• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 5 - Đào tạo người mới thì phía người hướng dẫn cũng vất vả lắm chứ

Chap 52

13 Bình luận - Độ dài: 8,788 từ - Cập nhật:

Một biến cố xảy ra hết sức bất ngờ. Bầy kappa xuất hiện từ trong rừng, vốn lẽ ra không thể tồn tại được nữa sau khi toàn bộ sinh vật cùng loài trong khu vực xung quanh đã gần như tuyệt diệt, vậy mà lại hiện hữu nơi đây. Hơn nữa, lẽ ra chúng không thể nào thoát khỏi được mạng lưới giám sát bằng thức thần trinh sát giăng quanh khu vực.

Vì vậy mà chuyện này hoàn toàn là một cuộc tập kích bất ngờ đối với bọn tôi. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy bọn chúng, đầu óc chúng tôi hoàn toàn trống rỗng, không thể suy nghĩ nổi điều gì. Tất nhiên, thời gian để thong thả như thế cũng tuyệt nhiên không có……

「Cái… gì cơ…!?」

Một trong số đám côn đồ tửng người ra vì kinh hãi, để rồi bị hàng chục con kappa nhào tới bám chặt lấy người và thét lên một tiếng thảm thiết, kéo tất cả chúng tôi về với hiện thực.

「U, uaaaaaa!?」

「M-mấy cái quái gì thế này!?」

Từ trong rừng, đám kappa chạy hết tốc lực lao ra, hai tay hai chân vung vẩy dữ dội đến mức có phần ngớ ngẩn. Một tên côn đồ hãi hùng tháo chạy, một tên khác theo phản xạ giơ giáo lên. Cả hai lựa chọn đó đều là sai lầm.

「Gyaa!!?」

Tên côn đồ mảnh khảnh, gian xảo tìm đường thoát thân liền bị một con kappa với tốc độ như loài dã thú đuổi kịp trong chớp mắt, rồi từ phía sau nhảy bổ tới. Gã đàn ông bị cả tay lẫn chân bám chặt từ phía sau, rú lên đau đớn, vùng vẫy điên cuồng, nhưng ngay khoảnh khắc sau đó, hắn bị cắn mạnh vào cổ.

「GaaaAAAAAAAaaa!!?」

Máu tươi tuôn xối xả, tiếng gào vang rền cả một vùng. Như đáp lại tiếng gào đó, từng con kappa mới lại lao vào, cùng nhau cắn xé gã đàn ông, xé toạc lớp giáp hắn đang mặc.

「D-dừng lại!!? Khốn nạn!! Chúng mày làm cái… dừng lại… GYAGAA!!?」

Gã đàn ông bị bao phủ bởi lũ sinh vật da xanh, cơ thể dần khuất dạng trong vòng vây, tiếng thét chói tai của hắn vang lên ghê rợn chưa từng thấy. Về kẻ đó… có lẽ không cần phải nhắc đến thêm điều gì nữa.

「Chết tiệt!? Mấy con quái vật khốn kiếp, tới đây mà xem!!」

Một gã đàn ông to béo cầm giáo lớn, nửa như tuyệt vọng gào lên. Vài con kappa lập tức nhào đến, miệng há rộng, nước dãi văng tung toé.

「Oraaaa!!」

Cú vung giáo mạnh mẽ của hắn lập tức chém rơi đầu một con, rồi hanh chóng xoay lưỡi giáo theo kiểu 「cánh én lượn」xé bụng một con khác từ hông lên đến tận vai, tiếp đó lại hướng mũi giáo về phía một con đang lao tới từ bên hông. Kappa bị mũi giáo xuyên thấu bụng theo đà lao tới. Thế nhưng………

『Kii… Kikiki!!』

「U, uo!?」

Dù bị mũi giáo xuyên bụng, con kappa vẫn tiến về phía trước. Dù lưỡi giáo đang xé rách nội tạng, chuôi giáo lún sâu vào thân, thứ chất dịch màu xanh tuôn trào từ vết thương, nó chẳng mảy may bận tâm, cứ thế tiếp tục tiến tới, vung tay, giương móng, định lao vào tấn công gã đàn ông. Trước sự ngoan cố kỳ quái đó, gã to lớn thoáng chột dạ.

「Guh… K-khốn kiếp!!」

Gã dồn sức hất nó ra rồi lại vung giáo, chém đôi thân hình con kappa theo chiều ngang.

「Hahaha!! Thấy chưa!!? Đáng đời…」

Khi hắn vừa định cất tiếng reo mừng thì…

Bị con kappa vừa bị chém toạc từ hông đến vai, nội tạng trào ra, bất ngờ nhào tới từ bên hông, gã bị quật ngã đập xuống đất.

「Uwaa!? Không thể nào… Gyaa… Này, dừng lại!? Dừng lại điiiiiiiii!!?」

Đám kappa xung quanh lập tức xúm lại, tiếng nhai nuốt vang lên. Trong làn máu văng tung toé, từng mảnh thịt bay tứ tung, tôi cũng trông thấy rõ điều đó.

「Uwaa!?」

Ngay sau đó, cạu nhóc tiểu đồng Shirawakamaru trong vòng tay tôi bất chợt hét lên. Tôi lập tức cúi nhìn xuống chân cậu bé. Một cánh tay xanh lè đang bám chặt lấy mắt cá qua lớp áo. Tôi dời ánh mắt lên, kẻ đang nằm đó chính là con kappa mà khi nãy tôi đã chẻ đôi thân thể. …Nội tạng lê lết, máu chảy thành dòng từ vết cắt, thế mà nó cứ như chẳng bận tâm gì, ngẩng đầu nhìn lên phía này. …Trên khuôn mặt là nụ cười tàn nhẫn và đầy khoái trá.

「Chết đi cho khuất mắt!!」

Không chút do dự, tôi đâm nát đầu con kappa đang túm chân cậu bé. Cùng lúc đó, tôi quay người lại phía trước. Đám kappa giờ đây, hàng trăm, hàng nghìn con đã chỉ còn cách khoảng hơn năm mươi bước chân.

「Chạy thế này cũng bị đuổi kịp mất…!?」

Hậu quả của tên phá gia chi tử định quay đầu tháo chạy thì không cần nói cũng biết. Nhưng nếu ở lại đối đầu thì chắc chắn sẽ bị con số áp đảo nuốt chửng.

(Chết tiệt! Làm sao bây giờ? Làm sao để thoát được!? Làm sao thì mới…)

『Phía trên.』

「……!?」

Tiếng thì thầm vang lên bên tai. Tôi lập tức hiểu ra ý nghĩa lời đó, liền ra lệnh cho cậu bé đang run rẩy nép sát bên tôi.

「Shirawakamaru, leo lên lưng anh!」

「Ể!? Anh định làm gì vậy…」

「Không sao đâu, mau lên!」

「H-hiểu rồi…!!」

Trước tiếng quát lớn của tôi, cậu bé sợ hãi nhưng vẫn vòng tay ôm cổ từ phía sau. Trong khi ôm chặt, cậu bé ngoái nhìn đám kappa đang tới gần.

「Tính làm gì đây!? Chúng sắp tới nơi rồi…!!」

「Anh biết! …Cả chân cũng phải quặp lại đấy. Lỡ rớt thì anh không đỡ được đâu!! Được rồi, đi thôi!!」

Để tự vực tinh thần, tôi gào lên như vậy rồi dồn linh lực vào tứ chi. Nhằm tăng cường sức mạnh cơ bắp. Và… tôi phóng người nhảy vọt lên, trèo thẳng vào một thân cây đại thụ.

「…!? Được rồi!!?」

Móng tay tôi đâm vào thân cây, rạn nứt, máu chảy ra, nhưng lúc này thì chuyện đó chẳng còn quan trọng. Tôi nhận ra rằng một khi đã trèo lên cây thì bọn chúng chẳng thể làm gì được nữa. Khi tôi trèo lên đến giữa thân cây, bên dưới đã bị lấp kín bởi hàng chục con kappa. Chúng cào móng vào thân cây, miệng phát ra tiếng 「kikiki!」

「Hii… Chúng đến rồi!! Chúng đang trèo lên… không, không trèo…?」

Lũ kappa đã chạy tới tận gốc cây, thế nhưng từ đó trở đi, chúng không hề trèo lên nữa. Shirawakamaru nhìn xuống đám quái vật gào rú với ánh mắt đầy nghi hoặc.

「Haa… haa… đúng là, với cái màng chân kia thì trèo cây làm sao được. Anh muốn tin là mình đã thoát rồi nhưng mà…」

Vừa thở hổn hển, tôi vừa nói. Với bàn tay có màng, ngón tay khó mà linh hoạt, trèo cây chẳng phải là chuyện dễ. Tôi chuyển cậu bé đang bám trên lưng sang một cành cây đủ to bên cạnh rồi cúi nhìn xuống. Đám kappa bực tức lay động thân cây, nhưng với cây cổ thụ cỡ này thì dường như chẳng hề hấn gì. Tôi thở ra một hơi nhẹ nhõm khi tạm thời có được sự an toàn.

「Guoh!? Khốn… khốn kiếp!! Đừng có mà đụng vào chân tao bằng mấy cái tay dơ bẩn đó…!?」

…Đột nhiên, một tiếng gào khàn đặc vang lên từ gần đó.

「Gì vậy?」

「K-kia kìa…」

Shirawakamaru phát hiện ra nơi phát ra âm thanh trước, chỉ tay về phía đó. Tôi đưa mắt nhìn theo. Kẻ đang ở đó chính là thủ lĩnh của bọn côn đồ kia. Gã cũng đang trèo lên cùng một thân cây với tôi, nhưng chưa trèo lên được, hai chân đã bị túm chặt, đang vùng vẫy tuyệt vọng, gã đàn ông râu rậm, mắt chột.

「……!?」

Dường như cảm nhận được điều gì, gã đàn ông ngẩng đầu nhìn lên. …Ánh mắt của tôi và gã chạm nhau.

「H-hiii…!? L-làm ơn… cứu tôi với!! Làm ơn đấy!!」

Kẻ mà trước đó còn cùng đồng bọn dồn ép bọn tôi, giờ đây lại cầu xin. Hắn khẩn thiết, đầy vẻ van nài, tha thiết mong được cứu giúp.

「Tên khốn này đúng là lợi dụng lúc người ta bất tiện mà van nài cho được ha.」

「Anh định bỏ mặc sao?」

Nghe tôi thốt lên lời đó, Shirawakamaru hỏi. Tôi không trả lời, chỉ lặng lẽ im lặng.

「………」

Lén liếc gương mặt của cậu bé bên cạnh, tôi thấy cậu đang nhìn xuống gã đàn ông đang khẩn cầu sự sống với ánh mắt pha lẫn chán ghét, khinh bỉ, địch ý, và cả một chút thương hại nhạt nhòa. Có lẽ dù tôi lựa chọn bỏ mặc hắn, cậu bé cũng sẽ không phản đối. Dù vậy thì………

「Guah…!? Làm ơn…!! Làm ơn, tôi không muốn chết!! Tôi không muốn chết ở cái nơi quái quỷ này!! Cứu tôi với, làm ơn…!!」

Nước mắt đầm đìa, gã đàn ông khẩn cầu. Gã gào lên đầy tuyệt vọng. Dù bị kéo giật chân, hắn vẫn cào tay vào thân cây cố bám víu. Nếu buông tay, ắt sẽ bị lũ kappa xông đến và kết thúc bằng một cái chết địa ngục.

「…………」

Shirawakamaru lặng lẽ nhìn cảnh tượng đó, như thể không còn muốn đối diện nữa. Ánh mắt cậu bé lạnh lẽo và trống rỗng, chẳng phải vì thù ghét người đàn ông đó, mà như thể đang chứng kiến cái quy luật tàn khốc của thế gian này.

…Ít nhất, đó không phải là ánh mắt của một đứa trẻ. Và cũng không nên là ánh mắt của một đứa trẻ. Và ta hiểu rõ. Nếu để yên như thế, ánh mắt ấy của cậu bé sẽ mãi mãi bị đóng băng. Vì vậy…

「………Khốn kiếp, bỏ mặc hắn thì không ổn chút nào. Xét về mặt giáo dục.」

Sau một thoáng đắn đo, tôi tặc lưỡi rồi quyết định.

Thành thật mà nói thì với kẻ đó, tôi chẳng có nghĩa vụ hay bổn phận gì phải cứu giúp cả… nhưng cũng không có lý gì để cứ thế ngồi nhìn hắn bị bọn kappa kéo xuống và nhập bọn với chúng. Trên hết, tôi không muốn để cậu nhóc đang nắm chặt vạt áo tôi phải chứng kiến cảnh tượng quá mức tàn khốc đó. Càng không muốn để cậu bé mang theo một trải nghiệm có thể làm lệch lạc tính cách về sau. Đó mới là lời thật lòng của tôi.

Trong số vô vàn Bad Ending, Shirawakamaru chính là một trong những chìa khóa dẫn đến kết cục thắng lợi của đám yêu quái. Về cơ bản, nếu không có sự can thiệp của nhân vật chính thì cậu nhóc này sẽ liên tục gặp phải những điều tồi tệ, đến mức khi tâm trí bị dồn ép đến giới hạn, cậu sẽ tuyệt vọng hoàn toàn với nhân loại và sa vào bóng tối. Rồi tự nguyện tham gia vào nghi thức của yêu tộc, cuối cùng trở thành vật tế.

Các vũ điệu của miko được dâng lên trong những nghi lễ hoặc thần sự là điều thường thấy. Ngược lại, trong các loại cấm thuật hay tà thuật cũng có điều tương tự. Shirawakamaru, theo nghĩa đó, là một vật tế vô cùng lý tưởng. Hơn nữa, nếu bản thân cậu đã hoàn toàn tuyệt vọng với thế gian thì không còn gì để nói nữa. Bởi vậy cho nên………

「Không nên khiến vết thương trong lòng hắn sâu thêm đâu nhỉ.」

「Hả? Anh nói cái gì vậy… Ê, ê, anh định làm gì đấy…!?」

Tôi bất ngờ đứng dậy, định hành động thì Shirawakamaru hoảng hốt. Vừa hoảng vừa tra hỏi.

「Làm gì à… Dẫu sao hắn cũng là kẻ chẳng đáng sống, nhưng cứ thế bỏ mặc thì thật khó chịu. Nhóc thấy sao?」

「T-tôi á!?」

Bị hỏi đến khiến Shirawakamarulúng túng.

「Việc này có thể nguy hiểm đấy. Nếu nhóc không muốn thì anh cũng sẽ bỏ qua. Quyết định thế nào? Thực lòng mà nói, dù bỏ mặc thì cũng chẳng ai trách đâu.」

「Tôi…」

Cậu thiếu niên im lặng một lúc. Nhìn gã đàn ông đang cố gắng cầu cứu trong tuyệt vọng với gương mặt rối rắm khó tả, cậu nhăn mặt rồi nhìn sang tôi. Và như thể đã hạ quyết tâm, cậu trả lời.

「...Anh định cứu bằng cách nào?」

Chỉ chừng ấy là đủ để tôi hiểu rằng đó là lời đồng ý. Tôi vốn đã nghĩ nếu là cậu thì chắc chắn sẽ chọn cách đó. Dù sao, trong trò chơi, cậu nhóc cũng là loại người đến phút chót vẫn ôm chút hy vọng, chẳng thể hoàn toàn tuyệt vọng với thế gian mà sa vào bóng tối.

「Hừ. Không có gì phức tạp cả, dây thừng anh vẫn buộc ở bên hông. Này, cột chặt đầu dây vào nhánh cây to gần đó đi.」

Tôi mỉm cười khổ vì sự tốt bụng và chân thành của cậu nhóc ấy, rồi nói vậy và đưa đầu dây của sợi thừng đa dụng buộc ở hông cho Shirawakamaru.

『Đầy tớ, ngươi điên rồi sao?』

「Tôi biết mình ngu ngốc mà… Xin lỗi, nhưng nếu có chuyện gì thì nhờ cô dọn dẹp hậu sự nhé.」

Lẩm bẩm đáp lại giọng nói nghi hoặc bên tai, tôi vung chiếc nỏ đá lấy từ trong áo. Nhắm kỹ rồi ném viên đá nhặt được lúc trước về phía con kappa đang kéo lê gã đàn ông nọ.

『Gii!?』

Viên đá trúng ngay nhãn cầu, làm con kappa mất một mắt, nó ôm lấy mặt rồi ngã xuống. Tất nhiên, tay nó cũng buông khỏi gã đàn ông.

「H-hi…!?」

「Này! Nếu không muốn chết thì nắm lấy sợi dây đó!」

Tôi hét lên ném sợi dây do Shirawakamaru quăng xuống cho gã, hắn liền vội vàng chộp lấy sợi dây. Tôi gồng mình chống lại sức nặng đang kéo xuống. Shirawakamaru thì nhanh chóng buộc chặt đầu dây còn lại vào nhánh cây.

Chậm rãi, gã đàn ông bám vào dây mà trèo lên phía tôi.

「Hộc… hộc…」

「Đợi đã, cởi đai kiếm bên hông ra. Cả dao găm trong áo nữa」

Tay cầm giáo, tôi ra lệnh trong tư thế đề phòng. Tôi cũng không quá ngây thơ. Ít nhất thì cũng phải bỏ vũ khí đi.

「Gì chứ!? Bắt ta tay không mà trèo lên á…」

「Không thì ta sẽ cắt dây」

「Ugh…!」

Khi tôi dọa thì hắn không còn lựa chọn nào khác. Hắn đành luyến tiếc vứt bỏ vũ khí.

「…Được rồi. Lên đi.」

Khi tôi cho phép, hắn lại tiếp tục trèo lên. Cuối cùng, mồ hôi nhễ nhại, tên thủ lĩnh ấy cũng trèo lên được chỗ chúng tôi.

「Hà… hà… khụ. Đ-đội ơn ngươi, Yunshoku Onizuki. Ta được cứu rồi.」

Vừa thở hổn hển, ho sù sụ, hắn vừa cảm ơn sau khi trèo lên.

「Hehehe. Tao tưởng lần này là hết thật rồi chứ. Có mày ở đây thật tốt quá. Thoát chết rồi. Haha… Mày tưởng mình ban phát lòng nhân đức đấy à, cái thằng đầy tớ thối tha kia!」

「!? Ngươi… điên rồi sao…!?」

Ngay giây tiếp theo, hắn liền tung cú đấm như thể chuyện đó là lẽ đương nhiên. Tôi thoáng bất ngờ nhưng vẫn tránh được. Tên này…!?

「Ngươi…!? Trong tình cảnh này, ngươi nghiêm túc à!?」

Giết tôi ở đây cũng chẳng giúp tình hình khá hơn đâu, hợp tác mới là…

「Hợp tác á!? Mày đúng là ngây thơ!! Biết có bao nhiêu con kappa ở dưới kia không!? Muốn chạy trốn thì phải có mồi nhử chứ…!!」

Vừa ghì chặt lấy tôi rồi xô ngã xuống, hắn vừa hét lên. Giọng điệu đó… chẳng lẽ lúc nãy hắn cũng đã dùng đồng bọn làm vật tế!?

「Chính xác đấy, Yunshoku à! Lúc gần bị đuổi kịp, tao đã chặt chân hai tên thủ hạ làm mồi nhử rồi!!」

Nhe răng cười, hắn đoạt lấy cây giáo của ta rồi ném xuống đất, tiếp đó dùng đôi tay to bè mà bóp cổ tôi.

「Khặc…!? Ngươi…!!?」

「Hahaha, không ngờ mày lại thật sự cứu tao đấy! Từ trước tới giờ tao đã lừa biết bao người để sống sót, nhưng trong số đó ngươi là đứa ngốc nhất! Haha! Hahahaha!!」

Tên thủ lĩnh cười nhạo. Từ tận đáy lòng, hắn cười một cách đầy khoái trá.

「Đồ… rác rưởi…!!」

「Coi như lời khen tặng đi!! Tao đã sống thế này đến giờ! Mày thì lại quá ngây thơ!! Thế mà cũng sống sót được đến bây giờ, hả!?」

Hắn lên giọng trách mắng. Cười đắc thắng, gào lên chế nhạo. Và không hiểu sao, hắn buông lời như thể đầy oán hận.

「Thật là, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy đã thấy ngứa mắt rồi. Đôi mắt trong sáng ấy, dù là đầy tớ mà sao lại nhìn đời bằng ánh mắt như thế!? Thật khiến tao bực bội, mày biết không!!「

「Khặc… khặc…!?」

Vừa siết cổ tôi, hắn vừa định đẩy tôi rơi xuống nơi lũ kappa đang chực chờ bên dưới. Tôi cố chống lại tay hắn để không bị rơi, nhưng dần dần, thiếu oxy khiến đầu óc tôi mờ dần. Đến nước này, tôi lại cảm thấy hối hận vì đã cứu một tên như thế. Dù sao thì…

「Ta cũng đã chuẩn bị phương án dự phòng rồi!!」

「Gyah!!?」

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, con chim ruồi lao tới cào thẳng vào mặt hắn. Bị tấn công bất ngờ, hắn giật mình. Tôi không bỏ lỡ cơ hội, tung cú đá hất hắn bay ra sau. Hắn ngã đập vào một cành cây. Chậc, tên này vận khí tốt thật. Giá mà ngã xuống luôn thì hay rồi…!!

「Gh…!? Là thức thần!? Từ khi nào… nhưng mà, tao vẫn còn… ggh!?」

「Gì!?」

Giọng nói đầy oán độc của tên thủ lĩnh đột nhiên bị cắt ngang. Không, là bị ai đó khiến nó ngưng bặt.

「Cái gì…!?」

Tôi nhìn chằm chằm vào hắn. Hắn run rẩy, gương mặt cứng đờ trong cơn kinh hoảng, mắt trợn trắng. Hình ảnh quá dị thường ấy khiến tôi hoang mang, nhưng khi hiểu ra nguyên do, tôi nghiến răng tức tối.

「Khốn kiếp, không chỉ có kappa sao…!?」

Xuất hiện từ phía sau tên thủ lĩnh là một vài con nhện. Những con yêu nhện khổng lồ, to bằng đứa trẻ con, đang bám lên người hắn, bò lổm ngổm. Có vẻ chúng đã dùng nọc độc tê liệt từ nanh để đâm hắn từ phía sau và làm tê liệt toàn bộ hành động.

「Á… g-gư… c-cứ… cứu…!?」

Tên thủ lĩnh cố rên rỉ cầu cứu tôi với cái lưỡi run rẩy méo mó, nhưng tôi không làm gì cả. Bị phản bội hai lần là quá đủ, hơn nữa tôi còn có người khác cần được cứu hơn.

「Shirawakamaru! Cẩn thận phía trên!」

「Hả…!? Aaa!!?」

「Chết tiệt, chỗ này là ổ của chúng nó à!?」

Shirawakamaru ngẩng lên rồi hét thất thanh. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy vô số sợi tơ trong suốt giăng chằng chịt giữa các cành cây. Và từ sau những tán lá, vô số nhện con xuất hiện…!!

「!? Chúng mai phục ở đây chờ mình sao!?」

Đến giờ tôi mới nhận ra yêu khí của lũ nhện. Chắc chúng đã ở trong trạng thái ngủ đông đợi đến khi tôi xuất hiện. Cũng giống như nhện hoang dã, chúng giỏi chịu đói, có thể chờ đợi con mồi mắc lưới suốt hàng ngày trời mà không lộ khí tức. Chúng thậm chí còn giấu cả yêu khí của mình.

「Chúng tới rồi!?」

Từng con nhện con nhảy ra từ các cành cây. Tôi dùng dao găm giấu trong áo để chém từng con một. Máu và xác nhện văng tung tóe trong tiếng gió xé không khí…

『Đầy tớ, phía sau ngươi!』

「!? Shirawakamaru! Lui lại!」

「Hả…!? Uwaa!!?」

Tôi kéo Shirawakamaru đang đứng phía sau lại gần. Kẻ địch không chỉ đến từ phía trên. Một con nhện trườn từ mặt đất đã định tấn công Shirawakamaru từ phía sau. Tôi chém nó ngay. Khốn kiếp, chỉ với chút chỗ đứng ít ỏi này mà cũng…!!

「Uooh!?」

Biến cố ập đến bất ngờ. Đúng lúc tôi mất thăng bằng, một sợi tơ trắng bất ngờ phóng tới. Đó là tơ nhện được gia cố bằng yêu lực, dính và cứng. Và từ trong rừng cây xuất hiện… một con yêu nhện cái khổng lồ, miệng vẫn còn đang phun ra sợi tơ đó.

『Chích-chích-chích-chích!!』

Con nhện cái ấy, với tám con mắt lạnh lẽo không để lộ chút cảm xúc nào, chăm chăm nhìn tôi. Rồi nó khẽ cử động chiếc hàm dưới vô cùng ghê rợn, tiếp tục phun tơ vào người tôi. Dù tôi cố gắng vùng vẫy kháng cự, cơ thể vẫn bị những sợi tơ đó trói chặt lại từng chút một. Và rồi……

「U… gư…!」

Một cơn đau nhói như xuyên thấu sống lưng khiến tôi bật lên tiếng rên rỉ đầy thống khổ. Toàn thân co giật dữ dội, kế đến ý thức tôi bắt đầu mờ dần. Dòng suy nghĩ trở nên mơ hồ, thân thể cũng chẳng còn nghe theo ý chí. Từ lúc nào đó, vô số con nhện đã vây lấy tôi.

「Này! Anh ổn chứ!? Tỉnh lại đi!!? K-Không…! Đừng bỏ tôi lại một mình mà………!!」

Rồi như muốn lao vào ngọn lửa đang cháy, Shirawakamaru cuống cuồng chạy đến chỗ tôi. Dù sợ hãi nhưng cậu nhóc vẫn cố gắng tiến lại gần, sợ hãi bám lấy tôi. Trên gương mặt đầy tuyệt vọng kia, nước mắt đã tuôn rơi. Vẻ mặt ấy chẳng khác nào một đứa trẻ đang hoảng sợ vì bị bỏ rơi, mong mỏi được cha mẹ hay anh chị đến cứu giúp…

「Ngốc… chạy… đi………」

Thế nhưng, chỉ nói đến đó, tôi bỗng nhận ra một điều. Chạy trốn ư? Trốn đi đâu được? Phía dưới gốc cây, đầy rẫy những con kappa đang tức tối gào thét vì bị cướp mất con mồi.

「………!!」

Tức là, tình cảnh này đã là bế tắc. Không còn đường nào thoát. Không còn cách nào xoay chuyển. Khi đã thấu hiểu điều đó, tôi chỉ biết cắn răng nuốt lấy cảm giác bất lực đang dâng trào. Vì tôi chẳng thể làm gì được hơn nữa.

(Thật quá sức nhục nhã mà…)

Nếu ít nhất có thể giúp Shirawakamaru thoát ra, thì cũng đã tốt rồi, nhưng trong tình thế này, tôi chẳng nghĩ ra cách nào cả. Mà Shiro….các thuộc hạ của tôi giờ thế nào rồi nhỉ? Nếu bọn họ thuận lợi thoát được thì hay quá, nhưng………

「Ugh…!?」

Một cơn đau như dao đâm xuyên dọc sống lưng khiến tôi bật lên tiếng rên rỉ. Toàn thân co giật, rồi sau đó ý thức dần trở nên mơ hồ. Dòng suy nghĩ mờ dần, thân thể không còn nghe theo điều khiển. Vô số con nhện từ đâu đó xuất hiện, lặng lẽ bao vây lấy thân thể bất động của tôi.

「Chết… tiệt………」

Giữa màn đêm đang dần bao phủ trước mắt, tôi chỉ biết bất lực mà nhìn đứa trẻ với khuôn mặt đẫm nước mắt ấy ôm chặt lấy tôi đầy cô độc, và nhìn những con nhện đang chậm rãi bao vây hai tôi, phun tơ trói cả hai lại thành một khối. Tôi chẳng làm được gì cả… chỉ có thể nhìn, một cách vô vọng.

-

Khói đen cuồn cuộn bốc lên. Trong lúc một tên đầy tớ và một thiếu niên nào đó đang bị tơ nhện cuốn chặt trong một góc rừng, thì ở khu ngoại vi doanh trại của đội thảo phạt, vốn không cách đó bao xa, đang chìm trong cơn lốc gào thét của địa ngục trần gian.

Nơi đây chủ yếu là chỗ tụ tập của những trừ yêu sư và chú thuật sư lang thang hoặc hành nghề chui được thuê tạm thời, cùng với những đầy tớ phụ trách nấu nướng, giặt giũ và một phần lực lượng canh gác, nay đã hoàn toàn biến thành chốn địa ngục.

Bầy kappa từ trong rừng bất ngờ tấn công, xông thẳng vào chiến địa được phòng thủ bằng hàng rào và chướng ngại vật, bất chấp thương tích của bản thân, chúng ỷ vào số lượng đông đảo mà nhanh chóng phá tan mọi phòng tuyến. Và rồi, chúng lao vào đám làm chui kia, những kẻ đang chìm trong men say chiến thắng sớm.

Bởi vì họ tin rằng khu vực xung quanh đã được bảo đảm an toàn... ít nhất là đủ thời gian để chuẩn bị khi có địch áp sát, nên đòn tập kích ấy trở thành một cuộc đánh úp hoàn toàn bất ngờ. Trước khi kịp mặc giáp hay cầm lấy vũ khí, hơn một phần ba đã bị cuốn trôi bởi làn sóng kappa. Ngay cả những người may mắn thoát ra nghênh chiến, kết cục cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.

Vì các đòn tiêu diệt quy mô lớn bằng linh lực không có hiệu quả, nên lựa chọn duy nhất là phải giết địch bằng vũ lực, hoặc chém hoặc đập chết. Thế nhưng, địch lại đông như thủy triều. Dù có hạ được một hai con, thì liền bị hàng chục con khác lao vào, phần nhiều là chết ngay tại chỗ.

Huống hồ, những ai còn đủ sức chống cự thì vẫn còn đỡ. Còn đám đầy tớ được thuê làm tạp vụ trong đội thảo phạt này thì đều chỉ là phàm nhân. Họ không có cả lựa chọn phản kháng, chỉ biết chạy loạn và rồi bị kappa giày xéo trong đau đớn.

「Khốn kiếp!? Chuyện quái gì thế này!? Sao lại thành ra như vầy………!!?」

Một tên trừ yêu sư chui, không kịp mặc giáp, chỉ cầm độc một thanh kiếm chém liên tục vào bọn kappa, vừa đánh vừa hét.

Chung quanh đã thành địa ngục. Lều trại bốc cháy, giàn lửa đổ nghiêng, dưới đất thì la liệt chai rượu, vũ khí, nồi niêu đổ tung, thức ăn vung vãi khắp nơi.

『Kikiki!!!!』

「Chết tiệt!?」

Hắn tránh được cú lao từ phía sau của một con kappa, lập tức chém đứt cổ nó bằng mũi kiếm. Qua trận chiến này, hắn đã hiểu rõ sự hung bạo và sức sống bền bỉ của kappa, chặt tay, phanh bụng cũng không ngăn được chúng cho đến khi chết hẳn. Vì vậy, hắn luôn ra đòn chí mạng để ngăn chúng phản công.

「Chỗ này không ổn rồi! Rút thôi……!! Rút lui!!」

Một kẻ hành nghề chui khác hét lên. Nghe vậy, kẻ cầm kiếm nọ cũng lập tức định chạy về phía doanh trại của đội trừ yêu chính quy ở ngay sát bên cạnh để lánh nạn. Đám kappa truy sát phía sau không màng đến việc truy đuổi, chỉ dồn đám đầy tớ đang chống đỡ trong tuyệt vọng làm mồi nhử.

「Được rồi, còn chút nữa là………hử, cái kia là?」

Tại cổng doanh trại cũng được phòng thủ bằng hàng rào và chướng ngại vật, kẻ cầm kiếm nhận ra một bóng người. Kẻ đó toàn thân vận hắc y, đầu đội vật gì đó như mỏ chim… là người của Lý Cứu Chúng?

「Này, cứu tôi với!! Là kappa, bọn kappa………!!」

Ngay lúc kẻ cầm kiếm mở miệng cầu cứu, mấy người của Lý Cứu Chúng đang đứng ở cổng doanh trại liền lấy ra thứ gì đó. Một cái hộp sắt nối với sợi dây to như ruột bò, và đầu dây gắn một ống dài giống như nòng súng hỏa mai.

「Gì cơ……?」

Khoảnh khắc tiếp theo, một luồng lửa phun ra từ đầu ống ấy, cuốn cả hắn và bọn kappa đang bám sát phía sau vào trong cơn lốc cháy bùng, đó là cảnh tượng cuối cùng mà kẻ hành nghề chui kia nhìn thấy trong đời.

-

「Hừm, nhiều hơn dự đoán rồi nhỉ」

Tại căn cứ nơi các trừ yêu sư chính quy đóng quân, trên một vọng canh tạm thời được dựng lên, lão già nọ khẽ lẩm bẩm, ánh mắt bình thản đảo qua quang cảnh thảm khốc trước mắt.

Tổng số yêu quái kappa tập kích có lẽ vào khoảng năm nghìn con? Quả nhiên, có vẻ như tồn tại một nhóm đã ẩn náu đâu đó để phòng bị khí độc. Hoặc cũng có thể là những cá thể đã sinh sản thêm... Nhưng dù thế nào, số lượng lại vượt xa dự tính.

「Đặt mồi nhử quả là quyết định đúng đắn. Nhờ vậy mà có thể tránh được phiền toái」

Lão trừ yêu sư của gia tộc Miyataka, một trong tam đại danh môn trừ ma vùng Bắc Thổ, khẽ lẩm bẩm. Phải, số lượng quả thực vượt dự liệu. Nhưng chỉ có vậy mà thôi.

Theo một nghĩa nào đó, trực giác của thủ lĩnh đám trừ yêu sư chui đã đúng.

Việc gia tộc Miyataka cố tình triệu tập lũ trừ yêu sư không chính quy, hơn nữa lại là bọn có hành vi xấu xa đặc biệt, chính là để phục vụ cho tình huống hiện tại. Họ thuê chúng với giá cao chỉ để làm mồi nhử trong khu vực căn cứ hạ địa. Đồng thời, nhân cơ hội này, cũng muốn xử lý sạch sẽ đám đối thủ trong nghề khiến hình ảnh trừ yêu sư bị bôi nhọ. Và kế hoạch ấy giờ đây đang được triển khai một cách trơn tru.

「…Vậy thì, đến lúc phát tín hiệu rồi nhỉ」

「Rõ」

Nghe theo chỉ thị của lão trừ yêu sư, gia nhân phục vụ cho nhà Miyataka liền phát ra tín hiệu.

Ngay lập tức, từ các điểm nhỏ được ngụy trang khéo léo quanh trại, những bóng người vận đồ đen xuất hiện. Chính là đám Lý Cứu Chúng… Chúng đồng loạt nhắm những ống kim khí trong tay về phía bầy kappa.

Và rồi… trong khoảnh khắc tiếp theo, cột lửa dữ dội như rồng nổi giận uốn mình, quét sạch từng chục tên yêu quái đang tấn công đám mồi nhử từ khoảng cách trăm bước.

「Ồ… Đó là ‘Ngục hỏa Đế quốc’ sao」

Dù biết rõ chỉ là công cụ, lão trừ yêu sư nhà Miyataka vẫn không khỏi bật tiếng thán phục trước uy lực của thứ ấy.

「Ngục hỏa Đế quốc」, vũ khí được phát triển ở Đế quốc phương Tây và du nhập vào xứ Phù Tang… Thứ được cấu thành từ hỗn hợp nhựa thông, diêm tiêu, vôi sống… rồi phun ra nhờ một loại bơm đặc biệt dùng áp suất khí thay đổi, đồng thời đốt cháy tạo nên cột lửa. Chính là hỏa tiễn, một loại vũ khí sát thương lan rộng.

Loại vũ khí gần như tương đồng với ‘lửa Hy Lạp’ trong kiếp trước của một đầy tớ nào đó, là bí khí do triều đình độc quyền nắm giữ. Trong thời kỳ Đại loạn, cùng với khí độc và linh khuyết khởi bạo, nó được tung vào chiến tuyến để bù đắp cho số lượng trừ yêu sư thiếu hụt, là vũ khí tối hậu giúp nhân loại diệt yêu quái. Cột lửa nhân tạo với nhiệt độ cao đến nước cũng không thể dập tắt, thiêu rụi mọi thứ từ trăm bước xa...

Đương nhiên, nếu chỉ là lửa cỡ ấy thì một trừ yêu sư thượng cấp cũng có thể tạo ra. Nhưng chính vì là thượng cấp mới làm được. Còn nếu là thường nhân, lại không cần dùng linh lực, thì ý nghĩa đã hoàn toàn khác.

Đặc biệt lần này kẻ địch là kappa, nên cùng với khí độc đã dùng vào buổi sáng, ‘Ngục hỏa Đế quốc’ chính là át chủ bài của đội trừ yêu. Ban đầu, họ đã lường trước một trận chiến cam go…

「Từ góc độ triều đình, có lẽ còn là để răn đe chúng ta」

Nghe lời gia nhân, lão trừ yêu sư chỉ lặng im, xem như gật đầu. Bản thân các trừ yêu sư cũng là những nhân tố bất ổn tiềm tàng trong mắt triều đình vốn do thường nhân kiểm soát. Sự cân bằng hiện tại chỉ tồn tại nhờ có sự hiện diện của yêu quái.

Thực tế việc triều đình cấp cho đội trừ yêu tới hai loại vũ khí tối mật lần này không chỉ cho thấy tầm quan trọng của sự vụ, mà còn là lời cảnh báo. Nếu dám phản kháng, những vũ khí này sẽ hướng mũi nhọn vào chính đồng loại con người. Hơn nữa, một trận đại chiến với yêu quái quy mô như lần này vốn không thường xuyên xảy ra, nên đây cũng là cơ hội tuyệt vời để kiểm nghiệm sức mạnh của vũ khí mới. Giống như lúc dùng khí độc, đám Lý Cứu Chúng được triều đình phái đến lần này cũng đang thích thú quan sát khung cảnh tàn khốc trước mắt.

「Tuy vậy, vẫn chưa thể lạc quan được đâu. Có vẻ ‘vị khách chính’ đã xuất hiện rồi」

Ngay sau câu nói ấy.

Ở một góc trong tầm nhìn của lão trừ yêu sư, mặt đất quanh đám Lý Cứu Chúng đang phun lửa bắt đầu trồi lên.

「…!?」

Khoảnh khắc sau. Một bóng đen khổng lồ từ trong lòng đất đột ngột lao tới tập kích đám Lý Cứu Chúng. Tiếng thét vang lên thảm thiết. Con quái vật tám chân trói chặt bọn chúng lại, rồi từ cặp răng nanh mọc ra từ hàm dưới, nó tiêm vào cơ thể bên dưới lớp áo y phục bác sĩ dịch hạch thứ chất lỏng độc có tính phân giải.

「Tới rồi sao」

Đồng thời, lão trừ yêu sư cũng ngẩng đầu, thấy một con Tsuchigumo khổng lồ đang đào đất lao tới tháp canh, liền nhẹ nhàng vung tay một cái tạo nên kết giới, ngăn chặn đòn đánh từ phía sau.

Ngay tức khắc, vô số mũi kim vô hình do kết giới tạo ra hiện lên giữa không trung rồi rơi xuống theo trọng lực, xuyên qua lớp vỏ ngoài của con yêu nhện và cắt đứt sinh mệnh của nó.

Lão nhìn xuống bên dưới tháp canh. Tại đó, vô số Tsuchigumo cũng đang trồi lên từ lòng đất, khiến trừ yêu sư chính quy, đầy tớ và đám ẩn hành chúng lập tức lao vào giao chiến. Nhưng không chỉ có vậy.

「Ồ, có tới ba con hung yêu sao」

Nheo mắt lại, lão trừ yêu sư khe khẽ kinh ngạc.

『GUOOOOOOOOO!!!』

Một con quái vật xấu xí được ghép từ nhiều loại thú, hơi thở mang tà khí của nó khiến cây cỏ xung quanh héo úa, đầy tớ thì rữa nát mà chết. Cả những mũi tên bắn tới cũng mục nát theo, không ai dám lại gần.

『……………』

Một con khác chỉ là cơn gió mơ hồ không rõ hình dạng. Những trận cuồng phong nó tạo ra cắt xuyên qua thân thể của ẩn hành chúng và đám đầy tớ, giết chết từng người một.

Vũ khí vật lý hầu như vô hiệu trước yêu quái này. Trong khi đó, đội chinh phạt lần này vốn được tổ chức để đối phó với kappa nên gần như không ai mang theo trang bị hữu hiệu để chống lại nó.

『………!!』

Con cuối cùng là một con cú khổng lồ to hơn cả ngưu xa, có đuôi sói. Từ không trung, nó lao xuống trong tích tắc rồi dùng vuốt sắc xé toạc đầu của vài đầy tớ đang cố phòng thủ.

Những đầy tớ còn sống sót vội vàng vào thế chuẩn bị, nhưng khi bị con yêu quái nhìn chằm chằm, chỉ kịp bật ra tiếng rên rồi ngã gục.

「Trông có vẻ là những yêu quái cấp khá cao」

「Dù sao cũng là lũ không chịu tiêu vong đúng lúc, giờ có vùng vẫy đến đâu thì kết cục cũng đã định rồi. Nhìn kìa, một con đã xong rồi」

Cùng với lời đó, một cơn gió mạnh lao vào tập kích con cú yêu.

『Kruu…!?』

Con cú đang mổ thi thể đám đầy tớ vừa bị xé xác, trong khoảnh khắc tiếp theo đã bị đè úp từ trên cao. Một con bạch lộ khổng lồ, thức thần giản lược đã từ độ cao cực lớn lao xuống, ép đầu con cú xuống đất bằng vó chân. Như thể muốn găm nó vĩnh viễn vào lòng đất.

Từ quan sát trước đó, họ đã biết đôi mắt của con cú sở hữu loại ma nhãn đặc biệt. Nếu để đầu nó tự do quay, có thể nó sẽ lập tức xoay cổ và thi triển chú nguyền lên thức thần.

Rắc!—bạch lộ bẻ gãy cổ con cú.

Thân thể con yêu qiuasi khẽ giật lên, nhưng rồi nhanh chóng buông xuôi.

Và như để kết liễu hoàn toàn, từ miệng bạch lộ phun ra ngục hỏa.

Xác yêu quái nhanh chóng cháy thành tro. Và rồi, một bóng người nhẹ nhàng đáp xuống đất từ lưng bạch lộ.

「Quả không hổ danh là cố vấn của gia tộc Onizuki. Dù là đánh lén, nhưng việc kết liễu nhanh gọn như vậy vẫn thật đáng kinh ngạc」

Gia nhân không giấu nổi tiếng tán thưởng.

Chắc hẳn từ trên cao đã theo dõi trận địa từ sớm. Và trong ba con hung yêu, đã chọn ra con dễ đánh úp nhất, vô hiệu hóa năng lực rồi lập tức hạ sát.

Dù chỉ là thức thần giản lược, nhưng cách chế tạo hẳn rất tỉ mỉ.

Từ việc điều khiển đàn bướm thức thần như tay chân hồi sáng sớm, có thể thấy rõ nữ trừ yêu sư mang tên Onizuki Kochou sở hữu kỹ năng điều khiển thức thần giản lược cực kỳ xuất sắc.

「Ồ, thấy vậy sao?」

Tuy nhiên, lão trừ yêu sư lại khẽ buông lời nghi hoặc trước lời khen của gia nhân.

「? Không đúng sao?」

「Không đúng. Bà ta là kẻ giảo hoạt, lãnh đạm, thận trọng. Vốn không đời nào lại liều lĩnh xuất đầu lộ diện như thế. Dù có là người thân lâm vào nguy hiểm cũng vậy」

Vừa nói, lão vừa nheo mắt nhìn người đàn bà nọ.

Những con Tsuchigumo từ đâu đó không ngừng tràn tới. Nhưng chỉ cần một cái vung quạt của Kochou, những thức thần hình chim liên tiếp xuất hiện, mổ rỉa yêu quái bằng chiếc mỏ sắc như lưỡi dao.

Dù đối phương chỉ là tiểu yêu hay trung yêu, việc dùng thức thần giản lược để áp đảo như vậy cũng đủ khiến người khác phải kinh ngạc. Tuy nhiên…

「Quả là lạ lùng thật. Ả hồ ly ấy lại chiến đấu quyết liệt đến vậy…」

Lão trừ yêu sư, đã từng nhiều lần tiếp xúc với Kochou trong công vụ, đã sớm nhận ra…

Dù vẻ ngoài thanh nhã, uyển chuyển, nàng đang chiến đấu trong tâm thế đầy lo lắng và nóng vội.

Phải, trông chẳng khác gì như đang bảo vệ điều gì đó.

Và đó là điều hoàn toàn không giống với người đàn bà từng được mệnh danh là 「Hắc điệp phu nhân Onizuki」, là kẻ có thể lạnh lùng với cả người thân nếu cần thiết…

-

Nơi ấy là một hang động.

Nằm sâu trong núi non của quận Ashina, đó là một tổ địa nơi loài Tsuchigumo, những con nhện yêu quái bị xua đuổi khỏi vùng đất cũ, đã ẩn náu suốt bao năm. Một mê cung ngầm được mở rộng nhằm chiếm đoạt từng giọt sức mạnh tuôn trào từ linh mạch của vùng đất này.

Để không hoang phí yêu lực, con nhện đang an tọa ở một góc của hang động trong dáng vẻ tạm thời ấy, vẫn có thể nắm rõ gần như toàn bộ tình hình trong khu vực.

Bí mật nằm ở tơ.

Toàn bộ hang động được phủ bởi mạng tơ nhện đan dày đặc, tất cả đều kết nối với đám thuộc hạ. Những sợi tơ chứa yêu khí được luyện chế cứng như dây thép, đồng thời lại mảnh đến độ gần như không thể nhận ra bằng mắt thường. Chúng còn được gia công đặc biệt để khi một thuộc hạ bị tiêu diệt, tơ sẽ tự phân rã, tránh bị truy tung. Mỗi khi có biến, đám thuộc hạ sẽ làm rung tơ, và chủ nhân nơi đây, với ngũ quan vượt xa con người, sẽ cảm nhận, nắm bắt và phân tích các rung động ấy để hiểu rõ tình hình khắp vùng đất này.

「Ra là vậy. Thêm một đứa nữa bị hạ sao. Dù đã đoán trước, nhưng thật không ngờ lại nhanh đến thế.」

Tsuchigumo cất lời một mình, khi nhận được báo cáo truyền qua tơ nhện. Dẫu hiểu rõ từ đầu rằng không ai có thể trở về, nhưng... cái chết của một thuộc hạ từng kề vai sát cánh bao năm khiến con nhện không khỏi thổ lộ chút thất vọng và buông bỏ.

「Thật tình, nếu là trước đây thì ít ra cũng khiến chúng vất vả đôi chút... Hừ, chỉ là lũ dị chủng của loài khỉ mà dám...!」

Quả thật, trong suốt năm trăm năm, lũ trừ yêu sư đã trở nên vô cùng đáng sợ. Đúng là chúng vốn đã xảo quyệt từ xưa, nhưng vào thời ấy, chẳng kẻ nào có thể dễ dàng tiêu diệt một yêu quái cấp cao chỉ với một mình như bây giờ.

Lũ khỉ ấy... không nên để chúng có thời gian phát triển.

Quyết định mà Không Vong từng đưa ra khi xưa, với nhện, giờ đây chỉ có thể cho là sai lầm. Loài người ấy, càng sống lâu, càng mạnh mẽ, càng tàn nhẫn, và càng đê tiện. Trong chỉ một ngày, con nhện đã bị thực tế ấy đâm vào tận tâm can.

「...Mà thôi. Dù sao kết cục đã an bài rồi.」

Có lẽ trong trận chiến này, phe mình sẽ thua. Nhưng như vậy cũng được. Không cần phải thắng. Bởi lẽ, ngay từ đầu, chúng cũng đã rơi vào ván cờ chết không lối thoát.

「...Thế nhưng, lại gặp ngươi ở nơi thế này sao, Bích Quỷ. Có việc gì?」

Trong bóng tối mờ mịt của hang động, con nhện quay đầu lại cất tiếng hỏi. Dù chẳng cảm nhận được rung động nào qua tơ, nhưng tà khí nồng đậm kia đã khiến nó lập tức nhận ra sự hiện diện.

Đứng đó là một con oni.

Mái tóc dài màu xanh biếc mang vẻ dữ tợn, sau lưng vác theo chiếc mỏ neo chứa đầy tà khí... một trong Tứ Hung khét tiếng, Akagami Aodouji. Con nhện chăm chú nhìn yêu quái từng cùng thời mà từng cùng nó gieo rắc nỗi sợ khắp kinh thành, ánh mắt cảnh giác, tuyệt nhiên không phải là ánh nhìn dành cho đồng minh.

「Hahaha, câu đó phải để ta mới đúng. Không ngờ lại gặp ngươi ở cái vùng quê hẻo lánh này, mà còn trong cái bộ dạng khúm núm kia nữa chứ. Cái vụ náo loạn này là do ngươi đạo diễn đấy à?」

Bích Quỷ nhắm một mắt lại, cười khẩy đầy vẻ dối trá. Không gì khác ngoài việc ám chỉ cơn dịch Kappa lan tràn khắp khu vực này.

「Vậy thì sao? Đừng nói với ta là ngươi đến đây để gia nhập phe chúng ta đấy chứ?」

Dù là kẻ hỏi trước, nhưng chính con nhện cũng hiểu điều ấy là bất khả. Sau khi bị tiêu diệt thê thảm ở kinh thành cách đây ngàn năm, con oni ấy hầu như không xuất hiện thêm lần nào nữa. Ngay cả trong Đại Loạn, thời cơ hoàn hảo để trả thù lũ khỉ đáng ghét, nó cũng chỉ đứng ngoài quan sát.

Ngay cả ta, kẻ từng là Thần, cũng phải cúi đầu mà tham chiến kia mà...!!

「Không, không đâu. Đừng nói đùa. Ta chẳng ngu đến mức tự sát khi phải đối đầu đám nhàm chán đó.」

Và lần này cũng vậy, con quỷ thẳng thừng từ chối tham chiến. Với chất giọng đầy trêu chọc, khiến ai nghe cũng khó chịu, nó phủ nhận dửng dưng. Ả này, lần nào cũng cứ phải khiến người khác khó chịu mới thỏa lòng hay sao? Nhện khẽ bĩu môi. Dẫu vậy...

「Nhàm chán, sao? Nghe không lọt tai chút nào. Với ngươi, những kẻ đang tụ hội ở vùng đất này không đủ tầm ư?」

Nếu là thời Đại Loạn thì không nói, nhưng hiện tại, để mấy chục trừ yêu sư cùng tụ về một nơi vốn là chuyện cực kỳ hiếm hoi. Với thời thế này, chiến trường như thế đủ để gọi là xa hoa rồi còn gì...?

「Không, không ổn tí nào. Mấy tên tụ tập ở đây toàn lũ vớ vẩn cả. Hơn nữa... nếu định thổi bay tất cả, thì đến tận nơi làm gì cho phí sức, đúng không?」

「…………」

Trước lời nói của ả oni, con nhện chỉ lặng lẽ nheo mắt. Sát khí như lưỡi dao đâm thẳng, khiến kẻ thường chỉ cần chạm phải cũng có thể ngã vật ra mà ngất xỉu, nhưng đối phương lại không phải kẻ tầm thường. Ả ta cười khúc khích, vẻ mặt đầy khoái trá.

「Sao ta biết à? Ha, chỉ là buột miệng thăm dò thôi. Nhưng hóa ra là thật à. Đúng là ngươi chẳng có khiếu gì về mấy trò như thế này. Một sân khấu tuyệt vời mà lại không có khán giả thì thật là... quá đỗi cô đơn, phải không?」

Con quỷ cười khẩy, giọng điệu như chế nhạo. Với con nhện, tất cả chỉ là lời lảm nhảm vô nghĩa. Nhưng như đọc thấu được nỗi bối rối trong lòng nó, con quỷ lại tiếp tục.

「Nếu ngươi từng tham gia Đại Loạn ấy, ít nhất cũng nên hiểu điều đó chứ nhỉ? Hay là đang giả vờ không hiểu đây...?」

「Ngươi đang nói cái vớ vẩn gì thế hả...?」

Bực bội trước ả oni đang vừa uống rượu sake trực tiếp từ bầu hồ lô vừa lảm nhảm, con nhện buông lời khó chịu. Từ đầu đã biết ả là kẻ thất thường và ích kỷ, nghe hắn nói chuyện nghiêm túc chỉ là phí công. Dẫu vậy, lời nói của ả Bích Quỷ này vẫn khiến người ta tức tối không thôi.

「Haha, thôi được rồi. Dù ngươi hiểu hay không, hay có chết trong mù mịt cũng chẳng sao. À, chỉ cần nói trước với lũ tiểu yêu đừng có ăn mất món ta ưa thích là được.」

「Món ưa thích...? À, là cái cá thể kỳ dị ấy à.」

Ngay khi nghe ả oni nói, nhện lập tức nhớ ra ý của hắn. Sau khi loài người gieo rắc gió độc khắp vùng này, trong lúc truy quét tàn dư, có một cá thể gục ngã, chính là kẻ ấy. Vừa hay con nhện cũng nhận được tin báo về việc đó từ thuộc hạ của mình.

「Cái tên điên khùng đó... đúng là gặp rắc rối lớn, nhưng... ngươi thích loại thức ăn như thế à? Ta nhớ ngươi cực kỳ ghét hắn cơ mà?」

「Chính vì thế đấy!!」

Con quỷ đột nhiên gào lên như kẻ phát cuồng khiến con nhện vô thức giật mình.

「Sao ngươi lại không hiểu nhỉ!! Mà thôi, không hiểu cũng chẳng sao!! Kẻ đó chính là anh hùng ta đang dày công bồi dưỡng đấy!! Gufufu, thật sự, cậu ta luôn luôn vượt qua mọi kỳ vọng của ta!!!」

「Thật là tuyệt vời!!」 – Bích Quỷ gào lên như thể chẳng hề quan tâm tới người khác. Khuôn mặt vặn vẹo vì nụ cười ngây dại, ánh mắt lờ đờ, khóe miệng nhỏ dãi. Với dung mạo vốn xinh đẹp trời ban, hình ảnh ấy thật sự rất... đáng sợ. Thật lòng mà nói, chỉ khiến người ta ghê tởm. Thậm chí còn dấy lên nghi ngờ liệu ả có đang phát tình hay không, mùi rượu nồng nặc đến mức nghẹt mũi.

「...Vậy sao…」

Vừa ghê tởm vừa miễn cưỡng gật đầu, con nhện đáp lời. Đồng thời, vì đã hiểu rõ tính cách của con quỷ này, nó cũng không khỏi cảm thấy chút tò mò về nhân vật kia... Nhưng cũng chỉ có thế.

「…Được thôi. Ta sẽ ra lệnh không được ăn hắn. Nhưng chỉ thế thôi. Ngoài ra, tuyệt đối không ai được động vào.」

Kế hoạch lần này là hành động đặt cược cả sinh mạng của con nhện, và điều quan trọng nhất là không để ai biết được chân tướng. Một khi đã bắt được, tuyệt đối không thể để hắn thoát, ít nhất là cho đến khi mọi chuyện hoàn tất.

「Nếu không muốn hắn chết, thì lúc gần kết thúc hãy đưa hắn đi. Với tốc độ của ngươi, mang theo một người đến nơi an toàn chẳng phải chuyện khó.」

「Không đâu. Ta chỉ thích đứng nhìn thôi. Xin từ chối.」

Dù con nhện nhắc nhở để tránh bị cản trở, con quỷ lại từ chối thẳng thừng, không chút do dự.

「…Tùy ngươi. Nhưng đừng cản trở ta, hiểu chưa?」

「Tất nhiên. Chẳng lẽ ngươi không tin ta à?」

「Trên đời làm gì có kẻ ngu nào tin oni.」

「Tàn nhẫn quá. Trong khi ta đang nói thật đấy chứ.」

Con quỷ than vãn bằng giọng điệu tràn ngập vẻ dối trá, khiến con nhện chỉ liếc mắt lạnh lùng, rồi thở dài chấp nhận.

「…Phải rồi. Đúng là ngươi vẫn luôn như vậy.」

Tự mình kỳ vọng, rồi tự mình thất vọng, và cuối cùng là nổi giận. Đó chính là oni mang tên Bích Quỷ này. Nghe đâu, ả lại đang đặt kỳ vọng quá mức vào 「món ưa thích」kia nữa rồi. Thật ngu ngốc. Rốt cuộc ả định thất bại bao nhiêu lần nữa?

Sau một tiếng thở dài nhỏ, bóng dáng bắt đầu chuyển động. Tám chiếc chân khổng lồ mọc ra từ sau lưng, thân hình bắt đầu biến hóa ghê tởm.

Ta cảnh cáo lại một lần nữa. Ta sẽ nhắm mắt làm ngơ với bất kỳ việc gì ngươi làm, miễn là... ngươi không cản trở ta. Nhớ kỹ điều đó, đừng bao giờ quên.

Giọng nói đầy ma dị như một sinh vật phi nhân loại đang cố ép mình dùng tiếng người... Đáp lại cảnh cáo của con nhện là một nụ cười ngạo nghễ. Không lời, chỉ là nụ cười mỉm đầy giễu cợt.

Hừm, ra vẻ lắm, con nhóc này...』

Sinh vật khổng lồ, xa rời nhân loại, khịt mũi đầy khó chịu trước thái độ của kẻ hậu bối rồi bắt đầu cất bước, hay đúng hơn là bắt đầu trườn đi, tạo ra âm thanh như địa chấn.

Dù sao đi nữa, với con nhện, cũng chẳng có thời gian để dây dưa cùng những kẻ không thể hiểu nổi như vậy. Kế hoạch lần này là màn phục hận lớn nhất trong đời, lấy cả bản thân làm con cờ đánh đổi. Cùng với con nhện khổng lồ bắt đầu chuyển động là hàng ngàn thuộc hạ kéo theo sau.

「A, không cần lo. Ta chẳng thèm cản ngươi làm gì đâu. Cũng chẳng hứng thú. Nhưng mà…」

Ngay tại đó, con quỷ nhếch môi đầy lả lơi. Lưỡi đỏ liếm nhẹ đôi môi một cách tà dị.

「Anh hùng của ta sẽ không bỏ qua đâu đấy? Chậc, thôi thì ráng làm tấm thớt cho cậu ta luyện cấp đi là vừa.」

Nhìn theo bóng dáng khổng lồ đang rời đi, con quỷ lẩm bẩm. Đầy ngạo mạn, đầy thú vị, đầy tự tin, và hơn hết, đầy kiêu căng...

Bình luận (13)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

13 Bình luận

Thanks for new charter 🌹
Xem thêm
Tôi có thắc mắc. Sao tên con Bích Quỷ lại đổi nữa rồi
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
phiên âm sai nên phiên âm lại cho chuẩn, còn biệt danh thì vẫn là Aoko
Xem thêm
Bình luận đã bị xóa bởi batdat
TRANS
'đám kappa chạy hết tốc lực lao ra, hai tay hai chân vung vẩy dữ dội đến mức có phần ngớ ngẩn'
Thế này khác j mấy con titan trong aot :v
Xem thêm
đầu truyện đến giờ mấy con vợ toàn "kiểu gì ảnh cx đấm dc thôi"
đúng là main đấm dc thật, đấm xong vào thẳng phòng hồi sức cấp cứu
Xem thêm
Từ đầu đến giờ có mỗi lão bà gánh main. Còn lại toàn cho main tự làm, bao giờ main thành đống rẻ rách mới ra tay :v
Xem thêm
@Sú: ê, quên bà chị tự thọc tiết nuôi main rồi kìa
có mỗi con oni ăn tàn phá hoại với cô tiểu thư ngày mơ đêm mớ chuyện tương lai là toàn dí gần chết rồi ms cứu thôi
Xem thêm
Xem thêm 2 trả lời