• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 5 - Đào tạo người mới thì phía người hướng dẫn cũng vất vả lắm chứ

Chap 61

7 Bình luận - Độ dài: 6,917 từ - Cập nhật:

Ngay khoảnh khắc thứ đó xuất hiện, một làn sóng tĩnh lặng bao trùm cả không gian. Ba con quái vật và một con người có mặt nơi đây, tất thảy đều không thể rời mắt khỏi dị hình đen thẫm kia. Không thể nào không như vậy được.

Cảm xúc trỗi dậy trong lòng bọn họ là bối rối, hoảng loạn, và nghi hoặc. Cũng là điều dễ hiểu. Bởi lẽ, thứ đó chỉ vừa mới đây thôi vẫn còn là một con người bình thường bị sét đánh đến cháy đen. Vậy mà giờ đây… thứ phát ra yêu khí, linh khí, và cả chút thần khí này, rốt cuộc là cái gì?

Không, chính xác thì đã có chuyện gì xảy ra với con người này?

『GUAA!!!!』

Gạt bỏ nghi vấn và ngờ vực sang một bên, kẻ đầu tiên lao vào tấn công dị vật ấy lại chính là Thần Ưng, vốn dĩ phải là đồng minh. Sải cánh bay thấp trong không gian chật hẹp của hang động, nó lao tới từ phía sau, dùng vuốt sắc chém tới. Như một cơn bão lao đi, bỏ xa cả tiếng gió trong tích tắc…

Cặp vuốt của Thần Ưng đâm thẳng tới, mang trong mình sức mạnh đủ để xé toang giáp sắt của võ tướng hay bộ lông dày của đại yêu. Nếu bất ngờ trúng đòn ấy, đối phương e rằng còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra thì sinh mệnh đã bị tước đoạt.

『GUOO!?』

Nhưng kế hoạch đó sụp đổ chỉ trong chớp mắt. Thần Ưng vừa mới ra đòn thì ngay sau đó thân thể liền khựng lại. Bị chặn đứng. Thần Ưng trợn trừng mắt định tìm hiểu lý do.

Một ngón vuốt của chân nó, dày như cánh tay người, đang bị dị vật túm chặt, giữ lấy. Một cơ thể khổng lồ nặng ít nhất cũng cả ngàn cân, lao đi nhanh đến mức xé toạc cả không khí, vậy mà bị nắm giữ chỉ trong khoảnh khắc lướt qua. Sự thật đó khiến Thần Ưng chấn động. Đồng thời cũng ý thức được hiểm họa cận kề, nó lập tức chuyển sang hành động tiếp theo.

Từ chiếc mỏ mở rộng, một cơn mưa ánh sáng tuôn trào. Linh khí được nén lại thành mũi tên, bắn ra như bão tố. Mỗi một tia, nếu trúng vào con người bình thường, đều đủ sức xuyên thủng cơ thể, đoạt mạng trong chớp mắt. Đòn này vốn được dùng để tiêu diệt đám quái vật từ xa hoặc từ trên cao. Nhưng nay lại được bắn ra từ khoảng cách cực gần, nhắm vào một cá thể duy nhất, hiển nhiên là quá mức cần thiết. Thế nhưng………

『GUEEE!?』

Thần Ưng hoảng loạn khi chứng kiến dị vật trước mắt mình vẫn nguyên vẹn không chút tổn thương sau đợt công kích. Trong lúc vội vàng định tung ra đòn tiếp theo…… thì giây sau, thân thể nó đã bị quật mạnh vào vách đá trong hang.

『………!? Đồ quái vật!?』

Ngay sau đó, Tsuchigumo đã chứng kiến cảnh tượng ấy, liền nhập cuộc, lao đến tấn công. Nhảy vọt lại gần, bốn chân trước đầy móng vuốt của nó cùng lúc giáng xuống thân thể dị vật từng là tên đầy tớ. Nếu là người thường, chỉ một cú ấy cũng đủ bị nghiền nát. Đòn đánh vung ra với tốc độ đến mức dường như tạo ra cả tàn ảnh có khối lượng.

Tuy nhiên, dị vật chẳng những không tránh né, mà thậm chí còn tiếp nhận trực diện. Không, nên nói là…nó đã đỡ lấy.

『Gì…!? Gyaa……!!?』

Bốn chân nhện to như thân cây bị chặn đứng bởi hai bàn tay phủ vảy đen sì. Ngay khi con nhện kinh hoảng, dị vật lập tức túm lấy một chân, không chút do dự giật phăng ra. Nó thét khẽ rồi nhanh chóng nhận thức được nguy hiểm, vội vàng rút lui bằng các chân còn lại.

『Gurururururu…………』

Dị vật đen thẫm phát ra âm thanh kỳ lạ như tiếng ngựa, bờm đen rung lên gầm gừ. Nó lướt mắt qua chiếc chân nhện đang giật giật trong tay, rồi tiện tay ném đi như thể vứt rác. Rồi ngoảnh đầu nhìn lại phía Tsuchigumo, bước lên một bước……… và chỉ một cú vung tay đã xé toạc vô số xúc tu từ sau lưng ập đến.

『BUOOOOOOOOO!!!!!』

Dù nửa khuôn mặt đã bị nghiền nát, Thiên Niên Thổ Long vẫn rống giận và lao đến quyết chiến lần nữa. Đám xúc tu vừa rồi chỉ là mồi nhử. Còn thứ thực sự………

『Gurururu!!!?』

Những xúc tu âm thầm đào sâu trong lòng đất bất ngờ trồi lên, bao vây lấy dị vật từng là đầy tớ kia. Trông như chiếc lồng chim, trong khoảnh khắc tiếp theo, toàn bộ phóng ra điện lưu cao áp. Một nhà tù điện giật.

Đó là đòn điện tối thượng mà Thiên Niên Thổ Long có thể tung ra. Theo tính toán của kẻ thiết kế ra yêu quái cải tạo này, 「Nue」, thì ngay cả một trừ yêu sư lão luyện cũng khó lòng toàn mạng. Huống hồ chỉ là một tên đầy tớ thấp kém, ắt sẽ bị thiêu cháy đến tận xương tủy.

Đúng vậy, nếu như đối phương thật sự chỉ là một tên đầy tớ mà thôi.

『BUOO!?』

Thế nhưng, kẻ bị giam giữ bên trong nhà tù phát sáng ấy lại xé toạc lồng giam vô cùng thô bạo. Những xúc tu mang điện bị nắm chặt, trên bàn tay phát ra âm thanh cháy xèo và làn hơi nước bốc lên, vậy mà dị vật chẳng hề quan tâm. Xé phăng xúc tu, mặc cho thân thể bị bỏng loét, nó vẫn thoát ra thành công. Hơn thế nữa………

「Đó là… tái sinh sao…!?」

Kochou mở to mắt kinh ngạc. Cơ thể của dị vật, chàng trai ấy, dù đang cháy xém và máu chảy đầm đìa, vết thương lại rõ ràng đang lành lại từng chút một.

Tựa như thời gian bị đảo ngược, thương tích biến mất trong chớp mắt. Tuy vết thương đã lành, nhưng dị vật ấy vẫn không ngừng gầm gừ giận dữ, trừng trừng nhìn con chuột chũi.

『Bu…BUO………』

Còn về phía Thổ Long thì rõ ràng đang khiếp sợ. Dù thân hình to gấp năm lần kẻ địch, nó vẫn run rẩy trước dị vật trước mắt. Bởi nó đã hiểu, tất cả năng lực chiến đấu của mình đều vô dụng. Một sự thật không thể chối cãi. Ngay lúc này, Thiên Niên Thổ Long cuối cùng cũng nhận thức được sức mạnh chênh lệch giữa mình và dị vật ấy. 

Và dù có thông minh hay không, thì với loài thú đã ý thức được sự chênh lệch sức mạnh, chỉ còn một con đường duy nhất để chọn.

『BuooOOOO………!!! Guh!?』

Chiến lược rút lui, hoặc là bỏ chạy. Dù là cách nào thì Thổ Long cũng cấp tốc đào đất tìm đường tháo lui. Nhưng tất cả đều vô nghĩa. Ngay khoảnh khắc bắt đầu đào bới, từ trên cao một cú đá ập xuống, dập thẳng đầu nó xuống đất. Chiếc đầu đã nát một nửa giờ đây thật sự nở rộ một đóa hoa đỏ thẫm trên mặt đất.

「Chậc, đồ vô dụng!!」

Tsuchigumo đang bám vào vách hang phun ra lời cay độc, đồng thời khẽ tặc lưỡi. Tựa như được triệu hồi bởi âm thanh ấy, vô số nhện yêu lớn nhỏ từ khắp nơi trong hang đồng loạt xuất hiện. Đó là đám thuộc hạ của nó.

「Xông lên, các ngươi!! Đánh hội đồng cho ta!!」

Tsuchigumo mang hình dáng thiếu nữ chỉ tay về phía dị vật, ra lệnh cho bầy thuộc hạ.

Đáng lẽ ra, đội quân nhện này được chuẩn bị để tiêu hao sức lực đám trừ yêu sư đang tấn công từ mặt đất. Số lượng lên đến hàng ngàn… không, tính cả lũ yêu nhện non yếu thì có khi cũng gần vạn. Được chế tạo phục vụ từng mục đích riêng, bao gồm cả đội tinh nhuệ từng được đưa vào thời Đại Loạn. Nếu giờ tung toàn bộ vào trận, kế hoạch buộc phải thay đổi hoàn toàn. Nhưng lúc này, điều quan trọng nhất với nhện là phải tiêu diệt cho được con quái vật quái đản trước mắt. Với ngần ấy lực lượng, Tsuchigumo tin chắc sẽ hạ được dị vật ấy.

Thế nhưng nhận định ấy lại quá đỗi ngây thơ.

『Kii!?』

『Gigi!?』

『Gí……!!?』

Tiếng gào thảm thiết của lũ quái vật vang vọng khắp hang động.

Đó là cuộc tàn sát. Là giết chóc. Là một màn đồ sát. Lũ yêu nhện đen đặc bám vào dị vật, thế nhưng chưa kịp phản kháng đã bị vung tay một cái, cả chục con bị nghiền nát thành thịt vụn.

『Kiki!!』

『Shaaa!!』

Dĩ nhiên, bọn nhện không phải đám ngốc chỉ biết lấy số lượng đè người. Tơ nhện dính đặc được phun ra từ nhiều hướng. Một số quay lại phía khuất để phóng độc châm, hoặc axit ăn mòn. Có cả những cá thể ký sinh lao ra từ bụng đồng bọn bị tiêu diệt, bất ngờ đánh úp. Thậm chí, có con áp sát rồi tự phát nổ bằng thuốc nổ tạo trong cơ thể.

Vô ích. Vô nghĩa.

Tơ nhện như mưa bị né tránh trong gang tấc. Độc châm bị lớp vảy cứng bật ra. Axit bị năng lực tái sinh khắc phục. Nhện ký sinh bị đập nát ngay sau đó. Nhện cảm tử bị đá ngược trở lại giữa đám đồng loại trước khi kịp nổ, khiến hàng chục con cùng bị thiêu rụi trong vụ nổ.

『Gigigi!!!』

Một cá thể cấp đại yêu, mang theo chút thần lực, dùng thân thể đồ sộ hòng đè nát dị vật. Nó lao đến trong tuyệt vọng, nhưng ngay lúc chạm đến đối phương thì đầu nó bị đập vỡ tan tành. Có lẽ, nó thậm chí còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì ý thức đã tan biến.

『KuoOOOOOOOOOOOOOOOOOO!!!!!』

Dị vật gầm vang, túm lấy xác con nhện khổng lồ, vung như vũ khí ném đi. Nắm lấy chân nó, quay cuồng quật chết một đám nhện con quanh đó, sau cùng ném bay đi.

『Kiki……!?』

『Ki………』

Nhận ra được ý đồ ấy, bầy nhện con vội vã tản ra, nhưng đã quá muộn. Con nhện khổng lồ bật người lên rồi rơi mạnh xuống đất, nghiền nát những con nhện đang ở ngay điểm rơi như thể đang chà xát chúng, để lại phía sau chỉ là một vệt bẩn nhơ nhớp, như thể ai đó đã trộn lẫn đủ loại màu sắc lên mặt đất. Chứng kiến quang cảnh ấy, dị hình ngửa mặt lên trời cười lớn như đang chế giễu, như đang đắc ý, rồi gầm lên vang dội.

『Kiki...』

『Ki………』

Mới chỉ một khoảnh khắc trôi qua kể từ khi xảy ra va chạm. Ấy vậy mà, bầy nhện đã mất đi gần cả ngàn đồng loại, đến mức chúng cuối cùng cũng bắt đầu hoảng loạn. Chúng đã đánh mất niềm tin mình có thể đánh bại sinh vật đang đứng trước mặt.

「Lũ các ngươi, còn đứng đó làm gì!? Đừng ngừng chân!! Tiến lên! Tiến lên nào!! …Ta bảo tiến lên kia mà!!」

Tsuchigumo quát tháo thúc giục đám thuộc hạ, nhưng dù vậy vẫn có nhiều con nhện lùi lại. Trước cảnh tượng đó, khuôn mặt giả tạm của địa nhện méo mó vì nhục nhã. Điều đó có nghĩa là mệnh lệnh của nó đã không còn đến được với những thuộc hạ ở tầng dưới cùng.

『GUOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO!!!!』

『Kii………!?』

Một tiếng gầm vang cùng với luồng yêu lực to lớn tỏa ra như thể thị uy đã khiến đội ngũ nhện hoàn toàn rối loạn. Dị hình đen thẫm lao vào bầy nhện đang rõ ràng run rẩy vì sợ hãi. Và cuộc tàn sát lại tiếp tục. Những chiếc chân nhện bị bứt tung, đầu văng khỏi cổ, bụng bị xé nát. Phần thân thể của đồng loại bị văng ra khắp nơi, dịch thể màu xanh lục bắn tung tóe đến nỗi không còn nhìn thấy mặt đất. Lũ nhện vì khiếp sợ mà tán loạn bỏ chạy, đúng theo nghĩa đen là 「tản như con nhện con」.

Giờ đây bầy nhện bắt đầu di chuyển hỗn loạn. Có con vẫn chiến đấu với dị hình, có con giẫm đạp đồng bọn để bỏ chạy, và rồi, một số nhện con sau khi phát hiện ra Kochou đang nằm dưới đất liền lao về phía nàng trước tiên.

Chuyện chiến đấu với cái dị hình đen ấy đúng là ngu xuẩn. Thà liều mạng mà xé xác con người kia làm phần thưởng chạy trốn còn hơn… Chúng không đến mức có trí tuệ để suy nghĩ rõ ràng như vậy, nhưng dù sao thì, một số nhện đã quên sạch mệnh lệnh của địa nhện mà bỏ chạy, rồi nhào tới tấn công Kochou.

「Eh……!?」

Kochou cũng đã nhận ra bóng dáng của vài con yêu quái hình nhện đang lao tới chỗ mình. Tuy nhiên, nàng không thể chạy trốn. Đôi chân ấy đã gãy xương, không thể cử động.

「Có thuật nào đó không…… Khụ, đúng là đã bị tước hết rồi!!」

Nàng lục lọi trong người tìm bùa chú nhưng dường như đã bị thu giữ từ trước, khiến nàng nhăn mặt. Mà vốn dĩ, dù có giữ được bùa thì với lượng linh lực còn lại của nàng bây giờ, cũng không thể triệu hồi ra đủ số lượng và chất lượng thức thần để đối phó với đám nhện đang áp sát.

『Kikiki……!!』

Một con nhện nhảy vọt lên, lao vào Kochou. Đôi mắt đỏ rực sáng lóe, cái miệng ngoác rộng, nước dãi chảy xuống, một con nhện quái vật xấu xí đang xông vào nàng. Không thể làm gì khác, Kochou chỉ còn biết căng người chờ đón lấy nỗi đau đang lao tới. Nhưng……

『GUOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO!!!!』

Móng vuốt, nanh độc của lũ quái vật đang áp sát ấy cuối cùng đã không chạm tới được nàng. Dị hình màu đen phá tan bầy nhện, hất tung chúng rồi chen vào giữa Kochou và đám quái vật đang tấn công. Con nhện vừa nhào tới đầu tiên liền bị nó chộp lấy mặt ngay trên không, rồi ném ngược trở lại phía sau, đập vào đồng bọn phía sau như đạn pháo. Những con nhện va chạm dữ dội, nát bấy như một khối thịt nhão rồi bị hất tung ra xa.

Những con nhện còn lại đứng khựng lại vì kẻ xâm nhập không ai ngờ đến ấy……và nó không bỏ lỡ cơ hội đó. Cánh tay mọc đầy móng vuốt sắc nhọn vung lên, chém rách hàng chục con cùng lúc. Chiếc móng guốc cứng như thép đạp nát không thương tiếc đám quái vật đang run rẩy, và cú đá hậu tung ra mạnh đến mức bỏ xa cả âm thanh đã khiến thân thể nhện nổ tung, bay tan tác.

『Grrrrrrrrrr……』

Sau khi nghiền nát toàn bộ bọn nhện đang chuẩn bị lao vào tấn công bà lão trừ yêu sư, dị hình khẽ gầm lên, rồi từ tốn quay lại. Quay lại để nhìn Kochou.

「Ah……」

Kochou khẽ run vai trong thoáng chốc như thể sợ hãi, nhưng ngay sau đó liền nhận ra điều gì đó, khẽ thở ra một hơi. Một tiếng thở dài.

Đôi mắt của cái dị hình khủng khiếp ấy, nhưng lại đang nhìn Kochou, rõ ràng là ánh lên sự nhẹ nhõm khi thấy nàng vẫn bình an. Và Kochou, khi nhìn thấy dáng vẻ ấy, cũng cảm thấy yên tâm. Ngay lúc này, nàng đã hiểu. Dị hình đứng trước mặt này không có ý định tổn thương mình. Vì vậy, một cách hết sức tự nhiên, Kochou đưa đôi tay ra như để đón lấy nó….

……Rồi, ngay khoảnh khắc tiếp theo, nàng đã bị nhuộm đầy máu thịt bắn tung ra từ bụng nó.

-

「A……? Eh……………?」

Từ miệng Kochou bật ra những lời chẳng thành câu. Dòng suy nghĩ của nàng đã hoàn toàn ngưng trệ. Trước mắt nàng, cho dù người đó có trở thành dị vật kỳ quái thì vẫn luôn bảo vệ nàng, nay bụng nó đã bị thổi bay, huyết nhục văng tung tóe, nhuộm đỏ sẫm y phục nàng…… tâm trí nàng chẳng thể theo kịp hiện thực ấy. Không, đáng lẽ chẳng thể nào theo kịp được. Nàng không thể chấp nhận được một sự thật khủng khiếp đến thế.

『GUOOOOOOOOOOOOOOO!!!???』

Tiếng thét tuyệt vọng của Kochou khi đã hiểu được mọi chuyện, cuối cùng cũng bị tiếng gầm gừ của dị hình kia nuốt chửng. Và sau một hồi rống vang trời, dị hình cuối cùng cũng hướng ánh mắt về phía vết thương của mình, bắt đầu nhận ra kẻ đứng sau mọi chuyện này.

Đó là một con sâu. Không, không phải. Phải nói là một loại giun tròn thì đúng hơn.

Phải vậy, một con giun tròn khổng lồ đã đâm xuyên ngang hông nó từ phía sau. Thân hình trắng toát, phập phều của con giun vẫn còn đang quằn quại, xoắn xuýt trong khi xuyên qua thân thể dị hình. Dị hình, và cả Kochou, lần theo nguồn gốc của con giun ấy, cuối cùng cũng hiểu được nó từ đâu mà tới.

Nói một cách ngắn gọn, 「Nue」quả thực là kẻ cực kỳ đê tiện. Hèn hạ. Bỉ ổi. Xảo trá.

Cái xác của Thiên Niên Thổ Long bị đánh bật xuống đất, vứt lăn lóc đó, từ khe nứt của phần đầu đã bị dập nát ấy, chính là nơi con giun tròn kia vươn ra và đâm xuyên bụng dị hình.

Nó là phương án dự phòng mà Thổ Long đã chuẩn bị từ trước khi chết. Một con yêu quái giun tròn sống ký sinh trong dạ dày con chuột chũi, được điều chỉnh để tỉnh dậy sau khi vật chủ chết, và được kẻ tạo ra nó cài đặt mệnh lệnh bản năng, khi phát hiện kẻ giết vật chủ sơ hở, lập tức tấn công. Và đúng như bản năng đã được khắc sâu ấy, con giun đã đột ngột lao ra từ phía sau, xuyên qua bụng dị hình.

Vẫn còn cắm xuyên cơ thể dị hình, con giun run rẩy, quằn quại theo bản năng vì nhiệt độ môi trường bên ngoài đột ngột khiến thân thể lạnh đi. Nhưng chính điều đó khiến vết thương ở sườn bị rách toạc ra thêm, khiến dị hình rống lên một tiếng đau đớn đến thảm thiết.

『GUOOOOOOO………!!!』

「Không được! Đừng mà……!!」

Mặc cho Kochou đang cố ngăn lại, dị hình vẫn túm lấy con giun đang xuyên qua bụng mình, phớt lờ nó giãy giụa điên cuồng mà cắn phập lấy. Đồng thời, nó vặn người và xé toạc thân giun ra làm đôi. Phần trước bị xé rời bị hắn đập xuống đất liên tiếp rồi ném sang một bên, đoạn kéo nốt phần thân sau còn run bần bật ra khỏi lưng. Khi con giun bị rút hoàn toàn khỏi cơ thể, máu tươi từ vết thương vọt ra như suối. Cơn đau khủng khiếp khiến nó lại phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.

『Kiki……』

『Kikikiki…………』

Những con nhện vốn đang định bỏ chạy, giờ lại lần nữa vây lấy dị hình và Kochou đang bất động, như thể bủa vây con mồi. Lũ yêu quái nhện thấp hèn ấy kêu lách cách như thể đang chế giễu. Trước những âm thanh uy hiếp đó, dị hình rít lên đầy giận dữ, nhe nanh, vào thế phòng thủ. Hành động ấy càng khiến vết thương rách toạc hơn, máu tuôn ra như suối, lập tức tạo thành một vũng đỏ đen dưới chân hắn…

「……!!? Không được rồi!! Nếu ngươi cứ cử động như vậy thì máu sẽ………!?」

Trước lượng máu tuôn ra quá mức, Kochou mặt tái mét, lê thân mình về phía nó. Nàng muốn đến bên để cầm máu cho nó, nhưng dị hình lại gầm lên uy hiếp, ngăn nàng lại. Trong ánh mắt nó giờ đây đã chẳng còn chút lý trí nào nữa, chỉ còn ánh nhìn đói khát của một con thú hoang.

「Hya!? K-không được…… Làm ơn. Đừng làm loạn nữa…… Nếu còn chảy máu nữa thì ngươi sẽ………!!」

Dù hoảng sợ trước sát khí ấy, Kochou vẫn cất giọng đau đớn, cầu khẩn như van nài. Với nàng lúc này, điều quan trọng nhất chính là bảo toàn sinh mạng của cậu ấy, chỉ vậy mà thôi.

Thế nhưng, lời khẩn cầu của nàng chẳng thể chạm đến nó. Dị hình chẳng thèm để tâm đến bàn tay nàng đang với tới, thậm chí còn cố tình quay đầu đi.

『GUOOOOOOOO!!!!』

Tiếng rống ấy tràn đầy phẫn nộ và tức giận. Nhưng có lẽ vì vết thương vẫn nhức nhối, ngay sau đó nó run rẩy toàn thân, ho ra máu, gập người lại. Trước cảnh tượng thảm hại đó, lũ nhện càng thêm khiêu khích, lại càng vây đến gần hơn, như muốn cười nhạo. Nhưng rồi, chúng bị thiêu rụi chỉ trong chớp mắt.

『Kiki!?』

『Kya……!?』

Dị hình đột ngột ngẩng đầu, ho rũ rượi rồi phun ra một ngọn lửa. Lũ nhện hoàn toàn không kịp phản ứng trước đòn đánh bất ngờ ấy, chẳng kịp chạy trốn, đã bị thiêu rụi trong tích tắc. Đó là một ngọn lửa màu xanh nhạt, bùng phát theo tiếng gầm rống của dị hình, nuốt chửng toàn bộ đám nhện đang chen chúc nhau.

Thứ sức mạnh mới có được chỉ trong thời gian ngắn sau khi bị đâm xuyên bụng, dị hình há to miệng đến cực hạn và phun ra nó. Rõ ràng, đó không phải là lửa bình thường. Đó là một ngọn lửa hợp thành từ linh khí và thần khí, và chỉ cần dị hình lắc đầu một cái, ngọn lửa ấy đã quét sạch gần hết lũ nhện vây quanh. Cả hồn lẫn xác, đều bị thiêu rụi.

『Gigi………』

『Gi……gi………gi…………』

Hàng ngàn con nhện, dù cố gắng vùng vẫy chạy trốn, cũng chỉ tồn tại thêm được vài chục giây trước khi hóa thành tro bụi. Chính vì cố tranh nhau thoát thân, mà thi thể chúng chất chồng lên nhau, than hóa khi còn đang co quắp. Những cá thể còn thoi thóp cũng phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt trước cái chết không thể tránh khỏi, nhưng cuối cùng cũng bị ngọn lửa nuốt chửng…… Và giữa cảnh tượng thảm bại nhục nhã ấy, dị hình rít lên trầm thấp như cười nhạo. Trong biển lửa xanh nhạt, nó đứng đó đầy kiêu hãnh, phun ra từng ngụm máu tươi.

「Tên khốn kia, đồ hèn hạ!!」

Từ lúc nào chẳng ai hay, Tsuchigumo đã leo lên trần hang và bất ngờ tung đòn đánh từ trên cao xuống. Dị hình lập tức nghiêng người, né được cú đâm từ chân nhện lao thẳng từ phía trên.

「Tên khốn!! Tên khốn nhà ngươi!! Ngươi dám, dám phá nát quân đoàn của ta……!! Phá hủy toàn bộ kế hoạch của ta sao!!」

Đó là tiếng gào thét đầy phẫn uất của kẻ đã chờ đợi suốt năm trăm năm sau đại loạn, nhẫn nại ẩn mình, dốc cả sinh mạng vào kế hoạch ấy, nay lại bị phá tan trong chớp mắt. Dù vẫn giữ hình dáng của một cô gái nhỏ, gương mặt Thổ Nhện đã méo mó đến mức chẳng còn giống người vì cơn thịnh nộ và oán hận. Ít nhất, nó, thứ trước mắt ả, phải chết. Bị kích động bởi cơn giận dữ thao túng tâm trí, con nhện lao vào tấn công dị hình đen kịt kia.

Dù vậy… nếu chỉ nhờ cảm xúc mà vượt qua được sự chênh lệch thực lực, thì đời người đâu có khổ đến thế.

「Gì!?」

Chỉ trong khoảnh khắc, hai chân trước của Tsuchigumo đã bị xé toạc cùng lúc. Như thể một đứa trẻ đang chơi đùa với côn trùng vậy.

「Tên…… khốn!! Ugh!?」

Chân giữa đang đánh sang bên cũng bị dị hình bắt lấy bằng một tay, bóp nát. Vặn, và nghiền nát.

「Gah!? C-còn chưa hết đâu……!!」

Bốn chân sau vốn dùng để di chuyển đồng loạt lao đến từ nhiều hướng. Với tốc độ và sức nặng đó, nếu trúng đòn thì cả cơ thể sẽ bị hất bay. Nhưng dị hình tung người như khỉ, liên tục né tránh và chặt đứt từng chân một bằng những cú đá sắc bén. Tựa như một màn xiếc.

「Con quái vật này!!」

Từ đôi tay của hình nhân nhả ra tơ nhện dính nhớp và dung dịch ăn mòn. Tuy nhiên, dị hình chỉ né tránh với những chuyển động tối thiểu, lại còn tỏ vẻ thư thái. Nó chặt đứt đôi tay ấy bằng tay chém như dao, bẻ gãy cả xương như đậu phụ.

「Ugh!? Kh-không……ughh!?」

Và rồi, dị hình túm lấy cổ con nhện đang mang hình hài thiếu nữ, nhấc bổng lên. Cơ thể nhỏ bé vùng vẫy chẳng khác gì một đứa trẻ, nhưng giờ đây Tsuchigumo đã chẳng còn sức phản kháng. Thứ duy nhất ả ta có thể làm, là chấp nhận thất bại. Không gì khác. Và Tsuchigumo hiểu rõ điều đó. Dị hình hé mở chiếc miệng đầy răng nanh đáng sợ, dường như định nuốt ả ta trong một ngụm.

「Ngươi… ngươi khốn nạn…… Dám…… Dám phá hủy mọi thứ của ta…… khặc……!!」

Con Nhện cất lên tiếng oán hận, rồi, trong cơn tuyệt vọng vì sự bất lực của bản thân, ả ta đành chuẩn bị đón nhận khoảnh khắc cuối đời. Dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng sự bất lực ấy khiến nước mắt rưng rưng khóe mắt, và ả nhắm nghiền mắt lại. Tuy nhiên…

「Cái… gì cơ? Ngươi đang làm cái quái gì vậy………!?」

Đợi mãi mà cái chết vẫn chưa đến, Tsuchigumo từ từ mở mắt, và sững sờ. Dị hình, kẻ đáng ra đang định ăn thịt nàng, lại như do dự, hoàn toàn ngưng hành động.

「……!? Đồ ngu, sơ hở rồi đấy…… gah!?」

Tsuchigumo sửng sốt, nhưng nhanh chóng tận dụng cơ hội, tạo ra một chân nhện từ lưng để tấn công. Nhưng ngay sau đó, như thể dị hình bừng tỉnh, nó tung cú đá hất văng ả ta đập vào vách đá trong hang động.

『Gurururururu………!!!!』

Phớt lờ con nhện đang lún vào vách tường, dị hình ôm đầu, rít lên như đang chịu đựng. Nó run rẩy toàn thân, lắc đầu qua lại như muốn xua đi thứ gì đó. Gương mặt nó hiện rõ vẻ đau đớn.

「Ngươi… làm sao vậy……? Đau ở đâu…… Hya!?」

Kochou định tiến lại gần để giúp đỡ, nhưng liền sau đó lại hét lên thất thanh. Đó cũng là điều dễ hiểu, bởi thứ nàng thấy chính là cảnh tượng những khối thịt lồi lên, rồi phình to không ngừng từ vết thương sườn của dị hình.

『GUOOOOOOOOOOO!!!!』

Tiếng gầm rền vang tựa như tiếng thét đau đớn. Cùng lúc ấy, khối thịt sinh sôi nảy nở đã nuốt chửng đến một phần ba cơ thể dị dạng chỉ trong chớp mắt. Từ khắp nơi trên thân thể bắt đầu trồi ra những xúc tu, tay chân của thú vật hoặc côn trùng, những con mắt mở ra rồi đảo quanh đầy hỗn loạn.

Thứ từng là con người ấy gầm rú. Gầm rú lặp đi lặp lại như thể đã phát điên. Như thể đang cố giải tỏa một cơn xung động nào đó... Thế nhưng, rốt cuộc cũng chỉ là một trò câu giờ ngụy biện mà thôi.

Khoảnh khắc tiếp theo, dị hình ấy đã lao đi như vũ bão. Và như thể bổ nhào vào con mồi, hắn lao đến ngoạm chặt lấy nó. Chính là thi thể của gia chủ nhà Renge, đã bị bắt đến đây như chất xúc tác cho 「Linh Khuyết Khởi Bạo」. Nó lao vào cắn xé thi thể ấy với gương mặt méo mó tuyệt vọng. Âm thanh nhai ngấu nghiến vang lên, những khớp xương cứng bị nghiền nát kèm theo từng thớ thịt bị nhai nát, tất cả đều không khác gì một con dã thú ăn thịt…một yêu quái thực sự.

「A… a…」

Trước cảnh tượng ghê tởm ấy, Kochou run rẩy trong nỗi sợ hãi không biết là lần thứ bao nhiêu. Nhưng đồng thời, nàng cũng đã thấy. Trong đôi mắt cuồng loạn của nó, trong khoảnh khắc ấy lại ánh lên tuyệt vọng và bi thương. Dù đang điên cuồng cắn xé xác người, thế nhưng trong ánh mắt ấy vẫn lộ rõ sự tự ghê tởm bản thân không sao diễn tả nổi. Dù cơ thể nó đã hoàn toàn hóa thành quái vật, thế nhưng trong tâm trí nó, tàn dư của một con người vẫn còn sót lại.

……Và rồi, chính nàng cũng cảm nhận được điều đó…rằng chút lý trí mong manh còn lại kia cũng sẽ chẳng thể tồn tại lâu hơn nữa.

Nó đã gần như gặm sạch thi thể của vị trừ yêu sư, nhưng vẫn chưa thỏa mãn, vẫn không ngừng thở dốc đầy bất mãn.

Không, trên thực tế, là không đủ. Quá thiếu thốn. Với một thứ đang biến đổi cơ thể dữ dội như nó, cái xác của một trừ yêu sư tầm thường nơi xó xỉnh thế này chẳng thể nào lấp đầy cơn đói. Để vượt qua sự biến dị của cơ thể này, nó cần nhiều chất dinh dưỡng hơn, cần huyết nhục tinh khiết hơn.

Phải, ví như… huyết nhục của một cô gái còn sống thuộc dòng dõi trừ yêu sư danh tiếng chẳng hạn……

『Gururu………』

Chỉ trong một sát na, dị hình quay ngoắt sang nhìn Kochou chằm chằm. Đôi mắt đỏ ngầu như thú dữ. Đó là ánh mắt của kẻ bị cơn đói hành hạ triền miên.

「Ah… ugh…!?」

Khoảng cách chừng năm mươi bước giữa Kochou và dị hình đã biến mất chỉ trong chớp mắt. Khi nàng nhận ra, cổ nàng đã bị tóm lấy, toàn thân bị nhấc bổng khỏi mặt đất. Trong khi phát ra tiếng rên rỉ vì đau đớn, Kochou nhìn nó với ánh mắt đau buồn. Đáp lại, quái thú ấy trừng mắt đầy giận dữ. Nó gầm lên, nước dãi không ngừng nhỏ giọt từ kẽ răng sắc nhọn. Rồi nó há to miệng… và buông tay, để Kochou rơi xuống đất.

「Kyah!? Eh…!?」

Kochou đã nghĩ rằng mình sắp bị ăn sống, ngỡ ngàng trước hành động kỳ quặc của dị hình khi nó đập đất, nghiền nát tường đá, gào thét giận dữ thay vì ăn thịt nàng. Nhưng chỉ vài khoảnh khắc sau, nàng đã hiểu được, đã nhận ra…

Đó là sự kháng cự. Chút lý trí còn sót lại trong nó đang ra sức khống chế bản năng yêu dã. Chính vì vậy mà dị hình ấy mới phải phát tiết cơn giận dữ bằng cách tàn phá xung quanh. Nếu không làm vậy, nó sẽ ăn thịt nàng mất.

Hẳn là lý do nó không ăn thịt Tsuchigumo cũng vì điều tương tự. Tàn dư lý trí con người đã ngăn nó sát hại Tsuchigumo. Bởi Tsuchigumo sau khi mất gần hết chân nhện, thoạt nhìn chẳng khác nào một đứa trẻ loài người… Việc ăn thi thể của gia chủ nhà Liên Hoa, chính là để đánh lừa bản năng đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Nó đã nghĩ, vẫn còn tốt hơn là ăn thịt người còn sống.

「Không thể nào… Trong bộ dạng ấy mà… người vẫn còn… vẫn còn…」

Hiểu được ý nghĩa hành động của nó, Kochou thống khổ tột cùng. Sao lại có đứa trẻ tội nghiệp đến vậy. Sao lại dịu dàng đến vậy. Sao lại… sao lại đáng thương đến thế!

「Không được… xin hãy dừng lại… đừng tự hành hạ bản thân nữa, đừng gắng gượng thêm nữa…!」

Nhìn thấy dị hình đang vật vã, nghiền nát đá, lấy đầu đập vào tường hết lần này đến lần khác để khống chế bản năng của chính mình, Kochou khẩn cầu. Vết thương ở bụng chính là nguyên nhân khiến sự cân bằng mong manh giữa linh khí, yêu khí và thần khí trong nó dần nghiêng hẳn về phía yêu khí. Sự biến đổi cơ thể diễn ra theo đó, nhưng chính cơ thể ấy đã không còn chịu nổi nữa. Dĩ nhiên, nguyên nhân là do thiếu dinh dưỡng. Vì thế, phần thịt phình to không ngừng mục rữa, cơ thể dị hình dần dần tan rã.

Và rồi… có lẽ đó chính là mục đích thật sự của nó. Nhận ra được mưu tính ấy, gương mặt Kochou càng thêm méo mó, gần như bật khóc.

「Làm ơn… không thể thêm nữa… người sẽ chết mất! Xin hãy dừng lại!!」

Nàng ôm chặt lấy đôi chân đang hóa thành khối thịt kia, gào lên. Gào lên để hướng sự chú ý của nó về phía mình. Kochou không thể để chàng trai ấy chết như vậy. Cậu bé ấy định chết. Giống như ngày hôm đó. Giống như 「người ấy」. Cũng là… vì nàng. Điều đó, Kochou không thể chấp nhận được. Nỗi đau như hôm ấy, nàng không muốn lặp lại lần thứ hai.

Vì thế, nàng bấu víu. Bấu víu lấy . Để ý thức của con quái vật hướng về mình. Và nàng quyết định. Lựa chọn phương cách duy nhất để cứu lấy cậu bé. Giống như ngày ấy, người ấy đã hy sinh mạng sống vì nàng.

「Mau lên… hãy ăn ta đi…!! Rồi trốn thoát đi!! Nếu cứ ở lại nơi này… thì sớm muộn cũng sẽ bị tiêu diệt mất! Cho nên… nhé? Nhanh lên, ăn ta rồi chạy trốn đi…!」

Dù bản thân cũng chẳng muốn thế. Không ai muốn chết cả. Nàng cũng không muốn cậu mãi mãi là một con quái vật. Nhưng hơn tất cả, Kochou không thể tha thứ cho cái chết của cậu. Vì nàng, 「người ấy」 đã hy sinh mạng sống… Thì lần này, nàng sẽ hy sinh để cứu lấy cậu. Dù chỉ là mạng sống này thôi cũng được…

Chỉ là một hành vi chuộc tội ngu ngốc mà thôi. Rốt cuộc, chàng trai trước mặt nàng không phải là cùng một người với 「người ấy」. Nàng biết rõ điều đó… nhưng vẫn không thể ngăn mình khỏi việc đồng nhất họ lại. Bởi cả hai quá giống nhau. Chính vì thế mà hành động của nàng dường như mang màu sắc điên cuồng. Thế nhưng, với nàng, đó là sự cứu rỗi. Ít nhất còn hơn để cậu chết như vậy.

Cuối cùng, tiếng gào đầy kích động của Kochou cũng khiến con quái vật hướng ý thức về nàng. Đôi mắt chìm sâu trong bản năng dã thú, khao khát máu tanh. Nhưng đó chính là điều Kochou mong muốn. Trái lại, nàng mỉm cười nhẹ nhõm, thậm chí đầy hân hoan.

「Fufu… đúng rồi? Là ta đây mà? Này, đừng ngoảnh mặt đi? Cứ nhìn ta đi?」

Nàng ra sức nũng nịu, dụ dỗ, nới lỏng y phục, để lộ bờ vai trắng, càng siết chặt lấy chân cậu, ngả đầu, dụ dỗ bản năng của cậu. Có lẽ vì vậy mà ánh mắt run rẩy của con quái vật cuối cùng cũng cố định trên nàng, và phản ứng ấy khiến Kochou nở nụ cười đê mê. Trong tiếng cười ấy đã mang theo chút điên dại. Là cơn điên cuồng đầy hân hoan.

「Phải rồi, là ta đó? Nhìn ta đi? Này? Nào, hãy ăn ta đi. Như vậy ngươi sẽ sống. Ta sẽ cứu ngươi. Lần này nhất định sẽ cứu được ngươi. Vì vậy… nhé?」

Nàng thì thầm với cậu, vừa khẩn cầu như trẻ con, vừa dịu dàng như người yêu. Dị hình từng là người ấy im lặng một lúc, rồi như đang giằng xé nội tâm, từ từ nhưng chắc chắn há miệng.

『Gurur……』

Một chiếc lưỡi đỏ thẫm, đen sẫm buông thõng ra, sau một khoảnh khắc im lặng, chạm vào má nàng. Liếm nhẹ, như đang nếm thử, như đang kiểm tra độc tính, chiếc lưỡi sần sùi quệt qua má trắng, nước dãi đặc sệt chảy xuống xương quai xanh, tràn xuống trước ngực, tất cả khiến nàng mỉm cười đê mê.

「Ừ… đúng rồi, cứ như thế. Đừng ngần ngại. Không cần phải bận tâm mấy chuyện đó. Cứ thế… nhé? Cứ như thế, được không?」

Nàng thì thầm như đang mộng du khi những chiếc răng đang đến gần. Trong đôi mắt u ám ấy là một nụ cười méo mó, chấp nhận cái chết. Nàng chấp nhận số phận sẽ bị ăn thịt. Không sao cả. So với việc tiếp tục mất đi những điều quan trọng, nàng thà chết còn hơn.

Đúng thế. Với nàng, thời gian kể từ ngày hôm ấy chỉ là những tháng ngày sống vì nghĩa vụ. Dù có đau khổ, có thiếu thốn đến mấy, thì cũng chỉ là sống tiếp vì được ban tặng thời gian ấy từ người ấy. Nếu không, hẳn nàng đã tự kết liễu từ lâu rồi.

Nên như thế này là tốt rồi. Dù có bị nuốt chửng ngay từ đầu, bị nghiền nát cả xương thịt… cũng chẳng sao. Dù là kết thúc như thế này, miễn là có thể cứu được cậu, miễn là không lặp lại sai lầm của ngày hôm đó, thì…

「Ôi chà, tiếc thật. Ta đây, không chấp nhận những câu chuyện kết thúc mà không có hạnh phúc đâu. Hoàng tử thì phải đến đón công chúa chứ, phải không?」

……Một giọng thiếu nữ kiêu kỳ vang vọng trong hang động.

『Gururururu………!!!??』

Chiếc răng nanh chuẩn bị xé xác Kochou đã bị ngăn lại. Bị chặn đứng bởi chiếc quạt cứng hóa bởi linh lực. Con quái vật gầm lên đầy giận dữ, dồn ánh mắt sát khí về phía kẻ đột nhập. Là một nữ hồ ly tuyệt sắc với mái tóc bạc và đôi mắt hồng đào… Không, là linh hồn đang điều khiển thân xác ấy, linh hồn bị nó xuyên thấu.

「Fufufu, nhìn trộm linh hồn thiếu nữ mà không xin phép thì thật là thô lỗ đấy? Giá như lúc nào chàng cũng vồ vập thế này thì thiếp còn thấy dễ thương mà yêu chiều chút… Tiếc là, thiếp không thể để chàng trở về nhà trong tình trạng đó được rồi.」

Linh hồn trong hồ ly cười nhẹ, đón nhận sát khí, rồi liếc mắt về phía sau.

「Nhiều điều đáng để tâm thật, nhưng tạm gác lại đã. Obaa-sama, ít nhất xin bà giúp một tay có được không?」

Rồi nhẹ nhàng dùng đuôi hồ ly ném cậu thiếu niên bị bắt giữ ra trước mặt Kochou, là Aoi. Con chim ruồi bay lượn phía sau cũng vỗ cánh, đậu lên đầu thiếu niên ấy.

「Uwaa!? Đau quá… này, làm gì mà thô bạo thế chứ… Híi!?」

「Ta sẽ giữ chân chàng ấy lại. Với đôi chân đó thì khó đấy, nhưng chắc vẫn hỗ trợ được đôi chút chứ?」

Bỏ mặc cậu thiếu niên đang sợ run trước dị hình, phân linh của Aoi hỏi Kochou. Cũng lúc ấy, Kochou vốn ngẩn người bấy lâu nay rốt cuộc cũng hiểu được tình hình.

「Ngươi… Aoi? Tại sao… chuyện này là… không lẽ…!?」

「Phải. Giờ không còn thuốc thì đành chịu vậy thôi. May mắn là, so với lần trước, chàng ấy vẫn chưa nghiêng hẳn về phía yêu. Còn kịp. Ta sẽ dọn đường. Liên Hoa lưu Phù Tang vũ điệu… Trấn Phục Thần Lạc, là để đưa chàng trở về. Nhờ cậy cả vào bà đấy?」

Dứt lời, Aoi quay về phía trước. Giơ quạt, đối diện với nó.

「Dù đây chẳng phải sàn diễn gì thơ mộng cho cam, nhưng chẳng còn cách nào khác. Nào, cùng nhau khiêu vũ một khúc nhé, chàng?」

Tiếng gầm gừ đáp lại lời của Aoi. Một tiếng gầm đầy giận dữ khủng khiếp, đến mức chẳng thể gọi là ngôn ngữ theo bất kỳ nghĩa nào. Một tiếng gầm khiến người thường có thể ngất lịm vì sợ hãi. Ấy thế mà, Aoi lại để lộ một nụ cười trên gương mặt của vật chủ. Nàng mỉm cười như thể đang tận hưởng, đang vui sướng.

「Ara ara, thật là mạnh bạo ghê. Tốt thôi. Nếu là thiếp thì chàng muốn bao nhiêu cũng được, thiếp sẽ đón nhận tất cả…… Nào, hãy chăm chú mà dõi theo điệu múa của thiếp đi nhé」

Nói khẽ như thế với người nàng yêu đang lao thẳng về phía mình, bằng một nụ cười đầy từ ái, ngay sau đó, Aoi, phân linh của Onizuki Aoi, đã vung chiếc quạt trên tay, chẳng mảy may bận tâm đến thời gian còn lại của bản thân……

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

xong vuj nayf phair lieetj giuowngf car tuaanf laf its
Xem thêm
Main hoá godzilla à :)) khè ra cả lửa xanh
Xem thêm
Cân 3 mà vẫn ao trình vl
Xem thêm
ô vl... ừ thì mạnh đấy nhưng tới mức này thì đúng là ko giòn tí nào. Khổ vl
Xem thêm
buff mạnh ác
Xem thêm
quả buff kinh dữ vậy
Xem thêm