• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 5 - Đào tạo người mới thì phía người hướng dẫn cũng vất vả lắm chứ

Chap 48

3 Bình luận - Độ dài: 10,307 từ - Cập nhật:

Nơi đó nằm cách một khoảng so với Shirooku, được xây dựng ngay trên linh mạch, đồng thời là cơ quan chính trị điều hành toàn bộ vùng Bắc Thổ và thành phố, lại cũng là pháo đài quân sự được bảo vệ qua hàng chục lớp tường thành, hào nước và hào khô.

Ngay tại trung tâm Shirooku, thành phố lớn nhất Bắc Thổ, trong khu phố phồn hoa... Trên con phố đầy các thương gia giàu có mở cửa hàng, vô vàn hàng hóa được vận chuyển từ khắp Bắc Thổ và những vùng đất khác bày biện đầy ắp, cửa hàng ấy vẫn nổi bật hơn bất kỳ nơi nào khác.

「Này… chỉ là hỏi cho chắc, cái tòa nhà kỳ quái kia có phải là đích đến không đấy?」

「Không vừa ý à?」

「Không… không hẳn là thế nhưng mà…」

Dù miệng nói vậy, nhưng vẻ mặt cậu thiếu niên lại hiện rõ sự ngập ngừng, khiến tôi không khỏi bật cười sau lớp mặt nạ. Ừ thì, trong một đất nước mà kiến trúc gỗ kiểu Nhật Bản là chủ đạo, thì một tòa nhà như thế này quả thật khiến người ta cảm thấy kỳ quặc và khó hiểu… Vừa nghĩ vậy, tôi lại một lần nữa đưa mắt nhìn về phía tòa thương điếm đang uy nghiêm tọa lạc trước mặt.

Cửa kính, gạch đỏ, mang đậm phong cách Nam Man khiến tôi liên tưởng đến kiến trúc Nga ở kiếp trước… Nhưng, đó tuyệt đối không chỉ là để phô trương.

Gạch nung có tính cách nhiệt và chống cháy rất cao, là vật liệu phù hợp hơn cả cho một thành phố Bắc Thổ, nơi đầy rẫy kiến trúc gỗ và dễ xảy ra cháy nổ trong nhà vì cái lạnh khắc nghiệt và bão tuyết. Màu đỏ của gạch cho thấy thành phần sắt cao, chứng tỏ đất đá đào được từ mỏ sắt gần đó đã được tận dụng. Ở Bắc Thổ, gỗ vô cùng phong phú, củi để nung gạch cũng dễ kiếm hơn. Theo một nghĩa nào đó, tòa thương điếm này mang trong mình một bối cảnh hợp lý vượt ngoài sức tưởng tượng.

「Thôi, đứng nói chuyện mãi cũng chẳng ích gì. Đi thôi.」

「À, ừ…」

Khi tôi nói vậy, thì Shirawakamaru cũng không còn sự lựa chọn nào khác. Bởi vì dây cương con ngựa mà cậu đang cưỡi đang nằm trong tay tôi. Chúng ta bắt đầu bước về phía thương điếm.

Tại cổng chính của Chi nhánh Bắc Thổ, Thương hội Tachibana, các hộ vệ đang theo dõi người ra vào, chúng tôi bị nhân viên của thương điếm chặn lại. Sau khi trình bày thân phận và mục đích, tôi lập tức được dẫn vào phòng chờ.

「Xin thất lễ, xin mời ngựa cùng người đi kèm rẽ sang hướng kia. Nhân viên tạp vụ sẽ đưa ngài đến chuồng ngựa. Quà biếu sẽ do chúng tôi phụ trách vận chuyển, xin ngài yên tâm.」

Nữ tiếp tân trong trang phục hakama mỉm cười đáp lại. Theo sau cô, những phu khuân vác bắt đầu chuyển hành lý từ lưng con ngựa thồ sang xe đẩy tay.

「Tôi không thể đưa cậu ấy đi cùng sao?」

「Thành thật xin lỗi, theo quy định mới ban hành gần đây thì chỉ một người được phép vào với tư cách sứ giả…」

Nữ tiếp tân trả lời với vẻ vô cùng áy náy. Có lẽ đây là một quyết định đột ngột. Bản thân cô cũng tỏ ra lúng túng và xin lỗi không ngớt.

Tuy nhiên, vào thời điểm đó tôi đã lờ mờ nhận ra, đó là một dạng phòng ngừa lây nhiễm nào đó. Có vẻ như thượng tầng đã nắm rõ tình hình, nhưng thông tin vẫn chưa được truyền xuống cấp dưới.

「…Hiểu rồi. Shirawakamaru, đợi một lát nhé. Làm được chứ?」

「Hừ! Tôi đâu có định bỏ trốn. …Dù sao nếu trốn thì cũng chỉ có chết mà thôi mà.」

Cậu nhóc đáp lại lời tôi với vẻ mỉa mai. Phần lớn đầy tớ đều bị yểm chú nguyền để ngăn ngừa bỏ trốn, và có vẻ cậu nhóc cũng không ngoại lệ vì thân phận vẫn chưa rõ ràng. Có lẽ nếu được công nhận là gia nhân, thì lời nguyền sẽ được giải trừ…

「……」

Không tìm được lời nào để nói, tôi cùng nữ tiếp tân dẫn đường và nhóm phu khuân vác tiến vào phòng chờ…

-

「Xin hãy đợi một chút ở nơi này ạ」

Cánh cửa gỗ tuyết tùng dày cộp khép lại cùng với lời nói ấy. Tôi bị bỏ lại một mình trong phòng chờ, cùng với lễ vật mà những khuân vác khiêng vào.

「Nào, ít ra thì ngồi xuống một chút chắc cũng không phạm lễ nghĩa gì đâu nhỉ?」

Thú thật, chân tôi cũng đã khá mỏi nên liền ngồi xuống ghế sofa trong phòng chờ. Sau đó đưa mắt liếc nhìn quanh căn phòng.

Trong lò sưởi, củi kêu lách tách cháy rực. Trên tường dán loại giấy cách nhiệt, còn trần nhà thì treo một chiếc đèn chùm lấp lánh. Tranh sơn dầu nhập khẩu được treo trên vách, dưới chân là tấm thảm đỏ thẫm trải rộng.

Nội thất và cách bày trí mang hơi hướng Tây phương, thống nhất trong tông màu ấm. Thế nhưng, cũng có thể thấy được nét bài trí mang phong vị Nhật Bản. Bên cạnh bức tranh sơn dầu, là bức bình phong khảm sơn mài, trưng bày vài thanh kiếm với vỏ được trang trí bằng sơn mài và dát vàng, cùng với quạt giấy. Chiếc tủ bậc thang bằng gỗ mun đen được tô điểm sặc sỡ bằng khảm trai. Kệ nước phía xa trưng bày đĩa gốm sau lớp kính, chiếc bình sứ trắng cao cấp trông vô cùng đắt tiền, và cả món đồ trang trí hình chim được chạm khắc từ một khối đá khổng tước lớn...

「Thật là, đúng là khoa trương hết mức」

Dù là sự pha trộn giữa Nhật và Tây, nhưng không hề rối mắt mà lại có sự hòa hợp nhất định. Có thể gọi là phong cách giao hòa Đông Tây chăng. Cảm giác kỳ lạ như thể mình đã lạc vào thời Minh Trị hay Đại Chính. Có lẽ con người thời ấy cũng từng cảm nhận như vậy.

「Tuy không rành lắm về giá trị thật giả của mấy món này, nhưng chắc hẳn đều là đồ đắt tiền cả」

Hiển nhiên thôi, chắc chắn còn đắt hơn cả cái giá chuộc thân của tôi. Nếu đem bán chỗ này, biết đâu có thể dùng số tiền đó để tự chuộc mình ra?

「Nếu anh muốn, ta có thể chọn cho hai ba món làm quà mang về đấy?」

Bỗng nhiên, trong lúc đang chăm chú ngắm nghía đống đồ đạc kia, một giọng nói trong trẻo như tiếng chuông ngân vang lên. Một giọng nói non nớt nhưng dõng dạc, lanh lợi và dễ thương, mà tôi đã từng nghe qua.

Tôi quay đầu về phía phát ra giọng nói, rồi lập tức đứng dậy cúi đầu chào. Với thân phận của mình, ngồi chờ để tiếp người như thế thì quá thất lễ.

「………Đúng là gây khó dễ. Ít nhất thì cũng gõ cửa trước khi vào chứ」

Tôi ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một thiếu nữ tóc vàng quen thuộc, đang nở nụ cười như một tiểu ác ma tinh nghịch.

-

Nhắc đến sản vật phương Bắc thì ở kinh đô người ta sẽ kể ra nào là da thú, gỗ, sắt, sa kim, tảo bẹ, cá hồi, cá trích, và cả băng đá. Tất thảy, như đã thấy, chỉ là những sản vật sơ cấp mà thôi. Dù nhu cầu cao, nhưng đều là hàng hóa gần như không có giá trị gia tăng, có thể thu hoạch ở bất cứ nơi nào trong vùng Bắc Thổ.

Một trong những việc mà Thương hội Tachibana, hay đúng hơn là Tachibana Kayo đã làm trong hơn một năm qua chính là đa dạng hóa và đặc hữu hóa ngành sản xuất. Đa dạng hóa là gia tăng chủng loại sản phẩm, còn đặc hữu hóa là phát triển sản vật nổi tiếng riêng.

Hoa hồng đỏ, táo, và hổ phách đang từng bước đâm chồi trở thành sản vật mới của Bắc Thổ. Đó là thành quả mà Kayo cất công bỏ một lượng tiền khổng lồ mời các học giả nông nghiệp và địa chất từ kinh thành hoặc từ ngoại quốc đến để khảo sát khí hậu và địa chất, từ đó lựa chọn các loại nông sản phù hợp với Bắc Thổ, đồng thời tìm ra các mạch khoáng triển vọng. Tự nhiên, dù vẫn còn trong giai đoạn sơ khai, nhưng kỳ vọng dành cho chúng lại không hề nhỏ.

Yếu tố trọng yếu trong đặc hữu hóa chính là công nghiệp hóa. Dù chưa hoàn toàn, nhưng vùng Bắc Thổ vốn chỉ xuất khẩu sản vật sơ cấp, rồi nhập khẩu sản phẩm công nghiệp từ kinh thành hoặc các vùng khác, nay đã bắt đầu nỗ lực tự cung tự cấp một phần.

Nhờ sở hữu nhiều mỏ sắt và vàng, việc tự cung ứng sản phẩm từ sắt và đồ kim hoàn đã được khởi động, thậm chí hướng đến xuất khẩu. Về mặt chất lượng tuy vẫn còn thua kém kinh thành, nhưng… nếu chỉ giới hạn ở thị trường dân thường thì nhờ vào giá thành rẻ, nhu cầu nội địa lại ngày một tăng lên ổn định. So với việc vận chuyển sắt từ phương Bắc đến kinh đô để gia công rồi lại nhập ngược trở lại, thì cách này rẻ hơn nhiều lần.

Ngành có nhiều triển vọng hơn nữa trong tương lai chính là dệt may và các nghề liên quan đến sợi vải. Mùa đông khắc nghiệt của Bắc Thổ khiến nhiều người phải ở lì trong nhà. Lợi dụng điểm đó, họ sẽ được cho mượn miễn phí máy dệt và nguyên liệu để dệt vải, sau đó sản phẩm hoàn chỉnh sẽ được thu mua. Vì là nghề tay trái nên giá thu mua thấp theo sản lượng, mà lại không cần xây dựng nhà xưởng, nên rất hấp dẫn. Nói theo kiểu hiện đại, đây chính là hình thức thủ công nghiệp gia đình.

Chỉ trong vòng hơn một năm ngắn ngủi, tuy hiệu quả vẫn còn hạn chế, nhưng tương lai lại vô cùng tươi sáng, và không thể phủ nhận rằng điều đó đã mang lại lợi nhuận không ít cho thương hội. Và dẫu cho có nhận được hỗ trợ từ xung quanh đi chăng nữa, sự thật một thiếu nữ chỉ vừa bước qua mười tuổi lại là người đã đề xuất, thúc đẩy và đạt được thành công, vẫn là điều không thể chối cãi.

Vì vậy, đánh giá của các thành viên chi nhánh Bắc Thổ dành cho Tachibana Kayo đã từ「tiểu thư ích kỷ chẳng biết khổ là gì, chỉ nhờ vào ánh hào quang của cha mà giữ chức vụ cao」 chuyển thành「dù có ánh hào quang hậu thuẫn, nhưng là một tài nữ trẻ tuổi có tài kinh thương đáng nể」. Điều đó cũng có nghĩa là những thương nhân làm việc tại chi nhánh phương Bắc, ít nhiều cũng đã thừa nhận năng lực của Kayo.

Và như thế, cô bé ấy đã trở thành ứng cử viên cho chức vị Hội trưởng kế nhiệm của Thương hội Tachibana, với lợi nhuận và quyền phát ngôn đều giành được chỉ trong thời gian ngắn… Là thế, nhưng mà…

「Tomobe-san, anh muốn dùng thức uống gì? Trà xanh, hồng trà, à, còn có cả trà Ô Long nữa đấy? Anh thích loại nào?」

Chạm nhẹ vào bộ trà cụ đặt trên bàn tròn làm từ gỗ mun, chính người được nói đến, Tachibana Kayo, lên tiếng ngỏ lời. Có lẽ do đang trong độ tuổi phát triển, thân hình cô cao hơn so với lần tôi gặp trước đây, vóc dáng cũng dần hiện lên đường cong uyển chuyển. Bầu không khí trưởng thành toát ra từ cô... Thật vậy, lứa tuổi này chỉ cần lơ là một chút là đã lớn lên rõ rệt đến kinh ngạc.

Mà, chuyện đó để sau đã…

「Tại sao lại là trà đạo?」

「? Tomobe-san không thích uống trà sao? Nếu vậy thì cũng có cà phê nữa mà...?」

「Không, không phải là ý đó...」

Ta lên tiếng ngăn lại nàng tiểu thư nhà Tachibana đang pha trà đầy tự nhiên và thuần thục trên bàn tròn.

「…Xin mạn phép nói, việc chiêu đãi cũng cần có hình thức tương xứng với thân phận của khách. Với địa vị hiện tại của tôi, để đích thân tiểu thư tự tay pha trà thế này, từ góc độ lễ nghi mà nói thì e là có phần quá tùy tiện đó.」

Ta liếc nhìn các nữ hầu đang đứng nép ở góc phòng với ánh mắt không mấy dễ chịu, rồi mới trả lời.

Dù là thương nhân lớn, quý tộc, lãnh chúa hay gia tộc trừ yêu, thì để chủ nhân đích thân chiêu đãi là hành động thể hiện thành ý cao nhất. Đối với bậc bề trên hoặc người ngang hàng thì cũng chẳng có gì lạ, nhưng với một kẻ dù có là sứ giả đi chăng nữa, cũng chỉ là một tên hạ cấp như tôi, thì rõ ràng là không xứng đáng chút nào. Dù sao thì thân phận thấp vẫn là thân phận thấp, chẳng qua chỉ là tên làm thuê làm mướn, hay nói đúng hơn là một tên lệ thuộc mà thôi.

「…Mọi người, lui ra ngoài đi.」

「...!? Thưa, thưa tiểu thư!? Việc này...!!」

Có lẽ vì nhận ra sự lo ngại và e ngại từ tôi, Kayo gần như phản xạ lập tức ra lệnh như vậy. Các nữ hầu vội vàng định lên tiếng ngăn cản, nhưng Kayo đã nhanh hơn mà cắt ngang lời họ như quát.

「Đây không phải dinh thự mà là thương hội, hiện tại là trong giờ làm việc, và hơn nữa còn có khách tại đây. Không phải ‘tiểu thư’, gọi ta là phó hội trưởng.」

「...!?」

Bị giọng nói sắc bén như thể đang trách mắng kia làm cho áp đảo, các nữ hầu không còn lời nào để nói. Kayo tiếp tục ra lệnh.

「Từ bây giờ ta sẽ bàn việc cơ mật với sứ giả gia tộc Onizuki. Vì lý do bảo mật, người ngoài không được phép ở lại.」

「Nhưng, nhưng mà...!!」

「Đây không phải là lời thỉnh cầu cá nhân. Là mệnh lệnh trong công việc đấy? …Nếu không nghe lệnh cấp trên, có lẽ ta nên sa thải thì hơn nhỉ?」

Kayo mỉm cười rất dễ thương nói vậy. Nhưng giọng điệu cô dùng lại hoàn toàn không mang chút thiện ý nào. Đó là sự ép buộc, áp đặt, và đe dọa.

「...!? T, tôi đã rõ ạ...!!」

Các nữ hầu vội vã rời đi với vẻ mặt hoảng sợ. Tôi và Kayo lặng lẽ tiễn họ đi trong im lặng.

「...Thưa tiểu thư, việc uy hiếp cấp dưới như vậy e là không hay đâu ạ? Không cần thiết phải chủ ý thu hút ác cảm từ người khác như thế chứ?」

「Nếu chỉ vậy mà đã ghi hận thì lòng trung thành của họ cũng chỉ đến thế thôi. Nếu là bà Otsuru thì chắc chắn sẽ thẳng thừng cãi lại ngay, vì bà ấy đủ bản lĩnh thì ta mới có thể tin tưởng được」

Trước lời can ngăn của tôi. đã quan sát toàn bộ diễn biến sự việc, Kayo mỉm cười khổ sở, lộ rõ vẻ phiền muộn. Có lẽ kể từ sau vụ việc do họ hàng gây ra năm ngoái, cô bé này dường như đã trở nên có phần mất lòng tin vào con người. Không, xét đến chuyện suýt bị chính người thân đẩy vào con đường kỹ nữ thì cũng chẳng trách được cô trở nên như vậy.

Tuy nhiên, đối với các nữ hầu, hành động vừa rồi chẳng khác nào bị quấy rối quyền lực một trơ trẽn chỉ vì nói ra điều hiển nhiên. Quả thật là đáng thương, nhưng… mà thôi, thế giới này đâu có thứ gọi là 「ba quyền của người lao động」, đành chịu vậy.

…Khốn thật, tự dưng lại thấy như đang tự chế giễu chỗ làm của mình vậy. Càng nghĩ càng buồn lòng.

「...Mà, bà Otsuru được tiểu thư tin tưởng hiện đang ở đâu rồi?」

「Vì sợ bà ấy sẽ nói nhiều nếu có mặt, nên trước khi anh đến ta đã viện cớ bày trò làm mình làm mẩy rồi sai bà ấy đi mua đồ rồi.」

「Thì ra là vậy...」

Trong thế giới mà tuổi thọ trung bình chỉ khoảng năm mươi, vậy mà lại đối xử với người già như thế đấy. Mà khoan, đó rõ ràng là mệnh lệnh cá nhân rồi còn gì? So với những gì vừa nói khi nãy thì hơi mâu thuẫn thì phải? Không, dù thế nào thì vẫn là lạm dụng quyền lực cả thôi.

「Hừm, bởi vì chính là vị ân nhân, đồng thời là người đã cùng ta đi chơi lần đầu tiên đã đến thăm mà! Ta muốn tiếp đãi thật chu đáo chứ! Nếu bà Otsuru ở đây thì sẽ lắm chuyện xen vào, phá hỏng bầu không khí mất! Hay là… Tomobe-san, anh vẫn thấy vậy là tốt hơn hả!? Còn nữa, đã hai người rồi thì xin đừng khách sáo quá nữa!」

Trước lời trách móc của tôi, Kayo chu miệng phụng phịu trả lời, cứ như đang giận dỗi vậy. Dáng vẻ ấy hoàn toàn giống một đứa trẻ đúng tuổi, chẳng ai ngờ đó lại là một thương nhân nhạy bén với lợi ích.

「Bỏ qua cảm xúc cá nhân của tôi, thì điều đáng lo là… à không, điều quan trọng là sau này chính Kayo sẽ bị người ta dị nghị đấy.」

Tôi đang nói giữa chừng thì bị ánh mắt lườm nguýt của Kayo ngăn lại, phải đổi cách xưng hô, nhưng vẫn không quên đưa ra lời khuyên. Dù cô bé có tài buôn bán, thì cũng chỉ là một đứa trẻ. Nếu chỉ biết chiều theo ham muốn trước mắt thì chẳng thể là điều tốt đẹp gì.

「Tomobe-san cứ luôn như vậy. Lạnh lùng quá, buồn lắm đó.」

「Thưa tiểu thư, xin người đừng trêu chọc tôi nữa. Tôi biết là tiểu thư đang giả vờ khóc mà.「

Cô bắt chước tiếng khóc huhu, rõ ràng là đang giả vờ, khiến tôi phải thở dài mà nói. Có lẽ sự mệt mỏi của tôi đã hiện rõ qua lớp mặt nạ.

「…Ehehe, bị phát hiện rồi sao?」

Vừa nghe tôi nói xong, nàng thiếu nữ vừa giả vờ khóc lập tức cười toe toét, như thể đổi hẳn bộ mặt. Mà khóc giả tạo như thế thì có trời mới không nhìn ra.

(Thật là… phiền phức…)

Quả đúng là một tiểu thư đỏng đảnh. Nhưng không thể ghét được, có lẽ một phần vì cảm thông với hoàn cảnh của cô, phần khác vì dáng vẻ trẻ con ấy cùng hành động như muốn làm nũng khiến tôi liên tưởng đến mấy đứa em nhỏ ở nhà.

(Mặc dù vậy… chúng ta đều có vị trí của mình. Dẫu có suy nghĩ thế nào thì ranh giới vẫn là điều cần thiết.)

Gần gũi cũng phải có lễ nghi. Hơn nữa, mối quan hệ giữa tôi và cô bé cũng chẳng sâu đậm gì. Dù từng trải qua những sự kiện ám ảnh tại kinh thành cùng nhau, nhưng cũng không phải là những trải nghiệm có thể tự hào khoe khoang.

Vì thế, tôi quyết định nhân cơ hội này mà đóng vai trò sứ giả cho đúng mực. Sau một tiếng thở dài, tôi quay về phía cô bé và bắt đầu báo cáo.

「Từ nhị tiểu thư Onizuki, chủ nhân của tôi có lời nhắn đến. Người vô cùng cảm tạ lễ vật được gửi đến lần trước. Và mong rằng tình hữu hảo sẽ tiếp tục bền vững. Như một biểu hiện của lòng cảm kích, lần này xin được gửi lễ vật đáp lễ.」

Rồi tôi liếc nhìn gánh hàng được đặt bên cạnh từ nãy đến giờ. Về phần bên trong, tôi đã được thông báo từ trước.

Tại thôn Quỷ Nguyệt Cốc, từ bao đời nay, người ta vẫn chế tác thuốc nhuộm truyền thống bằng cách chiết xuất nhựa từ rễ cây, tạo nên sắc tím và đỏ thẫm rực rỡ. Vải lụa được nhuộm bằng thứ dung dịch ấy gọi là 「Thuốc nhuộm rễ tím Quỷ Nguyệt Cốc」, nổi tiếng với sắc màu tươi tắn và bóng bẩy. Chừng ba cuộn. Cùng với đó là mười tấm da chồn trắng, béo tốt nhờ ăn chồi non mùa xuân trong thiên nhiên trù phú. Thêm vào là vài món đồ trang trí được điêu khắc từ nanh của yêu quái bị săn hạ, tinh xảo chẳng kém gì ngà voi. Sau cùng, là mấy món tiểu đạo cụ như lược, vòng cổ được chế tác từ vảy rồng rơi ra mỗi mười năm một lần khi rồng do nhà Onizuki nuôi dưỡng lột xác…

Đó là toàn bộ những lễ vật mà Gorilla-sama đã chuẩn bị cho Kayo.

「Quả thật… đây là một món quà tuyệt vời.」

Trước những món lễ vật được tháo khỏi kiện hàng và dâng lên, lời nói của Kayo có lẽ mang một nửa là xã giao, nửa kia là thật lòng. Cô là con gái của một thương hội buôn bán khắp trong ngoài xứ Phù Tang. Những thứ quý hiếm hay danh phẩm, hẳn cô đã được thấy chán chê. Dù gia tộc Onizuki là địa chủ giàu có, thì rốt cuộc cũng chỉ là hào tộc ăn sâu trong một vùng địa phương. Đặc sản địa phương, rốt cuộc cũng chỉ có hạn. Với một người mắt cao tay nhọn như cô, mấy thứ như da chồn hay vật điêu khắc hẳn chẳng khiến cô mấy hứng thú.

Thế nhưng, đồ nhuộm và những món tiểu đạo cụ làm từ vảy rồng hẳn vẫn đủ sức lôi cuốn cô. Nhất là rồng, nay trong quốc gia này đã là loài cực kỳ hiếm hoi. Trong số đó, con rồng khoác trên mình lớp vảy màu kim hoàng, Hoàng Diệu, sở hữu màu sắc rực rỡ chẳng khác gì mai rùa, lại có độ cứng cực cao, còn ẩn chứa năng lực trừ yêu. Vảy rơi chỉ mỗi mười năm một lần, lượng lưu thông cực kỳ hạn chế, gần một nửa còn phải dâng nạp triều đình, lại thêm việc chế tác khó nhọc, đến cả Kayo cũng phải tròn mắt cảm thán.

「Nếu người vui lòng thì tiểu thư nhà chúng tôi cũng hẳn sẽ rất thỏa mãn. Xin hãy tiếp tục chiếu cố Onizuki và tiểu thư」

Tôi cúi đầu cung kính, hướng về Kayo, đang cầm lược vảy rồng ngắm nghía như đang giám định.

「Fufufu, anh không cần phải khách khí đến mức ấy đâu mà?」

「Không, thật lòng mà nói, sự chiếu cố từ quý thương hội đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều. Như trong vụ ủy thác lần trước, các dụng cụ mua từ thương hội thật sự vô cùng hữu dụng」

Đây không phải lời xã giao. Dây thừng và xích sắt dùng để bắt Ngạ Giả Độc Lâu lần trước là hàng thượng phẩm được nhập từ kinh đô thông qua Thương hội Tachibana. Nếu chỉ dùng những món tự chuẩn bị thì liệu có thể bắt nó gọn ghẽ đến vậy hay không còn là điều đáng nghi.

「Nghe có vẻ hơi phóng đại, nhưng nếu giúp được thì cũng đáng công chúng tôi cất công thu mua……… Vậy, lần này các vị muốn đặt mua thứ gì vậy?」

Sau khi cài chiếc lược vào tóc, Kayo chắp tay tự nhiên, nghiêng đầu nở một nụ cười có phần duyên dáng, lại có phần tinh quái... Thế nhưng, chỉ ngay sau đó, ánh mắt cô chợt nheo lại, dò xét tôi sắc sảo. Trong chớp mắt, từ một thiếu nữ ngây thơ, cô đã hóa thân thành một thương nhân tinh ranh lọc lõi…

「………Ồ, xem ra tai mắt cũng nhanh nhạy quá nhỉ」

Tôi đã lờ mờ cảm nhận được từ lúc tiếp đón rồi… Quả nhiên, là thế sao?

「Đối với thương nhân, thông tin là tài sản quý báu nhất mà……… Chưa kể, nếu chỉ làm công việc thường nhật thôi thì cũng dễ nhận ra. Triều đình mà phong tỏa toàn bộ một quận, thì trường hợp khả dĩ cũng chẳng nhiều」

Trước lời cảm thán và kinh ngạc của tôi, Kayo vừa như tự đắc, lại vừa lộ ra vẻ căng thẳng trước sự nghiêm trọng của sự việc. Có vẻ như cô cũng đã hiểu rõ mức độ rắc rối lần này.

「………Hiện tại, phía quan trưởng Bắc Thổ cũng đã ngầm thông báo cho chúng ta. Là yêu quái Kappa, phải không? Họ đang lôi kéo cả thương nhân ngoài thương hội Tachibana, tìm vũ khí, lính đánh thuê, chẳng màng phân biệt gì cả」

「Đã rõ đến mức đó thì chuyện sẽ dễ nói hơn. Gia tộc Onizuki cũng đã có ý định đặt hàng với thương hội… Nhưng xem ra lần này lại chậm một bước rồi」

Rất có thể lúc này, triều đình đã gửi đi đơn hàng quy mô lớn. Cũng có khả năng cả các lãnh chúa Bắc Địa hay các gia tộc trừ yêu từ nơi khác cũng đã ra tay... Trong tình cảnh đó, e là lượng hàng có thể xoay cho gia tộc Onizuki không được bao nhiêu...

「Xin cứ yên tâm」

Như đọc thấu được sự lo lắng và thoáng thất vọng trong lòng tôi, Kayo liền cất lời trấn an. Nụ cười rạng rỡ của cô như xua tan nỗi băn khoăn của tôi. Câu trả lời ngoài mong đợi khiến tôi không khỏi ngây người nhìn thẳng vào khuôn mặt cô qua tấm bình phong.

「Không cần lo nghĩ gì đâu. Với nhị tiểu thư Onizuki, phía thương hội đã đầu tư từ trước rồi. Ta không định khiến vị sứ giả này hay chủ nhân của anh phải chịu mất mặt đâu. Hàng hóa đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi, xin hãy an tâm」

Nói rồi, Kayo nhếch môi nở nụ cười. Nét cười thơ ngây khi nãy giờ trở nên yêu mị, diễm lệ, đầy cuốn hút. Và cô ghé sát lại, nhỏ nhẹ căn dặn tôi, như thể muốn gửi gắm điều gì đó đầy ẩn ý.

「Vậy thì, xin anh hãy chuyển lời đến tiểu thư cho thật rõ ràng. Rằng nếu ngày nào nguyện vọng của tiểu thư thành hiện thực… thì xin hãy chia phần lợi tức ấy cho ta một ít. …Được chứ?」

Cô bước thêm một bước đến gần, lời thì thầm ấy vang lên dịu dàng, ngọt ngào, mang vẻ ngây thơ đáng yêu, nhưng cũng lạ kỳ mê hoặc như yêu ma quyến rũ lòng người…

-

Sự khác biệt giữa những gia tộc trừ yêu được triều đình chính thức công nhận và những kẻ hoạt động chui lủi là gì? Có nhiều yếu tố, nhưng điểm khác biệt lớn nhất chính là liệu họ có thể chịu đựng được những nghĩa vụ mà triều đình đặt ra hay không.

Một ví dụ điển hình chính là nghĩa vụ thượng kinh định kỳ và bảo hộ kinh thành. Việc phái cử một số lượng nhân lực nhất định đến kinh thành theo quy định của từng gia tộc… nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng trên thực tế, nếu không lập được công trạng nào, triều đình sẽ không hề ban thưởng. Nói cách khác, gia tộc trừ yêu cần có đủ tài lực để nuôi dưỡng hàng chục người, bao gồm cả gia nhân, tại kinh thành với giá sinh hoạt đắt đỏ suốt nửa năm mà không nhận được một đồng thù lao nào. Hiển nhiên, số tiền cần thiết là một khoản khổng lồ.

Một nghĩa vụ quan trọng khác là bảo vệ vùng đất bản địa. Cơ cấu hành chính địa phương của triều đình bắt đầu từ đơn vị nhỏ nhất là 「thôn」, nhiều thôn hợp lại thành 「hương」 do hương chủ quản lý, nhiều hương nữa được tập hợp lại thành 「quận」 do quận chủ được triều đình bổ nhiệm cai trị, rồi đến 「bang」 do bang chủ cai quản, và cuối cùng là 「thổ」 dưới sự giám sát của trưởng quan được đích thân Thiên Hoàng chỉ định.

Một gia tộc trừ yêu sư, ít nhất, phải chịu trách nhiệm hoàn toàn về mọi việc liên quan đến yêu quái trong một 「quận」 bao gồm cả vùng đất họ sinh sống. Tùy theo tầm vóc và quy mô của gia tộc, trách nhiệm ấy sẽ mở rộng. Ví như các danh gia ở Tây Thổ như gia tộc Aho hay Ryuzenji, không chỉ một quận mà còn phải gánh vác cả khu vực toàn bang, từ trừ yêu, quản lý linh mạch, thực hiện lễ nghi, điều tra các trừ yêu sư và chú cụ lậu, cho đến giám sát các gia tộc trừ yêu khác trong vùng lân cận.

Tất nhiên, để thực hiện nghĩa vụ ấy, gia tộc phải có đủ cả chất và lượng về trừ yêu sư, có tiềm lực tài chính to lớn, và còn cần cả năng lực lãnh đạo. Một gia tộc mới nổi, xuất thân thấp hèn, lại còn vô học, thế hệ một hai đời thì không thể nào đảm đương nổi.

Gia tộc Onizuki tại xứ Phù Tang, được triều đình chỉ định bảo hộ bốn trong số sáu quận thuộc Bạch Ngân Bang tại Bắc Thổ, là một đại gia tộc với ba mươi tám trừ yêu sư và mười một gia nhân. Đây là một trong ba gia tộc trừ yêu lớn nhất ở Bắc Thổ. Họ có vô số thuộc hạ như đầy tớ và ẩn hành chúng, lại còn nắm quyền thu thuế từ nhiều hương bao gồm cả thôn Onizuki, cho nên tài lực rất dồi dào. Đúng là một danh tộc trừ yêu sư của Bắc Thổ, không sai vào đâu được.

Thế nhưng, ngay cả một gia tộc như Onizuki, trong sự vụ lần này, cũng không được phép khinh suất hay ứng phó tùy tiện, đó là điều mà Onizuki Kochou, trưởng lão và cố vấn của gia tộc, vừa tựa vào gối tay trên thượng tọa vừa mơ màng suy nghĩ. Sau một hồi trầm ngâm, nàng khẽ hút khói từ ống điếu rồi nhẹ nhàng thở ra làn khói ngọt ngào.

Trong bộ kimono rực rỡ hở vai, với cây trâm lộng lẫy cài trên mái tóc, cùng đôi môi ánh đỏ, nàng trông chẳng khác nào một kỹ nữ cao cấp… Vẻ trẻ trung, kiều diễm ấy khiến người ta khó mà tin nổi vào tuổi thật của nàng, từ đó toát ra một thứ phong thái nồng nàn, quyến rũ đến lạ. Đôi mắt vừa lơ đãng vừa uể oải của nàng khẽ chuyển về phía trước.

Tại bản điện của phủ gia tộc Onizuki, phần lớn trừ yêu sư trong tộc và một số gia nhân đang tề tựu. Gương mặt họ gần như ai cũng căng thẳng. Bấy nhiêu đủ nói lên rằng vụ việc lần này là một rắc rối lớn.

「Thế… tình hình của bọn chúng hiện ra sao rồi, Uemon-dono?」

Một người trong cuộc họp lên tiếng hỏi, vẻ dè dặt hiện rõ trên nét mặt. Biểu cảm ấy mang theo sự ghê tởm không thể che giấu. Cũng đúng thôi. Bởi những gì sắp được nói đến là thứ tồn tại bị nhân gian căm ghét đến tận cùng.

「Ta đã cử hai người trong nhóm ẩn hành đi điều tra」

「…Kết quả thì sao?」

Một trừ yêu sư trong tộc Onizuki hỏi tiếp. Uemon chau mày, trả lời.

「Trong ba ngày, chỉ có một người quay về. Kẻ đó đã bị xử lý theo đúng quy định.」

Những lời nói như mang tính thủ tục, đầy lạnh lùng, khiến cho toàn thể những người dự họp xôn xao. Đó là sự kinh ngạc, hay đúng hơn là sự khiếp hãi.

「Nghe đồn là thật… không ngờ là thật thật…」

「Lũ ở Nam Thổ nói đúng rồi…」

「Quả thực, khủng khiếp…」

Những trừ yêu sư chủ lực của Onizuki, những người có thể tiêu diệt cả trăm yêu quái một lúc và hạ vài đại yêu trong một đòn, giờ đây lại thì thầm với vẻ mặt cứng đờ, không phải vì hèn nhát, mà bởi lý do chính đáng. Yêu quái mang danh Kappa, chính là thứ khiến họ khiếp sợ và ghê tởm.

Trong khi đó, ở một góc phòng, một thiếu nữ trừ yêu sư có mái tóc bạc đang ngồi dự họp, vẻ mặt thấp thỏm lo lắng. Kế bên nàng, một thanh niên ngồi khoanh chân với thái độ khó chịu, khẽ tặc lưỡi.

Hung yêu Kappa... Thực ra, từng cá thể của chúng không quá đáng sợ về sức mạnh chiến đấu. Dù có nhiều tầng lớp, đa phần cũng chỉ từ tiểu yêu thượng vị đến trung yêu trung bình.

Một trong những điểm đáng sợ của Kappa là chúng miễn nhiễm với linh lực. Chúng hoàn toàn kháng được những đòn tấn công bằng linh lực…cụ thể là các kỹ thuật tạo ra phong kiếm hay biển lửa. Những đòn đánh vật lý như đấm đá hay chém trực tiếp bằng kiếm khi cường hóa bằng linh lực thì vẫn hiệu quả, nhưng chỉ dừng lại ở đó. Các kỹ thuật tấn công diện rộng từ xa bằng linh lực, vốn là ưu thế của trừ yêu sư, đều trở nên vô dụng.

Hơn thế, khả năng sinh sản của chúng cực kỳ kinh khủng. Chúng có thể cưỡng hiếp cả nam lẫn nữ để sinh ra đồng loại, thậm chí người bị cưỡng hiếp cũng sẽ bị biến thành một Kappa khác.

Tệ hơn, có cả loại Kappa ẩn mình dưới hình dạng hoàn toàn giống con người, có khi còn không nhận thức được bản thân là Kappa. Chúng lây lan qua dịch thể, khiến người này đến người khác bị biến thành Kappa, đến khi cả một thành phố ở Nam Thổ biến thành tổ Kappa mà chẳng ai hay.

Với đặc điểm đó, Kappa chẳng khác nào một loại bệnh dịch. Âm Dương Liêu từng quan sát thấy Kappa sở hữu khả năng truyền niệm và trí thông minh mang tính cộng đồng giống như loài kiến, từ đó đề xuất nên xem cả bầy Kappa là một thực thể yêu quái thay vì cá thể riêng lẻ. Dù theo cách nhìn nào, đây vẫn là loại yêu quái đặc biệt.

Thời điểm đại dịch bùng nổ ở một thành phố thuộc Nam Thổ, triều đình phải huy động đại quân bao vây toàn thành, trong bảy ngày bảy đêm tàn sát không phân biệt người hay Kappa, kết thúc mọi thứ dưới 「Tứ sát tam diệt yếu hạng」 của vị tướng thời bấy giờ. Ngày nay đã có phương pháp nhận diện Kappa…nhờ vô số thí nghiệm trên người…nhưng khi ấy, không ai phân biệt được đâu là người thật, đâu là Kappa đội lốt. Thậm chí, nhiều binh sĩ đi tiêu diệt cũng bị nhiễm, rồi chính đồng đội mình phải ra tay xử lý. Chính vị tướng ấy, khi tin chắc mình đã bị lây, cũng đã ra lệnh cho thuộc hạ lấy mình làm gương nếu gặp tình huống tương tự, rồi tự mổ bụng kết liễu bản thân.

Chỉ cần hai điều trên cũng đủ hiểu sự kinh khủng của yêu quái Kappa. Dù trừ yêu sư là đội ngũ tinh nhuệ, ít ỏi, nhưng Kappa lại vô hiệu hóa điểm mạnh của họ, và nếu đánh sai nước, đến cả những trừ yêu sư kỳ cựu cũng có thể bị nuốt chửng bởi số lượng áp đảo của chúng.

Và giờ, một thứ yêu quái nguy hiểm đến thế… đã xuất hiện tại Bắc Thổ.

「…Hiện tại, hai quận Ashina và Nomoto đã bị phong tỏa. Không chỉ triều đình, mà cả các lãnh chúa lân cận cũng đã điều quân đến」

Là người chuyên trách tình báo, Uemon nắm bắt thông tin nhanh nhất trong số họ, có lẽ là người hiểu rõ tình hình hiện tại nhất.

「Gia tộc trừ yêu bảo vệ hai quận đó thì sao?」

「Đúng rồi! Còn Renka thì sao!? Asama thì sao!?」

Theo sau lời của Onizuki Shisui, một người trong tộc gào lên. Nếu nhớ không nhầm thì là người có họ hàng với gia tộc Renka…

Trước ánh mắt hoảng loạn của thân tộc, Uemon chỉ lắc đầu. Tiếng rên rỉ tràn ra khắp phòng…

「Có vẻ như Renka bị tập kích bất ngờ. Vốn nhân lực đã ít, lại quá kỵ hệ」

Uemon dựa trên thông tin từ Ẩn Hành Chúng và thức thần mà trả lời. Gia tộc Renka, bảo vệ quận Ashina, so với Onizuki thì người ít, chất lượng linh lực cũng không cao… Tuy có thuật biến linh lực thành hỏa long nuốt trăm yêu, nhưng trước Kappa thì e rằng chẳng có mấy tác dụng. Uemon vẫn nhớ khung cảnh căn nhà yên ắng đến đáng sợ qua mắt thức thần, một nơi mà mới trước đó còn có người sinh sống.

「Gia tộc Asama có vẻ đã kháng cự đôi chút. Dấu vết tử thủ còn rõ, máu vương vãi khắp nơi, bên trong bị tàn phá dữ dội. Phòng trong cùng còn có dấu tích hỏa hoạn. Có lẽ những người sống sót đã…」

Gia tộc Asama bảo vệ quận Nomoto cũng nhỏ bé, nhưng do tổ tiên là samurai nên khá mạnh trong cận chiến. Từ các dấu vết còn sót, có thể suy ra họ đã tự sát tập thể trong giai đoạn cuối cuộc phòng thủ, tự thiêu để không bị biến thành Kappa, cũng như không để xác bị lợi dụng.

Sau lời của Uemon là một khoảng lặng nặng nề… và người phá vỡ sự im lặng ấy là giọng nói trong trẻo như tiếng chuông ngân.

「Vậy… chúng ta sẽ hành động thế nào đây?」

Tựa tay lên ghế, nàng, nhị tiểu thư Onizuki, mặc một bộ y phục ngoại quốc, có lẽ vừa mới nhận được, cất giọng uể oải như thể đang hỏi chuyện vặt. Dù thái độ ấy có vẻ kiêu căng, nhưng trong hoàn cảnh này lại khiến người ta cảm thấy đáng tin hơn là khó chịu.

(Đúng là con bé này lúc nào cũng biết chọn đúng thời điểm để lên tiếng nhỉ…)

Tuy vậy, Kouchou chỉ nhìn đứa cháu gái có gương mặt giống mình với ánh mắt lạnh lùng. Không phải tất cả, nhưng đại đa số đều đang nản lòng, và nàng ta lại chọn đúng khoảnh khắc ấy để khích lệ họ. Đầy ngạo mạn, đầy kiêu hãnh. Mục đích thì đã quá rõ, để nhận được sự tôn trọng của mọi người.

Bản thân đứa cháu gái ấy có lẽ chẳng mấy quan tâm đến đánh giá của tộc, nhưng… chắc chắn, đó là những bước đệm cho mục tiêu tương lai của nàng. Quả thực, thật xảo quyệt. Kochou bất giác thấy hình ảnh người đàn ông từng là chồng mình, kẻ từng cưỡng ép thân thể nàng, trong hình bóng cháu gái. Nghĩ lại thì, đúng là cái sự ngạo mạn và bạo liệt rất giống hắn.

「Nếu không ai có ý kiến thì để ta nói nhé? Không thể cứ để bọn chúng mặc sức hoành hành như thế này được, đúng không? Vậy thì, như thường lệ, chúng ta sẽ gom bọn chúng lại rồi tiêu diệt sạch. Ngoài cách đó ra thì chẳng còn con đường nào khác đâu. Có ai phản đối không?」

Không một ai có thể lên tiếng phản bác lại lời của Aoi. Điều đó cũng dễ hiểu thôi, vụ việc lần này đã đến tai cả triều đình. Các trừ yêu sư từ khắp phương Bắc, bao gồm cả gia tộc Onizuki, bằng mọi giá đều phải tiêu diệt cho kỳ hết đám kappa kia.

Thế nhưng, số lượng kappa đã nuốt trọn hai quận ít nhất cũng đến hàng ngàn, thậm chí vượt mười ngàn cũng không phải điều không thể. Ngược lại, dẫu có tập hợp các trừ yêu sư từ những khu vực lân cận lại thì cũng không vượt quá một trăm người. Hơn nữa, các linh thuật đối phó với chiến đấu quy mô lớn gần như đều bị phong tỏa………

「Dù sao thì lúc này cũng cần đông người một chút.」

「Tập hợp toàn bộ đầy tớ và Ẩn Hành Chúng trong các gia tộc trong vùng lại xem」

「Hay là thuê thêm đám giang hồ và lính đánh thuê để đủ đầu người?」

「Có thể tin được chúng sao?」

「Không sao, miễn là làm mồi nhử được thì cũng tốt rồi. Nếu rêu rao rằng làm tốt sẽ được tuyển vào làm gia nhân, khéo lại có khối kẻ đổ về. Mà chuyện kappa thì giấu kín đến phút chót cũng được.」

「Thật không biết trong số tụi đó, sẽ còn mấy kẻ sống sót nhỉ.」

「Fufufu, cái đó thì khỏi cần nói rồi.」

Cuối cùng, cuộc thảo luận cũng tiến thêm một bước. Aoi chống cằm quan sát đám trưởng lão trong tộc lần lượt đưa ra ý kiến để gom góp lực lượng.

Với Kochou, tâm trạng của cô nàng là điều dễ đoán biết. Với nàng, cái gia tộc này, và cả lũ người trong nhà ấy, chẳng qua chỉ là lũ vô dụng, không, thậm chí còn là chướng ngại trên con đường nàng đang hướng đến. Đôi mắt lạnh lùng kia như đang tính toán xem nên lợi dụng bọn lão già ngồi trước mặt thế nào cho hiệu quả rồi tiện tay xử lý luôn thì tốt hơn. ……Và điều đó, kể cả là những kẻ đang cố gắng đưa nàng lên làm người thừa kế tiếp theo, cũng không phải ngoại lệ.

「……Vậy thì, ai sẽ nhận nhiệm vụ lần này đây?」

Giữa lúc cuộc bàn luận đang được dẫn dắt bởi các trưởng lão, một chất giọng có thể xem như độc dược vang lên từ phía đối diện với nhị tiểu thư, đó là một thiếu nữ cao ráo. Giống như Kochou, nàng có mái tóc đen ánh xanh như cánh quạ bóng mượt, nhưng trái ngược với em gái, nàng mặc một bộ kimono nam giới chỉn chu, lưng thẳng tắp, ngồi ngay ngắn…lời vừa rồi chính là của Onizuki Hina, đại tiểu thư của gia tộc Onizuki, và khiến cả hội trường lại rơi vào yên lặng.

Điều đó cũng phải thôi. Đối phương lần này không hề đơn giản. Ngay cả những trừ yêu sư của Onizuki, vốn dĩ vẫn quen với việc tàn sát yêu quái tầm thường, cũng không khỏi chùn bước trước nhiệm vụ lần này. Tuy nhiên, xét đến vấn đề phe phái đang chia rẽ sâu sắc trong gia tộc, thì cũng chẳng thể ngang nhiên từ chối được. Dù nhiệm vụ này đầy rẫy nguy hiểm và nếu thất bại thì phe phái sẽ tan rã, nhưng một khi thành công, cái giá nhận lại được là không thể đo đếm.

(Tóm lại là, rốt cuộc ai cũng chỉ hành động vì lợi ích mà thôi…… Thật là dễ hiểu.)

Kochou thầm mỉa mai trong lòng khi chứng kiến cảnh bầu không khí nặng nề lại một lần nữa bao trùm hội trường trước câu hỏi của Hina.

「Chuyện đó quá rõ ràng rồi còn gì, chẳng lẽ chị tính sẽ đi sao, chị gái yêu quý?」

「Còn ngươi thì thế nào? Ta thì không sao vì giỏi kiếm thuật, chứ ngươi chỉ giỏi múa quạt thì chẳng hợp đánh trận lắm đâu, phải không?」

Người phá vỡ sự im lặng lại một lần nữa là Aoi. Cô khiêu khích chị gái bằng một câu đầy châm chọc, và Hina cũng đáp lại với giọng điệu lạnh nhạt, song từng chữ đều mang gai nhọn.

「Ara, thật là phũ phàng. Bị người chẳng có tài năng gì ngoài trò chơi lửa nói vậy, đúng là khiến ta tổn thương…… Nhưng mà chị không cần lo lắng đâu. Kiếm pháp của chị nếu chỉ ở mức vung gậy múa may thì ta chỉ cần xem hai, ba lần là có thể thể hiện lại tinh tế hơn đấy?」

「……!!?」

Trước lời nhục mạ lộ liễu từ đứa em gái, Hina trừng mắt phóng ra sát khí mãnh liệt. Sát ý mãnh liệt đến mức vài trừ yêu sư đứng gần đó cũng ngã lăn ra vì sợ hãi. Thế nhưng, Aoi hứng trọn sát khí đó, chỉ mỉm cười lạnh lùng với vẻ mặt thản nhiên.

「Aoi! Dù gì đi nữa cũng quá đáng rồi!! Ngươi nghĩ đây là nơi nào hả!!」

「Ara, chị nặng lời quá rồi. Ta lúc nào chẳng nghiêm túc? ……So với người để cảm xúc chi phối mà phạm sai lầm không thể vãn hồi nào đó, thì ta còn nghiêm túc hơn nhiều đấy?」

「Câm miệng………!!」

Có lẽ nếu bên cạnh có thanh kiếm, Hina chắc chắn sẽ rút ra không chút do dự. Nhưng cũng không thể gọi đó là điều may mắn, bởi lúc này, toàn thân nàng đã bùng cháy trong ngọn lửa tà dị hắc ám. Xét đến đặc tính của ngọn lửa tạo ra bằng linh lực ấy, thậm chí còn đáng sợ hơn cả khi nàng cầm kiếm.

「Hina-dono!? Xin người hãy dừng lại! Ngọn lửa đó… ngọn lửa đó là quá mức rồi!!」

「Aoi-dono, dù là em gái, lời lẽ như thế cũng thật quá đáng………!!」

Những người xung quanh, dù thuộc phe nào đi nữa, cũng đều run sợ, lên tiếng can ngăn hai người. Nhưng đó chỉ là hành động vì bản thân. Nếu hai chị em thực sự đụng độ toàn lực, thì chắc chắn, họ sẽ bị cuốn vào và tan biến như côn trùng trong khoảnh khắc.

「Haa……… Shisui.」

「Vâng.」

Kochou, người nãy giờ vẫn điềm tĩnh theo dõi, khẽ thở dài, một tiếng thở dài thể hiện cảm giác chán nản tận đáy lòng, rồi gọi tên người đó. Đồng thời, Onizuki Shisui, vừa được gọi, đã bắt kịp ánh nhìn của hai chị em đang như sắp bùng nổ.

「Tch……!?」

「Ara ara……」

Ngay lúc ấy, hai chị em như bị những sợi dây vô hình trói chặt cơ thể, không thể động đậy. Dù chỉ là biện pháp câu giờ, nhưng cũng đủ để dội một gáo nước lạnh vào cả hai.

「Hai vị tiểu thư, xin hãy bình tĩnh. Tranh chấp ở nơi thế này chỉ khiến phẩm giá của cả hai giảm sút mà thôi.」

Một người vẫn còn ánh mắt đầy địch ý, người còn lại thì ánh mắt lạnh lẽo, nhưng Shisui vẫn điềm nhiên can ngăn cả hai.

Một bầu không khí u ám và căng thẳng bao trùm trong giây lát… Những người xung quanh hai chị em nín thở theo dõi. Và rồi…

「……Phải rồi. Như thủ lĩnh Hạ Nhân Chúng đã nói, gây náo loạn ở nơi này thật mất thể diện. Cảm ơn đã nhắc nhở.」

「!?…… Ta hiểu rồi. Dù rất không cam tâm, nhưng ta sẽ thu kiếm lần này vì nể mặt thủ lĩnh Hạ Nhân Chúng.」

Aoi tươi cười, vui vẻ lùi bước trước, rồi như để đáp lại, Hina cũng nén giận rút lui với vẻ mặt không thể khó chịu hơn. Những người theo phe cả hai liền thở phào nhẹ nhõm, đồng thời nhìn Shisui bằng ánh mắt biết ơn, có lẽ trong lòng thầm nghĩ, quả là người từng được đề cử làm gia chủ.

(…Thật là nực cười.)

Và chứng kiến cảnh đó, Kochou khẽ bật cười. Nụ cười lạnh lẽo, đầy châm biếm. Dù Shisui thì không nói, nhưng những kẻ còn lại đúng là mù quáng đến đáng cười. Hai người đó không lùi bước vì Shisui là Shisui. Họ lùi vì hắn là thủ lĩnh Hạ Nhân Chúng, chỉ vậy thôi.

Dù không thích hành động của Shisui, nhưng cả hai đều không chọn làm hắn bị thương, chứ đừng nói đến giết. Bởi lẽ, điều đó sẽ chỉ khiến người thanh niên mà cả hai cùng thương mến càng thêm đau khổ. Cả hai đều hiểu rất rõ điều đó.

Tiếc thay, trong gia tộc Onizuki hiện giờ, không ai có đủ địa vị để làm thủ lĩnh Hạ Nhân Chúng tốt hơn Shisui… Chính vì thế, đó là lý do duy nhất và lớn nhất khiến hai người kia không bùng nổ tại chỗ.

(Thế mà…)

Hai đứa cháu gái thật kém cỏi và ngu ngốc… Kochou thẳng thừng kết luận sau cuộc cãi vã vừa rồi. Hai chị em khắc nhau như nước với dầu, nhưng thực chất lại giống nhau đến kỳ lạ.

(Cả hai đều lý tưởng hóa đứa trẻ ấy, áp đặt ước vọng lên người thằng bé, và chỉ nhìn thấy những gì chúng muốn thấy. Thật là những đứa trẻ ngây thơ đáng thương…)

Dù nhận xét của Kochou về hai cháu gái có phần cay nghiệt, và dẫu mang định kiến sâu nặng về dòng họ Onizuki, thì điều nàng thấy cũng không hẳn là sai.

(Thật đáng thương. Chắc là đau đớn lắm nhỉ. Chắc là khổ sở lắm… Thật đáng thương vô cùng.)

Bởi lẽ, nàng đã biết cậu bé từ ngày đầu tiên được mua về gia tộc này. Nàng đã chứng kiến tất cả. Những nỗi khổ mà thiếu niên ấy phải chịu đựng dưới sự ích kỷ của đứa cháu gái trưởng, dưới lệnh lạc của người lớn, dưới ánh mắt dò xét của kẻ xung quanh… Làm sao không thương xót cho được? Một thiếu niên như vậy, lại có thể sống sót mà không suy sụp trong hoàn cảnh đó, quả là một kỳ tích.

Và kẻ phá vỡ sự cân bằng ấy, đẩy cậu vào hoàn cảnh như hôm nay, cũng chính là đứa cháu gái lớn.

(Đã vậy, lại tới đứa em đẩy thằng bé vào khổ nạn mới. Thật sự… chẳng biết nói gì nữa…)

Kochou liệt kê những tội lỗi của đứa cháu gái lớn, rồi thở dài ngao ngán vì đứa cháu gái nhỏ luôn lơ đễnh vào lúc quan trọng, Kochou không giấu nổi thất vọng.

Một đứa thì yêu mù quáng nhưng không hề thấu hiểu, chỉ làm đứa trẻ ấy đau khổ, rồi tự tin rằng vận mệnh hai người sẽ gắn kết. Một đứa thì vì muốn được ở bên cậu mà đẩy cậu vào nguy hiểm, rồi mơ mộng về tương lai lý tưởng.

「…Thật là ngu ngốc.」

Một tiếng thì thầm nhỏ, rất nhỏ.

…Đúng vậy. Bọn chúng thật ngu ngốc. Cậu ấy chưa từng mong mỏi hay muốn những điều như vậy. Dù có được trao tận tay, cậu cũng chỉ biết lúng túng mà thôi.

Điều cậu thực sự muốn… chỉ là sự bình yên. Một cuộc sống bình thường. Một ngày yên bình. Một ngày không có gì đặc biệt. Đó mới là thứ duy nhất mà cậu hằng khao khát. Thứ yên ổn ấy, chính là cảm giác hoài niệm, ấm áp, như những ngày nàng từng bên người đó…

「………」

Hồi tưởng lại quá khứ, cơ thể Kochou khẽ run. Bởi lẽ, nàng đã nhận ra mình đã già đến mức nào.

Dù bề ngoài trẻ trung, căng tràn sức sống, thì đó cũng chỉ là lớp vỏ. Tư duy đã trì trệ, linh hồn đã rệu rã, ký ức đã rỉ sét và phai màu. Những kỷ niệm thuở thiếu nữ từng trong sáng rực rỡ, giờ chỉ còn là những hình ảnh trắng đen buồn bã.

Không, điều đáng sợ thực sự không phải là thế. Mà là hình bóng người ấy, người mà nàng từng nương tựa, từng yêu thương, đang ngày một phai mờ. Nàng chẳng thể nhớ rõ mặt người ấy nữa. Đó mới là nỗi sợ hãi lớn nhất của Kochou, đang sống trong gia tộc Onizuki như một cái bóng.

「…Ara, lỡ tay làm gãy mất rồi.」

Kochou lặng lẽ cười, lạnh lẽo và tự giễu. Không ai để ý, nhưng chiếc tẩu thuốc trong tay nàng đã bị bóp gãy. Vì quá sợ hãi, nàng đã không kiểm soát được sức lực.

Và rồi trong lòng nàng thầm nghĩ. Tìm lý do. Biện hộ. Tự nhủ rằng mình có lý do chính đáng để đưa ra quyết định này. Nhưng lý do thật sự lại là chuyện khác. Phải, hoàn toàn khác.

(Lo cho cậu ấy thôi.)

Dù cho cậu ấy giờ đã là Inshoku, rốt cuộc cũng chỉ là đầy tớ mà thôi. Biết bao đời trước đó đã kết thúc ra sao, thử hỏi làm sao có thể yên tâm? Hơn nữa, cậu ấy lại giống người đó đến vậy. Cậu ấy sẽ không bao giờ để cấp dưới chết còn bản thân đứng sau an toàn. Dù viện đủ lý do, cậu vẫn sẽ ra trận. Việc này đã quá rõ rồi.

Vậy nên, nàng chẳng thể yên tâm để cậu đi cùng Đại tiểu thư chẳng hiểu gì về cậu, hay Nhị tiểu thư vẫn luôn sơ hở vào thời khắc quyết định.

Vì vậy, nàng đã tuyên bố. Như thể không còn cách nào khác. Với dáng vẻ bình thản, ung dung, nàng cất tiếng… giấu đi lòng riêng.

「Thật hết cách rồi. Nếu vậy thì lần này, để ta thân chinh tới đó một chuyến vậy nhỉ?」

Bỏ mặc ý chí của hai chị em, trước nguy cơ phe phái xung đột leo thang và các ứng viên kế vị có thể bị tiêu diệt, cả tộc phải mất thêm một canh giờ nữa mới có thể đồng ý với đề nghị của Kochou…

-

「Aaah, người ta về mất rồi nhỉ.」

Từ sau lớp cửa sổ đôi của thương điếm được thiết kế để chống lại cái lạnh Bắc Thổ, thiếu nữ mái tóc màu mật ong cất tiếng lẩm bẩm. Ánh mắt nàng dõi theo bóng dáng người ấy, đang cưỡi ngựa, miệng khẽ buông vài câu đùa cợt, mà phía sau lưng là một thiếu niên với gương mặt chẳng lấy gì làm vui vẻ.

Rõ ràng là nàng đã mong người ấy ở lại thêm một đêm, nhưng tiếc thay lời thỉnh cầu ấy lại bị từ chối thẳng thừng. Vì vậy, ít nhất thì nàng cũng muốn tiễn đưa bóng lưng kia bằng ánh mắt đầy bịn rịn. Dẫu vậy, đời vốn chẳng bao giờ xuôi theo ý người. Bởi vì…

「Tiểu thư... Người đúng là quá đáng mà! Thật không thể hiểu nổi người nữa!!」

Phía sau, bà lão nữ hầu bị ép ra phố mua sắm đang nhìn nàng với vẻ vừa tức giận vừa bất lực. Có vẻ như bà đã nghe chuyện từ những người hầu bị đuổi lui. Chắc chắn sau đây sẽ là một tràng giáo huấn dài lê thê. Mà chuyện đó thì, Kayo từ đầu đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi.

「Fufufu, tha cho ta đi mà, Tsuru. Thật sự là ta thèm món đó lắm đấy?」

Vừa nói, nàng vừa liếc nhìn món ăn vặt bày trên bàn, một đĩa mitarashi dango, loại bánh phổ thông thường thấy ở những tiệm ngọt dành cho tầng lớp trung lưu trong thành phố. Món bánh vẫn còn bốc khói nghi ngút trên chiếc đĩa sứ. Nếu phải nói điểm khác biệt, thì chắc chỉ là vị ngọt của món này theo phong cách kinh đô do chủ quán là người gốc Trung Thổ. Dù gì đi nữa, với thân phận là tầng lớp thượng lưu trong xã hội phân biệt giai cấp như đất nước này, Kayo tự mình đi mua món như thế đúng là điều không thể chấp nhận.

「……Mà nói đi cũng phải nói lại, đứa trẻ đi cùng người ấy, trông mặt thật lạ. Gia tộc Onizuki từng có ai như thế sao?」

Vẫn dõi theo bóng người đang dần khuất xa, Kayo lên tiếng thắc mắc. Vì đang chăm chú nhìn qua cửa sổ, nên không ai nhận ra đôi mắt nàng khi ấy đã hẹp lại... nàng đang chăm chú quan sát hai người đang trò chuyện kia, không, chính xác hơn là đang gườm gườm nhìn thiếu niên cưỡi ngựa với ánh mắt ganh tị.

「Căn cứ vào cách ăn mặc đó, có lẽ là tiểu đồng trong chùa hay đền nào đó chăng? Trẻ con có linh lực thường bị đưa tới những nơi như thế. Sau đó lại bị bán cho các gia tộc chuyên trừ yêu là chuyện cũng chẳng hiếm.」

Tsuru đưa ra giả thuyết với giọng điệu chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên. Bởi lẽ, nếu không phải là những người như trừ yêu sư có vị thế riêng biệt, thì sở hữu linh lực chỉ mang lại rắc rối. Sức mạnh ấy thu hút yêu quái, và ở các thôn làng hẻo lánh thì chuyện bị xa lánh cũng không phải chuyện lạ.

Những đứa trẻ phiền toái như vậy, cha mẹ hay người thân, hoặc thậm chí là trưởng làng, sẽ đem dâng cho chùa chiền để đổi lấy một ít tiền. So với thời xa xưa, chuyện đó giờ có thể coi là đã 「ôn hòa」 hơn rất nhiều. Bởi ngày xưa, chỉ cần phát hiện có linh lực là sẽ bị giết bỏ hay đem vứt lên núi ngay tức thì. Chính vì vậy, việc chùa chiền bắt đầu nhận nuôi những đứa trẻ này như tiểu đồng cũng là một hình thức cứu rỗi xã hội…ít nhất là khởi nguồn của việc ấy là như thế.

「Vậy sao… Tiểu đồng à… Ra là tiểu đồng sao…」

Giọng nói có vẻ như đang lắng nghe, lại như chẳng thực sự để tâm, khiến người nghe chẳng thể hiểu rõ nàng đang nghĩ gì. Chỉ thoáng qua, Tsuru cảm thấy trong lời ấy có chút gì đó như là chán ghét. Và đúng lúc bà lão thị nữ cảm thấy một điều bất ổn đang le lói, thì rắc, một âm thanh nhỏ nhưng đầy ấn tượng vang lên.

「A… hehe, ta cắn nhầm rồi.」

Quay lại nhìn, Kayo bật cười như để che giấu điều gì đó, miệng khẽ hé ra. Biểu cảm chẳng biết nên gọi là ngượng ngùng hay như một đứa trẻ tinh nghịch bị bắt quả tang. Thái độ ấy khiến Tsuru nhanh chóng nhận ra.

「…Tiểu thư. Chẳng lẽ nào trong lúc đàm đạo người vẫn đang ngậm kẹo đó chứ?」

「Ahaha……」

Lại một nụ cười gượng gạo. Từ khóe miệng nàng, một viên kẹo màu trắng nhỏ, có lẽ là kẹo bạc hà, được lấy ra và nhét vào túi gấm trong ngực áo. Đó là túi đựng kẹo mà từ khi rời kinh đô đến giờ nàng luôn mang theo bên mình như vật bất ly thân… Tsuru chẳng còn biết nên nói gì ngoài thở dài bất lực.

「Thật là chẳng ra thể thống gì! Tiểu thư, tôi biết người đang cố gắng nối nghiệp cha, nhưng nếu cứ cư xử thất lễ thế này thì mọi nỗ lực sẽ thành công cốc mất thôi!!」

「Ehehe… tại… tại miệng trống trải quá nên…」

「Ehehe cái gì chứ!」

「Hyaa! N-nào đừng giận mà… Dù sao ta cũng đã cất công mua rồi, cùng ăn dango với ta đi?」

Kayo rụt vai lại trước tiếng mắng của Tsuru, nhưng đồng thời lại như muốn dỗ dành bà lão đang bốc hỏa bằng lời đề nghị dễ thương ấy.

「Tiểu thư?」

「Hiii!?」

…Và dĩ nhiên, trước thái độ ấy của tiểu thư, Tsuru chỉ biết thở dài rồi lại tiếp tục cơn giáo huấn. Mà lần này, có vẻ sẽ kéo dài thêm một lúc nữa.

(Tuy vậy, nhưng mà…)

Giữa lúc đang mắng mỏ, bà lão chợt thoáng nghĩ. Nhắc mới nhớ, nàng thiếu nữ tóc mật ong này vốn dĩ chẳng ưa kẹo bạc hà cơ mà. Nhưng viên kẹo lúc nãy nàng lấy ra rõ ràng là màu trắng…

Dù vậy, nghi vấn ấy thực ra cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt. Viên kẹo đó là gì cũng chẳng quan trọng. Điều quan trọng là hành vi tùy tiện và thái độ bất kính của nàng.

Vì thế nên Tsuru tiếp tục cằn nhằn như một bà thím khó tính, cố gắng dạy bảo nàng cho bằng được. Dù điều đó khiến nàng thiếu nữ kia chán ghét, hay bản thân bà bị ghét bỏ cũng không sao. Bởi vì, từ tận đáy lòng, Tsuru mong muốn Kayo trở thành một nữ nhân xứng tầm, một người phụ nữ lễ nghi chu toàn, có phẩm cách, có học thức, và có thể kế thừa thương hội một cách đường hoàng…

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Đọc nội tâm mấy gái thấy anh này xong chuyện , hoá thần thì may ra k chết khô
Xem thêm