nhật:
「Chết tiệt! Lộ mặt đi!!」
Tiếng hét mang vẻ giận dữ của nàng vang lên. Cùng với tiếng hét, chiếc rìu được vung mạnh.
『SHAAAAA……!!』
Nàng né tránh một đòn lưỡi từ phía trước bằng thị lực động, chỉ trong gang tấc. Gương mặt của con『Akaname』lộ vẻ kinh ngạc, ngay sau đó bị một âm thanh chói tai làm nhăn nhó, bay vút lên trời.
「Và tiếp theo!!」
『SHA!?』
Tiếp tục gầm lên, nàng xoay người tận dụng lực ly tâm, đập vỡ sọ của con『Akaname』khác đang lao tới từ phía sau. Nàng đá mạnh, đẩy nó bay ra ngoài qua khung cửa sổ mà lũ quái vật đã xâm nhập.
「Thế này là xong! Hết rồi nhé…!?」
Cùng với tiếng hét ấy, căn phòng cuối cùng cũng được giải phóng khỏi sự ồn ào, chìm vào một bầu không khí tĩnh lặng nặng nề. Trong chốc lát, chỉ còn tiếng thở hổn hển vang vọng.
「Haahaahaa… Chết tiệt, bị trầy xước một chút à?」
Nữ lang nhân, sau khi tiêu diệt toàn bộ lũ quái vật xông vào từ cửa sổ của lữ quán, cố gắng điều hòa nhịp thở gấp. Khi nhận ra vết thương, cô chép miệng đầy bực bội.
Nang cúi nhìn xuống. Vết móng của con『Akaname』đã xẻo mất một mẩu thịt ở vai. Khi chạm vào vết thương, lòng bàn tay nàng dính đầy máu tươi đỏ thắm…
「Đ-đại tỷ…!?」
「I-Iruka-sama!? Cô có sao không……!!?」
Từ phía sâu trong căn phòng, Magoroku đã rút thanh đoản kiếm, và Mari, đang co ro như được bảo vệ sau lưng anh ta, đồng thanh gọi. Iruka nhún vai, mở miệng đáp.
「Hừ! Đương nhiên rồi, lẽ nào ta lại để thua đám tép riu này sao!!」
Nàng dẫm lên xác chết bất động, không còn cựa quậy, tuyên bố đầy kiêu hãnh.
「Thật tốt quá… Thật sự…」
「Tôi sẽ băng bó cho cô. Chờ một chút nhé.」
Mari thở phào nhẹ nhõm chân thành khi biết lời nói của Iruka không hề giả dối. Magoroku lập tức lục tìm hộp thuốc, kiểm tra vết thương của nàng.
「Đã bảo chỉ là vết xước thôi mà. Bôi tí nước bọt là xong… Aah!!?」
Iruka định từ chối việc băng bó phiền hà, nhưng ngay sau đó nang bật ra một tiếng hét nhỏ khi bị Magoroku đổ nước nóng còn sót trong ấm trà và cồn khử trùng mạnh lên vết thương.
「Nếu để nhiễm trùng thì phiền đấy. Nhìn lũ này… cứ như xác chết biết đi ấy. Không cẩn thận là nguy hiểm lắm.」
Phần sau Magoroku nói nhỏ để Mari không nghe thấy. Iruka liếc nhìn xác của lũ『Akaname』vừa tiêu diệt. Nang đành chịu thua, chấp nhận. Cơ thể bán yêu của nàng vốn mạnh mẽ hơn người thường, kháng lại bệnh tật tốt hơn nhiều, nhưng lòng tốt thì nên nhận lấy. Cũng chẳng mất gì cả.
「Nếu đã khử trùng thì ta muốn uống luôn cho rồi.」
「Haha, thứ này để uống thì mùi vị không ngon đâu…」
Magoroku cười khổ trước câu nói nửa đùa nửa thật của Iruka. Anh ta băng bó xong, kiểm tra lại vết thương, và Iruka nói lời cảm ơn.
「Mà này…」
Iruka liếc ra ngoài cửa sổ, hồi tưởng lại toàn bộ sự việc dẫn đến tình cảnh này. Mọi thứ diễn ra quá đột ngột. Có lẽ lũ quái vật đã chui lên từ cống ngầm hay gì đó. Chúng tấn công lữ quán, rồi cả khu vực quanh Sekimachi.
Cách đây không lâu, hình như có một vụ náo loạn ở nhà tắm công cộng dưới khu hạ lưu, khiến đám lính đồn trú tập trung về đó, làm chậm trễ phản ứng ban đầu… Không, đúng là phản ứng ban đầu đã bị chậm trễ. Quân đoàn đã phản ứng chậm.
Nhưng các trừ yêu sư lưu lại để thượng kinh thì hành động rất nhanh. Ba con đại yêu xuất hiện đột ngột đã bị tiêu diệt mà chẳng làm được gì đáng kể. Các gia tộc nhỏ cũng nhanh chóng nhận ra tình hình, xuống phố và tập trung tiêu diệt đám『Akaname』cùng lũ tép riu khác. Hiệu quả đến đáng kinh ngạc.
(Cơ mà ta không thích việc chẳng ai được phái đến phòng của bọn họ.)
Không chỉ riêng Magoroku và đồng bọn, nhưng việc bảo vệ những người thường trong lữ quán rõ ràng ưu tiên cho các nhân vật quan trọng hơn. Dù vậy, lẽ ra họ cũng nên cử ít nhất một tên đầy tớ hay ẩn hành đến chứ…
(Nếu ta không có mặt, chắc là nguy to rồi.)
Lúc bị phu nhân Onizuki ra lệnh ở lại để trừng phạt, nàng rất bực mình, nhưng… hóa ra lại là trong cái rủi có cái may sao?
-
「Thật sự, cặp phu thê đó đang nghĩ gì vậy nhỉ?」
Như thể không màng đến sự ồn ào bên ngoài, nàng thiếu nữ tóc màu mật ong thì thầm, rồi nhấp một ngụm từ chén trà trong tay. Sau khi uống cạn ngụm trà, nàng khẽ thở dài.
「Người có nghĩ ra được điều gì không?」
Nàng mỉm cười với vị khách ngồi đối diện. Đôi mắt xanh thẳm hướng về phía Hắc Điệp Phu Nhân, đặt câu hỏi.
「Thật đáng xấu hổ. Nói ra thì như phô bày sự vô dụng của bản thân, nhưng chẳng có câu chuyện nào đáng chú ý cả.」
「Thật đáng tiếc.」
Khi vị cố vấn của gia tộc Onizuki, cũng đang cầm chén trà, lắc đầu, tiểu thư Tachibana đáp lại bằng nụ cười thân thiện. Tuy nhiên, nụ cười của một thương nhân chẳng đáng tin cậy hơn yêu quái là bao. Trong lòng nàng ta đang nghĩ gì, ai mà biết được… Có khi đang thầm mắng chửi đồng minh trước mặt là vô dụng cũng nên.
Trong một căn phòng của lữ quán danh tiếng tại Shiraki no Sekimachi, Tachibana Kayo đang thưởng trà. Người tham gia chỉ có một, đó là phu nhân Onizuki Kouchou, cố vấn kiêm cựu phu nhân của gia tộc Onizuki. Trên danh nghĩa là buổi gặp gỡ thân thiện. Cũng không hẳn sai, nhưng cũng đầy âm mưu.
「Dù sao thì cũng thật phiền phức. Giữa lúc quan trọng này… lại có đám phá rối vô duyên xuất hiện nhỉ?」
「Đúng vậy, trong thành phố quả thực có những dấu hiệu khả nghi… nhưng ai ngờ chúng lại hành động lớn đến vậy.」
Đám phá hoại bất ngờ xuất hiện, tàn phá thành phố. Vụ náo loạn ở nhà tắm công cộng dưới khu hạ lưu vốn đã là vấn đề lớn, vậy mà chúng còn dám làm đến mức này.
「Thật sự, đúng là phiền phức!!」
Kayo càu nhàu, giọng điệu có phần trẻ con, cố ý làm ra vẻ hờn dỗi. Tuy nhiên, với tình hình đang bao vây Shiraki no Sekimachi, thái độ này lại có vẻ thiếu cảnh giác.
…Không, thực tế thì vấn đề mà họ coi trọng có sự khác biệt, dù nhỏ hay lớn, so với những gì nhiều người tưởng tượng.
「Hiếm khi nào Nhị tiểu thư vắng mặt thế này!! Giờ thì toàn bộ cuộc nói chuyện trước đó phải gác lại để quan sát tình hình thôi!!」
Với hai người họ, sự vắng mặt của đồng minh, và cũng là thủ lĩnh thực sự, nàng tiểu thư sắc hoa anh đào, là cơ hội. Việc hai người bí mật gặp nhau để bàn bạc hướng đi tiếp theo là điều tất yếu.
Ngô việt đồng chu… một liên minh giữa ba người, gần gũi nhưng không bao giờ hoàn toàn hòa hợp. Khi cần thì hỗ trợ lẫn nhau, nhưng hễ có cơ hội là tranh đoạt phần lợi của đối phương. Thật là một tình bạn đẹp đẽ biết bao?
…Vấn đề nằm ở sự bất thường của chàng ấy, và của thủ lĩnh.
「Ngươi nói muốn hỏi ý đồ thật sự của cậu ấy mà……」
Sự tan rã mối quan hệ chủ tớ giữa hai người do mưu đồ của cặp vợ chồng kia. Chuyện gì đã xảy ra với chàng và Nhị tiểu thư, không ai biết rõ. Tâm trạng của họ thay đổi ra sao, cũng chẳng ai hay. Chỉ biết rằng, một khi đã xuất hiện vết rạn, mọi thứ khó lòng trở lại như xưa. Vấn đề là liệu đó sẽ là điềm lành hay điềm dữ…
「Nghĩ lại thì thật liều lĩnh nhỉ? Chỉ tiếp cận thôi cũng khó khăn rồi. Hơn nữa trong tình hình căng thẳng này…… Người nghĩ cuộc nói chuyện có thể kết thúc êm đẹp sao?」
「Con bé đó trẻ con và tự cao thái quá mà. Không lẽ, thật sự định trốn ra trong tình hình này……」
Kochou nhớ lại một cảnh từ hôm trước, liên quan đến náo động của nàng tiểu thư Hotoya. Lời nói của Sumire lúc đó rõ ràng không chỉ đơn thuần là một hình phạt. Liệu ả ta đã đoán được quyết định của Onizuki Aoi từ trước? Hay là đang âm mưu phá hỏng kế hoạch đó?
「Bẫy… từ đầu đã là một cái bẫy rồi sao?」
「Không hẳn, có lẽ chỉ là tận dụng cơ hội thôi. Vụ náo loạn này chắc chắn là do ai đó đứng sau giật dây.」
Ngay sau lời nói đó, một tiếng gầm thét hấp hối vang lên từ xa. Âm thanh đổ sập của một thân hình khổng lồ làm căn phòng rung chuyển.
「…Tiếng vừa rồi là của phe ta sao?」
「Yên tâm đi. Chỉ là lão già nhà Miyataka diệt trừ một con yêu quái thôi.」
Trước câu hỏi của Kayo, Kochou mỉm cười quyến rũ, mang chút đắc ý. Không như Aoi trả lời thẳng thắn, Kochou vẫn đang bí mật triển khai các thức thần khắp thành phố. Nhờ mạng lưới giám sát đó, họ nắm được phần nào tình hình bên ngoài.
Thậm chí, họ biết cả việc nữ lang nhân đã xông vào phòng ai để cứu, và tình trạng của nhóm ba người Tamaki đang tìm kiếm. Người đầu tiên thì không cần can thiệp nữa, còn nhóm sau, họ đã để sẵn các thức thần dự phòng nhưng chưa định ra tay. Can thiệp không đúng lúc đôi khi không được cảm ơn mà còn bị phản đối. Giờ chưa phải lúc hành động…
「…Còn vị trí của Tomobe-san thì sao?」
Trước câu hỏi bất ngờ của Kayo, Kochou giữ nguyên nụ cười dán trên mặt, nhưng im lặng.
「…Nếu ngay cả hệ thống dò tìm của ta cũng không phát hiện ra, thì chắc chắn cậu ta đang sử dụng một số lượng lớn pháp cụ ẩn thân rồi.」
Giọng nói tao nhã vẫn trôi chảy như thường, không chút ngập ngừng. …Nhưng trong lòng nàng ta chẳng hề bình thản.
(Câu hỏi vừa rồi, mang ý châm chọc sao?)
Nói theo kiểu Nam Man, có lẽ là kiểu “mount” [note79073] chăng. Kayo từ đầu đã đảm nhận vai trò tài chính trong nhóm ba người, và nàng chấp nhận điều đó không chút phàn nàn. Thậm chí còn hoàn thành vai trò vô cùng xuất sắc.
(Chính vì thế mà con bé này gây áp lực, ý là “tôi làm tốt phần của mình, còn bà thì sao?” à... Thật là một kẻ không thể xem thường, ẩn dưới gương mặt ngây thơ kia.)
Kochou nghĩ, nếu là chuyện bạo lực, Kayo chắc chắn là loại sẵn sàng đâm sau lưng nếu có cơ hội. Khi ánh mắt chạm nhau, tiểu thư ấy nở nụ cười đáng yêu. Kochou cũng đáp lại bằng nụ cười rạng rỡ. Nàng không định thua trong trò đùa này.
「Thật đáng tiếc. Vậy là không thể tiếp cận để bảo vệ anh ấy sao?」
Vô cùng tiếc nuối, tiểu thư thương nhân nhón một chiếc bánh, đưa lên miệng. Là mitarashi dango. Nang cắn một miếng, dùng ngón tay quệt vệt nước tương dính trên má, rồi liếm lấy, đỏ mặt như ngại ngùng.
Cử chỉ thiên thần đó có thể làm tan chảy trái tim của chín trên mười người đàn ông nhìn thấy, nhưng lại khiến chín trên mười người phụ nữ cảm thấy ghê tởm về độ giả tạo lộ liễu ấy. Kochou đáp trả bằng nụ cười quyến rũ, toát lên vẻ ma mị. Kayo nghĩ, nàng giống như ngọn lửa thu hút lũ thiêu thân. Đáng tiếc, Kayo hiện tại chưa thể đạt đến mức quyến rũ lão luyện như vậy.
「Hừm.」
「Fufu…」
Kochou lạnh lùng cười với thiếu nữ đang hơi bĩu môi. Hai người phụ nữ, dù chỉ có hai, cũng đã đủ ồn ào. Cuộc đấu khẩu đùa giỡn đến đây là dừng. Cả hai chỉnh lại tư thế, đưa câu chuyện trở về chủ đề chính.
「…Vậy thì, có lẽ chờ báo cáo từ Aoi-sama là lựa chọn an toàn nhất?」
「Quả báo đến khi ngủ quên mà?」
Họ biến Onizuki Aoi trở thành con chuột bạch thí nghiệm… nhưng với cả hai, điều đó chẳng thành vấn đề. Dù sao, chính nang ta là người đề xuất. Họ đã chuẩn bị sân khấu, hứa hẹn hỗ trợ sau đó. Chẳng có lý do gì để bị phàn nàn, và nàng chắc chắn cũng hiểu rõ điều đó.
「Quả thực, nếu thành công, chúng ta sẽ lập tức chiếm thế thượng phong… nhưng đúng là người chẳng biết sợ là gì.」
Nhún vai, thiếu nữ thương nhân nhìn xuống mặt nước trong chén trà, nhớ lại ngày bị buộc phải nhận ra thất bại của mình. Ngày đó, nang đã bị cho thấy rõ vị trí của bản thân. Lần này, không biết sẽ ra sao…
「Thật sự, ở điểm đó thì không thể không thừa nhận.」
Đồng ý với lờ Kayo, Kochou đứng dậy.
「…Người đi sao?」
「Ừm, dù những người khác chắc chắn đủ sức xử lý, nhưng cứ ngồi đây mãi thưởng trà thì cũng ngại với người ngoài. Bà già này cũng phải đảm nhận chút trách nhiệm chứ. Hơn nữa, khi cần sẽ dễ hành động hơn.」
「Vậy sao… Vậy thì, chúc người may mắn.」
Kayo cúi đầu cung kính tiễn đồng minh. Kochou đáp lại bằng nụ cười rạng rỡ rồi rời đi. Không khí trong phòng chỉ còn lại Kayo.
「…Cuối cùng, trà và bánh cũng chẳng động đến.」
Lời lẩm bẩm của Kayo hướng về chỗ ngồi của Kochou. Không phải nàng bỏ gì vào đâu, nhưng… người già đúng là phiền phức. Có lẽ vì ngày xưa bà ta từng nghịch ngợm nhiều, nên giờ nhạy cảm với việc bị trả đũa. Thật khó tính.
「…Thật sự đúng là khó tính nhỉ?」
Kayo lẩm bẩm, như thể cảm thán. Một tiếng thở dài xen lẫn bất lực. Nàng đã nhìn thấu lý do Kochou rời đi. Không chỉ ám ảnh với chàng, bà lão đó còn bám lấy một người khác nữa sao? Thật xa xỉ.
「Nếu đã thế, chia phần cho tôi một chút chẳng phải tốt hơn sao…?」
Lời thì thầm mang ý cười nhạo, vừa ngọt ngào vừa lạnh lùng. Đúng là lời thì thầm của một ả phù thủy.
Từ đâu đó xa xôi, tiếng kêu thét hấp hối của một con quái vật lại vang lên…


3 Bình luận
Cảm ơn