Chương 5 - Đào tạo người mới thì phía người hướng dẫn cũng vất vả lắm chứ
Chap 55
6 Bình luận - Độ dài: 6,666 từ - Cập nhật:
「………Trên đây là những lời mà tiểu thư Hina đã căn dặn ạ.」
Đêm khuya, trong đại sảnh u ám của một góc phủ Onizuki, bọn họ đang tụ họp lại. Hai hàng người ngồi trên đệm, phân ra hai bên quanh chiếc đèn lồng đặt ở giữa, chăm chú lắng nghe lời tôi nói. Khi câu chuyện kết thúc, một tiếng 「hừm」khẽ vang lên từ mũi ai đó. Âm thanh khó chịu, bất mãn.
「Vậy ra, tiểu thư Hina lại nói những lời như thế sao.」
「Quả thật, cho đến giờ vẫn không hiểu được thân phận của bản thân, thật đáng buồn.」
「Lẽ nào là do huyết thống hèn kém từ bên ngoại? Tuy tài năng phi phàm như thế mà lại uổng phí như vậy.」
「Được đưa về phủ, đảm bảo cho cuộc sống đầy đủ, vậy mà... thật ngạo mạn.」
Tôi cúi đầu, báo cáo tình hình gần đây của cô ấy, tức là Onizuki Hina, thì các trưởng lão trong tộc bắt đầu thì thầm chế giễu bằng giọng điệu mỉa mai.
Đúng là có chút nực cười. Quả thật, họ đã bảo đảm đầy đủ về ăn mặc ở cho cô ấy. Nhưng chỉ có vậy. Một cô gái bị coi rẻ vì là con nhà nông hèn mọn, bị đối xử lạnh nhạt từ nhỏ, đến khi thức tỉnh dị năng thì liền được ưu đãi bất thường, nếu nảy sinh nghi ngờ là điều đương nhiên. Không, vì là trẻ con nên càng dễ sợ hãi hơn. Vậy mà họ lại bỏ qua điều đó, chỉ biết chế nhạo mưu tính nông nổi của Hina, quả là một thái độ bất công.
…Dù vậy, dĩ nhiên tôi không thể để lộ những suy nghĩ ấy ra ngoài.
「Dù sao thì ngươi cũng có lỗi lớn. Dị năng mạnh đến thế, mà lại báo cáo chỉ ở mức thắp sáng cây nến? Đúng là mắt có như không.」
「Phải đó. Thật là ngu ngốc.」
Rồi chẳng biết từ lúc nào, mũi giáo của lời chỉ trích lại chuyển hướng về phía tôi. Một kẻ lên tiếng với vẻ vô cùng bất mãn, chê trách việc tôi đã lơi lỏng trong giám sát. Chuyện nằm trong dự đoán, và suy cho cùng thì đó cũng không phải là lời cáo buộc vô lý.
Đúng vậy, từ trước đến giờ tôi vẫn luôn báo cáo thấp về năng lực của Hina với họ. Dù biết rõ sức mạnh thật sự ẩn giấu trong cô ấy, tôi vẫn không hề nói ra. Nhưng cũng không phải là nói dối. Trên thực tế, cho đến lúc thức tỉnh trong vụ tập kích đó, năng lực cô ấy thể hiện ra ngoài cũng chỉ dừng ở mức tạo ra chút lửa nơi đầu ngón tay. Tôi biết được tất cả là nhờ ký ức từ kiếp trước.
Và, lý do tôi giữ kín điều đó, rốt cuộc cũng chỉ là để tự bảo vệ bản thân mà thôi.
Phải, là để tránh cho câu chuyện chệch khỏi quỹ đạo vì sự can thiệp vụng về của mình… Dù giờ thì cũng đã quá muộn.
「Nhưng nói thế cũng không công bằng. Ngay cả hắn cũng chẳng được chỉ dạy gì bài bản về linh thuật. Sao có thể phân biệt nổi hay dở chứ. Huống hồ lần đầu thực sự thức tỉnh cũng là sự kiện đó. Không trách được.」
Lời bênh vực ấy đã dập tắt dòng chỉ trích đầy mỉa mai. Gã béo vừa phe phẩy quạt vừa lên tiếng, sau đó thở dài một hơi rồi uống cạn ly trà lúa mạch pha đường đã nguội. Nhìn chén trà cạn, gã liền gọi thị nữ đến và ra lệnh pha trà mới.
「Dù sao đi nữa, ngươi vẫn sẽ tiếp tục hầu cận bên tiểu thư Hina như trước. Từ nay về sau càng phải để mắt kỹ càng hơn.」
「Phải đó. Lần này ta bỏ qua, nhưng sẽ không có lần thứ hai đâu. Ngươi là đứa con nhà nông hèn mọn mà vẫn được giữ lại trong phủ là vì chuyện đó đấy. Đừng có quên.」
「……Tuân mệnh. Kể từ nay, thần sẽ càng chú tâm hơn đến hành động và lời nói của tiểu thư Hina ạ」
Trước mệnh lệnh xen lẫn lời đe dọa từ các trưởng lão gia tộc Onizuki, tôi cung kính trả lời mà không để lộ cảm xúc nào.
Đúng vậy. Trong mắt bọn họ, tôi cũng chỉ là thứ như thế thôi. Người giám hộ kiêm giám sát của tiểu thư Hina, đó là vai trò được giao cho tôi tại phủ này, cũng là lý do một đứa trẻ con nhà nông như tôi lại được đối xử tốt tới vậy. Có linh lực, lại đủ kiên nhẫn để chăm sóc cô bé hay nổi cáu như Hina… Chính vì phù hợp với điều kiện đó nên tôi mới có vị trí này.
Nói cách khác, tôi cũng đang được hưởng lợi nhờ Hina. Với ý nghĩa ấy thì tôi cũng chẳng có tư cách trách họ.
「……Được rồi. Đêm đã khuya, ngươi lui đi.」
「Vâng ạ.」
Theo lời ấy, tôi một lần nữa cúi đầu thật sâu, rồi lặng lẽ lui ra theo đúng phép tắc đã được dạy dỗ.
「………Phù.」
Rời khỏi phòng họp sang phòng chờ bên cạnh, tôi cẩn thận dò xét xung quanh. Khi chắc chắn không có thức thần hay những loại tương tự, tôi mới thở ra thật sâu. Lúc đó, tôi mới nhận ra trán mình đang lấm tấm mồ hôi. Tất cả bọn họ đều là những kẻ mang linh khí nồng đậm hơn tôi rất nhiều. Trước áp lực ấy, căng thẳng và sợ hãi là điều hiển nhiên.
Không, nói vậy là nói dối. Điều khiến tôi thật sự căng thẳng không chỉ vì linh lực. Lý do thật sự là…
「………May mà không bị đọc ký ức.」
Dù biết rằng vì phiền phức và mất thời gian nên điều đó hiếm khi xảy ra, nhưng tôi vẫn không khỏi thở phào nhẹ nhõm và thì thầm như vậy. Sau khi trấn tĩnh nhịp tim, tôi quay về phòng của mình.
Tôi mở cửa kéo phòng chờ, bước ra hành lang ngoài hiên dinh thự. Ban đêm, ở hiên ngoài cho tôi ngắm trăng rằm cùng khu vườn khô tĩnh mịch tuyệt mỹ. Tôi lặng người trước vẻ đẹp ấy, nhưng rồi nhanh chóng nhận ra tiếng bước chân và quay đầu nhìn về phía đó.
「Ah...」
「Hử? Sao giờ này lại ở đây… À, ngươi cũng bị các trưởng lão gọi đến sao?」
Khi tôi cất tiếng gọi, người đang bước trên hiên là một cậu bé nhỏ tuổi, gật đầu bối rối, vẻ mặt lộ rõ bất an.
「Ờ thì…」
「Giờ này bị gọi ra đúng là mệt thật đấy nhỉ? Haa... Buồn ngủ chết mất. Đang tuổi lớn mà thế này thì chẳng cao nổi.」
Trước vẻ bối rối của cậu, tôi cố tình ngáp lớn và cười khổ. Cậu bé lại càng cúi đầu áy náy hơn trước thái độ ấy. Quả là đứa trẻ không giấu được điều gì. Vì vậy mới bị cả Hina nhìn thấu thân phận giám sát chứ gì.
「Ah…」
「Anh có nghe chuyện rồi. Cha cậu làm chuyện như thế… Cậu cũng khổ rồi. Anh sẽ cố giúp đỡ trong khả năng của mình. Dù sao thì trên này cũng có vài người khá quý anh.」
Tôi đã tranh thủ nịnh nọt mọi lúc có thể, nên không phải tự mãn, tôi cũng tự thấy mình khá có tiếng trong các đầy tớ và hậu cận. Cũng nhờ có kiến thức nguyên tác nên tôi biết tính cách, sở thích và điều cấm kỵ của từng người.
「K-Không… chuyện đó… Anh… không giận sao?」
Cậu bé nhỏ tuổi vẫn lén quan sát tôi, vẫn run rẩy đầy lo lắng. Hẳn là vì đã lỡ tiết lộ với cha chuyện về Hina và tôi, dù bị ép buộc.
Tôi không hận. Cũng không giận. …Không, không đến mức tha thứ hoàn toàn, nhưng cũng không thể trách được. Cậu ta vốn không có lựa chọn nào khác.
Là con riêng, địa vị bấp bênh, lại bị giao trọng trách giữ bí mật nguy hiểm, là chuyện quá tàn nhẫn. Huống chi, cha cậu ta lại là kẻ tàn bạo, nóng tính, sẵn sàng ra tay ngay tức khắc… Vậy nên cậu đã nói ra về sức mạnh của Hina. Đúng như nguyên tác.
Và... giờ đây hẳn cũng đang bị giao nhiệm vụ giám sát tôi và Hina. Với điều kiện là giữ được mạng. Các trưởng lão Onizuki chắc chắn có thể thốt ra những lời như vậy mà không chớp mắt. Dù tôi có được lòng khá nhiều người đi nữa, thì rốt cuộc tôi cũng chỉ là một đứa con nhà nông không rõ gốc gác. Còn bọn họ là bậc trên gia tộc Onizuki ngày. Khoảng cách địa vị là điều không thể san bằng. Dù được quý mến thì cũng chỉ như một con thú cưng mà thôi.
…Mà, nghĩ kĩ thì sống yên ổn và hưởng chút lợi ích như thế cũng đủ rồi. Nhưng thật trớ trêu, chính vì biết nguyên tác mà tôi mới có thể sống sót tới giờ, vậy mà nhờ đó lại không thể bình yên được nữa.
-
Nghĩ lại thì, vào thời điểm ấy, lẽ ra tôi nên cẩn trọng mà khuyên nhủ cậu nhóc đó kỹ càng hơn mới phải, về sau, tôi đã vô cùng hối hận vì điều đó. Bởi rốt cuộc, nguyện vọng của tôi đã bị phản bội. Mà lại theo một cách không ai được cứu rỗi, một kết cục tồi tệ nhất, bi thảm nhất, tất cả thiện chí của tất thảy mọi người đều bị phản bội...
-
『Tạch tạch tạch tạch!!』
『Kiikiki………!!』
Tại một vùng đất hoang giữa núi non lởm chởm đá trơ trụi, hàng trăm con kappa và nhện đã mai phục sẵn sàng. Thế nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, lũ dị vật đang ẩn mình trong bóng đá liền bị vô số đạn sáng từ trên cao giáng xuống, nổ tung bay tán loạn.
Chính xác hơn, đó là những mũi tên bộc phát mang linh lực, được dùng để xuyên thủng bọn nhện vốn dễ tổn thương bởi linh thuật. Dù không trúng nhện thì khi cắm xuống đá, vụ nổ cũng khiến những tảng đá vỡ tung, bắn ra vô số mảnh vỡ sắc bén đủ để xé toạc lũ kappa. Một đòn công kích hai tầng khiến đàn dị vật hoảng loạn tột độ.
Và ngay khi đợt bắn tên để ép lộ mục tiêu kết thúc, các trừ yêu sư chuyên về cận chiến với thân thể được cường hóa lập tức bật nhảy lao thẳng vào trận địa. Người dẫn đầu đội hình lại là một gã đàn ông trung niên to lớn…không, là một tên béo phì.
Tên béo phì hạ mình ngay giữa bầy kappa. Chúng bị linh lực hùng hậu của hắn áp chế, liền như quên mất cơn hỗn loạn ban nãy mà đồng loạt lao vào tấn công, để rồi cùng lúc bị đập nát đầu.
Thứ hắn dùng, chính là một khúc gỗ tròn. Một khúc gỗ thon dài được hắn rút tay không từ đâu đó, sau đó lại tự tay gọt sơ qua. Chỉ một cú vung nhẹ, đầu của đám kappa bị vặn đứt khỏi cổ, rồi nện xuống đất, vỡ nát như trái cây chín nhũn.
『Kikiki……!!』
Mặc dù đồng bọn vừa bị giết đầy thảm khốc ngay trước mắt, lũ kappa vẫn chẳng mảy may để tâm, đồng loạt nhào tới. Với chúng gần như không có ý thức cá nhân, cái chết của đồng loại chẳng mang ý nghĩa gì đáng kể.
「Hừm!!」
Gã kia dường như cũng đã đoán trước phản ứng đó. Dù thân thể mập mạp, hắn vẫn vung khúc gỗ như đang dùng côn pháp, nhẹ nhàng đập tan từng tốp kappa. Chỉ một cú quét, vài con bị nghiền nát. Hắn tiếp tục vung cây gỗ, nhấn đầu những con đang lao tới xuống đất. Rồi dùng cả thân thể xoay tròn khúc gỗ, lợi dụng lực nâng và lực ly tâm để lướt qua không trung, bắt lấy một con kappa giữa chừng, quăng thẳng vào đám đông, khiến hơn chục con bị liên lụy. Trong khi đó, lớp mỡ toàn thân hắn rung lắc phát ra những âm thanh ngớ ngẩn, khiến người xem bất giác cảm thấy cảnh tượng thật kỳ quái.
「Hô… một mình đấu tay đôi mà nghiền nát được đám kappa kia. Chẳng mấy khi nghe thấy hắn đảm nhiệm việc trừ yêu… thế mà không ngờ lại làm được đến vậy.」
Trên lòng bàn tay của Thần Hình Nhân, lão trừ yêu sư của gia tộc Miyataka đang quan sát toàn cục như chủ nhân chỉ huy đầy tớ, vừa liếc nhìn người đứng đầu Ẩn Hành Chúng của Onizuki, vừa nhận xét.
Lão trừ yêu sư biết rõ về cái tên Onizuki Uemon, người đứng đầu nhóm ẩn hành thuộc gia tộc trừ yêu danh giá Bắc Thổ, Onizuki. Lão hiểu rõ tài năng buôn bán và chính trị của y, nhưng thật tình không ngờ rằng thực lực trừ yêu của y cũng đạt đến mức độ này.
Nghe nói, y từng bị cha mình, gia chủ trước đời trước, ghẻ lạnh vì kém cỏi trong các loại linh thuật và chú thuật. Thậm chí anh của y, gia chủ đời trước, cũng từng khinh rẻ gọi y là đồ ngu ngốc đần độn. Thế nhưng… qua cách chiến đấu hiện tại, có thể thấy y đã tận dụng lượng linh lực dồi dào để chuyên về cường hóa thể chất. Cường hóa thân thể là cách sử dụng linh lực đơn giản nhất.
「Cũng là vì lo cho an nguy của người thân chăng?」
Nhìn thái độ bất mãn từ khi gia nhập đội tiêu diệt đến tận hôm qua, so sánh với tinh thần chiến đấu mãnh liệt hiện giờ, lão trừ yêu sư suy đoán như vậy. Kể từ sau khi vị cố vấn đại diện của gia tộc Onizuki bị nhện bắt cóc, Uemon như biến thành một con người khác, liên tục tiêu diệt yêu vật. Trước đó, ngay cả một con yêu nhỏ cũng không thèm để mắt, chỉ an nhàn uống nước đường trong lều trại an toàn.
Lũ yêu vật từng tập kích doanh trại, sau khi con nhện khổng lồ thủ lĩnh bỏ chạy, cũng bắt đầu thoái lui. Nhưng tất nhiên, đội tiêu diệt không phải loại dễ buông tha. Gần như toàn bộ lũ yêu quái đang rút lui đều bị đồ sát.
Tuy nhiên, vấn đề không nằm ở đám tép riu đó. Một trong ba tên hung yêu, cùng với con nhện khổng lồ từng tỏa ra thần khí, đã thoát khỏi vòng vây. Đặc biệt, khi con nhện khổng lồ đó lại còn bắt theo cố vấn của gia tộc Onizuki, thì càng không thể bỏ qua. Có giả thuyết cho rằng yêu vật đã giăng bẫy khi tiến hành tập kích, nhưng tiếng nói lo ngại cho sự an toàn của con tin và hậu họa từ việc để chúng tẩu thoát lại càng lớn hơn.
Đặc biệt, gia tộc Onizuki, cũng giống như Miyataka, đã điều động lực lượng lớn, nên nhất quyết yêu cầu truy kích. Vài gia tộc trừ yêu khác từng có người thân bị nhện ăn thịt cũng đồng tình. Kết quả là, sau khi gửi tin về triều đình, đội tiêu diệt đã hành quyết vài tên làm chui và đầy tớ bị kappa lây nhiễm, rồi tái tổ chức và bắt đầu tiến quân.
Tròn một ngày kể từ khi bắt đầu tiến quân, đội thanh trừng đã tiêu diệt vài nhóm phục binh, rồi tiếp tục tiến về phía một hang động khả nghi vừa được phát hiện. Dù cách bố trí phục kích khá tính toán, nhưng đội thanh trừng vẫn chỉ chịu thương vong nhẹ và quét sạch chúng. Tuy nhiên………
「Chỉ là mồi nhử mà thôi. Bọn chúng định dụ chúng ta vào tổ sao?」
Lão trừ yêu sư nhận ra, đám yêu vật bày binh bố trận trên mặt đất chỉ là quân tốt bị vứt bỏ. Có lẽ chúng muốn làm đội quân này tiêu hao, đồng thời khiến bên này sinh lòng khinh suất. Tổ nhện vốn không rộng, số lượng có thể đưa vào cũng hạn chế. Có thể là dụ vào tận sâu bên trong, rồi chặn hậu bằng hầm ngầm… đại khái là vậy? Dù chỉ hành động theo bản năng, bọn yêu vật kia lại biết tính toán mưu kế, đúng là xảo quyệt.
「Cho Ẩn Hành Chúng làm tiên phong, thám thính trước khi đại quân tiến vào.」
Lão trừ yêu sư ra lệnh cho thuộc hạ ở gần. Không thể để những trừ yêu sư quý giá bị tổn thất vô ích. Ở đây cũng nên dùng quân tốt làm phép thử như bên kia thôi.
「Nếu muốn chắc chắn, thì nghỉ ngơi và tiếp viện là điều cần thiết… Tên kia, bày đặt ra trận, chẳng hợp chút nào.」
Lão trừ yêu sư tặc lưỡi, lòng nghĩ đến cố vấn của gia tộc Onizuki đã bị bắt. Lão cứ tưởng mình hiểu rõ bà ta qua bao năm gắn bó. Luôn lạnh lùng tàn nhẫn, tính toán mưu mô, hồ ly tinh ấy vốn không phải loại người hay có năng lực để chiến đấu tuyến đầu. Thế mà lại…
「…Đúng là phiền phức. Đáng lẽ trong việc quét sạch hang ổ, nên dùng trừ yêu sư điều khiển thức thần như bà ta mới đúng.」
Nói theo cách khác, con nhện khổng lồ kia đã bắt được người phù hợp nhất ngay lúc ấy. Với tình thế không như mong muốn này, lão trừ yêu sư chỉ biết cắn răng căm tức.
Ngay trước mắt lão, đội trừ yêu sư đang tiêu diệt lũ quái vật....
-
「Nhân lúc bọn yêu quái bắt đầu di chuyển để nghênh chiến đội thanh trừng đã đột nhập vào trong động, chúng ta sẽ tháo gỡ thiết bị kích nổ. Đồng thời, bất kể thành bại ra sao, tôi sẽ tìm cách hội quân với đội tiêu diệt, đúng chứ.」
『Chiến lược đó tuyệt nhiên không phải là điều gì nực cười cả. Trước tiên phải nói rằng, kế hoạch tháo thiết bị kích nổ gần như chắc chắn sẽ thất bại. Cho dù hơn phân nửa đám yêu quái bị dẫn dụ bởi đội thanh trừng, thì với một mình người của Ẩn Hành Chúng, khả năng thành công cũng gần như tuyệt vọng.』
Tôi khẽ lẩm bẩm, mắt vẫn chăm chăm nhìn trần đá gồ ghề phía trên như đang chịu đựng cơn đau, thì ngay sát bên tai, con chim ruồi thì thầm bổ sung.
Hành động của Ẩn Hành Chúng quả là vô cùng liều lĩnh. Có lẽ nên nói rằng, nếu thành công thì coi như kiếm lời. Hoặc giả, hành động của y vốn đã mang ý nghĩa là đánh lạc hướng tạo ra một con đường để chúng tôi có thể đào thoát, bằng cách kéo đi quả bom mang tên chính mình.
『Trái lại, điều khiến ta lo lắng là liệu có thể thật sự tin tưởng vào hắn không. Nhìn sơ qua thì có khoảng ba phần thân thể hắn đã bị xâm thực rồi nhỉ? Không ai biết khi nào thứ yêu dịch kia sẽ ăn mòn đến não hắn. Không, thậm chí có khi đã bị ăn mòn rồi cũng nên. Thật khó mà biết được lời hắn nói đáng tin đến đâu.』
Dù chàng trai Ẩn Hành Chúng ấy hẳn là đang ôm quyết tâm sống chết, không, là quyết tâm liều mình khi bước vào việc này, thế nhưng con chim ruồi vẫn lạnh lùng hoài nghi.
「Cô lạnh lùng thật đấy.」
『Chính vì ngươi lúc nào cũng quá mềm lòng. Vậy mà cũng sống sót đến tận hôm nay với cái cách nghĩ mềm yếu như vậy, thật đáng nể.』
Nghe lời tôi, con chim ruồi nheo mắt lại, buông lời khinh bỉ. Dù là qua thức thần, ánh nhìn lạnh lẽo của cô vẫn có thể dễ dàng nhận ra. Và thật không may, trong thế giới này, chính cách nghĩ như cô mới là lẽ thường, là lối suy nghĩ tỉnh táo. Chỉ một chút lơ là, một chút lạc quan thiếu suy xét, trong thế giới này, cũng đủ để dẫn đến kết cục ghê tởm.
『Mà nói đi cũng phải nói lại, ngươi lại đang làm chuyện kỳ quái nữa rồi. Thật sự ngươi có thể cử động sao? Với tình trạng thế này?』
「À… hoàn toàn thì không, nhưng chắc là khá hơn nhiều rồi.」
Tôi lẩm bẩm, rồi liếc sang bên cạnh.
「…Được rồi, thế này ổn chưa?」
「À, tốt lắm.」
Trước vẻ mặt nghi hoặc của cậu thiếu niên, tôi gật đầu xác nhận.
Phần thân dưới của tôi, hông và chân, được băng vải quấn chặt. Những mảnh vải được quấn quanh hông và chân, siết chặt lấy chúng.
Đó là một dạng băng hỗ trợ cơ bắp, một loại băng dán thể thao. Nó giúp cố định cơ bắp, hỗ trợ thân thể. Dù tôi đã lấy lại ý thức, nhưng thân thể vẫn tê liệt do độc, nên đây là cách để có thể cử động được. Dù sao thì cũng chỉ là để an tâm phần nào mà thôi.
「……Anh định chấp nhận đề xuất của gã đó sao?」
「Nhóc có điểm nào nghi ngờ à? Nếu có thì nói anh nghe.」
「Không…」
Shirawakamaru lộ vẻ lưỡng lự, đưa mắt nhìn sâu vào trong hốc đá. Nơi đó, chàng trai của Ẩn Hành Chúng đang ngồi, lau sạch máu và mỡ dính trên đoản đao, kiểm tra lại trang bị, bên cạnh là cô gái không rời khỏi cậu nửa bước.
「…Nhóc không tin tưởng được cậu ta à?」
「Không hẳn là vậy… chỉ là, tôi thấy có gì đó rất lạ.」
「Lạ?」
Lời của Shirawakamaru khiến tôi nghiêng đầu.
「Kiểu như… khẩu khí ấy, anh vốn dĩ địa vị cao hơn hắn, đúng không?」
「À, tạm thời là vậy. Lẽ nào nhóc không vui vì hắn đối xử khác biệt với anh so với nhóc?」
Tôi đã nghe từ Shirawakamaru và Botan rằng lúc cứu chúng tôi, khẩu khí của Hayama rất áp đặt. Còn khi nói chuyện với tôi thì lại có phần lễ độ. Tất nhiên, điều này có thể lý giải bằng sự khác biệt về địa vị và hoàn cảnh, nhưng…
「Không phải vì chuyện đó. Chỉ là… khí chất ấy, anh và hắn có quen biết từ trước à? Tôi thấy thái độ của hắn chẳng giống người gặp lần đầu chút nào.」
Shirawakamaru dường như đang cố gắng lý giải điều gì đó mà bản thân cũng không rõ, miệng lắp bắp như muốn tìm cách diễn đạt sao cho đúng. Tôi nhìn cậu nhóc từng xuất thân là tiểu đồng ấy, lòng trầm ngâm.
(Không thể vội vàng cho là ảo tưởng. Tên nhóc này rất nhạy cảm với thái độ của người xung quanh…)
Từng bị đối xử tệ bạc ở chùa, khiến cậu có xu hướng mất lòng tin vào con người, đồng thời khả năng quan sát lại rất cao. Đặc biệt là với dục vọng hay ác ý của người khác, cậu rất nhạy cảm, điều này cũng được thể hiện rõ trong phần cốt truyện của game.
(Dựa vào phản ứng này thì chắc không phải địch ý…)
Tôi liếc mắt nhìn lưng của Hayama. Nếu so với nguyên tác game, thì cậu ta là người tốt, có lương tri… Nhưng dẫu tôi có tra hỏi giờ cũng chẳng ích gì.
「Không quen biết. Ít nhất là không trực tiếp. Có thể do địa vị của anh nên cạu ta biết anh đơn phương thôi. Anh sẽ lưu ý đến chuyện này. …Hơn hết, nhóc đã hiểu rõ quy trình chưa?「
「Eh, ah… ừ…」
Cậu thiếu niên khẽ gật đầu, dù vẻ mặt vẫn lộ chút bối rối. Đó là quy trình để thoát khỏi hang ổ của lũ yêu quái này.
Dẫu có Ẩn Hành Chúng và đội thanh trừng làm mồi nhử, tôi cũng chẳng mơ mộng đến chuyện có thể trốn ra khỏi nơi này mà không gặp lấy một con yêu quái nào. Vì vậy, cần có chút mưu kế.
「May mà có đủ dụng cụ đấy…」
Tôi lẩm bẩm kiểm tra túi da đeo ở hông.
Ngọc Magatama, là vật trang sức được chế tác từ thời cổ đại, mang hình dáng như một khối cầu bị xoắn lại. Nó vừa là vật trang trí, vừa là pháp cụ, lại còn là bùa hộ mệnh. Thường được làm từ ngọc bích, mã não, pha lê hay hổ phách.
Ở tiền kiếp, thứ nổi tiếng nhất có lẽ là 「Yasakani no Magatama」, một trong ba thánh vật. Tất nhiên không thể nào là bản gốc, nhưng trong thế giới này, triều đình cũng sở hữu vật tương tự, và magatama thường được Thiên Hoàng mang theo như một loại bùa hộ thân, đó là điều được ghi trong sách thiết lập thế giới.
Theo thần thoại, Yasakani no Magatama được dùng để dụ nữ thần mặt trời ra khỏi hang đá, khi thế gian chìm vào bóng tối. Còn thứ tôi đang cầm là bản sao dị biệt, mang tính phản đề của bản gốc ấy.
「Magatama Ẩn Ảnh Chi Dạ」 cũng là một loại chú cụ dùng để bảo vệ người sở hữu, nhưng tác dụng thì trái ngược. Nếu bản gốc bảo vệ như ánh sáng mặt trời chói lọi, thì vật này lại bảo vệ bằng cách ẩn giấu trong bóng tối.
Nó ép người sở hữu vào 「điểm mù」 trong nhận thức của kẻ khác, giúp ẩn thân. Tuy nhiên, như lũ yêu quái đã chứng minh, nó chỉ che giấu về mặt thị giác, không ngăn cản các giác quan khác. Với yêu quái nhạy cảm, thì càng khó giấu. Trên thực tế, nó được dùng chủ yếu cho các nhiệm vụ ám sát trong bóng tối của triều đình, hơn là để đối phó yêu vật. Trong game gốc hay tiểu thuyết chuyển thể, từng có sát thủ dùng để truy lùng nhân vật chính.
Tác dụng với yêu quái nhạy cảm tuy yếu, nhưng không phải là không dùng được.
Tiếp theo là sợi thừng thô, từng được dùng để trói tôi trong vụ náo loạn ở kinh thành, nay nhờ Botan âm thầm thu lại, mà có thể tận dụng lúc này. Sợi thừng ấy, gọi là 「Linh Phược Bổ Thằng」, vốn là chú cụ do triều đình sử dụng, nhưng trong hoàn cảnh này lại trở nên hữu dụng theo cách khá trớ trêu.
Yêu quái phản ứng với linh lực. Dù trong không khí có trộn lẫn linh khí gần địa mạch, việc giấu đi khí tức của người mang linh lực cũng chẳng dễ dàng. Nhất là như tôi, hay cô gái sống sót từ gia tộc Renge, tuy biết sơ lược cách ẩn giấu linh lực, nhưng Shirawakamaru thì khác. Xuất thân từ trong chùa, lại chưa từng học kỹ thuật này, trong khi linh lực của cậu lại rất tinh khiết.
Khi ấy, thứ cần thiết chính là sợi thừng thô kia. Dùng nó buộc lên thân thể sẽ phong tỏa linh lực tràn ra ngoài. Dĩ nhiên, sẽ không thể sử dụng linh thuật, nhưng với Shirawakamaru thì điều đó chẳng ảnh hưởng gì, vì cậu vốn không biết dùng.
Về phần khí tức và linh lực, như vậy là ổn. Còn mùi hôi… tôi sẽ dùng phương pháp cổ xưa nhất, nếu có mùi người, thì dùng mùi khác để lấn át. Cụ thể, là mùi của yêu quái.
「Máu kappa thì ghê quá, nên anh sẽ hạ một con nhện rồi bôi dịch cơ thể nó lên áo.」
Giống như thuật độn thổ trong phim của Ghibli. Nếu muốn kỹ càng hơn thì mổ bụng lũ yêu quái, lấy da chúng đội lên… Nhưng da kappa hay nhện thì thôi… À, mà nếu là nhện thì có khi lột xác còn sót lại đâu đó chăng?
「Giờ thì, Shirawakamaru. Nhóc chịu đựng được không?」
Tôi lặp lại những phương pháp ngụy trang đã giải thích trước đó, đồng thời hỏi cậu nhóc. Tôi đang hỏi… sự sẵn lòng chịu khổ.
「Chuyện đó… thì cũng…」
Câu trả lời của Shirawakamaru kèm theo một biểu cảm cay đắng. Với hoàn cảnh của cậu, phản ứng đó hoàn toàn hợp lý, hay nói đúng hơn, là bản năng tự nhiên của con người.
Nhất là việc bôi dịch thể của yêu vật lên người, ai mà chẳng cảm thấy kinh tởm. Ngay cả máu người hay động vật cũng đủ khiến người ta ghê sợ, huống hồ là dịch nhầy nồng nặc mùi tanh của yêu quái. Với một thiếu niên từng sống nơi cửa Phật, thì lại càng ghê tởm hơn.
「…Chuyện đó chẳng quan trọng. Tôi cũng không muốn chết đâu. Vả lại, tôi còn có lựa chọn nào khác sao?」
Dù mặt mày cau có, nhưng cậu thiếu niên ấy đã trả lời như thể đã hạ quyết tâm. Đó là vẻ mặt của một đứa trẻ đang gồng mình, cố chịu đựng.
…Đôi mắt ấy, hiểu rất rõ rằng dù thực tại có phi lý đến đâu, cũng không thể trốn thoát.
「…Vậy à, thật là đáng tin đấy.」
Tôi không hỏi xem sự nhẫn nại ấy, sự quyết tâm ấy là thứ cậu nhóc học được từ khi nào, ở đâu. Thay vào đó, tôi khen cậu.
Không phải vì câu 「trẻ được khen thì mau lớn」, mà bởi vì cảm xúc không thể truyền đạt nếu không nói ra. Và chẳng ai là không thấy vui khi được khen cả. Tôi mỉm cười, khen ngợi sự kiên cường ấy. Đưa tay ra, định xoa đầu cậu… rồi vội vàng rụt lại.
(Nguy rồi, cậu nhóc này không hợp với mấy kiểu động chạm thân mật đâu…)
Suýt chút nữa tôi đã xoa đầu cậu như cách tôi vẫn làm với anego-sama hay Shiro hồi còn nhỏ. Tiếc rằng với cậu nhóc này, kiểu nuông chiều đó phản tác dụng. Khi tôi giơ tay lên, Shirawakamaru đã vô thức cảnh giác.
「Th-thôi… hay là lót dạ trước đi? Nè, khoai khô đấy?」
Tôi vội vàng đổi chủ đề, lấy ra khoai khô làm thức ăn. Từ khi bị kappa tập kích đến giờ đã tròn một ngày. Nếu nhớ không lầm thì lúc còn trong lều, có hai cái bát đầy thức ăn.
Tức là, cậu nhóc này chưa ăn tối. Mà đang trong độ tuổi phát triển, đã vậy lại để bụng rỗng lâu thế, thì chắc chắn là đói rồi.
「……Anh định dùng đồ ăn để dụ dỗ tôi sao?」
「Im đi, cái đồ tiểu quỷ, ngoan ngoãn mà ăn đi」
Ngay sau đó, tôi nhét mấy miếng khoai khô vào tay cậu nhóc. Dù không nhiều, nhưng giá trị dinh dưỡng cao, dễ tiêu hóa và cần phải nhai kỹ. Ăn vào thì ít nhiều cũng đỡ đói. À, ăn vào sẽ khát nước đấy, nhớ uống nhiều nước trong bình nhé?
「Này, tôi thì……」
Shirawakamaru định cằn nhằn, nhưng khi tiếng bụng kêu vang lên thì cậu nhóc đỏ mặt lặng im.
「Nếu để yêu quái phát hiện ra vì tiếng bụng thì không buồn cười chút nào đâu. Cứ ăn đi」
「Kh…」
Với vẻ mặt bất mãn và thái độ miễn cưỡng, Shirawakamaru bắt đầu nhai khoai khô. Tôi thấy thế cũng bắt đầu nhai phần của mình. Vừa nhai, tôi vừa liếc nhìn hai người còn lại trong căn cứ ẩn này. ……Rồi chìm vào suy nghĩ.
(Giờ thì, nên làm gì đây…)
Với Shirawakamaru thì thế là ổn rồi. Vấn đề còn lại là hai người kia.
…Trong tình huống xấu nhất, sự sống chết của họ không nhất thiết phải ảnh hưởng đến tiến trình cốt truyện. Thành thật mà nói, kể cả khi cậu ta chết vào thời điểm nguyên tác bắt đầu, thì cũng không có vấn đề gì lớn. Vai trò bị gài bẫy hay lợi dụng rồi kết thúc bi thảm sẽ chỉ được gán cho người khác mà thôi. Vấn đề chính là tôi không biết nên cứu cậu ta bằng cách nào.
(Sao mà xui đúng lúc thế này chứ…)
Tôi lục túi áo để kiểm tra lại lần nữa. Nhưng tất nhiên, vẫn không có gì cả. Trong túi dụng cụ bên người cũng không có. Điều đó là hiển nhiên. Ngay sau khi nghe tiếng động bên ngoài lều, tôi đã vội vàng chuẩn bị rồi chạy ra. Để quên ấn hộp lại trong lều mất rồi.
Viên thuốc ức chế yêu hóa, cùng với ấn hộp từng chứa nó… chính là thứ mà tôi vẫn luôn tiếc nuối vì không mang theo, và cũng là dụng cụ thiết yếu để cứu Hayama.
Dòng máu của Yêu Mẫu khét tiếng, thậm chí có thể ngăn cản sự xâm thực từ đó…viên đan dược do Công chúa Khỉ Đột đích thân bào chế. Có lẽ là cô đã dùng đến nguyên liệu vô cùng quý hiếm mới có thể điều chế được thứ đó, và nó hoàn toàn đủ sức để trở thành thuốc trị liệu cho việc bị yêu hoá thành kappa. Vấn đề là hiện giờ tôi không có nó, và dù có thì làm sao để cho Hayama uống mới là chuyện đáng nói.
Không chỉ vật không có mặt, mà chính Hayama hẳn cũng hiểu rất rõ tình trạng bản thân. Vì vậy, cho dù đưa cho cậu ta nói đó là thuốc trị yêu hoá, cậu cũng sẽ không tin tưởng. Đan dược ngăn yêu hoá không phải thứ mà một kẻ hạ đẳng như tôi có thể dễ dàng sở hữu. Dù có thật đi nữa, cũng chắc chắn bị nghi ngờ lý do vì sao lại có được thứ thuốc cực hiếm như vậy.
「Dùng thuật tìm vật thì có thể đoán được đại khái hướng đi của nó………」
Tôi lấy ra sợi chỉ trong túi đồ, luồn nó qua một cây kim được đẽo từ răng yêu quái, tạo thành một con lắc tạm thời. Rồi dùng chính máu của mình, chích đầu ngón tay, bôi lên kim làm chất dẫn. Sau đó treo lên, mũi kim lắc lư nhè nhẹ, rồi từ từ, nhưng rõ ràng, chỉ về một hướng nhất định. Như thể đang bị một sợi chỉ vô hình kéo đi vậy.
(Đang di chuyển một chút………Là Shiro sao?Không ổn rồi. Nếu thế thì nhóc ấy đang gặp nguy hiểm)
Dù bản thân viên đan dược có thể vì quá quý giá mà hấp dẫn yêu quái, nhưng nếu được cất trong hộp thuốc đã qua xử lý chú thuật thì không thành vấn đề. Vấn đề chính là Shiro cơ. Dù bọn chúng khó lòng tiến vào tận sâu trong hang, nhưng bán yêu lại là món khoái khẩu của lũ yêu vật. Không nên tự mình lại gần hang ổ của bọn chúng.
(Dù sao thì, lấy được rồi quay về và cho cậu ta uống cũng không kịp thời gian. Trước đó có khi thời hạn đã đến rồi)
Vẫn như cũ, một thế giới phiền phức cực độ… Không, nếu nghĩ theo chuẩn mực nơi này thì có thể sống sót đã là lời rồi sao?
「…………」
Bỏ mặc thì hơn chăng?Đúng là sống thì vẫn hơn chết, nhưng…nói trắng ra, việc mạo hiểm tính mạng của bản thân vì điều đó có xứng đáng không thì phải phủ nhận.
Dĩ nhiên là Gorilla-sama, từng được gọi là thảm họa hình người thì không cần phải bàn. Vụ của Shiro cũng là chuyện rắc rối đòi hỏi thực lực cỡ Azuma Hibari, cựu thủ lĩnh Âm Dương Liêu, giữ chân rồi dọn dẹp quả bom mang tên Bạch Ỷ Hồ Ly đó. Còn Akou Murasaki thì nếu bỏ qua sự xui xẻo đến lố bịch đó, thì vẫn là nhân tài cao cấp. Tachibana Kayo thì tuy bản thân không đáng nói, nhưng mối quan hệ thương hội lại vô cùng hấp dẫn.
Trong khi đó, Hayama chẳng phải cao thủ gì, cũng chẳng có nhân lực nào mất đi nếu cậu ta chết. Người có liên hệ sâu với cậu ta chỉ có Onizuki Ayaka…… nhưng thậm chí nếu hắn chết, có thể ngược lại còn tăng cơ hội sống sót của cô. Tuỳ theo route, hai người này thường vì cố cứu nhau mà bị vạ lây, kết cục chẳng tốt đẹp gì.
Tổng kết lại, nếu so với các vụ việc trước đây tôi từng can thiệp, thì sự tồn tại của thanh niên Hayama này không đáng để tôi mạo hiểm cứu. Hơn nữa, khác với các vụ trước có liên quan ít nhiều tới sự kiện trong nguyên tác, lần này lại không có lấy một manh mối. Tôi hoàn toàn không biết trước được điều gì. Chính điều đó khiến tôi do dự nhất.
(Kẻ khôn thì tránh xa nguy hiểm, nhỉ. Nếu có vấn đề thì chỉ là ả Bích Quỷ phiền phức kia thôi…………)
Không rõ tiêu chuẩn đánh giá của bọn oni là gì. Trong nguyên tác, phản ứng của ả oni khi nhân vật chính thực hiện sự kiện là ví dụ phản ứng ít ỏi tôi có thể tham khảo……… nhưng rất khó đoán. Dù thích mấy trò anh hùng, nhưng lại chẳng mấy quan tâm đến đám vô danh tiểu tốt. Nhìn thấy nhân vật chính bật khóc vì không cứu được dân làng mà mình muốn bảo vệ, ả oni đó lại ướt quần mà thẫn thờ, không hiểu nổi đầu óc ả làm bằng gì luôn.
(Tệ hơn là có khi ả còn quan tâm đến những đứa 「mob」không có gì đặc biệt như Hayama hơn cả Shirawakamaru hay đứa nhỏ Renge ấy chứ. Không, nói đúng hơn là liệu mình có đủ sức để cứu không?Làm sai thì cả đám chết chung cũng không lạ………)
Tôi đưa tay lên che miệng, lặng lẽ đắn đo. Chỉ cần chọn sai, thì thế giới này sẽ lập tức cướp đi mạng sống. Bởi vậy, cần phải cân nhắc thật kỹ trước khi đưa ra quyết định.
………Tuy nhiên, có vẻ tôi không còn đủ thời gian để đắn đo thêm nữa.
「…Chết tiệt, hết giờ rồi sao」
Ngay khi cảm nhận được một nguồn linh lực khổng lồ từ phía xa, toàn bộ hang động rung chuyển dữ dội, khiến tôi buộc phải thừa nhận sự thật thời gian đã cạn kiệt. Chết tiệt, chúng không thể hành động chậm hơn một chút sao chứ.
「Chúng đã đến rồi. …Vậy thì, như kế hoạch đã định」
Hayama cũng nhận ra điều đó. Cậu ta chỉnh lại trang bị, rồi lảo đảo đứng dậy. Khi cô bé bên cạnh định vội vàng đỡ lấy thì cậu ta đưa tay ngăn lại. Sau đó liếc nhìn tôi, cúi đầu một cái, rồi tiến về phía lối ra của căn cứ.
Vào khoảng giữa trưa ngày hai mươi hai tháng Năm năm thứ mười hai dưới triều đại của Thiên Hoàng Seirei, tại hang ổ của bọn quái vật được ẩn giấu trong vùng núi quận Ashina, đội trừ yêu được triều đình phái đến bắt đầu cuộc đột kích…


6 Bình luận
Tfnc